Trương Hoán gật đầu, lại dùng cây gỗ chỉ chỉ vùng phía bắc Phạm Dương mà nói: “ Ta nhận được tin tức, đối thủ cũ của chúng ta - Thác Bạt Thiên
Lý rất có thể muốn xâm lấn từ vùng Phạm Dương. Cho nên ta chuẩn bị chia
quân ra làm hai đường. Một cánh quân do ta tự mình chỉ huy, Vương Tư Vũ
làm phó tướng từ Hàn Thành vượt Hoàng Hà đi đến Lạc Dương bình định loạn Thôi Khánh Công, dựa vào tám vạn quân vừa dẹp xong An Tây làm chủ lực.
Mà một đạo khác ...”
Trương Hoán nhìn qua Hạ Lâu Vô Kỵ, liền cười nhạt bảo: “ Liền do Hạ Lâu tướng quân chỉ huy, đi tới trước
quận Duyên An chờ đợi tin tức của ta.”
Hạ Lâu Vô Kỵ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng trong người xộc thẳng lên mũi. Hắn tiến lên một bước quỳ xuống, nói với giọng nghẹn ngào: “ Thuộc hạ nhất định
không làm phụ lòng kỳ vọng của đô đốc.”
Trương Hoán đỡ
hắn đỡ lên dặn dò: “ Xuất binh Hà Bắc là việc cực kỳ mẫn cảm, cho nên
ngươi ngàn vạn lần không thể xúc động. Nhất định phải theo chỉ lệnh của
ta mà hành động, ngươi hiểu chưa?”
“ Lời của Đô đốc, thuộc hạ khắc ghi trong lòng “
Trương Hoán vỗ vỗ bả vai hắn rồi lại nói với Hồ Dong và La Nghiễm
Chánh: “ Việc bảo đảm hậu cần thì làm phiền hai người các ngươi.”
Hai người chắp tay nghiêm nghị đáp: “ Xin đô đốc yên tâm, chúng thuộc hạ sẽ làm tận tâm.”
Trương Hoán hạ lệnh xong, liền thu cây gỗ lại rồi cười nói với mọi
người: “ Kỳ thực ta trở về cũng chỉ nói mấy câu như vậy. Phái người đưa
phong thư cũng có thể làm thỏa đáng, có điều là năm đó ta cùng với Thôi
Khánh Công vẫn còn mối hận cũ hỏa thiêu quân lương của Hồi Hột cho nên
lần này ta muốn đích thân cùng hắn kết thục vụ rắc rối kia” Mọi người
nghe hắn nói tới chuyện cũ thì đều bắt đầu cười theo. Đột nhiên, từ
ngoài cửa một tên binh lính chạy vào bẩm báo: “ Đô đốc, ý chỉ của Thái
Hậu đến .”
“ Đặc biệt phong Binh Bộ Thượng Thư Trương
Hoán làm Thiên Hạ binh mã Đại Nguyên soái, lập tức dẫn quân Lũng Hữu
sang đông giải vây cho Lạc Dương để an ủi lê dân thiên hạ, khâm thử!”
Trương Hoán sau khi nghe xong ý chỉ của Thái Hậu liền cung kính dập đầu nói: “ Thần Trương Hoán tuân chỉ!”
Hoạn quan đến đây tuyên chỉ đúng là tâm phúc Lữ Thái Nhất của Thôi Tiểu Phù. Hắn đọc xong ý chỉ vội vàng cười híp mắt hai tay đem ý chỉ đưa cho Trương Hoán rồi nói: “ Trương Thượng thư vừa rời chân khỏi Trường An
thì chúng ta liền đuổi theo sau lưng. Cũng không phải Thái Hậu không
muốn để cho Thượng Thư nghỉ ngơi, thật sự là thế công của Thôi Khánh
Công hùng hổ dọa người. Ngay cả Bùi Tướng quốc cũng tổn thất nặng nề nên Thái Hậu cũng không có cách nào khác!”
Trương Hoán
tiếp nhận ý chỉ, liếc mắt nhìn Lữ Thái Nhất liền cười nói: “ Lữ công
công có thể còn không biết! Thôi Khánh Công đã phá được Lạc Dương.”
“ Cái gì?” Môi Lữ Thái Nhất run run một hồi. Hắn không tự chủ được phải lui về phía sau một bước, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trương Hoán thấy hắn có vẻ phản ứng thái quá liền cười nói: “ Lữ công công có cảm giác chuyện khó có thể tin nổi sao?”
Lữ Thái Nhất đột nhiên tỉnh lại, hắn nói kinh hãi: “ Thượng Thư có chỗ
không biết. Thôi Khánh Công này đưa ra điều kiện cho Thái Hậu, yêu cầu
triều đình bồi thường cho hắn một ngàn vạn thạch quân lương cùng tám
trăm vạn quan tiền, cũng đòi hỏi Thái Hậu gia phong hắn là Dự vương và
Hữu Tướng quốc, thay thế Lý Miễn làm Thủ phụ Nội các, đồng thời phong
đất cho hắn đạo Hà Nam. Nếu không hắn không thể đảm bảo an toàn cho Lạc
Dương. Nhưng nay hắn đã dẹp xong Lạc Dương, vậy điều kiện của hắn lại
còn tăng giá như thế nào?”
“ Hừ! Dự vương, mệt cho hắn
nghĩ ra.” Trương Hoán cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Coi như hắn không
tăng giá thì triều đình sẽ đón nhận sao? Thái Hậu lệnh cho ta chinh đông chẳng lẽ chỉ là nói một câu thôi sao?”
“ Không!
Không!” Lữ Thái Nhất sợ quá liên tục khoát tay “ Điều kiện của hắn Thái
Hậu hoàn toàn không thể đón nhận, cho nên mới khẩn cầu Thượng Thư chinh
phạt Thôi Khánh Công. Hiện tại Thái Hậu chỉ còn trông cậy vào quân Lũng
Hữu của Thượng Thư.”
“ Chuyện này ta tự có chừng mực,
ngươi mau chóng trở về bẩm báo Thái Hậu để bà ta lập tức tuyên bố Thôi
Khánh Công là quốc tặc. Danh bất chánh ngôn không thuận. Khiến ta đây
làm Binh Mã Đại Nguyên soái đi chinh phạt ai?”
Buổi tối cùng ngày, Trương Hoán liền tự mình dẫn mười tám vạn đại quân trùng
trùng điệp điệp xuất phát về phía Trung Nguyên. Đại quân đi một mạch về
phía đông, tới đêm hôm đó thì đại quân đến giữa huyện Nghi Phao. Thấy
cũng đã muộn nên Trương Hoán liền hạ lệnh lập trại ngay tại chỗ.
Lúc này đã là hạ tuần tháng giêng, tiết trời xuân se lạnh. Trong gió
đêm có chứa một chút mùi vị mùa xuân. Đêm đã dần dần sẫm lại, Trương
Hoán trằn trọc khó ngủ liền mặc một bộ y phục đi tới trên tường thành.
Đằng xa tầm nhìn rộng mở. Dãy Lữ Lương thế núi liên miên che hết cả một vùng trời sao. Tiền phương ở cách Hoàng Hà hơn bốn trăm dặm. Sau nửa
tháng, Hoàng Hà sẽ bắt đầu tan băng.
Trương Hoán yên
lặng ngắm nhìn phương xa, trong lòng hắn lại trở về thời gian trước đây. Hắn nghĩ đến thời thiếu niên cô độc của mình, nghĩ lại cảnh lần đầu
tiên gặp mặt với Gia chủ, nghĩ đến những người hồi hắn nghìn dặm xa xôi
vào kinh đi thi thì vô tình gặp được. Thoáng cái đã sắp mười năm, hắn đã ba mươi hai tuổi. Đã đến tuổi nhi lập nhưng vẫn đang cố gắng leo lên
đỉnh núi. Bao nhiêu năm phấn đấu khiến cho mồ hôi và xương máu hắn đổ ra không có vô ích. Hắn đã mơ hồ thấy được cảnh tượng tuyệt diệu trên đỉnh núi.
Giờ này khắc này, Trương Hoán chỉ cảm thấy lòng
dạ mình trở nên vô cùng rộng lớn, dường như cảnh đẹp vạn lý giang sơn
hắn đều có thể ôm vào trong lòng.
“ Ai?” Từ phía sau vọng đến tiếng thân binh quát khẽ.
“ Là thuộc hạ, Hạ Lâu Vô Kỵ, đô đốc có đây không?”
Trương Hoán quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh sao Hạ Lâu Vô Kỵ đang bước nhanh đi tới.
“ Sao vậy, ngươi cũng không ngủ được sao?” Trương Hoán mỉm cười hỏi.
“ Đúng vậy! Ngày mai sẽ lãnh binh lên bắc nên trong lòng có hơi kích
động. Thuộc hạ muốn tìm đô đốc nói chuyện thì được biết đô đốc đang trên lâu thành.”
Trương Hoán nhìn viên tướng kỳ cựu trẻ
tuổi của mình đã đi theo từ ngày khởi binh, trong lòng nổi lên một vẻ ôn hòa liền ấm áp nói với hắn: “ Lần này ngươi độc lập lên bắc, một mặt
phải thận trọng, làm đâu chắc đấy. Về phương diện khác cũng phải cố gắng dùng kì binh. Ngoài ra phải chiếm giữ trước cửa ải Tỉnh Hình, ngăn cản
quân địch tiến vào Hà Đông. Thác Bạt Thiên Lý từng là bại tướng của
ngươi nên ta tuyệt không lo lắng. Điều ta lo lắng là quân Hà Bắc đã vài
chục năm không đánh nhau. Một khi kỵ binh người Hồ xuôi nam thì không rõ bọn họ có thể ngăn cản nổi không. Cho nên lần này ngươi chinh bắc là
đảm nhiệm việc nặng khác xa mọi khi.”
Hạ Lâu Vô Kỵ yên
lặng gật đầu, hắn nghĩ tới một chuyện nên lại hỏi: “ Đô đốc nói cho
thuộc hạ biết, trước khi biết rõ đúng là người Hồ đã xuôi nam thì không
thể khinh xuất vượt qua Hoàng Hà. Phải chăng đô đốc kiêng kỵ miệng lưỡi
người trong thiên hạ?”
“ Ngươi nói không sai, ngựa Hồ
xuôi nam chẳng qua là một cơ hội cho chúng ta tiến quân Hà Bắc thôi. Nếu như nóng vội thì sẽ là dễ dàng đưa chuôi kiếm cho người, mà nếu như
chậm một bước thì ắt phải chịu để cho ngựa Hồ càn rỡ, chà đạp giang sơn
người Hán chúng ta. Cho nên mấu chốt là phải nắm giữ thời khắc quan
trọng để có thể danh chánh ngôn thuận xuất binh, có thể chiếm được sự
ủng hộ của người trong thiên hạ. Đây sẽ là lý do mà ta muốn ngươi nghe
chỉ lệnh của ta mà hành sự, ngươi hiểu chưa?”
“ Thuộc hạ đã hiểu. Trước hết thuộc hạ sẽ phái những đội quân nhỏ đi trước, sẵn sàng có thể chiếm trước những điểm mấu chốt. “
Trương Hoán vỗ vỗ bả vai hắn mà nhẹ nhàng cười nói: “ Ý nghĩ thì đúng, nhưng vẫn còn thiếu hụt vài phần quỷ dị.”
Quỷ dị? Hạ Lâu Vô Kỵ không hiểu ý tứ của đô đốc.
Trương Hoán không trả lời ngay. Hắn chắp tay đằng sau nhìn ra dãy núi
phía xa, một hồi lâu mới cười nhạt mà bảo: “ Ngươi quên rồi sao? Ta là
Binh Bộ Thượng Thư, có quyền điều động Đoàn Luyện Binh trong thiên hạ.”
“ Ý của Đô đốc là ...” Hạ Lâu Vô Kỵ đột nhiên có hơi hiểu ra.
“ Tối nay cho dù ngươi không tới tìm ta thì ngày mai ta cũng thông báo rõ ràng cho ngươi.”
Trương Hoán quay đầu lại nhìn hắn mà bảo: “ Trước khi ta rời khỏi
Trường An đã hạ lệnh cho phủ Thái Nguyên, quận Xương Hóa, quận Lâu
Phiền, quận Tây Hà. Tám ngàn quân Đoàn Luyện Binh một phủ ba quận lấy cớ huấn luyện mùa đông để tập kết về hướng tây. Sau khi ngươi đến quận
Duyên An thì có thể lập tức thay đổi sắp xếp với bọn họ, trước tiên tiến vào Hà Đông. Một khi chiến sự Hà Bắc nổ ra thì các ngươi lập tức chiếm
trước ải Tỉnh Hình, theo dõi chiến sự Hà Bắc. Hãy nhớ, chỉ là theo dõi
mà không thể tùy tiện tham chiến, đồng thời trợ giúp dân chạy nạn vào Hà Đông.”
Hạ Lâu Vô Kỵ nghiêm túc gật đầu “ Xin đô đốc yên tâm, thuộc hạ sẽ kiên quyết theo chỉ lệnh của đô đốc mà hành sự.”
Sáng sớm hôm sau, đại quân Lũng Hữu chia quân làm hai đường. Một cánh
do Hạ Lâu Vô Kỵ chỉ huy mười vạn quân nhằm hướng quận Duyên An xuất
phát, một đạo khác thì do Trương Hoán chỉ huy, gồm tám vạn quân An Tây
tinh nhuệ nhất của hăn nhằm hướng Hà Tân xuất phát.
Lúc này, mây đen chiến tranh bao phủ dọc đường từ Quan Trung đến Lạc
Dương. Bùi Tuấn đã lệnh cho đại soái Đồng Quan Lý Bão Chân chỉ huy năm
vạn quân Thiên Ngưu Vệ trấn giữ Thiểm quận để phòng ngừa Thôi Khánh Công tấn công nhanh vào Trường An.
Trên đường lớn phía tây
thành chật ních hơn mười vạn dân chúng chạy nạn. Hơn một vạn quân hộ vệ
gần ngàn hộ của quan viên Lạc Dương cùng quận huyện xung quanh và gia
quyến bọn họ đang chậm rãi rút lui về Trường An.
Dưới
bầu trời mưa phùn mênh mông, con đường lầy lội không chịu nổi. Suốt dọc
đường , khắp nơi có thể nhìn thấy những đám dân chạy nạn kinh hoàng bất
an. Bọn họ dìu già dắt trẻ, đầy vẻ hoảng sợ mà gian nan chạy trối chết
về hướng tây. Thỉnh thoảng lại có xe ngựa bị lật nghiêng làm tắc đường,
lập tức tiếng chửi mắng, tiếng than khóc vang lên khắp chốn. Nhưng may
mắn chính là Thôi Khánh Công cũng không bám đuôi đuổi theo. Lại thêm một tin tức khác yên lòng đã nhanh chóng lan truyền trong dân chạy nạn.
Quân Lũng Hữu đã xuất binh bình loạn, Thôi Khánh Công không dám tiến
công Trường An.
Đông đô Lạc Dương, từ thời Tùy Đường
tới nay chính là Tây Kinh che cho Trường An, là thành lớn hàng đầu Trung Nguyên, dân cư có tới trăm vạn. Phía bắc nó dựa vào Hoàng Hà, phía tây
tiếp giáp Quan Trung, nam nối với Kinh Sở, đông chẹn Trung Nguyên. Bởi
vậy trong địa lý quân sự đã trở thành nơi để toan tính đại thế Trung
Nguyên. Ai muốn lấy thiên hạ, tất trước đó phải được Lạc Dương làm cơ
nghiệp. Năm Thiên Bảo thứ mười bốn lúc loạn An Lộc Sơn nổ ra, sau khi An Lộc Sơn đoạt được Lạc Dương đã xưng đế.
Sau khi Thôi
Khánh Công đồng thời diệt được Vi Đức Khánh và quân Hà Đông, binh lực
nhanh chóng bành trướng đã đạt đến ba mươi vạn người. Gần như chiếm lĩnh toàn bộ khu vực Hà Nam. Cùng lúc đó, dã tâm của hắn cũng lập tức bắt
đầu bành trướng, không hề chỉ thỏa mãn với việc làm quân phiệt một
phương nữa. Được mưu sĩ khuyên bảo, quân tiên phong của hắn thẳng tiến
Lạc Dương, đồng thời đưa ra với triều Đường cái giá trên trời không cách nào đón nhận để đổi lấy việc không chiếm Lạc Dương. Nhưng đó chỉ là một việc lấy cớ, còn khi vừa mới đưa điều kiện ra thì hắn không thể kìm nổi liền tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân khẩn cấp tiến công về phía Lạc
Dương.
Giờ phút này quân coi giữ Lạc Dương vẻn vẹn
không được hai vạn người, hơn nữa mấy chục năm không thấy việc binh đao. Để đảm bảo an toàn sinh mạng cho trăm vạn người ở Đông đô, quan trấn
thủ Đông đô Dương Nguyên Tự sau khi biết được năm vạn viện quân Bùi gia
bị đánh bại ở Hà Nội liền mở cửa thành đầu hàng Thôi Khánh Công. Ngày
hai mươi ba tháng giêng, đại quân Thôi Khánh Công xếp thành hàng từ cửa
đông môn tiến vào Đông đô Lạc Dương.
Lạc Dương trong
thời đại rất dài của Võ Tắc Thiên thì một thời gian ngắn đã từng thay
thế Trường An để trở thành trung tâm chánh trị Đại Đường. Vì vậy, Lạc
Dương cũng xây dựng những đám cung điện nguy nga, đồng thời phỏng theo
Trường An mà chia làm hai bộ phận hoàng thành và Cung Thành. Trong loạn
An Lộc Sơn, Cung Thành Lạc Dương bị phá hủy nghiêm trọng. Viên Bích
Thành, Thượng Dương Cung và đại bộ phận hoàng thành đều bị đốt hủy, chỉ
còn giữ lại một số cung điện bên cạnh Ngưng Bích Trì. Sau khi loạn An
Lộc Sơn bị diệt, Cung Thành Lạc Dương cũng không được tiến hành xây dựng lại mà chỉ thanh lý phế tích, thu nhỏ Cung Thành Lạc Dương lại chỉ còn
có một nửa. Mặc dù như thế, đám cung điện xanh vàng rực rỡ kia có lẽ đã
khơi dậy trong Thôi Khánh Công những ý tưởng vô hạn.
Bởi vì đại quân Thôi Khánh Công sau khi đánh hạ Huỳnh Dương chiếm được
trăm vạn thạch lương thực mà triều đình chuẩn bị cứu tế nạn dân Hà Nam,
sau khi đánh hạ Yển Sư lại được hơn mười vạn quân lương của quân Hà Đông khiến cho nguy cơ quân lương của hắn được giảm bớt. Sau khi Thôi Khánh
Công chiếm được Lạc Dương bèn nghe theo lời khuyên của mưu sĩ lấy Lạc
Dương làm đế nghiệp, cho nên từ bỏ kế hoạch ban đầu cướp sạch thành trì
quy mô lớn.
Mặc dù như thế, bởi vì Thôi Khánh Công quân kỷ không nghiêm, trong thành lại đồn trú mười vạn đại quân nên quân dân sống lẫn lộn, khiến cho những chuyện cướp bóc cửa hàng quy mô nhỏ, gian dâm phụ nữ vẫn liên tiếp xuất hiện làm cho Thôi Khánh Công đau đầu
không thôi. Vì thế, hắn hạ lệnh đem dân chúng năm phường từ phía bắc Lạc Thủy tới gần Cung Thành là Đạo Chính, Đạo Quang, Thanh Hoá, Lập Đức,
Thừa Phúc di hết tới phía nam Lạc Thủy. Đồng thời khoanh năm phường này
là vùng cấm quân sự để mười vạn đại quân đóng quân trong đó, ai tới gần
giết chết bất kể. Lại phong Chu Thao là Đông đô Doãn, thay hắn duy trì
trật tự trong thành Lạc Dương.
Bản thân Thôi Khánh Công thì ở trong cung điện. Trong cung vốn có hơn hai trăm cung nữ, hoạn
quan, hắn ngại số lượng quá ít nên sai người thu mua tám trăm thiếu nữ
xinh đẹp tại Lạc Dương và vùng chung quanh vào cung, đồng thời sắc lập
mười mấy tần phi. Ngoại trừ không chánh thức xưng đế ra thì tất cả đồ
dùng, chi phí xa xỉ đều không khác gì đế vương.
Sau khi chiếm lĩnh Lạc Dương, Thôi Khánh Công xác thật không dám lại tiếp tục
tiến công về phía tây. Cùng lúc do chiến tuyến của hắn quá dài, lại
không có tiến hành chuẩn bị trước cho nên hắn có nhu cầu cấp bách quay
lại củng cố chiến quả. Về phương diện khác, hắn cũng biết rõ quân Lũng
Hữu lợi hại. Dưới tình huống như vậy, Trương Hoán rất có thể xuất binh
Lạc Dương, chỉ có đánh bại Trương Hoán thì Đại Đường mới có thể thật sự
trở thành vật trong túi của hắn.
Một ngày kia, hắn đột
nhiên nhận được quân báo khẩn cấp, ước một vạn quân tiên phong của quân
Lũng Hữu đã xuất hiện ở khu vực huyện Long Môn.
Mặc dù
triều đình vẫn luôn tuyên bố Lạc Dương không có việc gì, nhưng ở Trường
An vẫn có rất nhiều thương nhân thông qua tin của chim câu đưa mà biết
được chân tướng. Lạc Dương đã bị chiếm đóng, tin tức đó đã truyền khắp
toàn thành. Rất nhiều người cao tuổi vẫn còn nhớ rõ năm đó sau khi An
Lộc Sơn chiếm lĩnh Lạc Dương đã phát sinh một loạt tình cảnh bi thảm .
Sáu mươi vạn đại quân bị diệt toàn quân tại Thiểm quận, tặc binh qua ải, Hoàng thượng bỏ trốn về phía tây, Trường An rơi vào tay giặc. Lịch sử
cũng không xa xôi này vẫn ghi nhớ trong ký ức của rất nhiều người.
Sợ hãi, căng thẳng, bầu không khí này bao phủ trong lòng mỗi một hộ gia đình. Giá gạo tăng vọt, trong một đêm mỗi đấu từ tám mươi văn tăng tới
năm trăm văn nhưng vẫn còn vẫn giữ xu thế tăng nữa. Gần như mỗi thời mỗi khắc giá cả đều lên cao. Không chỉ có gạo mà vải vóc, muối ăn, dược
liệu, lá trà, dầu, gần như tất cả những thứ có liên quan đến cuộc sống
đều bắt đầu bị tranh cướp. Cùng với nạn dân chen nhau chạy vào Quan
Trung, bọn họ mang đến vô số sự thật về quân đội Thôi Khánh Công tàn bạo khát máu nên càng làm bùng lên khủng hoảng ở Trường An.
Ngày hai mươi tám tháng giêng sau giờ ngọ, lần đầu tiên bùng nổ sự kiện tồi tệ tại chợ tây. Có hàng ngàn dân đói tranh cướp cửa hàng gạo, dẫn
đến cái chết của hơn mười người. Bắt đầu từ chuyện này trong không trung Trường An đã nhuốm thêm vài phần không khí bạo lực.
Trời vừa mới sáng lên, trên đường phường Vĩnh Nhạc có vài cỗ xe ngựa chở hai mươi mấy Hồ Cơ sắc mặt hoảng sợ chạy nhanh đến phủ Trương Hoán.
Trong xe ngựa Kinh Nương sắc mặt trắng bệch lộ vẻ kinh hồn chưa yên. Một canh giờ trước, Khuyến Nông Cư của nàng bị mấy trăm dân đói tranh cướp, hầm rượu bị đập tan, kho lương bị cướp sạch. Nhưng cái này cũng chưa
tính là nghiêm trọng, có kẻ xấu nhân cơ hội phóng hỏa làm Khuyến Nông Cư rơi vào một biển lửa, hơn mười người Hồ Cơ bị đốt chết tại chỗ. Kinh
Nương mang theo số Hồ Cơ còn lại từ mật đạo chạy ra may mắn gọi được vài cỗ xe ngựa. Bọn họ liền nhằm hướng phủ Trương Hoán mà chạy trốn.
Xe ngựa dừng ở trước bậc thang. Kinh Nương xuống xe giải thích tình
hình cho binh lính bảo vệ. Binh lính lập tức vào cửa bẩm báo cho phu
nhân. Chả mấy chốc Bùi Oánh tự mình đi ra nghênh đón Kinh Nương. Mặc dù
Bùi Oánh đối với hành vi phong lưu của đức lang quân có hơi bất mãn,
nhưng trong thời loạn thì nàng lại không thể không để ý tới sự sống chết của Kinh Nương.
“ Bọn họ đều giống như tên điên. Nhìn
thấy món đồ hơi chút đáng giá liền dốc sức đánh lẫn nhau, lại còn giết
thủ hạ của muội chỉ để cướp đoạt trang sức trên người bọn họ.”
Kinh Nương nói với giọng run rẩy thuật lại cho Bùi Oánh tình cảnh giống như ác mộng lúc sáng sớm. Hai người Hồ Cơ liền bị giết chết trước mặt
nàng, máu tươi vẫn còn bắn lên đến mặt của nàng “ Giữa bọn họ có một số
người căn bản là không phải dân đói, bọn họ không cần lương thực mà chỉ
muốn cướp giật tiền bạc.”
Bùi Oánh ôm chặt bả vai của
nàng không ngừng hạ giọng an ủi tỷ muội này đang bị hoảng sợ “ Ta biết!
Ta biết! Chỉ cần muội không có việc gì là được rồi, đến được đây thì như muội về tới nhà.”
Tình hình hỗn loạn ở Trường An thì
Bùi Oánh cũng có hơi nghe nói một ít. Điều này cũng khó trách, giá gạo
đột nhiên tăng vọt khiến cho không ít người nghèo khó bị đẩy vào tuyệt
lộ. Lại còn có vô số dân chạy nạn tràn vào kinh thành, trong số bọn họ
thành phần phức tạp nên khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn.
Bùi Oánh khẽ thở dài một hơi, liền lệnh cho Dương Xuân Thủy dẫn Kinh
Nương tới nhà trong nghỉ ngơi, lại cho người gọi Tôn quản gia đến. Lúc
này, Thôi Ninh vẻ đầy bối rối chạy vào rồi vội la lên với Bùi Oánh: “
Muội vừa mới nghe được tin tức một cửa hàng gạo bên phường Tuyên Dương
tối hôm qua bị phá, mà nằm ngay bên cạnh nhà cha của muội. Đại tỷ, muội
muốn trở về thăm phụ thân một lần.”
Bùi Oánh vội vàng
an ủi nàng: “ Ninh muội không nên lo lắng, ta liền phái người đi thám
thính tin tức. Nếu như tình thế nghiêm trọng, ta sẽ bảo một đội binh
lính đi tới bảo vệ lão Tướng Quốc.”