Danh Môn

Chương 415: Q.3 - Chương 415: “Bút đồng án” (3)




Trương Hoán thấy nội dung của cuộc họp cũng đã đến lúc kết thúc, hắn liền đứng dậy nói: “ Bất luận là thi khảo hạch quan chức hay chế khoa thì đó đều nhà những cuộc thi để chúng ta tuyển chọn những nhân tài thực sự. Nhất là khảo hạch quan chức, nó có liên quan đến bộ máy quan lại cai trị của Đại Đường, vì thế trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho những kẻ nào có hành động gian lận, dù chỉ là một chút cũng không thể được. Nếu như cuộc khảo hạch quan chức này có những người có hoàn cảnh đặc biệt, ví dụ như các quan viên trên năm mươi tuổi chẳng hạn, trẫm có thể sẽ tổ chức cho bọn họ thi lại lần nữa. Nhưng nếu bọn họ gian lận thì trẫm chẳng những sẽ cách chức mà còn hỏi tội, truy trách tận cùng. Tuyệt không nương tay dễ dãi.”

Giọng điệu của Trương Hoán hết sức nghiêm nghị, bảy vị tướng quốc đồng loạt đứng dậy khom người nói: “ Chúng thần xin ghi nhớ thánh dụ”

Tốt lắm, xế chiều trẫm sẽ xem kết quả của cuộc thi khảo hạch quan chức, còn bây giờ thì có thể yết bảng được rồi.

Quá trưa một chút, mấy trăm quan viên từ Chu Tước môn đi ra, bọn họ chia nhau đi tới các phường của thành Trường An để thông báo sĩ tử trúng tuyển, và đón họ vào cung yết kiến hoàng thượng. Chỉ chốc lát sau, các phố phường của thành Trường An đã bắt đầu có tiếng pháo nổ, rồi vang lên cả loạt để chúc mừng các sĩ tử thi đỗ. Những tiếng hoan hô, reo hò cũng liên tiếp vang lên. Những sĩ tử vượt được vũ môn sung sướng, hân hoan, được mọi người công kênh ngồi lên ngựa, và trên người được khoác một dải lụa đỏ giành cho người chiến thắng cho niềm vui rồi đi thẳng về hướng hoàng thành. Trên đường đi có vô số hài tử chạy theo bọn họ. Chúng cười nói, la hét và cả đòi tiền lộc của các sĩ tử này nữa. Những âm thanh đó tạo thành một không khí náo nhiệt, ồn ào của cả thành Trường An.

Tại Thuận Phong khách sạn ở Sùng Nhân phường, đây là nơi trú ngụ của hơn một trăm tên sĩ tử trong những ngày vừa qua. Khi nghe tin các quan yết bảng, mời người trúng tuyển vào cung, bọn họ chẳng ai bảo ai đều ló rướn cổ nhìn ra đầu con đường với vẻ mặt hồi hộp lo lắng, trông cứ như một bầy ngỗng đang túm tụm lại vậy. Bạch Cư Dị cũng ở trong Thuận Phong khách sạn, hắn cũng đang hồi hộp khẩn trương đến cực điểm. Mặc dù hắn tự nhận thấy bài thi làm cũng không đến nỗi tệ nhưng mà hơn hai mươi vạn thí sinh mà lấy có hai trăm người, như thế tỉ lệ chọi thật là quá cao: một chọi một nghìn. Như vậy khả năng trúng bảng là rất khó. Trái với Bạch Cư Dị, Liễu Tông Nguyên lại không quá để ý tới việc đỗ trượt, bởi vì hắn còn trẻ, nếu như lần này không đỗ thì mùa xuân sang năm hắn có thể thi lại lần nữa. Còn Quách Mục thì cũng hết sức bình tĩnh, hắn tự biết rằng bản thân mình không có hy vọng trúng bảng đợt này, bởi vì bài thi sách luận cuối cùng hắn còn chưa làm xong. Thì làm gì hắn còn cơ hội nữa, trượt là chắc rồi.

“ Tới rồi” Bỗng nhiên có ai đó hô lên một tiếng. Ở xa xa dường như có tiếng kèn trống từng bừng truyền đến. Tất cả các sĩ tử bắt đầu kích động hơn, thậm chí có những kẻ nóng vội nhanh chóng chạy đi nghênh đón

Tiếng kèn trống rộn rã càng lúc càng tới gần, mười mấy vị quan viên ngồi trên ngựa cùng với đám tùy tùng khua chiêng gõ trống, gọi loa ở trên đầu phố. Trên tay của vị quan viên đi đầu tiên cầm tờ giấy báo trúng sĩ tử trúng tuyển. Vẻ mặt của ông ta tươi cười, niềm nở. Mấy tên sĩ tử nóng lòng, chạy quấn dưới chân ngựa của viên quan ấy rồi lớn tiếng hỏi thăm. Nhưng vị quan viên ấy chỉ cười mà không đáp.

Bên cạnh Thuận Phong khách sạn, còn có mấy khách sạn lớn khác, tập trung cả mấy ngàn sĩ tử ở trọ. Lúc này tất cả số sĩ tử ấy đều ủa cả ra đầu con đường lớn, bọn họ vây quanh vị quan viên mang giấy báo sĩ tử trúng tuyển, cảm tưởng như vây kín tới mức nước chảy không lọt nữa. Vị quan viên kia cầm giấy báo trúng tuyển đi tới Bình Khang phường, nghĩa là sẽ có sĩ tử ở đây thi đỗ rồi. Người người cùng nghển cổ, trong đôi mắt tràn đầy sự kích động và chờ đợi được viên quan kia xướng tên. Tên sĩ tử nào cũng tự hỏi: một ngàn người mới có một người trúng tuyển, người này là ai? Có phải là mình không?

Viên quan thấy đám sĩ tử kia hồi hộp thế lại càng nửa kín nửa hở, cúi đầu hô lên: “ Các ngươi có biết có mấy người trong số các ngươi trúng tuyển không”

Đám sĩ tử đưa mắt nhìn nhau, rồi bỗng nhiên đồng loạt hô to: “ Mau đọc đi!”

Viên quan kia cười ha hả, rồi ông ta mở giấy báo trúng tuyển ra đọc: “ Xếp hạng thứ một trăm hai mươi là sĩ tử Trương Dực Đức ở Ích Châu”

Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn xung quanh, không biết cái tên Trương Phi này đang ở đâu nữa.

“ Ái ôi!” Chỉ thấy một tên sĩ tử nhỏ con, bỗng nhiên cắn mạnh vào xương bàn tay của mình. Sau khi kêu đau, hắn nhảy cao đến ba trượng, hắn giống như một kẻ điên, chân nọ đá chân kia, ngoác miệng cười lớn: “ A!a! Ta đỗ rồi, ta đã đỗ rồi’

Sau đó hắn bỗng nhiên lại khóc rống lên: “ Ối cha mẹ ơi, con thi đỗ rồi”

Viên quan vừa tuyên đọc Trương Dực Đức trúng tuyển vội vàng dùng roi ngựa chỉ vào hắn mà phân phó cho đam tùy tùng: “ Mau làm cho hắn tỉnh lại đi không có hắn điên mất rồi”

Mấy tên tùy tùng nghe lệnh liền tung mình xuống ngựa, cầm lấy một túi da lớn chạy đến trước mặt hắn, sau đó bọn họ đem túi da đó dốc xuống, lập tức nước ở trong túi da phun ra , xối thẳng vào mặt của Trương Dực Đức. Động tác của bọn họ thuần thục vô cùng chứng tỏ đã làm như thế nhiều lần rồi. Và Trương Dực Đức đã tỉnh tảo trở lại ngay sau đó.

Mây tên tùy tùng thấy hắn đã tỉnh táo trở lại liền kéo hắn sang một chỗ khác để thay quần áo. Trong khi đó vị quan kia lại đưa mắt liếc nhìn đám sĩ tử bên dưới, rồi công bố người trúng tuyển tiếp theo: “ Người xếp hạng thứ chín là Liễu Tông Nguyên, sĩ tử đến từ thành Trường An.”

Liễu Tông Nguyên khi nghe tên mình được xướng lến thì ngỡ ngàng, liên tục lùi về phía sau hai bước. Quả thật là hắn không dám tin vào điều mà tai mình vừa nghe được. Hắn cũng đã thi đỗ rồi. Hơn nữa lại còn xếp thứ chín nữa chứ. Mọi người đồng thanh chúc mừng hắn, trong ánh mắt của họ cũng tràn đầy sự hâm mộ đối với chàng thư sinh trẻ tuổi anh tài này. Lúc này đầu óc của Liễu Tông Nguyên như trở nên trống rỗng, thậm chí hắn còn không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Bạch Cư Dị đứng ở bên cạnh Liễu Tông Nguyên cũng thấy kích động vì hắn. Chàng sĩ tử họ Bạch nắm chặt tay Liễu Tông Nguyên và liên tục chúc mừng hắn: “ Thật là tốt quá rồi, Tông Nguyên Huynh, huynh xếp thứ chín đấy, thật là không đơn giản tí nào cả”

Lúc này, tuyệt đại đa số các sĩ tử còn lại đều tự thấy rằng mình đã hết hy vọng. Bởi vì giấy báo trúng tuyển trong tay vị quan viên kia đã đọc theo thứ tự từ dưới lên trên, mà đã đến người xếp thứ chín rồi. Như vậy là phía dưới sẽ không còn ai nữa. Cả thành Trường An này có hơn một trăm phường, với bao nhiêu là khách sạn và tổng cộng hai mươi mấy vạn sĩ tử. Vậy mà một nghìn sĩ tử ở đây đã có hai người thi đỗ rồi, điều này đã là một điều phi thường lắm rồi. làm sao các sĩ tử trúng tuyển lại có thể tập trung hết ở đây được chứ.

Rất nhiều sĩ tử cũng đã muốn giải tán vì cho ràng đã hết hy vọng, nhưng bọn họ vẫn chưa cam lòng. Đúng lúc này vị quan kia bỗng nhiên lại khiến đám đông kích động, khi ông ta cao giọng nói: “ Năm nay hoàng thượng ban ân điển rất lớn.. Riêng trong chế khoa lần này cũng có xếp loại Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Ở chỗ này của các ngươi cũng có người trúng vào một trong ba vị trí đó rồi”

Nghe viên quan nói vậy , lập tức cả nghìn con người lập tức như ngây như dại. Không khí lúc nay yên lặng như tờ, tất cả đều hồi hộp ngơ ngác nhìn về phía viên quan. Và viên quan cũng đã xướng tên người trúng tuyển tiếp theo: “ Đệ nhất danh Trạng Nguyên là Trịnh Châu sĩ tử Bạch Cư Dị. Ai là Bạch Cư Dị? Hắn đang ở đâu vậy?”

“ Ở chỗ này” Viên chưởng quỹ của Thuận Phong khách sạn và mấy tên tiểu nhị đẩy hắn ra bên ngoài. Ông ta cũng có vẻ rất kích động, nói lớn: “ Đây là sĩ tử trọ trong Thuận Phong khách sạn của chúng ta, ngày mai ta sẽ đổi tên khách sạn này thành Trạng Nguyên khách sạn” .

Cả đám người bỗng nhiên vang lên những tiếng hoan hô, những tiếng vỗ tay rào rào như gió bão. Hơn mười người cùng nhau nâng đỡ Bạch Cư Dị lên cao, rồi tung hứng hắn trên những cánh tay của mình. Liễu Tông Nguyên cũng cười ầm ĩ, hắn cũng đang ủng hộ, chúc mừng trước thành tích huy hoàng của người bạn thân này. Còn đứng ở tít tận cuối cùng là Quách Mục, nhìn thấy cảnh Bạch Cư Dị được mọi người tung hô, hắn cũng lẩm bẩm: “ Ta chân thành chúc huynh đã kim bảng đề danh”

Rồi bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên mà than với trời: “ Quách Mục ta không còn vương vấn ràng buộc gì nữa, tại sao ta không đi An Tây để tìm kiếm cơ hội làm nên sự nghiệp chứ? “ Trong khi những tiếng hoan hô vẫn vang lên không dút thì Quách Mục đã lặng lẽ xoay người rời đi.

Những tiếng hoan hô càng ngày càng vang lên nhiều hơn. Đám sĩ tử trẻ tuổi cứ thế đem tung hứng Bạch Cư Dị trên tay hết lần này đến lần khác. Bạch Cư Dị ngửa mặt nhìn thấy trời xanh mây trắng, cuối cùng thì nước mắt của hắn cũng lặng lẽ lăn trên khóe mi.

Trong Đại Minh cung, Trương Hoán ngồi một mình trong ngự thư phòng, trông bộ dáng hắn ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn vậy, Không biết hắn đã ngồi như thế trong bao lâu rồi. Nhi tử của hắn vừa mới ra đời được hai tháng mà đã bị chết non rồi, điều đó khiến cho tâm trạng hắn chìm sâu vào trong sự đau đớn, xót xa.

Cái cảm giác thống khổ khi mất đi một đứa con vẫn còn đỏ hỏn thật đau xót như trái tim hắn đang bị vò xé vậy. Đứa con bé bỏng ấy ngay cả một cái tên cũng chưa kịp đặt. Nghĩ về hài nhi yểu mệnh, cuối cùng Trương Hoán cũng từ từ nhắm hai mắt lại. khóe mắt đã ươn ướt.

Viên thái giám đang túc trực ở bên ngoài là An Trung Thuận, mắt của ông ta cũng đỏ hoe như sắp khóc vậy. An Trung Thuận biết rằng, hoàng thượng lúc này đang ít con ít cái, thật chẳng dễ dàng mới sinh được một hoàng tử, vậy mà mới có hai tháng thì hoàng tử ấy đã chết yểu rồi.. Ai! Ông trời đúng là không có mắt. Cũng may là Thục phi đã có mang, An Trung Thuận mong sao đó sẽ là một hoàng tử nữa”

An Trung Thuận đứng ngay ở trước cửa ngự thư phòng, đầu óc ông ta đang suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này một gã thái giám chạy tới bẩm báo: “ Hàn thượng thư đang chờ ngoài cửa điện xin được cầu kiến hoàng thượng. Các Tiến sĩ trúng bảng đã có mặt đông đủ ở Lại Bộ cả rồi, đang chờ bệ hạ tới để khai hội”

“ Thật hỗn xược! Ngươi không có mắt hay sao hả? Ngươi nghĩ hoàng thượng có thể đi vào lúc này không hả”

“ Nhưng tiểu nhân thật là không biết phải làm sao bây giờ. Biết trả lời với Hàn Thượng Thư thế nào đây”

“ Không vấn đề gì cả, ngươi cứ đi nói cho Hàn Thượng Thư biết, hoàng thượng lúc này đang rất đau lòng, không thể nào đi tới chúc mừng đám sĩ tử đó được đâu”

Tên tiểu thái giám bất đắc dĩ xoay người định đi ra nói chuyển cáo tới Hàn Thượng Thư, nhưng từ trong ngự thư phòng bỗng truyền đến âm thanh khàn khàn của hoàng thượng: “ Ngươi cứ nói Hàn Thượng Thư chờ trẫm một chút, trẫm sẽ lập tức đi ngay” - “ Bệ hạ” An Trung Thuận sững sờ khi nghe Trương Hoán quyết định như thế.

Lát sau, Trương Hoán từ trong ngự thư phòng chậm rãi đi ra ngoài. Trên nét mặt không có mất cứ biểu hiện gì của sự đau buồn nữa. Hắn đưa một phong thư cho An Trung Thuận, và dặn dò: “ Ngươi nhanh chóng mang thư nay đến cho Bình phu nhân, và nói với nàng ràng chuyện của Nguyên Phi trẫm nhờ cả vào nàng ấy”

Dứt lời, Trương Hoán bước đi thật dứt khoát ra khỏi điện. An Trung Thuận đăm đắm nhìn theo bóng lưng của Trương Hoán xa dần. Rồi ông ta cũng vội vàng chạy về phía hậu cung, chỗ của Bình Bình.

Dưới bậc thềm của Tử Thần Điện, Hàn tướng quốc đang rất hưng phấn, nóng lòng chờ hoàng thượng tới. Hai trăm tên Tiến sĩ đỗ bảng lần này đều những là kẻ có chân tài thực sự, hứa hẹn sẽ là lương đống vững chắc cho Đại Đường. Nếu như hàng năm triều đình đều có thể tuyển chọn được những nhân tài như lần này thì Đại Đường lo gì không đến ngày cường thịnh.

“ Hàn Thượng Thư, ta đã để khanh phải đợi lâu rồi” Trương Hoán bước thật nhanh xuống bậc thêm, lời nói đầy vẻ áy náy với Hàn tướng quốc.

Hàn tướng quốc vội vàng thi lễ: “ Hoàng thượng quốc sự bận rộn, mà thần lại luôn quấy rầy bệ hạ. Thần mới là người cảm thấy áy náy”

Từ Đại Minh cung đến Hoàng Thành cũng không xa lắm, cho nên Trương Hoán không long liễn (xe ngựa của vua) mà cưỡi một con ngựa. Hắn và Hàn tướng quốc nhanh chóng hướng Hoàng Thành mà phi ngựa đi.

“ Lô Thượng Thư đã nói, kết quả của cuộc thi khảo hạch quan chức đang đi tới những khâu xét duyệt cuối cùng, xế chiều hôm nay là có thể hoàn thành. Vậy tiến độ của việc đó bây giờ ra sao rồi” Trương Hoán cho ngựa đi chậm lại, quay sang hỏi Hàn tướng quốc.

“ Thần nghe nói là danh sách sơ bộ cũng đã lập xong rồi, nhưng lần khảo hạch quan chức lần này hình như có tới hơn chín trăm thí sinh làm bài không hợp cách. Chuyện này cũng đáng lo đấy hoàng thượng à”

Trương Hoán không trả lời ngay, hắn trầm tư một lát. Sau đó mới nói tiếp: “ Muốn trị quốc tốt trước hết phải trị được quan lại đã. Lần này trẫm cho mở cuộc thi khảo hạch quan chức chính là muốn cách giảm một số quan lại, nhưng trẫm cũng không muốn đánh mất đi những viên quan có tài năng thật sự. Bùi tướng quốc luôn là người muốn làm người tốt, cho nên cả nể, mà Hồ Thị Lang thì lại mới nhậm chức chưa lâu, cho nên cả hai người bọn họ đều không thích hợp để gánh vác trọng trách thanh lọc và giảm biên chế quan lại lần này. Cho nên trẫm đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chuyện cắt giảm biên chế quan lại ỏ Lại Bộ trẫm giao cho khanh xử lý. Kết quả của cuộc thi chẳng qua chỉ là cái cớ, mà chúng ta cần đánh giá các quan viên ấy trên cơ sở thành tích và đức hạnh của họ. Khanh hiểu ý trẫm nói chứ”

Hàn Tướng Quốc cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng và “ độ khó” của nhiệm vụ lần này. Nhưng ông ta không thể chối từ, đành trịnh trọng cúi đầu nói: “ Thần nguyện chia sẻ, gánh vác những lo lắng giúp hoàng thượng”

Vừa đi vừa nói chuyện, Trương Hoán và Hàn Thượng Thư đã nhanh chóng có mặt ở Thượng Thư Tỉnh của Lại Bộ. Nơi tiếp kiến, họp mặt các tân khoa Tiến Sĩ lần này là đại sảnh đường của Lại Bộ, hơn hai trăm tên tân khoa Tiến Sĩ đang đứng tụ tập với nhau. Tất cả người nào người nấy đều tràn ngập sự hưng phấn mới mẻ, bọn họ quan sát, ngó nghiêng so sánh chỗ này với chỗ bên kia. Có người lại hiếu kỳ, đánh giá về cái nha môn tập trung quyền lực quan trọng vào bậc nhất Đại Đường này. Tiếng bàn luận làm xôn xao cả sảnh đường.

“ Hoàng thượng giá lâm”

Sau tiếng hô của thị vệ , lập tức cả đại sảnh đường đã im ắng, yên tĩnh trở lại. Chỉ một chút sau đó Trương Hoán trong vòng vây hộ vệ của gần một trăm tên Vũ Lâm Quân từ cửa bên mà bước nhanh ra đại sảnh đường. Lại Bộ Thị Lang Hồ Dung vội vàng tiến lên bẩm báo: “ Bẩm hoàng thượng, hai trăm tân khoa Tiến Sĩ đã có mặt đông đủ cả rồi, xin hoàng thượng hãy phát vài lời”

Trương Hoán gật đầu, rồi chắp tay ra sau lưng, từ từ đi tới trước mặt hai trăm tên tân khoa Tiến Sĩ lần này. Hắn quét mắt nhìn lướt qua hai trăm anh tài này một lượt, người nào người nấy tinh thần đều phấn chấn, hào hứng. Cuối cùng, ánh mắt của Trương Hoán dừng lại ở Bạch Cư Dị, hắn khẽ mỉm cười với vị trạng nguyên này.

Bạch Cư Dị nhìn thấy Trương Hoán mà tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Hắn ta đang nghĩ: Đúng là người này rồi, trong cuộc thi chính người này đã đến bên cạnh hắn. Quả nhiên là tràn đấy sắc khí truyền kì của thiên tử Đại Đường.”

“ Trẫm hoan nghênh các ngươi đã trở thành những môn sinh của thiên tử. Đây chính là vận may của các ngươi nhưng cũng chính là sự vinh hiển của trẫm, bởi vì trẫm đã có nhiều người môn sinh tài hoa như vậy” . Trương Hoán nói bằng một giọng trầm thấp, nhưng lời diễn thuyết lại cuốn hút giàu sức thuyết phục. Giờ phút này hắn đã tạm thời quên đi đứa con vừa yểu mệnh, thay vào hắn đang dồn hết cả tâm trí, và sự kỳ vọng vào những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này.

“ Các ngươi học tập chăm chỉ, xuất sắc để mong được đỗ đạt làm quan. Nhưng tại sao lại muốn làm quan chứ? Có lẽ mỗi người có một suy nghĩ, môt ý tưởng riêng. Có người nghĩ rằng mình sẽ trở thành người nắm giữ đại quyền trong tay, có thể dưới một người mà trên vạn người. Có người lại khát vọng về sự giàu sang phú quý, mơ ước có được vợ đẹp con khôn nhà cao cửa rộng, có vanh khoảnh ruộng đất. Nhưng trẫm cũng tin tưởng các ngươi là những người có hoài bão chính trị, là những con người nhiệt huyết mang trong mình khát vọng cống hiến, phục hưng Đại Đường trở lại thịnh trị, lấy lại bóng dáng của một đại đế quốc uy quyền năm nào. Đây là chính là điều trẫm mong đợi ở các ngươi. Trẫm cũng không phản đối việc các ngươi theo đuổi phấn đầu cho quyền lực, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Trẫm cũng hứa sẽ hậu đãi bổng lộc cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi vì năm đấu gạo mà lại phải khom lưng. Trẫm hứa. Nhưng trẫm cũng có yêu cầu, chỉ một yêu cầu, và cũng chỉ có bốn chữ. Đó là : Vì dân vì nước. Ta muốn ngày hôm nay các ngươi hãy khắc cốt ghi tâm điều này”

Và ngay sau đó, một buổi lễ tôn vinh những tân khoa Tiến Sĩ đã được tổ chức một cách long trọng, đầy màu sắc khoa trương đã được diễn ra. Đoàn người bắt đầu đi đi từ Chu Tước môn, rồi diễu qua các con phố. Tiếng chiêng trống rộn rã, cờ quạt tung bay phấp phới. Dường như tất cả mọi người ở thành Trường An đều đổ xô ra đường. Mỗi khi những tân khoa Tiến Sĩ này này đi qua một con con phố hay một địa điểm nào đó thì lập tức đều có những tiếng hoan hô vang lên nhiệt liệt. Hình ảnh những tân khoa Tiến Sĩ lúc này chính là mơ ước của tất cả những người đeo đuổi nghiệp đèn sách. Trong vô số những đôi mắt ở hai bên đường kia tràn đầy sự thán phục ngưỡng mộ. Dường như xung quanh những tân khoa Tiến Sĩ này đang có một vầng hào quang của sự vinh hiển bao quanh.

Đám tân khoa Tiến Sĩ ấy được đưa đến Đại Nhạn tháp, đây chính là nơi tên tuổi của bọn họ được lưu lại trên bia đá bảng vàng, mãi mãi cùng thời gian. Sau đó đoàn người lại vòng qua Khúc Giang Trì, tại đây hoàng đế Đại Đường đã long trọng chuẩn bị quốc yến để chiêu đãi vào chào mừng những tân khoa Tiến Sĩ này. Ngày hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt mà cuộc đời của họ sẽ không bao giờ quên được.

Màn đêm dần dần buông xuống, buổi yến tiệc dành cho các tân khoa Tiến Sĩ ở Khúc Giang Trì còn chưa kết thúc. Lúc này không khí ồn ào tấp nập của thành Trường An trong những ngày trước đây cũng đã giảm xuống, để trở về với sự êm đềm, bình lặng như những buổi tối của ngày thường. Nhưng tối hôm nay Bình Khang phường lại càng náo nhiệt hơn so với những ngày trước đây. Các tửu lâu lớn, đều chật ních những người là người. Đám sĩ tử cũng định hồi hương trong mai kia nên tụ tập uống với nhau chén rượu cuối chia tay, hẹn mùa xuân san năm lại gặp lại.

Trong số các khách rượu này cũng có không ít những quan viên đang mang tấm sự buồn bực. Mặc dù kết quả cuối cùng của cuộc thi khảo hạch quan chức cũng như phương án giảm biên chế quan lại cũng chưa hề có, nhưng đã có những tin tức đồn đại về chuyện này lan tràn khắp nơi. Theo những lời đồn đại này thì có gần một ngàn quan viên đã bị đánh trượt trong cuộc khảo hạch lần này. Dĩ nhiên là những người này sẽ bị cắt giảm, bãi miễn chức vụ. Rất nhiều quan viên tự biết mình làm bài kém, nên chắc “ trượt” rồi, thế là bọn họ rủ nhau đến quán rượu giải sầu, uống cho say để quên đi phiền não.

Mãi cho đến tận tối khuya, khi trăng đã lên cao rồi, thì nhiều bàn rượu mới bắt đầu tan. Trên con đường cái quan của Bình Khang phường có thể thấy nhiều những tên say khướt, lảo đảo trên đường. Ở trước cửa của một tửu quán có tên là Tây Vực Tình, xuất hiện mấy tên đang uống rượu, bọn chúng mặc dù mặc thường phục nhưng xem khẩu khí và điệu bộ có thể phỏng đoán bọn chúng đều là quan chức cả.

Mấy người bọn chúng đều là những tên quan nhỏ trong Quang Lộc Tự. Sau khi hết giờ làm bọn chúng hẹn nhau tới Bình Khang phường để uống rượu, trong số này mấy tên tâm tình không tốt. Nhưng tất cả đều uống nhiệt tình nên bây giờ cũng ngả nghiêng hết rồi.

“ Lão tử buồn như rắm thối đây. Bọn chúng lại dám không cho ta đậu chứ. Các ngươi có biết không, lão tử ta đã tốn vào cái vụ này biết bao nhiêu tiền hay không” Một tên quan viên uống say mèm bắt đầu “ trút bầu tâm sự” . Lúc này hai tên quan viên ngồi bên cạnh, vừa đỡ hắn ngồi cho vững vừa khuyên hắn không nên phát ngôn linh tinh. Tên quan ấy chẳng những không nghe lại còn đẩy một viên quan đang đỡ hắn ra, rồi chỉ thẳng vào mặt viên quan ấy mà nói: ‘ Nói cho ngươi biết. Hai trăm lượng hoàng kim. Đúng! lão tử ta đã phải mất hai trăm lượng hoàng kim để bảo về cái chức quan thất phẩm nhỏ nhoi này. Các ngươi nghĩ sao hả”

Hai tên quan viên đó nghe hắn nói như vậy liền đưa mắt nhìn nhau trong ánh mắt của tên nào tên ấy đều lộ ra sự khiếp sợ. Bọn họ vội vàng khuyên nhủ cái tên không biết sợ chết kia: “ Thôi, im ngay đi, ngươi nói liên thiên rồi đấy, uống cho lắm vào!” – “ Lão tử ta không uống nhiều, không tin các ngươi hãy nhìn đây” . Lập tức hắn đẩy hai người kia ra, rồi tự mình bước đi, nhưng mới đi được có hai bước hắn đã lảo đảo rồi ngã nhoài cả ra. Hắn lại bò lê bò quàng được hai nhịp rồi cũng không thể bò được nữa. Cuối cùng nằm luôn ra đường mà ngáy khò khò.

Lúc này, có mấy tên tùy tùng từ trong phủ của hắn chạy tới, bọn chúng ba chân bốn cẳng khiêng hắn lên xe ngựa. Chiếc xe ngựa lập tức chuyển bánh lao đi rất nhanh.

“ Hứ! Quyền tiền giao dịch đúng là cái đồ không biết xấu hổ.” Một trong hai gã quan viên còn lại hung hăng chửi đổng theo chiếc xe ngựa đang chạy kia. Còn tên quan viên còn lại thì nhíu mày, trong ánh mắt hắn dường như đang có ý tưởng gì đó.

Khi sắc trời đã tối muộn, vẫn còn một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Nhan phủ. Một hồi lâu sau, mới thấy có một viên quan cẩn thận, nghiêm chỉnh xuống xe ngựa. Hắn còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh nữa, khi thấy đã yên tâm hắn mới nhanh chóng bước lên cầu thang.

“ Tại hạ là quan viên ở Quang Lộc Tự, có tình hình trọng đại muốn bẩm báo với Nhan Trung Thừa” . Tên quan viên ấy đưa ra một phong thư và nói nhỏ với người gác cổng.

“ Xin ngài chờ cho một lát để ra đi xem lão gia đã nghỉ ngơi hay chưa” . Người gác cổng nhận lấy phong thư rồi bước nhanh vào trong phủ.

Người quan viên đó vẫn đứng trước cổng Nhan phủ, bộ dạng của hắn trông rất sốt ruột, khẩn trương. Hắn đứng nép mình vào chỗ tối khuất để không ai nhận ra rồi lại còn chăm chú nhìn vào tứ phía xem có ai theo dõi mình không hay có sự lạ gì xảy ra không. Lát sau, cánh cửa hông của Nhan phủ được mở ra, ở đó có một con đường nhỏ dẫn sâu vào trong nội phủ. Viên quan kia lập tức tiến lên hỏi người gác cổng: “ Nhan Trung Thừa có ở nhà không?”

Người quản gia của Nhan phủ nhìn hắn khắp một lượt như để đang muốn đánh giá về hắn. Ông ta gật đầu nói: “ Nhan Trung Thừa muốn gạp ngươi, ngươi hãy đi theo ta”

Viên quan ấy được người quản gia dẫn đi lòng vòng, mới tới được ngự thư phòng của Nhan Cửu Độ: “ Nhan Trung Thừa vốn là đã đi ngủ, nhưng vì ngươi mà đặc biệt trở dậy tiếp kiến, cho nên ngươi cũng không nên kéo dài thời gian quá”

“ Hạ quan xin đa tạ quản gia” Nõi rồi, viên quan đó liền đẩy cửa để bước vào trong thư phòng. Bên trong ngự thư phòng lúc này đèn đuốc đã được thắp lên, cho nên không gian rất sáng sủa. Lúc này Nhan Cửu Độ đang ngồi ở bàn chăm chú nhìn vào bức thư của hắn. Viên quan ấy thấy thế vội vàng tiến lên cúi mình thi lễ: “ Hạ quan là Quang Lộc Tự - Trân Tu Thự Lênh Dương Thao xin tham kiến Trung Thừa đại nhân”

Nhan Cửu Độ liếc nhìn hắn một chút, rồi ông ta giơ bức thư trong tay lên nói với hắn: “ Chuyện ngươi nói trong thư này có phải là sự thật hay không”

“ Hồi bẩm Nhan Trung Thừa đây chính là những lời mà trong lúc Lý Phóng Chi say rượu đã nói ra. Cho nên không chỉ có một mình hạ quan nghe thấy mà còn có Mã Tri Đồ có mặt hôm đó cũng rõ ràng nghe thấy hắn nói như vậy. Nhan Trung Thừa có thể hỏi lại Lương Thự Lệnh Mã Tri Đồ chuyện này.”

Nhan Cửu Độ trầm ngâm một chút rồi lại hỏi tiếp: “ vậy Lý Phóng Chi có nói hai trăm lượng ấy hắn đưa cho ai không? Hoặc giả hắn có nhắc đến tên một người nào khác không. Ý ta muốn nói là kẻ đồng phạm ấy”

Dương Thao suy nghĩ, và cố gắng tái diễn lại trong đầu tinh hình lúc ở trong tửu quán. Một lúc lâu sau hắn lắc đầu nói: “ Hạ quan nhớ rằng, lúc ấy Mã Tri Đồ có buông lời châm chọc Lý Phóng Chi là kẻ chẳng có tí kiến thức và hiểu biết gì, cho nên sau cuộc khảo hạch này chức quan của hắn sẽ khó bảo toàn. Thế là Lý Phóng Chi mới tự ái tức giận mà lỡ miệng nói ra việc này. Còn những điều khác hắn cũng không nói gì cả”

“ Được rồi, chuyện này ta đã biêt rồi. Nếu như lần này có thể phá được vụ án gian lận, làm rối kỉ cương trường thi, thì triều đình nhất định sẽ ghi nhớ công lao này của ngươi”

“ Đa tạ Nhan Trung Thừa! Đa tạ Nhan Trung Thừa” Dương Thao liên tục khom người nói lời tạ ơn. Lúc này hắn dường như đã nhì thấy cái tiền đồ thăng quan tiến chức của hắn hiện ra trước mắt rồi”

Sau khi Dương Thao cáo từ đi ra khỏi ngự thư phòng, Nhan Cửu Độ vẫn còn đang dành nhiều tâm sức để suy nghĩ thật kĩ về chuyện này: Thực ra thì chuyện này hoàn toàn chỉ là lời nói của một phía, lại không hề có chứng cớ nào cả. Hơn nữa, Lý Phóng Chi nói điều này là sau khi hắn đã say rượu, mà lời của kẻ say không thể coi là bằng chứng được. Nếu như chuyện này làm lớn mà sau đó lại chẳng thu hoạch được gì thì, sợ rằng bản thân mình lại đắc tội với Lô Kỷ. Nhan Cửu Độ chắp tay sau lưng đi di lại lại trong thư phòng đắn đo suy nghĩ, thật sự trong lòng ông ta đang phân vân không biết nên quyết định thế nào. Đột nhiên Nhan Cửu Độ nhìn bức đại tự treo ở trên tường. Bức đại tự ấy có bốn chữ: “ Tránh ngôn cảm đương” ( Dám nói lời can gián, dám đối mặt với trách nhiệm). Đây chính là bức đại tự mà trước khi phụ thân của Nhan Cửu Độ qua đời đã lưu lại cho ông ta như một lời căn dặn. Nhan Cửu Độ nhìn những con chữ của phụ thân mà ông ta cảm thấy như có một dòng nhiệt huyết đang sôi trào trong lồng ngực của mình vậy. Ông ta tự nhủ với lòng mình: thân là một Ngự Sử, thấy việc bất bình thì sao có thể sợ đụng chân đụng tay được chứ.

Nghĩ tới đây Nhan Cửu Độ liền năm chặt bức thư của Dương Thao ở trên bàn, rồi bước thật nhanh đi ra ngoài cửa: “ Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta có việc gấp cần gặp hoàng thượng”

Đêm đã rất khuya rồi, nhưng trong ngự thư phòng ở Tử Thần Điện vãn còn sáng ánh đèn nến. Trương Hoán vẫn đang ngồi đó phê duyệt tấu chương. Mặc dù mắt hắn nhìn thấy chỉ còn nửa canh giờ nữa là cửa cung sẽ đóng lại rồi, nhưng hắn không hề có chút biểu hiện nào của viếc kết thúc công việc để hồi cung nghỉ ngơi. Trương Hoán vẫn đang chăm chú vào công việc, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, dường như hắn đặt hết tâm trí vào công việc mà không để ý gì tới những diễn biến đang xảy ra xung quanh cả. Chỉ có An Trung Thuận là cảm thấy từng đợt từng đợt cảm xúc chua xót cứ trào dâng trong lòng. Ông ta rất thấu hiểu rất rõ rằng trong nội tâm của hoàng thượng đang vô cùng đau xót, buồn bã. Từ buổi sáng tới bây giờ hoàng thượng cũng chưa hề ăn một chút gì cả. Người thật sự là đang “ lao đầu” vào giải quyết công việc triều chính để quên đi nỗi đau mất con vừa rồi.

Lúc này, một loạt những tiếng bước chân trầm thấp truyền đến. Mấy tên thị vệ đang dẫn theo một người nào đó từ xa xa tiến lại ngự thư phòng. Chỉ nghe thấy những thanh âm rất nhỏ của tên thị vệ: “ Nhan Trung Thừa xin đợi một chút để chúng tôi đi bẩm báo với hoàng thượng”

“ Nhan Trung Thừa muốn gặp hoàng thượng sao? “ An Trung Thuận vôi vàng bước lên nghênh đón Nhan Cửu Độ. Lần này thì An Trung Thuận không dám tùy tiện ngăn cản người xin vào gặp hoàng thượng nữa. Bởi vì ông ta biết rằng Nhan Cửu Độ đến gặp hoàng thượng vào giờ này tất là có đại sự phát sinh.

Nhan Cửu Độ chỉ vào ngự thư phòng, kinh ngạc hỏi An Trung Thuận: “ Hoàng thượng vẫn còn đang bận xử lý công vụ hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.