Tinh thần của Thôi Ninh dần dần bình tĩnh lại, nghĩ đến Trường An loạn
lạc thì nàng khẽ cau mày mà nói: “ Phản quân cũng chỉ mới hạ được Lạc
Dương, còn cách xa Trường An vạn dặm, quan phủ hoàn toàn có thể bình ổn
cục diện. Làm sao mà để mặc cho trị an chuyển biến xấu như vậy?”
Bùi Oánh cũng bất đắc dĩ gượng cười mà nói: “ Cái này kỳ thật là do giá gạo quá cao gây ra. Lần trước ta nghe Khứ Bệnh nói rất nhiều người bán
hàng rong mở quán bán đồ, một ngày nhiều nhất kiếm được hơn mười văn
tiền. Hiện tại giá gạo đã đến bảy trăm văn, bọn họ vất vả cực nhọc một
tháng mà ngay cả một đấu gạo đều không mua nổi, cả nhà người ta lấy cái
gì để sống? Cho nên rất nhiều người ban ngày là dân lương thiện, nhưng
đến đêm sẽ đi ra ngoài kiếm ăn. Nói không chừng cướp bóc cửa hàng lại
chính là người chung quanh hay ở bên cạnh đó!”
“ Vậy
quan phủ đâu?” Thôi Ninh không khỏi căm giận mà nói: “ Bọn họ hoàn toàn
có thể phát cháo trấn an dân đói, như vậy ít nhất làm cho người ta có
thể sống sót, không đến mức bị ép thành loạn dân.”
“ Ta nghe đại ca nói, triều đình vừa mới điều một số quân lương đến Đồng
Quan, trong kho gạo lớn thì lương tồn chỉ còn lại có mười vạn thạch.
Lương thực từ Lũng Hữu tạm thời chưa đến, cho nên quan phủ cũng hoàn
toàn hữu tâm vô lực.”
Bùi Oánh vừa mới nói tới đây, nha hoàn ở ngoài cửa liền nói: “ Tôn quản gia đến!”
Từ ngoài phòng vọng đến tiếng bước chân, chỉ nghe Tôn quản gia đứng ở gian ngoài hỏi: “ Phu nhân tìm thuộc hạ có việc sao?”
“ Ta định hỏi ngươi, trong phủ chúng ta còn bao nhiêu lương tồn?”
Tôn quản gia suy nghĩ một lát liền nói: “ Lúc trước trong kho có năm
nghìn thạch, mấy ngày hôm trước đưa đi ba nghìn thạch cho quân doanh bên cạnh, bây giờ còn khoảng hai nghìn thạch.”
Hai nghìn
thạch, Bùi Oánh do dự một lát liền nói với ông ta: “ Gia nhân trong phủ
phàm là có nhà tại Trường An, ngươi phái người đi cho mỗi nhà bọn họ một thạch gạo, một cân muối.”
Tôn quản gia vui mừng, hai
ngày này rất nhiều nha hoàn cùng gia nhân đều kêu khổ với ông ta! Phu
nhân thật sự là có tâm địa Bồ Tát “ Thuộc hạ sẽ xử lý!”
Ông ta xoay người muốn đi, Bùi Oánh lại gọi về “ Ngươi quay lại!”
Tôn quản gia vội vàng dừng bước, lại quay lại rồi hỏi: “ Phu nhân còn có hạ lệnh gì sao?”
“ Chuyện này ngươi cứ để Lưu quản gia đi làm là được, ta còn có việc giao cho ngươi.”
Bùi Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát liền nói với Thôi Ninh ở bên cạnh: “
Ta nghĩ nhà chúng ta còn có một ít lương thực dư thừa, liền lấy phương
thức của các đồng hương trong bang phường mà phát cháo chẩn. Cũng làm
một người mở đầu để các nhà giàu Trường An phát chẩn cháo cứu tế cho
dân. “
Thôi Ninh chần chờ một lát rồi hơi không yên
lòng mà nói: “ Suy nghĩ của đại tỷ phát chẩn cháo là không sai. Nhưng
muội lo lắng khi tin tức truyền đi, tất cả mọi người Trường An sẽ chạy
đến chỗ chúng ta, chúng ta có khả năng ngăn cản không nổi.”
“ Không ngại, bên cạnh chúng ta chính là quân doanh, ta cho người đi
nói với Lý tướng quân một tiếng, để binh lính duy trì trật tự là được.”
Thôi Ninh suy nghĩ thấy không tệ thì tâm tư nàng cũng bắt đầu linh hoạt liền hé miệng cười nói: “ Muội vẫn còn có đề nghị, cùng lúc chúng ta
cứu tế nạn dân thì về phương diện khác chúng ta dựng cờ thu lương. Muội
nghĩ rất nhiều người giàu có đang rầu rĩ không có biện pháp nịnh bợ
Trương Thượng thư, cứ như vậy thì lương thực sẽ ùn ùn không ngừng mà
đến. Chúng ta nhất định sẽ làm lớn chuyện một chút để dân chúng Trường
An ghi nhớ ân đức của Hoán lang.”
Bùi Oánh nhanh chóng
liếc mắt nhìn nàng liền nói với Tôn quản gia: “ Chuyện phát chẩn cháo
liền do ngươi tự mình đi xử lý. Mặt khác, ngươi lại đi một chuyến sang
quân doanh bên cạnh mời Tướng quân Lý Định Phương đến phủ chúng ta một
lần.”
Buổi chiều cùng ngày, trên một mảnh đất trống tại cổng lớn của phường Vĩnh Nhạc có một căn lều thật lớn được dựng lên.
Trong lều là mấy chục bát lớn cháo hoa được hầm nhừ bốc mùi thơm, bên
ngoài lều dưng một cây gỗ cao ba trượng trên có treo một lá cờ với sáu
chữ lớn “ Thượng thư Trương phủ chẩn cháo” . Mặt khác ở cách đó không xa cũng dựng một cột cờ, mặt trên lại viết: “ Cầu nghĩa lương” .
Không được một khắc canh giờ, tin tức Trương phủ phát chẩn cháo đầu
tiên truyền khắp phường Vĩnh Nhạc, người nghèo trong phường từ các nơi
chạy tới nối liền không dứt. Chả mấy chốc tại lều trại đã xếp thành ba
hàng dài. Lại qua một canh giờ, số người chạy tới xin cháo càng ngày
càng nhiều, vô số dân đói dìu già dắt trẻ mà đến. Sau hai canh giờ số
người ở gần cổng phường Vĩnh Nhạc lại vọt tới trên vạn người, quân đội
đóng quân bên cạnh Trương phủ cũng tùy thời điều động để giúp đỡ nạn dân giữ trật tự.
“ Cầu nghĩa lương” cũng có hiệu quả, đến
lúc hoàng hôn thì phủ Lô Kỷ ở gần Trương phủ nhất dẫn đầu đưa tới ba
trăm thạch gạo và mì; quỹ phường Vương Bảo Ký lớn nhất Trường An đưa tới năm trăm thạch lương thực; Dương Ký Trù Đoạn đưa tới một trăm thạch gạo cùng năm mươi cân muối; quán rượu Thái Bạch đưa tới một trăm thạch gạo; phủ của Trương Duyên Thưởng đưa tới năm mươi thạch gạo. Những cỗ xe
ngựa liên tục đem lương thực đến phường Vĩnh Nhạc. Đến lúc trời tối thì
Trương phủ đã mộ được tới ba nghìn thạch lương thực.
Chả mấy chốc tin tức Trương phủ bắt đầu phát chẩn cháo liền làm chấn
động trong ngoài triều. Sáng sớm hôm sau Bùi phủ đã tuyên bố phát chẩn
cháo ở phường Tuyên Nhân, phủ Lý Miễn bắt đầu phát chẩn cháo tại chợ
phía đông, Thôi gia dựng lều chẩn cháo tại phường Bình Khang, rất nhiều
tôn thất Lý thị cũng dựng những căn lều lớn nhỏ khác nhau để phát cháo.
Ngày ba mươi tháng một, ba vạn quân Lũng Hữu hộ tống trăm vạn thạch
lương thực đã đến Trường An, giá gạo nhanh chóng hạ xuống còn mỗi đấu
hai trăm văn. Cùng với những đội quân Tây Lương bắt đầu tuần tra tại mỗi phường Trường An. Một cơn hỗn loạn bùng phát do tin Thôi Khánh Công
chiếm đóng Lạc Dương rốt cục đã tạm lắng xuống.
Nhưng
vừa lúc đó, lại một tin tức kinh người đột nhiên nổ vang trong không
trung Trường An. Liên quân gần mười vạn quân của Hồi Hột và Khiết Đan
thừa dịp cơ hội Bình Lô quân của Đại Đường đến Bột Hải Quốc tác chiến đã tiến công Hà Bắc như chớp giật. Chúng từ Mật Vân vào ải chiếm lĩnh Ngư
Dương, bốn vạn Bình Lô quân giúp Bột Hải Quốc đánh nhau đang trên đường
trở về đã gặp quân Hồ. Bởi vì quân ít không địch lại được nên thua trận
quay về Bột Hải Quốc. Trước mắt sáu vạn quân U Châu đóng ở Phạm Dương,
Tiết Độ đang kịch chiến với người Hồ, tình huống không biết đã ra sao.
Một hòn đá ném xuống gây nên hàng ngàn đợt sóng, người Trường An lòng
đau như cắt, Đại Đường tựa như con hổ yếu mỏi mệt vì vết thương bị vô số con sói dữ vây khốn. Tất cả mọi người đều biết, hy vọng duy nhất chính
là quân Lũng Hữu vừa thu phục An Tây có thể gánh vác gánh nặng ngăn cơn
sóng dữ này.
Đến đêm, trong cơn mưa phùn nổi lên mênh
mông giữa đất trời, bên ngoài phủ Trương Hoán có rất nhiều dân chúng
Trường An tự phát đến. Bọn họ tụm năm tụm ba đứng trong cơn mưa phùn
nhìn kỹ phủ đệ này của Binh Bộ Thượng Thư Đại Đường, trong mắt tràn ngập lo lắng và kỳ vọng. Bọn họ đang yên lặng cầu khẩn cho giang sơn Đại
Đường. Đến đêm thì mưa phùn càng rơi càng dày, bầu trời đỏ sậm, màn đêm
lạnh giá bắt đầu bao phủ thành Trường An. Cửa Tả Ngân Thai của Đại Minh
Cung chậm rãi mở ra, mấy trăm tên thị vệ cung đình hoàn che kín xe ngựa
Thái Hậu ngằm hướng phường Tuyên Nhân hối hả phi đi.
Bùi Tuấn bị bệnh đã sắp được mười ngày, tình thế Trung Nguyên ngày càng
nghiêm trọng. Hơn nữa chiến sự Hà Bắc lại bùng nổ, trong ngoài đều khốn
đốn khiến bệnh tình Bùi Tuấn nặng thêm. Ngự y mật tấu với Thôi Tiểu Phù, nếu như trong vòng mười ngày bệnh tình của Bùi Tướng quốc không có
chuyển biến tốt thì rất có thể không gắng gượng qua nổi mùa đông này.
Thôi Tiểu Phù lo lắng, tất cả chuyện tình xảy ra như móc xích lấy nhau, hơn nữa đều phát triển theo hướng xấu đi. Nguồn gốc tất cả chuyện này
đều bắt đầu từ việc Thôi Khánh Công tách khỏi Thôi gia. Nhưng đến bây
giờ Thôi Tiểu Phù vẫn còn không dám tuyên bố Thôi Khánh Công là nghịch
tặc. Đây chính là anh trai bà ta, một khi triều đình tuyên bố Thôi Khánh Công là mưu phản, thì rất có thể Thôi Khánh Công sẽ xưng đế tại Lạc
Dương. Vậy Thôi Tiểu Phù nên gánh tội danh gì đây?
Vấn
đề này thật sự khiến cho bà ta khó có thể đối mặt giải quyết, hiện tại
quân đội Trương Hoán đã đến Hà Tân, nếu như còn để mập mờ kéo dài như
vậy thì người trong thiên hạ đều sẽ tưởng Thôi Tiểu Phù cấu kết Thôi
Khánh Công để mưu phản.
Hơn nữa hiện tại chuyện của
Thôi Khánh Công đã không phải nghiêm trọng nhất. Vừa rồi Bùi Minh Khải
tiến cung bẩm báo với bà ta, quân Phạm Dương không ngăn cản được liên
quân Hồi Hột và Khiết Đan đang điên cuồng tiến công nên đã rút lui đến
vùng huyện Toại Thành. Trước mắt Bùi Hữu đã chỉ huy mười vạn quân Hà Bắc đi lên phía bắc để trợ giúp. Đây là một số quân đội đầy đủ sức lực cuối cùng của Bùi gia.
Tình huống đã uy hiếp nghiêm trọng
đến sự tồn vong của Bùi gia, Thôi Tiểu Phù cũng ngồi không yên nữa. Nếu
như Bùi Hữu lại bại thì có ý nghĩa một trụ cột chèo chống nữa cho giang
sơn Đại Đường lại sụp đổ .
Mặc dù bà ta cũng không muốn, nhưng cho dù như thế nào cũng phải để cho quân đội của Trương Hoán đến Hà Bắc tác chiến .
Trong cơn mưa phùn tí tách, xe ngựa Thôi Tiểu Phù hất lên những hạt nước tung tóe rồi biến mất trong màn đêm đen kịt đầu xuân.