Danh Môn Ác Nữ

Chương 110: Chương 110: Trượng hình (3)




Vân Thù liếc nhìn quản sự nương tử này mấy lần, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nàng nói: “Nếu ta xuống tay với các ngươi, đương nhiên cũng có lý do. Từ sau khi ta và mẫu thân vào cửa vẫn luôn không hề nhúng ta vào chuyện trong hậu viện, vốn định theo quy củ sẵn có của Liễu gia làm việc, nhưng không nghĩ tới người trong phòng bếp ngược lại từng bước từng bước một thành mặt hàng được voi đòi tiên, vào lúc bình thường muốn một chút đồ làm phiền người cứ đợi lại đợi còn không tính, có lẽ ở trong mắt các ngươi bản thân ta coi như không phải là một chủ tử đứng đắn, cho nên cũng liền cho các ngươi làm như vậy, nhưng mẫu thân ta là một phu nhân Liễu gia cưới hỏi đàng hoàng tiến vào, các ngươi làm người làm cũng có thể lấn át lên trên đầu, đây thật sự có bản lĩnh rồi. Từ khi nào Liễu gia có thể ra các ngươi thứ hàng lớn đến lấn chủ, hôm nay Xuân ma ma trong phủ thất Công chúa tới, ta kêu người đi phòng bếp muốn một tách nước trà một chút đồ ăn để chiêu đãi, nhưng các ngươi hay rồi, đợi suốt hai nén hương còn không làm ra, đuổi nha đầu của ta nói là đang bận, trong nhà không có khách cũng không làm tiệc, ta ngược lại thật sự không biết thì ra trong phòng bếp có nhiều chuyện có thể bận rộn đến vậy, ngược lại dám vứt bỏ tất cả mặt mũi của Xuân ma ma trong phủ thất Công chúa đi.”

Mặt quản sự nương tử lập tức trắng bệch đi, “Tiểu thư… Tiểu thư, lão nô, lão nô thật sự không biết Xuân ma ma trong phủ thất Công chúa tới, khi nha hoàn này tới phòng bếp cũng không nói là muốn tiếp đón Xuân ma ma, nếu biết, nhất định không dám chần chừ chút nào!”

Bà thật sự không biết được nha đầu Cẩm Sắt đến đòi nước trà và đồ ăn là dùng để tiếp đón người trong phủ Công chúa, nếu biết được có chuyện như vậy, bà đương nhiên sẽ không chậm trễ.

“Hả? Ý tứ này của ngươi chính là, oán trách nha đầu của ta không nói rõ với ngươi đây là để tiếp đón ai, nếu như tiếp đón Xuân ma ma vậy một chút cũng không dám chậm trễ, nếu như tiếp đón người khác vậy chần chừ một chút cũng không có gì, nếu bản thân ta cần dùng, chần chừ một chút như vậy cũng là bình thường đúng không?” Vân Thù cười lạnh, “Bắt đầu từ khi nào, chủ nhân muốn làm chuyện gì cần thứ gì còn phải nói rõ ràng với các ngươi như vậy, rốt cuộc các ngươi là chủ tử hay chúng ta là chủ tử? Có cần trong ngày chúng ta thỉnh an chào hỏi cho các ngươi không? Có nha hoàn ma ma trong phủ nhà nào có thể diện lớn như vậy không, các ngươi như vậy không phải nô tài lấn chủ thì là gì? Như vậy làm mất hết mặt mũi Liễu gia, cho dù đánh giết cũng không có gì có thể nói!”

Quản sự nương tử nghe trong giọng nói của Vân Thù mang theo vài phần nghiêm nghị, chân bà càng thêm nhũn ra, bà bò về trước mấy bước, định ôm bắp đùi Vân Thù cầu xin mấy tiếng xin tha cho, nhưng lại bị Vân Thù tránh qua. 

“Đúng rồi, sau đó ta lại khiến Y Lan đi thúc giục lên thúc giục xuống, các ngươi đây là nói như thế nào?” Vân Thù vân đạm phong khinh nói, “Các ngươi nói, ta đây cũng không thể coi là chủ tử đứng đắn gì, chẳng qua chỉ là người ngoài mang dòng họ Liễu gia mà thôi, đúng không? Lời nói như vậy nói thật không tệ, cũng nên báo cho phụ thân đến, chủ ý của hạ nhân Liễu gia chúng ta thật lớn, chuyện của chủ nhà cũng cần phải nhúng tay quan tâm vào, còn ở sau lưng nhai lưỡi như vậy. Ở trong phủ cũng đã nói như vậy, cũng không biết ở bên ngoài nói như thế nào, nói không chừng lời đồn đại về Liễu gia trong Ung đô này không phải không có khả năng từ trong miệng các ngươi truyền ra. Các ngươi đã cảm thấy ta không phải là chủ tử nghiêm chỉnh, ta cũng không xử trí các ngươi, đợi sau khi phụ thân trở lại, ta lại bẩm báo rõ cho phụ thân, xin chỉ thị phụ thân phải xử trí như thế nào rồi lại tới xử lý. Liễu quản gia, ông xem như vậy được không?”

Khi Liễu Hiền nghe được một câu này của Vân Thù, sắc mặt của ông cũng hơi trắng bệch, ông thân là quản gia Liễu gia, phải làm chính là phải quản thúc lời nói của người trong phủ, nhưng mới vừa rồi những chuyện kia không thể nghi ngờ đều đang chỉ trích ông người quản gia này không quản tốt việc nhà, một quản gia không đảm đương nổi việc nhà cũng không biết hạ nhân còn có chỗ dụng võ gì, ông không làm tròn trách nhiệm. Nếu truyền tới trong tai lão gia, nghe được mấy câu này, chỉ sợ lão gia cũng sẽ phát giận một trận.

Sau khi Liễu Hiền suy nghĩ một chút, ma ma quản sự phòng bếp này đúng là có vài phần không giống như lời nói, chuyện của chủ nhân cho dù là chuyện gì, cũng phải nát ở trong lòng, nào có thể giống như bọn họ lấy ra nói tinh tinh ngoài miệng, ông tiến lên một bước nói: “Tiểu thư, các nha hoàn ma ma trong phòng bếp làm việc bất lợi, nô tài thấy liền phạt một tháng tiền tháng, về phần quản sự nương tử trông coi mọi người trong phòng bếp cũng không làm được, nô tài thấy liền bán bà ấy ra làm răn đe đi.”

Vân Thù nhìn Liễu Hiền, Liễu quản gia cũng là một nhân tài, nếu vào thời điểm tầm thường xử trí như vậy cũng hết sức thích hợp, không có bao nhiêu sai lầm. Nhưng đối với Vân Thù mà nói, xử trí như vậy vẫn không đủ đấy, mấy ngày nay, nàng đã chịu đủ cơn tức từ người trong phòng bếp rồi. 

“Người này ký văn tự bán đứt hay chỉ khế ước bán thân?” Vân Thù nhìn Liễu Hiền hỏi.

“Văn tự bán đứt.” Liễu Hiền thành thật đáp, hơn phân nửa trong phủ đều ký văn tự  bán đứt, thậm chí còn có không ít là gia sinh tử, khi nghe Vân Thù hỏi như thế, trong lòng Liễu Hiền dù ít dù nhiều cũng có một tâm tư, cảm thấy chuyện này xử trí như ban đầu là khó khăn, tiểu nha đầu này nhìn tuổi không lớ, nhưng tâm ngược lại đủ kiên cường.

“Vậy thì giết đi!” Vân Thù nhàn nhạt nói một câu, “Cũng tiện cho người trong phủ có một lời cảnh tỉnh, nếu thật sự một chút điểm quy củ cũng không có, người đã ký văn tự bán đứt còn một chút không biết thu lại, lui về sau cũng tiện cho bọn họ suy nghĩ thật kỹ nên ở trong phủ sống qua ngày như thế nào. Làm nô bộc cũng nên làm cho tốt, nếu tận tâm tận lực vẫn có thể có chút chỗ tốt, nếu giống như quản sự nương tử vậy, cũng chỉ có một con đường chết, người trong phòng bếp không tròn trách nhiệm, mỗi người phạt trượng mười côn, cắt tiền tháng ba tháng, như vậy mới để cho người ta khắc sâu ấn tượng một chút, nếu không theo như tính tình của những người này, cắt một tháng tiền tháng chỉ sợ cũng không ghi nhớ bao nhiêu. Đây tuy không phải là sai lầm lớn, nhưng cũng phải cảnh tỉnh cho người ta, đây là Ngự sử Liễu gia, không phải là nhà người tầm thường gì, náo loạn chuyện cười vứt không phải là mặt mũi của bọn họ mà là mặt mũi của chủ tử!”

Liễu Hiền nghe xong lời Vân Thù nói, trong lòng ông cũng đã sớm suy đoán đến Vân Thù sẽ có quyết định như vậy, nhưng khi nghe được quyết định như thế, trong lòng ông vẫn còn run lên một cái, xem ra tiểu thư vẫn có được kiên quyết vả lại đủ tàn nhẫn hơn người bình thường.

Quản sự nương tử vừa nghe Vân Thù muốn giết bà, trên mặt bà gần như không còn chút máu, đôi môi hé ra run rẩy, mấy người trong phòng bếp vừa nghe phạt trượng mười côn còn cắt tiền tháng ba tháng, trong sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng nghĩ đến chuyện nếu quản sự nương tử bị giết, trong lòng các nàng cũng hơi động cũng không cảm thấy xử phạt của mình có thê thảm cỡ nào, dù sao so sánh giữa tiền bạc và tính mạng thì tính mạng quan trọng hơn rồi, chỉ cần lưu lại được tính mạng thì tiền bạc sớm muộn gì cũng sẽ có. 

Nhưng mà trong lòng mọi người cũng đã có vài phần chủ ý, trong cả Liễu gia này người khó nói chuyện nhất không phải người khac mà là tiểu thư mới tới này, lui về sau còn phải càng thêm tận tâm tận lực hầu hạ mới được, dù là thời điểm nào cũng không thể phớt lờ, nếu không rơi xuống một kết quả thê lương cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.

“Hành hình đi.” Vân Thù nhỏ giọng nói.

Liễu quản gia không có cách nào, chỉ đành phải liếc mắt nhìn về phía bọn sai vặt trong phủ, để cho bọn họ lấy dụng cụ hành hình tới.

Khi quản sự nương tử nghe được Vân Thù nói ra hai chữ “Hành hình”, bà giống như mới vừa tỉnh dậy từ trong mộng, bà chợt kêu gào một tiếng nói: “Tiểu thư, tiểu thư đây thật sự không phải là chủ ý của lão nô, là Phó ma ma, là Phó ma ma chỉ điểm cho lão nô và mấy nha hoàn ma ma trong phòng bếp. Bà ấy nói tiểu thư danh bất chính, phu nhân cũng không phải thứ gì tốt, câu được lão gia lúc này mới vào cửa, nói chúng ta đều là lão gia Liễu gia, phải hướng tâm về phía thiếu gia mới đúng, cho nên chúng nô tỳ phải xem thường tiểu thư và phu nhân, chỉ cần là chuyện tiểu thư và phu nhân phân phó, có thể kéo dài liền kéo dài, nói là phu nhân và tiểu thư mới vừa vào cửa, nhất định phải để tâm đến mặt mũi, sẽ không làm ra chuyện khiến người ta khó xử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.