Quan Anh một tháng trước vẫn còn là một binh lính hèn mọn, chưa bao giờ
nghĩ tới có thể nhìn thấy thủ lĩnh tối cao quân Tây Lương, nhân vật thực quyền thứ hai ở Đại Đường. Trong mắt của hắn toát ra vẻ kích động, hắn
tiến lên nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội: “ Ty chức tham kiến đô
đốc!”
“ Mau mau miễn lễ!” Trương Hoán vội vàng đỡ hắn lên, trên
dưới đánh giá hắn một phen. Chỉ thấy hắn thân thể thập phần nhỏ gầy, so
cùng Vương Tư Vũ bên cạnh thì giống hệt như cậu bé. Nhưng một binh lính
nhỏ gầy như vậy lại có thể thấy chết không sờn, lấy cái chết đền ơn quốc gia.
Trương Hoán chậm rãi gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới một
chuyện liền cười hỏi: “ Ta nhớ kỹ tại huyện Bồ Loại thì thám báo dò xét
được hành tung người Cát La Lộc hình như chính tên là Quan Anh. Tên này
cùng Quan Âm như nhau, ta nhớ rất rõ ràng, còn có một người Tôn Mộc
Nhân, có khả năng là các ngươi sao?”
Quan Anh đứng thẳng lưng lớn tiếng đáp: “ Đô đốc nhớ không sai, đúng là ty chức.”
Hắn không khỏi nhớ lại Tôn Mộc Nhân. Trong mắt một hồi buồn bả, cúi đầu xấu hổ nói: “ Ty chức chỉ là may mắn sống sót, người thực sự lập nhiều công lớn là Tôn Mộc Nhân và Vương Đình Giang. Nếu không phải bọn họ liều
chết kích phát ý chí chiến đấu của thuộc hạ, nói không chừng thuộc hạ đã lui bước .”
Trương Hoán ấn lên đôi vai nhỏ gầy của hắn, nhìn
vào mắt của hắn mà nói: “ Ta sẽ nhớ kỹ bọn họ, sẽ trợ cấp cho người nhà
mỗi một huynh đệ chết trận để bọn họ yên lòng nhắm mắt dưới cửu tuyền.
Ngươi cũng không cần tự trách, đứng trước mặt tử vong mỗi người đều sẽ
sợ hãi. Cũng bao gồm ta, nhưng nếu chúng ta còn sống thì luôn cần một
loại tinh thần, mặc dù đã chết thì cũng là chết xứng đáng.”
Nói
tới đây, Trương Hoán lại nhìn lướt qua mọi người, cao giọng nói: “ Lần
này tây chinh, chúng ta đã có hơn một vạn ba ngàn người bỏ mình. Ta đã
báo cáo triều đình để tại Trường An thành lập một tòa An Tây Trung liệt
từ nhằm kỷ niệm các tướng sĩ vì nước hy sinh thân mình trong lần thu
phục An Tây, Bắc Đình này.”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau quỳ xuống lớn tiếng: “ Tấm lòng của Đô đốc, các tướng sĩ vô cùng cảm kích!”
Trương Hoán thở dài, hướng mọi người khoát tay mà nói: “ Mọi người đứng lên
đi! Không cần cám ơn ta, quân Tây Lương chính là một tay ta sáng lập, ta cùng với các huynh đệ há có thể không có tình cảm?”
Lúc này sắc trời đã dần dần gần tới trưa, Trương Hoán lệnh cho đại quân đóng quân ở ngoài thành, còn hắn thì có hơn ngàn thân binh hộ vệ tiến vào thành Quy Tư. Thành Quy Tư nếu so với thành cổ Cao Xương thì lớn hơn nhiều lắm.
Nơi này từng là đô thành của quốc gia Quy Tư cổ , lại là trạm trung
chuyển trọng yếu trên con đường tơ lụa, mậu dịch từng có một thời phồn
thịnh. Hơn nữa trăm năm qua nơi này lại luôn luôn là An Tây Đô Hộ Phủ
cho nên kiến trúc bên trong thành khắp nơi có thể nhìn thấy phong cách
Đại Đường.
Dân cư bên trong thành Quy Tư ước có hơn năm
vạn người, phần lớn là dân bản địa, hàng thứ yếu là người Đột Quyết cùng người hán. Đường xá coi như thẳng tắp chỉnh tề, hai bên đường bày kín
các loại cửa hàng cùng dân cư. Bởi vì ảnh hưởng chiến tranh nên phần lớn đã đóng cửa, nhưng vẫn còn có không ít thương nhân có gan mạo hiểm dắt
lạc đà bước chậm tại đầu đường.
Con đường chủ yếu nhất trong
thành Quy Tư gọi là đường Thiên Sơn từ cửa bắc chạy thẳng tắp đến cửa
nam thành. Hiển nhiên là bắt chước đường Chu Tước. Vương Cung Quy Tư
cùng phủ nha An Tây Tiết Độ Sứ nằm vào chỗ chính giữa ở hai bên con
đường. Sau khi tộc Thổ Phiên công chiếm An Tây thì quốc vương Quy Tư
liền dẫn một bộ phận thành viên vương thất lưu vong đến Trường An. Trước mắt Vương Cung không đóng cửa, cách đây không lâu Xích Tùng Đức Tán
cũng ở chỗ này, hiện tại chỗ ở của Trương Hoán cũng được thu xếp tại bên trong Vương Cung Quy Tư.
Vương Cung Quy Tư rõ ràng nếu so với
Vương Cung Cao Xương thì khí phách uy nghiêm hơn nhiều lắm. Chỉ riêng
nền bạch ngọc đã cao hơn hai trượng. Lối vào đại môn cao cao, bên trong
cung điện xanh vàng rực rỡ đã được Quét dọn được hết sức sạch sẽ. Những
món đồ sứ Đại Đường đắt tiền tùy ý có thể thấy được, hơn nữa trong phòng sáng ngời không có chút xíu không khí âm u ẩm ướt. Ngoài cửa sổ đủ các
loại hoa và cây cảnh quý báu, một vùng tràn đầy màu xanh.
Trương
Hoán đi một vòng lúc này mới khẽ gật đầu. Mặc dù hắn không muốn ở nơi
này, nhưng trước khi chánh thức tiếp quản quyền lực thì Vương Tư Vũ vẫn
là Thống soái An Tây tối cao. Trương Hoán chỉ là một người khách quý.
Tại điểm này thì Trương Hoán rất cẩn thận. Tương lai Vương Tư Vũ cho dù
làm Tổng đốc An Tây tứ trấn Binh Mã Sử, hắn không muốn khách át chủ quá
đáng.
Đương nhiên, đó cũng không phải do Trương Hoán không nghĩ
đến việc hắn là chủ soái trong chiến dịch Hồi Hột. Nguyên nhân chủ yếu
nhất là triều đình đã xảy ra biến động. Mấy tháng trước, Thôi Khánh Công bởi vì giết hại dân chúng nên bị hạch tội, bị rút lại tước Nhữ Dương
Quận vương, triệt tiêu tất cả chức vụ, đồng thời trục xuất khỏi Nội các. Đồng thời, Thôi Tiểu Phù phong Chiết Tây Quan Sát Sử Hàn Đồng làm Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự, thay thế địa vị của Thôi Khánh Công trong
Nội các. Từ Trường An qua tay bao người đã đưa tới một phần tin tức
chứng tỏ, bởi vì Lạc vương Lý Cầu thất bại vào Nội các, hắn liền ở sau
lưng ra sức giựt giây Đại Đường hoàng đế tham gia triều chánh, khiến cho mâu thuẫn giữa Thôi Tiểu Phù cùng Lý Diêu càng ngày càng kịch liệt.
Phần tin tức này đã là việc hai tháng trước, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt. Rất có thể Trường An đã xảy ra đại sự.
Cho nên, hắn phải thu xếp việc quân cho tốt trước lúc đó. Nếu có cần thì hắn liền lập tức phản hồi Trường An.
Ăn cơm trưa xong, Trương Hoán đi ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã là hoàng
hôn. Ánh nắng chiều vàng rực từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Trương Hoán nằm ở trên một cái giường rộng rãi khác thường, dưới thân là đệm tơ lụa mềm
mại. Trước mắt là nóc nhà cùng bốn vách xanh vàng rực rỡ. Những tua cờ
la ( một thứ dệt bằng tơ mỏng để mặc mát) trướng màu xanh nhạt cực lớn
từ trong điện hạ xuống đỉnh đầu hoàn toàn bao lại cái giường lớn. Đã
thật lâu thật lâu hắn không có hưởng thụ như vậy. Trong lúc nhất thời,
hắn lại cảm giác được chính mình phảng phất đang ở trong mộng ảo.
“ Đô đốc! Vương Tướng quân cầu kiến.” Từ bên ngoài tẩm điện, một người
thân binh lớn tiếng bẩm báo. Cung điện cao lớn lại làm cho âm thanh của
hắn vọng ra từng đợt hồi âm.
“ Bảo tướng quân chờ ta ở Thiên Điện.”
Trương Hoán nhảy từ trên giường lên. Toàn thân chỉ cảm thấy tinh thần sảng
khoái. Hắn ưỡn lưng, phủ thêm ngoại bào, tinh thần chấn hưng đi về phía
Thiên Điện.
Thiên Điện này cũng là nơi từ trước Quy Tư quốc vương xử lý công vụ, bộ sách đều bảo tồn rất khá, phần lớn là sách tra cứu
lịch sử không có bị người Thổ Phiên phá hư. Nhìn ra được Xích Tùng Đức
Tán cũng là một người biết sách. Ở trong rất nhiều quyển vẫn còn cặp chú giải mà hắn viết lên phiếu tên sách. Ví dụ như trong sử ký trình bày và phân tích về cuộc chiến Trường Bình ( nơi quân Tần bắt rồi chôn sống
hơn 40 vạn quân Triệu) hắn cũng lưu một cái thẻ đánh dấu. Hắn dùng một
kiểu chữ khá đẹp mà viết: Trường Bình giết hại bốn mươi vạn binh Triệu,
phải chăng là mưu đồ đã lâu của Tần vương. Mượn tay người khác của Bạch
Khởi, ngày sau Bạch Khởi chết cũng bởi vì ở điểm này là Tần vương diệt
khẩu. Không chỉ có những bộ sách không bị hủy hoại, tất cả gia cụ khác
bày biện đều dựa theo nguyên dạng, cũng không có đổi thành phong cách
tộc Thổ Phiên. Nhưng mà, khác với Đại Đường chính là nơi này không có
giường gỗ nhỏ, càng không có ghế mềm, mà là những cái ghế tựa. Giờ phút
này Vương Tư Vũ liền ngồi ở trên một cái ghế hảo hạng, tại bên cạnh hắn
còn có Tân Lãng, cùng với hai người có tuổi. Một người là trưởng quan,
mà người còn lại thì là một lão tăng.
Thấy Trương Hoán đi vào, Vương Tư Vũ lập tức đứng lên, khom người nói: “ Thuộc hạ quấy rầy đô đốc nghỉ ngơi .”
Trương Hoán cười khoát tay áo “ Quân vụ là chuyện lớn, không nên khách khí .”
Vừa nói, hắn nhìn thoáng qua kia hai lão nhân, liền cười hỏi: “ Hai vị này là?”
Lão tướng quân đứng lên chắp tay đáp: “ Tại hạ vốn là Sơ Lặc Trấn Thủ Sử Lỗ Dương, tham kiến Trương Thượng thư.”
Trương Hoán nghiêm nghị đứng lên lập tức đáp lễ với lão: “ Nguyên lai là Lỗ
lão tướng quân, các người đơn độc thủ An Tây hơn mười năm, là tiền bối
của Trương Hoán. Vãn bối giờ xin có lễ.”