“ Sát!” Hơn ba nghìn kỵ binh Đại Đường như cuồng phong quét đến, bọn họ xông lên cầu treo, lao vào thành Toái Diệp.
Ngày mười hai tháng mười năm đầu Vĩnh An, tòa thành từng là quân trấn Toái
Diệp Đại Đường được bốn ngàn dũng sĩ đoạt lại sau hơn ba mươi năm xa
cách tổ quốc.
Trên bầu trời Sơ Lặc mây đen dày đặc, quân Đường đã tiến lên đến cách thành Sơ Lặc hơn ba mươi dặm. Gió bắc thổi mạnh, mặt
đất toàn một màu xám nhạt, một trện đại chiến giữa Đại Đường Đế quốc
cùng Đại Thực đế quốc sẵn sàng bùng nổ.
Bên trong Vương Cung,
tranh chấp về chiến thuật của quân Đại Thực ( Ả rập) cũng đã kéo dài
suốt một ngày. Mặc Á Lợi một lần lại một lần khuyên bảo A Cổ Cái từ bỏ ý nghĩ ra khỏi thành cùng quân Đường dã chiến. Trời đã hoàng hôn nhưng A
Cổ Cái vẫn cố chấp kiên trì ý nghĩ của chính mình làm cho Mặc Á Lợi vô
cùng chán nản. Cho đến giờ này khắc này, Mặc Á Lợi rốt cục mới có một
chút hối hận vì đã giết chết A La Tư ( Aroz ). Nếu như hắn ta không chết thì tuyệt không sẽ chỉ huy chiến dịch giáo điều như vậy.
“ Điện
hạ, thuộc hạ cũng thừa nhận ưu thế của quân Đại Thực là ở giao chiến kỵ
binh. Trên thảo nguyên, tại sa mạc, đó là nơi quân Đại Thực phát huy ưu
thế của mình, thuộc hạ không phủ nhận. Nhưng trước khác nay khác, từ
trước chúng ta luôn chiếm ưu thế về binh lực, có thể khiến cho tính cơ
động của kỵ binh phát huy đến mức lớn nhất, có thể vào thời khắc cuối
cùng vẫn có số lớn quân đầy đủ sức lực. Nhưng hiện tại không ổn, nhân số quân đội chúng ta kém hơn quân Đường. Lúc này chúng ta nên giữ vững
thành trì chờ đợi viện quân đến, khi đó mới là lúc tiến hành quyết đấu
kỵ binh cùng quân Đường. Ba vạn viện quân từ Tát Mạt Kiện và Thổ Hỏa La
hẳn là đã đến Bàn Đà Lĩnh, chúng ta chỉ cần đợi thêm năm ngày nữa thì
viện quân liền tới. Điện hạ, nghĩ lại đi!”
“ Đối với ta một ngày cũng không chờ được.”
Dáng vẻ A Cổ Cái vẫn là lạnh như băng giống hệt pho tượng, sự kiêu ngạo cùng cố chấp của gia tộc A Bạt Tư ( Abbas) giờ phút này thể hiện trên người
hắn vô cùng rõ nét. Hắn không hề di chuyển chút nào chỉ lạnh lùng hầm
hừ: “ Ta xem ra là ngươi đã bị quân Đường hù dọa đến sợ mới đúng. Ngươi
luôn miệng nói quân tộc Thổ Phiên đại bại là bởi vì quân Đường có Thiên
Lôi, nói ngây thơ như vậy mà ngươi vẫn còn tin tưởng. Người tộc Thổ
Phiên đại bại là bởi vì Tán Phổ bọn họ đã chết, lòng quân đại loạn mới
tạo thành chứ không có gì là Thiên Lôi. Quân Đại Thực chúng ta có ưu thế ở chỗ chiến mã ưu tú cùng kỵ binh sắc bén, mà ngươi lại từ bỏ hai ưu
thế này rồi ngược lại muốn cùng quân Đường đánh cái gì mà công thủ chiến thành trì. Ngươi biết thủ thành sao? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng ưu
thế quân Đường là do bọn hắn có các loại khí giới công thành cường đại?
Ngươi đúng là hoàn toàn không biết gì cả về quân Đường, tại thành Già Sư bị bọn họ náo loạn truy theo liền hù dọa đến vỡ mật.”
“ Điện
hạ, thuộc hạ không phải sợ hãi. Quân Đường ở ngoài ba mươi dặm ngoại yên lặng không tiến, chính là hy vọng chúng ta xông ra ngoài cùng quyết
chiến. Nếu như bọn họ muốn công thành thì còn có thể cho chúng ta cơ hội sao?” Nói xong lời cuối cùng, vị nam nhân giống như hùng sư này lại quỳ rạp xuống đất, than thở khóc lóc khuyên bảo thân vương thay đổi chủ ý.” Thân vương không cùng người Bái Chiêm Đình (Byzantine) đánh nhau, không biết lửa Hi Tịch (Hy Lạp) của bọn họ lợi hại thế nào. Vũ khí tiên tiến
sẽ thay đổi chiến cuộc! Chúng ta cùng tộc người Thổ Phiên ác chiến đã
hơn một năm mới miễn cưỡng đánh bại bọn họ. Nhưng quân Đường mới chỉ vẻn vẹn đánh một trận liền tiêu diệt toàn bộ quân tộc Thổ Phiên. Điện hạ,
đây chính là sự chênh lệch, chúng ta không thể không đối mặt thực tế!”
“ Vô dụng, vô liêm sỉ! Người thực nhu nhược!” A Cổ Cái rốt cục tức giận,
hắn rút kiếm ra chỉ vào Mặc Á Lợi quát: “ Ngày mai sáng sớm phải xuất
chiến. Nếu không ta lấy tội lâm chiến bỏ chạy để giết ngươi.”
Môi của Mặc Á Lợi giật giật, cuối cùng đành cúi đầu, khuất phục dưới lưỡi kiếm A Cổ Cái lạnh như băng.
Trên cánh đồng bát ngát phía đông Sơ Lặc mười dặm có hai đại quân chiến
tranh đối diện nhau. Quân Đại Thực rốt cục rời khỏi thành Sơ Lặc ra
nghênh chiến. Các đội quân Đại Thực tổ chức nghiêm mật, lấy tính cơ động rất nhanh, linh hoạt dễ biến đổi của kỵ binh làm chủ. Vũ khí chủ yếu là lao và đoản mâu. Am hiểu sa mạc tác chiến, nhưng không thể coi thường
việc dùng cung, kiếm, trường mâu cùng khí giới công thành.
Dùng
chiến thuật để bù đắp thiếu sót về trang bị vũ khí. Đội hình chiến đấu
bố trí theo tham khảo sở trường của quân đội Bái Chiêm Đình và Ba Tư,
dựa vào cách đánh chánh diện cùng thọc sâu mà chia làm mấy bộ phận hợp
thành. Tức là có các bộ phận tiền vệ, trung tâm, hữu quân, tả quân cùng
hậu vệ. Hai cánh dùng kỵ binh yểm hộ, bình thường giữ lại đội dự bị
cường đại. Khi đánh trận thì chủ yếu dùng khinh kỵ binh liên tục xuất
kích làm quân địch mỏi mệt. Đến khi có thể thấy thắng lợi thì nhanh
chóng đem chủ lực gia nhập cuộc chiến.
Giờ phút này, năm vạn quân Đại Thực liền thể hiện đầy đủ đặc điểm tác chiến của người Đại Thực.
Chiến tuyến thật sự kéo dài, tổng cộng chia làm năm quân đoàn. Một vạn
người tiền vệ là khối bộ binh, hai cánh phải trái phụ trợ là quân đoàn
kỵ binh hai vạn người. Loại bày trận hình tam giác liền phảng phất một
con hùng ưng chao liệng trên bầu trời. Trong ba vạn người của tiền quân
thì bộ binh cùng kỵ binh tả quân tất nhiên là quân địa phương, nguồn mộ
lính đến từ chính Thổ Hỏa La cùng các nước phụ thuộc Khang, Thạch. Còn
kỵ binh hữu quân chính là Tát San Bản Tông quân người Ba Tư, về trang bị rõ ràng không giống hai quân khác.
Cách đó hai dặm chính là quân đoàn hậu vệ hai vạn người, thuần một sắc kỵ binh. Bọn họ cũng là Bản
Tông quân, nguồn mộ lính đến từ chính vùng đất Da Lộ Tát Lãnh
(Giê-su-gia-lem) cùng Đại Mã Sĩ Cách ( Đa mát ). Đây là chủ lực quân Đại Thực đánh bại tộc người Thổ Phiên tại Thổ Hỏa La, là quân tinh nhuệ của Đại Thực do thân vương A Cổ Cái tự mình chỉ huy áp trận.
Giờ
phút này, A Cổ Cái ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú
vào quân Đường ở phương xa. Khuôn mặt cao ngạo mà có nét phương phi biểu hiện được huyết thống cao quý của hắn. Nội tâm của hắn khát vọng cùng
quân Đường đánh một trận để rửa sạch nỗi sỉ nhục bị bắt của hắn.
Đúng là sự tôn nghiêm của gia tộc A Bạt Tư khiến cho hắn sau khi được quân
Đường thả ra không chịu trở về Ba Cách Đạt ( Baghdad ), cố ý cướp lấy
binh quyền để cùng quân Đường đánh một trận. Chủ soái quân Đường tuổi
tương tự cùng hắn, thân phận cũng cao quý như hắn. Đối thủ như vậy làm
cho trong lòng A Cổ Cái thiêu đốt một loại hưng phấn khó hiểu. Bởi hắn
xem ra, đây đã không phải đơn giản chỉ là hai quân đội chiến đấu, mà là
cuộc quyết đấu giữa hắn cùng với Trương Hoán.
A Cổ Cái mặc dù là
người theo lý tưởng lãng mạn chủ nghĩa, nhưng hắn cũng biết binh lực
không đủ chính là uy hiếp lớn nhất của mình. Vì điều này, hắn mệnh lệnh
các đội quân đến đây trợ giúp cho mình, nhất là quân đội ở Thổ Hỏa La.
Nhưng thời gian đã không còn kịp rồi, quân Đường đến dưới thành thực
nguy cấp, hoặc là tiếp thu đề nghị của Mặc Á Lợi thủ thành đợi viện
quân, hoặc là cùng quân Đường đánh một trận trực diện.
A Cổ Cái
dứt khoát quyết định chọn cái sau, kỵ binh người Ả Rập quyết không thể
giống như con rùa đen co đầu rụt cổ trong mai. Nơi bọn họ chiến đấu là
giữa đất trời rộng lớn. Cho dù bại thì bọn họ cũng có thể lui về giữ lấy thành trì đợi viện quân.
“ Xung phong!” Hắn vung trường kiếm lên lớn tiếng hạ mệnh lệnh tiến công.
Âm thanh trầm thấp cổ xưa của tù và vang dội trong thiên địa, tiền quân
của quân Đại Thực phát động. Một vạn bộ binh đứng mũi chịu sào toàn thân mặc áo giáp da, một tay cầm cự thuẫn, một tay cầm đoản mâu xếp thành ba phương trận hình vuông nhằm hướng trận địa quân Đường phóng tới. Khinh
kỵ binh tả quân cũng tùy thời phát động, chuẩn bị từ mặt bên tập kích
quân Đường.
Ngoài ba dặm, quân Đường cũng bố trí bốn vạn đại quân nghênh chiến, tinh kỳ che khuất bầu trời. Phía trước là một vạn quân
cung nỏ. Cung binh cùng nỗ binh mỗi loại có năm nghìn người, hai cánh
cũng mỗi cái có một vạn kỵ binh áp trận, phía sau cung nỏ quân chính là
năm nghìn Long Tương Thương binh cùng năm nghìn Mạch Đao quân.
Ở
đằng sau bốn vạn quân ước hơn hai dặm, quân Đường lại bố trí quân đội
hai vạn năm nghìn người. Trong đó năm nghìn dũng sĩ bộ binh trang bị
nặng, năm nghìn Mạch Đao quân cùng một vạn Huyền giáp Tinh kỵ, còn lại
năm nghìn trọng giáp kỵ binh khác chính là Thiết Vệ quân bảo vệ chủ
soái.
Còn tại phía sau chính là doanh trại quân Đường làm suốt cả đêm. Trước doanh trại có đào chiến hào, hàng rào gỗ cao lớn vây quanh
đại doanh kín mít. Trạm canh gác cao cao được dùng gỗ dựng lên, Phích
Lịch xa và công thành khí của quân Đường đều ở trong doanh trại.
Trương Hoán đứng ở trên đài cao làm bằng gỗ giữa năm nghìn Thiết Vệ quân vây
quanh. Hắn lạnh lùng quan sát hướng đi của quân Đại Thực. Từ cách bày
trận của đối phương cùng sĩ khí mà xem thì toán quân đội này có chiến
lực tương tự cùng quân tộc Thổ Phiên, nhưng mà kỵ binh bọn họ lại rõ
ràng mạnh hơn so với tộc người Thổ Phiên. Đó là nhờ sự giúp đỡ của chiến mã ưu tú Đại Thực. Đây cũng là điều làm Trương Hoán động tâm, nếu như
trong chiến dịch lần này có thể thu được một nhóm ngựa đực Đại Thực rồi
chăn thả ở dải đất Hà Tây thì sẽ cải thiện chiến lực kỵ binh của quân
Đường rất lớn. Điều này làm cho người Hán trong tương lai đối phó dân
tộc du mục xâm nhập sẽ có tác dụng không thể đo lường.