Chẳng lẽ là Yến Xước ra tay?
Khả năng Yến Xước động tay chân là rất lớn, bởi vì Vân Như Tuyết hiện đang ở trong tay ông ta.
Nghĩ như thế, sắc mặt Can Phong Đế lập tức trở nên u ám.
Ngàn phòng vạn phòng, thế mà vẫn để Yến Xước đắc thủ sao?
Ánh mắt Can Phong Đế âm trầm, sắc mặt hai người Yến Xước và Chu Hành lại không thay đổi.
Yến Xước mỉm cười nho nhã.
Chu Hành mặt không biểu bình.
“Mặc kệ y thuật thế nào, tóm lại là vẫn còn một tia hi vọng không phải sao? Mong Vương gia và Vương phi giúp đỡ, kiếp sau ta có biến thành trâu bò cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của Vương gia và Vương phi.” Đoan Phi tiếp tục cầu xin. Mặc kệ thế nào, đó không phải cũng là một con đường đi hay sao?
Đại phu kia có thể giữ mạng cho Vương gia, y thuật khẳng định không tồi.
Đối với bà, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của nhi tử!
“E là khiến nương nương thất vọng.” Chu Hành nửa điểm cũng không dao động, lần nữa trực tiếp cự tuyệt Đoan Phi.
Đoan Phi chỉ nghĩ sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin y, cầu y và Dung Hoa đồng ý cắn môi của mình, bà cắn môi, thấy Chu Hành lãnh đạm liền dời ánh mắt cầu xin về phía Dung Hoa.
Dung Hoa bình tĩnh đối diện với bà ta, không hề để lộ một chút mềm mỏng.
“Bệ hạ.” Đoan Phi yên lặng nhìn Dung Hoa một hồi, cuối cùng chỉ biết quay đầu cầu xin Can Phong Đế giúp đỡ.
Nói thế nào, nhi tử cũng là huyết mạch của ông ta, hiện tại nhi tử sinh tử chưa rõ, ông ta sao có thể mặc kệ?
Bắt ông ta buông bỏ dáng vẻ uy nghiêm của một hoàng đế mà khép nép với một vương gia và vương phi sao? Can Phong Đế một chút đương nhiên cũng không muốn, huống hồ, phu phụ Chiêu Vương này còn hạ độc ông ta!
Chỉ là...
Can Phong Đế do dự một hồi, nhìn Chu Hành nói: “Mong Vương gia và Vương phi có thể giúp đỡ, có giải được độc hay không cũng không sao, chỉ hi vọng Vương gia có thể để đại phu tiến cung bắt mạch cho hoàng nhi một lần.”
Bọn họ hạ độc ông ta, người của Thái Y Viện vẫn luôn không có tiến triển, suy nghĩ, độc hẳn do đại phu bên cạnh Chu Hành nghiên cứu chế tạo ra.
Hắn vào cung, ông ta có thể khiến hắn giao ra thuốc giải!
Dụ hoặc uy hiếp đều có thể!
Chỉ là một đại phu nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ còn thu mua không được sao? Chẳng lẽ hắn không sợ bị ông ta uy hiếp?
Thế nào thì ông ta cũng là vua một nước, nhân nhượng Chu Hành và Yến Dung Hoa vài phần coi như là nể mặt Đại Chu, cố kỵ bang giao hai nước mà thôi.
Chẳng lẽ ông ta còn không làm gì được một đại phu lang trung bé nhỏ?
Chu Hành và Dung Hoa đều không ngờ Can Phong Đế sẽ tự mình mở miệng, hai người nhìn nhau, Chu Hành lên tiếng: “Vậy phải nói với hắn trước một tiếng, có điều hắn có tới hay không còn phải xem ý tứ của hắn!
Can Phong Đế đã thấp đầu, nếu bọn họ còn không chịu buông tha cho ông ta mặt mũi, như vậy có vẻ là Đại Chu thất lễ, chỉ là trong lòng Can Phong Đế có chủ ý gì, hai người đều rõ ràng.
Muốn xuống tay từ Lâm Thắng, sau đó giải độc cho ông ta sao?
Vậy cũng phải xem bọn họ có nguyện ý hay không!
Nếu ông ta muốn làm gì Lâm Thắng, vậy cũng phải đánh chó mà nhìn mặt chủ! Lâm Thắng là người của Chu Hành y! Can Phong Đế nếu muốn làm gì hắn, đó không phải là đánh vào mặt y sao?
Hơn nữa, Lâm Thắng cũng không phải người tùy ý để bị dụ hoặc hay uy hiếp!
Hắn có tới hay không, đó còn phải xem ý tứ của họ!
Hiện tại chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi!
“Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi.” Nghe Chu Hành nói, Đoan Phi cũng không nghĩ nhiều, đơn giản chỉ là một kẻ hầu mà thôi, Vương gia đã mở miệng, hắn chẳng lẽ còn không tới sao? Cho nên bà liền hỉ cực mà khóc, cảm kích đa tạ Chu Hành và Dung Hoa.
“Nương nương quá lời, có thể giải độc hay không còn chưa chắc chắn, tới lúc đó mong nương nương đừng thất vọng.” Dung Hoa mỉm cười.
“Vô luận thế nào bổn cung đều cảm kích Vương gia và Vương phi.” Đại phu kia có thể cứu Chiêu Vương, trong mắt Đoan Phi hắn chính là thần y tái thế.
Thấy Chu Hành đồng ý, tuy Can Phong Đế biết rất có khả năng đây chỉ là một câu nể mặt, nhưng tâm lý vẫn dâng lên chút hi vọng.
Chu Hành đã mở miệng, trái tim căng chặt của Đoan Phi cũng buông lỏng. Bà ta xoay người quỳ trước mặt Can Phong Đế, nghẹn ngào: “Hoàng Thượng, thỉnh ngài làm chủ cho hoàng nhi.”
Can Phong Đế cũng thập phần tức giận, nói: “Ái phi bình thân, trẫm sẽ làm rõ chuyện này, làm chủ cho hoàng nhi!” Trước mắt bao người lại có kẻ hạ độc Lý Lân, đây là mưu hại huyết mạch hoàng gia, là không coi hoàng gia vào mắt, hoàn toàn không coi hoàng đế như ông ta ra gì! Thật sự là quá bừa bãi, quá làm càn!
“Tạ Hoàng Thượng.” Đoan Phi cảm động tới rơi nước mắt, hành lễ một cái rồi được cung nữ đứng dậy. Vừa đứng thẳng người, bà ta phẫn nộ nhìn Trinh Phi, ánh mắt như muốn xông tới.
Can Phong Đế nhíu mày, thấp giọng ho một tiếng cảnh cáo.
Đoan Phi lại coi như không nhìn thấy.
Chương Hoàng Hậu ở cạnh nhìn Can Phong Đế, mở miệng: “Đoan Phi, muội lão Đại trước đi, xem nó thế nào rồi.”
Đoan Phi hoàn hồn, thấy Can Phong Đế đang thịnh nộ, cơ hồ là không rét mà run, vội cúi đầu uốn gối: “Vâng, nương nương.”
Nói rồi, bà ta được cung nữ dìu qua thiên điện chiếu cố Lý Lân.
Trong lòng Can Phong Đế tuy thịnh nộ, nhưng rốt cuộc phu phụ Chu Hành và Trịnh Cầu Nguyên ở đây, Trịnh Cầu Nguyên thì không có vấn đề gì, nhưng phu phụ Chu Hành sớm đã cùng ông ta trở mặt, chỉ là tối nay hai bên đều làm trò mà thôi, hiện tại xảy ra chuyện Lý Lân trúng độc, ông ta liền hạ lệnh tan cuộc, nhìn ba người Chu Hành, Dung Hoa và Trịnh Cầu Nguyên, xin lỗi: “Để Vương gia, Vương phia và Trịnh đại nhân chê cười rồi.”
Chương Hoàng Hậu ngồi cạnh ông ta cũng cười xin lỗi: “Chậm trễ Vương gia, Vương phi và đại nhân.”
“Hoàng Thượng, nương nương quá lời, đây là chuyện ngoài ý muốn, hi vọng Đại hoàng tử điện hạ sớm ngày khang phục.” Chu Hành lãnh đạm nói.
“Bệ hạ và nương nương không cần quá lo lắng, Đại hoàng tử điện hạ chắc chắn sẽ không có chuyện gì.” Dung Hoa mỉm cười nhìn Chương Hoàng Hậu.
Trịnh Cầu Nguyên cũng vội phụ họa: “Bệ hạ, nương nương, Đại điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, khẳng định không sao.”
“Mượn cát ngôn của Vương gia, Vương phi và Trịnh đại nhân.” Chương Hoàng Hậu hiền huệ cười đáp.
“Hi vọng được như lời Vương gia, Vương phi và đại nhân.” Can Phong Đế cười nói.
Trong lòng lại tức muốn chết.
Chuyện này Yến Xước chắc chắn không thoát khỏi quan hệ.
Chuyện Yến Xước làm, chẳng lẽ Chu Hành và Yến Dung Hoa không biết?
Mục đích của họ là Vân Như Tuyết, cho nên, bọn họ khẳng định đều biết! Đúng là giỏi làm bộ làm tịch!
Can Phong Đế tuy không trực tiếp mở miệng giải tán yến hội, nhưng sự tình đột ngột xảy ra, tất cả mọi người đều không còn hứng thú, yến hội cũng mất đi náo nhiệt, kéo dài một lúc, mọi thứ cũng tan.
Bọn họ đi rồi, Đoan Phi mới đen mặt từ thiên điện vội vàng bước ra, sau đó trực tiếp nhào qua chỗ Trinh Phi: “Tiện nhân này, là ngươi đúng không? Là người hạ độc hoàng nhi phải không?”
Trinh Phi vừa đứng dậy định trở về nghỉ ngơi, không ngờ Đoan Phi lại như bà điên xông tới, thiếu chút bị bà ta đẩy ngã, cũng may bà phản ứng kịp thời lui ra sau một bước, giận dữ hỏi: “Đoan Phi, ngươi làm gì vậy hả?”
“Ta làm cái gì? Chính ngươi tự hiểu rõ!” Đoan Phi giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn, vừa rồi thất thủ, hiện tại trực tiếp duỗi hai tay chộp lên đầu Trinh Phi.
“Ả điên này, bổn cung làm gì hả?” Trinh Phi tức giận tới sắc mặt trắng bệch.
Ý của Đoan Phi, bà đương nhiên rõ ràng.
Còn không phải vì nghi ngờ mình hạ độc Lý Lân sao?
Bà cũng muốn làm vậy, muốn trực tiếp hạ độc chết Lý Lân!
Nhưng Hoàng Thượng coi trọng cung yến này, bà cho dù thế nào cũng không dám động tay chân trên yến hội! Hơn nữa Đoan Phi phòng bị gắt gao, còn có Hoàng Thượng cũng cho người nhìn chằm chằm, lúc này xuống tay với Lý Lân, đó chính là uổng phí một lần công sức.
Bởi vì yến hội lần này có người Đại Chu, Hoàng Thượng vô cùng coi trọng.
Bà suy xét rất lâu mới có thể đè ép ý niệm trong lòng, bà không có lá gan đi khiêu chiến Hoàng Thượng!
“Độc phụ tâm như rắn rết nhà ngươi, dám làm mà không dám nhận hả?” Đoan Phi lạnh giọng, “Tiện nhân, trong lòng ngươi có tính toán gì, còn muốn bổn cung nói rõ trước mắt mọi người sao?”
Vì nhi tử, lý trí và phong độ ngày xưa tất cả bà đều vứt bỏ, vì nhi tử, vừa rồi bà cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, hiện tại yến tiệc đã tan, bà không cần phải tiếp tục khống chế tâm trạng nữa!
Độc phụ Trinh Phi này dám hạ độc nhi tử bà!
“Ngươi nói, ngươi nói đi, bổn cung đã làm cái gì?” Trinh Phi đáp trả, bà thật muốn xem miệng của tiện nhân Đoan Phi này có thể phun ra cái gì!
“Tiện nhân, dám làm mà không dám nhận!” Đoan Phi lớn tiếng.
Nhìn Đoan Phi đanh đá như đàn bà phố phường, Chương Hoàng Hậu thầm lắc đầu trong lòng.
Sống trong cung lâu như vậy rốt cuộc vẫn không kiềm giữ được, xưa nay không có việc gì thì vẫn tốt, một khi gặp chuyện liền mất hết chừng mực.
“Còn ra thể thống gì hả!” Can Phong Đế nổi trận lôi đình, rống giận quát.
Cung nữ nội thị vội vàng tiến lên, dùng hết sức lực mới có thể kéo hai người ra.
“Nhìn xem bộ dáng hai người các ngươi lúc này là gì!” Can Phong Đế chán ghét nhìn qua bọn họ, lớn tiếng, “La lối ồn ào, các ngươi coi nơi này là chợ bán đồ ăn hả?”
“Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho hoàng nhi.” Đoan Phi quỳ xuống, “Hoàng Thượng, ngài nhất định phải tóm được hung thủ đứng sau, vì hoàng nhi mà làm chủ.”
Tuy Chiêu Vương đã đồng ý, nhưng Tam Nhật Duyên kia là kỳ độc trong thiên hạ, nếu không giải được thì sao? Nghĩ tới gương mặt tái nhợt của Lý Lân, trái tim Đoan Phi liền đau như dao cắt.
“Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp.” Trinh Phi cũng quỳ xuống, “Thần thiếp không biết vì sao Đoan Phi lại đột nhiên đối xử với thần thiếp như vậy, Hoàng Thượng, ngài xem...” Nói rồi, Trinh Phi ngẩng đầu để lộ đôi mắt ngấn nước.
“Hai người là phi tử nhưng lại ở trước mặt Hoàng Thượng làm ra chuyện không có quy củ và giáo dưỡng, trở về đem nữ giới chép một lần!” Chương Hoàng Hậu nghiêm khắc liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó quay đầu nhìn Can Phong Đế, “Bệ hạ, thần thiếp sẽ quản thúc các nàng tốt hơn.”
Phi tần đều là thiếp của hoàng đế, bà thân là trung cung, đương nhiên có trách nhiệm quản thúc và dạy dỗ các nàng.
Can Phong Đế nghiêng đầu lo lắng nhìn Chương Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, thân mình nàng...”
“Bệ hạ không cần lo lắng, thân thể của thần thiếp trong lòng thần thiếp hiểu rõ, ngày thường Đoan Phi muội muội và Trinh Phi muội muội đều là người đoan trang hiểu lễ, hôm nay có lẽ vì Lân Nhi mà mất hết đúng mực, chẳng qua chỉ khua môi động mép vài câu thôi, không cần tốn quá nhiều tâm lực.” Chương Hoàng Hậu hiền huệ cười nói.
“Thân thể Hoàng Hậu quan trọng!” Can Phong Đế nói, “Để ma ma giáo dưỡng làm đi!”
Đoan Phi và Trinh Phi nghe xong, sắc mặt đều trắng bệch.
Ma ma giáo dưỡng!
Đó là những ma ma giáo dưỡng tú nữ mới tiến cung hoặc dạy dỗ lễ nghi quy củ cho hoàng tử hoàng nữ.
Nếu để ma ma giáo dưỡng xử lý các nàng, vậy mặt mũi các nàng sẽ mất hết!
“Thần thiếp cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Chương Hoàng Hậu mỉm cười cảm tạ.
Trinh Phi rưng rưng ngước mắt nhìn Can Phong Đế: “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp.”
Đoan Phi xông vào như chó điên, bà chẳng lẽ còn đứng yên ngậm ngùi cho ả ta đánh, cho ả ta mắng, khi dễ sao?
“Hoàng Thượng, thần thiếp là vì lo lắng cho hoàng nhi, nhất thời vội vàng mới không giữ đúng mực, còn thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho hoàng nhi.” Hai mắt Đoan Phi cũng hồng hồng, chỉ biết nhìn Can Phong Đế.
“Lý Lân trúng độc, ngươi đánh ta làm gì?” Trinh Phi giận không thể mắng quay đầu nhìn Đoan Phi, chất vấn, sau đó lại quay đầu nhìn Can Phong Đế, nghẹn ngào, “Hoàng Thượng, thần thiếp... Thần thiếp vô tội...” Là Đoan Phi kia điên loạn cắn người.
“Trinh Phi, trong lòng chính ngươi rõ ràng, chẳng lẽ còn muốn bổn cung nói ra sao?” Đoan Phi quay đầu trừng mắt nhìn Trinh Phi một cái, sau đó nâng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Can Phong Đế, “Trong lòng bệ hạ ngài rõ ràng hơn thần thiếp, nếu hoàng nhi xảy ra chuyện, ai sẽ là người có lợi nhất? Hoàng Thượng, độc trên người hoàng nhi còn không biết có giải được không, hoàng nhi nó thật oan, Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho hoàng nhi!”
Hoàng nhi xảy ra chuyện, người hưởng lợi tất nhiên là mẫu tử Trinh Phi và Lý Du.
Như vậy, hung thủ đứng sau chuyện này còn cần nói ra mới biết hay sao?
“Nói hươu nói vượn!” Trinh Phi quay đầu căm tức nhìn Đoan Phi, “Đoan Phi, ngươi có ý gì? Ý ngươi là bổn cung hạ độc Lý Lân? Ngươi có chứng cứ gì chứng minh bổn cung làm không? Bổn cung vì sao phải hạ độc Lý Lân? Yến hội này một tay ngươi lo liệu, ngươi có chứng cứ gì nói bổn cung làm?”
Nói rồi, Trinh Phi quay đầu nhìn Can Phong Đế và Chương Hoàng Hậu, khóc lóc: “Hoàng Thượng, nương nương, thần thiếp oan uổng, thần thiếp vì sao phải làm chuyện như vậy? Bệ hạ, nương nương, thần thiếp bị oan.”
“Chứng cứ? Ai mà không biết ngươi qua lại gần gũi với Lệ Phi, yến hội lần này tuy ngươi không xử lý nhưng ai biết được ngươi có cấu kết với ả ta xuống tay với hoàng nhi không?” Đoan Phi lớn tiếng.
Lệ Phi tức giận tới đen mặt, nãy giờ bà vẫn luôn duy trì im lặng không lên tiếng chính là lo chuyện này bị đẩy tới người mình.
Bởi vì mọi người đều rõ, nếu Đại hoàng tử không còn, Ngũ hoàng tử lập tức trở thành người duy nhất tương lai sẽ kế vị, mọi người đương nhiên vì vậy mà nghĩ tới Trinh Phi, mà quan hệ giữa bà và Trinh Phi không tồi, mọi người khẳng định cũng có cùng suy nghĩ với Đoan Phi.
Nhưng chuyện này thật sự không phải bà làm.
Trinh Phi đã từng lộ ra ý tứ như vậy, có điều sau không biết có giải quyết được không, chuyện này không còn nhắc tới.
“Bệ hạ, nương nương, thần thiếp không có, oan uổng quá.” Lệ Phi hô to oan uổng rồi quỳ xuống, “Thức ăn và trà trong cung yến lần này, còn cả huân hương đều do Đoan Phi tỷ tỷ chuẩn bị, thần thiếp bị oan.” Chỉ cần là đồ phải dâng lên, Đoan Phi đều vô cùng cảnh giác, một chút cũng không cho bà chạm vào.
Muốn hạ độc, đương nhiên là bản thân Đoan Phi ra tay dễ dàng nhất.
“Bệ hạ, nương nương, chỉ sợ có người muốn diễn khổ nhục kế, vu oan hãm hại thần thiếp.” Trinh Phi nói.
Hoàng nhi thân ở lao ngục, nếu chính mình còn xảy ra chuyện, vậy sẽ còn ai tới cứu hoàng nhi?
Tay chân Can Phong Đế phát đau, thái độ đã không còn kiên nhẫn: “Hỗn trướng, đám người các ngươi ai cũng nói bản thân oan uổng!”
Chương Hoàng Hậu duỗi tay giúp ông ta thuận khí: “Bệ hạ bớt giận, Lân Nhi sẽ không sao, việc này là ai ra tay nhất định có thể điều tra rõ ràng, bệ hạ, ngài đừng tức giận, coi chừng ảnh hưởng tới long thể.”
“Hoàng Thượng, nương nương, thỉnh làm chủ cho hoàng nhi.” Đoan Phi khóc lóc, lớn tiếng nói.
“Hoàng Thượng, nương nương, thần thiếp bị oan.” Trinh Phi và Lệ Phi cơ hồ trăm miệng một lời.
“Hừ, trẫm thấy đám người các ngươi chính là muốn trẫm tức chết!” Can Phong Đế liếc nhìn ba người, hừ một tiếng.
“Hoàng Thượng... Long thể làm trọng, ngài bớt giận.” Chương Hoàng Hậu mềm giọng khuyên nhủ.
Nhìn tay chân Can Phong Đế run rẩy, ánh mắt dừng trên móng tay sắc nhọn đang khảm vào da thịt, trong mắt bà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Can Phong Đế vẫn tức giận trừng mắt nhìn ba người.
Uông công công phái người đi điều tra đúng lúc vội vàng vào điện, hành lễ: “Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương và các vị nương nương.”
“Bình thân.” Can Phong Đế không kiên nhẫn mà phất tay, “Đứng dậy rồi nói.” Ánh mắt quét nhìn mấy người Đoan Phi, “Các ngươi cũng bình thân đi.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Ba người mở miệng đáp, đứng lên.
“Nô tài tuân chỉ.” Nội thị kia hành lễ, cũng đứng lên.
“Tra được gì không?” Đoan Phi vội hỏi.
“Bên Ngự Thiện Phòng có một cung nữ đã chết.” Nội thị trả lời, “Là cung nữ dâng đồ ăn và rượu cho Đại hoàng tử.”
“Cái gì?” Can Phong Đế giận dữ hỏi, “Chết thế nào?”
“Trượt chân té xuống nước.” Nội thị cúi đầu đáp, sau đó cho người đem vài món đồ lên, “Đây là thức ăn, chén đĩa Đại điện hạ dùng.”
Can Phong Đế vội truyền Kim thái y ở thiên điện tới.
Kim thái y kiểm tra, quả nhiên phát hiện miệng ly ngọc có độc.