Danh Môn

Chương 414: Q.3 - Chương 414: “Bút đồng án” (2)




Nói xong, Lý Tuyên cũng chẳng thèm để ý đến Vi Trì phản ứng ra sao, hắn bước thẳng ra khỏi ngự thư phòng. Còn Vi Trì thì ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn khuất dần. Rồi lại cúi xuống nhìn tấm kim phiếu kia. Hắn chợt dậm chân một cái rồi xoay người chạy thẳng tới phòng của phụ thân.

Cuộc thi khảo hạch quan chức lần này so với các cuộc thi tuyển chọn nhân tài thì xem chừng quy củ và nghiêm ngặt hơn nhiều. Cuộc khảo hạch diễn ra đúng như tên gọi và ý nghĩa của nó. Việc đầu tiên không phải là công các loại vấn đề có thể xuất hiện trong đề thi, mà đó là việc phải kiểm tra lục soát thật kĩ các quan viên vào thi, làm như vậy là để phát hiện bọn họ mang tài liệu vào trường thi hay không, cũng như để ngăn ngừa việc nhờ người khác mạo danh thi hộ. Hơn nữa những quan viên nào đến chậm trong ít phút cũng đều ngăn lại, không cho vào trong trường thi.

Bây giờ đã là giờ Mão, đại môn của Tuyên Chính Điện đã rộng mở. Hơn năm ngàn quan viên tham gia kỳ khảo hạch xếp tành mười hàng theo thứ tự bước dần vào đại điện. Không người nào dám nói chuyện, ai nấy cũng đều trầm mặc mà đi về phía trước. Lý Tuyên đứng ở vị trí thứ tư của hàng thứ ba. Lúc này sắc mặt hắn âm trầm, không nói một lời nào cả, cứ lầm lũi đi theo mọi người vào đại điện.

Cách bố trí trong đại điện ngày hôm nay cũng không có khác gì nhiều so với chế khoa (Dưới triều nhà Đường , khoa thi đặc biệt do ý vua đặc định, gọi là chế cử khoa. Gọi tắt là chế cử hoặc chế khoa) trước đó mấy hôm. Cũng vẫn là những tấm ván gỗ đơn giản được dựng lên để ngăn cách thành các buồng thi nhỏ cho mỗi thí sinh. Tuy nhiên cách đánh số báo danh thì có chút thay đổi. Số báo danh của các thí sinh ở của bốn khu vực thi giáp, ất, bính, đinh được xếp ở trong chính điện. Số báo danh của Lý Tuyên là bốn trăm bốn mươi ba. Rất nhanh, hắn đã tìm được tấm biển lớn có để khu vực thi chữ ất. Rồi hắn trực tiếp đi thẳng vào hàng thứ ba, và nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình.

Ở chỗ ngồi của hắn có kê sẵn một bộ bàn ghế, trên bàn đã được cấp sẵn cả bút, mực, giấy, nghiên. Những thứ này mới được đặt vào đây tối hôm qua. Đợi một chút nữa sẽ có người đi phát quyển thi cho từng người. Lý Tuyên vào chỗ của mình, rồi ngồi xuống, không nói một lời nào cả, hồi hộp chờ cuộc thi bắt đầu.

“ Tại hạ là Lễ Bộ Thị Lang Vi Thanh, hôm nay ta được triều đình cử làm phó chủ khảo của cuộc khảo hạch quan chức lần này. Đồng thời ta cũng chịu trách nhiệm đôn đốc, giám sát toàn bộ trường thi ngày hôm nay. Sau đây ta sẽ tuyên bố về các quy củ của trường thi” . Sau khi Vi Thanh đọc xong quy chế của trường thì, lập tức những người cộng sự của ông ta đẩy một chiếc xe nhỏ đem các quyển thi cho mỗi quan viện dự thi. Mỗi người được phát một quyển.

Chiếc xe nhỏ kia từ từ đi đến gần chỗ Lý Tuyên. Trong lòng Lý Tuyên càng lúc càng cảm thấy hồi hộp, khẩn trương. Rồi một tiếng “ két” vang lên, chiếc xe nhỏ dừng lại trước mặt hắn. Một gã đưa một quyển thi cho hắn, còn dặn dò tỉ mỉ: “ Không nên gấp gáp , đừng quên viết tên đấy.”

Lý Tuyên nhận lấy quyển thi, bỗng nhiên có tiếng “ ồ” ngạc nhiên từ buồng thi bên cạnh truyền qua vách ngăn vọng tới tai hắn. Lập tức Lý Tuyên vội vàng mở quyển thi của mình, vừa nhìn qua một chút là hắn đã ngẩn cả người ra rồi. Cả quyển thi có tất cả là tám tờ giấy, trên đó chi chít toàn là những đề mục, khiến cho người ta hoa hết cả mắt. Bài thi lần này không có phần nào yêu cầu làm thơ phú, cũng không có sách luận, mà các vấn đề kinh điển gối đầu giường của Nho gia như: “ Lễ kí” , “ Tả truyện” “ Kinh thi” “ Chu lễ” “ Nghi lễ” , “ Kinh dịch” , “ Thượng thư” … lại đều có mặt trong đề bài. Cứ mỗi một hàng chữ viết lại được để trống một đoạn để cho thí sinh viết tiếp vào chỗ trống đó. Như vậy, cho dù trước đó thí sinh có mời người chuẩn bị trước cho phần thơ phú và sách luận thì cũng trở nên vô dụng. Mà đề thi lần này đòi hỏi thí sinh phải là những người có bản lĩnh thật sự.

Thông thường mà nói các vấn đề đặt ra trong các kinh sách của Nho gia chính là cơ sở của các kỳ thi. Phàm là những sĩ tử nếu đã chăm chỉ khổ luyện học tập trong mười năm thì về căn bản là bọn họ sẽ nắm được và rất quen thuộc với những nội dung này. Chỉ cần chịu khó ôn tập lại một chút là hoàn toàn thể nhớ lại nay được. Trong tháng sáu Trương Hoán đã ban bố rộng rãi trong cả nước sẽ tổ chức kỳ thi sát hạch kiểm tra năng lực và trình độ của quan chức. Và cho họ thời gian ba tháng để chuẩn bị. Ba tháng ôn tập lại kiến thức như vậy xem ra cũng là đủ lắm rồi. Trừ phi là những kẻ đọc sách không đến nơi đến chốn, hoặc là tuổi tác đã quá cao cho nên quên mất hết kiến thức rồi.

Nếu như vì tuổi tác đã cao mà không thể nhớ lại được những gì đã học cách đây mấy chục năm thì cũng không còn cách nào cứu vãn được. Vì hiện nay số quan viên của Đại Đường đang quá nhiều, ít nhất cũng phải cắt giảm một nửa trở lên. Lúc này Lý Tuyên đang ngơ ngác nhìn quyển thi của mình một hồi lâu mà không thể thốt ra được lời nào cả. Hắn là kẻ được hưởng tập ấm. Khi thiếu niên hắn ăn chơi lêu lổng, lang thang ở khắp thành Trường An. Có thể nói, cho tới tận bây giờ hắn thật sự còn chưa bao giờ dành một ngày để đọc sách cả. Hiện tại hắn đang nhậm chức Đại Lý Tự Ty Trực, là quan hàm lục phẩm. Chức quan này cũng không cao không thấp gì cả. Theo quy định thì đơn vị mà hắn đang công tác chỉ được biên chế tối đa sáu người vào làm việc. Nhưng hiện tại đơn vị công tác của hắn có tới mười một người, trong đó chỉ có ba bốn người là làm việc thật sự, còn lại là toàn ngồi chơi xơi nước. Trên thực tế cho thấy Lý Tuyên cũng chỉ là loại quan “ vớ vẩn” , cho nên đối với đề bài hôm nay, hắn cơ bản là không cách nào làm được cả.

Lúc này, Lý Tuyên ló đầu ra, nhanh chóng liếc nhìn về hai bên một cái. Khi đã thấy lối đi trống không, cực kỳ im ắng, các quan giám khảo cũng rất ít qua lại. Thấy tình hình có vẻ an toàn, hắn liền từ từ xoay cái đầu bút, rồi cẩn thậ tìm tòi, xem xét gì đó ở quản bút nhưng không có gì. Cuối cùng hắn kiểm tra tới phần đuôi của cây bút, nhẹ nhàng xoay phần cái nắp ở phần đuôi bút. Khi cái nắp này mở ra thì hắn phát hiện quản bút hoàn toàn rỗng, và từ trong quản bút đó hắn lấy ra một cuộn giấy nhở. Rất nhanh hắn đem giấu cuộn giấy đó vào quyển thi của mình, rồi tức tốc khôi phục lại nguyên trạng cho cái bút.

Hắn lại ló đầu ra bên ngoài liếc mắt do xét tình hình xung quanh. Nhưng thoáng cái, hắn cũng nhìn thấy ở cách đó không xa có một thí cái đầu cũng ló ra ngó nghiêng giống như hắn. Ánh mắt của hai người chạm nhau, cả hai liền hiểu ý khẽ cười với nhau. Thấy không có quan giám khảo nào đi kiểm tra Lý Tuyên lập tức đem cuộn giấy nhỏ mà hắn vừa lấy được từ trong quản bút ra. Trên cuộn giấy đó toàn là chữa nghĩa vừa nhỏ mà lại dày chi chít. Phía trên của cuộn giấy nhỏ đó được đánh số thứ tự ứng với mỗi câu hỏi tương ứng. Thực ra thì đây chính là đáp án chuẩn của bài thi lần này.

Lý Tuyên có gắng kiềm chế sự kích động và hồi hộp trong lòng, cố gắng chép cho thật nhanh đáp án từ cuộn giấy kia vào quyển thi của mình. Một mặt, hắn chép cho thật nhanh, mặt khác lại chú ý đến động tĩnh trên lối đi. Theo quy định thì thời gian làm bài thi là hai canh giờ, nhưng với tốc độ chép “ thần sầu” Lý Tuyên chỉ mất có một canh giờ để hoàn thành. Đối với hắn đại công đã cáo thành rồi. Sau khi chép xong Lý Tuyên bắt đầu quay sang đối chiếu, soát lại xem mình có chép sai chỗ nào không. Khi hắn ra soát được một nửa quyển thi thì bỗng nhiên từ đằng xa một loạt những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, dường như bước chân đó nhắm thẳng đến vị trí của hắn rồi. Lý Tuyên kinh hãi đến mức gan mật như tê liệt hết cả. Nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để vo viên cuộn giấy kia thành một cục rồi nuốt vào trong bụng thật nhanh.

Tiếng bước chân ấy dừng lại ở buồng thi bên cạnh buồng thi của hắn. Tiếng của Vi Thanh cũng vọng sang chỗ hắn: “ Có chuyện gì thế”

Tên thí sinh ở buồng thi bên cạnh buồng thi của hắn đáp: “ Dạ, bút của tôi bị hỏng rồi, có thể cho tôi đổi một cái khác được không”

“ Ngươi cứ ngồi đợi một chút” . Tiếng bước chân của Vi Thanh lại xa dần.

Sự hồi hộp, hoảng hốt trong lòng Lý Tuyên đã trùng xuống, hắn bình tĩnh trở lại, nhưng có điều đáp án hắn đã nuốt vào bụng mất rồi. Phía sau còn bốn trang hắn vẫn còn chưa kịp đối chiếu, cho nên có đúng hay không hắn cũng không biết thế nào cả. Lúc này đầu Lý Tuyên thấy ngứa ngáy, nóng lên vì giận. Phải làm sao bây giờ? Lúc này hắn hận là không thể cho cái thằng ở buồng bên cạnh một quả đấm cho nó chết luôn đi. Hắn chỉ biết ngơ ngác ngồi đó run sợ, hắn không biết bây giờ mình nên làm cho phải đây?

“ Có chuyện gì thế? Ngươi làm xong rồi à” Vi Thanh bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Lý Tuyên. Ông ta cười hỏi: “ Nếu làm xong rồi thì có thể nộp bài”

“ Dạ!Dạ! Tôi đã làm xong” Lý Tuyên cuốn quýt cầm bài thi lên, hắn kính cẩn đưa bài thi bằng hai tay cho Vi Thanh. Vi Thanh thấy Lý Tuyên đã làm xong, điều ấy là cho ông ta có phần bất ngờ, liền nhận bài thi của hắn, rồi lật mở xem qua một chút. Lúc này, ánh mắt của ông ta càng thể hiện sự nghi hoặc nhiều hơn. Vi Thanh thừa biết rằng tên Lý Tuyên này là kẻ chẳng học hành gì cả, vậy mà mấy tờ đầu của quyển thi hắn làm rất chính xác, hơn nữa lại hoàn toàn đúng với đáp án chuẩn.

Nhưng nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ mà thôi. Vi Thanh vẽ một vòng tròn lên quyển thi của hắn, biểu thị ý xác nhận Lý Tuyên đã hoàn thành bài thi một cách bình thường. Rồi ông ta bình tĩnh nói với Lý Tuyên: “ Ngươi có thể về được rồi, nhớ lúc ra ngoài thì giữ yên lặng đấy”

Lý Tuyên cũng không dám nói gì them, hắn xoay người vội vã bước ra ngoài. Vi Thanh nhìn theo bóng lưng của hắn, ông ta cực kỳ kinh ngạc, lắc đầu lẩm bẩm nói: “ Cái này thật là kỳ quái”

Cuộc thi sát hạch quan chức lần này nếu so với chế khoa thì đơn giản hơn, bởi vì chỉ cần thi một buổi là kết thúc rồi. Đến giữa trưa, tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi thi vang lên. Toàn bộ Tuyên Chính Điện bị phong tỏa hoàn toàn. Các quan viên trong lễ bộ bắt đầu chiếu theo số thứ tự để thanh kiểm tra các quyển thi. Suốt cho tới tận xế chiều, cả Tuyên Chính Điện đều bận rộn dị thường. Mà các quan viên dự thi có người đã bắt đầu vào triều rồi, cũng có những người đi mua chút thổ sản Trường An để chuẩn bị trở về địa phương của mình. Bất kể là bọn họ có thi tốt hay không tốt thì cuộc thi cũng đã kết thúc rồi. Năm ngày sau Lại Bộ sẽ công bố phương án xử trí với bọn họ.

Mãi cho đến tận đêm, sau khi tất cả các công việc cần thiết của buổi thi cũng dần dần kết thúc, phần tiếp theo chính là chấm các bài thi này. Giám khảo chấm trong kỳ thi sát hạch quan chức lần này không phải các quan viên do Lễ Bộ cử tới mà một tên sinh viên đến từ Quốc Tử Giám. Họ sẽ là những người đánh giá, chấm điểm cho các bài thi này. Các quan viên trong Lễ Bộ, ngoài trừ mấy vị giữ nhiệm vụ trọng yếu ra, còn lại đều có thể về nhà. Vi Thanh là phó chủ khảo, cho nên ông ta dĩ nhiên là phải cắm chốt ở đây tới khi nào kỳ sát hạch này xong xuôi hết mới thôi. Chỉ có điều việc quản thúc cũng không quá nghiêm khắc như trước. Người nhà có thể chuyển một số vật dụng thiết yeus hàng ngày vào cho bọn họ sau khi đã được các thị vệ kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng.

Vào thời điểm này, Vi Thanh cùng với bảy tám vị Lang Trung, Viên Ngoại Lang khác đang tập trung ở Thiên Điện của Tuyên Chính Điện. Trong lúc chấm bài, thỉnh thoảng lại các sinh viên lại phát hiện ra một số chỗ không hợp cách hay có điểm nhiều điểm khác thường trong quyển thi. Họ đều đem chuyển các quyển thi này cho Vi Thanh xem xét. Quyển thi không hợp cách ở đây chính là cả quyển thi rất lạ chỉ có năm phần trở xuống là chính xác hoàn toàn, còn lại viết linh tinh. Chủ nhân của các bài thi này sẽ lập tức bị ghi vào sổ đen, để trình báo với Lại Bộ. Còn những quyển thi khác thường là ở chỗ nó có nhiều chỗ nó mắc nhiều lỗi sơ đẳng về kiến thức, ví dụ ở nhiều câu hỏi thì trả lời bằng cách râu ông nọ cắm cằm bà kia, hay là có mấy bài thi lại sai một cách giống nhau, “ râu ông nọ cắm cằm bà kia” cũng giống nhau. Điều này có thể có hai khả năng, một là thí sinh có sự nhầm lẫn trong việc “ nhớ lại” kiến thức khi làm bài, nên viết nhầm. Trường hợp thứ hai là thí sinh gian lận. Tất cả các bài thi như thế này đều phải xem xét thật tỉ mỉ.

“ Thị Lang, lại thêm một danh sách những người có quyển thi không đúng cách. Xin đại nhân xem qua” Một gã Viên Ngoại Lang đưa cho Vi Thanh một danh sách có rất nhiều cái tên. Đây đã là tờ danh sách thứ ba về những người có bài thi không hợp cách rồi. Vi Thanh khẽ thở dài một hơi, ông ta nhận lấy tờ danh sách xem qua một chút. Danh sách này có khoảng hơn năm trăm người. Lúc này ông ta phát hiện trên tờ thứ tư của danh sách có dấu vết của sự tẩy xóa thay đổi. Ông ta chỉ vào chỗ đó hỏi: “ Đây là cái gì thế hả”

“ Hồi bẩm Thị Lang, thuộc hạ cũng đã hỏi, đây là do bọn họ lỡ bút thôi, hơn nữa thuộc hạ cũng đã đối chiếu qua bài thi, quả thật là bọn họ đã nhầm lẫn”

“ Cứ nhận nhầm lẫn là xong hay sao?” Vi Thanh nghiêm mặt khiển trách: “ Đi! Gọi tên sinh viên chấm đó chép lại một bản khác cho ta, trên danh sách không được phép có chỗ nào tẩy xóa, nghe chưa”

“ Dạ!” Vị Viên Ngoại Lang kia không dám nhiều lời, ông ta cầm danh sách kia đi về đại điện cho gã sinh viên chấm quyển chép lại một bản khác. Vi Thanh tiện tay cầm một tờ danh sách khác lên xem. Đây là danh sách về các bài thi có những dấu hiệu bất thường. Danh sách này không nhiều lắm, cũng chưa tới một trăm cái tên. Trong danh sách cũng đã ghi rất rõ những điểm dị thường của từng bài thi. Phần lớn các bài thi có điểm khác thường này đều bị các Lang Trung thẩm tra và dùng mực đen vẽ vào đó một khuyên tròn. Đặc biệt có hai quyển thi mắc lỗi sai giống hệt nhau, hơn nữa hai thí sinh lại ngồi sát với nhau. Cho nên bị Lang Trung thẩm tra và vẽ một cái khuyên tròn màu đỏ để đánh dấu. Điều này rõ ràng chứng tỏ cần có sự nghi ngờ về việc gian lận ở đây. Cần phải xem xét kĩ lưỡng lại xem tại sao chỉ hai quyển thi này lại bị vẽ khuyên bằng mực đỏ, còn lại đều là được dùng mực đen để vẽ khuyên đánh dấu.

Vi Thanh chỉ xem qua một lượt, rồi ông ta bỏ cái danh sách đó xuống. Bỗng nhiên ông ta cảm thấy có điều gì đó, liền cầm cái danh ấy để xem lại. Và ở mấy hàng chữ cuối cùng Vi Thanh chợt nhận ra một cái tên quen quen - Lý Tuyên. Ông ta tự hỏi: Quyển thi của hắn cũng có điểm khác thường sao? . Trong lòng Vi Thanh không khỏi nổi lên sự chú ý đến lỗi mà hắn mắc phải: Bài làm của Lý Tuyên mắc lỗi trả lời sai so với đáp án, riêng tờ cuối cùng của quyển thi hắn viết linh tinh, bịa văn, trong khi đó mấy phần trước lại làm đúng hoàn toàn như đáp án. Lúc này Vi Thanh cũng đang cố nhớ lại tình hình lúc Lý Tuyên nộp bài, quả nhiên là có chút cổ quái. Nghĩ đến đây ông ta đi thẳng đến đại điện.

Khu vực chấm các bài thi trong đại điện cũng được dùng những tấm ván gỗ để hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, có chăng là chỉ chừa mấy cái lỗ hổng để các sinh viên nộp bài chấm. Còn ở bên phía bên ngoài lại được kê thêm một cái bàn dài, có mười mấy người đang ngồi ở đáo. Đây chính là nơi đăng kí hiệu kiểm lại các bài thi. Tất cả các quyển thi, cũng như các quyển thi có dấu hiệu bất thường đều phải thông qua cái bàn này để hiệu kiểm rồi mới ghi vào sổ . Hơn nữa sau khi đăng kí vào sổ rồi còn phải kí tên xác nhận. Lại còn có một người khác đối chiếu tính toán lại để đề phòng nhầm lẫn hay bỏ sót trong việc đăng kí. Quá trình này hết sức nghiêm mật. Vi Thanh tiến đến buồng chấm của một gã sinh viên nói: “ Ngươi hãy tìm trong các quyển thi có dấu hiệu khác thường, quyển thi của số báo danh bốn trăm bốn mươi ba cho ta xem”

Tên sinh kia không dám chậm trễ, vội vàng lục tìm trong đống bài thi có dấu hiệu khác thường đó, để lấy ra bài thi của Lý Tuyên. Vi Thanh cầm quyển thi, rồi lập tức lật ngay đến trang cuối cùng, quả nhiên là viết linh tinh, bịa văn cả loạt. Có vẻ như hàng đầu tiên được hắn viết lại tới hai lần, một dòng chép nhầm thứ tự lập tức dẫn đến kết quả là các hàng phía sau đều sai cả. Vi Thanh nhìn bài thi cười mỉa mai một chút, nếu như sai ở một hai chỗ thì còn có thể hiểu được, đằng này hắn lại nhớ nhầm xuất xứ của điển cố, rồi toàn bộ tờ giấy thi cuối cùng lại viết nhăng viết cuội nhầm lẫn giữa các phần. Thậm chí đem cái kiến thức cơ bản nhất của Luận Ngữ đi cho vào Kinh Thi. Thật là không thể chấp nhận được rồi.

“ Bài thi này ta muốn trực tiếp xem lại, ta mang nó đi đây” Vi Thanh dặn dò một tiếng, rồi đem bài thi của Lý Tuyên trở về phòng của mình.

Khi Vi Thanh trở lại phòng của mình, thì một gã nhân viên giúp việc cho ông ta đã nghênh đón, nói: “ Thưa Thị Lang, người nhà của Thị Lang đã mang đồ tới cho ngài rồi. Người đó đang chờ ở bên ngoài”

“ Được rồi” Vi Thanh để bài thi xuống bàn rồi đi ra ngoài điện. Ở bên ngoài điện này không gian rất trống trải, chỉ có một gã gia đinh đang đứng đợi ông ta, và mấy tên lính canh đững cạnh đó. Đồ đạc từ ở nhà muốn chuyển vào cho các quan viên trong trường thi cũng phải có quy củ nghiêm ngặt. Trong đó có một số vật dụng không được phép gửi chuyển vào như: các loại sách vở, giấy tờ, hay chăn đệm và các đồ dùng cồng kềnh khác. Đồng thời chỉ cho phép chuyển một số thứ đặc thù như thuốc, thức ăn, hay chuyển những lời nhắn bình an của gia đình tới những người đang làm nhiệm vụ tại trường thi … Đồng thời vẫn phải có binh lính ở bên để trông chừng. Thật ra thì việc tiếp tế đồ dùng ở đây cũng là một cách ứng xử linh hoạt của trên cơ sở tình cảm, sự nể nang. Bởi vì mặc dù công tác thi đã hoàn thành, nhưng lên điểm xếp thứ hạng nữa, các công việc ấy đều không thể giao cho sinh viên Quốc Tử Giám hay các quan viên làm được mà phải chính tay Vi Thanh làm.

Tên gia đinh giúp việc trong nhà Vi Thanh mang theo một cái hộp tới. Khi nhìn thất Vi Thanh đi ra, hắn lập tức tiến lên phía trước nói: “ Bẩm lão gia, phu nhân sai con mang cho ngài một ít thuốc cao, và mấy món ăn mà lão gia vẫn thích. Phu nhân còn nhắn lão gia, mọi chuyện trong nhà đều tốt cả, sức khỏe của thái lão gia vẫn bình thường. Xin lão gia cứ yên tâm”

Vừa nói, gã gia nhân liền chuyển cho Vi Thành một cái hộp. Trong lời nói của hắn cũng không có gì đặc biệt cả, mà cái hộp đồ đó cũng đã được thị vệ kiểm tra cẩn thận, và không hề phát hiện có điều gì bất thường hay nghi vấn cả. Vi Thanh hơi ngẩn người một chút, vì ông ta có dùng thuốc cao bao giờ đâu, mà lần này ở nhà lại gửi cho ông ta? Trong lòng Vi Thanh thật sự có chút kinh ngạc, nhưng ông ta vẫn biểu hiện nét mặt bình thường như không có vấn đề gì cả. Vi Thanh nhận chiếc hộp rồi dặn dò tên gia nhân: “ Ngươi về bảo với phu nhân, ba ngày nữa ta xong việc ở đây thì sẽ trở về ngay. Mong phu nhân chiếu cố, chăm sóc tốt cho lão thái gia”

Vi Thanh mang chiếc hộp đó trở về phòng của mình. Ông ta cẩn thận đóng cửa lại, rồi lập tức đem mở cái hộp đó ra. Bên trong hộp chỉ có ba cái khay đựng chút đồ ăn, và một cái bình sứ có hình hồ lô.Trong bình sứ ấy chứa một loại thuốc cao mà Vi Thanh cũng chẳng biết tên nó là gì chỉ ngửi thấy nó có mùi rất thơm. Mà thức ăn trong hộp cũng không có bất cứ điều gì khác thường cả. Trừ những thứ đó ra, trong hộp cũng không còn vật phẩm nào khác cả. Sau khi xem xét một lượt mà không phát hiện điều gì khác thường, lúc này ánh mắt của Vi Thanh lại một lần nữa dừng ở chiếc bình sứ hồ lô kia. Vi Thanh không hiểu tại sao phu nhân của ông ta lại vô duyên vô cớ mà sai người mang thuốc tới đây. Bên trong cái bình sứ này tất có tin tức nhắn nhủ bí mật gì đây.

Vi Thanh cầm chiếc bình sứ đó lên rồi quan sát nó thật kĩ, nhưng chiếc bình sứ đó lại rất hoàn chỉnh cũng không có bất cứ cơ quan bí mật nào cả. Ông ta suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong chiếc hộp đó một chiếc đũa, rồi từ từ cho chiếc đũa đó vào bình sứ đựng thuốc mỡ đó mà khuấy khuấy. Bỗng nhiên ông ta có cảm giác như chạm vào thứ gì đó, vừa nhỏ lại vừa tròn, và có kích thước như một hạt sen vậy.Trong lòng Vi Thanh lập tức khẩn trương, ông ta bước mấy bước đi tới trước cửa, hướng ra ngoài nhìn ngó một chút, khi thấy không có ai tới phòng mình, Vi Thanh laaoj tức đem chiếc bình sứ đó đạp vào tường. Một tiếng “ bịch” vang lên, chiếc bình đã bị đập vỡ, rơi trên mặt đất.

Vi Thanh ngồi xổm trên nền nhà, ông ta dùng chiếc đũa cẩn thận gạt chỗ thuốc mỡ đó, cuối cùng từ trong chỗ thuốc mỡ ấy Vi Thanh gạt ra được một viên nhỏ, có màu đen. Trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc, nghi ngờ. Vi Thanh nhặt cái viên màu đen đó lên và bóp nhẹ nó, bên trong quả nhiên là có một một cuộn giấy nhỏ. Lúc này, trong lòng Vi Tranh như muốn nhảy dựng lên, ông ta từ từ mở cuộn giấy đó ra, thì thấy có một hàng chữ, đó là nét chứ của phụ thân ông ta: Đã nhận của Lý Tuyên một ngàn lượng.

Vi Thanh đọc xong choáng váng, ngồi ngã ngửa ngay luôn xuống nền nhà. Sự khẩn trương trong lòng ông ta lúc trước thì giờ đây đã chuyển thành sự sợ hãi. Phụ thân đã nhận của người ta một ngàn lượng hoàng kim, khiến cho ông ta cũng bị cuốn vào việc làm gian lận trường thi. Ánh mắt của Vi Thanh từ từ chuyển tới bài thi trên mặt bàn kia. Việc làm của Lý Tuyên chứng tỏ hắn đã gian lận, hơn nữa hắn lại rất ngu ngốc, khi mà lạy ông tôi ở bụi này, tự làm lộ chuyện gian lận của chính mình. Vi Thanh ngơ ngác nhìn cái quyển thi của Lý Tuyên, suy nghĩ của ông ta đột nhiên mờ mịt. Đột nhiên ông ta rùng mình một cái, nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Ông ta tự nhủ: Chuyện Lý Tuyên gian lận và bản thân mình có quan hệ gì chứ. Hắn tất nhiên là có người khác đỡ đầu rồi. Lẽ nào một vạn lượng hoàng kim kia lại có thể mua được sự im lặng của mình hay sao? Không được! Mình quyết không thể cuốn theo chuyện này được. Nghĩ tới đây Vi Tranh liền cầm lấy bài thi, bước nhanh ra ngoài. Nhưng khi vừa bước tới ngưỡng cửa ông ta chợt bước chậm lại, rồi nghĩ rằng: Chỉ sợ chuyện này sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Lý Tuyên dùng một vạn lượng hoàng kim để mua sự im lặng của mình, chứng tỏ chuyện này có liên quan đến vấn đề trọng đại, thậm chí hắn còn biết trước cả đáp án nữa. Kỳ thi nghiêm mật như thế vậy mà lại có chuyện lộ đáp án. Như vậy người có liên quan ở đây ít nhất phải là cấp tướng quốc, hoặc giả là đến từ hậu cung, thậm chí có thể là chính bản thân hoàng thượng cũng không biết chừng.

Vi Thanh chần chừ một lát, ông ta đang nghĩ vè hậu quả của việc này một khi nó bị vỡ lở. Hơn nữa bài thi của Lý Tuyên đã bị Lang Trung dùng mực đen phê vào rồi còn gì, chỉ cần bản thân ông ta là ra vẻ không để ý rồi cứ thế cho qua. Như thế nếu sau này có hỏi thì ông ta cũng dễ ăn dễ nói, chỉ có điều, dù thế nào đi nữa thì tiền cũng không thể nhận được.

Cả hai cuộc thi chế khoa và khảo hạch quan chức cũng đã dần kết thúc, qua đi cùng với những cơn gió thu. Sau cuộc thi, trong khi chờ kết quả thì các quan viên lại trở về địa phương, tiếp tục các công việc của mình. Chỉ có các sĩ tử tham gia chế khoa là vẫn đang vật vờ ở Trường An để chờ kết quả ra sao. Dĩ nhiên thời gian sẽ phải trôi đi, và cuối cùng thì ngày triều đình yết bảng cũng đã tới.

Các giám khảo đã phải làm việc hết sức nghiêm túc và khẩn trương, nên sau gần nửa tháng bọn họ đã hoàn thành việc chấm bài thi cho hai mươi mấy vạn sĩ tử. Tất cả các quan giám khảo làm xong nhiệm vụ đều như muốn đổ bệnh cả với nhau. Buổi sáng ngày hôm nay, kết quả của cuộc thi chế khoa cuối cùng đã có. Lại Bộ Thượng Thư - Hàn tướng quốc cầm lấy tờ danh sách ghi tên những người trúng tuyển vội vàng đi vào trong Đại Minh cung.

Cả buổi sáng ngày hôm nay, Trương Hoán nghỉ việc triều chính cả buổi, hắn đang lo lắng không yên vì đứa con hắn vừa mới sinh thiếu tháng bây giờ lại ngã bệnh rồi. Tiểu nhi tử của Trương Hoán mà chúng ta đang nói tới chính là do Thôi Trữ sinh ra. Nhưng lại là sinh non. Vì thế sau khi sinh đứa bé ấy hết sức gầy yếu, trông cứ như một con mèo nhỏ ốm yếu vậy. Nếu đứa bé này mà sinh ra trong một gia đình thường dân thì chắc có lẽ cũng đã chết non rồi. Nhưng may cho nó là nó lại là con của hoàng đế. Vì vậy cha của đứa bé – hoàng đế Đại Đường đã dùng những ngự y tốt nhất, những loại thuốc tốt nhất để cứu chứa cho đứa con bé bỏng này. Nhưng mà nó vẫn ho nhiều qua, ho liên tục không ngừng. Nửa đêm hôm qua, cả người đứa nhỏ ấy lại đột nhiên nóng ran lên, thế là ba vị ngự y phải vật lộn suốt cả đêm để cứu chữa, đến tận rạng sáng mới có thể giữ lại sinh mạng của nó khi đã cận kề cái chết. Nhưng không bao lâu sau, cả người đứa bé ấy lại nóng như cũ.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Thôi Ninh đang vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức của ngự y. Nàng đã khóc suốt cả đêm rồi, dường như nước mắt cũng đã khô cạn không chảy được nữa. Lúc này, cả người nàng yếu ớt vô lực mà dựa vào Trương Hoán. Mắt nàng đỏ hoe, không ngững lấy khăn khóe mắt. Ở bên cạnh nàng Bùi Oánh cũng lo lắng mà trông tiều tụy cả người, nàng vân vê cái khăn trong tay, không ngừng nhẹ nhàng khuyên nhủ, an ủi Thôi Ninh. Ở trong phòng lúc này còn có cả Bình Bình và con gái nuôi Bách Linh của nàng nữa. Cũng còn thêm một người nữa đó chính là Thôi Tuyết Trúc, nàng vào cung hai tháng nay và được phong làm Chiêu Viện. Nàng biết thân phận của mình là thấp nhất cho nên nàng chỉ im lặng không dám nói dù chỉ một câu. Như vậy là cả gia đình Trương Hoán đều có mặt ở đây, bên cạnh Thôi Ninh trong giờ phút khó khăn này.

“ Hoán lang, nếu như hài tử có chuyện gì, thì thiếp cũng không muốn sống nữa” Thôi Trữ bỗng nhiên khóc thất thanh. Hài tử của nàng vừa mới sinh được hai tháng vậy mà đã chịu nhiều khổ sở như vậy. Khiến cho nàng tan nát cả cõi lòng.

“ Nàng yên tâm đi, ngự y đã từng cứu hài tử một lần, bọn họ tất sẽ có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì đâu” Trương Hoán ôm chặt lấy bờ vai của ái thê, nhẹ nhàng an ủi nàng. Thật ra thì chính hắn cũng đang lo lắng không yên. Hài tử mới sinh được có hai tháng vậy mà lại phải chịu sự hành hạ lớn như vậy. Trương Hoán vuốt ve, xoa nhẹ bờ vai của Thôi Ninh, hắn nghĩ lại rằng: từ khi nàng lấy mình tới, nàng chưa từng có một ngày được hoàn toàn thư thái. Điều này làm cho Trương Hoán đau lòng khôn nguôi.

Bỗng nhiên, Trương Hoán cảm giác như vạt áo của mình bị ái đó giật giật. Hắn ngoái lại nhìn thì thấy Bùi Oánh đnag cầm một tờ giấy nhỏ giơ lên, trên đó có viết: “ Hôm nay là ngày triều đình yết bảng, chàng nhất định phải đi, chuyện ở đây cứ giao cho thiếp được rồi”

Trương Hoán dường như cả đêm cũng không ngủ tí nào, nên sắc mặt có vẻ xám đi, mà thân thể thì cũng mệt mỏi lắm rồi. Thấy Bùi Oánh nhắc nhở mình, hắn than thầm một tiếng. Trương Hoán làm sao lại không biết hôm nay là ngày hết sức quan trọng cơ chứ. Nhưng mà hôm nay hài tử của hắn liên tục xảy ra chuyện mà Thôi Trữ thì lại suy nhược và thương tâm thế này. Hắn tự thấy mình phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Cho nên bất kể thế nào hắn cũng phải ở lại để chăm sóc, động viên nàng. Trương Hoán nhìn Bùi Oánh lắc đầu, lặng lẽ chỉ vào Thôi Ninh, ý bảo rằng đợi một chút nữa. Bùi Oánh bất đắc dĩ, đành cầm tờ giấy vừa viết đi ra ngoài.

Thôi Tuyết Trúc nãy giờ vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, bỗng nhiên nàng ta đi tới trước mặt của Thôi Ninh, rồi nàng cúi xuống nói nhỏ với Thôi Ninh: “ Ninh tỷ, hôm nay là ngày yết bảng của cuộc thi chế khoa, hoàng thượng nhất định phải có mặt ở đó”

Thôi Ninh nghe xong giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn trượng phu, áy náy nói: “ Thật xin lỗi Hoán lang, thiếp thật sự không biết chuyện này. Chàng mau đi thôi”

Trương Hoán vội vàn khoát tay: “ Không sao cả. Ta đến muộn một chút cũng không ảnh hưởng gì cả. Nếu là chuyện gấp thì Hàn thượng thư sẽ đến tìm ta”

Bình Bình đứng cạnh đó, nhìn rõ ngay, những lời Thôi Tuyết Trúc vừa nói với Thôi Trức chính là đang muốn lấy lòng Hoán lang đây mà. Bình Bình là một người thẳng tính, mặc dù nàng cũng chẳng để ý hay ghen tuông khi Thôi Tuyết Trúc được gả cho Trương Hoán. Nhưng nàng thật sự là ghét cái kiểu Thôi Tuyết Trúc lúc nào cũng có những biểu hiện hay việc làm để lấy lòng Hoán lang. Có lẽ cô ta phải vắt óc cả ngày để nghĩ ra những chiêu bài đó. Ví dụ như lúc Trương Hoán ở Lân Đức Điện xử lý việc triều chính, vậy mà cô ta lại mang nước ô mai lạnh đến để mời Trương Hoán uống cho mát. Bùi Oánh biết chuyện liền chỉ trích nàng, và cảnh cáo lần sau không được thế. Tưởng thế là xong, ai ngờ cô ta lại khôn lỏi, nhân cơ hội ấy buổi tối lén đến chỗ Trương Hoán quỳ xuống nhận tội, khóc lóc tỏ vẻ đáng thương. Lúc này cô ta thấy Bùi Oánh đi ra ngoài, nên ra vẻ đến khuyên Thôi Trữ hãy biết suy nghĩ cho Hoán lang mà để chàng xử lý công việc. Thật đúng là một con yêu tinh.

Sắc mặt của Bình Bình nhất thời trầm xuống. Nàng nói bằng một giọng khá gay gắt đúng như tính cách của nàng: “ Thập Bát Lang là vua một nước, chàng dĩ nhiên là biết cái gì nặng, cái gì nhẹ. Mà nếu như chàng không biết thi cũng đã có hoàng hậu nhắc nhở. Chứ chưa đến lượt cô lên tiếng đâu”

Thôi Tuyết Trúc nghe Bình Bình nói như tát nước vào mặt như vậy cũng cảm thấy xấu hổ, đỏ bừng cả mặt. Nhưng Thôi Tuyết Trúc vẫn “ giả nai” rất tốt: cô ta tỏ ra đáng thương, mắt cũng đỏ hoe như sắp khóc, nhìn Trương Hoán như cầu cứu. Trương Hoán cũng biết cuộc sống của nàng ta ở trong cung thật ra thì cũng không được tốt cho lắm. Có nhiều chuyện bởi vì nàng ta không khéo léo xử lý, cứ làm rõ ràng quá, nên đã chọc giận nhiều người. Nhưng dù sao thì nàng ta tuổi vẫn còn nhỏ. Trương Hoán cũng không đành lòng nói nàng sao cả, hắn chỉ gật đầu ý bảo bản thân hắn không trách cứ gì nàng ta cả. Thôi Tuyết Trúc thấy thế với cúi đầu lui về chỗ ngồi của mình.

Lúc này thì cũng vừa lúc Bùi Oánh từ ngoài đi vào. Nàng thấy Thôi Ninh đang đẩy Trương Hoán đi ra, nàng cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra lúc mình vắng mặt. Nàng chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên , nên hướng Bình Bình xem có hồi đáp gì không, nhưng Bình Bình cũng không nói gì cả thậm chí còn phớt lờ, tỏ vẻ không biết gì.

“ Đã xảy ra chuyện gì thế” Trương Hoán thấy Bùi Oánh cầm trong tay một quyển sổ con, nên hỏi nàng.

Bùi Oánh vội đưa quyển sổ con đó cho hắn: “ Hàn thượng thư đã đến đây tìm hoàng thượng, xin hoàng thượng xử lý giúp chuyện này”

Trương Hoán nhận lấy quyển sổ con đó. Quả nhiên là kết quả của chế khoa vừa rồi. Trong danh sách này có hai trăm năm mươi tên được xét trúng tuyển. Ở phía sau là thành tích của từng tên thí sinh trúng tuyển. Trương Hoán xem qua một lượt cái danh sách này, thì thấy Bạch Cư Dị xếp thứ ba, Liễu Tông Nguyên xếp thứ mười. Hắn cố để ý cái tên Quách Mục nhưng nhất thời không thấy đâu cả. Cái danh sách này thì con chưa đủ để yết bảng, Trương Hoán còn cần phải họp lại với các vị tướng quốc để bình xét về phẩm hạnh của các thí sinh, sau đó mới quyết định thí sinh nào trúng tuyển cuối cùng. Trương Hoán biết phải có chuyện khẩn cấp thì Hàn tướng quốc mới phải tìm hắn trong hoàn cảnh này. Nghĩ tới đây Trương Hoán hít một hơi thật sâu rồi nói với Thôi Ninh: “ Ninh nhi, ta không thể ở lại với nàng được nữa, có công việc cần ta giải quyết gấp. Nhưng nàng phải nhớ kĩ, ta cũng yêu con giống như nàng vậy”

Thôi Ninh nước mắt lại rơi, nàng gật đầu hiểu cho trượng phu của mình. Trương Hoán cầm tay Bùi Oánh vỗ vỗ, ý bảo nàng hãy quan tâm tốt tới Thôi Ninh, rồi hắn xoay người rời đi.

Bên trong Chính Sự Đường, bảy vị tướng quốc, cùng với Trung Thừa Ngự Sử Nhan Cửu Độ đã có mặt từ lâu để chờ Trương Hoán. Mặc dù bọn họ mới cùng nhau làm việc chưa tới nửa năm những tất cả đều biết rằng Trương Hoán nhất định sẽ tới. Không khí trong Chính Sự Đường hết sức yên tĩnh, không ai nói câu nào cả.

“ Hoàng thượng giá lâm”

Theo tiếng hô báo của viên thái giám, Trương Hoán bước nhanh vào Chính Sự Đường. Bảy vị tướng quốc lập tức đứn lên, cùng nhau cúi mình thi lễ: “ Chúng thần tham kiến hoàng thượng”

“ Các vị ái khanh hãy binh thân” Trương Hoán khoát tay áo, trong lời nói tỏ vẻ áy náy: “ Hoàng nhi hôm nay bị bệnh nặng, trẫm phải có mặt ở đó. Thật là vì chuyện nhà mà trễ nải quốc sự rồi”

Người phụ trách làm thư kí cho cuộc họp chính sự hôm nay là Binh Bộ Thượng Thư Nguyên Tái. Ông ta vội vàng đứng lên nói: “ Bẩm hoàng thượng, nếu không phải là chuyện cấp bách thì chúng thần cũng không dám quấy rầy hoàng thượng. Hi vọng vương tử sẽ sớm khỏe lại”

Trương Hoán nghe xong khẽ thở dài một hơi, hắn không muốn nói tới chuyện này nữa, mà quay sang nói với Hàn tướng quốc: “ Hàn ái khanh, chế khoa lần này khanh làm chủ khảo, nên khanh hãy bắt đầu đi”

“ Thần tuân chỉ” Hàn tướng quốc đứng lên, cao giọng nói: “ Cuộc thi chế khoa lần này có tổng cộng hai mươi hai vạn ba ngàn người tham gia. Mà chỉ tiêu của triều đình là lấy hai trăm người. Ngoài ra xét trúng cách hai mươi người của năm bộ tộc Khiết Đan, Hề, Sa Đà, Đảng Hạ, Khương. Nhưng thần không ghi tên bọn họ vào danh sách này. Hôm nay thần dâng lên hoàng thượng danh sách gồm hai trăm năm mươi người có thành tích cao nhất trong đợt thi này. Lại Bộ cũng đã duyệt lại các quyển thi và kết quả cho thấy hai trăm năm mươi người trong danh sách này đều là những văn nhân xuất chúng, thành tích của họ hoàn toàn là chân thực. Thần đã kiểm tra và hôm nay chính thức dâng lên hoàng thượng.”

Dứt lời, Hàn tướng quốc chính thức đem danh sách thành tích dâng lên cho Trương Hoán. Bên dưới có cả chữ ký xác nhận của ông ta. Trương Hoán gật đầu, danh sách tổng cộng có hai trăm năm mươi người. Cứ xét theo độ dốc của thành tích thì chỉ lấy hai trăm người phía trên, còn năm mươi người phía dưới sẽ cho vào dự khuyết. Trương Hoán nhìn qua danh sách một lượt, rồi quay sang hỏi Trung Thừa Ngự Sử Nhan Cửu Độ nói: “ Ngự Sử Đài có ý kiến gì không”

Nhan Cửu Độ đứng lên cúi người hành lễ nói: “ Hàn Thượng Thư cũng đã chuyển một bản sao danh sách cho thần, thần đã cẩn thận xem xét đối chiếu với danh sách các có các hành vi trái với quy định và phát hiện có chín người không phù hợp với điều kiện trúng tuyển về mặt phẩm chất. Đó là sĩ tử Vương Tử Duy ở Ích Châu, đứng thứ bảy mươi bảy trong danh sách, người nay đêm trước khi thi đã lẻn đến chơi gái thanh lâu. Sĩ tử Triệu Đào ở Biện Châu, đứng thứ một trăm lẻ tư trong danh sách, có hành vi mua dâm vào ngày hai mươi hai tháng tám. Sĩ tử Kim Thái Căn ở Nhuận Châu, đứng thứ một trăm hai mươi hai trong danh sách đã đánh bạc tại sòng bạc Tụ Tài ở Bình Khang phường.

Nhan Cửu Độ nêu tên và kể sơ lược về những vi phạm của chín sĩ tử đã có những hành động không tuân theo quy định. Cuối cùng ông ta dâng bản báo cáo điều tra lên cho Trương Hoán: “ Ở đây là tình hình cụ thể với những chứng cớ vô cùng xác thực xin bệ hạ xem qua”

Trương Hoán lật mở báo cáo của Nhan Cửu Độ, rồi không chút do dự nói: “ Triều đình đã nhiều lần ban lời huấn thị, rõ ràng thể hiện quan điểm muốn tuyển trọn những sĩ tử có đức sáng,vậy mà thời gian kỳ thi ngắn như vậy cũng không thèm tuân thủ lời huấn thị, không thể nào mà tự ước thúc bản thân được. Những kẻ như vậy triều đình sẽ không bao giờ tiếp nhận. Chín người này đánh trượt hết, lấy chín người dự khuyết bên dưới đẩy dần lên thay thế.”

Hàn tướng quốc lập tức đề bút, đem chín người đó lần lượt gạch bỏ loại ra. Sau khi chỉnh sửa xong, ông ta dâng bản danh sách sĩ tử trúng tuyển vừa làm lại cho Trương Hoán: “ Danh sách trúng tuyển đã được làm xong, xin bệ hạ xác nhận”

Trương Hoán nhìn danh sách đó một lần nữa, rồi quay sang hỏi lại mọi người: “ Các vị ái khanh còn thắc mắc gì nữa không”

Mọi người đều xem qua danh sách trúng tuyển một lần nữa, ai cũng tỏ vẻ đồng ý. Lúc này Trương Hoán mới hạ bút, bổ nhiệm ba người làm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Cuối cùng Trương Hoán kí tên xác nhận lên tờ danh sách trúng tuyển đó, rồi trả nó lại cho Hàn tướng quốc.

Trương Hoán chợt nhớ tới một chuyện khác, hắn đặt bút xuống rồi hỏi Lô Kỷ : “ Cuộc thi sát hạch quan chức đến bao giờ mới có kết quả cuối cùng đây”

Lo Kỷ vội vàng đứng lên trả lời: “ Hồi bẩm hoàng thượng, cũng đã gần xong rồi ạ, nhanh nhất là đến xế chiều hôm nay là có thể trình hoàng thượng ngự lãm”

Trương Hoán gật đầu, lại hỏi tiếp: “ Vậy có phát sinh ra chuyện gian lận, làm rối kỉ cương trường thi hay không”

“ Dạ bẩm hoàng thượng, có chuyện đó” Lô Kỷ lấy ra một quyển sổ con, dâng lên Trương Hoán: “ Bẩm hoàng thượng đây là mười tám tên bị phát hiện trong trường thi chép bài của nhau, và những kẻ mang tài liệu vào trường thi bị bắt ngay tại chỗ. Thần không dám giấu hoàng thượng”

Trương Hoán xem qua một lượt nhận thấy phần lớn những kẻ vi phạm quy chế thi đều là các quan chức nhỏ ở địa phương. Hắn tiện tay giao luôn quyển sổ đó cho Nhan Cửu Độ rồi lênh cho ông ta: “ Ngự Sử Đài phải tra xét thật kĩ chuyện này Cuối cùng phải tổng hợp thành báo cáo rồi gửi ngay cho trẫm”

“ Thần tuân chỉ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.