Danh Môn Ác Nữ

Chương 93: Chương 93: Xuất giá (1)




Khi nhìn thấy tòa nhà lớn này, ánh mắt Hồ thị lại một lần nữa trở nên xanh lục vả lại mang theo ánh sáng xanh. Phố Hoa Thanh, nơi bà muốn nửa đời, bây giờ hai mẹ con Vạn Thục Tuệ ở chỗ tốt như vậy mà toàn gia bọn họ lại ở chỗ ngõ hẻm Thanh Bình chật chội như vậy.

Hồ thị nuốt nước miếng, gầ như hận không thể ngay lập tức toàn gia chuyển tới đây ở luôn.

Cẩm Sắt đứng canh chừng ở cửa ra vào, mới vừa nhìn thấy từng món đồ cưới nâng đi đi ra, ngay cả nàng cùng với những người nâng đồ đều không thể dứt ánh mắt ra được, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình thật sự xinh đẹp lại có bản lĩnh, bây giờ phu nhân đã kiếm được thể diện ở trong Ung đô, đến lúc đó còn không biết có bao nhiêu ở đó hâm mộ đố kị.

Nhưng kích động trong lòng Cẩm Sắt không duy trì được bao lâu, nhất là khi nhìn thấy Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị cầm đồ lên cửa, nụ cười vốn treo trên mặt nàng bỗng chốc buông xuống, xoay người định đi vào bên trong thông báo cho Vân Thù.

Hồ thị là người mắt sắc, vừa nhìn thấy Cẩm Sắt xoay người đại khái cũng biết được nha đầu trung thành cảnh cảnh với Vân Thù này có lẽ định đi thông báo cho Vân Thù rồi, bà nào có thể để cho Cẩm Sắt như ý, bà quát một tiếng liền cất cao giọng mở miệng nói: “Là nha đầu Cẩm Sắt đi theo bên cạnh Vân Thù đi, thế nào, có việc gì gấp phải không, nếu không sao nhìn thấy chúng ta ngay cả miệng chào cũng không chào liền định đi? Thật sự bị nuông chiều đến một chút quy củ cũng không có, còn tưởng mình là một chủ tử hay sao?” 

Cẩm Sắt bị Hồ thị nói như vậy, cũng biết được không thể xoay người rời đi trước mặt Hồ thị, nàng chậm rãi xoay người lại thi lễ với Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị: “Cữu lão gia, cữu phu nhân.”

Hồ thị được Cẩm Sắt xưng hô như vậy, trong lòng chính là cảm thấy nhanh nhẹn vài phần, lại nhìn đại trạch viện này cảm thấy sao tốt như vậy, bà thẳng lưng ra, giống như đi vào nhà mình nói: “Ngươi tiểu ny tử không có mắt nhìn này, còn không mau dẫn đường cho ta, chúng ta đặc biệt tới tìm tiểu cô tử * đấy!”

(*) Tiểu cô tử: em gái chồng

Trong lòng Cẩm Sắt không muốn, nhưng không lay chuyển được Hồ thị, dẫn Hồ thị vào trong hậu viện, khi đến trong việc của Vạn Thục Tuệ, dọc theo đường này cũng đặt dáng vẻ mặt sáng lên khi quan sát trên đường của Hồ thị vào trong mắt, trong lòng nàng biết rõ cữu phu nhân lần này tới cửa nhất định muốn lấy chút chỗ tốt, lại oán hận hai người này sao lại tìm được đường đến cửa, thân phận của mình thấp kém dĩ nhiên không tiện nói gì, nhưng nghĩ tới vào giờ phút này tiểu thư đang ở trong phòng phu nhân nói chuyện phiếm với lão phu nhân và phu nhân, chỉ cần có tiểu thư ở đây, hai người này nhất định không chiếm được chỗ tốt gì.

Nghĩ như vậy, Cẩm Sắt nói vài tiếng ở cửa ra vào rồi mới vào cửa: “Lão thái thái, phu nhân, tiểu thư, cữu lão gia cữu phu nhân tới rồi!”

Vân Thù vốn đang nói chuyện với Vạn Thục Tuệ,nghe được Cẩm Sắt nhắc nhở một tiếng như vậy liền biết được hai thứ không yên lòng lên tới cửa rồi, Vân Thù biết, giấu được hai người này cũng chỉ giấu giếm được đến hôm nay thôi, đồ cưới này phải ra khỏi cửa, người cũng phải ra khỏi cửa, đến lúc đó sớm muộn gì cũng sẽ bị người biết được nhân vật chính của tiệc mừng hôm nay là ai. dfienddn lieqiudoon

Chậm nhất cũng chỉ lừa gạt được đến lúc đồ cưới ra cửa, nàng cũng rõ ràng sau khi hai người Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị biết được tin tức nhất định sẽ tới tông tiền, cho nên bây giờ nàng tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái, thậm chí đã làm xong chuẩn bị chờ hai người kia xuất hiện.

Khi Cẩm Sắt mở miệng thì Hồ thị đã trực tiếp vọt vào cửa rồi, trên mặt bà còn treo nụ cười thật to, trên mặt trát phấn giống như Bạch Vô Thường, bởi vì mới vừa rồi bà cuống cuồng đi đặt mua đồ lại hợp với chạy từ nơi ở cũ tới đã sớm bị mồ hôi nhuộm thấu, vừa nhìn đã biết hết sức chật vật, liền dữ tợn giống như quỷ Dạ Xoa.

Hồ thị vừa vào cửa đã kêu la om sòm lên: “Tiểu cô tử à, tẩu tử đến chậm, muội đừng trách móc mới phải.”

Vân Thù nhàn nhạt quét nhìn Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa một cái: “Hôm nay cậu mợ tới cửa làm gì? Nếu để thêm trang thì thật sự quá muộn, những món đồ cưới của nương đã nâng ra, nếu tới thăm người thân, vậy cũng đến sớm, một lát nữa nương ta chờ lên kiệu hoa, chỉ sợ không có thời gian tiếp đón hai người, đồ này chỉ sợ không cần dùng.”

Lời nói không lạnh không nhạt của Vân Thù khiến Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa lập tức không còn mặt mũi, cũng cảm thấy có vài phần xấu hổ, nhưng Hồ thị xưa nay là kẻ da mặt dày, bà lập tức cười cười nói: “Ôi chao, ngoại sinh nữ của ta đây còn khách khí với mợ như vậy, mợ nào biết được hôm nay là ngày kết hôn, đây chẳng phải không có ai nói cho mợ và cậu sao, tất nhiên không biết được. Sau khi biết rồi chẳng phải đã lập tức tới rồi sao, đồ cưới này sao không đợi chúng ta đã nâng đi rồi, còn chưa để cho chúng ta đúng lý hợp tình nhìn một chút, chính là khi ở bên ngoài nhìn lướt qua vẫn nhìn không rõ! Quy củ gì này, nào có chuyện không để cho huynh trưởng nhìn một cái đã nâng đồ cưới đi!”

Vân Thù nào không biết được câu nói này của Hồ thị chính là đang chỉ tríc nàng không thông báo cho bọn họ, nàng cũng không giận, chỉ đưa tay về phía Y Lan, Y Lan hiểu ý, tự tay bưng trà vừa mới ngâm xong đưa vào tay Vân thù, còn cẩn thận dặn dò một câu: “Tiểu thư, cẩn thận bỏng tay.”

Vân Thù nhận lấy tách trà, tách trà nhỏ này cũng không phải loại tách trà tầm thường, phía trên vẽ một số thứ đa dạng, màu xanh lá, nhìn chính là rất xinh đẹp, hơn nữa tách trà này có một tay cầm quái lạ, khi cầm trong tay cũng vừa vặn, Vân Thù từ từ uống một ngụm trà, lúc này mới thờ ơ nói: “Mợ quý nhân hay quên đi, không phải mợ và cậu đã ký hiệp ước, nói chính là sẽ không quản chuyện nương ta xuất giá, cũng sẽ không quản đồ cưới, cũng sẽ không quản chuyện xuất giá, càng sẽ không tới cửa đòi uống rượu mừng, hôm nay lon ton chạy tới, đây là có việc gì vậy?!”

Miêu thị nghe Vân Thù nói lời này, sắc mặt khẽ trầm xuống, cảm thấy lời này của Vân Thù tuy nói không sai, nhưng lại có vài phần cay nghiệt, bà cảm thấy rốt cuộc vẫn là người một nhà, sau này vẫn phải lui tới, bây giờ nhà lão đại cũng đã tới, vậy thì đại biểu cho bọn họ có lòng muốn tới qua lại thân thiết, bây giờ nói ra lời như thế vô duyên vô cớ làm cho lòng người lạnh. Mặt Miêu thị trầm thì trầm, nhìn nữ nhi vẫn đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh không nói tiếng nào, giống như hoàn toàn không nhìn tới người, cuối cùng vẫn không nói chuyện.

Vạn Thục Tuệ hoàn toàn coi như không nhìn thấy huynh trưởng và tẩu tử của mình, những chuyện lúc trước đủ để cho bà nhìn thấy rõ hai người kia là hạng người như thế nào rồi, lại nhìn chuyện nữ nhi mình làm, bà dĩ nhiên sẽ không nhìn vào bọn họ lấy ra chút thứ gì liền xóa bỏ tiêu tan hiềm khích lúc trước, trong lòng bà cũng rất tỉnh táo, ca ca và tẩu tử của mình lúc này chạy tới cửa tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt gì.

Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa vốn còn chờ Miêu thị hoặc Vạn Thục Tuệ sẽ nói giúp một hai câu, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến hai người bọn họ ngồi ở đó một mặt đen sì một im lặng không nói, đây cũng khiến cho hai người lập tức không biết nói gì cho phải.

“Thù nha đầu à, lúc trước mợ bị hồ đồ, nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà, cháu cũng không thể như vậy với mợ, cháu là ngoại sinh nữ ruột thịt của mợ mà!” Hồ thị hạ thấp giọng điệu mềm nhũn lại nói một câu, chính là sử dụng chính sách buồn bã, “Bây giờ mợ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, lui về sau sẽ không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với hai mẹ con các cháu nữa, cháu liền tha thứ cho mợ lần này đi! Nếu cháu coi chúng ta là người một nhà, không nói lời hai nhà, nếu nương cháu xuất giá mà cậu cháu thân làm ca ca không ra sân, đây là khiến cho người khác chê cười đi, cháu không suy nghĩ vì mình cũng phải suy nghĩ một chút vì nương cháu chứ, mợ thề, về sau tuyệt đối không hồ đồ nữa, chuyện đã qua liền bỏ qua không đề cập tới nữa đi!”

Hồ thị hết sức độ lượng nói một câu, sau khi bà nói xong những lời này, ánh mắt gian xảo lại nhìn lên người Vạn Thục Tuệ, khi thấy một thân giá y xinh đẹp này thì ánh mắt sáng rực lên, khi thấy vàng trên đầu thì mắt càng thêm lóe lên, khi nhìn thấy vòng tay phỉ thúy trên tay Vạn Thục Tuệ càng thêm trợn trừng mắt nhìn, trong lòng không nhịn được thầm thì, chỉ cảm thấy đồ này ở trên người Vạn Thục Tuệ cộng lại ít nhất không thể không một hai trăm lượng bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.