“Sao vậy? Có phải mệt không? Hay là chỗ nào không thoải mái?” Thấy Dung Hoa thất thần, Chu Hành rất nhanh liền nhận ra, đứng dậy đi về hướng nàng.
“Không sao.” Dung Hoa hít một hơi thật sâu, cười với y, dùng cây trâm cố định búi tóc đơn giản.
“Ta thấy sắc mặt nàng không tốt, nếu không thoải mái thì cứ nói, có Ánh cô cô và Lâm Thắng ở đây, người đều ở trong phủ, không cần cố gắng.” Chu Hành kéo nàng ngồi xuống giường, duỗi tay sờ trán nàng, nói.
Thấy nàng không sốt, y lúc này mới yên tâm, sau đó rót ly trà cho nóng cho nàng.
Nhận lấy, Dung Hoa lại không uống, chỉ cầm trong lòng bàn tay, nhìn Chu Hành đoan quý thanh nhã, khí chất cao hoa gần trong gang tấc.
Chu Hành duỗi tay xoa mặt nàng, hỏi: “Có phải hôm nay ở Tứ hoàng tử phủ xảy ra chuyện gì không?
Bằng không, sao lại có thần sắc muốn nói lại thôi như vậy?
Cái gì cũng không nói, có phải không tiện mở lời với y không?
Hay là sự tình liên quan tới y?
Mấy ngày nay cũng chỉ có tới Tứ hoàng tử phủ một lần, cũng không như lần trước qua công chúa phủ, gặp hoàng tử và người Giang gia.
Chẳng lẽ...
Chu Hành cười hỏi: “Hay là ngày ấy hoàng tỷ nói gì với nàng? Hay là nàng phát hiện người Giang gia có gì không ổn?”
Dung Hoa nhấp ngụm trà, sau đó gác ly lên bàn, nói: “Vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Giang phu nhân hôm đó nhìn thiếp có chút kỳ quái.”
“Bà ấy nói gì?” Chu Hành hỏi.
“Lần này Hoàng Thượng triệu Giang tướng quân trở về mục đích không rõ, mà hoàng tỷ đối với người Giang gia lại có cảm tình...” Dung Hoa nắm lấy tay y, “Giang cô nương tuy là con vợ lẽ, nhưng lại là khuê nữ.”
Một cô nương con vợ lẽ làm trắc phi, đó cũng coi như là phúc khí của Giang Uy.
Chu Hành hiểu ý của Dung Hoa, duỗi tay điểm nhẹ mũi nàng: “Nàng đó, đừng suy nghĩ miên man, buồn lo vô cớ.”
Dung Hoa lại cảm thấy suy nghĩ này một chút cũng không hề vớ vẩn, bắt lấy tay y, nói: “Thiếp không phải suy nghĩ miên man, thiếp đang nói nghiêm túc với chàng, chàng ngẫm lại xem, nếu Hoàng Thượng muốn dùng điều kiện tốt hứa hẹn với Giang gia, chàng cảm thấy bọn họ sẽ luyến tiếc một thứ nữ sao? Hơn nữa vào vương phủ cũng không làm bẩn thanh danh của Giang cô nương!”
Nàng thật lòng cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm túc, không hề dễ đối phó như tuyển tú mấy tháng trước.
Chu Hành nhẹ giọng: “Nàng đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì ta sẽ xử lý.”
Dung Hoa nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Nếu hoàng tỷ ra mặt?”
“Sẽ không, hoàng tỷ sẽ không làm như vậy.” Chu Hành lập tức phủ nhận.
“Nếu là hoàng tỷ thì sao? Chàng sẽ làm thế nào?” Dung Hoa chấp nhất hỏi.
Ngón tay Chu Hành thoáng cứng đờ, trầm mặc một lát mới nói: “Sẽ không, hoàng tỷ sẽ không làm như vậy.”
“Thiếp muốn biết, nếu hoàng tử mở lời với chàng, chàng sẽ đồng ý sao?” Dung Hoa nhìn y, không muốn bỏ qua bất cứ điều gì từ ánh mắt.
“Được rồi, nàng đừng nghĩ loạn, hoàng tỷ thông tình đạt lý, sao có thể khó xử ta?” Chu Hành cười nói.
“Thiếp nói nếu như, nếu như vậy thì sao?” Dung Hoa vẫn chấp nhất vấn đề này.
Kính Huệ công chúa đã cứu y, có thể nói không có Kính Huệ công chúa, Chu Hành sớm đã chết, cho nên đáy lòng y vô cùng tin tưởng và kính trọng Kính Huệ công chúa.
Đương nhiên, tấm lòng Kính Huệ công chúa dành cho y cũng không thể nghi ngờ.
Nhưng hiện tại lại có Giang gia.
Vì Giang Trình, Kính Huệ công chúa chung thân chưa gả.
Nếu Giang gia mở lời với Kính Huệ công chúa, bà sẽ cự tuyệt họ sao?
Tuy Chu Hành đã nói với Chính Đức Đế y không nạp trắc phi, y có thể không để ý tới đám người Lâm Thái Hậu và Phương Hoàng Hậu, nhưng Kính Huệ công chúa lại khác.
Hơn nữa, trong mắt Kính Huệ công chúa, nạp trắc phi và thiếp thất là chuyện vô cùng bình thường.
Chuyện nghiêm trọng hơn là, hiện tại nàng và Chu Hành vẫn chưa có hài tử! Bọn họ thành thân hơn hai năm còn chưa có hài tử, Kính Huệ công chúa sớm đã sốt ruột.
“Giống như nàng nói, chỉ là nếu như.” Chu Hành cười nhéo má nàng.
Tâm trạng Dung Hoa càng nặng nề, lồng ngực như bị tảng đá đè ép, trên mặt lại gật đầu cười nói: “Là thiếp nghĩ nhiều.”
Thấy mặt trời xuống núi, nàng liền đứng dậy, gọi Túy Đồng phân phó xuống dọn cơm.
Một phen qua lại, Chu Hành không muốn trả lời vấn đề này, mà Dung Hoa biết giữa bọn họ vô tình đã có một khoảng cách.
Tuy lúc ăn cơm vẫn nói chuyện phiếm như thường, nhưng mấy người Túy Đồng và Thạch ma ma rất nhanh liền phát hiện bọn họ không giống lúc trước.
Thạch ma ma không khỏi lo lắng, kéo Túy Đồng và Lưu Tô về phòng mình, hỏi: “Vương gia và Vương phi làm sao vậy?”
“Không biết.” Túy Đồng lắc đầu.
Lưu Tô cũng lắc đầu.
Thời điểm hai chủ tử ở chung, trước nay đều không thích kẻ khác ở cạnh hầu hạ, cho nên các nàng cũng không rõ.
Thạch ma ma cẩn thận suy nghĩ: “Hình như tối hôm từ Tứ hoàng tử phủ trở về có chút không thích hợp.” Nói rồi, bà ngẩng đầu hỏi Túy Đồng và Lưu Tô, “Hôm đó ở Tứ hoàng tử phủ xảy ra chuyện gì sao?”
Hai người cẩn thận hồi tưởng, Túy Đồng trả lời: “Không phát sinh chuyện gì cả.”
Thạch ma ma tiếp tục hỏi: “Lần đó có gì khác thường không?”
“Không có, dọc đường đi Vương gia và Vương phi đều rất tốt, trở về cũng vậy.” Túy Đồng lại suy nghĩ, “Chẳng lẽ hôm đó sau khi trở về, Vương gia đã nói gì đó với Vương phi?”
Có điều nói gì, các nàng cũng không thể biết.
“Để ta tìm cơ hội khuyên nhủ Vương phi.” Thạch ma ma trầm giọng.
Hai người gắn bó keo sơn, ân ân ái ái, rất có thể đôi phu thê đã cãi nhau.
Dứt lời, bà liền ra khỏi phòng Lưu Tô Túy Đồng.
Dung Hoa đang uống hai ngụm trà, Thạch ma ma tươi cười đi vào, nắm tay Dung Hoa, xoa xoa hai vai nàng: “Vương phi vất vả cả buổi trưa rồi, để lão nô xoa bóp cho người.”
Không nhẹ không nặng, rất thoải mái.
Dung Hoa nhắm mắt hưởng thụ một lúc rồi mở mắt, không cho bà tiếp tục: “Việc này cứ để mấy tiểu nha đầu làm là được, ma ma ngồi đi.”
Thạch ma ma cười rót thêm trà cho Dung Hoa, sau đó mới ngồi xuống, thấy trong phòng không còn ai khác, suy xét một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Vương gia và Vương phi có phải đang giận dỗi không?”
Dung Hoa mỉm cười: “Không có.”
Chu Hành không muốn trả lời giả thiết kia, nàng cũng không nhắc lại, có điều giữa hai người rốt cuộc vẫn có ngăn cách.
“Hai người sống chung luôn sẽ có va chạm, nhưng thời gian dài, trái tim nam nhân khó tránh sẽ nguội lạnh.” Thạch ma ma khuyên, “Cho nên có chuyện gì, vẫn là sớm ngày nói rõ đi.”
Nói đến cùng phu thê họ vẫn nên sớm có hài tử, chỉ là lời tới bên miệng, Thạch ma ma vẫn nuốt vào. Chuyện hài tử, Vương phi khẳng định cũng sốt ruột, bà đừng nhắc tới thì hơn, miễn cho trong lòng nàng càng không thoải mái.
Dung Hoa gật đầu.
Biết tính cách Dung Hoa, Thạch ma ma cũng không nhiều lời, gọi đám người Túy Đồng và nói chuyện.
Đang hàn huyên, quản gia phái tiểu nha đầu tới báo Chu Hành đã qua phủ công chúa, kêu nàng không cần chờ cơm.
Qua phủ công chúa? Có phải nàng nghĩ nhiều rồi không? Dung Hoa nhíu mày, phất tay: “Biết rồi.”
Lê Hoa thưởng bạc, tiểu nha đầu cao hứng nhận lấy, cáo lui.
Dung Hoa quay đầu nhìn Lưu Tô, phân phó: “Ngươi cho người đi hỏi thăm, gần đây Giang phu nhân có thường xuyên qua phủ công chúa không.”
Lưu Tô nhận lệnh lui xuống.
Chỉ nửa khắc, Lưu Tô đã trở về: “Gần đây Giang phu nhân thường xuyên qua trò chuyện với công chúa.”
Quả như nàng sở liệu sao? Dung Hoa nhíu mày, trầm tư một lát mới đứng dậy phân phó dọn cơm, chỉ là trong lòng có tâm sự nên không ăn uống được gì.
Bên công chúa phủ, Chu Hành lạnh nhạt nhìn Kính Huệ công chúa: “Hoàng tỷ, tỷ nói cái gì? Muốn đệ nạp Giang Uy làm trắc phi?”
Kính Huệ công chúa gật đầu, thở dài: “Ta biết, đệ và Dung Hoa phu thê tình thâm, có điều hài tử Giang Uy này cá tính hào sảng, nàng ấy ở chung với Dung Hoa cũng không tồi, có muội muội như nàng ấy, nha đầu Dung Hoa kia chắc chắn sẽ thích.”
Chu Hành thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, nhàn nhạt một câu: “Hoàng tỷ cũng biết, đệ đã từng nói, đời này không nạp trắc phi.”
“Ta biết, nhưng từ xưa đến nay, có vương gia quận vương nào bên cạnh chỉ có một nữ tử? Hoàng tỷ hiểu tình cảm của hai người, có điều, hài tử Giang Uy này thật sự rất tốt, nàng ấy cũng thích Dung Hoa, chắc chắn sẽ tôn kính nàng như tỷ tỷ, đệ yên tâm, khẳng định nàng ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.” Kính Huệ công chúa bảo đảm.
Chu Hành không đồng ý, ngữ khí càng trở nên lạnh nhạt: “Là người Giang gia cầu hoàng tỷ?”
“Là ý của hoàng tỷ ta, tính cách Giang Uy rộng rãi hào phóng, ta rất thích nàng ấy, cho nên muốn giữ nàng ấy ở bên cạnh.” Kính Huệ công chúa lắc đầu.
“Nếu hoàng tử thích, giữ người có rất nhiều cách, cố tình đưa tới vương phủ của đệ là khiến nàng ấy chịu ủy khuất!” Chu Hành trào phúng nói.
Không phải ý của Giang gia, ai tin?
Dù thế nào hoàng tỷ cũng sẽ không để Giang Uy làm trắc phi của mình, như thế là hạ thấp người Giang gia.
Kính Huệ công chúa thở dài trong lòng: “Là chủ ý của ai không quan trọng, mấy năm nay Giang gia ở Tây Nam, hoàng tỷ không thể chiếu cố họ.” Giang phu nhân đã mở cầu tình, bà thật sự không tiện cự tuyệt, “Ta thấy nha đầu kia sinh dưỡng rất tốt, đệ cũng nên có hài tử rồi.”
“Muốn chiếu cố bọn họ, hoàng tỷ tự có cách, tỷ có thể thu nhận Giang Uy làm nghĩa nữa, sau giúp nàng chọn mối hôn sự tốt hơn.” Chu Hành trầm giọng, “Hoàng tỷ không cần lo lắng cho đệ, đệ và Anh Anh đều còn trẻ, chuyện hài tử từ từ là được.”
“Tiểu Cửu!” Kính Huệ công chúa nhíu mày, “Ta đã mở lời, đệ cũng không chịu đồng ý sao?”
Chu Hành gật đầu.
Kính Huệ công chúa sờ chiếc vòng phỉ thúy trên tay, ánh mắt sáng rực nhìn Chu Hành: “Hoàng tỷ cả đời chưa từng mở miệng muốn đệ làm gì, hiện tại chỉ một yêu cầu như vậy, đệ trở về ngẫm lại đi.”
“Hoàng tỷ...”
“Được rồi, đệ về đi, về mà suy nghĩ lại.” Kính Huệ công chúa xong tay cắt ngang, đứng dậy cùng Oanh Ca vào nội thất.
Chu Hành đứng lên, muốn nói gì đó, đã thấy Xuân ma ma tiến lên, uốn gối: “Vương gia, công chúa vẫn luôn cảm thấy năm đó mình là người hại chết Giang Nhị công tử, cả đời dù kiêu ngạo nhưng trong lòng rất đau khổ... Cầu vương gia trở về suy nghĩ lại, Giang cô nương là người tốt, Vương phi hiền lành, hai người khẳng định có thể làm tỷ muội.”
Chu Hành không nói lời nào, xoay người rời đi.
Về vương phủ, Dung Hoa vẫn cười hỏi: “Hoàng tỷ vẫn khỏe chứ?”
Chu Hành nhìn nữ tử tươi cười để lộ lúm đồng tiền trên mặt, cúi đầu hôn trán nàng một cái: “Ừ, hoàng tỷ rất khỏe.” Quả nhiên như nàng dự liệu, “Không có chuyện gì, đừng nghĩ lung tung.”
Dung Hoa gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Chu Hành không nói, trên mặt cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng quen biết đã lâu, lại thêm hai năm phu thê, chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao?
Trưởng tỷ như mẹ, Kính Huệ công chúa đối với Chu Hành mà nói, rất quan trọng.
Chu Hành không nói gì, thế mà hai ngày sau công chúa phủ phái người tới mời Dung Hoa, nói là tìm nàng qua trò chuyện.
Trò chuyện? Chỉ sợ là có chuyện muốn nói với nàng.
Túy Đồng hầu hạ Dung Hoa thay y phục, nhịn không được mà hỏi: “Có cần phái người báo với Vương gia một tiếng không?”
Không khí giữa Vương gia và Vương phi không tốt lắm, các nàng ở cạnh đương nhiên phải vô cùng cẩn thận.
“Không cần.” Dung Hoa lắc đầu, “Nếu muốn gặp Vương gia, công chúa sẽ cho người trực tiếp tới nha môn gọi chàng.”
Túy Đồng gật đầu: “Vâng.”
Tuy các nàng không phải người truyền tin, nhưng sự tình xảy ra trong vương phủ, khẳng định sẽ có người chạy đi bẩm báo với Vương gia.
Chuẩn bị thỏa đáng, Dung Hoa dẫn theo Túy Đồng và Lưu Tô ra ngoài tới công chúa phủ.