Quản sự nương tử chỉ vào Phó ma ma giống như đất động đổ cây đậu mà nói, Phó ma ma nghe được lời quản sự nương tử nói, vẻ mặt kia cũng tụt hết toàn bộ màu máu, bà liếc mắt nhìn về phía Vân Thù, thấy tầm mắt Vân Thù rơi vào trên người bà, bà vội vội vàng vàng cúi đầu xuống, nói: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì, ta từng nói lời như vậy khi nào?”
Hiện giờ quản sự nương tử chỉ có cảm giác tính mạng của mình đang ở ngàn cân treo sợi tóc rồi, cảm thấy chỉ cần Vân Thù biết được chuyện này không phải do bà dẫn đầu, có lẽ vẫn có thể có đường sống, bà túm lấy Phó ma ma không buông, “Ngươi đồ bà tử trời đánh này, ban đầu rõ ràng là ngươi ở đó nói lời như vậy, nói chủ tử nghiêm chỉnh trong phủ cũng chỉ có hai người lão gia và thiếu gia, phải dụng tâm hầu hạ cũng chỉ có lão gia và thiếu gia mà thôi, muốn chúng ta không cần để ý tới người khác. Chúng ta đều vì nghe theo lời của ngươi nên mới đối xử như vậy với phu nhân và tiểu thư, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, lão bà tử ngươi hay rồi, trực tiếp phủi sạch sống chết không nhận! Tiểu thư, người đừng giết lão nô, là Phó ma ma chỉ điểm, tiểu thư ngài thoáng mở một đường đi!”
Vân Thù cũng hiểu được chuyện này một khi náo loạn lớn lên, người bị trừng phạt nhất định sẽ cắn người ban đầu nổi lên tâm tư này ra, nàng có phần hăng hái nhìn dáng vẻ quản sự nương tử và Phó ma ma dính chặt lấy ở bên kia, nụ cười trên khóe miệng không tắt, chuyện chó cắn chó như vậy cũng có thể coi như hết sức đặc sắc đối với nàng, khóe mắt nàng nhìn lướt qua Liễu Vân Hiên ngồi bên cạnh. Chỉ thấy sắc mặt Liễu Vân Hiên cũng vô cùng khó coi, trong ánh mắt của hắn còn có mấy phần ngoài ý muốn, có lẽ không nghĩ tới sẽ do ma ma bên người mình náo loạn lên trước đi.
Phó ma ma không ngừng chống chế, mà quản sự nương tử vẫn còn ở bên kia nhất quyết không tha, thậm chí còn đưa ra nhân chứng, chỉ thẳng ban đầu mấy nha hoàn ma ma trong phòng bếp đều nghe theo lời Phó ma ma nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện ồn ào lợi hại, cho đến khi ngay cả Liễu Vân Hiên cũng không chịu đựng được nữa, chợt quát ra một tiếng “Đủ rồi”, lúc này mới đè tiếng náo loạn xuống.
“Ca ca, huynh xem đây cũng kịch liệt thú vị, nếu người dẫn đầu chỉ là quản sự nương tử trong phòng bếp, vậy giết cũng liền giết không có gì, hiện giờ lại dính dáng lên bà vú của huynh, Phó ma ma rốt cuộc là người cho huynh bú đến lớn, giống như chúng nô tỳ này nói không có công lao cũng có khổ lao, nếu giết Phó ma ma, chỉ sợ ca ca sẽ hận muội, nếu giết người khác, lại bỏ qua một mình Phó ma ma, điều này dường như có phần không công bằng với người khác, ca ca, Phó ma ma là người của huynh, vậy xử trí như thế nào, huynh tự có tính toán, muội tin tưởng ca ca cũng là một người hiểu chuyện tất nhiên sẽ không bao che cho Phó ma ma mới đúng. Chỉ có điều đã có người làm loạn, nếu không lập được quy củ, chỉ sợ lui về sau bọn họ càng thêm không sợ hãi một chút cũng không có quy củ, kính xin ca ca định đoạt đi.”
Vân Thù cười nhẹ nhàng nhìn về phía Liễu Vân Hiên, lời nàng nói cũng hết sức có kỹ xảo, tuy nói phạt thế nào là do Liễu Vân Hiên, nhưng lại ép hắn không thể không phạt.
Quản sự nương tử vẫn còn lôi lôi kéo kéo Phó ma ma nói không ngừng, mà sắc mặt Phó ma ma có bao nhiêu màu máu đã mất hết, đáng thương giống như một người khổ sở bị tóm được, bà nhìn về phía Liễu Vân Hiên, trong ánh mắt toát ra vẻ cầu xin tha thứ.
Liễu Vân Hiên quá rõ ràng về bà vú này rồi, bà vú thật tâm coi hắn như con trai của mình mà đối đãi, qua nhiều năm như thế đúng là không có công lao cũng có khổ lao, nhưng bây giờ khi hắn đối mặt với vấn đề mà Vân Thù đá tới, hắn không đối mặt cũng không được, mà đối mặt cũng không được. Hắn không làm được chuyện giết Phó ma ma, nhưng nếu không đánh giết Phó ma ma mà để người khác bị trừng phạt, chỉ sợ Phó ma ma cũng không có cách nào đặt chân ở trong phủ này.
Sau khi Liễu Vân Hiên trầm mặc hồi lâu, mới giống như hạ quyết tâm ra quyết định mà nói: “Phó ma ma phạt trượng hai mươi côn, quản sự nương tử phạt trượng mười lăm côn, hai người cắt tiền tháng nửa năm, những người còn lại phạt trượng mười côn, cắt ba tháng tiền tháng.”
Liễu Vân Hiên nói xong một câu này giống như không dám nhìn vào ánh mắt của Phó ma ma nữa, bước nhanh rời đi.
Còn Liễu Ý Nghiên nhìn tình huống như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói ra được tốt xấu, ngược lại liếc nhìn Phó ma ma một cái, ý trách cứ trong mắt hết sức rõ ràng, giống như đang nói cho dù muốn xuống tay dù sao cũng làm đến giọt nước cũng không lọt mới phải, đâu có thể giống như bây giờ, bị người bắt được nhược điểm làm thành như lúc này còn dính líu lên Vân Hiên. Liễu Ý Nghiên cũng không định cầu tình cho Phó ma ma, lập tức cùng rời đi theo Liễu Vân Hiên, lúc rời đi còn liếc nhìn Vân Thù một cái, tâm tư của cô nàng này tuyệt đối không phải người đơn giản, xem ra sau này còn phải để ý nhiều mới được, bằng không lui về sau chịu thiệt trên tay nàng ta như thế nào cũng không biết.
Phó ma ma đối mặt với ánh mắt trách cứ của Liễu Ý Nghiên, bà khẽ lui xuống, bà cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu này thật sự định chỉnh đốn chuyện trong phủ, vốn còn tưởng rằng nhiều lắm chỉ phạt hai tháng tiền tháng là xong, nhưng nàng ta vừa mở miệng chính là đánh giết đánh giết, điều này khiến cho bà thật sự giật mình, hiện giờ đã làm thành như vậy rồi, bà cũng biết không xử phạt hơn phân nửa nói không qua được, rốt cuộc vẫn là thiếu gia yêu thương bà, nếu giao bà cho nha đầu Vân Thù này xử trí, chỉ sợ lúc này bà đã không còn cái mạng này rồi, nhưng nghĩ đến hai mươi côn, sắc mặt của bà đã khôi phục lại dáng vẻ không còn chút màu máu nào, đối với người vẫn luôn sống trong nhung lụa nhiều năm mà nói, hai mươi côn này cũng xem như trừng phạt không nhỏ.
“Liễu quản gia, hành hình đi!” Vân Thù ngồi bên cạnh, nhìn Liễu quản gia nói, “Nếu là ca ca hạ lệnh, ta cũng không phản bác. Chỉ có điều ta muốn ở đây nói một câu, lần này ta cho ca ca mặt mũi, nhưng hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau, cho dù là bà vú cũng được mà quản sự cũng được, toàn bộ đều đánh giết là xong chuyện. Đừng tưởng rằng ở trong phủ này nhiều năm thì cả ngày đều lẩm bẩm càng vất vả công lao càng lớn, Liễu gia cũng trả bạc cho các ngươi, mỗi tháng cũng phát tiền tháng, các ngươi làm tốt cũng phải làm, thiếu đi các ngươi bên ngoài cũng không thiếu người chờ tiếp nhận việc làm trên tay các ngươi, không có các ngươi cũng sẽ có người khác. Người làm tốt chúng ta cũng sáng suốt nhìn, không thiếu của các ngươi cái gì, nhưng nếu như làm không tốt, như vậy không phải bán ra khỏi Liễu gia chính là mang ra khỏi Liễu gia, lại cẩn thận nhớ kỹ một câu này cho ta, trong lòng nhớ kỹ cho ta khắc vào trong xương cốt của các ngươi cho ta. Liễu gia chúng ta không tha cho thứ hàng lấn chủ cũng không tha cho người không có năng lực!”
Liễu quản gia nghe lời nói ra ơn cũng thị uy này của Vân Thù, trong lòng ông cũng hơi bỡ ngỡ, lời mới vừa rồi của Vân Thù cũng đang cảnh tỉnh ông, gây ra chuyện như vậy ở dưới mí mắt người làm quản gia là ông, điều này cũng khiến ông phải cảnh giác, nếu có lần sau chỉ sợ trong đám người bị phạt cũng sẽ có bản thân ông.
Liễu quản gia phất phất tay, kêu gã sai vặt lấy ghế dài và côn, Vân Thù cũng không đi, ở trong sân nhìn người hành hình, có lẽ bởi vì vừa rồi Vân Thù phát uy, cho nên những gã sai vặt hành hình một chút cũng không mơ hồ, mỗi côn hạ xuống đều có thể nghe được người ở kia đang kêu cha gọi mẹ, nhất là Phó ma ma lĩnh phạt nhiều côn nhất, sau khi một côn này hạ xuống, được gọi là kêu đến thảm thiết, đợi đến sau khi hai mươi côn chấm dứt, trang phục bà vú của bà ta cũng đã loang lổ máu tươi rồi, bất tỉnh ở đó một câu cũng không nói ra miệng.
Vân Thù nhìn những người kia bị đánh phạt xong, một câu cũng không nói, rời khỏi viện.
Liễu Hiền nhìn Phó ma ma nằm nghiêng sang bên, thấy dáng vẻ bà ấy như vậy, cũng có vài phần không đành lòng, ông nói: “Ta thấy tiểu thư là một người lòng dạ độc ác, lui về sau chuyện yêu thiêu thân như vậy bà cũng đừng làm nữa, ngược lại khiến thiếu gia mất mặt, cũng khiến cho thiếu gia bị làm khó nhiều hơn.”
Trong lòng Liễu Hiền cũng nhớ kỹ hôm nay, thấy dáng vẻ như sấm rền gió cuốn của Vân Thù, khi nói xử phạt một chút cũng không nương tay, khi nhìn người hành hình chân mày cũng không nhíu, người như vậy nhất định không phải hạng dễ đối phó, nếu không có lỗi vẫn có thể đòi chỗ tốt, nhưng nếu có chỗ có lỗi, chỉ sợ cuộc sống về sau cũng không trôi qua dễ dàng, sau khi vào cửa cũng là chủ tử của ông rồi, ông trước sau như một hiểu được Phó ma ma là một kẻ nhỏ mọn, nhưng cũng không cảnh tỉnh bà ấy một câu, lúc này mới làm thành cục diện như ngày hôm nay.
Phó ma ma chỉ cảm giác trên người mình không chỗ nào không đau, nhưng vẫn nghe cẩn thận lời Liễu Hiền nói, bà chật vật gật đầu, thầm nghĩ người dạ xoa như vậy bình thường bà nào dám chọc nữa, đây không phải chán sống sao, có lần này sao còn dám có lần thứ hai.
Sau khi Vân Thù đi ra khỏi viện cũng không về viện của mình, là đi tới phủ thất Công chúa, tuy nàng nói rằng ngày mai mới tới thăm hỏi, nhưng ngày mai cũng không biết thất Công chúa có còn ở đây không, nàng cũng có phần cảm thấy chuyện đêm dài lắm mộng, chẳng bằng hôm nay giải quyết xong luôn thì tốt hơn.
Quãng đường từ phủ Ngự sử đến phủ Công chúa cũng không coi là quá xa, cho nên Vân Thù dẫn hai người Cẩm Sắt Y Lan ra cửa, đi trong khoảng thời gian một tách trà liền đến ngoài cửa phủ thất Công chúa, bên ngoài cửa có hai con sư tử đá nghiêm trang, chỉ nhìn đã thấy có mấy phần nguy nga.