Danh Môn Ác Nữ

Chương 138: Chương 138: Vào cung (4)




Editor: Puck - Diễn đàn

Vân Thù vừa thẳng thắn nói vừa quan sát sắc mặt Nguyên Hi Đế, định nếu sắc mặt Nguyên Hi Đế có phần không đúng nàng sẽ ngừng không nói. Những người có tiền chỉ cần không phải vắt cổ chày ra nước, tình nguyện xây cầu trải đường, chút bạc này cũng không sai biệt lắm có thể dùng làm tu sửa đường xi măng, dù sao tiền luyện chế xi măng này cũng coi là quá cao, nhân công mới là cao nhất. Lại nói nếu Nguyên Hi Đế thật sự bằng lòng mở Thiên tẩu yến, những người kia còn không phải hướng về cái này, dù sao có thể ra mắt bệ hạ có mấy người chứ, chỉ cần những chuyện này đại khái đã đủ để cho bọn họ tài trí hơn người trong dân chúng, cũng đủ để cho bọn họ mang đi khoe khoang một khoảng thời gian. Con người mà, dù ít dù nhiều cũng có phần muốn có thể diện.

Nguyên Hi Đế nghe lời này của Vân Thù, ánh mắt nhìn Vân Thù từ kinh ngạc đã thành khiếp sợ, thậm chí hiện giờ đã biến thành rung động, ông ngược lại đã xem thường nha đầu này, tâm tư của nàng linh hoạt, phân chia đoạn đường toàn quốc, cũng là một ý định không tồi, dù sao đoạn đường này quá dài cũng khiến cho người ta cảm thấy tốn hao quá cao, nhưng sau khi phân chia ra nhìn lại cũng không dài như vậy nữa rồi, cho quyền đặt tên cũng không sao cả.

Đứa nhỏ này mới bao lớn? Tâm tư đã nghĩ tới những phương diện này rồi, Nguyên Hi Đế chỉ cảm thấy đứa nhỏ này may mà vẫn còn ở trong Vương triều Đại Khánh bọn họ, nếu ở các quốc gia khác, hay ở trong một gia tộc lớn, chỉ sợ… Khi Nguyên Hi Đế nhìn Vân Thù chính là cảm thấy khả năng của đứa nhỏ này chỉ sợ có một ngày ở trên tiểu thất, nếu đứa nhỏ này sinh ra trong gia đình Đế Vương, thật quá tốt!

Trong lòng Nguyên Hi Đế nghĩ như vậy, ngược lại cũng cảm thấy suy nghĩ mới vừa rồi của mình chính là hơi quá, nha đầu này rõ ràng là một đứa bé, có thể như thế nào chứ?!

“Đề nghị mà ngươi nói không tệ.” Nguyên Hi Đế trầm ổn nói, “Nếu ngày nào đó ngươi chủ trì tu sửa xong đường xi măng, trẫm nhất định sẽ tu sửa toàn bộ đường quan Đại Khánh, lúc đó tiểu nha đầu ngươi cũng có thể coi như làm thành một chuyện tốt, đoạn đường này khi nào ngươi bắt đầu?”

Nghe câu hỏi của Nguyên Hi Đế, Vân Thù suy nghĩ một chút sau đó nói: “Bệ hạ, thật ra thì thần nữ còn có một đề nghị.” dinendian.lơqid]on

“Ngươi nói đi, cho dù ngươi nói cái gì, trẫm cũng sẽ không trách phạt ngươi.” Nguyên Hi Đế nói, ông ngược lại có mấy phần thích nói chuyện với Vân Thù, mới vừa rồi khi nghe Vân Thù nói ra những đề nghị này, Nguyên Hi Đế chỉ nghe cũng cảm thấy hết sức lạc quan, cũng khó trách nhi tử và nữ nhi của mình tin tưởng tiểu nha đầu này như vậy, triển vọng mà nàng phác thảo ra quá tốt, hơn nữa ý kiến và đề nghị mà nàng đưa ra cũng coi như tính toán vô cùng chu đáo, làm cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng nàng.

“Thần nữ muốn đợi sau khi Bạch tướng quân hồi triều, giao chuyện tu sửa đoạn đường này cho tam quân làm.” Vân Thù cắn răng nói.

Đây là chuyện cuối cùng nàng lo lắng nhất, dù sao ở cổ đại chuyện quan trọng nhất để cho người ta chú ý đến, quân đội là chuyện người bình thường không được đụng chạm đến nhất, thường xuyên bị coi là tồn tại lòng khác.

Sắc mặt Nguyên Hi Đế hơi rét lạnh, vẻ mặt khi nhìn về phía Vân Thù cũng mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, giọng nói cũng hơi lạnh lùng một chút, “Vì sao?”

Vân Thù ngước mắt, đối diện với cặp mắt của Nguyên Hi Đế, nàng nói: “Bệ hạ nếu thật sự quyết định tu sửa đường xi măng, nhất định sẽ do Công bộ làm đúng không?”

Nguyên Hi Đế gật đầu.

Vân Thù nói: “Do Công bộ xin Hộ bộ quốc khổ khoản tiền, sau đó sẽ chiêu mộ người đi làm chuyện này, cong cong thẳng thẳng trong này, không khỏi chính là sẽ có vài người có tâm tư, chuyện tham ô từ xưa tới nay đều không ít, nhưng đây là chuyện lớn vì nước vì dân, thần nữ không muốn có người từ trong chuyện này lấy được chỗ ưu việt. Bệ hạ, hiện giờ chiến sự đã định, biên quan ổn định, tam quân không có việc gì, tướng sĩ được chiêu mộ tới cũng chỉ có thể trở về làm ruộng, không có chuyện gì để làm, chẳng bằng để các tướng sĩ làm việc này, cũng có thể chiêu mộ thợ thủ công, tất cả đều do Bạch tướng quân chủ trì chuyện này, có quân lệnh sẽ làm được thỏa đáng. Thần nữ cũng không dám độc chiếm phương thức làm xi măng, nhưng cống hiến ra, bệ hạ sẽ thành lập một nhà máy chế tạo xi măng, sản xuất xi măng chính là dùng để làm chuyện đổ bê tông xi măng đường Đại Khánh, tiền bạc xi măng cũng có thể thành lương bổng cho các tướng sĩ và công nhân, còn lại bệ hạ cũng có thể dùng làm trợ cấp cho thân quyến của các tướng sĩ đã hy sinh vì dân vì nước.”

Trong lịch sử án kiện tham ô hối lộ có bao nhiêu, mọi người từng đọc lịch sử đã biết đến, ngân lượng mà những đại tham quan tham ô này đó cũng chính là khiến cho người ta cắn lưỡi, đừng đến lúc đó tiền ngân lượng quyên góp đến, tu sửa đường xi măng ra vấn đề, đó mới là khiến cho người ta đau đầu, đến lúc đó nàng là người đề nghị tu sửa đường xi măng vẫn không thể không bị giết chết, đã phải làm, Vân Thù đương nhiên không hy vọng công trình của mình đề nghị bị người làm ra công trình bã đậu, nàng muốn bảo đảm không có sơ hở, cho nên Vân Thù thấy để quân đội đi làm chuyện này là chuyện không thể nào tốt hơn. diee ndda fnleeq uysd doon

Nàng cũng nghe ngóng được từ chỗ Liễu Bác Ích, Bạch Trạch Tuyên này là con cháu duy nhất còn dư lại của nhà tướng Bạch gia, cũng có thể coi như là một nam tử duy nhất lớn lên bên người thất Công chúa Tạ Cẩn Họa, trước kia ở biên cương báo nguy, cũng chính hắn chủ động xin đi giết giặc tiến về tiền tuyến, nghe nói trên chiến trường cũng có thể coi như hết sức thần dũng, Vân Thù cảm thấy Bạch Trạch Tuyên làm công trình này coi như là lựa chọn không sai nhất.

Lại thêm vào tiền vốn đường xi măng không cao, do quốc gia thành lập một nhà xưởng xi măng đến cung cấp xi măng, đây vốn có thể coi như là một mua bán không vốn, những tiền bạc huy động được tới, ứng với cũng hoàn toàn có thể trả được tiền lương cho nhân công cần có cho cả công trình, đến lúc đó tiền con dư lại làm quỹ trợ cấp, vẫn có thể làm một tiếng tốt vì Nguyên Hi Đế. Vân Thù cảm thấy đây cũng xem như một mối mua bán hoàn toàn tốt đẹp, chỉ có điều hiện giờ phải nhìn ý tứ của Nguyên Hi Đế rồi.

Nguyên Hi Đế nhìn Vân Thù, trong khoảng thời gian ngắn không có phần không nắm bắt được suy nghĩ của Vân Thù, theo như lời của Vân Thù sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào, ông cũng không rõ ràng lắm, nhưng cứ như vậy, Vân Thù xem như đều không có được ích lợi gì, đây mới thật sự là chỗ khiến cho ông cảm thấy hoang mang.

Nếu như một người có điều cầu, đây không tính là sự tình đặc biệt gì, nếu một người không có chỗ nào cầu, vậy coi như thật sự hơi nguy hiểm rồi.

Nguyên Hi Đế nhìn Vân Thù, “Nha đầu, trong chuyện này ngươi không lấy được bất cứ ích lợi gì, ngươi cầu xin cái gì?”

Vân Thù khẽ mỉm cười, nàng nói: “Bệ hạ sai lầm rồi, thần nữ vẫn có mưu cầu. Đường từ Huệ thành đến Ung đô thần nữ chỉ tu sửa một nửa, tiền bạc này tất nhiên không nhiều lắm. Nhưng đợi đến khi khắp cả Đại Khánh đều có đường xi măng, một đường phát triển đến, thần nữ có thể có được lợi ích hết sức lớ, dù sao hiện giờ thần nữ cũng có thể coi như là người làm ăn, tuy nói cha thần nữ không trông cậy vào thần nữ có thể làm ăn đến giàu có, nhưng từ trước tới nay thần nữ đều không phải là người chịu thua, đã làm, sẽ yêu cầu tốt nhất. Hơn nữa, lui về sau thần nữ cũng có điều cầu, bởi vì thần nữ muốn là người đầu tiên làm liều mà được lợi trong triều Đại Khánh.”

Nguyên Hi Đế nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Vân Thù, trong đôi mắt ông cũng có mấy phần ý cười, ông nói: “Nha đầu, ngươi muốn làm một thương nhân?”

“Bệ hạ, làm một thương nhân đơn giản, cần làm một thương nhân thành công cũng có mấy phần khó khăn, thần nữ muốn chính là làm một trong những thương nhân thành công kia.” Vân Thù kiên định nói, “Điều này cũng xem như là một chuyện hết sức thú vị, giống như bệ hạ nhìn quốc gia quốc thái dân an, các dân chúng cơm no áo ấm.”

Nguyên Hi Đế bị lời này của Vân Thù chọc cười: “Trẫm làm còn chưa đủ tốt, hiện giờ biên cương mới ổn định, các bách tính người người đều cơm no áo ấm, đó là chuyện còn không tính được. Trẫm già rồi, nhìn tiểu nha đầu ngươi, trẫm ngược lại cũng có mấy phần kích động, nhưng làm ra sự tình, chính là có mấy phần lực bất tòng tâm, chỉ có điều trẫm ngược lại muốn sống lâu thêm mấy năm, muốn nhìn một chút xem, tiểu nha đầu ngươi có thể trở thành thương hộ đứng đầu lời ngươi nói không.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Nguyên Hi Đế thật tâm cảm thấy mình già rồi, nhìn Vân Thù hài tử như vậy đã có tâm tư và khát vọng như thế, ông càng cảm thấy mình lớn tuổi, lúc còn trẻ ông chính là cũng có khát vọng như vậy, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, giữ gìn thứ đã có dễ dàng gây dựng sự nghiệp khó khăn, ông ngược lại thật sự có mấy phần hăng hái, muốn nhìn một chút xem Vân Thù rốt cuộc có thể đi tới mức độ như thế nào, thậm chí trong lòng ông còn có mấy ý tưởng khác, có lẽ cả Đại Khanh sẽ xảy ra long trời lở đất vì nữ tử này hôm nay thẳng thăn nói trước mặt ông như vậy cũng chưa biết chừng.

Vân Thù lại nói mấy câu với Nguyên Hi Đế, cũng không nói về chuyện đường xi măng nữa, cuối cùng ngược lại Nguyên Hi Đế có mấy phần buồn ngủ, lúc này Vân Thù mới cáo từ, trước khi đi, Nguyên Hi Đế cho nàng một lệnh bài.

“Nếu sau này có rảnh, liền cầm lệnh bài tới trong cung trò chuyện với trẫm, nói chuyện cùng tiểu nha đầu ngươi cũng hết sức thú vị, hôm nay trẫm vô cùng vui vẻ.” Nguyên Hi Đế nói như vậy với Vân Thù, thậm chí còn giống như đối đãi với con của mình đưa tay xoa đầu Vân Thù nói, “Trẫm muốn nhìn tiểu nha đầu ngươi có thể đi bao xa, nếu ngã đau, đừng đến trước mắt trẫm khóc lóc cầu xin nhân tình.”

Vân Thù nhận lệnh bài, thi lễ một cái với Nguyên Hi Đế sau đó nói: “Bệ hạ yên tâm, thần nữ ngã cũng sẽ không khóc.”

Toàn Phúc đỡ lấy Nguyên Hi Đế đi vào trong tẩm điện, để cho người tiễn Vân Thù ra cửa.

Khi Toàn Phúc đỡ Nguyên Hi Đế vào trong tẩm điện, đứng sau tấm bình phong là Tạ Cẩn Họa, Tạ Cẩn Họa cũng tiến lên đỡ Nguyên Hi Đế, mới vừa rồi Vân Thù nói chuyện với Nguyên Hi Đế nàng cũng đều ở sau tấm bình phong nghe được rõ ràng, trên sắc mặt nàng cũng có vài phần ý cười.

“Họa nhi, may mà nàng là con dân của Đại Khánh chúng ta.” Nguyên Hi Đế nhỏ giọng nói, “Đứa bé này, rất không đơn giản! Ngày sau nàng muốn làm cái gì, con cứ cân nhắc, nếu có thể thì cứ để cho nàng mạnh tay làm, cho Đại Khánh chúng ta có thể xảy ra biến hóa bởi vì nàng!”

Tạ Cẩn Họa đáp một tiếng vâng, nàng nghĩ đến Vân Thù, đó là một con chim đang muốn giương cánh, bọn họ ai cũng không gò bó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.