Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 257: Chương 257: Chương 37




Dung Hoa hồi đáp thiệp của hai người, bảo các nàng tương lai cứ trực tiếp tới đây là được.

Hiện tại ba người đã không còn là những cô nương như trước kia, tuy Đổng phu nhân thoải mái nhưng Từ Lưu Quang là người hiểu lễ, đương nhiên sẽ không thường xuyên ra ngoài.

Trưởng bối của Mạnh gia bên Đổng Ngọc Lan không ở kinh thành, có điều chuyện trong nhà đều cần nàng lo liệu, còn phải chiếu cố nữ nhi, có thời gian liền về nhà mẹ đẻ, cũng rất ít khi qua vương phủ.

Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan nhận thiệp, lại cho nha đầu chuyển lời với Dung Hoa, nói hôm ấy sẽ dẫn tiểu Nữu Nữu và Đổng Trăn cùng tới.

Không ngờ, đến chiều thứ hai mưa xuân tới, vẫn luôn tí tách tí tách không ngừng.

Sáng hôm sau, Dung Hoa liền phân phó Thạch ma ma kêu các nàng ngày khác hãy tới.

Trời mưa, hài tử rất dễ cảm lạnh.

Thạch ma ma gật đầu nhận lệnh, lập tức xoay người phân phó.

Hôm nay vốn Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang tới chơi, cho nàng từ hôm qua, nàng đã bảo nhóm quản sự tức phụ hôm nay không cần tới bẩm chuyện.

Trời mưa bọn họ không tới, cũng không có chuyện gì, cho nên dùng xong bữa sáng, Dung Hoa liền tới thư phòng.

Ngồi khoảng nửa canh giờ, Hồng Đậu ở bên ngoài gõ cửa, bẩm báo: “Vương phi, Nhị thiếu phu nhân và Mạnh phu nhân tới.”

Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang tới? Dung Hoa vội đứng dậy rời khỏi thư phòng, phân phó Túy Đồng: “Đi, đưa điểm ta và trà tới noãn các.” Nói rồi, nàng cùng Lưu Tô ra ngoài.

Mưa rơi tí tách, vừa ra khỏi chủ viện đã thấy nha hoàn che ô cho Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang.

Dung Hoa tươi cười đi tới: “Không phải đã cho người qua nói với hai tỷ chờ ngày khác thời tiết tốt mới tới rồi sao?”

“Chúng ta không phải đã lâu không gặp muội, nhớ muội sao?” Đổng Ngọc Lan kéo tay Dung Hoa, cười nói.

Từ Lưu Quang cười tủm tỉm kéo cánh tay còn lại của nàng: “Đã hẹn với muội, dù trời mưa cũng phải tới đây.”

Dung Hoa đưa mắt nhìn phía sau bọn họ, thấy không có Mạnh Nhã Nhiên và Đổng Trăn, lúc này mới yên tâm, cười tiếp đón hai người tới noãn các.

Cho nha đầu mang nước ấm, hầu hạ bọn họ xua tan hàn khí, ba người lúc này mới quây quần bên cạnh cửa sổ.

Mấy người Túy Đồng dâng trà và điểm ta lên rồi lui ra ngoài.

Dung Hoa hỏi: “Đã nói với các tỷ ngày khác hẳn tới, sao lại dầm mưa tới đây? Muội thật sự lo các tỷ sẽ dẫn hài tử tới.”

Đổng Ngọc Lan cười nói: “Chúng ta không cần khách khí như vậy, có điều hai hài tử lần sau sẽ dẫn tới đây chơi.”

“Ừ.” Từ Lưu Quang gật đầu, “Mấy ngày qua kinh thành nói những gì, tuy biết muội sẽ không quan tâm nhưng chúng ta vẫn không khỏi lo lắng, hiện tại thấy sắc mặt muội không tồi, chúng ta cũng yên tâm.”

Đổng Ngọc Lan nhích lại gần Dung Hoa, kéo má nàng: “Để ta nhìn xem... Dung muội muội từ khi nào tập được võ công lợi hại như vậy? Có thể một tay đập nát cái bàn?”

“Nghịch ngợm.” Dung Hoa duỗi tay gõ nhẹ trán Đổng Ngọc Lan.

“Ha ha, không biết là kẻ không có đầu óc nào truyền lời đồn kia, làm ta cười muốn chết.” Đổng Ngọc Lan ôm cánh tay Dung Hoa, cười đến vui sướng.

Dung Hoa và Từ Lưu Quang cũng khẽ cười.

Ba người vui vẻ nói chuyện, thời gian như trở về khi đó các nàng còn là thiếu nữ.

Dung Hoa uống ngụm trà, cảm khái: “Cũng nhờ mấy lời đồn kia mà những tú nữ đó thà ở lại trong cung cũng không muốn tới vương phủ.” Mặc kệ kẻ nào muốn bôi nhọ thanh danh của nàng hay vì mục đích khác, kết quả cuối cùng vẫn không tồi, khiến mấy tú nữ đó tự động rút lui.

“Ừ, lần này mặc kệ là ai nhưng đúng thật bớt việc cho muội và Vương gia.” Đổng Ngọc Lan tán đồng.

Đối với việc Chu Hành không nạp trác phi, Đổng Ngọc Lan đương nhiên ủng hộ tuyệt đối.

Có nữ tử nào muốn chia sẻ tình cảm của trượng phu mình? Từ nhỏ phụ thân cũng chỉ có một mình mẫu thân, hiện tại ca ca cũng chỉ có tẩu tử, tai nghe mắt thấy, nàng đương nhiên không hề cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn ủng hộ.

Chỉ là...

Vị kia nhà mình, đáy lòng Đổng Ngọc Lan xẹt qua chua xót.

Mới thành thân, hai người tình chàng ý thiếp vô cùng ân ái, hiện tại lại giống những công tử thế gia trong kinh thành, muốn trái ôm kiều thê phải ôm mỹ thiếp.

Cãi nhau cũng đã cãi, nháo nhào cũng đã làm.

Những lần đó, Mạnh Phi ban đầu đều đồng ý bỏ qua, nhưng mấy ngày sau liền không còn nhớ gì nữa.

Cũng may, hắn vẫn kính trọng thê tử này.

Nhân sinh không như ý, nam tử toàn tâm toàn ý như phụ thân, Nhị ca và Vương gia khó mà tìm được.

Cãi nhau với hắn, mẫu thân và tẩu tử lại thường xuyên khuyên nhủ, hiện tại chỉ cần không xuất hiện trước mắt nàng, nàng liền mở một mắt nhắm một mắt.

Từ Lưu Quang lại không nghĩ như Đổng Lan Lan, cau mày hỏi Dung Hoa: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương không làm khó dễ muội chứ?”

Dung Hoa cười gật đầu: “Không có.” Nói rồi, nàng liền đem sự tình kể lại với hai người.

Năm đó ở Cẩm Tú sơn trang, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang từng chứng kiến tính cách của Lục hoàng tử, hiện tại nghe kể cũng không hề kinh ngạc.

Từ Lưu Quang cười nói: “Không sao thì tốt.” Làm tức phụ hoàng gia không dễ, chỉ lo Dung Hoa sẽ chịu ủy khuất.

Đổng Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, chúng ta chính là muốn tới đây thấy muội không sao mới yên tâm.”

“Đa tạ hai vị tỷ tỷ.” Dung Hoa cảm động nắm tay hai người.

“Muội đã gọi chúng ta một tiếng tỷ tỷ, chúng ta không quan tâm muội thì quan tâm ai!” Đổng Ngọc Lan cười nói.

“Đúng rồi, muội có may cho Nữu Nữu và Trăn Nhi mấy bộ y phục, lát nữa sẽ đưa mấy tỷ mang về.”

Biết nàng bận rộn còn tự tay may y phục cho Nữu Nữu và Đổng Trăn, đây là tâm ý của nàng, Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan cao hứng nhận lấy.

Hai người cũng rất hi vọng Dung Hoa có thể sớm có tin tức, có điều ngoài miệng không thể nói thẳng.

Ba người hàn huyên một hồi, mưa bên ngoài vẫn cứ rơi.

Từ Lưu Quang thu lại ý cười trên mặt, nói: “Đúng rồi, phu quân nói với ta, nghe ý của phụ thân, Hoàng Thượng hình như muốn triệu hồi Giang Dũng Giang tướng quân ở Tây Nam về kinh thành.”

Giang tướng quân? Dung Hoa nhất thời không kịp phản ứng.

Đổng Ngọc Lan nghe vậy liền giải thích với nàng một câu: “Đệ đệ của Giang tướng quân Giang Trình, năm đó cùng công chúa lưỡng tình tương duyệt.”

Dung Hoa bừng tỉnh.

Năm đó Giang Trình là người Kính Huệ công chúa ái mộ, vì theo Kính Huệ công chúa xuất chinh mà chết nơi sa trường, bà ấy vì vậy mà cả đời không gả.

Mà Giang Dũng là tướng quân trấn thủ ở biên quan Tây Nam mười mấy năm, đối với hoàng đế vô cùng trung thành.

Chính Đức Đế triệu ông ta về là bẩm báo công việc sao?

Hay là ông ta lo lắng vì Giang Trình năm xưa, mà Kính Huệ công chúa lại yêu thương Chu Hành, ông ta sợ Giang Dũng sẽ âm thầm ủng hộ Chu Hành? Cho nên mới vội thu bình quyền trong tay ông ta, để một nhà ông ta ở kinh thành vinh dưỡng?

Hay là triệu người hồi kinh còn có mục đích khác?

Hoặc là lợi dụng người Giang gia mà làm ảnh hưởng tới thái độ của Kính Huệ công chúa với Chu Hành? Rốt cuộc tình cảm Kính Huệ công chúa dành cho Giang gia không hề tầm thường.

“Chắc chắn sao?” Dung Hoa nhìn Từ Lưu Quang, hỏi.

Chuyện này, nàng không nghe Chu Hành nhắc tới.

“Không biết, vẫn chưa khẳng định.”

Dung Hoa gật đầu: “Muội biết rồi, đa tạ Lưu Quang tỷ tỷ, đúng rồi, còn cả Đổng Nhị ca và Đổng bá bá, thay muội nói tiếng đa tạ.”

Đổng đại nhân có thể được Chính Đức Đế tín nhiệm, đương nhiên có chỗ hơn người. Chuyện này Chính Đức Đế khẳng định không nói, là Đổng đại nhân hiểu rõ thánh ý mà đưa ra kết luận này, có lẽ vì biết Từ Lưu Quang đến đây nên bảo Đổng Trầm Chu nói chuyện trước, để nàng ấy tới đây truyền đạt.

Việc này không tính là cơ mật quân doanh gì, nhưng rốt cuộc cũng có quan hệ với Kính Huệ công chúa, mà tình cảm giữa Chu Hành và bà lại đặc biệt tốt.

Đổng đại nhân làm thế vì quan tâm nàng, mặc kệ Chính Đức Đế có mục đích gì, ông ấy muốn nàng và Chu Hành sớm có chuẩn bị.

“Đều là người trong nhà, còn khách khí làm gì chứ? Nếu muội thật sự muốn đa tạ, lần sau qua chơi nhớ chuẩn bị cho ta hai bình rượu ngon mang về cho phụ thân là được.” Từ Lưu Quang cười nói.

Dung Hoa tất nhiên gật đầu đồng ý, quay đầu cười hỏi Đổng Ngọc Lan: “Yến tiệc một tuổi của Nữu Nữu chuẩn bị đến đâu rồi? Cần hỗ trợ gì, tỷ cứ cho người tới nói một tiếng.” Trưởng bối Mạnh gia đều không ở kinh thành, yến tiệc một tuổi của Nữu Nữu đều do phu thê họ chuẩn bị, cũng may còn có Đổng phu nhân và Đổng đại nhân giúp đỡ.

“Còn phải nói sao, nếu có việc, ta nhất định sẽ không khách khí.” Đổng Ngọc Lan cười gật đầu.

Dùng bữa trưa xong, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang mới cáo từ.

Chờ Chu Hành chạng vạng về, Dung Hoa nói với y chuyện của Giang gia.

“Vậy sao?” Chính Đức Đế đương nhiên không nói việc này với y.

“Chàng nói xem, ông ta triệu Giang tướng quân về làm gì?” Dung Hoa duỗi tay giúp y cởi áo choàng đã ướt, hỏi.

“Có thể chỉ là điều động bình thường, cũng có thể vì thay đổi người, vẫn còn khả năng khác là vì ta.” Chu Hành vân đạm khinh phong mà nói.

“Thiếp cũng nghĩ như vậy.”

“Ta sẽ cho người điều tra Giang gia kia.”

..................................

Mưa xuân chưa qua, Diệp Di Nguyệt vẫn tới thỉnh an Lâm Thái Hậu, thấy sắc trời đã muộn, trước khi đi, thấy trong điện các chỉ có Lâm Thái Hậu và tâm phúc của mình, nàng liền hỏi: “Thái Hậu nương nương, chuyện mấy ngày trước thần thiếp nhắc với người...” Đã nghĩ kỹ chưa?

“Để sau đi, trước mắt cũng sắp tới kỳ thi mùa xuân rồi.” Lâm Thái Hậu cười lắc đầu, “Ngươi dưỡng dục hài tử còn nhớ thương Nhược Nhi, có lòng.”

Nhiều ngày suy nghĩ, bà vẫn cảm thấy Kiều Vũ Đình không tốt.

Tuy nói Lâm Nhược gả qua sẽ được làm chủ đương gia, nhưng Tây Ninh Hầu phủ này rốt cuộc cũng vì chuyện năm đó mà thanh danh hao tổn.

Bằng không, Kiều Vũ Đình tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn sao đến bây giờ còn chưa thành thân?

Chất nữ của bà cũng không kém!

Muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, hơn nữa còn có tẩu tử là công chúa và huynh trưởng là phò mã gia!

Kỳ thi mùa xuân sắp tới, đến lúc đó có thể từ bảng vàng chọn một rể hiền!

“Thần thiếp cũng không giúp đỡ được gì.” Diệp Di Nguyệt mỉm cười, trong lòng thở dài một hơi.

Thật đáng tiếc, nếu Lâm Nhược có thể gả cho Kiều Vũ Đình, vậy Kiều Vũ Đình kia có thể trở thành trợ lực của Luật ca ca!

Đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Diệp Di Nguyệt đứng lên: “Sắc trời cũng không còn sớm, thần thiếp cáo từ trước, ngày mai lại qua nói chuyện với người.”

“Nếu ngày mai còn mưa thì không cần tới, chờ thời tiết tốt lên lại mang Sương Hà đến đây.” Lâm Thái Hậu từ ái nhìn nàng ta, “Ngươi cũng đừng suốt ngày chạy tới chỗ ai gia, hầu hạ hoàng đế mới là quan trọng nhất.”

Lần này không ít người mới vào cung, cũng không thể để nhóm tú nữ đoạt mất thánh sủng, đặc biệt là Ngô Bảo Châu vừa được phong Mỹ Nhân kia!

Ba ngày nay Hoàng Thượng đều lâm hạnh Ngô Bảo Châu!

Hơn nữa Ngô Bảo Châu là người ở thủ đoạn, vừa được ở lại trong cung liền chạy đi lấy lòng Hoàng Hậu.

Diệp Di Nguyệt đối tốt với người làm Thái Hậu này, còn không phải sẽ đứng cùng chiến tuyến với Tề Quý Phi sao?

Cho nên, Phương Hoàng Hậu đương nhiên vui vẻ nhìn Ngô Bảo Châu đạt được thánh sủng, cùng Diệp Di Nguyệt đấu võ đài.

Diệp Di Nguyệt hiểu ý tốt của Lâm Thái Hậu, cười gật đầu: “Vâng, thần thiếp ghi nhớ lời dạy của Thái Hậu nương nương.”

Chờ Diệp Di Nguyệt đi rồi, Lâm Thái Hậu liền phân phó ma ma tâm phúc: “Ngươi đi dò hỏi xem, năm nay tham gia kỳ thi mùa xuân có thế gia công tử nào, đừng chỉ tìm trong kinh thành, các danh môn vọng tộc nơi khác cũng hỏi thăm x em.”

Ma ma tâm phúc nhận lệnh.

Cơn mưa này kéo dài không dứt.

Ngày ba tháng ba, ngày Mạnh Nhã Nhiên một tuổi, trời vẫn mưa phùn, từ sớm Dung Hoa đã dẫn người qua Mạnh phủ.

Tuy căn cơ của Mạnh gia không ở kinh thành, nhưng nể mặt Mạnh tướng quân và Đổng đại nhân, khách tới cũng không ít, vô cùng náo nhiệt.

Yến tiệc mừng Mạnh Nhã Nhiên một tuổi qua, đảo mắt liền tới kỳ thi mùa xuân.

Bắt đầu vào ngày bảy, kéo dài ba ngày liên tiếp.

Tới ngày mười, mưa rốt cuộc cũng ngừng, đã lâu cảnh xuân ấm áp không xuất hiện ở kinh thành, mọi người đều nói đây là dấu hiệu tốt.

Dung Hoa và Chu Hành đều không quá quan tâm người thi lần này.

Có điều ở Cẩm Tú sơn trang có mười mấy người thi rớt, Dung Hoa sớm đã phân phó chưởng quầy chuẩn bị tốt giấy dự thi và bút mực cho họ, lại kêu Nhất Phẩm Cư cố ý để lại một viện, thi không đậu lần này thì ở đó nghỉ ngơi, cũng coi như cho bọn họ góp chút sức mọn.

Tháng ba đó, không khí khẩn trương thoảng qua.

Đầu tháng tư, bảng vàng mới có.

Hai huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc đều tham gia khảo thí, Diệp Cẩm Bạc rớt, Diệp Cẩm Hoằng đậu đứng thứ sáu mươi chín, tuy thứ tự đứng sau nhưng rốt cuộc cũng thi đỗ, toàn bộ Diệp phủ đều hỉ khí dương dương.

Mà làm việc ở Cẩm Tú sơn trang đỗ tám người.

Dung Hoa biết được cũng rất cao hứng, phân phó xuống thưởng đại hồng bao cho tất cả, những người không trúng, nếu nguyện ý thì có thể tiếp tục ở lại, đợi khoa khảo tiếp theo.

Ngày tháng cứ lặng yên vào hạ, cuối tháng ba, Chính Đức Đế hạ chỉ triệu người Giang gia vào kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.