Chu Quang Huy gật đầu, hạ giọng bảo: “ Buổi sáng hôm nay có hội nghị tại Chính Sự Đường, sắp đến thời gian vào triều.”
Thị vệ né sang hai bên để cho Chu Quang Huy đi vào. Lão bước nhanh đi tới
thư phòng, Khởi Cư Lang đã rời đi nên cửa thư phòng đang khép. Chu Quang Huy tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi lại ngây ngẩn cả người. Đèn trong phòng đèn đã tắt, lô hương cũng đốt hết, một đống tấu chương cao cao
như quả núi nhỏ. Tân Đế Đại Đường đang gục ngủ thiếp đi ở trên bàn. Trên người đắp một chiếc chiến bào, phỏng đoán thân binh đắp cho hắn. Ở
trước mặt hắn một quyển tấu chương vẫn còn gấp lại, bút trong tay rơi
trên mặt đất làm vết bẩn vương đầy.
Chu Quang Huy đột nhiên cảm
thấy cay mũi, hắn đã ở tại Đại Minh Cung ba mươi năm, từng hầu hạ qua
vài hoàng đế. Bất kể là Huyền Tông hay là Túc Tông đều chưa bao giờ phê
duyệt tấu chương trắng đêm. Nhưng điều làm Chu Quang Huy cảm thấy lòng
chua xót không phải Trương Hoán chăm chỉ, mà là hắn cảm nhận được trong
lòng Trương Hoán có loại cô độc khó có thể nói hết.
“ Bệ hạ!” Hắn tiến lên nhẹ nhàng lay lay Trương Hoán, Trương Hoán lập tức tỉnh lại.
Ngây ra một hồi rồi đột nhiên Trương Hoán hỏi: “ Đã tới giờ nào rồi ?”
“ Khởi bẩm bệ hạ, hiện tại là giờ mão một khắc.”
“ A!” Trương Hoán lập tức nhảy dựng lên, chỉ còn có một khắc canh giờ là
đến thời gian vào triều , có lẽ không còn kịp rồi. Hắn đầy vẻ bối rối đi giầy mà trách móc: “ Tại sao không gọi sớm hơn. Trẫm định ra quy củ mà
chẳng lẽ muốn trẫm liền vi phạm ngay ngày thứ nhất.”
Chu Quang
Huy vẻ mặt đau khổ mà không dám nói một lời. Hôm nay mới là ngày thứ
hai, chuyện gì cũng đều còn hỗn loạn. Làm sao mà lão có thể suy nghĩ hết mọi chuyện được. Lão vội vàng sai người đi ra ngoài lấy nước rửa mặt,
lại tiến lên chỉnh lý quần áo cho Trương Hoán. Lão thấy mấy cung nữ đứng sững sờ ở cửa thì không khỏi cả giận nói: “ Còn không mau tới đây chải
đầu cho bệ hạ !”
Mấy người cung nữ vâng dạ rồi bối rối tìm lược
mọi nơi. Trương Hoán gọi bọn họ lại. “ Không còn kịp rồi. Trước hết hãy
cho người đi mở Ngự Thư Phòng. Lại chuẩn bị cho trẫm hai bàn điểm tâm.”
Cứ như vậy. Ngày thứ nhất vào triều thì trang phục không hề thay đổi, đầu
cũng không chải. Vội vã rửa mặt xong, Trương Hoán lên long xa liền hướng Tử Thần Các chạy đi. Lúc gần đi hắn lại luôn dặn dò Chu Quang Huy, hôm
nay cần phải đưa vợ con mình vào cung.
Ngự Thư Phòng của Trương
Hoán nằm bên trong Tử Thần Các, ngay cạnh thư phòng của Thôi Tiểu Phù.
Tất cả đều là đặt mua mới. Từ lúc đầu năm khi Trương Hoán còn là Giám
Quốc thì đã bắt đầu chuẩn bị. Gian phòng rộng rãi mà sáng ngời. Có thể
nhìn ra lớp lớp cung điện xa xa. Đúng giờ mão hai khắc, khi tiếng chuông lâu đời từ gác chuông của điện Hàm Nguyên vang lên thì Trương Hoán xuất hiện đúng lúc ở cửa Ngự Thư Phòng.
“ Thần Đông Phương Vân tham
kiến bệ hạ!” So với Trương Hoán thì Khởi Cư Lang Đông Phương Vân tới sớm hơn. Ngược lại với vẻ tươi cười đêm qua, ông ta nghiêm túc khác thường
thi lễ thật thấp về phía Trương Hoán.
“ Ái khanh khổ cực rồi.”
Mặc dù tối hôm qua cực kỳ hận người này. Nhưng Trương Hoán vẫn vô cùng
kính nể sự chuyên nghiệp của ông ta. Trong lòng không khỏi có một chút
thiện cảm với ông ta.
“ Chúng ta cùng nhau vào thôi!”
Bên trong Ngự thư phòng đã thông gió, quét dọn đến không nhiễm một hạt bụi. Tổng cộng Ngự Thư Phòng có tám gian phòng, một gian xử lý công việc,
một gian làm phòng nghỉ ngơi, một gian để làm phòng đặt sa bàn cùng bản
đồ hành quân, một gian phòng họp, một gian Hàn lâm thất, còn lại ba gian để đặt các loại sách báo điển tịch thư khố. Còn chỗ của Khởi Cư Lang
Đông Phương Vân ở một góc trong phòng của Trương Hoán. Nếu có cơ mật đại sự thì theo thông lệ có thể yêu cầu ông ta rời đi.
Trên ngự án
làm từ gỗ tử đàn có điêu khắc chạm chổ đã xếp chỉnh tề hai chồng tấu
chương đủ loại như quả núi nhỏ. Một bộ phận là bản tấu mà tối hôm qua
hắn chưa kịp phê, một bộ phận khác là sổ con mà sáng nay mở cửa thì
Trung Thư Xá Nhân vừa mới đưa tới.
Mặc dù Tân Đế đăng cơ thì công việc sẽ nhiều hơn, nhưng làm hoàng đế thật sự là một nghề nghiệp cực kỳ khổ cực. Mỗi ngày đều có lượng lớn tấu chương đưa tới, nếu như chỉ hơi
lười biếng để lâu sẽ càng nhiều. Lại còn phải triệu kiến quần thần trả
lời, còn phải khai Triều hội khiến cho hoàng đế mỗi ngày đều mỏi mệt
không chịu nổi. Có một số Hoàng đế đã phê duyệt tấu chương suốt đêm. Chỉ khi nào gặp phải kẻ ăn chơi trác táng đăng cơ thì bọn họ liền quyết
không thể nào khổ cực vất vả vì chuyện nước như vậy. Hoặc ủy thác cho
hoạn quan, hoặc dứt khoát coi như bỏ mặc cho đại thần. Người trước khiến hoạn quan chuyên quyền, người sau làm cho quyền thần che trời.
Đương nhiên, Trương Hoán không có phúc khí hưởng thụ vinh hoa phú quý của
hoàng đế. Hắn vừa mới ngồi xuống thì tiểu hoạn quan An Trung Thuận nhân
tiện liền lấy một quyển mục lục đi kèm tấu chương mà đưa cho hắn “ Bệ
hạ, đây là mục lục tấu chương mà Trung Thư Tỉnh đưa tới. Hơn nữa còn tấu chương tối hôm qua tổng cộng là một trăm sáu mươi lăm bản, xin bệ hạ
xem qua.”
Cái này có phần tương tự danh sách mục lục ngày nay,
cùng lúc là để phòng ngừa tấu chương trong quá trình ra vào cung bị kẻ
khác động vào. Về phương diện khác cũng để dễ dàng cho hoàng đế có thể
vừa xem là hiểu ngay rồi lấy việc trọng điểm để phê duyệt trước.
“ Trẫm biết rồi, ngươi cứ để ở chỗ này đi!” Đầu tiên Trương Hoán nâng
chung trà lên uống một ngụm trà, lại liếc mắt nhìn Đông Phương Vân. Thấy ông ta đang cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị bút mực thì hắn âm thầm gật đầu,
liền nói với An Trung Thuận: “ Ngươi trước đi tới Trung Thư Tỉnh cùng
Môn Hạ Tỉnh một chuyến, mời hai vị Tể Tướng Bùi, Thôi lại đây, cả Lễ Bộ
Lô Thượng Thư cũng cùng mời tới.”
An Trung Thuận vâng một tiếng
liền vội vã đi. Lúc này Trương Hoán mới cầm lấy mục lục tấu chương xem
qua một lần. Theo thời gian của tấu chương mà nhìn, đa số là những
chuyện quan trọng ngày trước đọng lại. Chuyện thuộc về loại phát sinh
sau khi hắn đăng vị chỉ có hơn mười món. Có Giang Hoài Chuyển Vận Sứ Lưu Yến tấu trình xin khôi phục đường thuỷ vận cũ, dọc đường xây thêm kho
hàng; Có Hình bộ Thượng Thư Trương Phá Thiên tấu xin đại xá thiên hạ để
bày tỏ hoàng ân bao la; Có Hộ Bộ Thượng Thư Hàn tấu xin gây dựng Đồng
Nghiệp Thương Hội để phát triển buôn bán lớn, phân xưởng lớn. Đồng thời
đề nghị trước tiên làm thử ở ba quận Quảng Lăng, Ngô Quận và Dư Hàng.
Đối với đề nghị này của Hàn thì hắn lại cảm thấy cực kỳ hứng thú, hắn liền
lập tức tìm lấy bản tấu chương đánh số một trăm sáu mươi hai này. Vừa mở ra, kiểu chữ tràn đầy nhiệt tình của Hàn liền đập vào trong mắt “ Thần
cho là để kiềm chế chiếm đoạt ruộng đất thì căn bản do chấn hưng công
thương nghiệp. Công thương nghiệp hưng thịnh thì dân được nuôi dưỡng,
thuế có chỗ thu, không bị ruộng đất kìm hãm như vậy là mưu cầu bản tính
duy lợi của thương nhân. Cần phải có thêm ràng buộc nên thần cố gắng đưa ra đề án Thương hội ...” .
Trương Hoán yên lặng nhìn bản vạn
ngôn thư này dào dạt suy nghĩ vượt vào tương lai. Trình độ lý tưởng mà
Hàn miêu tả hiện tại thì không cách nào làm được. Trong hoàn cảnh dân
lấy ăn làm điều kiện tiên quyết, nếu như lương thực không có dư thừa
trên diện rộng thì không có khả năng nói đến thương nghiệp, Tuy nhiên
muốn lương thực có lợi nhuận thì thứ nhất là phát triển kỹ thuật canh
tác để nâng cao sản lượng, hàng thứ yếu chính là di dân cư tới vùng
Giang Hoài một năm hai vụ. Thậm chí phải khai phá vùng đất một năm ba vụ ở phía nam. Còn có một điểm mấu chốt chính là cấp cho nông dân ruộng
đất của mình khiến cho bọn họ vì chính mình mà gieo trồng lương thực.
Công thương nghiệp, lương thực, ruộng đất, dân cư, bốn vấn đề này là khâu nọ móc xích với khâu kia. Mặt khác còn có giao thông, tiền.v..v... mọi vấn đề đều cần giải quyết, đây không phải là việc một ngày hai ngày có thể
làm. Nhưng mà thật sự có thể làm thử trước tại vùng Giang Đô, Tô Châu. .
Lúc này, từ ngoài cửa vọng vào tiếng của hoạn quan An Trung Thuận “ Bệ hạ,
Bùi Tướng quốc, Thôi Tướng quốc cùng Lễ Bộ Lô Thượng Thư đã được mời
đến.”
“ Tuyên bọn họ vào.”
“ Bệ hạ có chỉ, tuyên Trung Thư Lệnh Bùi Hữu, Môn Hạ Thị Trung Thôi Ngụ, Lễ Bộ Thượng Thư Lô Kỷ yết kiến!”
“ Bệ hạ có chỉ ...”
Những đạo âm thanh nối nhau truyền ra bên ngoài Tử Thần Các, chỉ chốc lát ba
người Bùi Hữu đã vội vã đi đến, thi lễ thật thấp với Trương Hoán rồi
nói: “ Chúng thần tham kiến bệ hạ.”
“ Ba vị ái khanh mời ngồi!”
Trương Hoán cười mời ba người ngồi xuống. Lập tức lại áy náy nói với Bùi Hữu: “ Đặc biệt triệu các khanh đến, làm chậm trễ hội nghị Chính Sự
Đường của các khanh.”
Bùi Hữu vội vàng hạ thấp người bẩm: “ Bệ
hạ cùng chúng thần đồng thời vào triều, đây mới là điều đáng quý. Hội
nghị Chính Sự Đường có thể cử hành muộn đi một chút, nhưng được nghe lời bệ hạ thu xếp từ ngày thứ nhất, đây mới là đại sự hạng nhất.”
Lúc này, Lô Kỷ ở bên cạnh thấy Bùi Hữu nói nịnh nọt như vậy thì âm thầm
cười lạnh không thôi. Ông ta đứng lên khom người nói: “ Bệ hạ, thần có
hai điều gián nghị muốn khải tấu.”
Trương Hoán lập tức lên tinh thần. “ Lô ái khanh cứ việc nói thẳng.”