ần này hồi kinh không phải Giang tướng quân, ông ta phải an bài sự vụ bên Tây Nam, ước chừng sáu tháng cuối năm mới trở về, hồi kinh trước một bước chính là Giang phu nhân cùng nữ quyến Giang gia, hộ tống các nàng là trưởng tử Giang Ngọc Nguyên.
Sau khi đoàn người vào kinh, nghỉ ngơi hai ngày liền được Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu truyền triệu. Chính Đức Đế triệu kiến Giang Ngọc Nguyên, Phương Hoàng Hậu gặp nữ quyến Giang gia.
Bái kiến Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu xong, Giang phu nhân liền đệ thiếp cho Kính Huệ công chúa.
Đây là người chí thân duy nhất của mình từng yêu, Kính Huệ công chúa trước kia cũng quen biết Giang tướng quân và Giang phu nhân, sau lại đi Tây Nam, người Giang gia hiếm khi hồi kinh, cho nên Kính Huệ công chúa cũng đã nhiều năm không gặp bọn họ.
Hiện tại bọn họ hồi kinh, tất nhiên phải gặp.
Vì thế nhận được thiệp của Giang phu nhân, Kính Huệ công chúa liền trả lời, sau đó phái người đưa thiếp cho Chu Hành và Dung Hoa, mời phu thê bọn họ ngày đó cùng tới.
Dung Hoa cũng lập tức trả lời, kêu Túy Đồng đưa tin cho nội thị: “Ừ, ngươi trở về nói với hoàng tỷ, ta và Vương gia sẽ đến.”
Hai tay nội thị nhận thiếp, uốn gối hành lễ rồi cáo từ.
Dung Hoa kêu Hồng Đậu tiễn hắn ra cửa.
“Ừ, ta biết rồi, ngày mai ta sẽ nói với Lễ Bộ một tiếng, tới lúc đó cùng nàng đi.” Chu Hành trở về, Dung Hoa liền nói chuyện này với y, Chu Hành tất nhiên đồng ý, lại nói, “Hẳn là muốn giới thiệu người Giang gia với chúng ta.”
Kính Huệ mời bọn họ qua gặp người Giang gia vừa tới kinh thành, thứ nhất là muốn giới thiệu Giang gia cho họ quen biết, thứ hai là để hai người bọn họ hỗ trợ tiếp khách, đây là coi trọng của Kính Huệ công chúa dành cho Giang gia.
Dung Hoa gật đầu: “Thiếp cũng nghĩ như vậy, người Giang gia đối với hoàng tỷ khẳng định rất đặc biệt, chúng ta có cần qua trước không? Như thế cũng tiện giúp đỡ hoàng tỷ.”
“Không cần.” Chu Hành khẽ cười, “Cứ theo thời gian hoàng tỷ nói đi là được, bên cạnh hoàng tỷ không thiếu người, khẳng định sẽ an bài thỏa đáng.”
“Ừ.” Nhắc tới Giang gia, Dung Hoa lại hỏi, “Hai ngày nay có gặp Giang Ngọc Nguyên kia không?”
“Không.” Chu Hành lắc đầu.
“Vậy đừng suy nghĩ miên man, có lẽ là chúng ta đa tâm.” Dung Hoa cười gọi Túy Đồng vào phòng, phân phó nàng dọn cơm chiều.
...............................
Tới đúng ngày, Dung Hoa và Chu Hành đương nhiên tới công chúa phủ sớm hơn người Giang gia.
“Hai người tới rồi, mau qua đây.” Thấy bọn họ, Kính Huệ công chúa liền cao hứng vậy tay.
Dung Hoa và Chu Hành khẽ cười đi qua, hành lễ: “Hoàng tỷ.”
“Mau ngồi, mau ngồi.” Kính Huệ công chúa một thân cung trang màu lam, tinh thần phấn chấn, nụ cười hiền lành, duỗi tay chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh.
Dung Hoa và Chu Hành có thể từ khóe mi bà ấy cảm nhận được tâm trạng của bà ấy hôm nay, vì thế liền cười ngồi xuống.
Cung nữ dâng trà, Kính Huệ công chúa cười nói: “Ta lớn tuổi rồi, hôm nay cố ý gọi hai người tới là để giúp ta tiếp đón khách nhân.”
“Hoàng tỷ quá lời, người có chuyện gì cứ phân phó muội và Thiên Trạch, bọn muội chắc chắn toàn tâm toàn lực giúp người.” Dung Hoa cười đáp.
Chu Hành cũng gật đầu.
Kính Huệ công chúa vui vẻ gật đầu, hỏi cuộc sống hai người bọn họ gần đây, bên ngoài liền có cung nữ vào bẩm báo nói đoàn người Giang phu nhân đã tới nhị môn, chốc lát Xuân ma ma sẽ dẫn bọn họ tới.
“Tới rồi sao?” Kính Huệ công chúa vội buông chung trà, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, Giang phu nhân ngoại y màu đỏ dẫn theo con dâu, nhi nữ được Xuân ma ma nghênh đón vào phòng.
“Vi thần/ Thần phụ/ Thần nữ gặp qua công chúa, vương gia, vương phi.” Đoàn người hành lễ.
“Mau đứng lên, mau đứng lên.” Kính Huệ công chúa ngồi thẳng người, cười duỗi tay.
“Tạ công chúa.” Giang phu nhân cảm tạ một tiếng, cùng nhi tử con dâu và nữ nhi đứng dậy.
“Tĩnh Vân, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?” Ánh mắt Kính Huệ công chúa bất giác ươn ướt nhìn Giang phu nhân.
“Hơn hai mươi năm.” Hai mắt Giang phu nhân cũng ửng đỏ, cười nói, “Công chúa vẫn khí thế bức người như năm đó, thần phụ lại già rồi.”
Giang phu nhân cầm khăn xoa khóe mắt.
“Đều già cả.”
“Nào có, công chúa một chút cũng không thay đổi.” Giang phu nhân cười đáp, sau đó giới thiệu tiểu bối bên cạnh, “Đây là Đại lang Ngọc Nguyên, đây là tức phụ của Đại lang Dương thị, đây là tức phụ của Tam lang Thủy Nguyên - Lưu thị, tức phụ của Nhị lang Khánh Nguyên - Lý thị ở lại Tây Nam an bài công việc vặt trong nhà, cùng lão gia về sau. Đây là tiểu nữ Giang Uy.
Đám tiểu bối lại hành lễ.
Giang Ngọc Nguyên hai mươi bảy tuổi, tu mi trường mục, làn da màu mật, cao lớn anh tuấn. Thê tử của hắn Dương thị hai mươi lăm tuổi, hào phóng đoan trang, mặt mày đoan chính, tươi cười thân thiết. Lưu thị hai mươi tuổi, một thân áo váy vàng nhạt, mặt mày kiều mỹ. Giang Tứ tiểu thư Giang Uy khoảng mười sáu tuổi, áo ngoài màu hồng đào, váy trắng thanh khiết, nụ cười minh diễm động lòng người.
“Không cần nhiều lễ tiết như vậy, mau ngồi, mau ngồi.” Kính Huệ công chúa ôn hòa nói.
Mấy người Giang phu nhân tạ ân, sau đó lần lượt ngồi xuống.
Oanh Ca dẫn theo cung nữ nối đuôi tiến vào.
“Ngọc Nguyên đã lớn thế này.” Chờ đám người Oanh Ca dâng trà xong lui sang bên cạnh, Kính Huệ công chúa mới cười nhìn Giang Ngọc Nguyên, cảm khái với Giang phu nhân một câu, duỗi tay khoa tay múa chân, “Năm đó thời điểm các ngươi đi Tây Nam, hắn chỉ mới cao như vậy.”
“Đúng vậy, chớp mắt đã lớn thế này.” Giang phu nhân gật đầu.
Kính Huệ công chúa lại nhìn ba người Dương thị, Lưu thị và Giang Uy, gật đầu khen: “Đều đoan trang hiền huệ, hảo hài tử.”
Mấy người Dương thị vội đứng dậy cảm tạ: “Công chúa tán thưởng.”
“Đều ngồi đi.” Kính Huệ công chúa cười xua tay, sau đó lần lượt hỏi tình hình của các nàng.
Dương thị, Lưu thị và Giang Uy đều hào phóng trả lời.
Kính Huệ lại nhìn Giang phu nhân, hỏi tới tôn bối: “Sao không đưa hài tử tới?”
“Chúng đều là đám hầu tinh, đối với kinh thành còn cảm thấy mới mẻ, chỉ sợ sẽ nháo công chúa người, lần sau thần phụ sẽ dẫn chúng tới dập đầu thỉnh an với người.”
“Được.” Kính Huệ công chúa vui vẻ gật đầu.
Uống nửa chung trà, Kính Huệ công chúa liền nói với Chu Hành: “Đệ dẫn Đại lang ra ngoại viện nói chuyện đi, muốn ăn muốn uống cái gì cứ phân phó hạ nhân, không cần cố kỵ.”
Chu Hành đứng dậy, mời Giang Ngọc Nguyên ra ngoại viện.
Thấy bọn họ đi rồi, Kính Huệ công chúa liền nói với Dung Hoa và mấy người Dương thị: “Các ngươi cũng ra ngoài đi dạo đi, để hai lão bà tử chúng ta trò chuyện.”
“Vâng, hoàng tỷ, vậy muội cùng Giang thiếu phu nhân các nàng ra vườn đi dạo một lát.” Dung Hoa cười đứng lên, cùng mấy người Dương thị rời đi.
Bọn họ ra ngoài liền tới đình hóng gió ngồi xuống, cung nữ sớm đã dâng trà và điểm tâm.
Uống ngụm trà, Dung Hoa cười hỏi: “Ăn uống bên này đã quen chưa?”
“Tạ Vương phi quan tâm, đã quen, chúng ta ở Tây Nam cũng thường phân phó đầu bếp làm mấy món của kinh thành.” Dương thị cười trả lời, “Lần này chúng ta tới có dẫn theo đầu bếp.”
Trưởng tẩu đã lên tiếng, Lưu thị chỉ cười gật đầu không mở miệng.
Giang Uy ở cạnh khẽ cười nói: “Cho nên ăn uống bên này vẫn quen thuộc, đa tạ Vương phi quan tâm.”
Dung Hoa mỉm cười gật đầu.
Giang Uy liền sảng khoái tiếp tục: “Thần nữ nghe nói Lâu Ngoại Lâu và Nhất Phẩm Cư của Vương phi đồ ăn rất ngon, tuy chỗ chúng ta cũng có nhưng bên này rốt cuộc mới là chính thống. Đại tẩu, khi nào chúng ta kêu Đại ca dẫn chúng ta đi dùng thử đi.”
“Ừ, nếu Tứ tiểu thư thích, khi nào đi, ta sẽ kêu chưởng quầy để lại vị trí tốt cho các ngươi.” Dung Hoa cười gật đầu.
“Vậy thần nữ không khách khí, trước đa tạ Vương phi.” Giang Uy đứng dậy, hào phóng hành lễ.
“Khách khí gì chứ, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.” Dung Hoa duỗi tay, mỉm cười.
Dưới gối Giang tướng quân ba trai một gái, ba nhi tử đều được Giang phu nhân hạ sinh, nữ nhi duy nhất Giang Uy này là con vợ lẽ, xem ra Giang Uy được phụ mẫu và huynh trưởng rất sủng ái, là hòn ngọc quý trong tay Giang tướng quân và Giang tướng quân, cho nên tuy là con vợ lẽ nhưng tính cách vô cùng sảng khoái hào phóng.
Giang Uy cảm tạ một câu liền ngồi về ghế, lại hỏi Dung Hoa phong thổ kinh thành.
Dung Hoa tươi cười giới thiệu với các nàng.
Chị dâu em chồng ba người cũng kể chuyện bên phía Tây Nam.
Mãi tới giữa trưa, Kính Huệ công chúa cho người tới mời các nàng qua, các nàng dừng chuyện đang nói, về phòng.
Cơm trưa Kính Huệ công chúa và mấy nữ quyến dùng ở phòng khách, mà Chu Hành và Giang Nguyên dùng ở ngoại viện.
Ăn cơm, nghỉ ngơi, bọn họ cùng Kính Huệ công chúa nói chuyện rồi mới cáo từ.
Dung Hoa và Chu Hành chờ người Giang gia đi trước mới rời đi.
“Hôm nay cũng mệt mỏi hai người rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Kính Huệ công chúa gặp lại cố nhân, tâm tình vô cùng cao hứng, có điều tiếp đón cả một ngày, trên mặt cũng để lộ mệt mỏi.
Chu Hành và Dung Hoa liền gật đầu cáo từ.
Lên xe ngựa, Dung Hoa ê ẩm tựa vào Chu Hành, nhắm mắt.
“Mệt sao?” Chu Hành thấy nàng mệt mỏi liền nói, “Về phủ liền kêu Ánh cô cô bắt mạch cho nàng.
Dung Hoa lại lắc đầu: “Hôm qua mới bắt mạch, thiếp ngủ một lát liền không sao.”
“Vậy được.” Chu Hành dứt khoát để nàng tựa đầu lên đùi mình, như vậy có thể giúp nàng ngủ thoải mái một ít.
Chu Hành định hồi phủ sẽ trực tiếp ôm nàng về phòng, không ngờ xe ngựa vừa dừng lại, Dung Hoa liền mở mắt.
“Sao không ngủ thêm? Ta ôm nàng về là được.” Chu Hành giúp nàng sửa lại lọn tóc mai.
“Không cần.” Dung Hoa hờn dỗi một câu. Nàng vẫn còn nhớ lần chấn kinh của bọn họ trên xe ngựa khi đó, trở về mấy ngày nhìn hạ nhân, nàng đều cảm thấy mặt nóng như thiêu đốt.
Thấy sắc mặt nàng ửng hồng, Chu Hành cũng nhớ tới chuyện khi đó, lập tức thấp giọng bên tai: “Có cơ hội, chúng ta làm lại một lần.”
“Không cần!” Sắc mặt Dung Hoa càng ửng đỏ, tay nhỏ đấm ngực y, vội vàng rời khỏi đùi y, sau đó xốc màn xe được Túy Đồng dìu xuống.
..............................
Trời tháng năm không quá nóng bức, qua mấy ngày tới sinh nhật của Dương Mặc Tuyết, kinh thành lại có thêm một yến hội.
Giang tướng quân nắm binh quyền Tây Nam trong tay, người Giang gia đương nhiên được mời tới.
Bạch Nhứ, Hàn thị, Tằng Mính và Dung Hoa cũng trợ giúp Dương Mặc Tuyết tiếp đón khách nhân.
Gặp qua Dương Mặc Tuyết, Giang Uy liền kéo hai vị tẩu tử tới thỉnh an Dung Hoa: “Vương phi.”
Dung Hoa cười giới thiệu các nàng với Tằng Mính và những phu nhân còn lại. Thi lễ, Dung Hoa liền phân phó nha đầu dẫn Giang Uy đi tìm nhóm khuê tú trong vườn chơi.
Tứ hoàng tử là con vợ cả, cho nên khách nhân không ít, yến hội vô cùng náo nhiệt.
Nhưng không biết Dung Hoa đa tâm hay mẫn cảm, cả hôm nay luôn cảm thấy ánh mắt Giang phu nhân nhìn nàng và Giang Uy có mấy phần thâm ý.
Chờ cáo từ về vương phủ, thay thường phục, tháo trang sức, Dung Hoa cho đám người Túy Đồng lui ra ngoài, tự mình cầm lược chải đầu, đứng dậy, ánh mắt nhìn Chu Hành đã thoải mái nằm trên giường, ngón tay bất giác nắm chặt.
Chính Đức Đế truyền triệu Giang gia trở về là muốn Kính Huệ công chúa đối phó nàng và Chu Hành sao?
Chu Hành vô cùng kính trọng vị hoàng tỷ Kính Huệ công chúa này.
Mà Kính Huệ công chúa lại có cảm tình với người Giang gia, nếu Giang gia muốn nhét Giang Uy vào vương phủ làm trắc phi, Kinh Huệ công chúa khẳng định sẽ vui vẻ tác thành.
Mà Kính Huệ công chúa là người Chu Hành vô cùng kính trọng.
Dung Hoa lắc đầu.
Giang tướng quân và Giang phu nhân thương Giang Uy như vậy, hẳn sẽ không để nàng ta làm tiểu thiếp.
Nhưng, nếu Chính Đức Đế bày mưu thì sao? Giang Uy chẳng qua chỉ là thứ nữ, so với mấy nhi tử có tiền đồ của Giang gia kia không đáng là gì.
Trái tim của Dung Hoa không tự chủ mà trầm xuống.
Chiêu này của Chính Đức Đế thật đúng là đánh vào chỗ yếu hại của Chu Hành!