Lúc này, Hàn ở bên cạnh thành khẩn khuyên nhủ: “ Thái Hậu, không thể nói như vậy. Giám Quốc điện hạ lên ngôi đế vị là mục đích chung, ít nhất
tương lai sẽ bớt chém giết đi rất nhiều. Thái Hậu mà vui vẻ đồng ý thì
thần nghĩ Giám quốc cũng sẽ không gây khó khăn cho Thái Hậu, sẽ để Thái
Hậu bảo dưỡng trăm năm ở trong cung. Tất cả những việc đại hoan hỉ này
thì hẳn là Thái Hậu nên thuận theo xu thế mới đúng.”
Ít nhất
tương lai sẽ bớt chém giết đi rất nhiều. Thôi Tiểu Phù lặp lại những lời này của Hàn hai lần, rốt cục bà ta gật đầu mà bảo: “ Những lời này coi
như tiếng người, được rồi! Ai gia đồng ý với các ngươi. Có điều ta muốn
các ngươi đảm bảo, hắn sẽ không lại giết ai gia!”
Bùi Hữu cùng
Hàn vội vàng thi lễ thật thấp rồi cùng kêu lên: “ Chúng thần nguyện ý
lấy tính mạng đảm bảo. Chỉ cần Thái Hậu phối hợp thì Giám Quốc điện hạ
nhất định sẽ không làm hại Thái Hậu.”
Được hai người trịnh trọng đảm bảo, trái tim Thôi Tiểu Phù hơi hơi trùng xuống. Bà ta lập tức hỏi: “ Các ngươi chuẩn bị để ai gia làm như thế nào?”
Bùi Hữu cùng
Hàn nhìn nhau, Bùi Hữu liền nói chậm rãi: “ Ngày mai triều đình phải
triệu tập đại hội khẩn cấp của các quan trong triều từ hàm ngũ phẩm. Đến lúc đó xin Thái Hậu tuyên bố giữa triều đình lập Giám Quốc điện hạ làm
Tân Đế.”
Ngày mười sáu tháng năm, Trương Hoán có hai vạn thiết
kỵ hộ vệ đã đến huyện Tân Phong phía đông Trường An. Đại quân đóng trên
một mảnh đất trống bên cạnh đường cái quan. Nơi này rất gần Ly Sơn,
phong cảnh đẹp đẽ. Trương Hoán đầy hứng thú liền mang hơn ba trăm thân
vệ đến Ly Sơn săn thú.
Lúc này đúng là buổi sáng, liếc mắt nhìn
lại, dưới chân núi Ly Sơn cây cối xanh um tươi tốt, dãy núi giống như
một con ngựa lớn nằm vắt ngang trên bình nguyên Quan Trung “ Đến rồi!”
Mấy con hoẵng cùng thỏ hoang bị binh lính xua đuổi từ trong rừng cây
chạy ra, Trương Hoán phóng ngựa phi nhanh chỉ một thoáng liền đuổi kịp
chếch ngang với mồi săn. Cánh cung của hắn giương căng như trăng tròn,
mũi tên nhọn hoắt nhắm ngay vào một con hoẵng.
“ Nghĩa phụ, để cho con!”
Trương Hoán buông dây cung, hắn thả cung xuống quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đứa con nuôi hắn mới nhận Thi Dương cưỡi một con ngựa nhỏ, tay cầm một cây
cung ngắn. Ánh mắt sắc bén của nó nhìn chăm chú một con hoẵng ở gần
nhất, cũng không luống cuống bắn tên mà đang đợi cơ hội tốt nhất. Trong
nháy mắt con hoẵng từ bên cạnh chạy qua chỗ nó, Thi Dương giương cung
thả một mũi tên, ra tay quyết đoán khác thường, chỉ tiếc con hoẵng kia
vừa lúc nghiêng người nên tránh thoát một mũi tên này của nó.
Thi Dương chính là bé trai mà Trương Hoán đã thu nhận tại Trần Lưu. Em gái
nó tên là Thi Bách Linh, hai anh em đi về phía tây cùng Trương Hoán. Tại Lạc Dương thì biết được ông nội của Thi Dương cũng qua đời, hai đứa bơ
vơ không nơi nương tựa nên Trương Hoán liền thu cả hai làm con nuôi.
Thi Dương năm nay chín tuổi, mặc dù xuất thân dòng dõi thư hương nhưng cũng rất thích cưỡi ngựa bắn cung. Dọc theo đường đi được thân binh của
Trương Hoán chỉ giáo kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn tên nên tiến bộ thần tốc, ngày hôm trước tại huyện Hoa Âm đã phi ngựa bắn trúng một con gà núi.
Mặc dù mũi tên này của Thi Dương không bắn trúng con hoẵng, nhưng Trương
Hoán lại khá thích sự tỉnh táo và tính cách quyết đoán của nó, cảm thấy
rất giống chính mình. Hắn thấy Thi Dương rất không cam lòng muốn đuổi
theo liền cười ngăn cản nó.
“ Dương nhi, vừa rồi mặc dù con đợi được thời cơ nhưng lại không nắm chắc. Hãy để ta bắn một mũi tên cho con xem.”
Thi Dương mặc dù đã nhận Trương Hoán làm nghĩa phụ, nhưng lại chưa từng
thấy hắn bắn tên. Chỉ nghe thân binh của Trương Hoán nói nghĩa phụ có
tiễn pháp cao cường. Hiện tại có cơ hội thì làm sao nó chịu bỏ qua nên
lập tức dừng ngựa lại, vươn dài cổ nhìn tên pháp của nghĩa phụ.
Trương Hoán mỉm cười lại trương dây cung, mắt dần dần nheo lại thành một vệt.
Mũi tên lia theo con hoẵng ban nãy, nó đã lẻn đến bên dòng suối nhỏ cách hơn bảy mươi bộ. Trương Hoán đột nhiên buông dây cung, một mũi tên như
nanh sói giống hệt tia chớp bắn về phía con hoẵng.
“ Nguy rồi. Bắn lệch!” Thi Dương sau khi thấy mũi tên của nghĩa phụ hơi hơi đi chệch thì nó căng thẳng thốt ra.
Liền tại lúc nó nói “ nguy rồi” , con hoẵng kia thấy phía trước có nước suối cản đường bèn quay đầu chạy về. Đúng lúc mũi tên Trương Hoán bắn thủng
cổ nó, con hoẵng lúc này ngã trên đất.
Một mũi tên này khơi gợi
tiếng hoan hô của đám thân binh. Trương Hoán nhìn qua Thi Dương đang há
mồm không thể ngậm lại mà cười nói: “ Con đã rõ chưa! Để bắn một mũi tên ta phải tra xét gió hướng, suy tính địa lợi, lúc đó mới nắm chắc thời
cơ. Tuổi con vẫn còn nhỏ nên cần phải suy nghĩ nhiều hơn thì tương lai
nhất định sẽ vượt qua nghĩa phụ. Bắt đầu từ ngày mai, từ lúc trời còn
chưa sáng thì con phải rời giường đi lặn xuống nước cho ta.”
Thi Dương mặc dù không hiểu tại sao bảo nó phải lặn xuống nước, nhưng đối
với nghĩa phụ nó đã sùng bái đến xương tủy nên lập tức gật đầu. “ Con
nhất định sẽ không để nghĩa phụ thất vọng.”
Lúc này, có một chiến mã từ xa phi tới, lập tức thân binh cao giọng hô to. “ Đô Đốc. Đại doanh có người đến, xin mau trở về.”
“ Là ai vậy?” Trương Hoán sau khi đợi cho đến gần mới hỏi.
“ Là người từ triều đình mới đến. Tổng cộng có mười ba người. Cầm đầu là
Hình bộ Thượng Thư Hàn. Còn có Khanh Giám quan trọng khác mà thuộc hạ
không nhớ được tên.”
Trương Hoán do dự một chốc rồi lập tức nói với mọi người: “ Thu dọn đồ, theo ta lập tức quay về doanh.”
Mọi người quay đầu ngựa lại phóng theo Trương Hoán nhằm hướng đại doanh phi nhanh đi làm bắn tung một đám bụi vàng cuồn cuộn.
Không tới một khắc thời gian, toán người của Trương Hoán đã chạy tới quân
doanh. Từ xa nhìn lại thì quân doanh vẫn chỉnh tề uy nghiêm, binh lính
trên trạm gác vẫn chăm chú thường trực. Nhưng Trương Hoán vẫn cảm giác
được tựa hồ ở đó có cái gì không ổn nhưng nhất thời cũng nói không nên
lời. Vào tới cửa, Trương Hoán mới phát hiện chỗ không đúng. Chỉ thấy hai vạn binh lính chỉnh tề xếp thành hàng trên bãi đất trống tại quân doanh giống như đang chuẩn bị xuất phát. Hắn không khỏi ngẩn ra vừa muốn
xuống ngựa, lại thấy Hàn dẫn theo hơn mười vị trọng thần bước nhanh đi
tới, Công Bộ Thượng Thư Lý Hàm, Thiểu Phủ Tự Khanh Quách Toàn, Diêm
Thiết Giám Lệnh Dương Viêm, Thái Thường Khanh Đỗ Á, Kinh Triệu Doãn Lê
Kiền, Ngự Sử Trung Thừa Nhan Cửu Độ, Đại Lý Tự Khanh Tân Cảo .v..v...
Tất cả bọn họ vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Trương Hoán thì cùng
nhau ngừng lại. Hàn dẫn đầu quỳ xuống, cất cao giọng vang dội ở trong
gió “ Thần là Hàn cung nghênh hoàng đế bệ hạ!”
“ Thần Lý Hàm, thần Quách Toàn, thần Dương Viêm khấu kiến Đại Đường hoàng đế bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
“ Vạn tuế!” Trong quân doanh vang lên tiếng la trời long đất lở, hai vạn
vị tướng sĩ cùng nhau quỳ xuống, âm thanh vang tận mây xanh “ Đô Đốc vạn tuế!”
Trương Hoán chậm rãi tỉnh lại từ trong kinh ngạc. Môi hắn hơi hơi giật giật mà nhìn về phía hai vạn tướng sĩ. Hắn thấy chính là
những khuôn mặt vô cùng kích động, những đôi mắt lấp lánh giọt lệ trung
thành. Hắn vẫn đang nhìn thấy rõ ràng hình ảnh tám năm trước lúc mới đến huyện Thiên Bảo quận Vũ Uy, anh dũng đi tới trong bão tuyết, đi qua Hà
Tây trời xanh thẳm đất mênh mông, đi qua Cửu Châu Hà Hoàng dưới một vầng trăng cô độc soi bóng, đi vào An Tây mênh mông vô ngần. Đi bước một tới hôm nay, tới một ngày mà hắn chờ đợi đã thật lâu thật lâu, nhưng khi nó đột nhiên đến thì lại cứ như là không đúng sự thực. Trong sự chờ đợi
trang nghiêm, dưới lá đại kỳ tung bay phần phật trong tiếng gió, Trương
Hoán nhẹ nhàng giơ tay, dùng âm thanh không lớn nhưng lại không cho phép kháng cự của hắn mà nói: “ Tất cả miễn lễ!”
“ Tạ bệ hạ!” Hàn
đứng lên, đem một quyển quốc thư trịnh trọng giao cho Trương Hoán, “ Đây là chiếu thư lên ngôi do Thái Hậu đích thân viết. Nước không thể một
ngày không vua, xin bệ hạ theo thần lập tức quay về kinh. “
Trương Hoán cũng không tiếp, hắn nhìn qua Hàn một chút liền nói: “ Ngươi tạm thời đi theo ta vào trướng.”
Vừa vào lều lớn, Trương Hoán từ từ ngồi xuống, hắn có hơi không yên lòng mà hỏi han: “ Tình hình Trường An đã ổn định rồi sao?”
“ Hồi bẩm bệ hạ, đã ổn định. Triều thần đã vào triều bình thường. Bùi
Thượng Thư triệu tập quần thần mở hội, đồng thời lấy hình thức biểu
quyết đầu phiếu đề nghị lập tân quân. Quần thần nhất trí đề nghị bệ hạ
đăng cơ, Thái Hậu cũng tự mình lâm triều đốc thúc chúng thần mau chóng
nghênh đón bệ hạ về. Không chỉ có đại thần trong triều, rất nhiều nguyên lão Đại Đường cũng tỏ vẻ ủng hộ bệ hạ đăng vị.”
Hàn lại một lần nữa đem quốc thư đưa cho Trương Hoán “ Xin bệ hạ hoả tốc theo thần về kinh.”
Trương Hoán cũng vẫn không tiếp, hắn do dự một lát rồi hỏi: “ Ta đang suy
nghĩ, liệu có nên làm ra vẻ phải cự tuyệt ba bốn lần rồi mới nhận
không?”
Hàn nhịn cười bảo: “ Vừa mới rồi ở ngoài cửa bệ hạ đã là một lần cự, hiện tại với thần lại là hai lần cự. Khi thần lại thỉnh cầu bệ hạ lập tức về kinh một lần nữa thì có tính là ba lần cự hay không?”
Trương Hoán cũng cười. Hắn chinh chiến tứ phương qua bao lần chém giết sát
phạt, há có thể cho phép mình nhu nhược yếu đuối. Nay đột nhiên bị
chuyện đăng cơ khiến cho có hơi chân tay luống cuống. Đột nhiên Trương
Hoán như thay đổi thành người khác, hắn không chút do dự tiếp nhận chiếu thư đăng cơ do Thôi Tiểu Phù tự tay viết. Hắn tự tin cười nói: “ Được
rồi! Ta đây sẽ theo ngươi vào kinh.”
Ngày mười bảy tháng năm năm Vĩnh An thứ hai, Trương Hoán quay về thành
Trường An, Bùi Hữu, Thôi Ngụ dẫn theo đủ loại quan lại nghênh đón ở
ngoài thành. Sau khi cử hành nghi thức triều bái chính thức, Trương Hoán có năm nghìn kỵ binh thiết giáp hộ vệ tiến vào thành Trường An. Trong
thành Trường An thật là sôi động chưa bao giờ có. Vạn dân ra khỏi ngõ
nhỏ, gần trăm vạn dân chúng Trường An tự phát đổ tới đường Chu Tước để
nghênh đón Tân Đế của bọn họ. Đây là quang cảnh hùng tráng như thế nào,
từ trên cao nhìn xuống, dân chúng dày đặc tình cảm kích động quơ cánh
tay giống như biển cả liếc mắt nhìn không thấy giới hạn. Còn đội hộ vệ
năm nghìn người của Trương Hoán lại giống như những bọt sóng nhỏ trong
biển khơi. Mỗi đi một bước của hắn thì tiếng hô “ vạn tuế” ầm ĩ tựa như
trời long đất lở. Vô số quan lại đủ kiểu đi theo hơi bị biến sắc, chỉ có kỵ binh hộ vệ Trương Hoán sừng sững bất động. Bọn họ xếp thành hàng
chạy quanh tứ phía long xa, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén dùng sự
cảnh giác cao nhất để bảo vệ chủ soái của mình.
Trương Hoán yên
lặng ngắm nhìn những gương mặt tràn ngập kích động cùng vui sướng, hắn
thấy cảm động sâu sắc. Trăm vạn ánh mắt này, trăm vạn cánh tay đang vung vẩy này, áp lực mong chờ vô cùng vô cùng nhiều. Sự chờ đợi đối với cuộc sống hạnh phúc, khát vọng đối với công bình và chính nghĩa làm hắn cảm
nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có. Như thể cả một quả núi lớn đè nặng lên vai hắn. Hoàng đế Đại Đường, đây tuyệt không chỉ là một dấu hiệu quyền lực, nó là một loại dấu hiệu trách nhiệm phải gánh vác
sự cường thịnh của Vương triều Đại Đường, gánh vác sự đổi mới quật khởi
của cả một dân tộc. Giờ khắc này, rốt cục hắn không nhịn được mà rơi lệ
đầy mặt, trong dòng lệ Trương Hoán thì thào lẩm bẩm: “ Ta sẽ cố gắng
thực hiện. Hãy tin tưởng ta!”
Tiếng chuông trên gác chuông điện
Hàm Nguyên vang lên, tiếng chuông trầm thấp mà hùng hậu vang dội trong
không trung Đại Minh Cung. Ở trên sân rộng rãi hoành tráng trước điện
chủ Đại Minh Cung đứng đầy gần vạn vị quan viên các cấp tại kinh thành.
Bất kể là tiểu lại vừa mới nhậm chức hay vị nhất phẩm thân vương, bất kể là tiến sĩ trẻ tuổi vừa mới trúng khảo hay cựu thần đã ngoài bảy mươi
râu tóc bạc trắng, mỗi người đều cùng ngẩng đầu đứng thẳng, mỗi người
đều trang nghiêm như nhau.
Cánh cửa lớn nặng nề của Đan Phượng
môn chậm rãi mở ra, một vị quan viên Điện Trung Giám phi nhanh đến trước cửa lớn tiếng la lên gì đó. Tiếng kèn kích động theo chiều gió cất lên, những đội kỵ binh uy nghiêm bắt đầu chậm rãi xếp thành hàng chạy nhanh
vào cửa chính. Trên sân rộng tại Đan Phượng môn bọn họ lập thành ba đội ở mỗi bên phải trái, lập tức ba nghìn giáp sĩ vây quanh long xa của Tân
Đế Đại Đường chạy nhanh vào Đan Phượng môn.
“ Ngô hoàng vạn tuế!
Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Cả vạn vị quan viên nằm rạp người mà bái lạy, âm
thanh đều đặn vang vọng khắp sân rộng.
Long xa dừng lại, Trương
Hoán đi ra. Lúc này hắn đã thay bộ áo cừu đế vương, đầu đội mũ Cửu Lưu
miện, người khoác huyền y, chân đi hài đen. Ánh mắt trầm tĩnh, ba chòm
râu dài phất phơ trước ngực, hắn đứng cao cao ở trên xe đầy khí độ quân
lâm thiên hạ
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên “ Các khanh miễn lễ.”
“ Bệ hạ có chỉ, chúng đại thần đã lễ xong!” Quan viên Điện Trung Giám cao giọng hô.
Lập tức quan viên lại cao giọng hô lớn: “ Quan viên hàm ngũ phẩm vào điện!”
Đội ngũ quan viên khởi động, lập tức liền hình thành hai đội ngũ thật dài
đi dọc theo Long Vĩ đạo bước tới điện Hàm Nguyên, chia thành hai bên
phải trái đi qua Thông Càn môn và Quan Tượng môn tiến vào trong đại
điện.
Lúc này, ba nghìn giáp sĩ vây quanh Trương Hoán đi theo
Long Vĩ đạo tiến lên, khi đến đầu đường vào điện thì giao chúa công cho
trăm tên Điện Trung vệ. Ba nghìn giáp sĩ chia nhau đứng hai bên Long Vĩ
đạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước.
Trong điện
Hàm Nguyên lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt của
bảo vệ Nội điện cùng Trương Hoán. Trương Hoán diện mạo hiên ngang đi về
phía Long tọa, chúng thần yên lặng nhìn chăm chú vào hắn. Rất nhiều
người còn nhớ rõ tình cảnh đối chất tám năm trước của vị sĩ tử trẻ tuổi
kia lần đầu tiên vào điện Hàm Nguyên.
Vẫn cùng một chỗ, vẫn cùng một người, nhưng cũng là hai sự kiện cách biệt một trời.
Trong đội ngũ Trương Phá Thiên ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào người từng
là con thứ của Trương gia. Ông ta nhớ lại một lần đánh cuộc hào phóng
của Gia chủ trước khi qua đời, đã đem toàn bộ hy vọng của Trương gia gửi gắm vào Trương Hoán. Khi đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Trương Phá
Thiên đều cười nhạt trước quyết định hoang đường của Gia chủ, nhưng hôm
nay ...
Trương Phá Thiên đột nhiên sinh ra một loại hối hận mãnh
liệt, nếu như Gia chủ không tạ thế, vậy hôm nay làm sao Trương gia lại
phải chịu tình cảnh này?
Cũng như vậy, Trường Tôn Nam Phương đứng ở trong đội ngũ cũng có cảm xúc khó nén. Bởi ông ta xem ra, Trương Hoán chính là một thiên lý mã ngàn dặm mới tìm được, hoặc là một cao thủ
tuyệt đỉnh mã cầu trong tay. Nếu có được hắn thì đội mã cầu của ông ta
đánh đâu thắng đó. Tung hoành Đại Đường, không! Tung hoành thiên hạ. Ông ta cũng tràn ngập hối hận, lúc trước con gái Trường Tôn Y Y của ông ta
có thể trở thành Hoàng Hậu Đại Đường. Chỉ cần lúc ấy, lúc ấy không nên
để ý tới kẻ nên chết chính là Vương Thất Lang. Cả một đời ông ta đều
chọn rể, nhưng chỉ trong một chốc, ông ta lại lỡ mất dịp tốt cùng con rể phú quý nhất trong thiên hạ.
Trường Tôn Nam Phương thở dài một hơi rồi từ từ cúi đầu.
Trương Hoán vẫn vững bước đi tới phía trước. Bên trong điện Hàm Nguyên sâu
lắng dị thường. Rốt cục hắn đi một bước lên thềm ngọc, có hai tên hoạn
quan dẫn đường đến ngồi vào ngai vàng tối cao độc nhất vô nhị trong
thiên hạ.
Bùi Hữu đứng ở phía trước khẽ gật đầu với Điện Trung
Giám điều khiển chương trình, người điều khiển chương trình lập tức cao
giọng tuyên bố: “ Chúng quan yết kiến!”
Gần ngàn vị quan lớn đã là ngũ phẩm cùng đi ra hành lễ, cùng hô vang: “ Chúng thần tham kiến hoàng đế bệ hạ!”
“ Chúng ái khanh bình thân.” Trương Hoán đột nhiên phát hiện một bí mật,
đó chính là điện Hàm Nguyên có cấu tạo cực kỳ thông minh. Điện lớn như
thế có thể chứa đến vạn người trong đại điện, âm thanh không cần quá lớn mà lại có thể truyền ra thật xa. Nhất là vị trí Long tọa của hắn có
hiệu quả hồi âm rất tốt, hắn tùy ý nói một câu cũng có thể phóng đại
thành giọng điệu uy nghiêm truyền đi ra ngoài.
Hắn suy nghĩ về âm thanh kỳ diệu trong điện nên nhất thời tâm thần bay bổng. Khi chúng
quan viên trở về vị trí cũ, lúc này Bùi Hữu tiến lên một bước mà nói: “
Tân Hoàng lên ngôi, có nhiều việc chờ đợi. Nhưng tống cựu nghinh tân,
đầu tiên cần xác định miếu hiệu Tiên Đế. Thái Hậu đã quyết định miếu
hiệu của Tiên Đế là Kiềm Tông, xin bệ hạ định đoạt!”
Trương Hoán đã lấy lại tinh thần, hắn khẽ gật đầu “ Chuẩn tấu!”
Lúc này, Thôi Ngụ cũng tiến lên khải tấu: “ Kỷ nguyên mới đã mở, niên hiệu
của bệ hạ cũng là điều cần xác định đầu tiên. Xin bệ hạ trước hãy định
niên hiệu, để sử quan ghi lại.”
Trương Hoán do dự chỉ chốc lát
rồi chậm rãi nói: “ Trong phương ngôn: vì cố thánh nhân phải quay về
phía nam để thiên hạ đại trị. Trẫm xuất thân tầm thường nên biết rõ nỗi
khổ của dân, biết rõ nước gặp nguy khốn yếu nhược. Mặc dù trẫm không dám mơ sánh vai cùng thánh nhân, nhưng sau đại loạn tất đại trị. Trẫm
nguyện lấy đại trị để chăm lo việc nước, vì thế quyết định niên hiệu là
Đại Trị, mong chờ các khanh cùng nỗ lực!”
Nói đến đây, Trương
Hoán không chịu nổi kích động nội tâm, hắn đứng lên nói: “ Thái Tông có
nói, lấy đồng làm gương soi mới thấy quan phục chỉnh tề; lấy người giám
sát mới rõ hay dở; lấy sử mà soi, mới biết hưng vong. Hoán bất tài,
nguyện noi theo Thái Tông vui vẻ đón nhận lời khuyên. Trẫm tuyên bố thế
này, suốt trọn đời trẫm, Đại Đường ta không vì lời nói mà hoạch tội,
không vì can gián mà chịu hình. Nguyện chúng ái khanh và trẫm cùng nhau
chăm lo việc nước, sớm ngày tái hiện phồn thịnh của Đại Đường.”
Trong đại điện nhất loạt ồ lên, chúng thần quả thực không thể tin được vào
tai của mình. Không vì lời nói mà hoạch tội, không vì can gián mà chịu
hình, đây là chuyện chưa bao giờ có ở Đại Đường trong hơn một trăm năm
qua. Mà ngay cả Thái Tông hoàng đế Lý Thế Dân vui vẻ đón nhận lời khuyên cũng không hề ràng buộc mình như vậy. Đây có thể nói là điều quần thần
tha thiết ước mơ. Trăm ngàn năm qua những kẻ dám nói thật ra thì được
bao nhiêu người có thể chết già?
Đại trị, chấp nhận can gián,
chúng quần thần đột nhiên cảm nhận được sự bức thiết mà hoàng đế trẻ
tuổi này khát vọng về Đại Đường cường thịnh, cơ hồ tất cả người đều bị
lây cảm động .
Hàn, Bùi Hữu, Thôi Ngụ, Dương Viêm, Lý Hàm
.v..v... các trọng thần vội vàng đứng ra, bọn họ kích động thi lễ mà
nói: “ Thần nguyện vì bệ hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
Sau đó Đại Triều tiến hành ước chừng năm canh giờ, tuy dài dằng dặc nhưng
không nặng nề. Lần Triều hội này đề cập đến xu hướng quyền lực tương lai nên được mọi người chú ý. Ngoại trừ xác định miếu hiệu Tiên Đế cùng
niên hiệu của Tân Đế, đồng thời cũng tiến hành một loạt thay đổi thể chế quan trọng. Đầu tiên chính là huỷ bỏ việc từ thế gia triều chánh mà
hình thành Nội Các, lại khôi phục Chính Sự Đường, lấy Trung Thư Môn Hạ
Bình Chương Sự đúng đầu. Tạm noi theo thể chế trong thời kỳ Thiên Bảo
thiết lập chức Tả Hữu Tể Tướng để cầm đầu. Lấy Thượng Thư lục bộ là phó
tướng mà giúp đỡ các Tể Tướng.