“Đó là bởi vì ngươi lừa gạt chúng ta!” Khi Hồ thị nghe được Vân Thù nói như vậy, trong lòng liền không chịu được mà tức giận, “Lúc đầu ngươi gạt chúng ta nói nương ngươi gả cho nhà gần đó, là một người góa vợ lại mang theo nhi tử, là ngươi lừa gạt chúng ta viết giấy cam đoan này, chúng ta không nhận nợ!”
“Lừa gạt? Liễu Ngự sử trừ danh hiệu Ngự sử ra, có gì không phù hợp với lời ta nói? Sao các ngươi không nói các ngươi ngại nghèo yêu giàu?” Vân Thù nhạo báng một tiếng, “Nếu nói thật cho các ngươi biết, chỉ sợ bây giờ các ngươi đã bắt đầu dùng hôn sự này bức bách Liễu bá bá đạt tới thứ các ngươi muốn đi, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay tham lam.”
Hồ thị xem thường, bà chỉ cảm thấy đều do Vân Thù cản trở bên trong, “Dù sao đi nữa chúng ta sẽ không mang chuyện hôn sự này đi bức hiếp muội phu làm cái gì, dù sao ta cũng đã thấy rõ rồi, cậu ngươi đời này chính là mệnh một viên quan nhỏ hạt mè hạt đậu, lui về sau quan chức này có thể lên thì lên, không thể bay lên cũng không phiền toái muội phu rồi, nhưng mà ––” Ánh mắt Hồ thị đảo quanh căn phòng này, bà lại nói tiếp, “Tòa nhà này do Liễu Ngự sử cho đi, dù sao tiểu cô tử ngươi và Thù nha đầu cũng sẽ phải dọn đến tòa đại trạch Liễu gia ở, bây giờ tòa nhà Vạn gia năm sau rách nát hơn năm trước, không bằng lui về sau tòa nhà này để cho người một nhà chúng ta tới ở đi, như vậy nương cũng có thể ở rộng rãi một chút, Viễn ca nhi cũng có thể ở thoải mái hơn một chút. Tòa nhà này tuy nhỏ một chút, nhưng dù sao cũng lớn hơn Vạn gia một chút, trước cứ tạm như vậy đi.”
Ngoài miệng Hồ thị nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất mừng rỡ, mới vừa vào cửa bà đã nhìn sơ qua, tòa nhà này có ba cửa vào, rất rộng rãi, phía sau còn có phòng nô dịch, nếu có thể ở tòa nhà này, Hồ thị đã cảm thấy cho dù Vạn Thủ Nghĩa là một quan lục phẩm tép riu cũng được, hơn nữa bên chỗ Liễu gia kia nhất định cũng có thể vớt ra chỗ tốt, lui về sau ngày lành cũng không thể thiếu bọn họ được, hai mẹ con muốn bỏ lại bọn họ sống ngày lành, nghĩ vậy cũng đừng nghĩ!
“Bà ngoại muốn tới nhà này ở, ta đây không có ý kiến.” Vân Thù nhìn vẻ mặt tham lam của Hồ thị, sao nàng không biết được chút ít tính toán của bà ta, bà ta muốn đầu tiên thu tòa nhà này vào tay, lui về sau từng bước một xơi tái tới vớt tận gốc chỗ tốt từ Liễu gia, giống như con đỉa hút máu này sống nhờ trên thân người khác một khắc càng không ngừng hút máu rồi sao nàng có thể để cho bà ta được như ý, “Bà ngoại tới, cậu mợ thì miễn đi!”
“Ngươi tiểu thiếu nữ lòng dạ ác độc, Liễu gia nhà lớn nghiệp lớn, cho một tòa nhà như vậy thì sao, cho chúng ta ở vẫn không được sao!” Hồ thị náo loạn nói, “Nương ngươi là người Vạn gia chúng ta…”
“Vậy thì cắt đứt quan hệ đi!” Vân Thù hời hợt nói một câu, “Tục ngữ nói không sai, nữ nhi gả ra ngoài như tát nước ra ngoài, nếu mẫu thân ta gả tới Liễu gia, trên xưng hô cũng nên gọi là Liễu Vạn thị, đây là có quan hệ không lớn với Vạn gia, nhưng mà đối với bà ngoại, ta và mẫu thân cho dù như thế nào đều có nghĩa vụ phụng dưỡng, cho nên ta bằng lòng đón bà ngoại từ Vạn gia tới trong nhà ta an cư, nhưng chỉ có bà ngoại mà thôi. Cậu mợ hai người còn trẻ, dưới gối cũng có một nhi tử, nói quan hệ phụng dưỡng như thế nào cũng không tới phiên trên người ta đây một ngoại sinh nữ, tại sao ta phải đón một nhà các người tới đay, tòa nhà này của ta cũng không phải viện cứu tế. Chỉ có điều bà ngoại ở trong nhà ta do ta ngoại nữ này phụng dưỡng, bên ngoài nói như thế nào ta đều không biết.”
“Mấy lời vừa rồi mợ nói cũng sai lầm rồi, ta đây là một người cực kỳ nhỏ mọn, cho nên người khác đối xử tốt với mẹ con ta, ta sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, nếu như đối xử không tốt với mẹ con ta, ta cũng ghi trong lòng. Bệ hạ nhân từ, coi trọng nhất lễ nghi nhân hiếu, nếu như biết được, không biết sẽ nghĩ về cậu như thế nào, ta nghĩ những sử quan này ước chừng rất vui lòng biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó chỉ sợ mệnh làm quan này của cậu cũng sẽ chấm dứt.” Vân Thù ngồi ở đó, nhìn hai người Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa, trong mặt mày nàng đều mang theo ý lạnh, khhi nhìn sang gần như ang theo mảnh băng vụn, “Dĩ nhiên cậu mợ cũng có thể không coi lời ta vừa nói là to tát, chuyện như vậy cũng không phải chưa từng có, chỉ có điều ta vẫn phải hết lòng nhắc nhở mợ một câu, lại nghĩ tới hậu quả của Dương gia đi, khiêu khích quá ta thật sự cái gì cũng có thể làm được.”
Khi Hồ thị nghe được Vân Thù nói ra một câu như vậy, cả người run lên một cái, bà dĩ nhiên cũng nghe nói tới kết cục của Dương gia như thế nào, lão đầu Dương gia bây giờ chịu đựng qua ngày, cả ngày hít vào nhiều thở ra ít, mà Cao thị này đã điên rồi, ở trên phố túm được người chỉ cần ăn, về phần ca nhi Dương gia bây giờ ở trong tiệm làm ông già thỏ, kết quả này sao mà thê lương.
Vạn Thủ Nghĩa càng thêm kinh hãi trong lòng, ngoại sinh nữ của ông đừng nhìn tuổi còn nhỏ, những lời ấy nói ra đều ngoan tuyệt vả lại tuyệt đối không nể tình, tỏ rõ nàng nghĩ sao cũng có thể làm như vậy. Đón mẫu thân Miêu thị tới tòa nhà này, tách bọn họ ra, ở trong mắt người ngoài đại biểu có ý gì, đó chính là ông chọc mẫu thân của mình dẫn đến bây giờ tách ra ở, một khi bà ngoại cần cháu gái tới phụng dưỡng cũng chẳng qua chỉ có hai khả năng, hoặc chính là người thân không có ở đây chỉ có cháu gái có thể dựa vào, hoặc chính là con cháu bất hiếu đuổi người ra khỏi cửa.
Vế trước hiện giờ tất nhiên không thể có, vậy cũng nói lên là vế sau, như thế thật sự bị người đâm chọc sau lưng đến chết, tuy nói chức quan này của ông thật sự hơi nhỏ chút, những sử quan chưa chắc sẽ đặt mình vào trong mắt, nhưng nếu sử quan tùy tiện tăng thêm một khoản, liền đủ cho ông uống một bình rồi. Khi Vạn Thủ Nghĩa nghĩ đến điểm này, cả khuôn mặt vô cùng tái nhợt vô lực.
Vân Thù nhìn sắc mặt này của Vạn Thủ Nghĩa, cũng biết ông ta đã hiểu rõ, không thể trách nàng lòng dạ độc ác, nếu thật sự có của cải khi nên giúp đỡ tất nhiên phải giúp một chút, nhưng giúp đỡ này cũng phải nhìn người mà làm, nhìn xem dáng vẻ cậu mợ mình như vậy, ở trong ngày đại hỉ này tới cửa nói lời như vậy đánh tâm tư như thế, nàng không muốn trở mặt cũng không được, nếu không hai người kia vẫn sẽ ở đó liến thoắng không ngừng, một ra mặt một ở phía sau cam chịu, không nói rõ ràng chỉ sợ lui về sau còn định mượn cơ hội trở lại, lần này muốn tòa nhà, lần sau không biết sẽ định đòi thứ gì rồi, nàng có bản lĩnh đi nữa cũng thật sự không nhịn được khẩu vị quá lớn của người này.
“Ngươi ––” Hồ thị đang định chửi lên một câu, nhưng cuối cùng chuyển đổi vài vòng tâm tư, bà đã lạnh nhạt mở miệng nói, “Tòa nhà của ngươi? Ngươi lấy đâu ra tiền mua nhà, đừng ở đây gạt người”
“Trên khế ước mua bán nhà viết là tên ta, cho dù ngươi tin hay không tin, bạc này từ đâu tới, chuyện này không có liên quan gì đến cậu mợ cả. Hôm nay là ngày đại hỉ, ta cũng không muốn tiếp tục so đo với hai người, nhưng có đôi lời ta phải nói trước, thân tình này vốn ở đây, nhưng nếu như ngươi thật sự quá tham lam, cũng sẽ khuấy đảo một chút tình thân này cũng không còn, hai người các ngươi có chừng mực đi. Mẫu thân ta ôn hòa, cũng không nói lên tính tình ta ôn hòa. Hôm nay lời này của ta đã ra khỏi miệng, cậu mợ hai người cũng đừng ở đây nói một vài lời vô vị, cũng đừng nói khiến cho người ta chê cười điều gì, ngày đó nương ta ra khỏi cửa Vạn gia, hôm nay xuất giá ở đây, tất cả mọi chuyện đều do ta thu xếp xong, nếu các ngươi cảm thấy bị người chê cười, đó chính là do các ngươi ngày đó tự mình đưa ra quyết định. Bây giờ cách giờ lành không sai biệt lắm, nếu các ngươi vui lòng, ở đây nhìn nương ta gả ra cửa, nếu không vui lòng, đi cửa trước cũng được đi cửa sau cũng được, ta liền không tiễn các ngươi.”
Vân Thù nhìn Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị nói hết lời, nàng cũng không nhìn hai người kia có thái độ gì, nàng thay vào đó nhìn về phía Vạn Thục Tuệ, lộ ra nụ cười trấn an với bà.
Vốn từ khi Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị vào cửa, tâm tình Vạn Thục Tuệ chính là hết sức không tốt, lại nghe hai người bọn họ lảm nhảm không ngừng ở đó nói những lời khốn nạn, trong lòng càng thêm khó chịu. Bây giờ nhìn thấy Vân Thù nở nụ cười với mình, trong lòng Vạn Thục Tuệ mới thoáng dễ chịu một chút. Cũng may bà có một nữ nhi có bản lĩnh như vậy ở đây, lui về sau cũng không sợ có chuyện bị bắt nạt đi.