Kính Huệ công chúa thở dài, không nói nữa, trong lòng đủ loại tư vị.
Bà muốn giúp Giang gia, cũng vì tốt cho Tiểu Cửu, những kết quả lại rơi vào tình trạng này, Giang gia không giúp được, còn khiến Tiểu Cửu thương tâm, quay lại oán hận mình.
Thành cô cô khuyên nhủ: “Công chúa, người đừng quá lo lắng, Vương gia và Vương phi nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người.”
Bà và Oanh Ca đều biết công chúa làm vậy là vì lo lắng cho Vương gia.
Oanh Ca gật đầu phụ họa: “Nô tỳ không gặp được Vương gia, có lẽ là Vương phi mới tỉnh nên ngài ấy không tiện gặp nô tỳ.”
Trầm mặc nửa ngày, Kính Huệ công chúa thở dài một hơi: “Lần này là bổn cung sai.” Nói xong, bà nhìn Oanh Ca, phân phó, “Ngươi tới kho lấy thuốc bổ, còn nữa... Thôi, mang danh sách tới đây, bổn cung tự xem.”
Tặng người mang thai, lễ vật đương nhiên không sơ ý.
Oanh Ca nhận lệnh, liền vội đi lấy danh sách tới.
Kính Huệ công chúa vừa chọn lễ vật vừa nói với Thành cô cô: “Cũng không biết hài tử sẽ giống ai? Dung nha đầu không sao thì tốt, cũng may y thuật của đại phu trong vương phủ không tồi, bằng không bổn cung sao có thể an tâm?”
Thành cô cô khẽ cười: “Vương gia và Vương phi đều là nhân trung long phụng, cho dù giống ai hài tử cũng sẽ long chương phượng tư, Vương phi khẳng định không sao, công chúa cứ yên tâm.”
Trên mặt Kính Huệ công chúa lộ ra nụ cười, gật đầu: “Ừ, dung mạo của Tiểu Cửu và Dung nha đầu đều vô song, giống ai cũng tốt.”
Danh sách thật dày, Kính Huệ công chúa chọn ra mấy thứ tốt nhất, kêu Oanh Ca dẫn người xuống kho lấy trước, sau đó tiếp tục cẩn thận lựa chọn.
Vội vàng một phen, mặt trời cũng ngã về Tây, Kính Huệ công chúa cũng lấy lại bình tĩnh, nói với Thành cô cô: “Ngày mai ngươi tới vương phủ một chuyến, đưa lễ vật qua đó, nếu Dung nha đầu không sao, ta sẽ tự đi gặp muội ấy.”
Chuyện này rốt cuộc cũng là bà sai, bà không nên ép buộc phu thê bọn họ, Dung nha đầu vì mình mà ngất xỉu, Tiểu Cửu khẳng định tức giận. Ngày mai chính mình nếu tới vương phủ chỉ sợ y và Dung nha đầu đều không dễ chịu, trước chờ phu thê hai người nguôi giận bà lại qua.
“Vâng.” Thành cô cô vội đáp.
“Còn nữa, phái người qua Giang gia, đem tin tức Dung nha đầu mang thai nói với Giang phu nhân.” Kính Huệ công chúa phân phó, “Nói với bà ấy, chuyện này dừng ở đây.”
“Vâng.” Thành cô cô cười gật đầu, “Nô tỳ lập tức phái người qua.”
........................
Thời điểm trở về Giang gia, xiêm y của Giang phu nhân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thay y phục khô ráo, toàn thân đều mệt mỏi, liền muốn ngủ.
Nằm trên giường nhưng một chút cũng không thể vào giấc, trước mắt đều là ánh mắt đầy sát khí Chu Hành nhìn mình, nghĩ tới Chu Hành lạnh như băng kia, bà ta nhịn không được mà rét run.
Trong lòng lại nghĩ, chính mình hôm nay không có chuyện gì vì công chúa ra mặt, nhưng tương lai Chiêu Vương muốn xử phạt thì phải làm sao?
Bản thân lúc này như đứng trước huyền nhai sâu vạn trượng, phía trước là vực sâu, phía sau là mảnh hổ.
Đi tới không được, sau không có đường lui!
Trong lòng đè nặng tâm sự, bà ta cho người nấu canh an thần, nhưng uống vào rồi cũng không thể vào giấc, lăn lộn một hồi, dứt khoát vỗ trán ngồi dậy.
“Mẫu thân, người khỏe hơn chút nào chưa? Đầu còn đau không? Chi bằng để con dâu mời đại phu tới bắt mạch?” Trưởng tức phụ Dương thị luôn canh giữ bên ngoài, nghe tiếng động liền dẫn theo nha đầu vào trong.
“Khá hơn nhiều rồi, con vẫn luôn ở bên ngoài sao? Chỗ này của ta đã có nha đầu bà tử hầu hạ, con không cần trông chừng ta, trong nhà còn rất nhiều việc.” Giang phu nhân nói.
“Đã có đệ muội giúp đỡ, không sao, hơn nữa sự tình làm sớm hay muộn cũng vậy, thân thể mẫu thân người mới là quan trọng nhất.” Dương thị mỉm cười rót một ly trà đưa qua.
Giang phu nhân nhận lấy, uống mấy ngụm, sau đó đưa ly trà lại cho Dương thị, hỏi: “Người về chưa? Bên Vương phủ có tin tức gì không?”
Tuy công chúa nói có tin tức gì sẽ phái người qua báo cho bà, có điều ổn thỏa là trên hết, trên đường trở về bà đã cho người chú ý động tĩnh bên vương phủ.
Chiêu Vương Phi bị chọc giận tới hôn mê, nghĩ lại, bà vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Người đã trở về, nói là vương phủ không có động tĩnh, còn nói công chúa phủ cũng phái người qua hỏi thăm, chỉ là không bao lâu liền trở về công chúa phủ, còn nữa...” Dương thị dừng một lát, “Lễ vật của phủ công chúa cũng bị trả về.”
Đây là ghi hận Kính Huệ công chúa! Giang phu nhân lập tức ngồi thẳng người: “Thật sao?”
Dương thị gật đầu, gác ly trà xuống bàn, nháy mắt với nha đầu bà tử trong phòng.
Hạ nhân lặng yên không một tiếng động lui xuống, Dương thị lúc này mới ngồi bên mép giường, nhìn Giang phu nhân, hỏi: “Có phải chuyện của tiểu cô không thuận lợi không?”
Sự tình không nói ra, nhưng Giang phu nhân, Giang Ngọc Nguyên và Dương thị đều biết, chỉ là không nói với người khác trong nhà mà thôi. Cho nên mấy ngày nay Giang phu nhân qua lại công chúa phủ, Dương thị biết tất cả là vì chuyện của tiểu cô.
Giang phu nhân lắc đầu: “Sao mà thuận lợi được?” Thở dài một hơi, bà ta đem chuyện bên công chúa phủ kể lại đơn giản một lần, còn về Dung Hoa nói muốn hòa ly trở về Đông Lăng lập hậu cung hay Chu Hành nói tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn, bà không dám kể.
Thời điểm hồi phủ, đầu óc rối loạn một mảnh, vì thế không nhắc với Dương thị, mà hai nha đầu bên cạnh nửa chữ cũng không dám nói, vì thế Dương thị chỉ biết hôm nay Giang phu nhân tới công chúa phủ là vì chuyện của Giang Uy, nhưng kết quả thế nào, nàng ta không rõ lắm.
“Mẫu thân, người nói Vương phi...” Nghe Giang phu nhân nói Dung Hoa ngất xỉu, Dương thị hoảng sợ.
Giang phu nhân sắc mặt tái nhợt gật đầu.
Mẹ chồng nàng dâu hai người nhất thời không ai nói chuyện, không khí cũng vì thế mà trở nên ngưng trọng.
Trầm mặc một lát, bên ngoài có nha đầu tới bẩm báo: “Phu nhân, công chúa phái người lại đây.”
Giang phu nhân và Dương thị nhìn nhau, vội nói: “Mau mời.”
Người tới là một cung nữ mi thanh mục tú, vào phòng liền truyền đạt lời của Kính Huệ công chúa, sau đó uốn gối cáo từ.
Dương thị thương cho nàng ta ít bạc, phân phó người tiễn nàng ta ra cửa, sau đó xoay người nhìn Giang phu nhân: “Mẫu thân, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?”
Chiêu Vương Phi có thai? Thái dương Giang phu nhân đau như kim châm, cảm thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng. Công chúa và Vương gia dù sao cũng là thân tỷ đệ, đánh gãy xương cốt vẫn còn gân hợp lại, nhưng Vương gia muốn đối phó Giang gia cần gì cố kỵ?
Thấy Giang phu nhân im lặng, Dương thị nghĩ nghĩ, hai mắt đột nhiên sáng ngời: “Mẫu thân, Chiêu Vương Phi có thai đối với chúng ta có lẽ cũng là một cơ hội!” Nữ tử có thai, không tiện hầu hạ trượng phu, dù sao cũng phải an bài người hầu hạ.
Ý tứ của Dương thị, Giang phu nhân đương nhiên nghe ra, nhưng bà ta lại lắc đầu.
Nếu là người thường, đó là cơ hội, nhưng nghe những lời Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi nói, bà nào dám ôm suy nghĩ đó.
“Mẫu thân, vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để như vậy?” Dương thị vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu không ra tay, nếu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương truy cứu xuống thì phải làm sao?
“Đợi Đại lang trở về rồi nghĩ cách khác.”
“Chi bằng ngày mai con qua vương phủ thăm Vương phi, dù sao hôm nay Vương phi ngất xỉu cũng là lỗi của chúng ta.” Dương thị hỏi.
Giang phu nhân suy xét, nói: “Vẫn là tự ta đi một chuyến.”
Dương thị cười nói: “Vẫn là để con dâu đi, trời đang nóng, hôm nay mẫu thân lại đau đầu không thoải mái, ngày mai nếu ra cửa thân thể lại nghiêm trọng hơn thì như thế nào? Con tới vương phủ trước, cứ xem như con tự mình tới cửa hạ thiệp, như vậy cũng thể hiện thành ý của chúng ta, chờ ngày mai con đi xem tình hình xong, mẫu thân lại đi một chuyến, thế nào?”
Giang phu nhân trầm ngâm một hồi: “Vậy cứ theo lời con.”
Hàn huyên với bà ta một hồi, Giang Uy và Lưu thị một trước một sau tới thỉnh an Giang phu nhân.
Nói chuyện vài câu, bọn họ liền cáo từ.
Ra khỏi phòng, ba chị dâu em chồng vừa đi vừa nói, tới ngã rẽ Lưu thị mới tách khỏi bọn họ.
Đi một lúc, Dương thị nhìn Giang Uy kiều tiếu như hoa, thở dài.
“Đại tẩu có chuyện gì sao?” Giang Uy nghiêng đầu cười hỏi.
Dương thị cười lắc đầu: “Không có gì.” Nghĩ nghĩ, nàng ta lại nói, “Ngày mai ta muốn tới Chiêu vương phủ thăm Chiêu Vương Phi, chi bằng muội muội đi cùng ta?”
“Được.” Giang Uy không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
.......................
Chờ Ánh cô cô viết ra những thứ cần chú ý, Chu Hành cẩn thận đọc, sau đó đưa cho Lưu Tô: “Đi, chép ra mấy bản đưa cho người trong phủ học thuộc lòng, đặc biệt là người của chủ viện, bắt buộc phải ghi nhớ.”
“Vâng.” Lưu Tô nhận lấy.
“Chép xong rồi mang một bản về đây.” Chu Hành phân phó, sau đó nhìn Ánh cô cô, nói: “Cô cô, mấy tháng này làm phiền người.”
Ánh cô cô cười đáp: “Vương gia quá lời.” Dứt lời, bà liền cáo từ.
Chu Hành cho gọi quản gia tới phân phó kiểm tra trên dưới vương phủ một phen, phàm là kẻ có chỗ khả nghi trực tiếp bán ra ngoài.
Mà tin tức Dung Hoa có thai y không định giấu diếm, trực tiếp phân phó quản gia truyền tin ra ngoài, đồng thời hạ lệnh, Vương phi cần phải dưỡng thai, cho nên những ngày này vương phủ đóng cửa không tiếp khách.
Phân phó xong, Lưu Tô cũng đã chép xong, liền mang bản chép tay của Ánh cô cô trở về.
Chu Hành liền cùng Dung Hoa cẩn thận xem.
Phía chân trời chỉ còn lại ánh chiều tà cuối cùng, Thạch ma ma cười tủm tỉm tiến vào, hỏi: “Vương gia, Vương phi, cơm chiều đã chuẩn bị xong, hai người muốn dùng luôn hay đợi lát nữa?”
“Hiện tại dọn lên đi.” Chu Hành nói.
Chờ Chu Hành tắm gội không có ở trước mặt, Túy Đồng liền đem những lời Chu Hành nói ở công chúa phủ kể cho nàng nghe.
Nghe vậy, trái tim Dung Hoa liền mềm mại như có gió xuân phất qua.
Chờ Chu Hành tắm gội đi ra, Dung Hoa liền duỗi tay ôm y: “Đa tạ chàng.” Đa tạ chàng đã yêu thiếp, nâng niu thiếp trong lòng bàn tay như vậy.
“Ngốc quá, người nên đa tạ phải là ta mới đúng.” Chu Hành cười hôn nàng.
....................
Hôm sau, Thành cô cô mang lễ vật tới.
Hôm qua Chu Hành trực tiếp cho người đuổi Oanh Ca về, hiện tại Thành cô cô lại tới, quản gia châm chước cho người đi bẩm báo Dung Hoa.
Dung Hoa nghĩ nghĩ, cho người mời Thành cô cô vào.
Dù thế nào, Kính Huệ công chúa vẫn là người thân của Chu Hành.
“Chúc mừng Vương phi.”
“Cô cô đứng lên.” Dung Hoa duỗi tay, nói.
Thành cô cô tạ ân, đứng dậy cẩn thận hỏi thăm tình hình của Dung Hoa, sau đó nói: “Bồ Tát phù hộ, cả đêm hôm qua công chúa đều không được ngon giấc.”
“Tạ hoàng tỷ quan tâm, người trở về nói với hoàng tỷ đừng lo lắng, chờ thai nhi ổn định, ta và Vương gia sẽ qua vấn an hoàng tỷ.” Dung Hoa cười nói.
Rốt cuộc vẫn có khúc mắc, có điều cũng may chưa gây ra đại họa! Thành cô cô đương nhiên nghe hiểu, cười gật đầu, nói thêm mấy câu mới cáo từ.
Dung Hoa không muốn giữ bà ta ở lại, phân phó Túy Đồng tiễn người ra ngoài, sau đó kêu Thạch ma ma và Lưu Tô đưa lễ vật vào kho.
Túy Đồng tiễn Thành cô cô tới cổng lớn, xe ngựa của Thành cô cô vừa đi, xe ngựa của Giang gia liền tới, Dương thị dẫn theo Giang Uy chậm rãi xuống xe.
Quan hệ giữa Kính Huệ công chúa và Chu Hành người người đều rõ ràng, cho nên Thành cô cô tới bọn họ phải giữ thể diện, nhưng Dương thị và Giang Uy này đương nhiên không cần khách khí.
Kính Huệ công chúa và Giang gia có sâu xa, nhưng vương phủ và Giang gia không có bất cứ quan hệ gì, hơn nữa Vương gia đã hạ lệnh vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, vì thế bọn họ lập tức cự tuyệt.
“Phiền ngươi vào trong thông báo một tiếng, chúng ta là người Giang gia, hôm qua còn ở công chúa phủ gặp mặt Vương phi, Vương phi ngất xỉu, chúng ta đều rất lo lắng.” Dương thị tươi cười mang công chúa phủ ra.
Gã sai vặt nghĩ nghĩ, thỉnh hai người đợi một lát, sau đó gọi người đi hỏi ý quản gia.
Túy Đồng vừa đi hai bước, nghe ngoài cửa có tiếng vang liền duỗi tay ngăn cản gã sai vặt đi báo tin.
Biết là người Giang gia tới, Túy Đồng giận sôi máu, xoay người liền tới cửa lớn, lạnh lùng nhìn Dương thị và Giang Uy: “Vội vàng gả cho người ta làm thiếp, chọc giận Vương phi hôn mê bất tỉnh, Vương gia là nể mặt công chúa mới tha cho các ngươi một mạng, hiện tại còn mặt mũi tới đây? Các ngươi coi vương phủ là nơi nào hả?” Thế mà còn dẫn theo Giang Uy tới cửa!
Nghe vậy, sắc mặt Giang Uy trắng bệch nhìn Dương thị, hỏi: “Đại tẩu, đây là sự thật sao?”
“Không phải.” Dương thị lắc đầu, “Không có chuyện này, Túy Đồng cô nương khẳng định hiểu lầm gì rồi.”
“Hiểu lầm?” Túy Đồng hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Dương thị.
“Đại tẩu, tẩu...” Đại tẩu nhà mình được mẫu thân yêu thương nhất, trong nhà có chuyện gì mẫu thân khẳng định không gạt nàng ta, huống hồ lần này vào kinh chỉ có một mình Đại ca là nam nhân, mẫu thân có chuyện gì chắc chắn sẽ tìm hai người họ thương lượng. Cho nên, Đại tẩu là cố ý dẫn nàng tới đây! Giang Uy không tin mà nhìn Dương thị, hốc mắt ươn ướt, che miệng chạy đi.
“Uy Nhi.” Dương thị gọi một tiếng, sắc mặt xanh mét nhìn Túy Đồng, “Cáo từ.” Nói xong liền cùng nha đầu vội đuổi theo.
Nhưng lúc này nơi nào còn thấy bóng dáng Giang Uy.