Đồng thời lại tiến hành một loạt bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự
quan trọng. Bùi Hữu không hề thấp thỏm trở thành người đầu tiên đảm nhận chức Hữu Tể Tướng, là người đứng đầu đủ loại quan lại, phụ tá quân
vương tập hợp chính sách quan trọng thiên hạ ; Thôi Ngụ là người đầu
tiên đảm nhận chức Tả Tể Tướng, nắm giữ việc ban hành lệnh vua, giúp
việc lễ nghi. Phàm là chuyện quốc gia thì tham khảo tập hợp cùng Trung
Thư Lệnh; Trong Thượng Thư tại lục bộ, Lại Bộ Thượng Thư do Thôi Ngụ
kiêm nhiệm, Hộ Bộ Thượng Thư là Hàn, Lễ Bộ Thượng Thư là Lô Kỷ, Binh Bộ
Thượng Thư là Nguyên Tái, Hình bộ Thượng Thư do Trương Phá Thiên tiếp
nhận, Công Bộ Thượng Thư là Lý Hàm. Lúc này lục bộ Thượng Thư lại có
thêm Lại Bộ Thị Lang tổng cộng bảy người cùng làm Trung Thư Môn Hạ Bình
Chương Sự để giúp việc cho Tả Hữu Tể Tướng gánh vác việc thương nghiệp.
Còn lại tất cả các vị quan đều đảm nhiệm chức vụ ban đầu, tạm thời không đổi.
Nhưng việc bổ nhiệm chức Lại Bộ Thị Lang quan trọng nhất
nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng lại trong tình lý do Lũng Hữu
Tiết Độ Phủ Trường Sử Hồ Dong đảm nhiệm. Còn Thuận Hóa vương Lý Kiều
nhậm chức Tông Chính Tự Khanh, Lũng Hữu Tiết Độ phủ Phán Quan Đỗ Mai
nhậm chức Ngự sử Trung Thừa kiêm Giám Sát Thất lệnh. Lũng Hữu Tiết Độ
phủ Tư Mã Bùi Minh Viễn nhậm chức Điện Trung Giám lệnh .v..v... Như vậy
đại bộ phận quan viên tập đoàn Lũng Hữu đều được trọng dụng.
Khi
màn đêm dần dần phủ xuống, Triều hội cử hành suốt một ngày cũng kết
thúc. Các quan viên đều mệt mỏi hạ triều về phủ, bắt đầu các hoạt động
bên ngoài.
Trương Hoán cũng là lần đầu tiên tới nội cung Đại Minh Cung. Bắt đầu từ hôm nay, nơi này liền thành nhà của hắn, mà vợ con hắn vẫn còn ở nhà cũ tại phường Vĩnh Nhạc. Tối nay, hắn lẻ loi một mình qua đêm.
Mấy cung nữ xách đèn lồng đi phía trước dẫn đường cho hắn,
mấy trăm tên thị vệ rải ra chung quanh hắn. Trương Hoán chắp tay đằng
sau từ từ đi tới. Hưng phấn đăng cơ đã qua, suy nghĩ của hắn bắt đầu
bình tĩnh lại. Thật sự, trước mắt hắn có nhiều việc chờ đợi làm cho hắn
không biết bắt tay vào làm từ đâu. Đối với thu xếp nhân sự hôm nay hắn
tuyệt không hài lòng, nhất là hai chức Tả Hữu Tể Tướng. Dựa theo suy
nghĩ của hắn thì hẳn là không nên tồn tại. Năm người làm Tướng quốc,
thay phiên nhau vào Chính Sự Đường Chấp Chính Sự Bút. Lấy tập thể Tướng
Quốc thay thế được một vị Tướng Quốc, đây vẫn luôn là điều hắn suy nghĩ. Nhưng bây giờ còn chưa làm được, hắn phải duy trì triều chánh ổn định.
Huống hồ Thôi, Bùi làm Tướng Quốc cũng là điều kiện mà hắn đã đáp ứng
nên sẽ từ từ xử lý! Trương Hoán âm thầm thở dài một hơi, liền quay đầu
hỏi với Chu Quang Huy mới nhậm chức Nội thị Tổng quản: “ Người nhà của
Trẫm bao lâu thì có thể mang vào cung?”
Chu Quang Huy chính là
vị hoạn quan từng cứu Lý Phiên Vân, hắn luôn làm cơ sở ngầm của Trương
Hoán ở trong cung. Trước đây hắn nhiều lần bị gạt bỏ, chỉ làm đầu lĩnh
các tiểu hoạn quan phụ trách hoa cỏ trong cung. Hiện tại Trương Hoán lên ngôi, hắn lập tức được đề bạt làm Nội thị Tổng quản, phụ trách thu xếp
cuộc sống cho Trương Hoán cùng người nhà hắn. Vì vậy hắn mang ơn nên tận tâm hết sức thu xếp thật tốt tất cả mọi chuyện lớn nhỏ.
Nghe
Trương Hoán hỏi hắn, hắn lập tức cung kính đáp: “ Khởi bẩm bệ hạ, vốn là hôm qua mấy nương nương đã có thể vào cung. Nhưng phu nhân nói trong
nhà có người bị thương, tạm thời không thể di động nên có thể sẽ muộn
vài ngày.”
“ Bị thương?” Trương Hoán sửng sốt, hắn luôn đi trên
đường nên cũng không nhận được tin tức trong phủ bị ám sát. Trương Hoán
dừng bước lại vội vàng hỏi: “ Là ai bị thương, tại sao bị thương?”
“ Bệ hạ không biết sao?” Chu Quang Huy cũng rất kinh ngạc, chuyện này đã
truyền khắp thành Trường An, chủ nhân không ngờ lại không biết.
Trương Hoán trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm điềm xấu, hắn nhìn chằm chằm
Chu Quang Huy mà bảo: “ Nói mau! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Lão nô cũng là nghe nói, còn tình huống cụ thể thì không hiểu.” Trong
lòng Chu Quang Huy có hơi khiếp đảm, hắn nói ấp a ấp úng: “ Nghe nói tại bảy ngày trước, trong phủ cũ của bệ hạ xuất hiện thích khách. Tiểu
vương tử suýt nữa bị hại, cuối cùng đã chết hai thiết thân thị nữ của
Thôi nương nương. Thôi nương nương bị kinh sợ, còn có một vị Bình cô
nương bị thương không nhẹ.”
“ Thích khách, Bình Bình!” Trương Hoán thất kinh, trong phủ của hắn lại xuất hiện thích khách, là ai? Là ai làm!
Hắn trầm tư chỉ chốc lát, liền lập tức nói với Chu Quang Huy: “ Hiện tại
còn cách lúc đóng cửa cung khá sớm, ngươi phái người xuất cung một
chuyến, hoả tốc mời Lý Phiên Vân tới cho ta.”
Chả mấy
chốc, Lý Phiên Vân có hoạn quan Chu Quang Huy dẫn đường vội vã đi tới
Lân Đức Điện. Cũng như Thôi Tiểu Phù, Trương Hoán cũng thiết lập một thư phòng tại Lân Đức Điện để dễ dàng cho việc phê duyệt tấu chương sau khi hạ triều hoặc là tiếp kiến đại thần. Thư phòng của Trương Hoán nằm ở
bên cạnh phòng vốn là thư phòng của Thôi Tiểu Phù. Nguyên nó là gian
phòng sạch sẽ để đặt các bộ sách và tranh vẽ, chỉ hơi chỉnh lý liền
thành một gian gọn gàng ngăn nắp.
Ttrời đã dần dần nóng hơn,
ngoài cửa sổ cây cối tươi tốt, hồ nước sóng dội lăn tăn. Đàn muỗi cũng
nhiều hơn nên cửa sổ che lớp sa mỏng, mặc dù ngăn cản được muỗi xâm nhập nhưng lại không có cơ hội thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ. Trong
phòng luồng sáng êm dịu, lư hương vẫn vương mùi thơm ngát đượm lòng
người. Bùi Oánh mặc dù không lập tức vào cung, nhưng nàng lại nghĩ khá
chu đáo. Tất cả vật phẩm vốn trong thư phòng Trương Hoán đều được đưa
vào cung trước đó, ngay cả cái ghế bành tử đằng Trương Hoán yêu mến nhất cũng đặt ở góc phòng. Giờ phút này, Trương Hoán ngồi sau ngự án Lý Hệ
đã dùng qua năm đó lật xem vài bản sao tấu chương còn sót lại của Thôi
Tiểu Phù. Tấu chương đều nói đến một số chuyện cũ, Hà Đông đại hạn thỉnh cầu triều đình điều lương, kế hoạch xây dựng lại Bồng Lai Các ở Đại
Minh Cung .v..v... Nhưng có một bản tấu chương lại khiến cho Trương Hoán chú ý, tấu chương là của Thứ Sử Thục quận Trần Thiếu Du viết, nói về
phân chia đất vô chủ ở Thục Trung. Trong tấu chương Trần Thiếu Du rất
uyển chuyển nói cho Thôi Tiểu Phù, tất cả đất tại Thục Trung nằm trong
tay quân đội, quan lại địa phương không có quyền xử trí, do đó chuyện
giao đất đối với quan viên chỉ có thể tạm thời hủy bỏ.
Điều khiến cho Trương Hoán coi trọng cũng không phải chính bản tấu chương này của
Trần Thiếu Du, mà là vấn đề quân đội khống chế ruộng đất. Hắn dựng quân
lập nghiệp, trong mấy năm chinh chiến đã khống chế rất nhiều ruộng đất
tại các nơi trong cả nước. Những ruộng đất này hiện đều do quân đội
khống chế. Để không cho ruộng đất bỏ hoang, năm trước hắn đồng ý có thể
tạm thời cho nông dân không ruộng thuê để trồng trọt, thu về hai thành
địa tô để nuôi dưỡng quân. Hiện tại hắn đăng cơ làm đế, việc khống chế
ruộng đất cũng có thể trả lại quan phủ địa phương các nơi. Nhưng phương
diện này lại liên lụy tới hai vấn đề, đầu tiên là lợi ích quân đội. Hắn
không có khả năng không để ý tới lợi ích quân đội, quân đội chú trọng
thưởng phạt phân minh. Trước đây có thể nói thiên hạ chưa bình định, chư quân cần phải cố gắng. Nhưng hiện tại hắn đã đăng cơ, lời hứa trước kia hắn phải nhất nhất thực hiện. Hàng thứ yếu chính là trong quá trình một lượng lớn ruộng đất chuyển sang quan phủ địa phương thì làm như thế nào để phòng ngừa xuất hiện hiện tượng làm việc thiên tư gây rối kỉ cương.
Dựa theo ý nghĩ của Trương Hoán là thành lập cơ cấu chuyên môn quản lý
ruộng đất để tiến hành thống nhất quản lý đối với ruộng đất hoàn toàn lệ thuộc vào triều đình. Chuyện này không thể kéo dài, cần mau chóng hiệp
thương cùng các trọng thần.
Trương Hoán nhanh chóng xem xong
những tấu chương quá hạn, tiện tay đẩy chúng sang một bên “ An Trung
Thuận!” Hắn kêu nhỏ một tiếng, một tên hoạn quan trẻ tuổi lập tức lên
tiếng bước vào, hắn vào cửa rồi khoanh tay nói: “ Xin bệ hạ hạ lệnh!”
“ Ta hỏi ngươi, thông thường tấu chương chuyển đến đây như thế nào? Ta nói đến việc chuyển đến tay của ta.”
“ Khởi bẩm bệ hạ, thông thường là mỗi ngày ba lần do Trung Thư Xá Nhân
đang trực đưa đến phòng phía trước Ngự Thư Phòng, khi hạ triều thì những cái chưa phê sẽ do bệ hạ quyết định có mang về cung hay không. Nếu như
có chuyện khẩn cấp thì không nhất định do người chuyên trách, thậm chí
Tướng Quốc cũng tự mình đưa tới.”
Trương Hoán gật đầu, lại hỏi: “ Vậy phòng ở phía trước Ngự Thư Phòng của trẫm có bố trí tốt không?”
“ Khởi bẩm bệ hạ, ba ngày trước đã bố trí xong. Nó cũng ở bên trong Tử Thần Các, nằm cạnh thư phòng trước đây của Thái Hậu.”
“ Tốt lắm, ngươi chịu khó đi một chuyến đến Ngự Thư Phòng của trẫm nhìn
một cái, xem có tấu chương hôm nay hay không. Nếu như có thì mau cầm đến cho trẫm.”
“ Vâng!” An Trung Thuận trả lời một tiếng, lập tức chạy về hướng phía trước Tử Thần Các.
Lúc này, từ cửa truyền đến tiếng của Chu Quang Huy “ Bệ hạ, Hàm Bình công
chúa đến .” Hàm Bình công chúa chính là danh phong thuở nhỏ của Lý Phiên Vân. Vào ba ngày trước, Thôi Tiểu Phù chính thức hạ chiếu, khôi phục
thân phận Công Chúa cho nàng. Đồng thời sắc phong cha đẻ của Trương Hoán là Thái Tử Dự thêm tên thụy là Quảng Bình hoàng đế. Điều này có xen một chút ý tứ lấy lòng.
“ Mời nàng vào đi!” Trương Hoán lập tức ngồi thẳng lưng. Suy nghĩ trở lại vụ án ám sát trong phủ.
Chỉ chốc lát Lý Phiên Vân mặc một bộ đạo bào vội vã đi vào. Lúc này Ty
Nội Vụ đã chính thức đổi tên là Giám Sát Thất lệ thuộc vào Ngự Sử Đài.
Lý Phiên Vân không còn đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì nữa, còn Đỗ Mai nhậm
chức người đứng đầu Giám Sát Lệnh. Trên danh nghĩa mặc dù nàng khôi phục danh hiệu Công Chúa, nhưng dung mạo trang phục của nàng lại không thay
đổi chút nào. Lý Phiên Vân tiến lên thi lễ thật thấp với Trương Hoán “
Phiên Vân tham kiến bệ hạ.”
Trương Hoán vội vàng khoát tay cười
nói: “ Đại tỷ không nên khách khí. Hôm nay ta làm việc mệt mỏi một ngày, khó khăn mới nhìn thấy một người nhà. Để ta thoải mái một lát đi!”
Lý Phiên Vân nhìn Trương Hoán có hơi quái dị rồi chỉ chỉ sang bên cạnh,
miệng mấp máy không tiếng động nói một câu với Trương Hoán. Từ khẩu hình của nàng, Trương Hoán đã hiểu ý tứ “ Có người.”
“ Có người? Có
người nào vậy?” Trương Hoán kinh dị nhìn theo tay nàng chỉ theo hướng ra cửa thư phòng. Liền kề cửa thư phòng là một gian phòng nhỏ, lúc hắn mới đến thì gian phòng kia đang đóng. Hiện tại lại khép, bên trong xác thật có người. Trương Hoán tò mò đẩy cánh cửa nhỏ ra. Lập tức bị dọa cho
hoảng sợ. Chỉ thấy bên trong có một nhà thông thái già với chòm râu dài
như râu Sơn Dương đang ngồi, ông ta đang vuốt râu rung đùi đắc ý viết gì đó. Đột nhiên ông ta có linh cảm bèn ngẩng đầu thấy là bệ hạ đi vào thì sợ đến vội vàng đứng lên. Cũng không lưu ý trên đầu có một cây xà ngang nên “ cộc!” một tiếng đập vào làm trước mắt thấy hoa cà hoa cải.
“ Ngươi là ...” Trương Hoán đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Đây là sử quan
trong truyền thuyết ghi chép cuộc sống hàng ngày của đế vương. Nhìn sang bên cạnh thấy phòng ông ta cùng thư phòng của mình chỉ cách nhau vách
tường lại mỏng như tờ giấy. Tiếng ho khan khe khẽ của Lý Phiên Vân ở
cách vách truyền đến thật rõ ràng. Nói cách khác mỗi lời nói cử động của mình đều bị lão già này nắm trong tay. Coi như chính mình phóng cái rắm thì ông ta cũng nghe được rõ ràng. Có lẽ có thể còn ghi chép một câu “
Đế rất bất nhã, hạ khí thoát hơi lớn tiếng”
Ông lão đau khổ xoa
nắn qua cục u xanh trên trán, vội vàng khom người nói “ Hạ quan là Đông
Phương Vân, Khởi Cư Lang của Môn Hạ Tỉnh, ghi chép lời nói và việc làm
của bệ hạ.”
“ Không phải nói trong cung thì không thực thi ghi
chép sao? Tại sao khanh ở chỗ này!” Trong giọng nói của Trương Hoán có
hơi không vui, năm Khánh Trì thứ ba đã từng có quy định, Khởi Cư Lang
chỉ ghi chép lời nói và việc làm của đế vương lúc lên triều, khi lui về
cung thì không đi theo. Tại sao đối với chính mình lại có đặc thù?
Đông Phương Vân không chút hoang mang khom người thi lễ tấu: “ Quy định là
khi không phải công vụ thì có thể không làm ghi chép, nhưng bệ hạ ở chỗ
này thì có công vụ hay không?” Lão vừa nói, vừa đưa ra bản ghi những lời mới vừa rồi Trương Hoán đã nói, thậm chí còn ghi cả chi tiết về giọng
điệu bất mãn của Trương Hoán.
“ Ngươi!” Trương Hoán xác thật có hơi nổi giận, sử quan này tự tung tự tác thật sự là cực kỳ đáng ghét.
Nhưng Đông Phương Vân tuyệt không sợ hãi chút nào, lão cười híp mắt chỉ chỉ
một dòng chữ trên tường phía sau. Chỉ thấy trên đó viết: “ Không hoạch
tội theo lời nói, không chịu hình vì can ngăn” . Đây là buổi sáng chính
miệng Trương Hoán đã đưa ra hứa hẹn, một cơn khó chịu suýt nữa khiến hắn nghẹn mà chết.
Trương Hoán buồn bực trở lại thư phòng, khoát
khoát tay mà nói với Lý Phiên Vân: “ Cho dù hắn viết như thế nào, chúng
ta cứ nói chánh sự.”
Lý Phiên Vân thấy Trương Hoán không được
như ý mà quay về thì cả cười mà hỏi: “ Buổi tối bệ hạ triệu thần vào
cung, có thể có đại sự?”
“ Trẫm tìm khanh tới là muốn hỏi một câu về chuyện thích khách trong phủ. Ty Nội Vụ các ngươi có khả năng tiếp nhận vụ án này?”
Lý Phiên Vân gật đầu “ Án này xác thật đã chuyển giao cho Ty Nội Vụ. Mặc
dù dân gian lưu truyền là xuất phát từ sự kiện Giang Đô, nhưng thần lại
cho rằng, đây là một vụ ám sát được chủ mưu đã lâu.”
“ Ám sát
được chủ mưu đã lâu.” Trương Hoán cau mày tự nhủ, hắn trầm tư chỉ chốc
lát rồi lại hỏi: “ Nhưng phát hiện được chứng cớ gì chưa?”
“ Hai tên một tên bị giết, một tên chạy thoát mà không để lại bất cứ chứng cớ gì.” Lý Phiên Vân lấy trong túi lấy ra một quyển sổ đưa cho Trương Hoán mà nói: “ Vụ án thần đã giao cho Đỗ Mai, tất cả tài liệu đều ở chỗ hắn. Đây là một số điểm mấu chốt mà thần đã chỉnh lý về án này, ngài không
ngại xem một lần.”
Trong lòng Trương Hoán có một chút kinh ngạc, một tay Lý Phiên Vân không biết trải qua bao nhiêu chuyện lớn, sau khi
nàng từ chức thì việc khác không ghi nhớ, mà chỉ lưu tâm đến vụ án này.
Vừa nghĩ lại thì hắn liền hiểu được, đây tất nhiên là Chu Quang Huy nói
trước cho nàng. Nhưng mà nàng đặc biệt ghi nhớ án này thì nói rõ trong
án đó tất có chỗ không tầm thường.
Hắn trong lòng suy nghĩ, vừa
bình tĩnh lật xem cuốn vở nhỏ trong tay. Hắn càng xem càng kinh hãi,
không khí tanh mùi máu trong phòng Thôi Trữ buổi tối hôm đó phảng phất
đập vào mặt mà đến. Minh Châu bị chém rớt đầu, Minh Nguyệt bị trúng mười bảy kiếm, Bình Bình thân trúng bảy kiếm, trong đó một kiếm đâm xuyên
qua phổi, cuối cùng liều chết giết được thích khách.
Đọc đến hết, Trương Hoán mặt mày sa sầm như mực. Quyển vở nhỏ đã bị hắn gắt gao xiết thành một mớ. Là ai lại lớn mật như thế, dám vào phủ giết người nhà của hắn.
“ Thần vốn tưởng rằng án này là Vi gia gây nên, Vi gia lần
này trong sự kiện Giang Đô cũng tổn thất nặng nề. Nhưng bọn họ không
tham gia âm mưu của Lý Miễn, vẫn luôn duy trì im lặng. Với mối thù của
bọn họ đối với ngài, rất khó tưởng tượng bọn họ đành nuốt tổn thất lần
này vào trong bụng. Hơn nữa nghe nói Vi gia sau khi mẹ của Vi Đức Khánh
bị đâm thì đã đặc biệt chiêu mộ một nhóm cao thủ bảo vệ. Cho nên lúc đầu thần cho rằng Vi gia là hiềm nghi lớn nhất.”
Không đợi Lý Phiên Vân nói xong, Trương Hoán lập tức lắc đầu bảo: “ Không có khả năng là
Vi gia. Trẫm cùng với Vi gia đánh nhau nhiều năm như vậy nên biết rõ Vi
gia yếu đuối. Bất kể là Vi Ngạc hay Vi Thanh, bọn họ đều không có khả
năng có quyết đoán lớn như vậy.”
“ Vâng! Từ một vài chi tiết để
cân nhắc, cuối cùng thần cũng loại trừ Vi gia.” Lý Phiên Vân cười lạnh
một tiếng liền nói: “ Thần không nói thích khách tại sao có thể khéo như vậy gặp đúng lúc bảo vệ giao ca không ăn khớp. Coi như là bọn chúng gặp may thì phải giải thích như thế nào việc ba trạm gác ngầm bị đánh lén
giết chết, bọn chúng làm thế nào để biết vị trí trạm gác ngầm? Hơn nữa
bọn chúng làm sao biết chỉ có ba trạm gác ngầm mà không có cái thứ tư?
Cho nên thần có thể lớn mật thăm dò suy đoán, lần ám sát này tất có nội
ứng. Sau đó thần điều tra theo dõi từng người một, tất cả không ai có
liên quan cùng Vi gia.”
Đột nhiên, Lý Phiên Vân thấy sắc mặt
Trương Hoán thoáng chốc trở nên trắng bệch thì biết Trương Hoán đã đoán
được. Nàng lập tức ngậm miệng không cần phải nhiều lời nữa, ngừng một
hồi rồi Lý Phiên Vân nói nhỏ: “ Tối nay kỳ thật là ta đến cáo biệt với
ngài.”
Trương Hoán nhìn nàng một cái đầy thắm thiết, chắp tay
đằng sau từ từ đi tới phía trước cửa sổ. Một lúc lâu, hắn mới cúi đầu
thở dài hỏi: “ Chị muốn đi đâu?”
Lý Phiên Vân lắc đầu, cười nhạt bảo: “ Vân thực không biết thần tiên ở nơi nào. Ta đã xong việc, đã
chặt đứt chuyện phàm trần nên giờ đi tìm kết cục thuộc về ta.”
Trương Hoán không nói một câu nào nữa, cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng
một cái, chỉ cam chịu nhìn cảnh đêm mơ hồ ngoài cửa sổ. Lý Phiên Vân yên lặng thi lễ về phía đệ đệ của mình rồi xoay người đi. Chả mấy chốc bóng dáng thon thả của nàng liền biến mất ở trong bóng đêm dày đặc.
Trong đôi mắt Trương Hoán tràn ngập buồn đau. Không chỉ có là một người thân
của mình đã rời đi, hắn đẩy cửa sổ ra nhìn về phía nhà mình. Một loại
cảm giác cô độc chưa bao giờ có toát lên trong nội tâm của hắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, sương mù buổi đêm đã từ từ tan đi. Trên tường trắng
ngói đỏ của Đại Minh Cung lưu lại một tầng sương sớm do sương mù chuyển
hóa mà thành. Nhưng màn sương mù đó vẫn còn giống như tấm lụa mỏng trong suốt bao phủ ven hồ và cây xanh.
Trên con đường nhỏ về hướng
điện Cần Chính, Chu Quang Huy mang theo mười mấy cung nữ cùng hoạn quan
lo lắng hộc tốc chạy về phía trước. Đêm qua là đêm đầu của Tân Đế tại
Đại Minh Cung, bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn. Không người nào biết
Hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu nên tìm các nơi cũng không thấy. May còn có tiểu hoạn quan An Trung Thuận lanh lợi nhắc nhở mọi người, Hoàng thượng có thể lại trở về Lân Đức Điện chăng. Tối hôm qua hắn đã cầm về đó thêm mấy chục bản tấu chương.
Chu Quang Huy nhớ rõ đèn ở thư phòng
trong điện Cần Chính là chính mình tắt, đã đưa Hoàng thượng trở về tẩm
cung, làm sao lại trở về đó? Nhưng ôm theo hy vọng, Chu Quang Huy lại
chạy về Lân Đức Điện.
Quả nhiên, từ xa đã thấy cửa sổ thư phòng
mở ra. Trước khi đi hắn đã đóng kỹ, chẳng lẽ thật sự người ở bên trong
sao? Chu Quang Huy lòng như lửa đốt đi vào cửa chính, đột nhiên một
người thị vệ ngăn cản hắn “ Xuỵt! Hoàng thượng vừa ngủ thiếp đi vẫn còn
chưa tới một canh giờ, không nên quấy rầy ngài.”