Lúc này, vài kỵ sĩ Thám Báo binh từ phía trước chạy tới bẩm báo “ Bẩm báo đô đốc, quân địch tổng cộng điều động năm vạn đại quân tới
nghênh chiến chúng ta!”
“ Năm vạn người?” Trương Hoán cười lạnh một tiếng, tự nhủ: “ Chẳng lẽ người Đại Thực các người không cần thành trì sao?”
Hắn quay đầu lại hỏi lão tướng Lỗ Dương đang cùng hắn xem cuộc chiến: “ Lỗ
Tướng quân, thành Sơ Lặc so sánh với thành Quy Tư thì như thế nào?”
“ Bẩm báo đô đốc, thành Sơ Lặc không rộng lớn như thành Quy Tư, nhưng
tường thành của nó cao lớn chắc chắn. Trong tất cả quân trấn An Tây thì
nó chỉ đứng sau Toái Diệp.”
Lỗ Dương từ Quy Tư dọc đường cùng
Trương Hoán tây chinh, lại một tấc công cũng chưa lập. Trong lòng lão
luôn luôn rất bất an, hiện tại Trương Hoán hỏi Sơ Lặc thì lão há có thể
không hiểu đây là có ý tứ gì? Lão liền khom người nói: “ Mạt tướng
nguyện mang một chi quân đội đi đường vòng tập kích Sơ Lặc, thay đô đốc
chiếm đoạt thành này.”
Trương Hoán trầm tư một phen liền nói với lão: “ Được rồi! Lão tướng quân hãy khổ cực một chuyến. Hãy dẫn năm
nghìn kỵ binh đi xem qua thành Sơ Lặc, thanh thế không ngại để lớn một
chút. Nếu có có thể liền trực tiếp chiếm đoạt nó.”
“ Tuân mệnh!” Lỗ Dương khom người thi lễ, tinh thần phấn chấn mà đi.
Trương Hoán nhìn chằm chằm vào bóng lưng hùng dũng oai vệ của lão biến mất rồi mới quay đầu lại nhìn về hướng bắc, trong mắt không khỏi hiện lên một
vẻ lo âu. Lỗ Dương vừa rồi mới nhắc tới thành Toái Diệp là tòa thành trì kiên cố nhất An Tây, cũng không biết Quan Anh lần này có thể chiếm đoạt được thành Toái Diệp hay không? Đã hai mươi ngày mà ngay cả một chút
tin tức cũng không có.
Lúc này, từ phương xa mơ hồ truyền đến
tiếng kèn trầm thấp làm Trương Hoán đang suy nghĩ bị kéo trở về chiến
trường. Đây là tín hiệu tiến công của quân Đại Thực, hắn lúc này hạ
lệnh: “ Nổi trống nghênh chiến!”
Tiếng trống trận ầm ầm vang
lên, mây đen che kín, gió bắc thổi qua cánh đồng bát ngát, mở màn của
đại chiến rốt cục chậm rãi triển khai.
Một vạn khinh giáp bộ binh vừa hô khẩu lệnh trầm thấp vừa bước nhanh tới phía trước, phảng phất
một mảnh vải màu đen thật lớn trải rộng trên mặt đất. Bọn họ đi lại mạnh mẽ, tầm vóc cường tráng, lại phảng phất cơn sóng chập chùng nhằm hướng
quân Đường không sợ hãi chút nào đi tới nghênh chiến. Quân đoàn kỵ binh
cánh trái tựa như một cánh giương ra đi theo đám bộ binh đang tiến lên
đầy nhịp nhàng. Bọn họ cũng không vội vàng xông lên phía trước, chờ sau
khi bộ binh áp chế cung nỏ quân Đường thì mới đánh sâu vào bên cánh của
quân Đường.
“ Lập Phong Thỉ đại trận!” Đại tướng tiên phong Vương Tư Vũ quyết đoán hạ mệnh lệnh.
Một vạn quân Đường thuộc Cung nỏ doanh biến hóa trận hình. Cung binh ở phía trước, nỗ binh đứng sau, sắp hàng thành hơn mười nhóm cung nỏ trận. Mũi tên lên dây cung lạnh lùng nhắm ngay đối phương, hai vạn kỵ binh cũng
tả hữu tiến lên bảo vệ an toàn cho cung nỏ binh.
Năm trăm bộ, bốn trăm bộ, quân địch đã tiến vào tầm bắn của nỏ.
Lá lệnh màu vàng sắc đỏ phất xuống, Đô úy nỗ quân hét lớn một tiếng: “ Bắn tên!”
Quân Đường đánh đòn phủ đầu, nỏ bắn trước. Chỉ thấy cả vạn mũi tên nhất tề bay lên che khuất bầu trời
Binh bắn cung nỏ của quân Đường tiến lui cực có cách thức. Đầu tiên là tầm
bắn ba trăm bộ thì nỏ Phục Viễn tầm xa phóng ra. Mũi nỏ thật dài vẽ lên
một đường cong gào thét nhằm hướng quân địch bay đi làm cho mấy trăm
khinh giáp bộ binh và kỵ binh Đại Thực trúng tên đua nhau ngã ngựa.
Người Đại Thực bị quân Đường công kích tầm xa khiến cho kinh ngạc, bọn
họ lập tức điều chỉnh đội hình, kỵ binh lui về phía sau, khinh giáp
thuẫn binh đứng tại hàng đầu tiên.
Đi được cách hai trăm bộ thì,
trương nỏ của quân Đường bắt đầu phát uy, mũi tên dày đặc nỗ bắn từ khe
hở giữa tấm chắn bay vòng qua hàng quân địch đầu tiên. Bắt đầu có bộ
binh trúng mũi tên ngã xuống đất, tốc độ tiến lên của quân Đại Thực rõ
ràng chậm lại. Khi đến một trăm hai mươi bộ thì các loại nỏ như Giác
cung nỏ, Đơn cung nỏ tất cả cùng bắn. Những mũi tên mạnh mẻ thậm chí bắn thủng cả tấm chắn. Hàng binh lính Đại Thực ở phía trước giống như bị
cắt đổ rạp hàng loạt ngã trên mặt đất.
Đến tám mươi bộ, cung binh quân Đường bắt đầu phóng ra. Cung binh lắp tên rõ ràng có tốc độ phóng
ra cao hơn nỏ binh nên những mũi tên như cơn mưa to tầm tã. Mặc dù người Đại Thực có cự thuẫn phòng hộ, nhưng vẫn tránh không thoát trận mũi tên chỗ nào cũng có, phương trận binh lính thứ nhất hoàn toàn bị trận mưa
tên nuốt trọn.
Đứng trong quân đoàn kỵ binh cánh phải quân Đại
Thực, Mặc Á nhìn chăm chú cung nỏ quân Đường thay nhau bắn. Mũi tên phô
thiên cái địa, sự thua kém về tầm xa của vũ khí làm cho trong ánh mắt
của hắn như sắp phun ra lửa.
Hắn vung tay đoạt lấy kèn rồi ngửa
mặt lên trời thổi mạnh. “ Ô” -- tiếng kèn trầm thấp truyền khắp chiến
trường, một vạn Tát San kỵ binh phía sau hắn lao nhanh ra. Chúng hươ
thanh loan đao Đại Mã Sĩ Cách ( Đa mát) sắc bén, như một trận cuồng
phong nổi lên trên mặt đất nhằm hướng cánh trái quân Đường lao đi.
Khinh binh giáp cùng kỵ binh cũng đồng thời tăng tốc lao như cơn mưa mạnh mẽ
dày đặc xông về phía cung nỏ binh quân Đường. Trận doanh quân Đường cũng bắt đầu xuất hiện tử thương, quân địch tiến đến đã cách không được năm
mươi bộ .
Cùng với tiếng trống trận kích động của quân Đường vang lên, trận thế quân Đường lại lần nữa xảy ra biến hóa. Cung nỏ binh như
thủy triều nhất loạt thối lui, Thương binh doanh quân Đường chĩa thương
xông ra. Năm nghìn thương binh kết thành thương trận, trường thương đâm
chếch tới đúng cách thức như rừng rậm dày đặc tỏa ra sát khí cường đại.
Rầm! một tiếng vang thật lớn. Như hai cơn sóng lớn chạm vào nhau, khinh giáp bộ binh của quân Đại Thực cùng Long Tương Thương binh quân Đường đánh
trực diện. Đây là sức lực đấu cùng kỷ luật, biết rõ là chết cũng quyết
không thể lui về phía sau một bước. Một quân sĩ ngã xuống, lập tức có
một người khác lại tiến lên bổ sung. cả hai doanh Long Tương Thương binh Quân Đường toàn bộ là người Hán, binh lính tuyển từ hai quận Phượng
Tường cùng Khai Dương do lão tướng Lệ Phi Nguyên Lễ tự mình huấn luyện.
Đây là một loại quân chủng tác chiến nhờ lực lượng tập thể, tương tự như quân đoàn La Mã của phương tây. Nhưng khác với quân đoàn La Mã chính là mỗi bên hai cánh bọn họ có một ngàn kỵ binh hộ vệ để ngăn cản kỵ binh
quân địch công kích từ mặt bên. Hai ngàn kỵ binh này cũng không tiến
công địch nhân, chỉ áp dụng vào công năng phòng thủ. Chúng phảng phất
như hai bộ giáp hộ thân cho Long Tương Thương binh.
Hôm nay là
lần đầu tiên năm nghìn Long Tương Thương binh tiến hành thực chiến, họ
liền đối mặt quân Đại Thực tững chinh chiến tứ phương. Nhưng may mắn
chính là chi khinh giáp bộ binh này trước mắt bọn họ cũng không phải
quân Đại Thực thực sự, mà chỉ là địa phương quân Đại Thực. Binh lính
phần lớn lấy từ Thổ Hỏa La cùng với các nước phụ thuộc như Khang, Thạch
... ngoài ra còn có một bộ phận đến từ Ai Cập nữa. Nhưng bất kể là trang bị hay chiến lực thì đều kém hơn Đại Thực Bản tông quân.
Tán
công vào thương trận cường đại của quân Đường, khinh binh giáp thương
vong thảm trọng. Trên mặt đất nằm đầy tử thi, hàng đầu trận tuyến bắt
đầu lui về phía sau. Lúc này, Vương Tư Vũ nhìn ra điểm yếu của quân
địch. Hắn lập tức hạ lệnh: “ Doanh kỵ binh thứ hai đánh thọc sườn bộ
binh quân địch.”
Lệnh kỳ màu đỏ huy động, từ trong quân Đường
đang tác chiến cùng kỵ binh Thổ Hỏa La ở cánh trái của quân địch tách ra ba nghìn kỵ binh, bắt đầu từ mặt bên tiến công khinh binh giáp Đại
Thực.
Đang lúc này, một vạn Tát San kỵ binh từ cánh phải quân Đại Thực đánh tới. Chiến thuật của bọn họ cùng quân Đường như nhau, ý đồ từ mặt bên đánh tan thương binh của quân Đường. Chi kỵ binh này mặc dù
không phải quân cận vệ tinh nhuệ nhất Đại Thực, nhưng bọn hắn đến từ
vùng đất Tát San, nơi Vương triều A Bạt Tư ( Abbas) Hắc y Đại Thực khởi
binh. Bất kể là trang bị và huấn luyện thì bọn họ đều rõ ràng mạnh hơn
so với khinh binh giáp và kỵ binh Thổ Hỏa La. Ngoài ra bọn họ trang bị
loại chiến mã A Bá ( a rập) tốt nhất khiến cho tốc độ cùng độ nhạy cảm
của chúng cực cao
Tát San kỵ binh chia quân ra hai lộ. Một cánh
sáu ngàn người nghênh chiến cánh trái kỵ binh quân Đường, một cánh khác
bốn ngàn người công kích thương binh quân Đường. Dưới sự thọc sâu mạnh
mẽ của bọn họ, chỉ chốc lát liền xé rách kỵ binh hộ vệ bên trái của Long Tương Thương binh .
Lúc này Vương Tư Vũ cũng đã phát hiện ra chi kỵ binh Đại Thực này có tốc độ cùng lực công kích khác với tầm thường.
Hắn lập tức hạ lệnh: “ Cung nỏ quân lui về đại doanh, Mạch Đao quân
nghênh chiến!”
Ra lệnh một tiếng, Mạch Đao đội từ giữa chủ trận
chuyển hướng cánh trái, bọn họ tiến lên như bức tường. Mặc dù áo giáp
của kỵ binh Tát San hoàn mỹ, nhưng dưới uy lực thật lớn của Mạch Đao
trước mặt, bọn họ vẫn phải chịu tử thương thảm trọng. Chủ tướng của Mạch Đao quân là đệ nhất mãnh tướng Thành Liệt quân Tây Lương, Mạch Đao quân được tạo thành từ thuần những tráng sĩ vóc người cường tráng, tay mọi
người đều dài lại có lực lớn. Nhưng Thành Liệt so cùng bọn họ thì vẫn
còn cao hơn một đầu, thể trạng hùng tráng giống hệt thiên thần.
Mạch Đao của hắn mỗi lần tung ra một đao liền có một kỵ binh Tát San cả
người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa. Quân Đại Thực nhất thời máu thịt
bay tung tóe đành liên tiếp lui về phía sau, cuộc tiến công phòng tuyến
của thương binh bị Mạch Đao quân chặt đứt. Người ngã ngựa đổ trong chốc
lát đã xây nên một tòa tường thịt. Nhưng song phương vẫn đứng vững trên
thi thể mà liều chết xông về phía trước, phảng phất hai làn sóng dữ giao nhau, bọt nước quay cuồng. Sáu vạn đại quân trên chiến tuyến dài đến ba dặm chém giết nhau, nhưng
quân dự bị hai bên đều án binh bất động. Trương Hoán hết sức chăm chú
quan sát chiến thuật biến hóa cùng tình trạng sức chiến đấu của quân Đại Thực. Mặc dù quân đội của hắn có nhân số chiếm ưu thế, nhưng lần đầu
tiên cùng quân Đại Thực tác chiến nên hắn tuyệt không dám khinh thường.
Hắn vẫn đang chỉ có tiến hành tiến công một lần thử có tính dò xét,
ngoài ra quân Đại Thực còn có hai vạn kỵ binh cũng không có xuất trận
khiến cho trong lòng Trương Hoán càng cảnh giác, không dám dễ dàng hạ
lệnh đại quân toàn tuyến xông lên.
Từ quang cảnh trước mắt, quân
Đường hơi hơi chiếm ưu thế, chủ yếu biểu hiện về bộ binh xông lên làm
quân địch liên tiếp lui về phía sau. Nhưng một vạn kỵ binh cảnh phải của kẻ địch thì biểu hiện tương đối đẹp mắt. Chiến thuật bọn họ linh hoạt
khác thường, lợi dụng ưu thế nhanh nhẹn của ngựa nòi A rập để tránh né
mũi dao nhọn chính diện Mạch Đao quân của quân Đường. Đối với phương
trận quân Đường thì áp dụng cách tập kích có tính quấy rầy. Khi thì như
tia chớp xông vào thương binh trận, khi thì chen vào trong trận của cánh trái kỵ binh quân Đường để tiến công Mạch Đao quân từ phía sau lưng.
Chân mày Trương Hoán cau lại, hắn hiển nhiên thập phần bất mãn đối với biểu
hiện của kỵ binh cánh trái quân mình. Dưới chiến thuật linh hoạt của kỵ
binh Đại Thực, bọn họ để lộ chiến thuật hết sức vụng về cứng nhắc, tựa
hồ chỉ nghĩ cố sức duy trì trận hình mà quên cùng quân địch chém giết.
Cánh trái kỵ binh quân Đường này là một vạn Khương binh vừa mới đến An
Tây, Thống soái là Trung Lang Tướng Ô Cao Cách Lý, cũng là một chú em vợ của hắn.
Đúng là bởi vì cánh trái kỵ binh biểu hiện bất lực
khiến cho thế tiến công của thương binh đối với khinh binh giáp quân
địch yếu bớt, nên tình thế tốt vốn có thể đánh tan khinh binh giáp mà
giành được chiến thắng thì hiện tại lại biến thành trạng thái giằng co.
Trương Hoán hừ lạnh một tiếng, lập tức quay đầu hướng thân binh mà bảo: “ Mệnh lệnh cho Vương Tư Vũ chuyển tới cánh trái, thay thế Ô Cao Cách Lý chỉ
huy kỵ binh cánh trái.”
Thân binh lĩnh mệnh, chạy như bay về hướng Vương Tư Vũ để truyền lệnh.
Cũng như Trương Hoán, A Cổ Cái đang chăm chú quan sát chiến cuộc cho đến bây giờ. Mặc Á Lợi bố trí chiến thuật coi như không tệ, đầu tiên là làm cho cung tên sắc bén nhất của quân Đường không phát huy được nhiều tác dụng đành thối lui khỏi chiến trường. Hàng thứ yếu là hắn tự mình chỉ huy
một vạn kỵ binh Tát San không chỉ có khống chế một vạn năm nghìn người
quân Đường, nhưng lại có thể trợ giúp khinh binh giáp tấn công.
A Cổ Cái khẽ gật đầu, mặc dù Mặc Á Lợi này không quá nghe lời, nhưng dù
sao cũng phải nói đến có kinh nghiệm phong phú nên vẫn còn có khả năng
trọng dụng. Hai vạn kỵ binh của mình càng thêm sắc bén, có khả năng địch ba vạn người quân Đường. Xem ra lần này cùng quân Đường chiến đấu thì
ai chết vào tay ai còn chưa thể biết.
Đúng lúc này, một người
trinh sát tuần tiễu phi nhanh mà đến, hắn kinh hoàng bẩm báo: “ Điện hạ, chúng thuộc hạ phát hiện một chi năm nghìn quân Đường từ phía nam đi
vòng về hướng thành Sơ Lặc.”
A Cổ Cái cười cười một tiếng, hắn
đã sớm phòng bị quân Đường có thể đánh lén, trong thành vẫn còn lưu bốn
ngàn người giữ thành. Quân Đường vẻn vẹn đi năm nghìn người thì không
cướp được thành trì.
Nhưng trinh sát tuần tiễu cũng chần chờ rồi
lại nói: “ Chúng thuộc hạ vẫn còn nhận được tin tức, tựa hồ quân Sơ Lặc
bị đánh bại cũng đang hướng về thành Sơ Lặc.”
“ Cái gì!” A Cổ
Cái kinh hãi, nếu như là người Sơ Lặc công thành, vậy kết quả liền khác
đi. Người Sơ Lặc bên trong thành tất nhiên sẽ phối hợp bọn họ.
A Cổ Cái chụp ngay vào cổ tên trinh sát tuần tiễu mà quát: “ Ngươi tại sao không nói sớm!”
“ Chúng thuộc hạ không dám khẳng định.” Trinh sát tuần tiễu nơm nớp lo sợ đáp.
“ Hỗn đản!”
A Cổ Cái một tay đẩy hắnra, không chút do dự hạ lệnh: “ Mệnh lệnh rút quân!”
Lúc này mà rút quân thì hắn biết rõ hậu quả. Khinh giáp quân chắc chắn toàn quân bị diệt, nhưng A Cổ Cái căn bản cũng không có để ý đến sự sống
chết của đạo quân không chính hiệu này. Chỉ cần rút đượ hai chi kỵ binh
là được.
“ Ô” Tiếng kèn trầm thấp liên tục thổi lên, đây là mệnh
lệnh rút khỏi chiến đấu. Mặc Á Lợi mặc dù quá sợ hãi, nhưng hắn không
dám không phục tùng liền lập tức hạ lệnh rút lui. Kỵ binh Tát San cùng
kỵ binh Thổ Hỏa La cơ hồ đồng thời rút lui được. Ngựa của bọn họ có tốc
độ cực nhanh nên tổn thất không lớn, rất nhanh liền rời khỏi chiến
tuyến.
Lúc này, Vương Tư Vũ đã quay về chủ trận rồi lớn tiếng bẩm báo với Trương Hoán : “ Đô đốc, quân địch hấp tấp hoảng sợ rút lui, tất nhiên là Sơ Lặc gặp chuyện không may. Chúng ta có thể dùng tốc độ cao
nhất để truy kích.”
Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát rồi lắc đầu: “ Không nên đuổi, để bọn họ rút về đi.”
Hắn chỉ một ngón tay vào khinh giáp bộ binh Đại Thực đang phá vòng vây mà
nói: “ Vây quanh bọn họ, giết hết cho ta, một người cũng không cho đào
tẩu.”
Đại quân quân Đường ào lên tầng tầng lớp lớp vây quanh năm nghìn tàn binh khinh giáp. Rất nhanh, khinh binh giáp đã cùng đường
liền đầu hàng tập thể trước quân Đường. Trận đầu chiến dịch có tính thử
dò xét đã kết thúc với phần thắng thuộc về quân Đường.
“ Tướng quân, chúng ta đã thăm dò được tin tức!”
Một con ngựa lanh lợi hăng hái từ khe núi phi ra. Thám báo nhảy xuống ngựa, nửa quỳ để chào theo nghi thức quân đội, rồi bẩm báo với Tào Hán Thần
đã sớm chờ ở chỗ này: “ Sáng sớm hôm nay, ước chừng ba vạn viện quân Đại Thực đã xuất hiện ở pháo đàiThông Lĩnh, phỏng đoán tối hôm nay có thể
xuống Bàn Đà Lĩnh.”
“ Cũng không ngoài dự liệu của đô đốc.” Tào
Hán Thần khẽ gật đầu, hắn lập tức mệnh cho vài tên thám báo phía sau: “
Các ngươi lập tức đi đưa tin cho đô đốc, không tiếc sức ngựa để trong
vòng hai ngày đem tin đưa đến đại doanh.”
Lúc này, Vương Tử Sơ Lặc Bùi Quang Quang đứng bên cạnh rốt cục không nhịn
được lên tiếng hỏi: “ Tào tướng quân, ta đã nắm chắc chiếm đoạt pháo
đàiThông Lĩnh. Chỉ cần trấn giữ nơi đó thì quân Đại Thực liền không có
cách nào ra vào. Ta thật sự không hiểu, Trương Thượng thư vì sao còn
muốn thả cho viện quân Đại Thực đi vào? Lại thêm nguy hiểm.”
Tào Hán Thần vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “ Đô đốc nhà chúng ta hành sự
tuyệt không chỉ suy nghĩ một ván cờ một địa phương. Ngài thả cho viện
quân Đại Thực đi vào thì nhất định là đã trải qua suy nghĩa rất sâu xa.
Có ngài đã suy nghĩ về lâu dài thì ngươi cũng không cần phải hỏi nhiều
.”
Bùi Quang Quang lắc đầu, hắn vẫn còn không cách nào hiểu rõ
một nước đi này của Trương Hoán nên suy nghĩ một chút rồi hắn lại hỏi: “ Vậy bây giờ chúng ta đây nên làm gì?”
Tào Hán Thần ha ha cười một tiếng “ Nếu viện quân người Đại Thực đã tiến vào, vậy là đến lúc chúng ta đóng cửa lại rồi.”
Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn chăm chú vào Bùi Quang Quang mà bảo: “ Cướp
lấy pháo đài Thông Lĩnh là chuyện liên quan tới toàn cục, chuyện này sẽ
nhờ vả vào ngươi.”
Bùi Quang Quang liền ôm quyền, trầm giọng
nói: “ Mong tướng quân yên tâm, thủ hạ của ta có người biết một mật đạo
nối thẳng vào phía sau lưng thành trì. Nhất định có thể chiếm đoạt Thông Lĩnh Thủ tróc.”
Sau hai canh giờ, ba nghìn quân Đường cùng năm
nghìn quân Sơ Lặc hành quân đêm, hướng pháo đài Thông Lĩnh cách đó hơn
trăm dặm phi nhanh đi.
Bên trong đại doanh quân Đường, Trương
Hoán có vài tên tướng lãnh theo cùng đi tới doanh trướng của Thành Liệt. Trong trận chiến vừa rồi, chân trái Thành Liệt bị trúng tiêu thương của người Đại Thực, bị thương khớp xương. Giờ phút này hắn đang nằm trên
giường tức giận mắng quân y chữa thương cho hắn “ Cái gì gọi là một
tháng không thể xuống giường, Lão Tử chỉ bị thương có như vậy. Ai u!
Ngươi làm nhẹ tay chút. Lão Tử bị thương nặng như vậy sao?”
Quân y vẻ mặt cười khổ, liều mạng nghe hắn mắng mà không dám lên tiếng, chỉ
tay chân lanh lẹ thay đổi thuốc cho trưởng quan cao lớn không thèm nghe
đạo lý này. Thành Liệt thấy hắn không lên tiếng thì càng thêm căm giận
bất bình “ Ta mặc kệ! Ngươi là quân y. Ngươi phải nghĩ biện pháp để
trong vòng ba ngày ta xuống được giường. Nếu không ngươi liền mặc giáp
trụ ra trận, không làm quân y cũng được!”
“ Cơn giận của Thành Tướng quân quả là lớn, đánh trận không thấy đã nghiền như vậy đó!”
Từ cửa trướng đột nhiên truyền đến giọng của đô đốc Trương Hoán. Thành
Liệt cả kinh theo bản năng muốn nhảy dựng lên, nhưng lại bị quân y nhanh tay lẹ mắt giữ ngay lại “ Tướng quân không thể làm bừa!”
Trương Hoán từ từ đi vào lều lớn, nhìn hắn cười lạnh mà nói: “ Nghe nói ngươi
ngay cả xương cốt bị nứt ra cũng không biết, sáng hôm nay thấy đau đớn
khó nhịn mới báo cho quân y, hay thậy! Ngươi quả thật là không hỗ với
một chữ mãnh.” Thành Liệt nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của đô
đốc, hắn không dám lên tiếng chỉ gục đầu thật thấp. Trương Hoán cũng
không nói thêm gì. Hắn thấy bên cạnh giường dựng thẳng được một cây
thương của người Đại Thực liền đưa tay cầm lấy rồi tỳ mạnh xuống. Lúc
này hắn mới phát hiện, cây thương này đúng là tinh thuần làm bằng sắt
chế, cùng loại thương bình thường cán gỗ đầu sắt hoàn toàn không giống.
Ít nhất cũng nặng đến ba mươi cân. Trương Hoán có hơi bừng tỉnh hiểu ra
mà cười nói: “ Ta nói thương của người Đại Thực như thế nào mà có thể
đâm thủng trọng giáp của Mạch Đao quân, quả là không phải loại thương
thông thường.”
“ Bên trên còn có chữ nữa!” Gã cao lớn buồn bực nói.
Trương Hoán này mới phát hiện trên cán thương có khắc có một đám chữ Đại Thực, đều là loại chữ mà hắn không nhận ra. Hắn không khỏi cười hỏi: “ Làm
sao ngươi biết đó là một tên người?”