Vân Hoằng nhìn những món đồ cưới này, ông làm con rể Vạn gia nhiều năm như vậy lại không rõ Vạn gia có của cải gì sao, Vạn gia đừng nói chuẩn bị ra những món đồ cưới có mặt mũi này, Vân gia không chuẩn bị ra gió thu * đã không sai, nhưng những món đồ cưới này nếu như nói toàn bộ đều do Liễu gia đặt mua tới giữ thể diện, nhưng cái này cũng có phần không nói được, Liễu Bác Ích là hạng người gì người trên triều đình đều rõ ràng, ông ta không làm ra được những chuyện tham ô như vậy, hơn nữa, ở đây chính là dưới chân thiên tử, cho dù muốn tham ô, cũng không thể trắng trợn bày ra ngay trước mắt mọi người để cho người ta biết được.
(*) Gió thu (Thu phong): Nghĩa bóng chỉ sử dụng các biện pháp khác nhau để có được tài sản của người khác.
Vậy những món đồ cưới này?!
Cho dù là Liễu Bác Ích lén mua thêm cũng được hay là như thế nào, Vân Hoằng chỉ có cảm giác trên mặt mũi của mình rất không có ánh sáng, nhất là đối diện với những ánh mắt thăm dò mang theo chế giễu nhìn tới, Vân Hoằng cảm giác bản thân mình còn khó chịu hơn bị người giễu cợt ngay mặt.
Nhớ tới trước kia đồ cưới của Chu Bích Cầm là bốn mươi tám nâng, cũng có đất đai và cửa hàng, nhưng ít hơn rất nhiều những thứ được chứng kiến trước mắt, chỗ của hồi môn của Chu Bích Cầm chính là hai trăm mẫu đất đai cùng với bốn năm cửa tiệm trong thành mà thôi, so sánh với bây giờ, vậy thật sự có thể coi là một trời một vực rồi.
Trong này có không ít người ngày đó cũng được Vân Hoằng mời tới dự lễ, dĩ nhiên cũng từng nhìn thấy đồ cưới của Chu Bích Cầm vào cửa, hôm nay nhìn những món đồ cưới lướt qua dưới mí mắt mình rõ ràng cho thấy phong phú hơn Chu Bích Cầm vô số, lập tức chính là cảm thấy Vân Hoằng có dấu hiệu nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu.
Trên mặt Liễu Bác Ích cũng có phần giật mình.
Gả nữ trong Ung đô hơn phân nửa đều đi theo sính lễ mà tới, cho bao nhiêu sính lễ, vậy thì sẽ đáp lại bấy nhiêu đồ cưới. Nếu gia cảnh khá hơn một chút cũng hết sức nhìn trúng hôn sự này dĩ nhiên sẽ mua thêm không ít đồ cưới đưa tới để giữ thể diện cho nữ nhi nhà mình, trước kia trong đồ cưới cuối cùng còn từng đặt mua quan tài trường sinh, ý nghĩa rằng coi trọng hôn sự này, chỉ có điều sau đó cảm thấy vào ngày đại hỉ đón trường sinh vào cửa rốt cuộc cũng không phải chuyện đẹp mắt gì, lúc này mới dần không cần. Nếu gia cảnh kém một chút, hơn phân nửa sính lễ và lễ hỏi được nhà gái giữ lại rồi đặt mua thêm hai nâng đồ cưới ra cửa cũng không phải chuyện hoàn toàn không thể nào.
Nhưng đồ cưới này…
Liễu Bác Ích nhớ ban đầu trong sính lễ mình đưa qua thật sự có năm trăm mẫu ruộng đất, ông đương nhiên không phải người thân không có đồ, hơn nữa đồ trưởng bối đã qua đời trong nhà lưu lại, trên tay có trăm ngàn mẫu đất đai cũng không tính là chuyện hiếm có gì, lúc ông đưa sính lễ qua, lễ hỏi là sáu trăm lượng, đất đai là năm trăm mẫu, còn có hai gian cửa tiệm ở trong thành Ung đô, còn dư lại ngoài những tơ lụa ra chính là đồ trang sức, nhưng bây giờ nhìn thấy đồ cưới này, Liễu Bác Ích không khỏi có ít nhiều kích động khó nén, ông biết hơn phân nửa đồ cưới này đều do tiểu nha đầu Vân Thù kia làm ra, đây là đang nói cho cả Ung đô biết nàng hết sức coi trọng mối hôn sự này của mẫu thân, cho dù rời khỏi Vân gia, nàng có năng lực để cho mẫu thân mình thêm nở mày nở mặt.
Tiểu nha đầu kia! Trong lòng Liễu Bác Ích xúc động thật lâu, trên khuôn mặt cũng mềm mại một chút.
Đồ cưới vẫn còn từng nâng từng nâng đưa vào, bên ngoài cũng vây không ít người xem náo nhiệt, dưới khua chiêng gõ trống, người cả Ung đô đều nghe được tiếng gió, người nhàn rỗi không có chuyện gì cũng sớm đi theo suốt một đường đồ cưới này nhìn một vòng, không nhìn còn không sao, vừa nhìn một đống người kinh ngạc than thở không thôi, đồ cưới này đủ phong phú.
Ngàn mẫu ruộng và mười tám cửa tiệm này làm kinh sợ mọi người, vốn tưởng rằng phía sau đó hơn phân nửa không có gì đáng giá khiến cho người ta bị hoa mắt rồi, nhưng sau đó mang tới cửa vẫn khiến cho người ta đỏ mắt rỉ máu, đó là mấy nâng vàng bạc đồ trang sức. Đây ngược lại vốn không phải là thứ hiếm gì, người lui tới nhiều ít gì cũng là người có chút của cải, trên tay ai mà không có vài thứ vàng bạc đồ trang sức, nhưng những món vàng bạc đồ trang sức đồ cưới mang tới đặt trên bàn, có một vài thứ kiểu dáng giống vậy cũng có vài kiểu dáng trong Ung đô cho tới bây giờ đều chưa có người nào từng thấy, kiểu dáng đẹp đẽ đến gọi là khiến cho người ta chói mắt, còn có kim cài áo tạo hình đặc biệt, vòng tay, lắc tay v.v…, những thứ đồ này khiến cho các quan phu nhân và các tiểu thư đều nhìn đỏ mắt, chỉ có cảm giác mấy thứ mang trên người so sánh với kiểu dáng mấy món đồ này đều có vẻ vô cùng tục khí, không khí trầm lặng.
Tạ Hoài Ẩn nhìn những món trang sức này còn có phản ứng của các phu nhân tiểu thư, tuy rằng không nói ra, nhưng cũng hiểu suy nghĩ của bọn họ vào lúc này, những thứ đồ này ngược lại có kiểu dáng hợp thời, cũng không biết là đồ trong cửa tiệm nhà ai ra, ngược lại thật sự vô cùng hấp dẫn người ta, sợ rằng sau ngày hôm nay sẽ có một đống người đi mua kiểu dáng này.
Đối với Tạ Hoài Ẩn mà nói, vàng này bạc này đồ trang sức này cũng không thể coi như có thể hấp dẫn được tâm ý của hắn, nhưng đồ mang tới sau đó, lập tức khiến cho Tạ Hoài Ẩn sững sờ tại chỗ, cặp mắt kia trợn tròn, chỉ thiếu không cả người xông tới cẩn thận nhìn rõ ràng.
Trong số đồ cưới mang tới sau đó đặt một bàn ngọc lưu ly và một vật trang trí bằng ngọc lưu ly, vật trang trí bằng ngọc lưu ly này chính là có tạo hình niên niên hữu dư *, con cá kia xinh đẹp lại tỉ mỉ, phía trên vảy cá đều có thể thấy rõ, màu sắc càng thêm hoa mỹ khiến cho người ta không thốt được nên lời. Trên bàn ngọc lưu ly này đặt một giá đỡ nhỏ, cũng không phải là một cái đĩa trống không, ở trên đĩa hiện lên một vòng hoa.
(*) Niên niên hữu dư: Hàng năm dư dả, do chữ Ngư (Cá) đồng âm với Dư (dư dả). Tranh niên niên hữu dư là tranh một đôi cá, thường là cá chép (cá chép hóa rồng)
Mà đồ cưới khác vừa được nâng vào bên trong chính là đồ dùng đặt trong thư phòng, thứ kia cũng không phải đồ có thể tùy ý thấy được, đều dùng ngọc lưu ly chế tác thành, bên trong để một cây bút ngọc lưu ly màu tím nhạt, ống đựng bút ngọc lưu ly màu ngọc bích khắc trúc xanh, giá bút màu hổ phách, đồ rửa bút màu anh đào kiểu dáng y hệt lá sen, lại còn có một chiếc chặn giấy màu đậm. Đồ cưới này vừa nâng tới khiến các đại thần nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ánh mắt của Tạ Hoài Ẩn càng thêm vô cùng khẩn thiết.
Trong Đại Khánh cũng không có người am hiểu quy trình chế tạo ngọc lưu ly, duy nhất chỉ có chỗ bên cạnh Tây Vực năm xưa lưu truyền vào sản phẩm giống như ngọc lưu ly, bây giờ đang làm cống phẩm thu nạp trong Hoàng cung. Tạ Hoài Ẩn cũng từng thấy thứ đồ kia, chỉ có điều cảm thấy món đồ kia còn lâu mới tinh xảo bằng đồ hôm nay hắn thấy được, nhất là còn có những hạt châu ngọc lưu ly xuyên thành vòng tay này, ngọc lưu ly làm trâm vàng bạc, cực kỳ xinh đẹp, càng khiến cho thân là nữ tử điên cuồng, vật này thật sự quá hiếm có rồi, đồ càng hiếm, ai không bằng lòng mình có thể có một món đồ khiến cho người ta hâm mộ đố kỵ chứ.
Trong sắc mặt Tạ Hoài Ẩn hoàn toàn hiện lên ánh sáng, trong Ung đô này từ khi nào có một thợ thủ công am hiểu chế tạo ra ngọc lưu ly như vậy, tay nghề này… Trong đầu Tạ Hoài Ẩn đã nghĩ đến nếu tìm được thợ thủ công này, đến lúc đó mở một cửa tiệm độc quyền về ngọc ngọc lưu ly, cảnh tượng một đống lớn tiền bạc tất cả đều vọt tới trước mặt mình, chỉ nghĩ đến điểm này, Tạ Hoài Ẩn cảm giác mình nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Sắc mặt của Vân Hoằng đã rơi vào tình trạng thời kỳ giáp hạt, tay của ông đã nắm chặt thành quả đấm, móng tay cũng đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, môi mím chặt thành một đường thẳng, cũng không nói gì ra khỏi miệng, nhưng cái gì cũng đều không nói ra được rồi.
Đồ cưới chế tạo từ ngọc lưu ly nâng qua, tiếp theo đồ nâng tới tuyệt đối không hề kém ngọc lưu ly.
Đó là một bộ đồ sứ.
Đồ sứ này đa phần người trung lưu đều có, cũng không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng đồ sứ hôm nay vào cửa thật sự khiến người ta mở mắt.
Bây giờ quý giá nhất chính là hai loại đồ sứ men xanh hoặc sứ trắng, nhưng trong đồ cưới trước mắt này, trên cái bàn bày một đôi bình hoa, trên bình hoa chính là mấy bông mẫu đơn, trông rất sống động, một là nền trắng, mà một cái là nền đỏ, màu đỏ kia cực thuần, có dáng vẻ gần như vô cùng chói mắt, chỉ một liếc mắt đã có cảm giác hoàn toàn bị hấp dẫn, còn chói mát hơn màu đỏ dùng làm thiệp mời.
Mẫu đơn trên bình hoa kia cực kỳ đẹp, nở rộ giống như hoa thật, điều này khiến cho người thường nhìn thấy sứ trắng sứ men xanh đã mắt nhìn thẳng, gần như đều quên mất hô hấp, nhìn hai bình hoa chậm rãi đi qua trước mắt mình, xinh đẹp đến khiến cho người ta muốn đi lên trước sờ thử xem hai thứ này có phải là thật không.