Đó cũng là một đội quân liều mạng từ Thổ Hỏa La chạy ra, có sức chiến
đấu rất mạnh. Mặc dù tin tức Tán Phổ chết bệnh khiến cho họ đắm chìm
trong đau thương, nhưng ý chí bọn họ cũng không có sa sút. Ngược lại,
dục vọng mưu tìm đường sống thiêu đốt hừng hực ở trong lòng bọn họ càng
thêm kích động ý chí chiến đấu của bọn họ. Đặc điểm lớn nhất này của
quân tộc Thổ Phiên là cứng cỏi dũng mãnh gan dạ, tử chiến không lùi.
Trong vô số chiến dịch của bọn họ, mặc dù quân địch rõ ràng chiếm giữ ưu thế nhưng chính là bọn hắn quyết liệt tử chiến không lùi khiến cho binh lực quân địch tuy hơn bọn họ mà vẫn phải sụp đổ .
Liệu hôm nay
có thể tái hiện một màn này hay không, mười vạn quân Đường đối diện bốn
vạn quân tộc Thổ Phiên làm chúng ta mỏi mắt mong chờ.
Chiến tranh cận đại bởi vì vũ khí cự ly xa rất thông dụng nên rất khó có những cuộc vật lộn thảm thiết ở khoảng cách gần. Thậm chí có những chiến dịch kết
thúc mà binh lính hai bên ngay cả cơ hội đối mặt đánh nhau cũng không
có. Nhưng chiến tranh cổ đại, nhất là ở trên thảo nguyên bằng phẳng thì
chiến tranh chính là dựa vào kỵ binh dũng mãnh tập kích cùng những cuộc
hành quân hùng tráng được hiện lên trong sự tích anh hùng của sử thi.
Ánh mắt Vương Tư Vũ đã dần dần nheo lại thành một khe hẹp. Hắn nhìn thấy
vài con chim ưng đỏ bay qua không trung Câu Bì La Thành, đây là tiến
công tín hiệu phát ra.
“ Xuất kích!” Hắn hét lớn một tiếng, tiếng kèn trầm thấp chợt thổi lên. Kỵ binh Đại Đường phảng phất cơn hồng thủy bị dồn nén cực điểm đập ầm ầm vào con đê lớn rồi sụp xuống. Hồng thủy
lao nhanh, sóng trắng ngập trời, lại phảng phất cơn gió giật trên vùng
quê. Một vạn kỵ binh chia làm hai đội, gào thét nhằm hướng hai cánh quân tộc Thổ Phiên quét đi.
Quân tộc Thổ Phiên hiển nhiên bị khí thế
tiến công như trời long đất lở của quân Đường làm cho kinh hãi. Trận
tuyến đầu của bọn họ từ từ lùi về phía sau, nhưng chủ tướng Tất Giáp
Tàng với kinh nghiệm phong phú liền thét ra lệnh nên đối diện quân Đường tiến công cuồng bạo trước mặt thì rốt cục bọn họ duy trì được trận thế.
“ Bắn tên!” Tất Giáp Tàng lạnh lùng ra lệnh một tiếng, năm nghìn tay cung dân tộc Thổ Phiên đồng loạt nhằm hướng quân Đường bắn tên. Trận mưa tên tạo thành một tấm màn đen, đông đảo bay về hướng quân Đường. Chen lẫn
vào đó là mấy máy phóng đá cũng bắn đi những tảng đá lớn đen nhánh về
hướng quân Đường.
Cùng lúc đó, lính bắn cung của quân Đường cũng
bắt đầu bắn. Ngàn vạn mũi tên gào thét nhằm hướng quân tộc Thổ Phiên đối diện bay tới. Trong trận mưa tên xuyên qua không gian không ngừng có
binh lính quân Đường từ trên lưng ngựa ngã xuống, tiếng kêu thảm bị vó
ngựa cuồn cuộn nuốt hết. Bên phía tộc Thổ Phiên cũng từng mảng từng mảng ngã xuống, phảng phất như lúa mạch bị cắt đổ.
“ Xuất kích!” Tất
Giáp Tàng cũng ra lệnh một tiếng, năm nghìn kỵ binh tộc Thổ Phiên xông
ra nghênh chiến. Mặc dù năm nghìn kỵ binh không nhất thiết là đối thủ
quân Đường, nhưng nó có thể có hiệu quả làm suy yếu khí thế tiến công kỵ binh quân Đường, do đó làm quân Đường không cách nào phá tan đại trận
đã lập của quân tộc Thổ Phiên.
Tất Giáp Tàng là một viên lão
tướng, từ lúc Đường Túc Tông vừa mới lên ngôi, hắn liền chỉ huy quân tộc Thổ Phiên cùng quân Nam Chiếu liên hợp tiến công Kiếm Nam của Đại Đường làm cho Thái thượng hoàng lúc ấy vẫn còn tị nạn ở Thục Quận kinh hãi
không thôi. Mấy chục năm chinh chiến cho hắn tích lũy kinh nghiệm phong
phú, hắn biết hai vạn kỵ binh quân Đường cũng không phải chủ lực đích
thực hôm nay của quân Đường. Chủ lực quân Đường hẳn là đang ở phía sau
lưng mình, đang đợi một khắc đại loạn của mình để xông tới. Hắn càng
biết Tán Phổ chết bệnh đã làm cho trong tâm lý binh lính tạo thành một
đả kích thật lớn. Một khi bị quân Đường làm loạn đầu trận tuyến thì rất
có thể liền thất bại thảm hại.
Vô luận như thế nào, không thể để rối loạn đầu trận tuyến, đây chính là điểm mấu chốt của Tất Giáp Tàng giờ phút này .
Ở ngoài trăm bộ, cánh phải quân Đường khí thế mãnh liệt cùng kỵ binh tộc
Thổ Phiên ầm ầm chạm vào nhau. Chiến mã rên rĩ, máu thịt bay tung tóe,
quân Đường cùng quân tộc Thổ Phiên lâm vào cuộc cận chiến sinh tử. Từng
đôi bọn họ chém giết, giáo dài cùng trường mâu nện vào nhau, hoành đao
cùng trường kiếm gạt ngang, không ngừng có người bị hất xuống ngưạ, kêu
thảm rồi bị gót sắt chà đạp thành thịt nát.
Phía bắc, cánh trái
quân Đường lại không hề bị ngăn cản nào mạnh mẽ vọt tới cạnh sườn của
thế trận bộ binh quân tộc Thổ Phiên. Mắt thấy kỵ binh quân Đường giống
như núi ập ngang mà đến. Vài hàng phía trước nhất quân tộc Thổ Phiên
phát ra tiếng kêu tuyệt vọng mà nhao nhao nhắm mắt lại, giơ trường mâu
về hướng quân Đường đâm tới.
Nhưng điều ngoài ý muốn lại xảy ra
vào lúc này. Quân Đường cũng không có đánh sâu vào đầu trận tuyến ô
vuông của quân địch, mà là đâm xiên chéo vào đội quân cung binh tộc Thổ
Phiên đã lui đến phía sau mà phóng tới. Đại tướng Tào Hán Thần xung trận giục ngựa lên trước liền huy động đại đao, trong nháy mắt chém vào giữa đám cung binh.
Trong tất cả binh chủng thì phòng ngự không nghi
ngờ là khâu yếu nhất của quân cung nỏ. Đây không chỉ là bọn hắn không có binh khí dài, hơn nữa bọn họ suốt năm tháng thì huấn luyện đều lấy bắn
tên là chính. Nhất là khi kỵ binh quân địch xông vào đánh giết thì bọn
họ không nghi ngờ là đàn dê dưới chân mãnh hổ.
Năm nghìn cung
binh gặp cảnh nguy nan bị kỵ binh quân Đường đánh sâu vào nên bắt đầu
rối loạn góc trận, nhao nhao quay đầu về phía sau chạy trốn.
Đang lúc này, tiếng kèn xung phong hùng dũng của quân Đường lại một lần nữa
thổi lên. Trống lệnh vang rền, Vương Tư Vũ đã phát hiện trận hình có chủ soái quân địch. Hắn quyết định thật nhanh bèn dẫn một vạn kỵ binh khác
mãnh liệt lao nhanh về phía phương trận bộ binh ở cực nam mà xung phong
tới
Vương Tư Vũ cỡi Thần Câu Bạo Tuyết mà Trương Hoán vừa mới thưởng cho hắn, đây là giống ngựa A Lạp Bá Mã thuần chủng vẫn quấy
đảo giấc mộng của hắn. Hắn đã hiến cho chúa công của mình, Trương Hoán
vui vẻ đón nhận. Rồi lại vì công lao hắn chiếm lĩnh Quy Tư mà tưởng
thưởng đưa trả lại cho hắn.
Có con Thần Câu này, Vương Tư Vũ như
hổ thêm cánh. Hắn xông đến trước trận quân địch, đại Thiết Thương rung
lên, điên cuồng hét lên một tiếng. Chiến mã nhảy dựng lên cao, lại từ
trên đỉnh đầu quân tộc Thổ Phiên cưỡi mây lướt gió phi vọt vào trong
trận quân địch.
Hắn quơ Thiết Thương, phảng phất như bão tố quét
ngang tất cả. Ở trước mặt hắn thây đổ ngổn ngang, máu chảy thành sông
làm trong thế trận vững chắc của quân tộc Thổ Phiên lại mở ra một con
đường máu. Hắn lao thẳng tới chủ soái quân địch.
Tất Giáp Tàng
thấy Vương Tư Vũ như thiên thần hạ phàm, đơn thương độc mã tung hoành
chém giết trong trận doanh của mình. Lại còn hoành hành như ở chỗ không
người thì hắn sợ đến kinh hãi run rẩy, vừa lui nhanh về phía sau dưới sự bảo vệ của thân vệ, vừa lớn tiếng gào thét “ Giết hắn! Giết hắn!”
Quân tộc Thổ Phiên cũng bị chọc giận, gần ngàn binh lính dân tộc Thổ Phiên
chen nhau xông tới. Kiếm chém mâu đâm tới về hướng Vương Tư Vũ cùng
chiến mã của hắn. Nhưng chiến mã của hắn không hổ là thần câu quý giá.
Nó nhanh nhẹn mà tinh thông liền mãnh liệt gia tăng tốc độ. Trong khi
phóng gấp tránh né quân tộc Thổ Phiên tập kích với nó, Vương Tư Vũ thấy
chủ soái quân địch đã biến mất. Hắn liếc xéo mắt nhìn thấy một mặt lá
đại kỳ trắng đang bay trên cao.
Hắn giật dây cương, Bạo Tuyết
liền theo hướng đại kỳ ập tới. Vương Tư Vũ liền phảng phất như chớp giật qua xuyên qua rừng rậm, chỉ trong nháy mắt liền vọt tới trước đại kỳ
tộc Thổ Phiên. Đại thương của hắn rung lên liền đâm xuyên qua người hai
tên cầm cờ, lập tức hắn lắc thương làm thi thể trên mũi bay ngang ra
ngoài. Vương Tư Vũ lại rút trường kiếm ra, nghiêng người liền chém ba
nhát chặt đứt cột cờ. Lá đại kỳ có thêu hình Tuyết Sơn cùng sư tử ầm ầm
ngã xuống.
Cùng với đại kỳ tộc Thổ Phiên đổ xuống, khí thế quân
Đường lên như cầu vồng làm đại quân tộc Thổ Phiên liên tiếp bại lui,
quân đầu trận tuyến tộc Thổ Phiên bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.
Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu rung động. Từ phương xa có hai vệt đen một
phải một trái giống hệt hai con rồng màu đen nhằm hướng đại quân tộc Thổ Phiên gấp rút chạy tới. Khi đến gần thì đúng là mấy trăm cỗ xe ngựa màu đen hình dáng quái dị, mỗi một chiếc xe ngựa đều do tám con ngựa kéo.
Thùng xe thật dài ở trên sáu cái bánh xe phi nhanh.
Tại bốn phía
mỗi một chiếc xe ngựa cũng có ba trăm kỵ binh hộ vệ, quân tộc Thổ Phiên
trợn mắt há hốc mồm mà nhìn này hai hàng xe ngựa thật dài phóng qua bên
người bọn họ. Nhất là kỵ binh Đại Đường nhanh chóng rút lui đi làm cho
vô số binh lính tộc Thổ Phiên trong lòng bắt đầu mơ hồ cảm giác bất an.
Đột nhiên, trên xe ngựa phát ra một loại tiếng vang quái dị, mấy trăm quả
cầu đen nhánh nhằm hướng đỉnh đầu tộc Thổ Phiên tập trung rơi xuống. Một số quân lính tộc Thổ Phiên nhìn thấy trên viên cầu có ngòi nổ đang cháy thì bắt đầu hoảng sợ vạn phần mà kêu to lên “ Thiên Lôi! Thiên Lôi!”
rồi liều mạng hướng hai bên chạy trốn. Những tiếng nổ mãnh liệt vang dội trên thảo nguyên làm đinh tai nhức óc, ngọn lửa đỏ đậm phát ra nối
thành một biển lửa, sóng xung kích thật lớn mang theo được vô số mảnh
vụn bay đi bốn phương tám hướng . Những phần còn lại của chân tay đã bị
cụt tay bay tung tóe, tiếng kêu rên sợ hãi không ngừng vang bên tai. Từ
sau khi cánh quân Mã Trọng Anh lần đầu tiên do hỏa dược trợ uy mà toàn
bộ bị diệt, hỏa dược liền trở thành cơn ác mộng của người tộc Thổ Phiên. Ngay cả Xích Tùng Đức Tán trước khi chết cũng không ngừng suy nghĩ đến
khó quên loại vũ khí uy lực thật lớn.
Từ khoảnh khắc đạn nổ mạnh, đội hình mà quân tộc Thổ Phiên luôn vất vả duy trì nhanh chóng sụp đổ.
Binh lính tộc Thổ Phiên điên cuồng bỏ chạy mọi nơi. Bọn họ dao động kêu
lên sợ hãi, chà đạp lẫn nhau chỉ vì tránh né cơn tức giận của Lôi Thần.
Trong lòng bọn họ đã hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự.
Phích
Lịch chiến xa sau khi chạy qua bên người quân tộc Thổ Phiên thì bọn họ
lại quay đầu phi nhanh về hướng đông lần nữa rồi khởi xướng một vòng ném mới. Chỉ vẻn vẹn hai đợt nổ mạnh, bốn vạn quân tộc Thổ Phiên liền tan
tác .
“ Giết!” Vương Tư Vũ vung trường thương chỉ lên bầu trời,
hai vạn kỵ binh quân Đường giống như làn sóng mãnh liệt nhằm hướng bờ
biển, ùn ùn kéo đến áp sát quân tộc Thổ Phiên đã tan tác. Dưới vó ngựa
hoa cỏ quay cuồng, quân tộc Thổ Phiên khóc thét, sự sợ hãi bao phủ bọn
họ. Bọn họ tranh nhau chạy trối chết, nhao nhao ngã xuống đất, phẫn nộ
nhìn vó ngựa phi qua trên người bọn họ mà chạy như bay. Giáo dài không
chút lưu tình đâm xuyên qua ngực bọn họ, quân Đường anh dũng giết địch,
tâm huyết nam nhân Đại Đường như ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy trong
thân thể bọn họ, thề đuổi đi lịch sử đen tối mà khuất nhục của Đại
Đường.
Cuối tháng tám năm Tuyên Nhân thứ sáu, quân Đường tại Câu
Bì La Thành chỉ một trận đã đánh tan bốn vạn quân chủ lực cuối cùng của
tộc Thổ Phiên, chém đầu hơn ba vạn năm ngàn người. Đến tận đây, quân tộc Thổ Phiên tại An Tây tuyên cáo toàn quân bị diệt.
Quân Đường ngựa không ngừng vó câu, chiến đao lạnh như băng lại một lần nữa chỉ hướng quân Đại Thực xâm lấn Sơ Lặc.
Trường An, Quan Trung đã vào thu mà mặt đất vẫn còn có vài phần nóng bức. Khí
nóng hãy còn chưa hoàn toàn biến mất làm cho đầu đường cuối ngõ Trường
An vẫn là một cảnh xơ xác tiêu điều. Dân chúng Trường An mấy ngày trước
đây vẫn còn vì An Tây đại thắng mà vui mừng khôn xiết, đến lúc này cũng
nhao nhao trầm mặc, một loại trầm mặc khó có thể che dấu sóng ngầm mãnh
liệt dưới tình hình yên ả trong triều. Một nỗi buồn bi thương cùng bất
an lan tràn tại Trường An. Hoàng đế Đại Đường Lý Mạc bệnh nặng, tuyệt
không có thuốc nào có khả năng chữa trị.
Trong tẩm điện Đại Minh
Cung hoàng đế, vị hoàng đế thiếu niên nhỏ gầy đang lẳng lặng nằm ở trên
long tháp phảng phất như ngủ thiếp đi. Đã ba ngày nay ngài chẳng hề tỉnh lại, bất cứ một người ngự y nào cũng không tra ra ngài bị bệnh gì. Cũng không có ai có thể làm ngài tỉnh lại được. Cơm cháo không cách nào ăn
nổi, Lý Mạc tựa như một gốc cây rời khỏi bùn đất, dần dần héo rũ héo
tàn. Ở bên cạnh ngài, vài tên ngự y đang mệt mỏi bận rộn, hết lần này
đến lần khác vì ngài châm cứu, xoa bóp, chỉ hy vọng ngài có thể nuốt
xuống thức ăn lỏng. Như vậy, ít nhất có thể giữ được tánh mạng của ngài. Nhưng mà, tất cả đều là phí công, cổ họng của ngài đã phảng phất như
hòn đá, bất cứ nước hay thuốc gì đều cũng chảy ra từ góc miệng của ngài. Mặc dù tất cả mọi người cũng biết kết cục của hoàng đế là cái gì, nhưng không ai dám nói ra. Cùng ngày từ lúc Lý Mạc đột nhiên té xỉu, một
người ngự y không may vừa mới đưa ra là chuẩn bị hậu sự cho hoàng đế
liền bị Thái Hậu trong cơn xúc động phẫn nộ thét ra lệnh đánh đòn. Thôi
Tiểu Phù phảng phất như nổi điên, nàng truy tra nguyên nhân hoàng đế
sinh bệnh khắp nơi. Vẻn vẹn bên người Lý Mạc bởi vì tội danh thất trách
mà bị xử tử có đến hơn hai mươi mấy người hoạn quan cùng cung nữ. Nhưng
cứ như vậy, chân tướng cũng càng ngày càng khó tìm. Kiến giải có vẻ đúng nhất là hoàng đế đứng ở trên cái giá nhìn bản đồ An Tây thì té xuống,
bị thương nặng đầu. Nhưng hiện tại bất cứ lý do gì đều không trọng yếu,
quan trọng là ... Hoàng đế Đại Đường sẽ do ai đến kế thừa? Đây mới là đề tài người Trường An quan tâm nhất. Đấu tranh liền bắt đầu từ lúc Lý Mạc vừa ngã xuống.
Màn đêm vừa buông xuống. Một chiếc xe ngựa có hơn một trăm thị vệ bảo vệ xung quanh phi nhanh từ xa đến rồi dừng ở trước
phủ Hữu Tướng Bùi Tuấn. Một trong chín vị Nội Hộ Bộ thị lang Lô Kỷ từ
trong xe ngựa đi ra. Mấy tháng nay cùng với tài chính chuyển biến tốt
đẹp, tinh thần Lô Kỷ cũng tốt hơn rất nhiều. Tiền lương từ Giang Hoài đã hoàn toàn có thể thuận lợi chuyển đến từ Tương Dương, giảm bớt rất
nhiều khủng hoảng tài chính triều đình cùng giá gạo Trường An đã tăng
quá cao. Ngoài ra năm nay diện tích lớn lúa nước phía nam đã thành chắc
chắn được mùa càng khiến cho giá gạo Trường An ngày càng giảm. Trước mắt từ tháng sáu thì đấu gạo năm trăm văn đã hạ xuống đến đấu gạo tám mươi
văn. Nhưng giá muối lại tăng tới mỗi đấu hai trăm văn. Giá muối tăng lên cũng ý nghĩa thuế muối tăng nhiều, thời gian mới chỉ gần mấy tháng,
triều đình liền từ thuế muối hạng nhất mà thu được năm trăm vạn quan
tiền. Hầu bao sung túc, tự nhiên làm cho Hộ Bộ sống lưng cũng thẳng
thắn, địa vị Lô Kỷ cũng nước lên thì thuyền lên. Trong sáu vị Phụ thần
tại nội các thì hắn trở thành người thứ hai gần với Lại Bộ Thị Lang Bùi
Hữu, thậm chí về thực quyền vẫn còn vượt qua Lễ Bộ Thượng Thư Lý Miễn.
Cũng như các đại thần khác, mấy ngày nay tâm tình Lô Kỷ cũng có chút lo
lắng. Hoàng thượng sinh chuyện ngoài ý muốn, mặc dù chuyện này bản thân
nó tuyệt không ảnh hưởng đến hoạt động của triều đình, nhưng cuộc tranh
đoạt sau đó đối với ngôi vị hoàng đế chắc chắn trở thành tiêu điểm đấu
tranh quyền lực năm nay. Tình thế trước mắt không rõ ràng, bất kể là
Thái Hậu hay là Bùi Tướng quốc đều vẫn duy trì im lặng. Lúc này Lô Kỷ đã mẫn cảm ý thức được, hôm nay Tướng Quốc gọi chính mình đến, chỉ sợ sẽ
có liên quan cùng chuyện này.
Hắn sửa sang lại quan phục
rồi bước nhanh đi lên bậc thang. Ngay sát trong cổng sớm có con trưởng
của Bùi Tuấn là Bùi Minh Khải đang đợi. Thấy Lô Kỷ đến, hắn vội vàng đi
tới vái dài thi lễ “ Phụ thân lệnh cho cháu ở chỗ này chờ, mời Lô thúc
phụ đi theo cháu.”
Bên trong thư phòng Bùi Tuấn, vị đệ nhất
tướng quyền đang rất chăm chú phê duyệt tấu chương. Mấy ngày nay, lão ở
trong phủ thập phần bình tĩnh, vẫn như bình thường. Tựa hồ cũng không bị chuyện hoàng đế Đại Đường gặp chuyện không may làm chấn động. Bùi Tuấn
cũng không giống người lo âu bất an như mọi người bàn luận. Trái ngược,
mỗi ngày lão vẫn nhã nhặn như trước, vất vả vì đủ mọi chuyện quốc gia
lớn nhỏ.
Nhưng điều này cũng cũng không phải nói lão không quan
tâm chuyện Lý Mạc. Dù sao vua của một nước bỏ mình thì làm thần tử, hơn
nữa là đệ nhất quyền thần thì lão không thể không bị khổ sở.
Chỉ
có thể nói Lý Mạc gặp chuyện không may thì Bùi Tuấn không phải không cảm thấy ngoài ý muốn, hoặc là nằm trong dự liệu của lão. Từ lần Triều hội
đầu năm, ngài bỗng nhiên bắt đầu nổi tiếng. Bùi Tuấn liền cảm thấy một
tia bất an, ban đầu Thôi Tiểu Phù thuyết phục Lý Hệ lập ngài làm Thái Tử thì nguyên nhân chính bởi vì hắn ngài chưa lo được chính sự, nhưng hiện tại ngài lại biểu hiện quá sớm về trí tuệ của mình.
Nếu như mới
chỉ vẻn vẹn là sớm có trí tuệ, Thôi Tiểu Phù có lẽ còn có thể dung cho
ngài. Nhưng cha đẻ của ngài là Lý Cầu có dã tâm bành trướng, dạy cho
ngài quá nhiều chuyện thoát ly cùng ham muốn quyền lực nên trực tiếp uy
hiếp đến quyền lực của Thôi Tiểu Phù. Chưa nói tới ngài chỉ là con hờ
của Thôi Tiểu Phù, coi như là con ruột đi nữa thì nàng cũng sẽ không dễ
dàng tha thứ.
Xét đến cùng, là do sự thiển cận cùng ngu xuẩn của Lạc vương Lý Cầu tạo thành.
Lý Mạc sẽ đi, Bùi Tuấn không có khả năng không suy nghĩ vấn đề người kế
vị. Nhưng ngôi vị hoàng đế kế thừa cũng không phải một mình Bùi Tuấn lão định đoạt, cần biết suy nghĩ của Thái Hậu, cần nghĩ tới tranh luận bên
trong Lý thị Hoàng tộc, còn phải suy nghĩ tới ý kiến đủ loại quan lại
cùng nguyên lão. Nhưng quan trọng hơn là thái độ của Trương Hoán, khung
Nội các là thế chân vạc tam quyền, cái này quyết định người thừa kế
hoàng đế Đại Đường sẽ do ba phái đạt thành thỏa hiệp.
“ Phụ thân, Lô Thị Lang đến.” Từ ngoài cửa truyền đến âm thanh khiêm nhường của con trưởng Bùi Minh Khải.
Việc gia tộc cũng làm Bùi Tuấn hơi phiền lòng, lâu dài mới biết lòng người.
Chính mình quá sớm lập con thứ Bùi Minh Diệu là người thừa kế Gia chủ,
sự thật chứng minh quyết định này của mình có chút đại khái. Bùi Minh
Diệu năng lực có thừa, nhưng đức hạnh không đủ. Còn Bùi Minh Khải mặc dù phúc hậu, nhưng hắn thiếu hụt một loại mánh khóe cùng nhãn quan làm đại sự. Càng bởi vì hắn thân có tàn tật nên đã định trước là hắn không có
khả năng trở thành người thừa kế của mình.
Bùi Tuấn thở dài, mọi nhà cũng đều có một khó khăn nào đó phải trải qua, đúng là như vậy a!
Lão thu hồi suy nghĩ lại, để bút xuống rồi nhắc: “ Mời Lô Thị Lang đi vào!”
Rất nhanh, Lô Kỷ có Bùi Minh Khải dẫn đường đi vào thư phòng, hắn tiến lên
liền thi lễ thật sâu với Bùi Tuấn “ Ty chức tham kiến Tướng Quốc!”
“ Thị Lang quá khách khí.” Bùi Tuấn cười ha hả khoát tay chặn lại “ Mời ngồi!”
Lập tức có hai thị nữ đi vào, dâng trà thơm lên cho hai người. Bùi Tuấn
thấy Bùi Minh Khải vẫn đang không có hứng thú đứng ở một bên, lão sầm
mặt xuống mà nói không vui: “ Con cũng đi đi! Thuận tiện đứng trông
cửa.”
Bùi Minh Khải kinh sợ, hắn vội vàng thi lễ rồi bước nhanh
đi ra ngoài, khép cửa lại. Chăm chú nghe bước chân của hắn đi xa, Bùi
Tuấn mới khẽ thở dài một hơi rồi nói: “ Mấy đứa con trai của ta tất cả
không nên thân, không có một đứa nào khiến ta vừa lòng.”
Lô Kỷ
lại lắc đầu cười nói: “ Đó là Bùi tướng yêu cầu rất cao, thuộc hạ cảm
giác được bọn họ đều là bậc lương đống của Đại Đường chúng ta. Minh Khải phúc hậu khoan nhân, Minh Diệu khôn khéo giỏi giang, Minh Khiên cẩn
trọng, Minh Thành tạo phúc cho dân chúng một phương. Còn như Minh Viễn,
hắn hiện tại là Lũng Hữu Tiết Độ phủ Tư Mã, phụ tá đắc lực của Trương
Hoán thì càng giỏi. Nếu như bọn họ cũng bị gọi là không nên thân, vậy
hai đứa con trai của thuộc hại chẳng phải là thành heo dê?”
Bùi Tuấn cười khổ một phen “ Ngươi không nên an ủi ta, trong lòng ta rõ ràng thật sự.”
Lão chuyển đề tài liền lấy ra từ trên bàn một quyển tấu chương đưa cho Lô
Kỷ rồi nói: “ Đây là phương án trợ cấp tướng sĩ bỏ mình của Binh bộ
trong cuộc chiến thu phục An Tây lần này, ngươi xem trước đi!”
Lô Kỷ tiếp nhận tấu chương mở ra, với tính nghề nghiệp trước hết hắn liếc
liếc mắt nhìn tổng mức trợ cấp cuối cùng mà không khỏi líu lưỡi. Lại
muốn một trăm mười vạn quan. Bùi Tuấn thu nét mặt của hắn vào trong mắt
liền giải thích cho hắn: “ Đây là theo như tiêu chuẩn tính toán cho hai
vạn người. Chế độ Triều đình là một người năm mươi quan, ngoài ra trưởng quan thì hơi hơi nhiều hơn nữa. Cho nên dự toán một trăm mười vạn lạng. Nhưng mà có thể không nhiều như vậy, tin tức mới nhất của ta là một vạn ba nghìn người, sau này còn có thể gia tăng một ít. Phỏng đoán cuối
cùng là khoảng một vạn năm nghìn người.”
Lô Kỷ nhìn qua loa một
lần, hắn khẽ cau mày mà nói: “ Trăm vạn quan tiền chúng ta vẫn còn chắc
chắn xuất ra được. Có điều thuộc hạ nghe nói Lũng Hữu định ra tiêu chuẩn là mỗi người hai trăm quan. Mà triều đình chỉ cho có năm mươi quan,
phần chính lại để cho địa phương gánh chịu. Thuộc hạ sợ truyền ra ngoài
sẽ làm người trong thiên hạ chê cười. Ý của thuộc hạ là triều đình hoặc
phải xuất một trăm quan, hoặc là phải dứt khoát không quản, để Lũng Hữu
tự mình giải quyết đi.”
“ Không được!” Bùi Tuấn lúc này liền
không nhận ý kiến Lô Kỷ. Lão nghiêm nghị nói: “ Quân Lũng Hữu là vì thu
phục An Tây cho Đại Đường ta mà chiến đấu. Nếu như triều đình bỏ mặc trợ cấp binh lính bỏ mình, lúc đó mới sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng. Mà năm mươi quan là triều đình định chế, cũng không phải bởi vì bọn họ
là quân đội Trương Hoán. Còn như Lũng Hữu lại muốn đào thêm một trăm năm mươi quan, đó không phải vấn đề của ta.”
Lão hơi cười lạnh một
tiếng, lại nói: “ Còn nữa, theo ta được biết, Lũng Hữu cũng không phải
duy nhất xuất ra hai trăm quan. Mà là trường kỳ cung cấp tiền gạo cho
người nhà của họ. Đối với chúng ta cũng là toàn bộ xuất tiền ra một lần, hai bên không thể so sánh phần linh động được.”
Nói đến đây.
Bùi Tuấn đứng lên, tâm tình của lão rất có chút không bình tĩnh. Cuộc
chiến An Tây lần này, Trương Hoán trở thành người thắng lớn nhất, không
chỉ có danh tiếng của hắn trong ngoài triều đình tăng vọt chưa từng có,
hơn nữa chiếm đoạt An Tây cùng Bắc Đình thì hắn trên thực tế đã khống
chế nửa giang san Đại Đường. So sánh lực lượng thì tổng binh lực của
Trương Hoán đạt tới bốn mươi lăm vạn, còn có lượng lớn Dân Đoàn hậu bị
tùy thời có thể chuyển hóa thành quân chánh quy, nên về thực lực đã vượt qua Bùi Tuấn lão.
Lão nhìn ngọn nến xì xèo, trầm tư một hồi lâu mới nói: “ Chiều nay ta bảo ngươi đến, là muốn mời làm một chuyện.”
Lô Kỷ vội vàng đứng lên khom người nói: “ Ty chức không dám, thỉnh Bùi tướng cứ việc phân phó.”
Bùi Tuấn gật đầu, lão chỉ vào tấu chương trên bàn mà nói với Lô Kỷ: “ Ngươi đi Lũng Hữu một chuyến, cùng bọn họ nói chuyện về việc trợ cấp thật
tốt.”
Lô Kỷ ngẩn ra, không nói đến có nhất thiết phải đi Lũng
Hữu đàm phán chuyện này hay không, cho dù cần thiết thì cũng do Binh bộ
trả lời. Sao Bùi Tuấn lại gọi chính mình đi trước? Nhưng hắn ngẩn ra chỉ có chốc lát, Lô Kỷ vừa nghĩ lại liền rõ ràng dụng ý thực sự của Bùi
Tuấn. Hắn lập tức một khom người nói: “ Thỉnh Tướng Quốc yên tâm, thuộc
hạ sáng sớm ngày mai liền lên đường.”
Lô Kỷ đi rồi, Bùi Tuấn
chắp tay đằng sau dừng ở bầu trời đêm mà xuất thần. Nước không thể một
ngày không vua, Trương Hoán hiện tại đang ở An Tây xa xôi, cho dù gấp
rút trở về cũng cần hai mươi mấy ngày sau. Không có khả năng chờ sau khi hắn trở về mới lại thương nghị việc lập tân quân. Phái người đi Lũng
Hữu coi như là nói rõ cho hắn một lời, hơn nữa Thôi Tiểu Phù vào lúc này ra tay thì e là cũng vì sợ hắn sau khi trở về làm hư đại kế.
Tâm tư của Thôi Tiểu Phù, Bùi Tuấn hoàn toàn rõ ràng, nhưng hắn cũng không
nghĩ tới chèn ép nàng nhiều hơn. Lão còn cần nữ nhân này thay thế mình
kiềm chế Trương Hoán. Nghĩ vậy, ánh mắt Bùi Tuấn lại từ từ nhìn về hướng Đại Minh Cung, không biết nữ nhân này hiện tại đã chọn xong một vị vua
nào chưa?
Đêm đã rất khuya, vầng trăng tròn vắt trên bầu trời,
gió thu mang theo được một chút ớn lạnh thổi qua ngọn cây phát ra “ ô ô” âm thanh thê lương. Bên trong Đại Minh Cung Lân Đức Điện vẫn sáng rực
đèn, Thôi Tiểu Phù đang dựa bàn lật xem gì đó. Nàng cũng hết sức tập
trung tinh thần, thế cho nên đại hoạn quan Lữ Thái Nhất vừa vào trong
phòng mà nàng cũng không có phát giác.
Hai ngày này tâm tư của
Thôi Tiểu Phù đã không hề dồn lên vị vua bù nhìn sắp chết đi kia nữa.
Mặc dù trên danh nghĩa Lý Mạc là con trai của nàng, mặc dù nàng nuôi nó
bảy năm, không thể nói không có có một chút tình cảm. Nhưng trong cuộc
đấu tranh quyền lực trước mặt, trái tim nàng so với sắt vẫn còn cứng hơn vẫn còn lạnh hơn. Giờ phút này, tâm tư nàng là muốn trong Hoàng tộc lại tuyển ra một vị hoàng đế nhỏ tuổi. Đúng như Bùi Tuấn phỏng đoán, nàng
chính là muốn trước khi chiến dịch tại An Tây kết thúc thì làm việc này
chắc chắn, không để cho Trương Hoán chút xíu cơ hội.