Vân Thù nhìn những người kia dưới tác dụng của một câu nói của Liễu Vân Hiên lại thẳng thắt lưng lên, dáng vẻ mất hết sợ hãi, nàng cũng không nói một lời, chỉ đưa tay chạm vào vòng tay bằng men sứ khảm đá quý mạ vàng, coi như chấp nhận câu nói vừa rồi của Liễu Vân Hiên, mặt kệ hắn cho người đi ra phòng bếp dẫn người tới đây.
Liễu Vân Hiên nhìn Vân Thù, trong mặt mày dù ít dù nhiều cũng có mấy phần dương dương tự đắc, hắn chính là không thể nhìn Vân Thù ở trước mặt mình nói ra những câu nói kia làm ra những chuyện như vậy, nàng ở đây hướng về phía tôi tớ Liễu gia, nhìn ở trong mắt hắn, đó chính là cử chỉ vượt quá chức phận, bây giờ nhìn thấy Vân Thù không nói tiếng nào, cảm thấy nàng nhất định sợ hãi hoặc đã dùng hết bản lĩnh có hạn rồi, trong lòng dĩ nhiên rất vui mừng, khóe mắt càng thêm khẽ nhướng lên.
Liễu Ý Nghiên ngồi trên băng ghế trong sân, nhìn Liễu Vân Hiên và Vân Thù vừa giao thủ, dù ít dù nhiều bà cũng có mấy phần hài lòng với dáng vẻ mới vừa rồi kia của Liễu Vân Hiên. Bà vẫn nói với người cháu này, chuyện của Liễu gia nhất định không thể mượn tay người khác cho người ta làm, nhất là hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù. Bà một chút cũng xem thường hai người này, nếu lại giao quyền hạn cho bọn họ, hậu viện này nói lớn không lớn, Liễu Ý Nghiên rõ ràng nhất một chút cong cong quẹo quẹo trong đó, chỉ cần buông tay nới lỏng, có vài nữ nhân có khả năng có thể lấn áp lên, hơn nữa Liễu Vân Hiên hoàn toàn là hài tử thiếu đi mẫu thân che chở, chỉ sợ đến lúc đó sẽ ăn không ít thua thiệt trên tay hai người này.
Liễu Ý Nghiên thấy Vạn Thục Tuệ liền không nhịn được nhớ tới mấy nữ nhân trong hậu viện Quan gia, những nữ nhân này rõ ràng tới đoạt trượng phu của bà nhưng vẫn phải do bà sắp xếp, vả lại từng bước từng bước một đều vô cùng không bớt lo, nếu không phải do mình có mấy phần thủ đoạn đè ép, còn có người nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, nếu không chỉ sợ chỗ ngồi phu nhân Lễ bộ Thị lang này cũng ngồi không chắc được, nếu là lúc trước, Liễu Ý Nghiên còn cảm thấy huynh trưởng của mình đều hướng về mình khắp nơi, nhưng gần như dường như định luật như vậy đã có một chút thay đổi, nguyên do thay đổi như vậy chính là mẹ con hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù.
Gã sai vặt đi kêu gọi, mấy người phòng bếp tới trễ lúc này mới tới, trong vẻ mặt còn hết sức khó coi giống như bị uất ức, nhất là quản sự đứng đầu phòng bếp, sau khi vừa đi vào nhìn thấy Vân Thù đã bắt đầu kêu lên, “Tiểu thư, nô tỳ có lỗi với tiểu thư ở chỗ nào, tiểu thư lại muốn bắt tụi nô tỳ hạ đao, cho dù nói như thế nào, lão nô cũng đã ngây người ở Liễu gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tiểu thư cũng không thể độc ác như vậy chứ?!”
“Thiếu gia, đại thiếu gia, ngài luôn hiểu lão nô, lão nô đều nhớ rõ ràng biết rõ lão gia và thiếu gia thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, nếu lão nô đi, lui về sau còn có ai có thể tới hầu hạ thiếu gia, cuộc sống sau này của thiếu gia phải sống như thế nào…” Bà lấy dáng vẻ mãnh hổ lạy trời lập tức quỳ gối trước mặt Liễu Vân Hiên thương tâm nói, “Thiếu gia ngài tuyệt đối đừng đuổi lão nô đi…”
Liễu Vân Hiên dù ít dù nhiều cũng rất không quen việc quản sự phòng bếp đột nhiên quỳ gối trước mặt mình, nhưng thói quen của hắn chính là muốn đối nghịch với Vân Thù, lập tức định đỡ người lên, tay vừa mới chìa ra liền nghe được giọng nói lạnh lẽo của Vân Thù vang lên bên cạnh, “Cẩm Sắt Y lan, còn không nhanh kéo người ra, dáng vẻ này thành ra thể thống gì, ca ca còn là người chưa thành thân, tuy nói Đại Khánh không nghiêm cẩn về chuyện giữa nam và nữ, nhưng một ma ma ôm bắp đùi nam tử trẻ tuổi, chuyện như vậy truyền đi, uy nghiêm của Liễu gia chúng ta đặt ở đâu? Người như vậy còn chưa đủ để đánh đuổi ra hay sao?”
Tay Liễu Vân Hiên lập tức cứng đờ, cũng không biết cần đi đỡ hay không nên đi đỡ rồi, ngược lại nương tử quản sự phòng bếp kia là một người thông minh, bà ta vội vàng lui về sau hai bước, quy quy củ củ quỳ đó. Mới vừa rồi bà bị chuyện Vân Thù định bán giết dọa sợ, cho nên khi nhìn thấy Liễu Vân Hiên, phản ứng theo trực giác chính là định đi cầu tình, cũng không nghĩ tới động tác như thế không hợp tình hợp lý, lại lập tức bị người ta bắt được cớ.
“Bán toàn bộ người trong phòng bếp đi, không sót một ai.” Giọng Vân Thù kiên định lại không cho phép hoài nghi.
“Mới vừa rồi ta nói không nghe thấy sao? Ngươi đừng mong động vào nô tỳ trong phủ này!” Liễu Vân Hiên ngược lại nhìn về phía Vân Thù, nghiêm túc mà nói hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm với các đại nương trong phòng bếp, nhưng chỉ cần nghe được Vân Thù nói như vậy, hắn chính là theo trực giác muốn phản đối.
“Không phải muội đã nói rồi sao, nam chủ ngoại nữ chủ nội, ca ca phải học đó chính là đạo lý lớn trị quốc bình thiên hạ, mà không phải ở đây nhúng tay vào chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nếu người bình thường nhìn thấy chuyện trong nội viện Liễu gia chúng ta còn phải làm phiền đến một ca nhi quản thúc, vô duyên vô cớ bị người chê cười.” Vân Thù nhìn Liễu Vân Hiên, ý cười trên khóe môi lạnh lẽo và tàn khốc, “Ca ca, huynh cũng đừng ở đây náo loạn ra chuyện cười như vậy, huynh thấy phụ thân từng can thiệp vào chuyện trong hậu viện này khi nào chưa? Hay là ca ca định lui về sau ôm chuyện trong hậu viện này lên người để quản? Vậy chỉ sợ khi đó ca ca không phải là đại thiếu gia Liễu gia mà là đại quản gia Liễu gia rồi! Cha đưa ngài đi Thái học đọc sách cho tới bây giờ đều không phải để cho ngài trở về làm một quản gia, nếu thật sự như vậy, đợi lát nữa cha về phủ, chúng ta lại cẩn thận hỏi một câu? Lại nói hiện giờ trong phủ không phải đã có quản gia rồi sao, tuy Liễu quản gia làm quản gia không tính quá mức xứng chức, cũng phân tán ra chút ít với việc quản thúc những nô tỳ này, nhưng dù sao cũng không phải hoàn toàn không thể tha thứ, cũng chính là như vậy mà xem, ca ca huynh định đoạt chức vị của Liễu quản gia, vậy trong phủ không còn đất cho ông ta dụng võ rồi, cũng không thể để cho trong phủ nuôi một người nhàn tản đúng không? Cha để mẫu thân quản lý hậu viện, hiện giờ thân thể mẫu thân chính là bị những lão nô nên đánh giết này chọc giận, muội liền thay thế mẫu thân tới để ý quan tâm. Ca ca còn định nói gì nữa sao?”
Liễu Vân Hiên bị lời Vân Thù nói chẹn họng nghẹn lời, hắn hết sức rõ ràng mới vừa rồi Vân Thù nói là có ý gì, ý của nàng nói chính là nếu như hắn còn định nhúng tay vào, như vậy ngay cả Liễu quản gia nàng cũng không dễ dàng tha thứ đúng không, đến lúc đó sẽ không phải là chuyện nô tỳ rồi, nàng sẽ thanh lọc sạch sẽ người toàn bộ Liễu gia. Hơn nữa, mới vừa rồi nàng cũng nói không sai, từ trước tới nay phụ thân luôn không nhúng tay vào một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trong phủ, nếu nói chuyện này tới trước mặt phụ thân, chỉ sợ đến lúc đó hắn không thiếu được một trận khiển trách, nói hắn không tập trung vào việc học ngược lại tập trung vào chuyện có cũng được không có cũng không sao này. “Ngươi ––” Liễu Vân Hiên nhìn chằm chằm Vân Thù, rồi lại không ép được dáng vẻ kiêu ngạo quanh người hiện giờ của nàng, càng cảm thấy mới vừa rồi nàng từ mềm đến cứng rắn đều nói ra khỏi miệng, nếu như mình lại nhúng tay vào chuyện này cũng cảm thấy không kiếm được một chút chỗ tốt nào.
“Nếu ca ca không có lời nào để nói, vậy cứ ngồi bên cạnh giống như cô cô nhìn cho thật kỹ thôi. Nếu cảm thấy cổ họng khô rồi, ở đây có một vài nha hoàn nghe lời, huynh cứ phân phó là được.” Vân Thù nhẹ nhàng gạt Liễu Vân Hiên đang đứng trước mặt mình ra, đẩy hắn sang bên, dáng vẻ kia chính là hết sức rõ ràng nói cho hắn biết đừng đứng ở đây cản đường nữa.
Liễu Vân Hiên nhìn về phía cô cô nhà mình, chỉ thấy Liễu Ý Nghiên lắc đầu một cái với hắn, lập tức chính là biết cô cô mình có ý không để cho mình tham gia tiếp, cứ đứng ở bên cạnh nhìn nếu như còn có cơ hội hoặc nàng không ổn thỏa lại nhét một tay, “Hiên ca nhi, đến chỗ cô ngồi xuống, nam nhi gia thật sự không cần phải nhúng tay vào chuyện hậu viện, chúng ta cứ nhìn xem, khi nào làm không đúng lại nhìn là được.”
Liễu Vân Hiên càng cảm thấy bực mình không dứt, cảm giác mình đang thua trên tay một tiểu nha đầu, nhưng vẫn nghe theo lời cô cô mình ngồi ở bên cạnh nhìn, trên sắc mặt có vài phần không cam lòng.
Quản sự nương tử cũng không nghĩ đến đại thiếu gia có thể đột nhiên thu tay mặc kệ như vậy, trong lòng bà có vài phần sợ hãi, ánh mắt nhìn Vân Thù cũng có vài phần sợ hãi.