“ Còn Tướng Quốc thì sao?” Thôi Tiểu Phù ánh mắt lại hướng sang nhìn Bùi Tuấn. Lúc này, Bùi Tuấn cũng biết rõ dụng ý của Trương Hoán. Hắn đã nhìn ra hôm nay Triều hội thu xếp để cho hắn nhượng bộ, lấy Binh bộ Tả Thị Lang đổi lấy Sóc Phương Tiết Độ Sứ. Giao dịch này đối với Thôi Tiểu Phù là có lợi, dù sao quân đội Trương Hoán đóng tại Sóc Phương. Coi như Đoạn Tú Thực được chức danh Sóc Phương Tiết Độ Sứ thì hắn cũng chưa chắc có thể khống chế nổi Sóc Phương. Mà Nguyên Tái có thương tích, trong vòng một hai tháng không thể vào triều. Lý Hoài đi một chuyến quận Đông Hải rồi khéo léo bố trí thêm liền có khả năng khi về đoạt quyền. Thôi Tiểu Phù sao lại để hắn thực sự một mực sống ở quận Đông Hải?
Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên cảm giác được mình làm đối với Trương Hoán có chút quá phận, trong lòng lão thập phần bất an. Loại bất an không phải bởi vì Trương Hoán là con rể của lão, mà là lương thực Trường An lại từ Lũng Hữu đưa tới. Một khi thực sự chọc giận Trương Hoán làm mất nguồn cung ứng lương thực thì Bùi Tuấn lão lại đi tìm ai đây?
Nghĩ vậy, Bùi Tuấn lập tức bước ra khỏi hàng nói với Thôi Tiểu Phù: “ Khởi bẩm Thái Hậu, thần cũng đồng ý thiết lập chức Binh bộ Tả Thị Lang. Nhưng thần cũng muốn mượn cơ hội này đệ trình Thái Hậu đồng ý bổ nhiệm nguyên Sóc Phương tiết độ Phó Sứ Mã tướng quân tái nhậm chức làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ.”
“ Hảo! Truyền ý chỉ ai gia, phong Tể Dương Quận vương Lý Hoài làm Binh bộ Tả Thị Lang, lập tức đi quận Đông Hải khảo sát việc cải cách nội quy quân đội. Mặt khác, phong nguyên Sóc Phương tiết độ Phó Sứ Mã cho làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ, lập tức nhậm chức.”
Cái kết cục này chính là thứ Thôi Tiểu Phù muốn. Đánh cờ gần một tháng, rốt cục trên Triều hội nàng đã thắng Trương Hoán. Tâm tình nàng thập phần dễ chịu. Mục đích Triều hội hôm nay cũng coi như đạt được, nàng thấy thời gian đã không còn sớm liền nói với Trung Điện Giam: “ Hỏi lại các vị quan lại, nếu còn việc khác thì bẩm tấu, vô sự liền tan triều.”
“ Thái Hậu có chỉ, các vị đại thần có việc thì bẩm tấu, vô sự liền có thể tan triều.” Âm thanh cao vút ngân nga tại đại điện. Âm thanh hãy còn chưa biến mất thì thấy từ đội ngũ tôn thất đi ra một người, hắn cao giọng bẩm báo: “ Thần có việc muốn bẩm tấu Thái Hậu!”
Người bước ra đúng là Thuận Hóa vương Lý Kiều. Lúc này, trên mặt Trương Hoán lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Trên đại điện Hàm Nguyên bắt đầu hơi có chút xôn xao, không ít người tâm cơ linh động đã đoán được chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Trương Hoán thua một ván, hắn há có thể không hề tìm kiếm phương diện khác để thu lại. Mà hiện tại, Lý Kiều ra mặt tựa hồ đúng là câu trả lời như suy đoán.
Không chỉ có các đại thần hàng đầu, Thôi Tiểu Phù, Bùi Tuấn, Lý Cầu, Lý Miễn, thậm chí Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy .v..v... ai cũng không ngờ rằng Lý Kiều sẽ ở vào thời điểm mấu chốt này có tấu chương muốn trình lên. Đây là một Tiêu Dao Vương gia ngay cả về Kinh thành cũng còn lười. Lão chưa bao giờ tham gia vào chính sự, lại càng không lên tiếng ở trên Đại Triều. Chính một Vương gia như vậy cơ hồ làm cho người ta quên lãng thì ngược lại tại lúc mẫn cảm nhất, khẩn yếu nhất liền ra mặt .
“ Thần buộc tội Tông Chánh Tự khanh ba năm không tổ chức hiến tế thần đẳng tại tông miếu. Chưa nói đến thất trách mà trước hết là đại bất kính đối với Tiên Đế.”
Tiếng của Lý Kiều không lớn, nhưng trong điện Hàm Nguyên hoàn toàn yên tĩnh vẫn cứ rõ ràng lọt vào tai mỗi người “ Thần yêu cầu lập tức bãi miễn Tông Chánh Tự khanh Lý Cầu!”
Trong đại điện hoàn toàn ồn ào, một chiêu phản kích tuyệt diệu. Cơ hồ tất cả mọi người cho là như vậy, sau khi bị buộc bỏ Binh bộ Tả Thị Lang để đổi lấy Sóc Phương Tiết Độ thì Trương Hoán đã phản kích. Mấy vị đại thần chuẩn bị mượn Đại Triều dâng tấu chương cũng lén lút thu lại tấu chương của mình. Trên Đại Triều, bọn họ chỉ là khán giả, đi cảm nhận cuộc va chạm giữa đệ nhất quân phiệt Đại Đường cùng người thống trị tối cao Đại Đường.
Đứng ở góc điện mà Thôi Khánh Công có chút ghen tị, hắn không ngờ ở trong cuộc đấu tranh quyền lực này bị gạt sang một bên. Vào mấy tháng trước gây ra sóng to gió lớn, vốn trong Đại Triều lần này danh tiếng hắn phải nổi lên cực điểm. Còn Vi Đức Khánh hoàn toàn bị người quên lãng vẫn duy trì thần sắc lạnh lùng của hắn. Phảng phất trong Đại Triều mà có gió nổi mây phun thì cùng hắn không có nửa điểm quan hệ. Sự chú ý của hắn trước sau dồn vào Trương Hoán.
Bùi Tuấn tựa hồ nửa ngủ thiếp đi. Lão đã diễn xong, còn lại chỉ là đối thủ Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán diễn, không quan hệ gì tới lão. Tông Chánh Tự, Tông Chánh Tự thì làm cái gì? Mục đích của Trương Hoán còn không rõ ràng sao?
Sau cơn ồn ào ngắn ngủi là hoàn toàn yên lặng, yên lặng giống như chết. Ngay cả Thôi Tiểu Phù cũng vẫn giữ im lặng, vấn đề này không tới phiên nàng giải thích.
“ Thần oan uổng!” Kẻ đương sự xuất hiện, Tông Chánh Tự khanh Lý Cầu cơ hồ là bổ nhào ra. Thân hình to mập rẽ ra một con đường, phảng phất như núi lở mà tới trước mặt Lý Kiều, lại phối hợp đôi mắt hung ác của hắn. Nếu như đem đại điện đổi thành rừng rậm thì Lý Kiều kia đã sớm bị hắn chẻ thành trăm mảnh vụn.
“ Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Cầu tức giận đến toàn thân phát run, vô luận như thế nào hắn đều cho rằng mình chịu oan uổng.
“ Ta ngậm máu phun người?” Lý Kiều nặng nề hừ một tiếng, hắn chỉ vào tất cả tôn thất cùng quan viên văn võ trong đại điện mà cao giọng chất vấn: “ Hiến tế tông miếu cũng không phải việc bí mật gì. Ngươi thử hỏi mọi người xem ba năm vừa rồi ngươi mở cửa lớn của tông miếu được mấy lần?”
“ Không nên kích động, tỉnh táo lại!” Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân Lý Vận đứng gần Lý Cầu nhất nhịn không được mà nhắc nhở hắn.
Lời nhắc nhở rõ ràng lọt vào tai giống hệt một chậu nước lạnh đổ xuống, Lý Cầu đột nhiên lập tức yên tĩnh trở lại. Lý Kiều chẳng qua là con chó mà thôi, kẻ thực sự đứng phía sau màn vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn mình cười lạnh kia kìa!
Đó là một âm mưu.
Lý Cầu lui mạnh về phía sau một bước, hắn hơi hơi chỉnh lý qua ý nghĩ của mình rồi liền lên giọng nói: “ Thái Hậu. Thần cũng thừa nhận chứng thật là có ba năm không tiến hành bái tế tông miếu. Nhưng thực sự không phải là thần không nghĩ mà là thần có nỗi khổ khó nói.”
“ Ái khanh không ngại nói một câu xem là nỗi khổ gì? Xem Thuận Hóa vương có hiểu rõ ngươi không”
Lời của Thôi Tiểu Phù mặc dù là nói cho hai người Lý Cầu cùng Lý Kiều nghe, nhưng ánh mắt của nàng cũng lại nhìn chăm chú vào Trương Hoán. Điện Hàm Nguyên mặc dù cực kỳ sâu rộng, nhưng Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán lúc này cũng không cách nhau xa, không đến ba mươi bộ. Nàng ở trong bóng tối, Trương Hoán ở ngoài sáng, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ biến hóa của Trương Hoán.
Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, cũng như cùng tất cả quan viên đều đang nhìn hai vị Vương gia đánh cờ, phảng phất chuyện này không hề quan hệ cùng hắn. Lui một bước nói, ba năm Lý Cầu không tế tông miếu thì tất cả mọi người trong đại điện biết. Nhưng không ai nhắc nhở tới nó. Khi mà vi phạm quy tắc trở thành thói quen thì cuối cùng thói quen đó cũng thành quy tắc mới .Nếu như truy tới cùng thì số người và sự việc cần bị buộc tội vẫn còn có rất nhiều, Ví dụ như vấn đề đem công văn mang về nhà phê duyệt. Ví dụ như vấn đề cấm chỉ quan viên buôn bán , vấn đề nuôi bao nhân tình, vấn đề vi phạm quy tắc lấy thiếp , vấn đề trộm chiếm công điền để thu điền tô. Những điều này là trong luật pháp Đại Đường đã có mệnh lệnh cấm chỉ rõ ràng. Nhưng mấy năm vừa rồi tác phong tản mạn này đã xâm nhập đến mỗi một cái góc nhỏ triều đình. Chỉ cần không gây ra đại sự thì cũng sẽ không có người hỏi đến những việc vặt này. Nói cho cùng thì đây là chế độ giám sát Đại Đường bị thiếu làm cho dẫn đến một loạt hậu quả.
“ Mỗi một lần hiến tế tông miếu, tối thiểu cũng cần hao phí hai vạn quan tiền. Nhưng chỗ Tông Chánh Tự của thần hàng năm kinh phí chỉ có ba vạn lạng bạc, mà hằng ngày chi tiêu công vụ, quan lại đi công cán các nơi cần chi tiêu cùng trợ cấp, bù vào than củi, chi phí xe ngựa, trợ cấp cưới gả ma chay cho con cháu tôn thất .v..v... Tất cả những thứ này đều phải dùng tiền, ba vạn lạng đã là vô cùng căng thẳng, đâu còn có tiền để cử hành hiến tế tông miếu? Các vị đại thần, tình trạng tài chính triều đình nói vậy tất cả mọi người rất rõ ràng. Mỗi một Bộ, Tỉnh cũng đang lo lắng tiết kiệm chi tiêu như thế nào. Ta nghĩ, không chỉ là Tông Chánh Tự, mà ngay cả Đại Minh Cung đêm trước bị thiêu hủy Bồng Lai các, Thái Hậu cũng không phải thể hiện rõ thái độ không hề xây dựng lại sao?”
Lý Cầu nói năng chuẩn xác, hắn không cử hành hiến tế tất nhiên nguyên nhân là kết quả được tổng hợp lại từ các loại suy nghĩ. Bao gồm hắn bất hòa cùng với Thọ Vương, thậm chí Thái Hậu Thôi Tiểu Phù cũng ám chỉ hắn ít cử hành hoạt động tôn thất. Nhưng hắn cũng biết hai năm không cử hành tế lễ tông miếu đem lại nguy hiểm miễn chức. Vì thế phụ tá hắn đã sớm cùng hắn thương lượng xong đối sách, lấy cớ không có tiền tổ chức tiến hành để từ chối, tài chính triều đình túng quẫn, cần phải sửa lệ theo làn gió tiết kiệm. Đây là một cái cớ cực kỳ đường hoàng.
Hắn càng nói càng có lý, liếc mắt nhìn Lý Kiều hừ lạnh một tiếng mà nói: “ Triều đình gặp khó không phải những người đang sống mơ mơ màng màng tại Lũng Hữu dự đoán được sao?”
“ Tông Chánh Tự khanh nói sai rồi!” Lô Kỷ một mực chờ cơ hội bước ra khỏi hàng rốt cục đứng dậy, hắn thi lễ với Thôi Tiểu Phù rồi nói: “ Thái Hậu, xin cho thần bẩm báo tình hình.”
Chuyện tựa hồ có chút phức tạp, hiện tại không chỉ có là tranh cãi giữa hai vị Vương gia , ngay cả Hộ Bộ cũng bị liên quan đến. Lô Kỷ là tâm phúc Bùi Tuấn, vậy có phải đấu tranh giữa Trương Hoán cùng Thôi Tiểu Phù rốt cục liên lụy tới Bùi Tuấn sao?
Mọi người mỏi mắt mong chờ.
“ Lô ái khanh mời nói!” Thôi Tiểu Phù khắc chế không vui trong lòng mà lạnh lùng nói.
Rõ ràng Lý Cầu đã chiếm cứ thượng phong, chuyện này đem ra không giải quyết được gì. Cũng không đoán được Lô Kỷ nhảy ra nhiều chuyện, nàng bất mãn nhìn về phía Bùi Tuấn, chỉ thấy Bùi Tuấn vẫn còn đang nhắm mắt lại chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Trương Hoán trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong bố cục của hắn thì lo lắng nhất chính là Lô Kỷ. Nếu như Lô Kỷ không chịu đứng ra thì không thể làm gì khác hơn là chính hắn tự mình ra mặt. Nhưng như vậy thứ nhất là Thôi Tiểu Phù hoặc Bùi Tuấn liền rất có thể đoán được kế hoạch, mà hiện tại hắn đang có thể thong dong nhìn nước dâng đến chân thành.
“ Tông Chánh Tự khanh, ngươi nói nguyên nhân không tiến hành hiến tế tông miếu là không có tiền. Ta đây liền hỏi ngươi, Tông Chánh Tự hàng năm đều dự toán là ba vạn lạng bạc, vậy vì sao trước đây có thể hiến tế, mà hiện tại thì không thể hiến tế vậy?”
“ Cái ... này” Lý Cầu nhất thời cứng họng .
Lô Kỷ cười lạnh một tiếng liền nói với mọi người: “ Thái Hậu, bệ hạ, các vị đại thần. Chi phí Tông Chánh Tự tổ chức tế điện tông miếu cũng không nằm trong ba vạn lạng bạc kinh phí hàng năm, mà là do hắn tự xin. Nhưng sự thực là ba năm vừa rồi hắn chưa bao giờ xin quá khoản chi phí này. Là chính hắn không làm, như thế nào lại nói là Hộ Bộ không chịu xuất tiền cho hắn được?”
“ Hừ! Chính mình không làm lại còn muốn đổ trách nhiệm cho Hộ Bộ. Nếu như không có Lô Thị Lang giải thích thì ta còn tưởng rằng Lạc vương thật có nỗi khổ khó nói!”
Lý Kiều nắm được chuôi bèn không hề cho Lý Cầu cơ hội giải thích, lão tiến lên hướng Thôi Tiểu Phù thi lễ: “ Thần lần này quay về kinh chính là để thăm viếng tông miếu. Hôm qua chứng kiến, bên trong tông miếu đã có nhiều chỗ trong điện phủ bị mục, chỗ tổn hại rất nhiều, mà Tông Chánh Tự không thể trốn tránh trách nhiệm. Thần lại một lần nữa đề nghị bãi miễn chức Tông Chánh Tự khanh, lấy người có khả năng làm.”
Trong âm thanh phẫn nộ vang dội đại điện, không khí trong đại điện bắt đầu căng lên. Tất cả mọi người đều nhìn hướng Thôi Tiểu Phù, xem nàng che chở Lý Cầu như thế nào đây.
Đang lúc này, một âm thanh hơi có vẻ non nớt từ trên ghế ngọc truyền đến “ Thuận Hóa vương biết nguyên nhân Tông Chánh Tự khanh không đưa ra xin kinh phí kỳ thật là vì tiết kiệm chi tiêu cho triều đình chứ?”
Suốt hai canh giờ, Thiên Tử Đại Đường Lý Mạc đều không nói một lời, tại lúc tất cả mọi người đã quên lãng ngài thì ngài lại vào lúc mấu chốt nhất lên tiếng.
Máu mủ tình thâm, Lý Cầu là cha đẻ của ngài. Tình phụ tử khiến cho ngài rốt cục không để ý cảnh báo trước đó của mẫu hậu là ngài không được tham chính, dứt khoát đứng ra giải vây cho cha.
Ánh mắt của mọi người đều ngoắt nhìn về phía hoàng đế nhỏ tuổi này, ngay cả Bùi Tuấn một mực nhắm mắt cũng mở mắt ra để lộ vẻ kinh ngạc. Lý Mạc đứng lên cao giọng nói: “ Trẫm cho là. Hiến tế tông miếu ngay cả lễ chế cũng không thể tùy tiện bỏ đi, nhưng tại lúc tài chính triều đình túng quẫn thì có thể suy nghĩ số lần cùng phương thức bái tế. Ví dụ như đem một năm một tế đổi thành ba năm một đại tế, hàng năm một tiểu tế. Như vậy tận lực lợi dụng vật tư hiện có cùng người trong cung đình để tiết kiệm chi tiêu. Như vậy liền có thể đem tiền dùng vào việc dân sinh đại sự. Trẫm nghĩ tổ tông cũng đồng ý chúng ta làm như vậy. Tông Chánh Tự khanh” Lý Mạc quay đầu hướng về phía Lý Cầu đứng ở giữa đại điện.
“ Có thần!” Lý Cầu trong lòng một hồi kích động, chính con mình vào lúc mấu chốt thì đứng ra .
“ Trẫm kiến nghị ngươi đổi mới quy tắc hiến tế tông miếu , giao cho Thái Hậu cùng Tướng Quốc phê chuẩn. Ba năm không hiến tế tông miếu xác thật không nên, hy vọng ngươi mau chóng chuẩn bị, tại tết Trung nguyên thì cùng nhau bắt đầu hiến tế.”
“ Thần tuân chỉ!”
Lý Mạc lại nhìn qua Lý Kiều khẽ cười nói: “ Tâm tình xúc động phẫn nộ của Thuận Hóa vương trẫm có thể hiểu được, nhưng tài chính triều đình xác thật túng quẫn, trẫm đã mệnh Tông Chánh Tự sửa lại, cũng mong Vương gia thông cảm.”
Lý Kiều khom người thi lễ “ Thần không dám!”
Ba câu hai lời, Lý Mạc liền hóa giải một trận sóng gió sắp phát triển. Ngài còn nhỏ tuổi như thế này mà bình tĩnh tỉnh táo, suy nghĩ vấn đề chu đáo lại lấy đại cục làm trọng, quả thực khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa. Cơ hồ tất cả mọi người có cảm giác được cổ vũ sâu sắc, trong lòng âm thầm lớn tiếng hô to: Đại Đường may mắn rồi! Lại được thấy minh quân.
Nhưng Lý Mạc được tán thướng cũng không phải tất cả mọi người vui mừng, Trương Hoán tạm thời không nói, Thôi Tiểu Phù trong lòng cũng là từng đợt rét run. Nhiều năm qua, Lý Mạc một mực là một chú gà non dưới cánh của nàng. Cho tới bây giờ đều là một viên đá lót đường cho nàng chấp chính. Mà giờ khắc này, gà con sắp biến thành hùng ưng giương cánh bay cao, đá lót đường biến thành một tòa núi nhỏ đang vươn lên. Điều nầy có thể làm cho nàng cảm thấy trong lòng run sợ. Quyền lực, bất cứ người hoặc sự việc nào uy hiếp đến quyền lực của nàng thì nàng đều không thể dễ dàng tha thứ.
“ Mẫu hậu cho là nhi thần làm được, có đúng không?” Lý Mạc cuối cùng quay sang thỉnh Thôi Tiểu Phù.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trước mắt này bởi vì hưng phấn mà nở căng ra, Thôi Tiểu Phù trong lòng lại rồi đột nhiên sinh ra một sát cơ. Nhưng tia sát cơ này lại trong nháy mắt biến mất, nàng ôn hòa cười cười mà nói: “ Hoàng thượng làm rất khá. Ngươi nhìn, các đại thần đều ủng hộ!”
“ Bệ hạ, Thái Hậu, thần còn có bản tấu.” Lúc này, Lô Kỷ lấy ra một quyển tấu chương, tiến lên khom người bẩm báo.
Thôi Tiểu Phù mặt liền biến sắc, Lô Kỷ vô ý thức khiến cho thứ bậc đế, hậu điên đảo, hoàn toàn đâm tâm tình mẫn cảm của nàng. Hồi lâu mới nghe Thôi Tiểu Phù lạnh lùng đáp: “ Lô Thị Lang cứ nói.”
Lô Kỷ cũng đột nhiên ý thức được chính mình phạm một sai lầm lớn, nhưng chuyện đã không cách nào vãn hồi. Hắn đành phải kiên trì tiếp tục tâu: “ Khởi bẩm Thái Hậu, chính như mới vừa rồi nói, tài chính triều đình xác thật hết sức túng quẫn, bởi vì thuỷ vận phải đi dọc theo tuyến đường đạo tặc đông đảo. Vì an toàn, thần đề nghị thuỷ vận thay đổi tuyến đường. Từ Trường Giang đi Tương Dương, lại đi vòng Đan Thủy đến Quan Trung, thỉnh Thái Hậu phê chuẩn.”
Lúc này, Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển cũng từ trong ban đi tới nói: “ Lô Thị Lang nói không sai, triều đình khủng hoảng tài chính xác thật đã là lửa sém lông mày. Thiếu Phủ tự đã bắt đầu thu thập đồ đồng để đúc tiền, nhưng cũng chỉ có thể giải quyết chỗ bổng lộc hàng năm bị thiếu, so sánh khoản tiền còn cần thì cách khá xa. Phải thời để thuỷ vận đến Trường An mới là kế lâu dài, Nguyên Diêm Thiết Giam lệnh Dương sứ quân cũng từng đề nghị thuỷ vận thay đổi tuyến đường để đi Tương Dương. Có điều thần lo lắng Đan Thủy có thể thông thuyền lớn qua hay không?”
“ Chuyện này không cần lo lắng!” Lô Kỷ cười tiếp lời nói: “ Hôm qua đã nhận được tin của Dương Viêm, Đan Thủy hiện tại có thể qua được thuyền nhỏ. Tạm thời Dương sứ quân đã thành lập kho hàng trung chuyển ở Tương Dương, tiền lương có khả năng tạm lưu trong kho rồi lấy liên đội thuyền nhỏ đưa tới. Thần đã tính toán sơ qua, mặc dù so sánh thuỷ vận từ trước thì chậm hơn vài ngày, nhưng khả năng vận chuyển của Trường Giang khá lớn, chi phí thực tế so sánh đường cũ càng thêm có lợi.”
“ Thỉnh Thái Hậu phê chuẩn!” Lô Kỷ cùng Phòng Tông Yển lại trăm miệng một lời hướng Thôi Tiểu Phù xin chỉ thị.
Thuỷ vận cần không đi theo đường xưa lối cũ thì Thôi Tiểu Phù so với ai khác đều biết rõ hơn. Nhưng trước khác nay khác, xem ra hiện tại Thôi Khánh Công cũng không dám lại cắt đứt thuỷ vận, càng chủ yếu là Tương Dương đã thành địa bàn của Trương Hoán. Đem thuỷ vận chịu khống chế của hắn, điều nầy sao có thể? Càng không cần phải nói thành lập kho hàng tại Tương Dương. Chỉ dựa vào điểm này là Thôi Tiểu Phù liền tuyệt không có ý giải quyết.
Bất quá, Thôi Tiểu Phù cũng không có biểu hiện được quá mức tự tin, nàng do dự chỉ chốc lát liền nói với Bùi Tuấn: “ Tướng Quốc, ai gia cho là nếu tài chính triều đình nguy cấp thì không ngại cứ theo đường cũ vận chuyển trăm vạn quan tiền tới cứu khẩn cấp. Còn đường mới Tương Dương chưa bao giờ đi qua nên không thể xác định có khó khăn gì không. Một khi phát sinh bất trắc lại phá hư đại sự. Chuyện này cần trì hoãn vì thận trọng, Tướng Quốc nghĩ sao?”
Ý nghĩ của Bùi Tuấn cùng Thôi Tiểu Phù hoàn toàn như nhau. Đã bị Trương Hoán khống chế lương thực, liền quyết không thể để hắn lại chẹn họng tài chính. Nếu Thôi Tiểu Phù đề nghị đi đường xưa lối cũ, vậy cũng là nói nàng có thể đảm bảo Thôi Khánh Công không có ý đánh vào thuỷ vận.