Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 262: Chương 262: Hỗn đản




Vừa dứt lời, Dung Hoa trực tiếp ngồi dậy.

Lời này khiến Chu Hành như bị chậu nước đá xối tới từ đầu tới chân, lạnh thấu tim, ngây ngốc hoàn hồn.

Nghe nàng nói, trái tim đau đớn không thôi.

Nàng phải có bao nhiêu tức giận mới có thể nói như vậy?

Y vội duỗi tay ôm lấy nàng.

Thấy vương phi nhà mình tỉnh lại, mọi người còn chưa kịp chúc mừng đã bị lời này dọa tới ngây người.

Thạch ma ma sợ hãi nhìn Dung Hoa, sau đó lại nhìn Chu Hành bên cạnh, nhất thời không biết phải nói thế nào mới ổn thỏa.

Vương phi êm đẹp ra ngoài tới công chúa phủ, sau lại là vương gia ôm trở về.

Chẳng lẽ hai người giận dỗi nháo nhào bên công chúa phủ?

Bằng không, đang yên đang lành vương phi sao có thể muốn dọn đồ trở về Đông Lăng? Tính tình của vương phi bà còn không rõ sao?

Gặp chuyện bình tĩnh, dù có khó khăn đều vô cùng trấn định.

Hẳn là nháo với vương gia rất lớn!

Vậy phải làm sao đây?

Vương phi đang có thai, nếu tức giận rồi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Mọi người nhất thời không biết mở miệng thế nào, Chu Hành ôm Dung Hoa đột nhiên trầm giọng: “Lui xuống đi.”

Ánh cô cô là người làm y, tương đối bình tĩnh, vì thế xua tay: “Chúng ta ra ngoài thôi.” Dứt lời, Ánh cô cô nâng bước đi trước.

Mọi người thấy thế liền uốn gối, sau đó vội vàng lui xuống, đóng cửa lại.

“Chàng buông ta ra, ta phải về Đông Lăng.” Hạ nhân đều đã lui ra ngoài, cửa cũng đóng lại, Dung Hoa liền giãy giụa muốn đẩy y ra.

“Không buông, đời này ta không buông, không, đời đời kiếp kiếp cũng không tay.” Chu Hành ôm nàng, thanh âm đã khàn khàn.

Y phục mỏng manh, chỗ hõm vai hình như có chút ướt át.

Không? Dung Hoa cả kinh, nàng còn chưa khóc, y khóc là thế nào?

“Buông ra, ta phải trở về, ta phải đi tìm cha ta nương ta.” Nói lời này, trong lòng Dung Hoa rét lạnh bao nhiêu.

Đã bao lâu rồi nàng không nói lời ấu trĩ như vậy!

Chu Hành nhẹ giọng: “Là ta không tốt, là lỗi của ta, ta nên nói rõ chuyện của ta với hoàng tỷ với nàng.”

“Hừ!” Dung Hoa khẽ hừ một tiếng.

Chu Hành nhẹ nhàng buông nàng ra, đối diện với ánh mắt của nàng: “Đều do ta không tốt, Anh Anh đừng tức giận, ta không ngờ hoàng tỷ lại trực tiếp tìm nàng, ta rõ ràng đã cự tuyệt, còn nói với tỷ ấy đừng nhắc với nàng chuyện này.”

Kết quả, hoàng tỷ lại trực tiếp tìm tới nàng.

Nhìn đôi mắt hồng hồng của y, trái tim Dung Hoa cũng chua xót theo: “Chu Hành, tên hỗn đản, sao lại không nói với ta? Ta và chàng xa lạ lắm sao?”

Y nào xa lạ với nàng, chẳng qua vì sợ nàng lo lắng, cho nên mới cố ý không nói. Chu Hành vội giải thích: “Ta là sợ nàng lo lắng, tự ta xử trí là được, ta không ngờ hoàng tỷ lại nhất ý cô hành không nghe màng lời ta nói.”

“Hỗn đản.” Dung Hoa bĩu môi.

“Đúng, là ta hỗn đản.” Chu Hành gật đầu, “Nàng muốn trở về, ta sẽ theo nàng trở về, chỉ là hiện tại không được...”

Dung Hoa nhướng mày.

Chu Hành đặt một cái gối mềm mại phía sau, cẩn thận đỡ nàng dựa vào: “Hiện tại nàng không chỉ có một người.” Nói rồi, y cầm tay nàng đặt lên trên bụng nhỏ.

Không phải một người? Dung Hoa nhìn bụng nhỏ bình thản của mình, đáy lòng lập tức dâng lên vui sướng, kinh hỉ nhìn Chu Hành: “Chàng là nói...”

Trong mắt Chu Hành lóe lên thủy quang, gật đầu: “Nàng có thai, không thể lặn lội đường xa.”

Ngón tay run rẩy vỗ về bụng nhỏ, Dung Hoa nhìn Chu Hành, hốc mắt không tự chủ mà ươn ướt: “Chúng ta có bảo bảo? Thiếp sắp làm nương?”

Chu Hành trịnh trọng gật đầu, nắm lấy tay nàng: “Ừ, chúng ta có bảo bảo, Anh Anh sắp làm nương, ta sắp làm cha rồi.” Y ngẩng đầu, đôi mắt như dòng nước mùa xuân nhìn Dung Hoa, “Anh Anh, nàng nói xem có phải nữ nhi không? Không biết Ánh cô cô có thể bắt mạch ra không?”

Bắt mạch cũng có thể đoán ra sao? Nghe nói trung y lợi hại có thể bắt ra được, Dung Hoa cao hứng gật đầu: “Ừ, lát nữa sẽ hỏi Ánh cô cô.”

Cao hứng nửa ngày, Dung Hoa uống ngụm trà, nghĩ tới sự tình còn chưa nói xong, sắc mặt lại âm trầm nhìn Chu Hành: “Cho nên hiện tại có hài tử rồi, chàng không nạp Giang Uy nữa?”

“Ta chưa từng có ý định nạp nàng ta.” Chu Hành vội làm sáng tỏ, “Ta có Anh Anh nàng là đủ.”

“Nhưng hoàng tỷ nói chàng đã đồng ý?” Dung Hoa cau mày thở hổn hển.

Rõ ràng chuyện này nàng đã nói trước đó, kết quả, vẫn là Kính Huệ công chúa tự tìm tới mình, y không phải nói Kính Huệ công chúa sẽ không khó xử y sao?

Không khó xử y, cho nên tới khó xử nàng?

Không biết có phải thai phụ dễ dàng kích động hay không, nghĩ tới việc này, trong lòng Dung Hoa lại dâng lên lửa giận.

“Ta không đồng ý.” Chu Hành nói, “Nàng đừng cử động, hiện tại nàng đang hoài hài tử, đừng tức giận, nếu không thoải mái thì cứ cắn ta.”

Dứt lời, y liền duỗi tay đến bên miệng Dung Hoa.

Thật tưởng nàng không đành lòng cắn? Dung Hoa gạt tay y ra: “Hỗn đản.”

“Đúng vậy, là ta hỗn đản.” Chu Hành duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, “Là ta không tốt, vì ta, nàng phải rời khỏi phụ mẫu mới tương nhận, ngàn dặm xa xôi tới nơi này, ta còn khiến nàng chịu ủy khuất, là ta hỗn đản.”

Nàng rời xa phụ mẫu thân sinh, ngàn dặm xa xôi về Đại Chu còn không phải vì mình sao? Nhưng chính mình lại làm nàng thương tâm khổ sở, bị chọc giận tới hôn mê, hiện tại trên người Anh Anh còn đang hoài hài tử! Nghĩ tới việc này, Chu Hành liền nghiến răng, trầm giọng: “Vừa rồi ta không nên nể mặt hoàng tỷ mà tha thứ, nên trực tiếp áp giải bà ta tới nha môn, cáo bà ta tội coi rẻ hoàng tộc!”

“Bà ta” này tất nhiên là Giang phu nhân. Dung Hoa cắn môi, không nhiều lời. Đối với người vọng tưởng nhét thứ nữ tới giường trượng phu của mình, nàng không có lòng tốt nói giúp bà ta.

“Chờ hài tử sinh ra, hoặc chỉ cần Ánh cô cô nói có thể, khi nào nàng muốn về Đông Lăng, ta sẽ cùng nàng trở về, nàng muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, hoặc không trở lại cũng có thể, chúng ta sẽ cùng nhau hiếu kính nhạc phụ nhạc mẫu, chỉ là...” Chu Hành nhíu mày, gằn từng chữ, “Cái gì là hậu cung mỹ nam, nghĩ cũng không được nghĩ. Nếu nàng muốn về Đông Lăng lập hậu cung, có thể, có điều chỉ được phép có mình ta!”

Biểu tình chuyên chú, đôi mắt ôn nhu, ngữ khí bá đạo không dung nàng cự tuyệt.

Đó chẳng qua chỉ là lời nói lúc mất bình tĩnh nhất thời, Kính Huệ công chúa và Giang phu nhân tức giận thì thôi, không ngờ y cũng để trong lòng. Nàng muốn Thạch ma ma thu dọn hành lý cũng chỉ là muốn chọc giận y thôi. Ở niên đại nam tôn nữ ti này, nàng có thể gặp được Chu Hành, không biết là duyên phận tu luyện mấy kiếp!

Dung Hoa mỉm cười, gật đầu: “Được.”

Y đã hứa đời đời kiếp kiếp chỉ có mình nàng, nàng đương nhiên sẽ không rời bỏ.

Thấy nàng cười, trái tim căng chặt của Chu Hành lúc này mới thả lỏng: “Nàng cứ an tâm dưỡng thai, chuyện này ta sẽ có câu trả lời với nàng. Ta không nói với nàng, thứ nhất là vì ta nghĩ chỉ cần chính mình cự tuyệt, hoàng tỷ sẽ dừng tay, thứ hai, ta đã phái người tới Tây Nam, chỉ là Tây Nam hơi xa một chút, hiện tại vẫn chưa có tin tức truyền về.” Giang gia chiếm Tây Nam nhiều năm như vậy, y không tin Giang gia thanh thanh bạch bạch như tờ giấy trắng.

Dung Hoa gật đầu.

Chu Hành lại ôn nhu dặn dò: “Sau này nàng đừng tới công chúa phủ nữa, bên kia nếu có chuyện gì cứ giao cho ta, nàng đừng động.

Đây là muốn chặt đứt tình cảm với công chúa? Dung Hoa gật đầu: “Thiếp biết rồi.”

Chu Hành sờ đầu nàng: “Vừa rồi Ánh cô cô vừa bắt mạch cho nàng, nàng đã tỉnh, ta còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi bà ấy.” Tỷ như ăn mặc, đi lại nên chú ý những gì.

Dung Hoa nhoẻn miệng cười.

Chu Hành lớn tiếng gọi: “Túy Đồng, đi mời Ánh cô cô tới đây một chuyến.”

“Cô cô vẫn chưa đi.” Túy Đồng ở bên ngoài cao hứng đáp một tiếng, sau đó mở cửa, đám người Túy Đồng, Ánh cô cô liền đi vào.

Chu Hành đứng dậy, để Ánh cô cô cẩn thận bắt mạch.

Thấy Chu Hành vừa kích động vừa khẩn trương, Ánh cô cô liền nói: “Hỉ mạch đã được một tháng, tuy sức khỏe vương phi rất tốt nhưng ba tháng đầu phải nghỉ ngơi nhiều, ta lập tức ghi lại những gì thai phụ cần kiêng cử và chú ý.”

Chu Hành gật đầu.

Thạch ma ma và Túy Đồng thấy hai người đều mỉm cười, biết họ đã làm lành liền thở phào nhẹ nhõm.

“Ma ma, ngươi cho người đi nói với quản gia, mỗi người trong phủ được phát thêm ba tháng lương. Còn nữa...” Chu Hành cười nói, “Bên nhạc phụ nhạc mẫu, đợi lát nữa ta và vương phi cùng viết thư, ngươi cho quản gia chuẩn bị ít lễ vật rồi cùng đưa qua kia.”

“Vâng, Vương gia.” Thạch ma ma cao hứng nhận lệnh, xoay người ra cửa phân phó hạ nhân đi truyền lời.

Ánh cô cô cùng Túy Đồng đi viết những thứ cần chú ý.

Chu Hành phân phó Lưu Tô chuẩn bị giấy bút, sau đó cùng Dung Hoa viết thư gửi về Đông Lăng. Viết xong, chờ mực khô, Chu Hành cẩn thận để vào phong thư, nói: “Thư chúng ta viết truyền đi sẽ chậm một chút, lát nữa ta cho người dùng bồ câu đưa thư đem tin vui này nói với nhạc phụ và nhạc mẫu.”

“Được.” Dung Hoa cười gật đầu, chuẩn bị xuống giường.

“Đừng nhúc nhích, nàng yên tâm nằm đi.” Chu Hành lập tức buông bức thư trong tay, đi qua, ấn nàng xuống.

“Chàng đừng đại kinh tiểu quái, cô cô đã nói thân thể ta rất tốt.” Dung Hoa bật cười.

“Nàng muốn đi đâu, ta ôm nàng đi.” Chu Hành nghiêm túc, “Có muốn qua bên kia ngồi một lúc không?”

Dung Hoa còn chưa trả lời, Thạch ma ma vừa ra ngoài đã trở về, bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, Oanh Ca cầu kiến.”

Trên mặt Chu Hành hiện lên tức giận: “Kêu nàng ta về!”

Thạch ma ma do dự nói: “Oanh Ca cô nương mang theo một cây ngân sâm ngàn năm tới, nói là công chúa muốn bồi bổ thân mình cho Vương phi.”

“Kêu nàng ta về!” Chu Hành lạnh giọng lặp lại.

Dung Hoa thận trọng một phen, đem chuyện Kính Huệ công chúa biết tình hình hai người nói với Chu Hành.

Tuy Kính Huệ công chúa không an bài người trong vương phủ, có điều động tĩnh bên này bà ấy lại rất rõ ràng, nên làm thế nào, Chu Hành đương nhiên biết.

Nghe vậy, ánh mắt Chu Hành liền trở nên lạnh lẽo: “Ta biết rồi, nàng đừng lo lắng.”

Oanh Ca đợi nữa ngày, cuối cùng chỉ nhận được tin Vương gia và Vương phi cự tuyệt, nghĩ nghĩ, nàng muốn để nhân sâm ở lại nhưng cũng bị từ chối.

“Ma ma, đây là tâm ý của công chúa, là bồi bổ thân mình Vương phi.” Oanh Ca mỉm cười nói với ma ma quản sự tiếp đón mình.

“Oanh Ca cô nương đừng khó xử ta.” Ma ma quản sự cự tuyệt.

Thấy thế, Oanh Ca cũng không kiên trì, cười hỏi: “Vậy Vương phi tỉnh chưa? Ma ma có thể nói chút tin tức không, lát nữa trở về ta cũng tiện bẩm báo với công chúa, để công chúa yên tâm.”

“Vương phi tỉnh rồi, là hỉ mạch, cô nương trở về nói công chúa đừng lo lắng.”

Oanh Ca kinh ngạc, sau đó lập tức cáo từ, mang nhân sâm ngàn năm vội vàng trở về công chúa phủ.

“Nô tỳ không gặp được Vương phi, có điều Vương phi đã tỉnh, hơn nữa đang hoài thai.” Oanh Ca cúi đầu trả lời.

Hỉ mạch? Kính Huệ công chúa cả kinh tới ly trà trong tay cũng rơi xuống đất, cao hứng hỏi: “Hỉ mạch? Thật sự là hỉ mạch sao?”

“Vâng, nô tỳ thấy người vương phủ hỉ khí dương dương, vô cùng cao hứng.” Oanh Ca đáp, sau đó đẩy hộp nhân sâm tới trước.

Kính Huệ vừa thấy hộp gấm kia liền bật thốt lên: “Sao lại mang nó về? Để nhân sâm ở lại...” Ngay sau đó đột nhiên im bặt.

Oanh Ca không gặp được người, lễ cũng không nhận.

Dung nha đầu có hỉ mạch.

Người là bị bà chọc tức tới hôn mê bất tỉnh!

Nghĩ tới đây, Kính Huệ công chúa hối hận không thôi. Nếu hài tử kia có vấn đề, bà có chết vạn lần cũng không thoái thác được tội!

Kính Huệ công chúa sắc mặt trắng bệch nhìn Oanh Ca, hỏi: “Đại phu nói thế nào? Thai nhi của Dung nha đầu sao rồi?”

“Người trong vương phủ đều rất cao hứng, Vương phi hẳn không sao.”

Kính Huệ công chúa chậm rãi đứng lên: “Đi, tới vương phủ, bổn cung muốn đích thân đi xem.”

Thành cô cô vội khuyên: “Sắc trời đã không còn sớm, công chúa vẫn là để ngày mai hãy đi.”

Xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ Vương gia vẫn còn nổi nóng.

Oanh Ca mang nhân sâm ngàn năm tới còn không muốn, trong lòng Tiểu Cửu hẳn rất hận mình! Kính Huệ công chúa cười khổ ngã ngồi về ghế dựa: “Thôi vậy, ngày khác lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.