Thất Công chúa là hạng người gì, đó là Công chúa giám quốc hiện nay, Xuân ma ma là nhân vật như thế nào, đó là ma ma dạy dỗ trong cung, nhân vật như vậy đến trong phủ còn đưa cho người ta một quyển tập, lúc nói chuyện vẫn cung kính như vậy, điều này sao có thể để cho người ta không thèm để ý.
Liễu Ý Nghiên tự nhiên cũng vô cùng để ý, suy nghĩ một chút bà chẳng qua chỉ là phu nhân một Hộ bộ Thị lang mà thôi, sao có thể đủ mức đánh đồng với Công chúa giám quốc hiện nay, cho nên Liễu Ý Nghiên cũng không dám dùng vẻ mặt khinh thường như mới vừa rồi đối xử với Vân Thù và Vạn Thục Tuệ mà nhìn Xuân ma ma, vội vàng mời Xuân ma ma ngồi xuống, đôi mắt kia nhìn chăm chú vào quyển tập trên tay Vân Thù, nếu không phải không có cách nào ở ngay trước mặt Xuân ma ma cầm tới nhìn thật kỹ, chỉ sợ hiện giờ bà đã không chịu để yên rồi, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc tiểu nha đầu này biết đến nhân vật lớn như vậy từ khi nào?
Liễu Ý Nghiên xem thường Vạn Thục Tuệ chính là chuyện hết sức đơn giản, ở trong mắt của bà Vạn Thục Tuệ chính là một người sa cơ thất thế, bà cũng oán huynh trưởng của mình khi quyết định chuyện này vốn không thương lượng một tiếng với bà, đợi đến khi bà biết được thì ngày thành hôn đã định ra rồi, Liễu Ý Nghiên cũng chính là từng nói với huynh trưởng của mình, nghĩ tới huynh trưởng của mình là nhân vật như vậy, muốn người như thế nào mà không có, cố tình coi trọng một nữ nhân bị người ta không cần, bà còn phải gọi nữ nhân như vậy một tiếng chị dâu, trong lòng bà nào có thể vui lòng?
Một ngày đó, bà theo giúp đỡ ứng phó với mấy phu nhân tiểu thư ở tiệc rượu tại hậu viện, nhưng những lời nói của các phu nhân mà thường ngày có quan hệ tốt với bà đều thật sự có phần không được xuôi tai, vừa nghĩ tới họ dùng giọng điệu hết sức khinh miệt hỏi tại sao huynh trưởng của bà lại kết hôn với nữ nhân này, cả khuôn mặt bà đều cứng ngắc, rồi lại không thể không ứng phó với bọn họ, cho nên ban đầu Liễu Ý Nghiên cũng phân phó những tỳ nữ trong phủ một tiếng, tân phu nhân này dù như thế nào cũng không cần quá mức coi là thật đi, ch nên hiện giờ biểu hiện của các tỳ nữ trong phủ cũng hoàn toàn có thể nói không thoát khỏi liên quan tới Liễu Ý Nghiên.
Vân Thù vốn định thừa dịp Liễu Ý Nghiên tới trong phủ này mà cẩn thận thiết lập quy củ cho người làm trong phủ, cũng tiện cho người ta hiểu được người đương gia ở hậu viện này là mẫu thân của nàng, đương gia chủ mẫu nào có thể bị người khinh thường như vậy, tuy thời điểm Xuân ma ma bên cạnh thất Công chúa tới vào lúc này có phần vượt quá ngoài dự liệu của nàng, nhưng cũng là một giúp đỡ lớn cho nàng, bởi vì Xuân ma ma đại biểu cho ý tứ, đây còn có tác dụng lớn hơn so với việc Liễu Ý Nghiên tới.
Vân Thù kêu Cẩm Sắt, vậy cũng vô cùng có dụng ý, Cẩm Sắt người này thông minh nhất, cho nên nàng cũng có thể hiểu được mới vừa rồi một tiếng căn dặn của mình có ý là gì, nha hoàn ma ma trong phòng bếp này mỗi một người đều có tầm mắt cực cao, hơn nữa liên quan đến sau lưng có người căn dặn, họ cũng đã sớm có thói quen chỉ cần Liễu Bác Ích không có ở đây, chuyện mẹ con Vân Thù và Vạn Thục Tuệ căn dặn có thể kéo dài thì kéo dài, kéo dài đến thời gian một hai nén hương đã coi như hết sức khách khí, thời gian dài hơn một chút cũng không phải chưa từng có, nàng luôn tính khí tốt kiềm chế, không muốn náo loạn ra chuyện gì, nhưng kỳ lạ thay có người thiên đường có lối không đi địa ngục không cửa tự ném vào.
“Xuân ma ma, thất Công chúa này sao biết được cháu gái nhà ta?” Liễu Ý Nghiên cẩn thận từng ly từng tí hỏi Xuân ma ma dò hỏi tin tức, ngay từ mới bắt đầu bà chưa từng để mắt tới Vân Thù người này, cho nên khi nghe Vân Thù gọi bà là cô, bà càng thêm cảm thấy khó coi vô cùng, thậm chí cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng bây giờ ánh mắt nhìn Vân Thù nhiều thêm mấy phần quan sát, muốn biết giữa con bé và Công chúa là giao tình gì, nếu thật sự có giao tình không cạn, vậy từ nay về sau thật sự không thể chậm trễ đứa cháu gái tiện nghi này.
Xuân ma ma là nhân tinh * một đời ở hậu cung, nào không biết những thứ nhân tình lui tới này, trên mặt bà mang theo ý cười nói: “Lời này của quan phu nhân làm khó lão nô rồi, chuyên của Công chúa lão nô nào có mấy lá gan có thể hỏi rõ ràng được, Công chúa biết đó chính là có lý do để cho Công chúa biết, ta đây làm nô tài chỉ để ý tận tâm tận lực giúp đỡ Công chúa làm việc. Nếu quan phu nhân muốn hỏi, vẫn hỏi Liễu tiểu thư mới thỏa đáng.”
(*) Nhân tinh: chỉ một người đặc biệt có tâm nhãn, có khả năng tính kế, đối nhân xử thế khôn khéo, không dễ gạt gẫm, xử sự khéo léo đưa đẩy không chịu thiệt thòi.
Sau khi Xuân ma ma nói một câu này ra, nụ cười trên mặt Liễu Ý Nghiên cũng có vài phần mơ hồ, bà không chiếm được chuyện mình muốn biết, tự nhiên hiểu được Xuân ma ma này có phải biết hay không cũng không thể nói cho mấy người bọn họ biết, nếu không thì thật sự không biết, khóe mắt bà cũng không nhịn được mà nhìn về phía Vân Thù đang nhìn quyển tập, nhìn dáng vẻ nàng ấy hết sức nghiêm túc giống như không nhìn thấy mới vừa rồi mình ném ánh mắt về phía nàng ấy nhìn sang, cũng giống như không nghe được câu hỏi của mình.
Nha đầu này còn bắt đầu làm bộ làm tịch sao?!
Trong lòng Liễu Ý Nghiên có phần căm hận, ngược lại đi đánh giá Vạn Thục Tuệ, chỉ thấy vẻ mặt Vạn Thục Tuệ vẫn nhàn nhạt như cũ, thậm chí còn lộ ra tinh thần mờ mịt, bây giờ bà mới hiểu được, ngay cả Vạn Thục Tuệ này cũng không rõ ràng chuyện này lắm. Bà kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, thay vào đó hàn huyên với Xuân ma ma, trong dáng vẻ kia ngược lại làm trọn tư thái một đương gia chủ mẫu nên có.
Tuy Vân Thù nghiêm túc nhìn điều lệ trong tay, nhưng vẫn phân ra mấy phần tâm tư lưu ý tới sự tiến triển của tình hình, thật ra thì nàng đọc điều lệ trên tay không tới mười phút đồng hồ đã hiểu được trong này rốt cuộc viết cái gì, đó chính là một điều lệ, một điều lệ sau khi muốn phương pháp chế tạo đồ sứ, ngọc lưu ly trong tay nàng, kiểu chữ trên mặt mạnh mẽ có lợi, nhưng khắp nơi thể hiện lợi ích của người viết điều lệ này, chỉ cần nhìn một phần sau đó Vân Thù cũng biết người viết điều lệ này là ai, trừ Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn ra thật sự chính là không tìm được người thứ hai.
Vân Thù không nhịn được cười lạnh một tiếng trong lòng, Tạ Hoài Ẩn này ngược lại thật sự làm được một khoản mua bán, nếu thật sự tính toán theo điều lệ trên này, nàng có khả năng chỉ được chia một chút đỉnh lợi ích mà thôi, phần lớn tất cả đều rơi xuống trên tay Hoàng gia bọn họ, tuy nàng có lòng muốn hợp tác với Hoàng gai, nhưng cũng không nghĩ tới lấy phương thức này để hao tổn lợi ích của mình. Chỉ có điều theo cách nói vừa rồi của Xuân ma ma, cũng không nói lên thất Công chúa đã hoàn toàn định ra chuyện này rồi, dù sao mới vừa rồi theo lời Xuân ma ma là để cho nàng nhìn coi một chút, mà không phải là thất Công chúa có ý chỉ.
Vân Thù đơn thuần hao tốn thời gian, biết rõ trên này quét mắt nhìn qua cũng biết viết thứ gì, nàng cũng dứt khoát từ từ nhìn xem, nhìn xem này muốn bao nhiêu cẩn thận có bấy nhiêu cẩn thận, chỉ thiếu cân nhắc từng chữ từng từ.
Liễu Vân Hiên cũng hết sức tò mò với quyển tập trên tay Vân Thù, cũng mang theo vài phần quan sát. Đối với kỳ nhân thất Công chúa, từ lúc mới bắt đầu Liễu Vân Hiên cũng giống như người bình thường khác cảm thấy đương kim bệ hạ có vài phần hồ đồ, lại để cho một Công chúa tới giám quốc, cũng cảm thấy thất Công chúa có mấy phần tẫn kê ti thần *, nhưng hai năm trôi qua cũng dần dần đổi mới, vẻ quyết đoán của thất Công chúa đó chính là rất nhiều nam tử thậm chí Hoàng tử cũng không có. Cho nên hiện giờ cũng tuyệt đối không dám có bất cứ lòng khinh thường nào.
(*) Tẫn kê ki thần: Gà mái gáy sáng. Câu đầy đủ: Tẫn kê ki thần, duy gia chi tác, ý là gà mái gáy sớm, gia đình này sẽ phá nát. So sánh với phụ nữ cầm quyền, điên đảo âm dương sẽ làm cho nhà tan nước vong.
Hắn liếc nhìn quyển tập trên tay Vân Thù, trong lòng vừa tò mò vừa có phần cảm thấy tự không bằng người, nghĩ tới hắn đường đường là nam tử hán, lại không nhận được thưởng thức của thất Công chúa, mà Vân Thù lại được thất Công chúa đặc biệt sai người đến tặng quyển tập không biết viết cái gì.
Liễu Ý Nghiên thấy Vân Thù đọc nghiêm túc, mà nha hoàn nàng vừa mới sai đi lại chậm chạp không về, bà nhìn Xuân ma ma trong tươi cười cũng nhiều thêm mấy phần cứng ngắc, chỉ cảm thấy trong lòng hơi lo lắng, bà nhìn về phía Phó ma ma cũng có vài phần lo lắng giống vậy nói: “Phó ma ma, ngươi lại đi phòng bếp thúc giục một chút, sao nha hoàn của Thù nhi đi bao lâu như vậy còn chưa về? Sao lại để cho khách quý ở đây chờ, thật sự quá mức quá đáng rồi!”
Trong lòng Phó ma ma cũng có vài phần rõ ràng, chỉ sợ nữ đầu bếp và bọn nha đầu trong phòng bếp kia như thường ngày trì hoãn phân phó của Vân Thù, bà cũng hiểu được những chuyện này tuy do mình dặn dò, nhưng cũng là dưới tình huống trong nhà không có khách mới dám ném mặt mũi Vân Thù như vậy, hiện giờ có khách lại làm ra chuyện như vậy không thể nghi ngờ chính là ném thể diện Liễu gia. Phó ma ma đợi trong hồi lâu cũng không thấy bóng dáng, trong lòng cũng hơi nóng nảy, bà đã định sớm tới phòng bếp mà thúc giục lên thúc giục xuống, nhưng lại không tìm ra được cớ gì, hiện giờ một câu nói này của Liễu Ý Nghiên không thể nghi ngờ chính là gỡ cảnh khốn khó cho bà, bà lập tức định đồng ý.