Danh Môn Ác Nữ

Chương 107: Chương 107: Thả dây câu dài câu cá lớn (Hạ 3)




Khi Liễu Ý Nghiên nhìn thấy Vân Thù như vậy, trong lòng cũng có phần sờ không tới đáy, nếu Vân Thù phát tác ngay tại chỗ vậy ngược lại còn dễ nói một chút, chứng minh tiểu nha đầu này vẫn còn vài phần kích động, lui về sau vẫn còn dễ đắn đo, nhưng khi nàng ta đối mặt với lý do thoái thác xấu hổ như vậy mà vẫn yên lặng, tâm tư của tiểu nha đầu này chỉ sợ xa xôi, nếu đến khi nàng ta thật sự căm tức, nghĩ đến người trong nhà này không một ai có thể là đối thủ của nàng ta, hơn nữa Liễu Ý Nghiên cũng nghe vài lời đồn đại về Vân Thù, biết tiểu nha đầu này làm việc ngoan độc.

Bà nghĩ như vậy liền không nhịn được nhìn về phía Liễu Vân Hiên, đứa cháu được mình chăm sóc từ nhỏ lớn lên, lui về sau vẫn có thể là đối thủ của tiểu nha đầu này sao? Trong lòng Liễu Ý Nghiên không nhịn được lẩm bẩm, trong lòng trừ lo lắng cũng chỉ có lo lắng.

Liễu Vân Hiên cũng đang nhìn Vân Thù, chờ tiểu nha đầu này xử lý chuyện tình hiện giờ như thế nào.

“Ngược lại khiến Xuân ma ma xem chuyện cười rồi, người làm trong phủ này thật sự không có quy tắc, lui về sau vẫn phải cẩn thận ước thúc mới được.” Nụ cười trên mặt Vân Thù không tắt, giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời mới vừa rồi.

Xuân ma ma cũng khẽ cười một tiếng nói: “Nô tài ức hiếp chủ này, cũng thật sự nên cẩn thận dạy dỗ rồi, chỗ nô tỳ cũng không phải gấp, nếu bị người bình thường nhìn thấy chỉ sợ sẽ nói Liễu đại nhân không dạy dỗ nô tỳ rồi.”

Bà cũng đã hiểu ra rồi, Liễu tiểu thư này đặc biệt để cho bà lưu lại chính là vì chờ tới tình huống bây giờ, nàng vốn rõ ràng sự tình trong phủ này ra sao, đây là định mượn bà cây đao tới chém một phát. Nếu như nói người bình thường, Xuân ma ma đương nhiên không mua một đơn như vậy, nhưng người trước mắt là Vân Thù, Xuân ma ma cũng hiểu được Công chúa của mình coi trọng Vân Thù, cũng chính là vui làm cây đao này cho Vân Thù, bà cũng thật sự cảm thấy người làm trong phủ này rất không thỏa đáng rồi, cho dù là thân phận như thế nào, làm chủ tử suy cho cùng là chủ tử, không có khả năng cũng không thể do tụi nô tỳ trong phủ nói này nói kia.

Vân Thù cũng cảm thấy vô cùng hài lòng với câu nói vừa rồi của Xuân ma ma, đây quả nhiên là người đi từ trong phủ Công chúa ra, đúng là người thông minh, nàng vừa nói như vậy cũng đã biết được lời nàng vừa nói có ý gì, vốn không cần phải nêu ra.

“Đây là đương nhiên, lúc trước sự tình quá nhiều, cho nên chính là đè ép xuống không lập quy củ gì cả. Mẫu thân ta lại là người luôn có tâm địa nhân hậu, cho nên lại dung túng những tôi tớ này. Xuân ma ma là người trong phủ Công chúa, nghĩ đến chắc hiểu quy củ nhất, vẫn nhờ Xuân ma ma chỉ điểm cho đôi câu có được không?” Mặt mày Vân Thù cong cong nhìn Xuân ma ma nói. 

Xuân ma ma được câu nâng lên này của Vân thù, trong lòng của bà dĩ nhiên vui mừng, bà nói: “Quy củ trong phủ Công chúa tất nhiên hơn nhà người khác, nhưng cho dù là nhà ai quy củ vẫn phải lập. Dạy dỗ nô tài cũng chỉ có có một câu nói, không hiểu sẽ dạy, dạy còn không hiểu lại dạy, nếu sau khi dạy dỗ vẫn không hiểu, như vậy nên bán thì bán, cho dù đánh giết cũng phải cẩn thận lập quy củ, nếu không có quy củ vậy có thể rối loạn thói tục rồi”

Khi Phó ma ma nghe được câu này của Xuân ma ma,  sắc mặt bà vốn trắng bệch càng có vẻ yếu ớt thêm.

Vân Thù thi lễ với Xuân ma ma, lúc này mới nói một câu: “Đa tạ Xuân ma ma chỉ điểm, Vân Thù nhớ kỹ” Nói xong, Vân Thù mới trả quyển tập mà Xuân ma ma đưa cho nàng, lại nói tiếp với Xuân ma ma, “Vả lại phiền Xuân ma ma nói một câu với Công chúa, quyển tập này Vân Thù đã nhìn rồi, về phần sự tình viết trên quyển tập này, ngày mai Vân Thù nhất định bái kiến thất Công chúa hy vọng có thể bàn kỹ hơn.”

Xuân ma ma khẽ vuốt cằm, bà nói: “Lão nô nhớ kỹ, sau khi trở về sẽ bẩm báo lại cho Công chúa Điện hạ, vậy lão nô đi về trước.”

Vân Thù đưa Xuân ma ma tới cửa, lúc này mới để cho người dẫn Xuân ma ma đi, đợi đến sau khi Xuân ma ma đi ra khỏi cửa viện, lúc này Vân Thù mới quay đầu nhìn về phía Liễu Ý Nghiên nói: “Cô cô, ngài cũng đã nhìn thấy chuyện vừa mới xảy ra, xem ra chúng nô tỳ trong phủ này đúng là to gan, ngay cả Xuân ma ma cũng nhìn không nổi rồi, ngài nói quy củ này có cần lập một chút không?”

Sắc mặt của Liễu Ý Nghiên cũng có phần không được tự nhiên, bà nghe lời Vân Thù nói tuy là đang hỏi bà, nhưng thực tế không hề cho bà một chút cơ hội phản bác. Nếu bà đáp phải lập quy củ này, đây cũng chính là quang minh chính đại đồng ý một loạt động tác của Vân Thù, nhưng nếu như bà nói không lập quy củ này, đến lúc đó lại có một câu nói hiện giờ nô tỳ Liễu gia ngay cả một chút quy củ cũng không có, ngay cả Xuân ma ma trong phủ thất Công chúa cũng hoàn toàn không đặt trong mắt, chỉ sợ sau này ngay cả bệ hạ đích thân tới cũng sẽ đối đãi như vậy, bà muốn phản đối cũng có mấy phần chân đứng không vững. Liễu Ý Nghiên cảm thấy nha đầu này vốn đã sớm mài đao xoèn xoẹt với mấy nô tỳ kia rồi, chỉ chờ cơ hội tới.

Sắc mặt bà khẽ trầm xuống, cũng nói không ra được một câu được hay không được, buồn bực một hồi lâu sau lúc này mới nói: “Ngươi nghĩ như thế nào, trong lòng ngươi cũng đã có vài phần tính toán, cần gì phải tới hỏi ta?”

Khi Vân Thù nghe được giọng điệu khẩn trương này của Liễu Ý Nghiên cũng không giận, nàng khẽ mỉm cười nói: “Vẫn là cô cô thông minh, trong lòng ta đây cũng có vài phần điều lệ, chính là nghĩ đến có muốn làm như vậy hay không, cô cô ở đây ta chính là muốn hỏi một chút ý kiến của cô cô, hiện giờ nếu như cô cô không phản đối, như vậy ta chính là bắt tay vào làm đi! Đa tạ cô cô ủng hộ!” 

Khi Liễu Ý Nghiên nghe được Vân Thù nói như vậy, trong sắc mặt của bà có vài phần khó coi, rồi lại không cầm được cái gì để nói, chỉ có thể ngồi bên cạnh bàn buồn bực.

Khóe mắt Vân Thù liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Phó ma ma, nàng mở miệng hỏi: “Không biết Phó ma ma có nhận xét gì khác về ý kiến của ta không? Dù sao Phó ma ma là bà vú của ca ca, trước khi mẫu thân vào cửa, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do Phó ma ma phụ trách, cho dù như thế nào đều phải báo cho Phó ma ma một câu, Phó ma ma ngươi cảm thấy như thế nào?”

Phó ma ma nào không biết được Vân Thù mới vừa hỏi bà như vậy không phải tỏ ý tôn trọng bà, mà đang nói cho bà biết, bà luôn cho rằng những chuyện này đều giở trò quỷ sau lưng nàng, những nha hoàn tôi tớ dám được voi đòi tiên giày vò tới trên mặt nàng, vậy cũng do có bà người cậy già lên mặt ở trong phủ làm chỗ dựa sau lưng.

“Chỉ có điều những năm này tuy Phó ma ma có thể coi như càng vất vả công lao càng lớn, nhưng chuyện trong hậu viện thật sự làm không được tốt, cha và ca ca đều là nam nhi, tất nhiên sẽ không quản chuyện vặt trong hậu viện này, chỉ sợ kiến thức của Phó ma ma không được nhiều lắm, cho nên cũng không cẩn thận dạy những nha hoàn này quy củ, hôm nay may mà tới phủ là một ma ma phủ Công chúa, nhưng nếu như tới là Công chúa Điện hạ, chuyện này chỉ sợ thật sự không biết nên kết thúc như thế nào mới tốt. Cho nên cho dù hôm nay ma ma muốn phản đối, ta cũng quyết tâm tư, phải cẩn thận chỉnh đốn một phen.” Vân Thù liếc nhìn về phía Phó ma ma nói, “Nếu lát nữa trừng phạt người có quan hệ tốt với ma ma, kính xin ma ma tha thứ nhiều hơn mới được.”

Phó ma ma chỉ cảm thấy hiện giờ mình là bồ hòn ngậm làm ngọt, tỏ ý hoảng sợ run rẩy, ngượng ngùng nói: “Tiểu thư làm như vậy cũng có thể coi như hợp lý, ma ma… Nô tỳ đương nhiên không có ý kiến gì!”

“Vậy thì tốt, ma ma cũng có thể học một chút, lui về sau sẽ không phạm phải sai lầm gì lớn, tránh cho đến lúc đó bị người chê cười rồi.” Vân Thù nhàn nhạt nói, bà cũng đã nể tình nữ nhân này là bà vú của huynh trưởng nàng, những năm này không có công lao cũng có khổ lao mà bỏ qua chuyện cũ rồi, nếu bà ta là người thông minh, vậy nên hiểu mới vừa rồi nàng đã cho bà ta cơ hội cuối cùng rồi, nếu như còn có lần sau, cho dù bà ta có công lao khổ lao như thế nào, nàng cũng sẽ ra tay.

“Này phong thật lớn.” Liễu Vân Hiên nhìn Vân Thù không để ý nhân tình như vậy trong lòng hắn dù ít dù nhiều cũng có vài phần bất mãn, nói thế nào đi nữa Phó ma ma cũng có thể coi như là người bên hắn, mới vừa rồi trong ý tứ của Vân Thù chính là, nếu định tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ nàng cũng sẽ ra tay với người bên cạnh hắn đúng không, “Vân Thù, ngươi làm như vậy, ngươi có đặt người làm huynh trưởng là ta vào trong mắt không?”

Vân Thù nhìn Liễu Vân Hiên lên tiếng, trong mặt mày hắn mang theo vài phần giận dữ, rất dễ nhận thấy mới vừa rồi nàng nói Phó ma ma như vậy đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn khiến cho hắn bất mãn. 

Vân Thù không coi là quan trọng, nói với Liễu Vân Hiên: “Ca ca nói đùa, ta vẫn đặt ca ca vào trong mắt, cho nên mới định lập tốt quy củ này, cũng tiện cho ca ca lui về sau nhẹ nhõm một chút, dù sao chuyện trong hậu viện này đều do mẫu thân quản lý, ca ca phải làm chính là chuyện học cho tốt làm rạng danh tổ tông, chuyện trong nội viện này vẫn do ta và mẫu thân chuẩn bị thỏa đáng thì hơn.”

Vân Thù nói xong cũng không để Liễu Vân Hiên mở miệng nữa, nàng đứng thẳng lên, nói với Cẩm Sắt và Y Lan còn quỳ trên đất làm dáng vẻ: “Còn quỳ làm gì, gọi tất cả nha hoàn ma ma trong phủ còn có Liễu quản gia vào trong sân đi, ta có quy củ muốn phân bó, nên phạt nên thưởng cũng cần làm cho rõ ràng mới được.”

Cẩm Sắt và Y Lan vội vàng đứng lên, lập tức đi, Vân Thù đỡ Vạn Thục Tuệ từ trên chỗ ngồi lên, trên mặt nàng vẫn là vẻ tập trung như cũ, nàng nói: “Thân thể mẫu thân đã lộ ra rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho nữ nhi đi, nữ nhi đỡ mẫu thân vào trong phòng nghỉ ngơi trước rồi lại ra sân.”

Vạn Thục Tuệ cũng có thể coi như bị lời nói mới vừa rồi chọc tức, nghĩ tới mình dễ dàng tha thứ lại khiến cho những tôi tớ này nói sau lưng như vậy, trong lòng bà cũng có vài phần khiển trách, cho nên cũng tùy theo Vân Thù quyết định như vậy, gật đầu một cái.

Vân Thù đỡ Vạn Thục Tuệ đi vài bước, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn Phó ma ma ngây ngốc đứng bên cạnh, “Ma ma cũng đừng quên vào trong viện, ta đi một lát rồi qua.”

Phó ma ma khúm núm đáp, thật sự không nói ra được một chữ “Không”.

Đợi đến sau khi Vân Thù và Vạn Thục Tuệ đi ra cửa, sắc mặt bà mới thay đổi, nhìn về phía Liễu Ý Nghiên nói: “Cô nãi nãi, nha đầu này vốn định khai đao, ngài nói giờ làm như thế nào?”

Liễu Ý Nghiên cũng giận dữ trong lòng với điệu bộ mới vừa rồi của Vân thù, bà hung hăng nói một câu: “Đây là nó định làm phản!” Nhưng Liễu Ý Nghiên mắng thì mắng, trong lòng vẫn hiểu, hiện giờ còn không động được Vân Thù, nàng nói ngày mai phải đi thăm hỏi thất Công chúa, nếu giờ động tới, lỡ như thất Công chúa trách cứ xuống, vậy thì ai cũng không đảm đương nổi.

Liễu Vân Hiên cũng có phần tức giận, hắn trợn mắt lập tức đứng dậy nói: “Ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút xem nàng ta định làm gì tôi tớ Liễu gia chúng ta! Ta xem nàng ta có thể lật ra mảnh trời gì!” Nói xong chính là tức giận đùng đùng đi về phía ngoại viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.