Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 264: Chương 264: Cứu mỹ nhân




Kinh thành khác xa Tây Nam, dân phong Tây Nam cởi mở, hơn nữa Giang gia ở Tây Nam có thể nói là vô cùng nổi bật, cô em chồng này tuy là con vợ lẽ nhưng lại quý giá như công chúa, được trưởng bối hết mực sủng ái. Giang gia vốn là tướng môn, không có quá nhiều quy củ, vì thế Giang Uy thường xuyên ra ngoài cưỡi ngựa hoặc du ngoạn, dù làm gì cũng không có ai nói nàng.

Nhưng, kinh thành nhiều quy củ, cô nương thế gia không thể tán loạn như ruồi nhặng, bị người ta nói đã đành, thậm chí còn liên lụy tới Giang gia, nói Giang gia không có quy củ, không biết dạy dỗ nữ nhi.

Dương thị quan sát bốn phía, quay đầu nhìn xa phu và hai bà tử đi theo, giận dữ hỏi: “Tiểu thư đâu?”

Xa phu và hai bà tử run rẩy cúi đầu.

“Tiểu thư đâu?” Dương thị hỏi lại lần nữa.

Một bà tử vội đáp: “Tiểu thư chạy về hướng kia.” Nói rồi, bà ta duỗi tay chỉ về hướng Giang Uy biến mất.

“Đồ vô dụng, sao không ngăn cản tiểu thư?” Dương thị đưa mắt nhìn qua, giận không thể át.

Xa phu và hai bà tử không dám mở miệng, có khổ mà không thể nói.

Tiểu thư nhà mình đột nhiên chạy đi, bọn họ còn chưa kịp có phản ứng, thiếu phu nhân đã ra tới, hơn nữa, bọn họ sao dám cản đường tiểu thư?

Dương thị thấy bọn họ như vậy càng phẫn nộ, quay đầu mắng nha đầu của mình và Giang Uy: “Còn mấy người các ngươi, đều là một đám vô dụng, thấy tiểu thư chạy đi cũng không biết đuổi theo!”

“Nô tỳ đáng chết.” Bốn người vội cúi đầu.

Dương thị trừng mắt nhìn họ, sau đó quay đầu nhìn xa phu và hai bà tử kia: “Còn không mau đuổi theo!”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Hai bà tử nhận lệnh, vội chạy theo hướng Giang Uy biến mất.”

Một nha đầu của Dương thị trộm nhìn vương phủ đã đóng cửa, cẩn thận nói: “Phu nhân, chúng ta vẫn là rời khỏi đây trước rồi tính.” Dù sao đây cũng là cổng lớn của vương phủ.

Dương thị đen mặt, lên xe ngựa, phân phó xa phu: “Đi mau, đuổi theo tiểu thư!”

Mấy nha đầu cũng vội lên xe ngựa, xa phu vội vàng cho xe ngựa ngựa đuổi theo.

Trở về chủ viện, Túy Đồng bẩm báo với Dung Hoa đang hóng mát dưới hành lang: “Vương phi, người đoán xem khi nãy tiễn Thành cô cô ra ngoài nô tỳ đã gặp ai?”

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng, Dung Hoa mỉm cười đưa cho nàng một miếng dưa gang: “Gặp ai? Trông ngươi không cao hứng, ăn chút dưa gang hạ hỏa đi.”

“Tạ vương phi.” Túy Đồng duỗi tay nhận lấy, đưa tới miệng cắn một miếng, “Đại thiếu phu nhân Giang gia và Giang cô nương tới, nói là thăm Vương phi người.”

Dương thị và Giang Uy? Dung Hoa khẽ cười: “Đi rồi?”

“Vâng, đi rồi.” Túy Đồng gật đầu, phẫn nộ nói, “Đúng là chưa gặp ai không biết vô liêm sỉ như thế, nếu không phải các nàng đi nhanh, nô tỳ khẳng định sẽ cho họ nếm thử nắm tay của nô tỳ.” Nói rồi, nha đầu siết chặt hai tay.

Người Giang gia này đúng là... Tính toán nước đi chuẩn như vậy! Dung Hoa lắc đầu: “Đã đi rồi, ngươi cũng đừng tức giận nữa.”

Dù sao Chu Hành cũng đã phân phó xuống, người có thể vào phủ chỉ có bằng hữu qua lại thân thiết với họ mà thôi.

“Nô tỳ nghe Vương phi.” Túy Đồng gật đầu, lại nói, “Có điều, theo nô tỳ thấy, Giang cô nương kia hình như không biết chuyện này, đúng vậy, ngay cả chuyện Vương phi và Vương gia cự tuyệt nàng ta cũng không biết.” Nàng cẩn thận kể lại một màn vừa rồi cho Dung Hoa nghe.

Dung Hoa nghe xong chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Cho dù Giang Uy không biết sự tình nhưng nếu chuyện thành, nàng ta có thể phản kháng sao?

Cho nên, chuyện này mặc kệ có biết hay không, nàng ta tựa hồ không có quyền lựa chọn.

Nghĩ nghĩ, Dung Hoa lại cảm thấy may mắn, có thể gặp được Chu Hành, có thể cùng y lưỡng tình tương duyệt, hiện tại lại có hài tử là điều đáng quý cỡ nào.

Hạnh phúc này là bọn họ trải qua gian khổ, nỗ lực mà có được, bọn họ nhất định sẽ trân trọng hạnh phúc không dễ có được này, càng không dung cho mơ tưởng phá hoại của kẻ khác!

..............................

Một đường chạy theo cũng không thấy bóng dáng Giang Uy, hơn nữa trên đường người đi lại ngày càng nhiều, Dương thị vén màn nhìn ra bên ngoài, thúc giục xa phu: “Người đâu? Sao vẫn chưa thấy người? Nhanh lên, đi nhanh lên.”

Nơi nào có bóng dáng Giang Uy, không chỉ nàng ta, ngay cả hai bà tử đuổi theo cũng chẳng thấy.

Dương thị mồ hôi đầy đầu, lòng nóng như lửa đốt.

Hôm nay dẫn Giang Uy ra ngoài là nàng tự chủ trương, mà chuyện muốn đưa Giang Uy vào vương phủ làm trắc phi Giang Uy không biết.

Bọn họ muốn định sự tình trước mới nói với Giang Uy.

Bà mẫu và ba phu thê bọn họ đều biết, Giang Uy tuy là con vợ lẽ nhưng tâm cao khí ngạo, bọn họ là lo nàng ta biết rồi, tức giận sẽ nháo ra chuyện, lại sợ vạn nhất chuyện không thành sẽ ảnh hưởng tới khuê danh của Giang Uy, vì thế mới quyết định chờ sự tình ván đã đóng thuyền mới nói.

Nàng dẫn Giang Uy tới cũng vì suy nghĩ cho Giang gia, hi vọng có thể hòa hoãn chuyện hôm trước. Hơn nữa, ấn tượng của Chiêu vương phi đối với Giang Uy không tệ, nàng nghĩ hiện tại Chiêu vương phi hoài thai hẳn phải an bài người cho Vương gia, người này không phải nên thuận mắt mình sao?

Không ngờ, không gặp được Chiêu vương phi không nói, còn bị nha đầu kia chế nhạo một trận.

Giang Uy tùy tiện chạy đi như vậy đúng là không biết nặng nhẹ, nếu xảy ra chuyện thì làm sao đây? Bà mẫu còn không mắng chết nàng hả?

Sớm biết như vậy, nàng đã không dẫn Giang Uy tới.

“Phu nhân, kinh thành lớn như vậy, không bằng chúng ta về trước đi, chờ trở về lại phái thêm người đi tìm tiểu thư, khẳng định có thể tìm được.” Nha đầu nhẹ giọng khuyên nhủ.

Dương thị quát lên: “Tiếp tục tìm cho ta! Không tìm được người, ai cũng đừng hòng về!” Nàng không nói một tiếng đã dẫn người ra, hiện tại không thấy người đâu, chính mình sao có thể trở về?

“Phu nhân, lỡ tiểu thư đã về thì sao?” Nha đầu tiếp tục khuyên, “Ở nơi trời xa đất lạ, tiểu thư có thể đi đâu? Nói không chừng đã về phủ rồi.”

Dương thị nhìn nàng ta, nhíu mày.

Nha đầu này nói cũng có khả năng.

Không chừng Giang Uy đã trở về hỏi bà mẫu!

Thấy Dương thị không nổi giận, nha đầu kia tiếp tục: “Phu nhân, biển người mờ mịt, chúng ta chỉ có vài người tới tối cũng chưa chắc tìm được tiểu thư, tới lúc đó sự tình sẽ càng nghiêm trọng. Phu nhân sốt ruột không muốn về, chi bằng nô tỳ phái người về phủ điều động thêm người, càng nhiều người, tìm kiếm càng dễ dàng.”

Kinh thành lớn như vậy, vài người bọn họ muốn tìm Giang Uy nào phải chuyện dễ? Dương thị phân phó: “Hồi phủ!” Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, chuyện này bà mẫu và trượng phu sớm muộn cũng biết, mấy người bọn họ đúng là tới tối vẫn chưa chắc tìm được người, không bằng chính mình trở về bẩm báo với bà mẫu, điều động thêm người ra ngoài tìm kiếm mới là thượng sách.

Xa phu bên ngoài nhận lệnh, lập tức cho xe đổi hướng.

Hai nha đầu của Giang Uy nhìn Giang thị: “Phu nhân, chúng nô tỳ ở lại bên đường tìm tiểu thư.” Tiểu thư xảy ra chuyện, hai người các nàng đừng hòng yên ổn.

“Được, hai người các ngươi, còn cả Lý bà tử, nếu tìm được người, các ngươi lập tức đưa tin trở về.” Dương thị gật đầu, kêu xa phu cho dừng xe.

Hai nha đầu đứng dậy định đi xuống.

“Chờ một chút.” Dương thị gọi hai người lại, lấy chút bạc đưa cho bọn họ, “Tìm được tiểu thư, nếu thấy không tiện thì bao một nhã gian của tửu lầu trước.”

“Vâng, phu nhân.” Hai nha đầu đáp một tiếng, nhận bạc rồi xuống xe.

Trở về công chúa phủ, Thành cô cô liền trả lời với Kính Huệ công chúa: “Hôm nay gặp Vương phi, nô tỳ thấy sắc mặt Vương phi cũng không tồi.”

“Vậy thì tốt, bổn cung cũng có thể an tâm, bổn cung đúng là lo Dung nha đầu vẫn còn tức giận.”

“Vâng, Vương phi còn nói đợi thai nhi ổn định sẽ cùng Vương gia tới thăm người.”

Ý là, tạm thời sẽ không gặp bà, đây hẳn là ý của Tiểu Cửu, Kính Huệ công chúa gật đầu: “Đúng là hảo hài tử.”

Thành cô cô cười nói: “Cho nên công chúa đừng lo lắng nữa.”

“Ừ.” Kính Huệ công chúa gật đầu.

Bà sao có thể không lo lắng, chính mình ép buộc bọn họ như vậy, người sợ tổn thương hòa khí nhất chính là Tiểu Cửu.

............................

Giang Uy mặt đầy lệ chạy vội về trước, cũng không xem bản thân rốt cuộc nên đi đâu, nàng chỉ nghĩ, nàng phải rời khỏi nơi này, chạy trốn thật xa.

Dù thế nào nàng cũng không tin, mẫu thân của nàng, ca ca và tẩu tẩu của nàng lại gạt nàng, muốn đưa nàng vào Chiêu vương phủ.

Chiêu Vương rất tốt, thanh quý đoan chính, nhã dã ung dung, ưu tú hơn những người nàng quen biết, là nam nhân khiến người ta phải chú ý nhất trong những người nàng từng gặp.

Thích sao? Nam nhân ưu tú trác tuyệt như vậy, ai mà không thích?

Nam nhân tốt như vậy, nàng đương nhiên động tâm.

Nhưng, nếu Chiêu Vương vẫn chưa thành thân, nàng cho dù chỉ là con vợ lẽ cũng sẽ nổ lực đi tranh đoạt. Nhưng Chiêu Vương y đã thành thân, hơn nữa Chiêu vương phi là mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, hai người bọn họ thật sự như đôi thần tiên từ tranh bước ra.

Vì thế, động tâm chỉ là động tâm, nàng chưa từng có vọng tưởng muốn vào vương phủ làm trắc phi, Chiêu vương phi ưu tú mỹ lệ như vậy, nàng lấy gì đi tranh với nàng ấy? Nàng hiểu rõ bản thân mình, hơn nữa Giang Uy nàng tuy là thứ nữ nhưng chưa từng có suy nghĩ gả cho người ta làm thiếp.

Chỉ là, người nhà nàng lại tính kế muốn đưa nàng vào vương phủ làm thiếp!

Khó trách, mấy ngày qua mẫu thân thường xuyên qua bái phỏng công chúa phủ! Thì ra mẫu thân hôm qua trở về sắc mặt không tốt là vì bị Vương gia và Vương phi cự tuyệt!

Bị người ta cự tuyệt, hôm nay còn tới cửa, thế mà dẫn theo cả nàng! Cho dù nàng nguyện ý, họ cũng không thể dẫn nàng tới cửa cho người ta dẫm đạp như vậy! Cho dù Vương phi bị mẫu thân chọc cho hôn mê, muốn nhận lỗi cũng không thể hạ thấp bản thân tới vậy!

Nếu phụ thân ở đây thì tốt rồi, phụ thân thương nàng nhất, khẳng định sẽ không để nàng chịu ủy khuất.

Giang Uy đưa tay lau khô nước mắt.

Bọn họ sao có thể hạ thấp nàng như vậy? Chẳng lẽ tình thương của họ trước giờ đối với nàng đều là giả sao? Hôm nay Đại tẩu kêu nàng tới vương phủ, là ý của Đại tẩu sao?

Hay là mẫu thân muốn nàng ấy làm như vậy?

Giang Uy vừa thương tâm vừa phẫn hận, bước chân bên dưới ngày càng nhanh.

Bên đường là tiếng hàng rong rao hàng, là tiếng người tới lui ồn ào náo nhiệt, nhưng Giang Uy giống như không nghe thấy, chỉ biết đi về phía trước, tựa hồ chỉ có như vậy lòng nàng mới dễ chịu một chút.

Đương nhiên, nàng cũng không chú ý tới phía trước có người đang lao tới.

“Tránh ra, tránh ra!”

Người đi đường vội tránh sang hai bên, chỉ có Giang Uy không có bất cứ phản ứng gì, một lòng chạy về trước.

Dân chúng thấy thế vội la lên: “Cô nương cẩn thận!”

“Cô nương, nguy hiểm, mau tránh ra!”

“Cô nương, người mau tránh ra, nguy hiểm lắm!”

...

Mắt thấy tuấn mã phóng tới, mọi người đều gấp tới độ hét to.

Chờ Giang Uy ý thức được, tuấn mã đằng trước chỉ cách nàng vài bước chân.

Nàng là nữ nhi tướng môn, thời điểm ở nhà thường theo phụ thân huynh trưởng chơi đùa, tùy không thể đánh được mấy người nhưng so với cô nương ở khuê phòng, nàng linh hoạt và nhạy bén hơn hẳn, vì thế nếu là ngày thường, nàng có thể lập tức tránh đi.

Nhưng trước mắt, nàng lại ngây dại, không biết phản ứng thế nào, hai chân như bị đóng đinh mà giương mắt nhìn con ngựa kia phóng tới.

“A!” Mọi người sợ tới hét lên.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Kiều Vũ Đình một thân áo gấm màu lam trên tuấn mã bay lên trời, mượn lực lưng ngựa trực tiếp phóng tới duỗi tay ôm lấy Giang Uy, lướt qua tuấn mã.

“Hay!”

“Hảo thân thủ!” Người bên cạnh nói.

Có kẻ nhận ra Kiều Vũ Đình, khen ngợi: “Hầu gia thật hiệp can nghĩa đảm!”

Giang Uy khóc tới hai mắt sưng như trái đào, sắc mặt trắng bệch ngửa đầu nhìn Kiều Vũ Đình, sau đó trước mắt liền tối sầm xuống.

“Đại nhân.” Người còn lại dừng ngựa, leo xuống chạy tới.

Gã sai vặt Ngôn Sinh của Kiều Vũ Đình nhanh chóng đi tới: “Hầu gia, ngài đi trước đi, tiểu nhân sẽ tìm đại phu bắt mạch cho nàng ta, ngài không cần lo lắng.”

Sắc mặt Kiều Vũ Đình trầm như nước, đáy mắt lộ rõ lửa giận, ra hiệu bảo sai vặt tới đỡ người.

“Đây hình như là...”Ngôn Sinh tới tới, vừa thấy Giang Uy liền lộ vẻ kinh ngạc, hắn lại nhìn Kiều Vũ Đình, tới cạnh thấp giọng: “Hình như là cô nương của Giang gia mới vào kinh.”

Giang cô nương? Kiều Vũ Đình cúi đầu.

Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt khóc tới sưng lên, có điều đúng là Giang Uy minh diễm động lòng người của Giang gia kia! Tuy chỉ mới gặp một lần nhưng Kiều Vũ Đình vẫn còn thể nhận ra.

Kiều Vũ Đình nhíu mày, ngẩng đầu phân phó hạ nhân: “Chuyện còn lại giao cho các ngươi!”

“Vâng.” Đám thủ hạ đáp một tiếng, sau đó xoay người lên lưng ngựa phóng đi.

Kiều Vũ Đình nhìn xung quanh, ôm Giang Uy vào lòng tới tửu lâu đối diện, nói: “Mau tới Hồi Xuân Đường tìm đại phu tốt nhất đến.”

“Vâng, hầu gia.” Ngôn Sinh đáp, lập tức cưỡi ngựa tới Hồi Xuân Đường mời đại phu.

Vào tửu lầu, Kiều Vũ Đình bao một nhã gian, đặt Giang Uy lên giường, khoanh tay nhìn ánh nắng bên ngoài, nhếch môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.