Lúc này Hắc y Đại Thực trải qua hơn mười năm khuếch trương và thống trị
đang đứng ở lúc cường thịnh. Bọn họ đã hoàn toàn tiêu diệt tàn quân Bạch Y Đại Thực, trong chiến tranh với đế quốc Bái Chiếm Đình ( Byzantin)
cũng lấy được chủ động. Bởi vậy, Mại Hách Địch sau khi nhận được báo cáo của Tổng đốc Thổ Hỏa La A La Tư thì coi trọng khác thường. Chỉ vẻn vẹn
sau một ngày suy nghĩ, hắn liền tự mình viết trong hồi âm cho A La Tư:
Thông Lĩnh cũng không phải đường ranh giới của A Lạp Bá ( Arab) với Đại
Đường.
Đặc sứ hắn phái tới tên là A Cổ Cái ( Agus), là em trai
của hắn. Đã có lúc làm Tổng đốc Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem) , hắn có khả năng đại diện toàn quyền Đại Thực Ha-Li-Pha đến đàm phán cùng Tán
Phổ tộc Thổ Phiên.
A Cổ Cái ước hơn ba mươi tuổi, vóc người cao
thẳng, hắn có một khuôn mặt cao quý mà kiêu ngạo. Hiện tại cách Bạt Hoán Thành đã không còn ba mươi dặm, hắn không muốn trong bóng đêm vào
thành, như vậy sẽ mất đi sự tôn quý của người Đại Thực. Hắn muốn tắm rửa vào lúc bình minh rồi ngẩng đầu tiến vào Bạt Hoán Thành. Nhưng hắn lại
quên đi, trong đêm tối cũng là lúc tràn ngập nguy hiểm.
Giờ phút
này, vị nhân vật số ba của Đại Thực đang ở trong trướng bồng trăng đẹp
đẽ viết ghi chép về kiến thức Đông Phương của hắn: ở chỗ này ta không có nhìn thấy cây trồng làm lụa, chỉ có loại ngựa kém thấp bé cùng đại sa
mạc mênh mông. Nơi này người không dùng bàn chải để làm viết chữ như ở
trong truyền thuyết. Bọn họ ghi chép trên giấy bằng da dê các loại dấu
hiệu cổ quái. Chú ý, chỗ này của ta đích thị là nói về giấy bằng da dê,
là thứ mà hơn một trăm năm trước tổ tiên chúng ta từng sử dụng qua. Ta
hiện tại bắt đầu hoài nghi những người làm giấy bị bắt ở trong chiến
tranh, bọn họ đến tột cùng cũng không phải là người Đường triều?”
“ Thân Vương điện hạ!” Một người tướng quân đứng tại ngoài - trướng bẩm
báo: “ Chúng ta có mấy người ở trạm gác lưu động chưa có trở về, thuộc
hạ có chút lo lắng. Hy vọng điện hạ cho phép chúng ta lập tức khởi
hành.”
“ Chỗ này thật là một chốn dã man!” A Cổ Cái lẩm bẩm mắng một câu. Hắn đang muốn đồng ý nhổ trại thì đúng lúc này, bốn phía đột
nhiên bộc phát ra một trận hô to. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp
nơi, một người binh lính Đại Thực lảo đảo chạy tới bẩm báo “ Điện hạ, có kẻ địch đang tập kích chúng ta. Có khoảng hơn một ngàn người.”
Sắc mặt A Cổ Cái thoáng chốc trở nên trắng bệch. Hắn đặt tay đặt ở trước
ngực, nhìn lên không lẩm bẩm nói: “ Thánh A La phù hộ ta!”
Quân
Đường phảng phất giống như cuồng phong xông vào doanh trại quân Đại
Thực. Bọn họ huy động giáo dài tung hoành chém giết trong doanh trại Đại Thực. Chiến mã đạp đổ doanh trướng, chiến đao chém bay đầu, giáo dài
đâm xuyên qua ngực. Trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, quân Đường dữ tợn mà tàn khốc giết hại binh lính Đại Thực vừa mới ngủ. Mà một số binh
lính Đại Thực linh tinh cố chống cự hoàn toàn bị quân Đường nuốt sống.
Lúc này, Tào Hán Thần liếc mắt nhìn thấy mấy trăm kỵ binh Đại Thực hộ vệ
một nam nhân cỡi chiến mã trắng đang lội sông bỏ chạy về hướng tây. Hắn
lập tức vẫy tay hạ lệnh : “ Các huynh đệ mau cùng ta đuổi theo!”
Tào Hán Thần thúc dục chiến mã, chỉ huy đại đội kỵ binh nối đuôi nhau truy
theo. Hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, lập tức căn dặn một
người Thiên tướng vài câu. Thiên tướng chỉ huy mấy trăm người nhằm hướng phía đông bắc phi đi.
Bốn trăm kỵ binh bảo vệ được A Cổ Cái lội
qua sông nhỏ, vừa mới chạy về hướng tây mấy trăm bộ thì đột nhiên phía
trước bọn họ trong bóng tối cũng xuất hiện đại đội kỵ binh kẻ địch. Một
trận loạn tên bay tới, quân Đại Thực không kịp đề phòng bị bắn đến người ngã ngựa đổ, lập tức tử thương hơn trăm người.
Sau lưng có truy
binh, đường về phía tây lại bị chặn, mà mặt đông cũng xuất hiện bóng
dáng quân địch. Người Đại Thực liền phảng phất một đám hươu bị vây săn
hoảng hốt không cần chọn đường cứ nhằm về phía bắc mà chạy. Bọn họ có lẽ không biết hoặc có lẽ quên đi, phía trước vài dặm là một vùng đầm lầy
lớn rộng mấy trăm mẫu.
Trên thảo nguyên trong màn đêm tràn ngập
một tầng sương mù màu xám trắng, phảng phất như có ác ma ẩn núp đâu đó
dưới đất phun ra những luồng khí trắng li ti, quỷ dị mà khiến người ta
sợ hãi. Nơi này là một mảnh đất trũng quanh năm chìm trong nước sông làm cho vùng này biến thành một mảnh đầm lầy. Khắp nơi đều ẩn giấu dày đặc
những bẩy rập giết người. Ở bên bờ đầm lầy, hơn hai trăm kỵ binh Đại
Thực hộ vệ thân vương A Cổ Cái điện hạ. Trên mặt bọn họ là nỗi sợ hãi
cùng bất an, lẳng lặng chờ đợi bước hành động tiếp theo của những kẻ tập kích không rõ này. Phía trước bọn họ là một vũng bùn rộng, tiếng kêu
thảm thiết và sự giãy dụa phảng phất biến mất giống như ảo ảnh. Trên mặt nước khôi phục sự tĩnh lặng, chỉ có vẫn còn thấy tỏa ra những chuỗi bọt nước chứng tỏ một màn mới vừa rồi cũng không phải ảo ảnh.
Mấy
ngàn kỵ binh đen ngòm bao vây quanh bọn họ, giáo dài lạnh lùng cùng
cương nỏ nhắm ngay bọn họ. Cho dù người ngu xuẩn nhất cũng sẽ biết phản
kháng sẽ có ý nghĩa như thế nào?
Tào Hán Thần thúc ngựa tiến lên, cất cao giọng nói: “ Chúng ta là quân đội Đại Đường, trong các ngươi ai có thể biết tiếng Hán?”
Hắn liền hô ba lần, rốt cục có một
người trưởng quan của quân Đại Thực đứng ra dùng tiếng Hán cứng nhắc
ngọng nghịu nói: “ Chúng ta là sứ thần do Ha-Li-Pha phái tới Đông
Phương. Nơi này có A Cổ Cái thân Vương điện hạ, các ngươi không được vô
lễ.”
Thân vương? Tào Hán Thần cùng Quan Anh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có khả năng bắt được con cá lớn.
“ Các ngươi chưa được phép đã tự tiện xông vào lãnh thổ Đại Đường ta.
Hiện tại các ngươi là tù binh, nếu như dám phản kháng, chúng ta sẽ giết
chết bất kể là ai!” Tào Hán Thần vung tay lên “ Tước vũ khí cùng ngựa
của bọn họ, dẫn đi!”
Trời sắp sáng, phía chân trời Đông Phương
mặt trời đã nhô lên. Trong màn sương sớm mông lung mờ mịt, kỵ binh quân
Đường quay trở về Bạt Hoán Thành. Bọn họ đã từ tù binh Đại Thực mà nhận
được tin tức, hai vạn quân Đại Thực đã chiếm lĩnh Sơ Lặc. Sơ Lặc vương
Bùi Lãnh Lãnh không địch lại quân Đại Thực, đã dẫn tàn quân rút lui về
hướng Vu Điền. Nhưng điều khiến cho Tào Hán Thần kinh dị chính là, tiền
quân Đại Thực cũng không có lập tức đi về hướng đông để cùng quân Thổ
Phiên hội họp, mà là ở tại Sơ Lặc chờ đợi hậu quân đến.
Tào Hán
Thần ý thức được nếu đi Sơ Lặc tiếp sẽ không có ý nghĩa, hắn sai người
hoả tốc đưa tin cho Vương Tư Vũ, còn chính mình thì coi giữ Bạt Hoán
Thành. Giờ phút này, An Tây xuất hiện một loạn cục mà người ta khó có
thể nắm được. Quân Đường, quân Thổ Phiên, quân Đại Thực cài răng lược,
phân bố trên hành lang dài hơn một ngàn dặm từ Quy Tư đến Sơ Lặc. Chỉ có một những đội thám báo dò xét tin tức phóng nhanh trên thảo nguyên. Bọn họ mang đến một phần tin tức mà nó lặng yên không tiếng động thay đổi
chiến cuộc.
Khi Tào Hán Thần đóng ở Bạt Hoán Thành đến ngày thứ
hai, đại đội tiền quân của Vương Tư Vũ đã kéo đến tòa thành nhỏ A Tất
Ngôn Thành ở phía đông Bạt Hoán Thành. Còn quân Thổ Phiên đã bị hắn bỏ
lại phía sau thật xa. Lúc giữa trưa, Tào Hán Thần đem quý tộc Đại Thực
bắt được đưa đến bên trong đại doanh quân Đường.
Cũng như Tào Hán Thần, Vương Tư Vũ cũng cho rằng lúc này lại đi Sơ Lặc đã không còn ý
nghĩa. Nhưng lại cần thừa dịp quân Đại Thực cùng quân Thổ Phiên hãy còn
chưa hội họp thì trước hết tập trung binh lực tiêu diệt quân Thổ Phiên,
sau đó lại quay đầu đối phó Đại Thực.
Còn như thân vương A Cổ Cái bị bắt, hắn một mực không nói một lời, khinh thường nói chuyện với
những tướng lĩnh cấp thấp khác. Hắn muốn gặp hoàng đế Đại Đường hoặc là
chủ soái tối cao của quân Đường.
Vương Tư Vũ đối với hắn cũng
không có hứng thú, ngược lại đối với con ngựa kia của hắn thì lại thập
phần yêu thích. Đó là một con ngựa Arab nòi cực kỳ hùng dũng, dài ước
chừng một trượng rưỡi, cao bảy thước, toàn thân trắng như tuyết không có một sợi lông tạp. Nó cao lớn cường tráng, khỏe mạnh lực lưỡng, tứ chi
cân xứng mà thon dài, đuôi ngựa thật dài đón gió bay lượn, khi nó bắt
đầu chạy băng băng thì giống hệt như đằng vân giá vũ.
Vương Tư Vũ cưỡi nó từ phương xa phi nhanh mà về, thế như sấm sét. Khi phi đến cửa
doanh trại thì chỉ nhẹ nhàng giật một cái là con tuấn mã này liền nhạy
bén dừng lại. Hắn nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu con ngựa
ngoan ngoãn, phảng phất như đang vuốt ve tình nhân hắn yêu nhất.
“ Nếu như Đại Tướng quân thích. Hãy thu nó đi!”
Tào Hán Thần đi lên trước cười nói, hắn cũng vô cùng thích con ngựa này.
Nhưng hắn biết con ngựa này không thể thuộc về hắn, liền hiến cho chủ
tướng của mình.
Vương Tư Vũ lưu luyến nhìn con Bảo Mã Long Câu
này. Một lúc lâu, hắn thở một hơi thật dài, lắc đầu bảo: “ Ngươi còn
biết phải hiến con ngựa này cho ta, chẳng lẽ ta lại có thể dùng nó một
mình sao? Ta há có thể vì một con ngựa mà liều cái mạng này”
Hắn đem ngựa giao cho thân binh, căn dặn kỹ: “ Nuôi nấng tốt cho ta, không thể có chút xíu sơ ý.”
Vương Tư Vũ vừa muốn vào đại doanh thì lúc này thấy từ phương xa có có vài kỵ binh thám báo vội vàng chạy tới. Bọn họ vọt tới trước cửa doanh, nhảy
xuống ngựa bẩm báo: “ Khởi bẩm Đại Tướng quân, quân Thổ Phiên ước chừng
có năm sáu ngàn kỵ binh nhằm hướng tây bắc chạy đi. Hành tung bọn họ vội vàng khác thường, thậm chí ngay cả cờ xí cũng không mở ra.”
“ Quả là kỳ quái, phía bắc là Tuyết Sơn trắng ngần, không thể là con
đường để bọn họ hồi hương.” Vương Tư Vũ quay đầu lại nhìn phía Tào Hán
Thần “ Ngươi từ Bạt Hoán Thành đến thì ở đó có tin tức gì không?”
Tào Hán Thần gãi gãi đầu “ Bạt Hoán Thành rất yên tĩnh, không có tin tức gì đặc biệt.”
Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: “ Quan
Anh tối hôm qua tựa hồ nghe nói có chuyện gì đó bèn dẫn dắt mấy trăm
huynh đệ đi ra ngoài tuần tra trinh sát. Lúc sáng sớm thuộc hạ rời đi
thì hắn vẫn còn chưa trở về.”
“ Hắn xuất thân thám báo, khứu
giác nếu so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều lắm, nhất định là
có tình huống gì khác thường.” Vương Tư Vũ quay về doanh trướng, mở bản
đồ ra. Phía bắc A Tất Ngôn Thành là ngọn núi Hãn Đằng Cách Lý Phong cao
nhất Thiên Sơn, dưới chân núi là đồng cỏ lớn cũng không chỗ nào đặc
biệt. Vương Tư Vũ đưa mắt theo ngón tay chạy về hướng tây bắc, cuối cùng dừng ở trên một tòa thành nhỏ. Mà tòa thành nhỏ này có tên là Đại Thạch Thành.