Đại Thạch Thành ở vào tây bắc Bạt Hoán Thành trên bờ sông Hồ Lô Hà. Mặc
dù nó nằm trong lãnh thổ Cô Mặc quốc, nhưng trên thực tế nó cũng là một
mảnh đất lệ thuộc Quy Tư quốc. Nguyên nhân gây ra là cả đoạn dài trên bờ sông Hồ Lô Hà có những vùng đồng cỏ nuôi súc vật lớn chất lượng tốt,
luôn luôn là chỗ những mục dân hướng tới. Nhất là hàng năm cuối hạ đầu
thu, vô số dân chăn nuôi tới nơi này trữ cỏ nuôi súc vật qua mùa đông,
khắp nơi trên thảo nguyên tùy ý có thể thấy được vô số nóc lều trại.
Sau đó, ngay cả những nơi khác của Quy Tư quốc vương ở phía xa mấy trăm dặm cũng nghe thấy chuyện này. Ngài liền phái người xây một tòa thành không lớn ở trên thảo nguyên này để tượng trưng việc đã chiếm lĩnh nơi này.
Cô Mặc quốc vẫn luôn phụ thuộc vào Quy Tư cũng không thể tránh được,
đành phải chấp nhận để dải đất này lệ thuộc Quy Tư. Mà lúc này đúng là
đầu thu, vào vụ trữ cỏ nuôi súc vật. Trên thảo nguyên chung quanh Đại
Thạch Thành phân tán đến vài ngàn nóc lều trại, những đống cỏ chất đống
cao mấy trượng có thể thấy được khắp nơi. Liền phảng phất trên mặt đất
xảy ra một trận dịch chứng phát ban.
Sau giờ ngọ, tại phía nam
Đại Thạch Thành ước hơn mười dặm trên bờ Hồ Lô Hà có một đội kỵ binh
quân Đường từ xa đến đông hơn tám trăm người. Cầm đầu là Quả Nghị Đô Úy
Quan Anh .
Có lẽ do vì chính Quan Anh xuất thân từ thám báo, khứu giác của hắn xác thật so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều lắm.
Vào tối ngày hôm qua trong khi tuần tra ban đêm hắn vô ý nghe được một
tin tức, sau khi bọn họ lần đầu tiên đi ngang qua Bạt Hoán Thành không
bao lâu thì có một đội quân Thổ Phiên liền lặng lẽ rời khỏi Bạt Hoán
Thành đi về hướng bắc. Quan Anh lập tức ý thức được trong chuyện này
nhất định giấu bí mật gì đó. Hắn phái người thông báo một tiếng với Tào
Hán Thần, còn chính mình liền dẫn kỵ binh bản bộ đuổi theo về hướng bắc. Dọc đường hỏi thăm rồi cuối cùng liền đi tới Đại Thạch Thành.
Quan Anh thấy tất cả mọi người mệt nhọc không chịu nổi, liền khoát tay một cái mà bảo: “ Mọi người nghỉ ngơi một hồi đi!”
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều binh lính liền lớn tiếng kêu “ Ít nhất cần nghỉ ngơi hai canh giờ.”
“ Hừm. Vẫn còn cùng Lão Tử cò kè mặc cả.” Quan Anh cười vung tay lên đồng ý: “ Hai canh giờ thì hai canh giờ, nhưng không cho phép tất cả ngủ
hết.”
Chúng kỵ binh vui mừng nhao nhao xuống ngựa nghỉ ngơi. Lần theo dấu vết suốt một đêm, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi. Uống
nước ăn lương khô xong, rất nhiều người liền nằm ở trên cỏ mà ngủ khò
khò. Quan Anh khác với Tào Hán Thần, hắn là cũng xuất thân tiểu binh
bình thường nên có thể biết đến nỗi vất vả của binh lính, cũng không có
vẻ ngạo mạn quan cách. Thậm chí rất nhiều binh lính đều cùng hắn xưng
huynh gọi đệ, tới một mức độ nào đó hắn cũng là một kẻ không xứng với vị trí người lãnh đạo. Hắn xuống ngựa nằm ở bờ sông uống mấy ngụm nước rồi nhắm mắt lại cũng khò khò ngủ thiếp đi.
Nhưng bọn hắn ở quá gần
Đại Thạch Thành, nguy hiểm luôn kề cận bên người bọn họ. Quan Anh ngủ
không được một canh giờ thì bị lay người kịch liệt mà tỉnh “ Tướng quân! Tướng quân!” Một người Giáo úy đang ra sức lay cánh tay của hắn.
“ Chuyện gì?” Quan Anh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy cơ hồ tất cả quân
Đường đều đã lên ngựa, ai nấy đều sắc mặt khẩn trương. Hắn lập tức bừng
tỉnh, trở người một cái bật đứng lên “ Đã xảy ra chuyện gì?”
“
Tướng quân, chúng ta phát hiện trạm gác di động tộc Thổ Phiên. Ước hơn
ba trăm người. Đang từ sông bờ bên kia chạy rất nhanh qua đây.”
“ Trạm gác lưu động ba trăm người?” Quan Anh tựa hồ nghĩ tới điều gì,
nhưng trong đầu còn có chút mơ hồ. Hắn ra sức lắc lắc đầu bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Rốt cục hắn có điểm nghĩ tới liền thúc ngựa đi tới
bờ sông. Con sông bề rộng chừng năm sáu trượng, nước trong suốt thấy
đáy. Hắn do dự chỉ chốc lát rồi phóng ngựa lại vượt qua sông nhỏ.
Trong ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc của mọi người, hắn lại phóng ngựa qua sông
trở về liền lớn tiếng nói với mọi người: “ Mọi người có nghĩ tới không,
đại bộ phận chúng ta đều ngủ ở bờ sông, trạm gác lưu động tộc Thổ Phiên
có hơn ba trăm kỵ binh, lại không có nhân cơ hội tập kích chúng ta, điều này nói rõ cái gì?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau rồi đều lắc
đầu, Quan Anh mãnh liệt chỉ một ngón tay về hướng Đại Thạch Thành, sắc
mặt của hắn nghiêm túc khác thường mà gằn từng chữ: “ Nói rõ với bọn họ
thì đi thông báo tin tức so sánh với tập kích chúng ta là còn quan trọng hơn. Nếu như ta không có đoán sai, trong Đại Thạch Thành nhất định giấu một nhân vật cực kỳ trọng yếu với tộc Thổ Phiên.”
Mọi người đều sắc mặt đại biến, đáp án đã miêu tả sinh động. Đại nhân vật tộc Thổ
Phiên ngoại trừ Tán Phổ của bọn họ ra thì còn có thể là ai?
Hơn
tám trăm quân Đường hoàn toàn yên tĩnh, Tán Phổ tộc Thổ Phiên cũng là
Hoàng đế tộc Thổ Phiên. Giờ phút này đang ở trong thành nhỏ cách bọn họ
không được mười dặm. Hơn nữa chỉ có hai, ba nghìn người hộ vệ. Cơ hồ tim trong ngực mọi người đều bắt đầu khẩn trương nhảy lên kịch liệt.
“ Cầu phú quý trong hiểm, mọi người có nguyện ý cùng ta làm một chuyến này hay không?”
Quan Anh mặc dù thân thể nhỏ gầy, nhưng lá gan hắn so với trời còn lớn hơn.
Hắn thấy mọi người đã có chút động tâm, liền lại lần nữa la lớn: “ Có
làm hay không! Nguyện ý làm thì giơ tay cho ta.”
Rốt cục, có một người Giáo úy quân Đường giơ tay. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều
người giơ tay, mà ngay cả một vài người hơi nhát gan cũng bị mọi người
lôi kéo mà giơ tay. Tập kích Tán Phổ tộc Thổ Phiên, đây là việc chưa
từng nghe thấy, nhưng đồng thời cũng là vô cùng kích thích.
“
Hảo! Nếu tất cả mọi người nguyện ý làm thì nghe sắp xếp của ta.” Quan
Anh ngắm nhìn những lều trại trên thảo nguyên xa xa mà thầm nghĩ: có lẽ
có thể lợi dụng bọn họ.
Đúng như Quan Anh suy đoán, quân Đường
đột nhiên đến đã khiến cho quân Thổ Phiên bên trong Đại Thạch Thành trở
nên căng thẳng dị thường. Tán Phổ bọn họ đang ở trong thành, nếu như một khi bị quân Đường phát hiện rồi dẫn tới đại quân địch nhân tập kích,
hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Phái người mang tin tức đi tới đại
quân tộc Thổ Phiên khẩn cấp cầu viện thì lúc trước đã phái đi, nhưng
cũng không biết bao lâu mới có thể dẫn đại quân tới.
Thị vệ
trường phụ trách bảo vệ Xích Tùng Đức Tán tên là Luận Tàng Tất Đa , hắn
lúc này đang đứng ở trên tường thành nhìn hướng phương xa. Hắn đã mơ hồ
nhìn thấy một vệt đen, hẳn là đội ngũ quân Đường. Mới vừa rồi trạm gác
lưu động báo cáo, cách hơn mười dặm phát hiện ước một ngàn kỵ binh quân
Đường, hình như chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này.
Quyết
không thể để quân Đường phát hiện ra bí mật trong thành! Luận Tàng Tất
Đa nhanh chóng đưa ra quyết định, phái hai ngàn quân đi giết chết đội
quân Đường này, Tán Phổ thì chuẩn bị tùy thời rút lui.
Hắn ra
lệnh một tiếng, hai tên Thiên Phu trưởng mỗi tên chỉ huy một ngàn người, một tả một hữu nhằm hướng quân Đường ở xa mà xông tới mãnh liệt. Luận
Tàng Tất Đa thì chạy nhanh xuống tường thành, chạy về chỗ Tán Phổ ở.
Tình trạng Xích Tùng Đức Tán đã càng ngày càng nghiêm trọng, ngắn ngủn trong thời gian hai ngày, đọc tố giấu ở trong nội phủ hắn lại bắt đầu phát
tác. Hai tên thấy thuốc tộc Thổ Phiên hầu hạ cũng thúc thủ vô sách. Giải dược mà người Đại Thực cho cũng đã dùng khá nhiều, không ngờ lại không
có hiệu quả. Toàn thân Xích Tùng Đức Tán đầy mồ hôi, trên mặt nóng đến
đỏ bừng, đã bị sốt đến mơ hồ.
Giờ phút này. Vị Tán Phổ tộc Thổ
Phiên này lẳng lặng nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, ở bên cạnh hắn nằm ngổn ngang chiếu thư do hắn tự tay viết truyền ngôi cho con thứ,
còn Thượng Kết Tức nhận chức đại tướng. Sự thực, đó cũng chỉ là một văn
kiện chánh thức hợp pháp. Từ lúc hắn vẫn còn ở Thổ Hỏa La thì Thượng Kết Tức đã ủng hộ con thứ của Xích Tùng Đức Tán đăng cơ, xưng là Mưu Để Tán Phổ. Đồng thời tự mình dẫn binh tại phía tây La Ta đánh bại đối thủ
cạnh tranh: đại ca Mưu Ni Tán Phổ do Na Nang Thị ủng hộ lên ngôi. Vì vậy đã khống chế cục diện tộc Thổ Phiên, cho dù Xích Tùng Đức Tán quay về
Thổ Phiên thì thành La Ta cũng đã không có vị trí thuộc về hắn.
Lúc này, Luận Tàng Tất Đa như một cơn gió chạy vào, hắn lại giảm nhẹ bước
chân từ từ đi tới bên cạnh giường nhìn qua Tán Phổ. Trong lòng hắn cự kỳ buồn bã liền quay đầu lại hỏi thày thuốc: “ Tình huống của Tán Phổ như
thế nào, còn có thể ngồi xe ngựa không?”
Hai người thày thuốc cùng lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ đã chịu bó tay. Lúc này, mí mắt Xích Tùng Đức Tán giật giật, hắn lại từ từ mở mắt. Thấy là Luận
Tàng Tất Đa đang đứng ở bên cạnh mình liền đưa ánh mắt về hướng chiếu
thư trên bàn rồi nói suy yếu: “ Ngươi nhất định phải đem chiếu thư ta tự tay viết về La Ta, giao cho Thượng Kết Tức để bọn họ không nên lại đánh lẫn nhau.”
Luận Tàng Tất Đa đau đớn gật đầu, đem chiếu thư thu
vào trong người, hắn lại nói khẽ với Tán Phổ: “ Mới vừa rồi có người
phát hiện hơn một ngàn quân Đường xuất hiện ở gần đây. Thần đã mệnh lệnh thuộc hạ đi chặn lại, thỉnh Tán Phổ lên xe ngựa. Thần muốn dẫn Tán Phổ
rời khỏi nơi này.”
Xích Tùng Đức Tán lắc đầu “ Ta cũng không
muốn đi đâu. Nghe nói nơi này là đồng cỏ nuôi súc vật lớn lên tốt nhất.
Sau khi ta chết thì đem thi thể của ta táng ở chỗ này đi!”
“
Không!” Luận Tàng Tất Đa giống như phát cuồng kêu lên “ Thần muốn dẫn
Tán Phổ quay về La Ta, tuyệt không thể ở lại An Tây. Thần đã nghĩ kỹ, có thể đi dọc theo Tỷ Đa Hà rồi xuyên đại sa mạc, đi vòng Vu Điền quay về
Thổ Phiên.”
Xích Tùng Đức Tán mỉm cười, không trả lời hắn mà chỉ thở dài một hơi rồi nói: “ Đáng tiếc a! Người Đại Thực không am hiểu
nắm bắt cơ hội. Nếu như bọn họ tiến quân An Tây sớm hơn thì cũng sẽ
không có cục diện hôm nay. Quân Thổ Phiên, quân Đại Thực sớm muộn sẽ bị
Trương Hoán nuốt sống từng cánh.”
Đúng lúc này, ngoài cửa đột
nhiên lọt vào một người binh lính. Hắn hoảng sợ vạn phần bẩm báo: “ Việc lớn không tốt ! Quân Đường đột nhiên từ phía sau đánh tới, mọi người
không có phòng bị. Quân Đường, quân Đường đã xông vào thành.”
Choang! Chén thuốc trong tay hai tên thày thuốc đồng thời rơi xuống đất nát
bấy, Luận Tàng Tất Đa bị sợ ngây người. Hắn đột nhiên quát to một tiếng, xoay người liền hướng ra phía ngoài chạy đi. Luận Tàng Tất Đa hận cơ hồ muốn giết chết chính mình, hắn đã rõ ràng chính mình là bị mắc lừa. Cái vệt đen mà hắn mới nhìn thấy ở đằng xa không phải là quân Đường. Rất có thể là dân chăn nuôi để quân Đường đem đại đội nhân mã của hắn dẫn đi,
rồi lại từ phía sau đánh tới.
Trên đường đã loạn thành một đoàn,
một đội gần ngàn người kỵ binh quân Đường hung hãn vô cùng. Bọn họ phảng phất như một thiết quyền ( quả đấm thép) đủ sức đập vỡ núicứ đánh bại
hết một đạo lại một đạo quân Thổ Phiên đang liều chết chống cự.
Trên đường cái khắp nơi đều là tử thi, máu chảy thành sông, tuyệt đại bộ
phân đều là thi thể binh lính quân tộc Thổ Phiên. Cũng có cư dân bên
trong thành bị loạn quân giết chết. Lúc này quân Đường ánh mắt đều đã
đỏ, bọn họ đã xác định ở trong thành chính là Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán
tộc Thổ Phiên. Nguyện ước lớn lao lập được công lao phi phàm cũng khiến
cho bọn hắn điên cuồng. Bọn họ gào thét mà đánh về phía trước mãnh liệt.
Trận chiến thảm thiết nhất là trước cửa phủ chỗ Xích Tùng Đức Tán ở, Luận
Tàng Tất Đa chỉ huy hơn hai trăm quân Thổ Phiên tuyệt không lui về phía
sau một bước, tình nguyện bị giết chết, lại cũng muốn thi thể của mình
trở thành chướng ngại vật quân Đường làm ác chiến thảm thiết lại cuồng
bạo đến loại trình độ này. Vì thế cho nên trong lúc song phương liều
chết chém giết, người chết ngựa chết làm thành một bức tường lũy mới,
thi thể đè nặng thi thể, vó ngựa dẫm đạp lên thịt sống mà đánh nhau
giống như bão táp, sát khí che khuất bầu trời.
Cách chỗ chém giết không được ba mươi bộ, hai tên thày thuốc chảy nước mắt khiêng Xích
Tùng Đức Tán đến sân trong. Ánh mặt trời chói chang chiếu lên trên mặt
của hắn, Xích Tùng Đức Tán tham lam hưởng thụ những tia nắng cuối cùng.
Ánh sáng trong mắt của hắn đã dần dần ảm đạm, vào lúc hấp hối cuối cùng
hắn tựa hồ đang thì thào muốn nói điều gì. Một người thày thuốc tiến lên ghe tai, trong mơ hồ chỉ nghe âm thanh trầm thấp của hắn đang đứt
quãng: “ Vậy Thiên Lôi kia của quân Đường rốt cuộc là vật gì?”
Lúc này Xích Tùng Đức Tán lưu lại trên nhân gian câu nói sau cùng, mang
theo nghi vấn tối hậu. Hô hấp của hắn rốt cục ngừng lại, lúc này kịch
chiến thảm thiết ngoài cửa cũng tựa hồ lập tức đình chỉ.
Cuối
tháng tám năm Tuyên Nhân thứ bảy, Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán tộc Thổ
Phiên chết bệnh bên trong tòa thành nhỏ Đại Thạch Thành ở An Tây.
Có màn sương đêm dày đặc che chở, hơn mười người kỵ binh nhanh như điện
chớp phóng vào đại doanh quân Đường. Trương Hoán được thân binh khẩn cấp đánh thức.
“ Xích Tùng Đức Tán đã chết!” Trương Hoán nhảy vụt
lên, hắn quả thực không thể tin được lổ tai của mình. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mấy tên quân Đường, hắn tin tưởng chính mình không phải đang
nằm mơ. Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên xác thực đã chết, nhưng trực giác nói
cho hắn, chuyện chỉ sợ không có đơn giản như vậy. Hắn từ từ ngồi xuống,
trầm giọng hỏi: “ Rốt cục là như thế nào mà có được tin tức, hãy nói cặn kẽ cho ta. Không được giấu diếm chút xíu gì.”
Một người binh lính quân Đường tiến lên bẩm báo: “ Khởi bẩm đô đốc, đây là thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.”
Vậy à!” Trương Hoán cắt đứt lời của hắn và đánh giá tổng thể tên binh lính
rồi đột nhiên kinh ngạc hỏi: “ Ngươi không phải là Quan Anh lập công giữ vững Trương Tam Thành mà được thăng làm Quả Nghị Đô Úy sao? Như thế nào lại biến thành một binh lính?”
Quan Anh xấu hổ cúi đầu “ Thuộc
hạ chưa được Tào tướng quân đồng ý liền tự tiện rời khỏi đại doanh, dẫn
quân tiến công Đại Thạch Thành. Chiếu theo quân pháp phải chém. Nhưng
suýt nữa bắt sống thủ lĩnh bên địch, thăm dò được tin thủ lĩnh của địch
chết, cho nên Vương Tướng quân cho lấy công chuộc tội chỉ vẻn vẹn miễn
đi quân chức của thuộc hạ.”
“ Thì ra là như vậy.” Trương Hoán
cười cười không nói gì thêm rồi lại hỏi hắn: “ Ngươi có nói ngươi suýt
nữa bắt sống Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên, lại là xảy ra chuyện gì?”
“ Thuộc hạ may mắn phát hiện hành tung thủ lĩnh bên địch.” Quan Anh liền
nói một lần rõ ràng rành mạch xem hắn như thế nào lại có được tin tức,
lại theo dõi như thế nào, cuối cùng là phát hiện Xích Tùng Đức Tán ẩn
náu ở Đại Thạch Thành, hắn làm cho quân địch chạy ra, còn mình lại vào
thành cùng quân tộc Thổ Phiên huyết chiến. Cuối cùng hắn thở dài nói
tiếc nuối: “ Thuộc hạ mắt thấy sẽ thành công. Nhưng vừa lúc đó, Tán Phổ
dân tộc Thổ Phiên bị độc phát bỏ mạng, viện quân người tộc Thổ Phiên
cũng chạy tới làm thuộc hạ thất bại trong gang tấc, không thể chiếm đoạt thủ cấp Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên.”
“ Ngươi là tận mắt thấy Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên bỏ mình?” Trương Hoán ngay sau đó lại truy vấn.
“ Thuộc hạ không có tự mình thấy. Nhưng thuộc hạ có người anh em hiểu
được tiếng dân tộc Thổ Phiên, bọn họ thấy có hai thầy lang kinh hoàng hô to, nói là Tán Phổ bệnh nặng. Sau đó tù binh thuộc hạ bắt được cũng nói Tán Phổ bọn họ tại Thổ Hỏa La bị trúng mũi tên độc, là do độc phát mà
chết.”
Trương Hoán mỉm cười.” Thì ra là thế!”
Hắn chắp
tay đằng sau từ từ bước đi thong thả trong doanh trướng. Nói chung, chủ
soái quân địch bỏ mình thì tất cả binh lính sẽ không hề có chiến ý nữa.
Có khả năng thừa cơ một trận phá tan. Nhưng trong đó cũng có một loại
khả năng khác, đó chính là Xích Tùng Đức Tán kỳ thật cũng chưa chết, vì
binh đang đau thương dễ thắng nên dưới tình huống khi lực lượng đối lập
mà bất lợi với chính mình thì hắn mượn cơ hội để lộ tin đau thương nhằm
mê hoặc kẻ địch, lại cũng có thể kích phát ý chí chiến đấu của quân
mình. Có lẽ còn có thể một lần thay đổi chiến cuộc. Chính mình vì thế
không thể bởi vậy mà sơ ý .
Trương Hoán dừng bước, nhìn Quan Anh cười hỏi: “ Ngươi đối với xử phạt của Vương Tướng quân có phục không?”
“ Thuộc hạ tâm phục khẩu phục!” Quan Anh không chút do dự mà nói: “ Mặc
dù thuộc hạ bị miễn chức. Nhưng huynh đệ đi theo thuộc hạ tiến công Đại
Thạch Thành đều được trọng thưởng. Vương Tướng quân thưởng phạt phân
minh, thuộc hạ không có lời nào để nói.”
“ Ngươi có thể nghĩ như vậy, có thể thấy rõ là ngươi thật sự biết sai rồi.” Trương Hoán nhẹ
nhàng cười nói: “ Nếu Vương Tướng quân phái ngươi tới đến chỗ ta thông
báo, vậy ngươi liền ở lại làm Giáo Úy thân binh của ta đi!”
Quan Anh kích động vạn phần liền nửa quỳ đi thi lễ với Trương Hoán “ Thuộc hạ nguyện vì đô đốc liều chết quên mình!”
Trương Hoán chỉ cười không đáp. Đợi Quan Anh lui ra, hắn lập tức đi tới trước
sa bàn cẩn thận xem tình thế ba bên Đường, dân tộc Thổ Phiên, Đại Thực.
Tin tức Đại Thực chiếm lĩnh Sơ Lặc đã qua năm ngày thì không cần nói
tiếp theo toàn quân của chúng có kéo đến hay không, nhưng chỉ riêng việc Thân vương của bọn họ bị quân Đường bắt được là bọn họ sẽ không thể làm Lã Vọng buông cần. Xét theo tình hình thám báo của mình còn chưa tìm
kiếm thấy vết quân Đại Thực thì bọn họ cách nơi này ít nhất còn có bốn
năm ngày đường. Thời gian bôn đến năm ngày, chờ bọn hắn chạy tới thì
cuộc chiến của chính mình cùng dân tộc Thổ Phiên hẳn là đã kết thúc.
Lúc này, ánh mắt Trương Hoán lại chuyển qua một tòa thành nhỏ trên sa bàn,
nhìn vào Câu Bì La Thành. Trước mắt chủ lực của dân tộc Thổ Phiên đang
ngừng ở đó, quân Vương Tư Vũ cách bọn họ mười dặm về phía tây. Mà chính
mình cách bọn họ có hai mươi dặm. Phía bắc thành nhỏ đúng là một đoạn
hiểm trở nhất hùng vĩ nhất của Thiên Sơn, mà đi hướng nam cũng là chui
vào giữa sa mạc Đồ Luân, biển cát mênh mông kéo dài hai ngàn dặm. Quân
tộc Thổ Phiên cho dù như thế nào thì cũng không cách nào còn sống mà đi
ra ngoài. Cho nên lối thoát duy nhất của bọn họ chính là ra sức liều
mạng với quân Đường.
“ Thời cơ đã chin muồi !” Trương Hoán đứng thẳng người mà tự nhủ.
Gió thu xào xạc, dưới bầu trời tháng tám lạnh lùng là thảo nguyên mênh mang yên tĩnh không tiếng động. Một con diều hâu lượn xuôi gió, vùng đất trơ trọi trong chốc lát lại thấy chi chít những vết lồi lõm.
Tám vạn quân Đường chia làm ba trận hình thật lớn cách xa nhau không đến hai
dặm. Đồng thời với việc phân bố trên thảo nguyên bao la vô bờ bến thì
bọn họ đi theo những nhịp trống rền vang mà nặng nề, có tiết tấu nhằm
hướng tây xuất phát. Quân Đường bất kể là bộ binh Mạch Đao hay là lính
bắn cung thì đều cỡi chiến mã. Ánh mắt mỗi người bọn họ nghiêm nghị, môi mím chặt, lưng ưỡn thẳng tắp. Mặc dù hắn chỉ là một binh lính nhỏ bé
trong tám vạn người, nhưng bọn hắn lại biết, trận chiến này trực tiếp
quan hệ đến thành quả chinh chiến của bọn họ suốt nửa năm qua tại Tây
Vực, liên quan đến vinh dự cùng sự quật khởi của đế quốc, thậm chí quan
hệ đến sinh mạng bọn họ. Nhưng bọn họ cũng đã không có đường lui, nếu
không giết chết người tộc Thổ Phiên thì cũng bị địch nhân giết chết.
Điều này làm cho một trận ắt dùng sinh tử để quyết định thắng bại của
chiến dịch nên mỗi người, thậm chí bao gồm chủ soái bọn họ đều để lại di thư,
Trong phương trận phía bắc của quân Đường có ba trăm cỗ
Phích Lịch chiến xa chạy hỗn loạn. Sau khi loại chiến xa đã trải qua
chiến dịch cùng người Cát La Lộc, quân Đường đã phát hiện uy lực hỏa
dược của nó vượt rất xa hiệu quả mũi tên nên liền đem nó sử dụng chỉ
phát triển một hướng. Bên trong chiến xa đã không hề có dấu nỏ binh nữa. Như vậy liền giảm bớt rất nhiều phụ tải của nó, làm cho nó có thể trong khi chạy phóng ra hoặc là đá hoặc là liên nỏ. Mặt khác mỗi chiếc chiến
xa có ba trăm kỵ binh hộ vệ. Để không làm chiến mã sợ hãi, quân Đường
đặc biệt nhằm vào một vạn kỵ binh tiến hành huấn luyện tính thích ứng,
làm cho chiến mã có thể quen dần với vụ nổ và chớp lửa của hỏa dược,
đồng thời lại dùng da thuộc đặc chế một bộ che đầu cho chiến mã, tại vị
trí lổ tai tiến hành bịt dày hơn. Những cách này đều giảm bớt rất nhiều
sự sợ hãi rất lớn của chiến mã quân Đường đối với hỏa dược.
Thiết vệ quân của Trương Hoán thì nằm ở giữa một phương trận, ba nghìn kỵ
binh tinh nhuệ nhất quân Tây Lương bao quanh dày đặc hộ vệ cho chủ soái. Giờ phút này, ánh mắt Trương Hoán chăm chú dừng ở con diều hâu chao
liệng trên bầu trời. Đây là một loại ác điểu đặc thù trên thảo nguyên.
Chọn thỏ hoang cùng chuột thảo nguyên làm thức ăn, bọn chúng phần lớn
sống ở trong những cánh rùng rậm rạp dưới chân Thiên Sơn. Không ít dân
chăn nuôi giàu có kinh nghiệm lấy bọn chúng để xác định phương hướng của mình.
Đại quân còn cách Câu Bì La Thành đã không được mười dặm,
một người thám báo từ phía trước chạy như bay mà đến rồi bẩm báo với
Trương Hoán: “ Tướng quân Vương Tư Vũ ở phía trước đang cùng đại quân
dân tộc Thổ Phiên giằng co, chờ đợi đô đốc hạ lệnh!”
“ Có thể
tiến công!” Mệnh lệnh của Trương Hoán ngắn ngủi mà uy lực vừa mới ban
ra. Binh lính phía sau hắn lập tức thả hai mươi mấy con diều hâu toàn
thân nhiễm đỏ cho phép cất cánh.
Hơn mười chấm đỏ bay lên trời, theo gió thổi nhằm hướng tây bắc là Câu Bì La Thành bay đi.
Trên thảo nguyên phía bắc Câu Bì La Thành, hai vạn kỵ binh của Vương Tư Vũ
phảng phất một cây trường cung dần dần giương lên, tên đã trên dây, giữ
lực mà chờ phóng đi. Cách hơn hai dặm phía trước bọn họ, bốn vạn quân
tộc Thổ Phiên đã sẵn sàng trận địa đón quân địch. Bọn họ cũng giống như
quân Đường, cho dù là bộ binh cũng cưỡi ngựa mà đi. Nhưng lúc này đám bộ binh đã xuống ngựa xếp thành bốn khối vuông vạn người, tổng cộng là ba
vạn bộ binh cùng một vạn kỵ binh.