Danh Môn Ác Nữ

Chương 88: Chương 88: Mười dặm hồng trang (thượng 4)




Liễu Bác Ích cũng không giận, trên vẻ mặt cũng không thay đổi, ông nói: “Tiểu nữ Thù nhi cảm thấy hôm nay là một ngày đại hỉ như vậy cũng phải mời thêm một ít người, cảm thấy lão phu ở trên triều đình nhiều năm cho dù là thân thiết hay quen sơ với người cũng phải làm chuyện đúng cấp bậc lễ nghĩa. Lão phu cũng cảm thấy tiểu nữ nói rất đúng, vốn là người trên triều đình sao có thể quên mất không mời, điều này cũng chính là làm mất mặt mũi của mình. Vân Hầu gia chịu tới chúc mừng, đó chính là may mắn của ta.”

Liễu Bác Ích nói lời khách khí, nhưng người có vài phần đầu óc đều biết rõ Liễu Bác Ích nói là ý gì, ý tứ chính là tất cả mọi người đều mời mà không mời một người, người khác sẽ coi chúng ta coi chuyện Vân gia là to tát rồi, ngươi đến hay không đến là chuyện của ngươi, có liên quan gì tới ta.

Còn nữa, người lui tới đều biết Liễu Bác Ích chỉ có một con trai ruột thịt là Liễu Vân Hiên, bây giờ khi nghe được ông nói tới tiểu nữ, suy nghĩ chuyển một cái cũng biết được nữ nhi mà ông nói chính là chỉ dòng chính nữ Vân Thù khi trước Vân Hoằng đã đoạn tuyệt quan hệ ruột thịt. Đây tuy nói đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nghe thấy con gái từ trong xương cốt đều chảy dòng máu của mình từ nay về sau phải gọi người khác là phụ thân, điều này cũng xem như hung hăng cho người ta một cái tát.

Lúc này sắc mặt của Vân Hoằng cũng hết sức khó coi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải nói những gì với Liễu Bác Ích.

Liễu Bác Ích lại nói một câu: “Tới đều là khách, Vân Hầu gia cũng đừng đứng hoài ở cửa ra vào, vào bên trong dùng trà đi. Một lát nữa đồ cưới sẽ được đưa tới, tránh cho chen lấn Vân Hầu gia!” Ý ở ngoài lời chính là –– tránh ra, ngươi chặn đường rồi. 

Sắc mặt Vân Hoằng lại trầm xuống, còn định nói tiếp điều gì, nhưng lại bị tiếng cười ở sau lưng cản trở.

“Liễu Ngự sử, bổn vương không mời mà tới nói một tiếng chúc mừng cho ngài!”

Hai người Tạ Hoài Ẩn và Lý Đàn Việt bước vào cửa, thấy chính là Liễu Bác Ích và Vân Hoằng bất động thanh sắc so chiêu, vốn còn tưởng rằng Liễu Bác Ích ăn thiệt thòi, nhưng không nghĩ tới Liễu Bác Ích nhìn trong ngày thường không có bao nhiêu cay nghiệt, nhưng mới vừa rồi những lời ấy thật sự một chút cũng không kém, nhìn sắc mặt Vân Hoằng khó coi như vậy, trong lòng Tạ Hoài Ẩn cũng có vài phần cao hứng.

Vân Hoằng nhìn thấy khuôn mặt mang ý cười của Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn, những lời nói vốn định nói ra chế giễu một phen lập tức không nói ra khỏi miệng được. Khi thần tử lập gia đình thật đúng là không có một Hoàng tử tới dự, tuy nói rằng trong ngày thường Tạ Hoài Ẩn làm ra những chuyện kia thật sự khiến cho người ta hết sức khó chịu, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi thân phận Hoàng tử này của hắn, còn nữa, đứng phía sau Tạ Hoài Ẩn chính là đương triều giám quốc thất Công chúa.

Trong Ung đô không ai không biết, thất Công chúa Tạ Cẩn Họa thương yêu nhất chính là người đệ đệ này, mà thất Công chúa cũng là người trên đầu quả tim Nguyên Hi đế yêu thương nhất, nếu không như thế sao lại có chuyện Công chúa giám quốc, bây giờ ông chỉ là một Hầu gia hư danh, tất nhiên không thể mất mặt mũi ở trước mặt Công chúa và Hoàng tử.

Liễu Bác Ích cũng không nghĩ đến mình chỉ mở một tiệc rượu mừng thôi, lại đưa đến Tấn Vương tự mình tới dự, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức vẫn thi lễ với Tạ Hoài Ẩn gọi một tiếng Vương gia.

“Không cần đa lễ, hôm nay bổn Vương đến chẳng qua chỉ tiếp cận một náo nhiệt mà thôi, Liễu Ngự sử không cần để ý quá mức đến bổn Vương, hơn nữa, hôm nay còn do Phương lão đích thân làm đầu bếp tiệc mừng, bổn Vương đã thèm thuồng tài nấu nướng của Phương lão từ lâu, hôm nay bổn Vương vẫn dính ánh sáng của Liễu Ngự sử.” Tạ Hoài Ẩn cười híp mắt nói.

“Hôm nay có thể mời Phương lão tới, cũng coi như là chuyện may mắn của Liễu mỗ, Phương lão vẫn do tiểu nữ mấy phen tự mình tới cửa mời tới, ánh sáng này Liễu mỗ không dám dính.” Khi Liễu Bác Ích nói tới đây, trên mặt cũng ẩn chứa nụ cười, tiệc mừng này ngoài việc xem đồ cưới ra, khiến cho người ta vui vẻ chính là món ăn trên bàn tiệc, ông nói, “Tiểu nữ còn đặc biệt mời Phương lão làm thêm vài bàn tiệc, đến lúc đó chính là đưa cho một vài hộ khó khăn trong ngoài thành để cho bọn họ cùng dính chút không khí vui mừng.” 

Tạ Hoài Ẩn vừa nghe, ý cười trên mặt càng sâu: “Nữ nhi của Liễu đại nhân thật là người có lòng, nói chính là Vân Thù Vân tiểu thư?”

“Tất nhiên rồi, Liễu mỗ hết sức yêu thích nữ nhi có được này, sau này chính là định thêm họ Liễu, lên gia phổ Liễu gia ta.” Khi Liễu Bác Ích nhắc tới Vân thù, nụ cười trên mặt càng sâu, “Hôm nay không tiện đến, nhưng rất nhiều chuyện đều do một tay con bé lo liệu, ta ngược lại thật ra cực kỳ yên tâm về con bé.”

“Bổn Vương từng gặp mấy lần, cũng nghe nói không ít chuyện, đúng là một người thông minh!” Tạ Hoài Ẩn khen một câu, khóe mắt như có như không liếc nhìn về phía Vân Hoằng, Vân Hoằng bị Tạ Hoài Ẩn nhìn liếc qua, càng thêm tức giận một trận, đây cũng không biết nên nói như thế nào rồi, hôm nay ngay cả Vương gia cũng đang nhìn chuyện cười của ông, vui về sau ông còn mặt mũi nào.

Vân Hoằng đang âm thầm tức giận, mà những người còn lại chính là đang hàn huyên nhưng cũng đỏ mắt chờ mong nhìn náo nhiệt ngày hôm nay, chỉ hận không thể đi náo loạn thêm nữa để trong cuộc sống sau này cũng nhiều thêm một chuyện hấp dẫn có thể nhai lại.

Không bao lâu, bên ngoài tiếng chiêng trống chấn động trời, thẳng về phía Liễu gia mà đến, quản sự Liễu Hiền đi vào cửa nói một câu với Liễu Bác Ích, “Lão gia, đồ cưới đã được nâng đến rồi!”

Liễu Bác Ích gật đầu một cái, Liễu Hiền liền đi ra ngoài, hét lớn mấy gã sai vặt trong phủ thả bánh pháo và pháo trúc đón đồ cưới được nâng tới.

Một vài quan phu nhân và các tiểu thư lúc này vẫn còn ở sảnh trước chưa đi ra hậu viện, chính là đứng tại chỗ nhìn đồ cưới được nâng từ xa xa mà đến, trọng tâm chính đầu tiên của ngày hôm nay chính là tới –– đồ cưới bày ra.

Vân Hoằng nhìn đồ cưới được nâng từ xa đến, ông chính là muốn nhìn xem hôm nay Vạn Thục Tuệ chuẩn bị bao nhiêu đồ mộc mạc vào cửa!

Tiếng chiêng trống dần đến gần, trong lúc đó người mặc đồ đỏ khiêng đồ cưới dài một hàng dài, cầm đầu chính là gánh hát gõ chiêng trống, gõ suốt một đường, cuối cùng dừng trước cửa, trên tay gõ không ngừng, rồi sau đó đi hàng đầu tiên chính là một cái giường lớn, nhưng giường lớn không giống như giường bát bộ gỗ khắc chút hoa lá như thông thường, nhìn có vài phần giống như giường La Hán, lại không giống như giường La Hán, có vài phần dáng vẻ kỳ quái, nhưng vẫn hết sức đẹp mắt.

Cửa chính Liễu gia mở rộng ra, đón đồ cưới này vào cửa, phía sau giường lớn chính là một chút đồ bày trong phòng, tủ treo quần áo, bàn trang điểm, thậm chí bàn ghế v.v…, chỉ thấy sau khi giường lớn kiểu kỳ quái vào cửa, phía sau chính là một tủ quần áo lớn, hộc tủ này nhìn không có gì khác biệt tủ quần áo tầm thường trong tiệm, nhưng so ra thì lớn hơn trong tiệm, vả lại có bốn cánh cửa, nhưng trên tủ lại gắn hai mặt gương, gương này cũng không phải gương đồng tầm thường gì, mà là sáng chói, sau khi soi người vào có thể nhìn thấy rõ vô cùng, ngay cả bàn trang điểm, cũng hoàn toàn không giống bàn trang điểm bình thường, đó là màu trắng sữa, trên ngăn kéo còn xinh đẹp đa dạng, mà vốn là chỗ đặt gương đồng cũng gắn một mặt gương, là gương chiếu rõ ràng người giống như trên tủ quần áo kia, có một vài người đi đến gần đồ một chút soi mặt mình vào trong đó khi nâng ngang qua, thật sự phản chiếu mình rõ ràng.

Đồ này nhiều lắm chính là có vài phần mới lạ đối với nam tử, nhưng nhìn vào trong mắt phụ nhân và nữ tử trẻ tuổi, vậy coi như không tầm thường rồi, tuy trong nhà có gương đồng, nhưng khi nhìn vào gương đồng mang theo màu vàng sáng vả lại nhìn như thế nào cũng không thấy rõ ràng, tấm gương này chính là không tầm thường rồi, khi soi vào trên mặt có gì đều nhìn thấy rõ ràng, trong ánh mắt các nữ nhân gần như đang rỉ máu một loại kích động, định sau khi tiệc rượu này kết thúc phải đi dò thăm kỹ càng xem rốt cuộc là đồ nhà nào ra, trong Ung đô ra được vật tốt như vậy từ khi nào mà bọn họ đều không biết! 

Khi Tạ Hoài Ẩn nhìn thấy gương soi rõ bóng người kia thì ánh mắt cũng đã thay đổi, gần như bị những món đồ này câu tới, như thế nào cũng không dứt ánh mắt ra được, Lý Đàn Việt nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của bạn tốt, nếu như không phải mới vừa rồi hắn lôi hắn ta lại, chỉ sợ hắn ta sẽ trực tiếp nhào tới tự tay sờ mó náo loạn ra trận chê cười tiếp theo.

Từng món dụng cụ mang tới như vậy, giường lớn cổ quái, tủ quần áo bốn cánh cửa đẹp đẽ, bàn trang điểm xinh đẹp cùng với gương soi rõ bóng người, theo sát chính là cái ghế dáng vẻ kỳ quái mang theo tay vịn lại hết sức mềm mại còn có chỗ dựa phía sau, còn có một thứ dài mảnh có thể để cho tầm hai ba người đồng thời ngồi lên cũng không biết nên gọi là giường hay là ghế, còn có hai thứ không biết nên gọi là hòm xiểng hay gọi là tủ nhỏ.

Đồ dùng gia đình mang vào bên trong từng món như vậy, theo sát phía sau chính là một vài món đồ cưới khác, đợi đến khi vật lớn đi ngang qua sân khấu, sau đó chính là một vài món đồ châu báu, nhưng sau khi vật lớn đi qua chính là một gánh đồ, phía trên không bày thứ gì khác, chỉ có hai viên gạch đất thật dày.

Sau khi gạch đất này vào cửa, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, gạch đất này cũng không phải thứ đồ tầm thường gì, mà đại biểu cho đất đai, một viên gạch đất đại biểu cho năm trăm mẫu, những năm trăm mẫu đất đai đó!

Mặt Vân Hoằng tái đi, trong khoảng thời gian ngắn cảm khái thật sâu, ngày đó khi ông cưới Chu Bích Cầm Chu gia cũng không bỏ ra nổi đồ cưới gạch đất đích xác cho năm trăm mẫu, Vạn Thục Tuệ ả ta sao có thể đủ?

Nhưng chờ đón chính là, càng khiến cho Vân Hoằng giật mình còn ở phía sau, đồ cưới đưa vào ngay sau đó càng khiến cho các phu nhân không hiếm thấy cảnh tượng này ngạc nhiên thậm chí kinh sợ kêu ra tiếng, phía trên kia để mười tám miếng gỗ.

Miếng gỗ này đại biểu là gì, đại biểu là cửa tiệm, mười tám miếng này chính là đại biểu cho toàn bộ mười tám gian cửa tiệm!

Ông trời của ta!

Tất cả mọi người không nhịn được nhìn về phía sau, phía sau còn có đội ngũ đồ cưới thật dài, gần như một cái liếc nhìn không thấy điểm cuối, đồ cưới này, không tới một trăm ít nhất cũng phải bảy tám mươi nâng!

Khi trong lòng thầm nhủ, cũng có người nhìn về phía Vân Hoằng, đồ cưới phong phú như vậy, không biết giờ phút này Vân Hầu gia có tâm tình như thế nào?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.