“Ngoại sinh nữ ruột của ta, nương của ta ơi, tiểu cô tử của ta đây trang điểm thật sự xinh đẹp.” Hồ thị vốn định quét qua Vạn Thục Tuệ một cái coi như xong, nhưng khi quét mắt tới, Hồ thị lại không dứt mắt ra được, chỉ cảm thấy Vạn Thục Tuệ trang điểm thật xinh đẹp, nhìn như trang điểm, nhưng da này giống như không trang điểm. Trong ngày thường bà cũng thích bôi chút son phấn, vẫn không biết bột chì nhà ai tốt như vậy, bôi lên thế mà lại đẹp mắt như thế, nhưng đẹp mắt thì đẹp mắt, Hồ thị chăm chú nhìn thêm, nhưng vẫn đặt ánh mắt lên đồ trang sức và vòng tay, “Đồ trang sức vàng này và vòng tay ngọc này, chắc không ít tiền đi, tiểu cô tử, Liễu gia tặng bao nhiêu lễ hỏi và sính lễ?”
Sắc mặt Vạn Thục Tuệ cũng nhíu lại, vô cùng không thích Hồ thị bắt đầu hỏi về chuyện lễ hỏi và sính lễ ở trước mặt mình.
“Lễ hỏi này đương nhiên có, sính lễ cũng không thiếu, đồ cưới này nâng đi ra không lâu, cậu mợ có thể tìm tới cửa vậy cũng đã nhìn thấy được đồ nâng đi ra rồi mới đúng, sao còn có thể ở đây hỏi!” Vân Thù khẽ cười một tiếng, “Lễ hỏi và sính lễ Liễu gia đưa tới, ta đã đổi thành đồ cưới nâng trở về rồi.”
“Cái gì!” Hồ thị như giết heo thét lên, “Ngươi đồ nha đầu phá sản, những lễ hỏi và sính lễ này sao ngươi có thể nâng toàn bộ ra ngoài, dù sao cũng phải lưu lại một hai phần chứ! Có bao nhiêu cô nương sẽ đưa lễ hỏi và sính lễ bên nhà trai tới thành đồ cưới chứ! Sao ngươi không suy nghĩ một chút cho chúng ta! Nương ngươi dù sao cũng không phải là một hoàng hoa khuê nữ rồi, người đã gả hai lần, có một số thứ đi ngang qua sân khấu là được rồi, tình huống của nương ngươi như thế nào ngươi trong toàn bộ Ung đô đều rõ ràng, muốn cảnh tượng gì chứ, cho dù chỉ một cỗ kiệu đỏ mang tới đưa đi cũng được rồi.”
Vân Thù nhìn sang, cười như không cười nói: “Ai bảo ta có cậu tốt mợ tốt chứ, bán qua tay đồ cưới khi trước của nương ta. Ta đây đặt mua đồ cưới đương nhiên phải cần bạc, lễ hỏi tự nhiên đã dùng sạch sẽ, còn sính lễ, nương vào cửa Liễu gia, ta đương nhiên cũng phải vào cửa Liễu gia, trái phải gì đều là người một nhà không nói lời hai nhà, vật này tự nhiên vẫn là một nhà. Ta đây giữ lại chút gì đó làm gì chứ.”
“Đương nhiên là giữ lại cho chúng ta!” Hồ thị lắm mồm nói một câu, đợi đến sau khi nói ra khỏi miệng, lúc này bà mới phản ứng được mình vốn đã nói toàn bộ một chút tâm tư ở trong đáy lòng ra khỏi miệng. Bà vốn còn định ít nhiều gì nói ra điều dễ nghe, nhưng không nghĩ đến Vân Thù lại tiêu tốn sạch sẽ tất cả, điều này chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho bà cảm thấy lòng như đang bị rút ra, bà nói với Miêu thị, “Lão phu nhân, nương của con, sao nương không khuyên lấy một câu, cứ để cho nha đầu này làm lung tung!”
Miêu thị thấy đến thời điểm này mà một chút Hồ thị cũng không nghĩ kỹ, ngược lại vẫn còn nhớ thương đến chuyện sính lễ và lễ hỏi tiền mừng cũng cảm thấy con dâu của bà thật đúng là cưới sai rồi, vẻ mặt đen sì càng thêm không muốn nói câu nào.
Hồ thị thấy Miêu thị không lên tiếng trong lòng càng thêm phiền não, bà nói: “Nương, con thất lễ con là con dâu mà nói người, nếu người đến đây biết được tình huống cũng nên nói cho chúng con biết một tiếng, nếu như không phải hôm nay nghe được tin tức , chúng con thật sự đúng là không biết rằng tiểu cô tử gả cho Liễu Ngự sử làm kế thất rồi, đây chính là một mối hôn sự tốt, sao người vẫn còn giống như Thù nha đầu kia ở đây che che giấu giấu còn sợ người khác đoạt đi hay sao? Hơn nữa người đã ở đây rồi, sính lễ rồi lễ hỏi và đồ cưới tất cả nên qua tay người mới đúng, sao lại tùy ý để cho Thù nha đầu ở đó hồ đồ chứ, cảnh tượng nở mày nở mặt này lại không thể làm cơm ăn, một nữ nhi này của người ăn no, cả nhà chúng ta còn đói bụng đó, người cũng không thể coi nữ nhi của mình như bảo bối, chúng con đều là cỏ, người cũng phải nghĩ cho Viễn ca nhi chứ, đây chính là đại tôn tử ruột thịt của người!”
Hồ thị càng nói càng cảm thấy chưa đủ, chỉ hận bây giờ không thể đuổi những món đồ cưới đã nâng tới Liễu gia trở lại, trong lòng càng cảm thấy Vân Thù không hiểu chuyện, người đã hòa ly lại kết thân với người đã góa vợ cần gì nhiều thể diện như vậy.
Hồ thị thao thao bất tuyệt không ngừng, Vạn Thủ Nghĩa đứng phía sau buồn bực không lên tiếng, cũng không phản bác, mặc kệ Hồ thị ở đó nói, trong lòng ông cũng có vài phần không cam lòng, vừa rồi ông có thể thấy được chân thật, trong đồ cưới này lại có một ngàn mẫu đất đai và mười tám cửa tiệm! Những thứ này khiến cho ông có vài phần động lòng, chỉ cảm thấy những năm này Liễu Bác Ích có được không ít đồ tốt.
Mặt Miêu thị càng đen, mà Vạn Thục Tuệ vốn định coi như hai người này không tồn tại coi những lời nói này lọt vào tai trái ra tai phải cũng có phần không chịu nổi, sắc mặt bà đen thui gay gắt, đôi tay cũng nắm thành nắm đấm, nắm đến vô cùng chặt, giống như đang kiềm chế.
“Xoẹt!” Nước còn hơi ấm trong tách sứ trắng dội lên trên mặt Hồ thị đang nói lảm nhảm, vừa văn dội chính xác, nước trà mang theo bột chì chảy xuống, lưu lại trên mặt từng vết nước, nhìn hết sức buồn cười, Vân Thù dùng sức đập tách sứ trắng lên bàn, phát ra “Rầm” một âm thanh vang lên, vẻ mặt nàng lạnh lùng, khóe mắt liếc nhìn Hồ thị, “Ngươi đã hết chưa?”
Sau một lúc lâu Hồ thị vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nhưng đợi đến khi bà hồi phục lại tinh thần, Vân Thù đã ném tách sứ trắng này tới bên chân Hồ thị, lại một tiếng vang thanh thúy vang lên, tách sứ trắng này vỡ vụn thành vô số, có vài mảnh vụn bắn lên trên đùi Hồ thị, đâm vào khiến bà hơi đau, thậm chí còn có vài mảnh vụn đâm rách váy và quần trong.
Hồ thị kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng Vạn Thủ Nghĩa kêu gào lên: “Ngươi –– ngươi lại dám như vậy với ta, ta là mợ của ngươi!”
“Thế nào, ỷ vào là mợ của ta liền ngang ngược? Đúng, ngươi là mợ của ta, nhưng lại không phải là nương sinh ra ta nuôi ta, ta vì sao không thể đối xử với ngươi như vậy?! Ta muốn mạng ngươi hay cắt một miếng thịt của ngươi rồi hả? Đừng ỷ vào lớn tuổi hơn ta liền mang dáng vẻ trưởng bối ở trước mặt ta, nếu ngươi làm mợ hãy mang dáng vẻ của mợ, còn không đừng bắn tên không có mục đích ở trước mặt ta.” Vân Thù lạnh nhạt nói, “Hôm nay là ngày đại hỉ của nương ta, ta vốn định cho các ngươi ba phần mặt mũi không làm ầm ĩ với các ngươi, nhưng các ngươi hay rồi còn định dây dưa được một tấc lại tiến thêm một thước rồi hả? Cũng không nhìn bản thân mình xem có thể diện đó hay không, đức hạnh gì! Sính lễ và tiền mừng kia ta dùng thì sao, nương ta phải xuất giá, làm cũng không phải chuyện mua bán nương ta, thế nào, các ngươi bán được muội tử một lần còn định bán lần thứ hai sao? Có muốn dựng một cái đài tìm vài người tới để hét giá ai trả giá cao thì được? Ta vốn còn tưởng rằng nói các ngươi sẽ tự sờ lương tâm của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, các ngươi đây là không có lương tâm, sờ nát cũng sờ không tới.”
Vạn Thủ Nghĩa nhìn Vạn Thục Tuệ và Miêu thị đen mặt không lên tiếng, nghe Vân Thù nói câu nói phơi bày tâm tư của mình, sắc mặt của ông cũng không dễ nhìn, ông nói: “Thù nha đầu, làm người dù ít dù nhiều trên miệng cũng chừa chút đức…”
“Trên miệng không chừa chút đức ít ra còn tốt hơn vài người ngũ hành thiếu đức nhiều, ngươi thấy đúng không, cậu!” Vân Thù không nhịn được cắt ngang lời Vạn Thủ Nghĩa nói, nặng nề cắn bốn chữ “Ngũ hành thiếu đức” này.
Vạn Thủ Nghĩa sầm mắt, cũng không tìm ra được lời nào phản bác lại Vân Thù.
“Ngươi đồ nha đầu này không biết tốt xấu gì, nếu hôm nay không phải là ngày đại hỉ của nương ngươi, vậy cho dù mời chúng ta tới chúng ta cũng không tới!” Hồ thị thấy Vạn Thủ Nghĩa vốn không phải là đối thủ của Vân Thù, bà liền thò đầu từ sau lưng Vạn Thủ Nghĩa ra, hung thần ác sát nói, “Có ai đối đãi với thân thích tới cửa như vậy không, chuyện vui như vậy, người Vạn gia đều không mời, một chút quy củ cũng không có, cũng không biết do ai dạy ra!”
“Ngươi muốn mắng quay đầu tìm nhi tử của ngươi mà mắng, ta cũng không phải nữ nhi của ngươi, ngươi muốn mắng cũng không nhìn lại mình một chút coi có tư cách mắng như vậy không.” Vân Thù không nhịn được nói, “Đừng nói một vài lời vô căn cứ ở trước mặt ta, người Vạn gia có mấy người? Ban đầu khi ta và nương ta nghèo túng bị người bắt nạt, có ai chìa tay, ngay cả chính cậu ruột của mình cũng không nhúc nhích, tình cảm lạnh bạc như vậy vì sao còn muốn mời bọn họ tới ăn cưới nghe bọn họ nói những lời vô căn cứ này, chẳng lẽ cho rằng ta thật sự ăn no rỗi việc rồi? Cậu mợ, chúng ta đều là người thông minh, những lời nói đường đường chính chính này nói ít cho ta, tránh để cho ta chê cười các ngươi, hôm nay các ngươi tới đây cũng chẳng phải thật sự yêu thương mẫu thân ta muốn tới thêm trang, định để cho nương ta tốt đẹp xuất giá, nếu có ý định này, ban đầu cũng sẽ không viết giấy cam đoan như vậy rồi. Người khác không rõ ràng lắm tâm tư của các ngươi, ta còn có thể không rõ ràng sao, chẳng qua chỉ nhìn lên hôm nay mẫu thân ta gả cho Liễu Ngự sử, lại cảm thấy có chút tác dụng với các ngươi, cho nên lúc này mới lon ton chạy tới, nếu nương ta gả cho một nhà tầm thường, các ngươi vẫn có thể chạy tới hay sao?”