Danh Môn Ác Nữ

Chương 139: Chương 139: Tiệm sách và thư viện (1)




Editor: Puck - Diễn đàn

Mười ngày sau Bạch Trạch Tuyên trở về, Tướng quân thiếu niên, ở biên quan chinh chiến với ngoại tộc gần nửa năm, cuối cùng dưới tình huống đánh giằng co đắc thắng còn khiến cho đối phương thần phục, dâng thư hàng lên, hàng năm tiến cống, đây thật sự là một chiến công không nhỏ đối với một người chưa tới tuổi nhược quán.

(*) Tuổi nhược quán: Chỉ nam thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi, đến hai mươi tuổi làm lễ đội mũ (quán)

Khi Bạch Trạch Tuyên trở về Ung đô, vậy thật sự xem như là một cảnh tượng long trọng, còn long trọng hơn ân khoa Trạng Nguyên ba năm một lần đi dạo phố, hai bên đường phố cũng đừng tràn đầy người, hộ vệ thủ thành trong thành Ung đô đều canh giữ hai bên đường ngăn cản đám dân chúng kích động kia, lại đồng thời đan chờ Bạch Tướng quân về thành.

Bên trong thành Ung đô trừ có chuyện khẩn cấp cần nhanh chóng cấp báo ra, xe ngựa hoàn toàn không cho phép chạy nhanh trong thành, mà khi ở cửa thành những hộ vệ thủ thành này sẽ nhắc nhở phải xuống ngựa đi chậm, nhưng Bạch Trạch Tuyên được ân tứ không cần xuống ngựa đi bộ, thậm chí thất Công chúa Tạ Cẩn Họa còn đích thân đứng ở cửa cung nghênh đón hắn.

Ngay từ lúc nghe Tướng quân thiếu niên trở về thành, trong thành Ung đô chính là nơi nơi đều là chuyện có liên quan đến hắn, tiên sinh kể chuyện ở tiệm trà nói tất cả đều là mấy chiến sự ở biên cương của Bạch Trạch Tuyên, giọng điệu nói chuyện giống như người ban đầu trên chiến trường còn có bọn họ, mà dân chúng trong thành cũng chính là nghĩ đến lần này Bạch Tướng quân trở về sẽ có ban thưởng như thế nào, sẽ có phong thưởng như thế nào.

Vân Thù cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Tướng quân cổ đại chân chân thật thật ra sao, ngày Bạch Trạch Tuyên trở về, Vân Thù ở trên tửu lâu ba tầng lầu mà mình mua nhìn dân chúng chật chội không chịu nổi ở phía dưới. [email protected]

Trang trí trong tửu lâu này toàn bộ đều trang trí thỏa đáng theo yêu cầu của nàng, vách tường tô son trát phấn hoàn toàn đổi mới, còn có những bàn ghế này cũng do thợ mộc chế tạo gấp gáp ra. Thật ra thì hiện giờ tiệm gia cụ trên tay nàng đã xem như là tiệm gia cụ được hoan nghênh nhất trong Ung đô, người yêu cầu chế tạo ra ghế sa lon, giường lớn, tủ treo quần áo còn có bàn trang điểm không ít, mỗi ngày đều có thể có một hai đơn hàng, còn các sư phụ thợ mộc vốn ký hợp đồng với nàng cũng cười không khép miệng.

Các sư phụ thợ mộc này rất nhiều đều làm việc không có thời gian cố định, dù sao người ở thời đại này, lúc cần sư phụ thợ mộc số lượng lớn đều là khi xây nhà, nhưng xây nhà này đâu phải ngày ngày đều có việc, cũng rất nhiều người cũng đều là khi biết nơi nào cần công nhân cứ làm công nhân, khi không cần đều trở về nông thôn làm ruộng.

Mà Vân Thù thuê những người này, mỗi tháng chia tiền tháng, hàng tháng trong cửa tiệm còn cung cấp đơn hàng đều không tệ, đó chính là cho thêm tiền thưởng, mỗi tháng mỗi người có tám ngày nghỉ không trừ tiền, về phần đây rốt cuộc là nghỉ ngơi như thế nào, vậy cũng chính do bọn họ tự sắp xếp, duy nhất chính là phải ký kết hiệp ước, nếu vi phạm hiệp ước chính là phải bồi thường tiền vi phạm hiệp ước.

Điều kiện như vậy tuy hà khắc một chút, nhưng vẫn có không ít người làm nghề mộc ký hiệp ước, thành người làm công, nhất là tháng đầu tiên khi phát tiền tháng thậm chí còn phát một lượng bạc tiền thưởng, điều này khiến cho đám thợ thủ công vui vẻ không thôi, càng tỏ vẻ kiên định đi theo Vân Thù, cho nên ghế ngồi trong tiệm này đều do bọn họ chế tạo gấp gáp ra, tuy chế tạo gấp gáp, nhưng không hề qua loa chút nào, toàn bộ Vân Thù đều yêu cầu cẩn thận tỉ mỉ, tất cả bọn họ đều làm được.

Trong vòng mười ngày khi Bạch Trạch Tuyên chưa về, Vân Thù lại mở một cửa tiệm son phấn tên là Duyệt Kỷ Giả, những cửa tiệm son phấn ở trong Ung đô này cũng không tính là ít đừng nói cửa tiệm, cho dù mấy quầy buôn bán nhỏ bên đường thỉnh thoảng cũng sẽ bán son phấn và hoa cài đầu.

(*) Duyệt kỷ giả: Duyệt – vui sướng, kỷ – bản thân, giả – người, Duyệt kỷ giả - Bản thân vui sướng.

Mà ngày cửa tiệm này của Vân Thù khai trương, Tạ Hoài Ẩn cũng nhận được tin tức, ngược lại cảm thấy không ngoài ý muốn, đối với Tạ Hoài Ẩn mà nói, son phấn này cũng không có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi cửa tiệm son phấn này mở ra đã đè các cửa tiệm son phấn khác.

Son phấn trong cửa tiệm hoàn toàn không giống son phấn bình thường trong các cửa tiệm khác, hiện giờ nữ nhân trong Ung đô đa phần khi trang điểm chính là bôi bột chì lên để cho sắc mặt mình nhìn qua hết sức trắng trẻo sáng bóng, nhìn qua mịn màng một chút, nhưng bôi bột chì lên sắc mặt chính là rõ ràng hoàn toàn trắng bệch, hơn nữa phấn này và son môi, đừng nói Vân Thù khi nhìn thấy cũng cảm thấy giống như ác quỷ, ngay cả người trang điểm lên khi nhìn mình ở trong gương cũng đều cảm thấy như thế, nhất là bây giờ khi Vân Thù bán gương kia thật sự có thể soi người lên gọi là rõ ràng. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Mà ngày khai trương kia, Vân Thù chính là mời một cô nương nhìn có vẻ tầm thường làm một lần trang điểm miễn phí ở trước mặt mọi người, chai chai lọ lọ hộp nọ hộp kia xuống, nàng kia hẳn đẹp mắt hơn khi mới vào cửa nhiều, sắc mặt này nhìn qua không tái nhợt giống như dùng bột chì, ngược lại có vẻ gần sát với màu da của mình, trắng trẻo nõn nà, thậm chí trên mặt còn có một vài vết lốm đốm vết rỗ cũng bị che lại, cặp mắt vốn không tính là quá lớn cũng được thể hiện lớn hơn một chút, đôi môi này cũng đầy đặn, giống như hoa đào đang lúc nở rộ đẹp đẽ.

Vừa biến hóa như vậy, lập tức khiến người vẫn còn ở trong cửa tiệm dán mặt lên náo nhiệt cũng không định mua liền ngơ ngẩn, thật đúng là nữ nhân vì người mình yêu (hoặc vì bản thân mình) mà trang điểm, trên người nữ nhân vĩnh viễn không thể thiếu những đồ đạc như son phấn, quần áo, giày vớ này, nhìn thấy một nữ tử tầm thường lại không dễ nhìn như vậy ngay ở trước mặt mình dường như biến thành người khác, điều này sao có thể không khiến cho những nữ nhân này điên cuồng, nữ nhân trên tay có chút tiền dư gần như đều mắt mang máu canh chừng mỹ phẩm bên trong cửa tiệm.

Bày biện trong cửa tiệm này tiến hành bài trí theo ý tứ của Vân Thù, giống như cửa tiệm đồ trang điểm ở hiện đại, sau khi vào cửa chính là một dãy tủ không có cửa, chai chai lọ lọ gì đều đặt phía trên, phía dưới ghi nhãn và giá tiền, một quầy thu ngân độc lập còn có một bàn trang điểm nhỏ, trang bị gương tròn dùng để trang điểm.

Vật này có tách ra bán, cũng có kết hợp lại thành bộ, cửa tiệm vừa mới khai trương chưa tới một canh giờ, những món đồ bộ này đã bán sạch sẽ, mà chia ra bán cũng ra hơn phân nửa, chứ đừng nói tới những món đồ bảo dưỡng, bán đắt nữa như thường vẫn có người mắt không chớp một cái liền muốn luôn.

Mà Vân Thù lại tặng xà bông thơm nho nhỏ cho người mua đồ.

Thời đại này dĩ nhiên không có khái niệm xà bông thơm, bình thường giặt quần áo đều dùng bồ kết hoặc xà phòng, mà khi tắm rửa dùng hỗn hợp xà phòng với tro thảo mộc chế thành một thứ gọi là di cầu *, xám tro, hương vị ngửi cũng không được khá lắm, mà Vân Thù tặng xà bông thơm cũng chính là kiểu thử nghiệm kích cỡ hơi lớn nhỏ một chút, màu sắc xà bông thơm này đều đa dạng, có xà bông thơm hoa hồng và xà bông thơm hoa đào màu hồng nhạt, còn có xà bông thơm màu trắng của sữa dê và sữa bò, có xà bông thơm bạc hà màu xanh nhạt, còn có xà bông thơm than trúc màu xám đen, còn có xà phòng màu vàng nhạt không có hương vị gì chuyên dùng để giặt quần áo. die ennd kdan/le eequhyd onnn

(*) Di cầu: xà bông màu xám trắng, lớn chừng trái bóng bàn, cầm trong tay thì trơn, khi rửa tay hơi không lưu ý sẽ bị rớt xuống, (di trong xà bông, cầu trong trái cầu)

Người được tặng xà bông thơm này ngày hôm sau chính là lên cửa hỏi xà bông thơm này, lập tức, phụ nữ trong Ung đô những người vốn cảm thấy khinh bỉ người không mua nổi áo nhà XX đồ trang sức tiệm vàng nhà XX sản xuất ra, mà bây giờ khinh bỉ người chính là “Hãy nhìn nàng ta xem ngay cả đồ dưỡng da đồ trang điểm và xà bông thơm của Duyệt Kỷ Giả cũng không biết”, vừa như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, liền đè các cửa tiệm son phấn khác trong Ung đô xuống, trong ngành nghề son phấn, Duyệt Kỷ Giả có thể xem như một mình thống trị, cứ nhìn các lão bản trong cửa tiệm son phấn khác đang cắn nát răng ngà.

Tạ Hoài Ẩn âm thầm thành lập nhà máy xi măng Hoàng gia cũng lặng lẽ kìm nén, hắn vốn còn tưởng rằng cửa tiệm son phấn này phần lớn đều ngàn bài một điệu, cho dù không tệ đại khái cũng không có nhiều lợi nhuận, nhưng nào biết được tiền lời của cửa tiệm son phấn này lại tốt như vậy, sớm biết ban đầu hắn liền yêu cầu nhập bọn với Vân Thù, Tạ Hoài Ẩn hạ quyết tâm, lần tiếp theo mặc kệ Vân Thù muốn mở cái gì, hắn nhất định phải cùng nhau gia nhập, đứa bé này vốn là một chậu châu báu có phải không, ôm một chậu châu báu như vậy, còn buồn đến lúc đó có gì không sinh được bạc tới sao?! Nhà mày xi măng này vẫn là do nàng giao ra, nếu không tiền lời của hạng mục này vẫn do chính nàng độc chiếm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.