“Phó ma ma đừng vội.” Vân Thù nhẹ nhàng cản trở bước chân Phó ma ma, nàng dời mắt khỏi quyển tập, khi nhìn về phía Phó ma ma, trong đôi mắt càng hàm chứa thêm mấy phần ý cười, sau khi nhìn Phó ma ma một lúc mới nhìn về phía Liễu Ý Nghiên nói, “Cô cô, nhất định là nha hoàn của cháu chậm trễ, ở đây cũng không phải không có nha hoàn, sao lại có thể làm phiền Phó ma ma! Kêu nha hoàn đi thúc giục một tiếng là được.”
“Y Lan!” Vân Thù kêu một tiếng, Y Lan đứng ở bên cạnh cũng đã đợi rất lâu giống vậy, khi Y Lan nghe được tiểu thư nhà mình kêu tên mình lại thấy Cẩm Sắt chậm chạp không về, trong lòng cũng đã hiểu tính toán của Vân Thù, nàng đi ra đáp một tiếng sau đó mới nói: “Tiểu thư, nô tỳ lại đi xem xem nha đầu Cẩm Sắt kia đang làm gì, nếu làm trò cười, nhất định sẽ khiển trách nàng ấy một câu!”
Nàng nói như thế xong cũng không đợi Vân Thù dặn dò gì nữa liền đừng dậy bước nhanh đi thẳng ra cửa, bước chân Phó ma ma cứng ngắc ở bên cạnh, trong lòng một mực đánh trống chỉ cảm thấy hôm nay sẽ ra chuyện xấu! Trên gương mặt cũng có vài phần khó coi, gần như mang theo vài phần trắng bệch.
“Xuân ma ma, tính tình nha hoàn của ta bị dạy hư, cũng không hiểu được chuyện gì là khẩn cấp chuyện gì không thể bị dở dang, hiện giờ cũng không đứng đắn, kính xin Xuân ma ma thứ lỗi đừng so đo với Vân Thù!” Vân Thù tỏ vẻ áy náy nói với Xuân ma ma.
Xuân ma ma nghe Vân Thù nói khách khí như vậy, tuy rằng bà có mấy phần bất mãn nhưng vẫn không nói thêm điều gì, chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng chờ, Vân Thù cúi đầu, che giấu tia sáng trong mắt, người khác nhìn vào thấy nàng vẫn chăm chú nhìn quyển tập này.
Khi Y Lan đi phòng bếp, nhìn thấy chính là Cẩm Sắt đứng bên cạnh, mà những ma ma và nha hoàn kia vẫn ở chỗ cũ nói chuyện phiếm, nàng thầm nghĩ quả nhiên như thế!
Cẩm Sắt thấy Y Lan cũng đi theo tới, biết đây nhất định là do Vân Thù sai tới, hai người trao đổi một ánh mắt biết rõ với nhau, sau đó Y Lan mới cực kỳ tức giận đưa mắt nhìn nói: “Cẩm Sắt, ngươi đây là xảy ra chuyện gì, muốn một tách nước trà và một chút đồ ăn mà chậm trễ như vậy!”
Cẩm Sắt tỏ vẻ uất ức nói: “Y Lan tỷ tỷ, các đại nương phòng bếp đang bận, có rảnh sẽ nhanh chóng đưa qua, còn khiến tiểu thư đừng giận mới được!”
Tức giận trên mặt Y Lan còn chưa tiêu tan, nàng nói: “Lại phải đợi, tiểu thư nói như thế nào cũng là chủ tử trong nhà, sao phải chờ đợi khắp nơi!”
Một câu này của Y Lan vừa ra khỏi miệng, những ma ma trong phòng bếp đang nói chuyện phiếm chính là xì một tiếng khinh miệt sau đó mở miệng nói, “Tính khí của cô nương này thật lớn, để tiểu thư đợi thêm một chút thì sao chứ, hiện giờ chúng ta đang bận, chờ sau khi bận xong nhất định sẽ đưa đồ tiểu thư căn dặn ra, giờ vội vội vàng vàng cũng đưa không được thứ tốt vậy không được. Nếu tiểu thư thật sự không đợi được, vậy mời tiểu thư tự tới phòng bếp làm đi!”
Khi Y Lan nghe mấy ma ma và bọn ha hoàn nói lời hết sức khinh thường này, mặt mày nàng cũng lạnh xuống, nàng nhìn quanh một vòng ma ma nha hoàn đang rảnh rỗi cắn hạt dưa, cười lạnh nói: “Các ngươi chính là như vậy với tiểu thư? Vậy trong mắt còn có một chút quy củ chủ tử nô tài không?”
Ma ma mới vừa cất tiếng nghe Y Lan chất vấn mình như vậy, bà đứng lên, ném một nắm hạt dưa trong tay xuống đất, vỗ vỗ vỏ trên người mình, trong giọng nói càng thêm có vài phần khinh thường nói: “Chủ tử nghiêm chỉnh trong phủ này không phải không có, chỉ có điều tiểu thư có phải là một chủ tử nghiêm chỉnh hay không trong lòng nàng ta rõ ràng nhất, đừng tỏ dáng vẻ chủ tử ở trước mặt chúng ta, đồ này sau khi làm xong tất nhiên sẽ biết đưa qua, đồ chưa làm xong chúng ta cũng không có gì sao đưa. Tuy tiểu thư mang dòng họ Liễu gia, nhưng chẳng qua chính là một người ngoài mà thôi, tới quơ tay múa chân thành cái dạng gì?”
Y Lan và Cẩm Sắt vừa nghe, sắc mặt khó nhìn thêm mấy phần, Y Lan căm hận nói: “Được, ta liền bẩm báo lại lời của các ngươi cho tiểu thư, tôi tớ có tính tình lớn như vậy thật đúng là sai bảo không nổi!”
Y Lan nói xong chính là kéo Cẩm Sắt ra khỏi nhà bếp, ma ma sau lưng còn tỏ vẻ coi thường, một chút cũng không coi ra gì. Chuyện như vậy mấy ngày nay cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm, chỉ cảm thấy Vân Thù và Vạn Thục Tuệ thật lòng muốn nói chuyện này với lão gia cũng đã sớm nói rồi, sẽ không chờ đến thời điểm này một chút còn không nói, cho nên đoán chắc lần này sẽ không giải quyết được gì, hơn nữa Phó ma ma đã sớm chỉ điểm cho bọn họ, tính tình tiểu thư này cương cứng hơn nữa nhưng tính tình phu nhân chính là muốn thể diện, chỉ cần phu nhân kiềm chế chuyện này xuống, cho dù tiểu thư nói gì cũng không có tác dụng, cho nên bọn họ càng thêm không sợ hãi.
Khi Y Lan và Cẩm Sắt trở lại Thanh Phong uyển thì trên mặt có mấy phần khó xử, sau khi vào cửa chính là cùng quỳ gối trước mặt Vân Thù, nói: “Tiểu thư, chúng nô tỳ không có bản lĩnh, ma ma và nha hoàn trong phòng bếp cái gì cũng không chịu làm, chúng nô tỳ không có tài nấu nướng tốt, chỉ đành phải tới trước mặt tiểu thư chịu tội.”
Vân Thù từ từ gập quyển tập trên tay lại đặt xuống bên cạnh, cúi mắt nhìn Cẩm Sắt và Y Lan quỳ gối bên cạnh, cũng không có ý tứ để cho hai người đứng lên, nàng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư, nô tỳ được căn dặn của ngài định đi tới phòng bếp bưng nước trà và kêu các nữ đầu bếp làm chút đồ ăn, cũng đã ôn tồn nói, nhưng các nữ đầu bếp nói đang bận, không rảnh tay để làm, để nô tỳ đợi thêm một chút, nô tỳ cũng cảm thấy phải, cho nên chính là đợi ở đó, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy được bọn họ làm việc.” Cẩm Sắt tỏ vẻ uất ức nói, “Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi lần tiểu thư muốn đồ gì, mấy nữ đầu bếp bên trong phòng bếp kia có thể kéo dài liền kéo dài, một chút cũng không vội vã sắp xếp cho tiểu thư.”
“Hiện giờ cũng không phải lúc dùng bữa, bên trong phòng bếp chắc không có chuyện gì bận rộn mới đúng chứ, vậy sao thời gian chính là rót cho một tách trà làm chút thức ăn cũng không có?” Vân Thù không hiểu hỏi, “Những nữ đầu bếp này bận rộn gì vậy?”
“Bận cắn hạt dưa nói chuyện phiếm!” Y Lan hơi tức giận nói, “Khi nô tỳ đi qua, Cẩm Sắt nha đầu này đứng ở bên cạnh ngây ngốc chờ, cũng không phải nô tỳ muốn nói gì, chỉ nhắc nhở một câu tiểu thư đang cần chờ, những nữ đầu bếp này đã nói mình đang bận, nói nếu tiểu thư không chờ được thì tự mình đi phòng bếp làm cũng được. Nô tỳ khiển trách bọn họ không có dáng vẻ của nô tỳ, nhưng tiểu thư có biết nữ đầu bếp này nói gì không, nói tiểu thư không phải là một chủ tử nghiêm chỉnh, chẳng qua chỉ là người ngoài mang dòng họ Liễu gia mà thôi, còn nói tiểu thư đừng có dáng vẻ đảm nhiệm chủ tử.”
Những lời này Y Lan vừa nói ra khỏi miệng, có hai người trong phòng liền trắng bệch mặt, một người trong này là Vạn Thục Tuệ, bà bị chọc tức. Bà cũng biết những nữ đầu bếp trong phòng bếp mỗi một người đều có tính khí vô cùng lớn, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Bà căn cứ vào ý niệm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn luôn không so đo điều gì với người ta, nhưng bây giờ bà ngược lại không so đo lại chọc cho những người này có nhận thức như vậy về nữ nhi của mình, nói con bé không phải là một chủ tử đứng đắn, chẳng qua chỉ là người ngoại mang dòng họ Liễu gia.
Mà sắc mặt của Phó ma ma cũng lập tức thay đổi, hơn phân nửa người làm trong phủ này đều được bà chỉ điểm, mấy ngày nay bà thấy Vạn Thục Tuệ và Vân Thù vẫn luôn không nói gì cũng chỉ để các lời nói ở bên cạnh không để ý gì nhiều, bây giờ khi nghe nói như vậy, dù ít dù nhiều bà đã biết chuyện hôm nay nếu làm không tốt, dính tới dính lui nhất định sẽ ồn ào lên trên người, lập tức sắc mặt trở nên khó nhìn, trong lòng không nhịn được mắng một câu, những nữ đầu bếp tự tìm đường chết này, thật sự một chút ánh mắt nhìn cũng không có. Phó ma ma thấy Vạn Thục Tuệ trắng bệch mặt, trong lòng bà còn có chút bỡ ngỡ, ngược lại nhìn về phía Vân Thù, thấy vẻ mặt Vân Thù như thường, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lại, trong lòng bà càng cảm thấy khủng hoảng không dứt.
Bà biết hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù này, tính tình Vạn Thục Tuệ ngược lại là một người vô cùng dễ lừa gạt, trên thực tế cũng chính xác là như thế, nếu phạm phải chuyện sai lầm gì, khi đối mặt với Vạn Thục Tuệ chỉ cần nhận sai thành tâm thành ý nói xin lỗi trước mặt bà ta, bà ta tất nhiên sẽ không so đo điều gì, ngược lại là Vân Thù, tiểu nha đầu nhìn giống như tầm thường không có gì này ngược lại là một người vô cùng khó có thể lừa dối, giống như bây giờ vậy, khi nàng ta đối mặt với chuyện như vậy nói gì cũng không nói ra khỏi miệng, trên sắc mặt vẫn bình thường giống như lúc ban đầu, nhưng một người đối mặt với tình huống như bây giờ mà vẫn có thể làm đến mặt không đổi sắc, có thể nghĩ người đó thâm trầm nhường nào.