Đột nhiên, một người binh lính chỉ vào bên trái lớn tiếng kêu: “ Tướng quân, ngài mau nhìn nơi đó!”
Vương Tư Vũ theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại thì lập tức thất kinh,
chỉ thấy từ sau lưng một quả núi lớn đột nhiên trào ra đông đảo kỵ binh
Đại Thực. Đại kỳ tung bay, đúng là cờ mặt trăng màu đen.
Bọn họ đuổi bắt săn mồi, đến cuối cùng chính mình lại thành mồi săn của đối phương.
Trong lúc cánh quân Vương Tư Vũ tại phía nam Mộ Sĩ Tháp Cách Sơn đã gặp phải
quân Đại Thực săn ngược lại thì đồng thời ở Sơ Lặc, một vạn quân Đường
cũng phát động cuộc tiến công thành Sơ Lặc có tính dò xét.
Người
Đại Thực tuy rằng về cung tên, thang cùng với trang bị áo giáp thì rõ
ràng kém hơn so với quân Đường. Nhưng máy phóng đá của bọn họ thì lại
hết sức khỏe, không thua gì quân Đường. Lần này đông chinh, người Đại
Thực cũng tháo tung hơn hai trăm máy phóng đá rồi đem theo tới Sơ Lặc.
Mục đích chủ yếu của nó là dùng để công thành, nhưng hiện tại lại trở
thành công cụ chủ lực để phòng thủ thành Sơ Lặc.
Bên ngoài thành
Sơ Lặc cao lớn chắc chắn, những tảng đá lớn bay giữa bầu trời dày đặc
như mưa đá. Xen vào đó là trận mưa lao đủ loại được người Đại Thực ném
xuống. Ngoài cửa đông, mấy ngàn quân Đường đi theo hơn mười giá thang
như nước thủy triều dâng lên. Rất nhanh, thang liên tiếp bị máy phóng đá khủng khiếp của quân địch phá hủy, tử thương mấy trăm người. Quân Đường lại như nước thuỷ triều rút xuống.
Không lâu, quân Đường lại một lần nữa tổ chức trận thế mới, cũng thúc đẩy hai mươi mấy giá phóng đá
thật lớn lọc cọc tiến lên rồi bắn đáp trả cùng quân Đại Thực. Nhưng điều khiến quân Đại Thực mừng rỡ như điên chính là, đá của quân Đường mặc dù hình dáng thật lớn, nhưng tầm bắn cũng không xa. Đại bộ phận những tảng đá căn bản là không đến được thành trì. Cho dù có một số nhỏ hòn đá đập lên tường thành thì cũng không làm nên chuyện gì. Thành Sơ Lặc chắc
chắn trầm tĩnh, mặt tường bóng loáng, bất kể đá tảng hay cây gỗ đều
không thể công kích được nó. Trừ phi động đất làm cho tường thành sụp
xuống hay nứt ra.
Quân Đường một lần lại một lần tổ chức tiến công, rồi lại một lần một lần quay về vô ích.
Dần dần, quân Đại Thực thấy quân Đường tấn công thành thiếu phương pháp,
bọn họ cũng không còn kinh hoàng lúng túng phóng loạn thương như lúc bắt đầu. Bọn họ còn nhiều lúc đứng nhìn quân Đường cười ha ha, giống như là đang nhìn một màn diễn trò thú vị.
“ Vô dụng.” Rất nhiều binh
lính Đại Thực đều khum tay quanh miệng hô to “ Chạy trở về quê quán các
ngươi đi! Tuyết lớn đã tới, chúc các ngươi chết rét tại quân doanh.”
Trên một gò đất nhỏ phía sau quân Đường, Trương Hoán mặt không chút thay đổi nhìn quân địch kiêu ngạo. Trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười tàn khốc,
thấp giọng nói lẩm bẩm: “ Hô đi! Qua vài ngày nữa chính là lúc các ngươi khóc lóc.”
Ánh mắt lạnh lùng của Vương Tư Vũ nhìn chăm chú vào
đạo quân Đại Thực giữa đường xông ra này. Nó cũng có gần hai vạn người,
mỗi người cưỡi tuấn mã A Bá ( Arab)cao lớn, tay cầm đoản mâu cùng tấm
chắn, phía sau lưng đeo hơn mười cây lao. Đây là Bản Tông quân tinh nhuệ của người Đại Thực. Một đạo Tát San kỵ binh Ba Tư đã giao chiến cùng
quân Đường, một đạo khác chính là Đại Mã Sĩ Cách ( Đa mát) kỵ binh từng
quét sạch Ai Cập. Bọn họ bày trận chỉnh tề, khí thế uy nghiêm.
Đứng trước hàng quân Đại Thực là một vị Đại tướng cao lớn như hùng sư đang
gắt gao như chim săn mồi nhìn chằm chằm quân Đường. Trên mặt của hắn lộ
vẻ đắc ý sau khi con mồi sa lưới, hắn đúng là chủ tướng Mặc Á Lợi của
quân Đại Thực.
Để đảo ngược tình thế trước cánh quân Đường này,
hắn không tiếc sức lập quân lệnh trạng trước mặt A Cổ Cái để cho mượn kỵ binh Đại Mã Sĩ Cách tinh nhuệ nhất. Hiện tại, hắn đã thành công lùa
được hai vạn quân Đường đi săn vào trong lưới mà hắn giăng trước. Tiếp
theo là lúc thu lưới.
Đồng thới với việc Mặc Á Lợi xuất hiện, chủ tướng Xá Nhĩ của viện quân Đại Thực cũng chỉ huy quân quay trở về. Bọn
họ một phải một trái kẹp quân Đường ở chính giữa. “ Sát!” Mặc Á Lợi rống to một tiếng, hai vạn Bản Tông quân Đại Thực trào dâng sát khí ngập
trời nhằm hướng quân Đường lao tới.
Nhưng mà Xá Nhĩ lại không có
động tĩnh, mặc dù hai vạn kỵ binh Chiêu Vũ do hắn chỉ huy kém xa Bản
Tông quân Đại Thực. Nhưng địa vị bản thân hắn so với Mặc Á Lợi thì cao
hơn rất nhiều. Hơn nữa năm đó khi ở Ba Cách Đạt ( Bát đa) thì hai người
cùng làm thị vệ ở cung đình bởi vì phe phái khác nhau mà còn có mối hận
cũ. Hiện tại, hắn không muốn trở thành kẻ phụ thuộc vào Mặc Á Lợi. Hắn
sẵn sàng làm một con kền kền ăn thịt thối chờ đợi thu thập tàn quân của
quân Đường.
Đương đầu thế trận đánh tới phô thiên cái địa của kỵ
binh Đại Thực, Vương Tư Vũ đột nhiên cười. Hắn cũng không bị quân Đại
Thực hù dọa làm sợ, ngược lại, trong dòng máu hắn lại bốc cháy lên một
loại hưng phấn khó tả. Hai vạn kỵ binh của mình cũng là đạo quân kỵ binh tinh nhuệ nhất quân Tây Lương, làm sao phải sợ bọn họ.
Càng làm
cho hắn cảm thấy hưng phấn chính là hôm nay không có đô đốc đứng bên
cạnh đốc chiến cho nên hắn có thể tự phát huy chiến thuật của mình vô
cùng nhuần nhuyễn quyết sống mái cùng quân Đại Thực. Hơn nữa, hắn cũng
nhìn ra hai đạo quân Đại Thực phối hợp rõ ràng không ăn khớp, giữa bọn
họ tựa hồ tồn tại mâu thuẫn nào đó. Có lẽ đây là cơ hội tốt để hắn có
thể lợi dụng một lần.
“ Lập cung trận Bố Ưng Thức!”
Hắn
trầm giọng ra lệnh một tiếng, trận doanh quân Đường lập tức xảy ra biến
hóa. Sáu ngàn quân Đường xếp thành hai phương trận trước sau, hình thành đầu chim ưng cùng bụng ưng. Còn bốn ngàn quân Đường tản ra hai bên hình thành cánh ưng.
Hai vạn quân Đường trong nháy mắt liền hóa thành hai con hùng ưng đứng cách xa nhau ước năm trăm bộ độc lập với nhau,
nhưng lại vẫn có thể tiếp ứng nhau. Hai hùng ưng phân bố trên chiến
tuyến dài tới ba dặm.
Quân Đại Thực cùng quân Đường cách xa nhau
không quá vài dặm. Dựa vào sức bật của chiến mã A Bá, kỵ binh Đại Thực
chỉ một thoáng liền xông tới chỉ cách quân Đường hơn ba trăm bộ, vó ngựa làm hất tung bụi vàng cuồn cuộn cơ hồ muốn trùm kín mặt đất. Bọn họ
không để cho quân Đường có cơ hội dàn hàng lập trận.
“ Bắn!” Vương Tư Vũ ngắn ngủi truyền mệnh lệnh.
Hàng vạn mũi tên quân Đường nhất tề phát ra, mũi nỏ mạnh mẻ xé gió bắn về
phía kỵ binh quân địch dày đặc như bão tố. Những hàng kỵ binh Đại Thực
phi ở phía trước nhất đua nhau ngã ngựa, chiến mã hí vang, tiếng kêu
thảm thiết vang trời. Trong nháy mắt liền có gần ngàn người bị bắn ngã.
Vòng quay trận thế bắn tên của quân Đường đã phát động. Phảng phất như hai
bánh xe thật lớn đang hăng hái quay cuồng trên cánh đồng bát ngát, đầu
chim ưng cùng bụng ưng không ngừng đổi chỗ. Lên dây nỏ, lắp mũi tên,
nhắm bắn, gạt lẫy phóng ra, quay đầu lui về phía sau ... được thực hành
liền mạch lưu loát tựa như nước chảy mây trôi không có chút xíu trở
ngại. Còn hộ vệ ở hai cánh chĩa ngang giáo dài cũng tùy thời lui về phía sau, lúc lên lúc xuống giống hệt đôi cánh hùng ưng đang vẫy vẫy.
Mũi nỏ chính xác, tầm bắn lại xa đúng là một loại vũ khí sắc bén nhất để
đối phó với kỵ binh, cũng là kỹ thuật vũ khí mà quân Đường am hiểu nhất. Kỵ nỏ của quân Tây Lương so với loại nỏ cứng truyền thống hơi không
giống nhau. Nỏ cứng truyền thống thì khi lên dây phải dùng chân đạp tay
kéo nên hết sức vất vả. Mà kỵ nỏ quân Tây Lương thì hai bên mút nỏ lắp
đặt hai thanh đồng để lợi dụng đòn bẩy tăng lực, nó làm việc lên dây dễ
dàng hơn, có điểm tương tự với dụng cụ mở chai rượu của đời sau.
Nhưng nhược điểm của cũng rõ ràng, thao tác nó phức tạp, căng dây chậm.
Thường thường không đợi bắn ra mũi tên thứ hai thì kỵ binh quân địch đã
kịp vọt tới trước mắt. Bởi vậy thế trận lợi dụng việc thay nhau bắn tên
có thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề này. Nó làm cho mũi tên trước sau bắn
ra như mưa rào, không để cho quân địch có thời gian mà thở. Nhưng điều
này đối với kỵ binh cũng có yêu cầu cực cao, không chỉ phải có kỹ thuật
lên dây thuần thục, hơn nữa bắt buộc có kỹ thuật điều khiển ngựa cao
siêu, mà càng phải có kỷ luật cùng sự phối hợp nghiêm khắc mới có thể
đảm bảo cùng lúc nhanh chóng lui về phía sau, đợi cho đội khác bắn xong
rồi lại có thể luân lưu bắn.
Trận mưa tên của quân Đường tạo
thành cho quân Đại Thực tổn thất nặng nề. Cơn kình tiễn dày đặc như bão
tố khiến cho tấm chắn của bọn họ không có được tác dụng phòng hộ lớn,
nhất là chiến mã trúng mũi tên rất nhiều. Mặc dù bọn chúng nhanh nhẹn dị thường, nhưng mưa tên quân Đường thật sự quá dày đặc làm cho bọn chúng
không thể tránh nổi. Từng loạt chiến mã hí thảm rồi ngã xuống làm kỵ
binh trên lưng ngựa bị hất xuống mặt đất lập tức liền bị loạn mã phía
sau chà đạp mà chết. Thậm chí khi cách quân Đường không đầy trăm bộ thì
mũi nỏ mạnh mẻ còn bắn thủng tấm chắn.
Khi những hàng đầu của
người Đại Thực rốt cục tiếp cận quân Đường thì trận lao lập tức phóng
tới phô thiên cái địa ( nghiêng trời lệch đất) làm vài hàng quân Đường
phía trước bị trúng lao ngã xuống đất, Vương Tư Vũ lập tức hạ lệnh “ Hai cánh hộ vệ, nỏ trận lui về phía sau.”
Hai cánh kỵ binh lập tức
bắt đầu khép lại, ngăn cản kỵ binh Đại Thực thọc sâu vào, đồng thời yểm
hộ quân cỡi ngựa bắn cung lui về phía sau để lại một lần nữa kéo dãn cự
ly. Một khi cự ly cách ra thì hai cánh lập tức phân tán về hai bên để lộ ra quân tiên phong của người Đại Thực. Trận mưa nỏ của quân Đường lại
bắt đầu một vòng bắn mới. Cứ như vậy vòng đi vòng lại, trận mưa tên của quân Đường đã bắn ra hơn
mười vòng. Hơn mười vạn mũi tên trút xuống giữa kỵ binh Đại Thực. Trong
thời gian ngắn ngủn một khắc này, thương vong của quân Đại Thực đã vượt
qua bốn thành, mà quân Đường lại tổn thất không đến một thành, đại bộ
phận đều là bị lao của quân địch gây thương tích.
Cảm xúc mãnh
liệt của Mặc Á Lợi đã biến mất, hắn đau khổ nhấm nháp sự lợi hại của
cung tên quân Đường. Hắn đã cải biến hai chiến thuật, đầu tiên là đột
kích vào hai bên, nhưng trận hình bắn tên của quân Đường cũng tùy thời
phân tán đến hai bên. Ngay sau đó, hắn lại hạ lệnh Đại Thực tạo thành
phương trận hình vuông, kết tấm chắn liền thành một thể. Nhưng cứ như
vậy thì tốc độ kỵ binh liền rõ ràng chậm lại, đồng thời ngược lại làm
cho trận mưa tên của quân Đường càng thêm dày đặc. Hơn nữa tấm chắn cũng không ngăn nổi những mũi nỏ mạnh mẻ.
Mắt thấy thương vong của
bên mình càng lúc càng lớn, Mặc Á Lợi rốt cục không cam lòng phải đình
chỉ tiến công. Còn quân Đường lại tiếp tục triệt thoái về phía sau cho
đến khi cách xa nhau hai dặm mới chậm rãi dừng lại.
Trên cánh
đồng bát ngát rộng vài dặm lớn đông đảo thi thể kỵ binh quân Đại Thực
cùng kẻ bị thương kêu rên nằm đầy. Chiến mã vô chủ như âm hồn phóng loạn mọi nơi. Hai vạn Bản Tông quân chỉ còn lại có hơn một vạn, trận hình
sứt mẻ khuyết thiếu. Còn quân Đường lại mới chỉ gần tổn thương ngàn
người nên vẫn duy trì trận hình nghiêm mật. Tim Mặc Á Lợi phảng phất rơi xuống vực sâu, lúc này hắn thà rằng quân đội của mình không phải là
tinh nhuệ với kỷ luật nghiêm minh để hắn có thể tuỳ thời thấy không ổn
liền đình chỉ truy kích, như vậy có thể bảo toàn càng nhiều binh lính.
Hắn quay mạnh đầu lại hung tợn chăm chú nhìn cánh quân của Xá Nhĩ ở đằng
xa, hận đến ánh mắt cơ hồ như muốn phun ra lửa. Ở vào thời điểm mấu chốt thế này, nếu như bọn họ có thể phối hợp tốt từ mặt bên hoặc từ phía sau tập kích quân Đường, tình thế đã hoàn toàn khác đi. Nhưng mà bọn hắn
không xông lên mà cứ trơ mắt nhìn mình chịu thương tổn lớn. Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết, tổ vỡ thì trứng chim cũng tan sao?
“ Xá Nhĩ , ta muốn tố cáo ngươi với Ha-Li-Pha!” Hắn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rít gào.
Lúc này, quân đoàn trưởng quân đoàn kỵ binh Đại Mã Sĩ Cách thấy quân mình
thương vong nặng nề thì trong lòng cực kỳ bất mãn, mặt hắn tối sầm mà
tiến lên hỏi: “ Tướng quân Mặc Á Lợi, chẳng lẽ chúng ta còn muốn đánh
tiếp!”
“ Sợ là chúng ta đã thân bất do kỷ (không tự chủ được) .” Mặc Á Lợi chỉ tay về trận hình quân Đường đã biến hóa ở đằng xa, cười
khổ một tiếng mà nói: “ Thợ săn không dự liệu được con mồi quá khỏe nên
ngược lại bị nó cắn thương.”
Hắn đã phát hiện quân Đường hôm nay cùng quân Đường lần trước giao chiến hoàn toàn không giống. Nói cách
khác, lần trước là bọn họ bảo tồn thực lực. Mặc Á Lợi trong lòng buồn
bả, hắn bắt đầu tin tưởng câu chuyện lén lưu truyền trong quân, một loại lý giải khác về chiến dịch Đát La Tư năm xưa. Quân Đại Thực căn bản
không phải là đối thủ quân Đường, chỉ là nhờ xúi giục thành công người
Cát La Lộc mới thu được thắng lợi của chiến dịch.
Sự thật nói cho hắn, tuyên truyền chính thức về quân Đường suy nhược nên không chịu nổi một kích đã khiến cho bọn hắn hoàn toàn thất bại.
Trận hình quân Đường lại thay đổi, đã từ thế trận bắn tên phòng thủ hình biến thành
giáo trận để tiến công. Gần hai vạn cây gậy giáo dài chỉnh tề dựng lên
xoàn xoạt như mảnh rừng rậm đen ngòm mênh mông.
Bọn họ cũng không có điên cuồng đánh sâu vào, mà là kết thành ba phương trận hình vuông. Ở hai hàng phía trước từng phương trận, quân Đường kết những tấm chắn
hình chữ V thành một hệ thống phòng hộ đầy đủ bởi các tấm thuẫn để ngăn
cản trận lao của quân Đại Thực.
Quân Đường thong thả tiến về phía quân Đại Thực, loại thong thả phảng phất dòng bùn ngàn cân tràn tới tản ra một loại khí thế cường đại với ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, giống hệt
quả núi lớn đang đè xuống.
“ Tướng quân, làm sao bây giờ?” Quân đoàn trưởng kỵ binh Đại Mã Sĩ Cách có hơi hoảng sợ hỏi han.
Trong lòng Mặc Á Lợi tràn ngập mâu thuẫn, là đánh hay không đây. Nếu như cứ
lui quân như vậy, hắn sẽ phải chịu sự nghiêm trị của thân vương, thế
nhưng nhất quyết tử chiến cùng quân Đường, bọn họ lại rõ ràng không phải đối thủ, rất có thể toàn quân bị diệt.
Quân đoàn trưởng kỵ binh
Đại Mã Sĩ Cách cũng quay đầu lại trợn mắt liếc nhìn cánh quân của Xá Nhĩ đang lặng lẽ rút lui, hắn nói khẽ với Mặc Á Lợi: “ Tướng quân, ta
nguyện ý làm chứng cho ngài, trận chiến này bất lợi đúng là bởi vì Xá
Nhĩ không phối hợp gây ra.” Hắn cũng đã nếm trải thực lực cường đại của
quân Đường nên không muốn quân đoàn Đại Mã Sĩ Cách của mình toàn quân bị diệt ở chỗ này.
Mặc Á Lợi thở dài một hơi “ Được rồi! Chúng ta rút lui.”
Hắn vung tay lên, hơn một vạn kỵ binh Đại Thực như một trận cuồng phong rút lui, cùng hai vạn viện quân đồng loạt rút về hướng bắc.
“ Không
thể truy kích!” Vương Tư Vũ vung tay lên, mệnh lệnh cho quân Đường dừng
bước. Hắn nhìn quân Đại Thực dần dần đi xa, lập tức quay đầu nói với
Lương Đình Ngọc: “ Ngươi lưu lại thu dọn chiến trường. Đô đốc có lệnh,
không được giết quân địch bị thương, phải đưa chúng về đại doanh.”
“ Còn lệnh của Đô đốc bảo ngài thì sao?”
Vương Tư Vũ cười cười “ Ngươi quên rồi sao? Viện quân Đại Thực chia ra hai
đường, ở phía sau chúng ta hẳn là còn có một vạn người mới đúng.”
Trong cuộc chiến Đát La Tư, đúng là nỏ trận quân Đường cùng Mạch Đao quân đã sát thương số lớn quân địch.
Trương Hoán lẳng lặng ngồi ở trong lều lớn, trong mắt tràn ngập đau thương. Ở
trước mặt hắn đang mở ra tin báo trận từ thành Toái Diệp đưa tới. Quân
Đường tử thương gần nửa, rốt cục đoạt được Toái Diệp. Còn chủ tướng Quan Anh lại lấy thân để nổ địch, xương cốt không còn.
Mặc dù mấy năm nay hắn thấy được quá nhiều cái chết nên đối với sinh mệnh đã vô cùng
nhạt phai, nhưng cái chết của Quan Anh lại làm cho hắn lần đầu tiên cảm
nhận được sinh mệnh quý giá thế nào. Quan Anh là một trong những người
sống sót cuối cùng bảo vệ Trương Tam Thành, còn sống sót với hắn mà nói
đã là ban thưởng của trời xanh. Hắn vốn không nên lại chết, vốn hẳn là
sống sót cho tốt rồi sẽ vào thế hệ Đại tướng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn
phải chết ở Toái Diệp.
Đúng là loại tiếc nuối sâu sắc làm cho
Trương Hoán cảm nhận được ẩn sâu ở trong người lính có thân hình nhỏ bé
này một loại tinh thần, loại dũng khí hiến thân vì nước, vì tôn nghiêm
dân tộc mà khẳng khái chịu chết khiến cho hắn không khỏi rơi lệ lã chã.
Một lúc lâu, hắn dần dần bình tĩnh trở lại, đi tới cửa trướng nhìn về dãy
núi kéo dài ở phương xa đen ngòm. Nơi đó đã từng là vạn lý sơn hà của
Đại Đường, ngày mai đánh một trận rồi nó sẽ hoàn toàn trở về cố thổ.
“ Đô đốc!” Phía trước từ từ đi tới một bóng người, ánh đèn trong trướng
chiếu sáng trên mặt hắn, ba chòm râu dài thả tới ngực, đúng là Bùi Minh
Viễn. Hắn đi lên trước cười cười mà bảo: “ Ngủ không được nên muốn cùng
đô đốc hàn huyên trò chuyện.”
“ Đi vào ngồi nào.”
Hai
người vào lều lớn ngồi xuống, thân binh dọn trà cho hai người. Bùi Minh
Viễn lập tức hỏi: “ Ta nghe nói Vương Tư Vũ đã trở về, vẫn còn nghe nói
Tào Hán Thần đã chiếm đoạt được pháo đài Thông Lĩnh?”
Trương
Hoán gật đầu, “ Vương Tư Vũ lần này xuôi nam đã gặp kỵ binh chủ lực của
Đại Thực mai phục. Cũng may bên trong quân Đại Thực ( Iran ) phát sinh
mâu thuẫn khiến cho hắn trong nghịch cảnh cầu thắng, tiêu diệt gần hai
vạn quân Đại Thực. Trong đó còn có hơn tám ngàn kỵ binh chủ lực. Có thể
nói là chiến quả huy hoàng. Tào Hán Thần cũng chiếm đoạt được pháo đài
Thông Lĩnh, chặt đứt đường rút về tây của người Đại Thực.”
Nói
tới đây, Trương Hoán lộ ra vẻ vui sướng không nhịn được “ Không chỉ có
như thế, thành Toái Diệp cũng đã bị chúng ta chiếm đoạt .”
Hắn liền đem thông báo tin đánh trận Toái Diệp đưa cho Bùi Minh Viễn “ Tự mình xem đi! .”
Trong mắt Bùi Minh Viễn hiện ra niềm vui bất ngờ. Hắn tiếp nhận bản tin đánh
trận vội vã đọc một lần, không khỏi vỗ án tán thưởng: “ Toái Diệp đã
chiếm đoạt, khí thế oai hùng Hán Đường chúng ta lại dựng xây Tây Vực!”
Trương Hoán không nói gì, hắn do dự một hồi rồi nói: “ Ta nhớ kỹ ngươi đã nói
với ta, rất nhiều năm trước ngươi từng đến Da Lộ Tát Lãnh
(Giê-ru-gia-lem).”
Bùi Minh Viễn cười cười đáp: “ Đó là chuyện
cũ mười mấy năm trước. Ta đi theo một thương đội Đại Thực mượn đường Hồi Hột đi Đại Thực. Mấy ngày hôm trước đô đốc nói bảo ta đi sứ Đại Thực,
chẳng lẽ chính là vì Toái Diệp?”
Trương Hoán gật đầu “ Toái Diệp chỉ là một chuyện, ta hy vọng Ha-Li-Pha Đại Thực có thể phải thiết
thực, thừa nhận sự khống chế của Đại Đường ta đối với lưu vực Nhiệt Hải. Như vậy, ta có thể hoàn thành nối An Tây cùng Bắc Đình về phía tây liền thành một thể chiến lược. Đặt nền móng cho Bắc Đình mở rộng sang phía
tây đến Chi Di Bá Hải ( ngày nay là hồ Ba Nhĩ Khách Thập - hồ Balkhash ) .”
“ Đô đốc nói không sai, phía bắc Nhiệt Hải là địa bàn người
Đột Kỵ Thi. Người Đột Kỵ Thi đã bị suy sụp, mà phía tây Bắc Đình lại là
địa bàn người Cát La Lộc. Đánh một trận tại Bắc Đình thì chủ lực người
Cát La Lộc đã bị đô đốc tiêu diệt. Hai nơi này đều không quan hệ cùng
Đại Thực. Ta nghĩ chuyện tình này hẳn là Đại Thực sẽ hiểu, mấu chốt là
đô đốc lấy cái gì trao đổi cùng bọn họ?”