Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm dồn dập, lão gia Triệu Nghiêm lảo đảo chạy vào, thở không ra hơi nói:
“ Lão gia, phu nhân, mau! Mau! Cái người chuẩn bị làm Hoàng đế Thập Bát Lang tới, đang ở ngoài cửa.”
“ Cái gì!”
Triệu Nghiêm đứng vọt lên, liếc mắt nhìn thê tử, hai người bỗng nhiên hai người một lời cùng nói:
“ Hắn không quên tình xưa.”
Màn đêm buông xuống, hai nha hoàn cầm hai chiếc đèn lồng đi trước dẫn
đường. Trong ánh đèn vàng chiếu sáng xung quanh, Trương Hoán chắp tay
sau lưng quan sát chỗ ở của Triệu Nghiêm. Đầu hồi tường đã tróc sơn, mấy chỗ đã lộ rõ gỗ mục. Quả thật như Đỗ Mai nói nới này nhà cửa cũ nát.
Trương Hoán liếc nhìn vợ chồng Triệu Nghiêm một cái, rồi nửa đùa nửa
thật hỏi: “ Nghiêm huynh cũng làm quan được tám , chin năm. Hơn nữa lại
làm quan ở vùng giàu có đông đúc là Hoài Nam này. Dù gì cũng để dành
được một chút chứ sao lại không mua một ngôi nhà đàng hoàng mà ở?”
Trương Hoán đột nhiên đến khiến vợ chồng Triệu Nghiêm hơi khẩn trương. Mặc dù
trước đây bọn họ là cố giao nhưng lúc này thân phận Trương Hoán đã hơn
họ quá xa khiến cho bọn họ không thể giống như trước mà có sự kiêng dè.
Triệu Nghiêm thấy vợ muốn mở miệng liền nhẹ nhàng vỗ nhẹ ý là việc này
để tùy mình đối đáp. Hắn suy nghĩ một lạt rồi nói: “ Không dấu Khứ Bệnh
huynh, ta gần đây cũng muốn mua một tòa nhà. Nhưng mà không phải ở Hoài
Nam mà là ở Thái Nguyên cho cha ta. Nhà cũ của cha mẹ ta đã quá dột nát
rồi cho nên ta muốn mua cho họ vài mẫu ruộng cho bọn họ dưỡng già. Cũng
là đỡ đi nỗi lo của ta.”
“ Sức khỏe của bá phụ gần đây ra sao?” Trương Hoán khẽ mỉm cười hỏi tiếp
“ Sức khỏe có thể nói là tốt, chẳng qua năm trước ngã gãy chân, đi đứng
hơi bất tiện. Mấy lần muốn mời cha mẹ ta về sống ở Hoài Nam nhưng người
nói khó mà rời xa quê hương , người già! Thật là cố chấp.”
Lúc
này Xảo Xảo đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được được chen lời nói: “ Đi ăn cơm trước cái đã! Rượu và thức ăn nguội hết cả rồi.”
“
Hôm nay đã làm phiền đại tỷ rồi.” Trương Hoán chắp tay áy náy cười nói: “ Lần sau đi Trường An, ta nhất định sẽ mời mọi người một bữa ra trò.”
Mấy người bước nhanh vài phòng khách nhỏ bé nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ,
thể hiện một vẻ trang nhã. Một chiếc bàn nhỏ phía trên để một bầu rượu
và một chút thức ăn. Hai người ngồi xuống, Xảo Xảo rót cho mỗi người một chén rượu rồi xuống bếp chuẩn bị món ăn tiếp. Triệu Nghiêm nâng chén
rượu lên nhìn Trương Hoán nói: “ Huyền thoại về ngươi thiên hạ ai cũng
biết, ngươi dẫn quân Đại đường thu phục Tây Vực khiến ta vô cùng kính
nể! Ta mời ngươi một chén.”
Trương Hoán cũng nâng chén rượu lên
thờ dài nói: “ Mặc dù ta ở Lũng Hữu hàng năm kiểm tra đánh giá nhiều
quan viên, nhưng người như huynh thật là hiếm thấy. Làm một năm tốt thật dễ dàng nhưng làm tám năm liền đều tốt thì thật khó hơn lên trời.
Nghiêm huynh, ta cũng mời lại huynh một chén.”
Chén rượu cụng
vào nhau, hai người đều nhìn nhau cười rồi đêu một hơi uống cạn sạch.
Trương Hoán cầm bầu rượu lên rót đầy chén cho hai người rồi cười nói: “
Năm đó huynh cùng Trịnh béo tấn công Thôi Hùng vì hắn tranh công của ta
mà bị bắt, ta còn dẫn mọi người đi cướp ngục của huyện nha. Hiện tại nhớ tới lại khiến nhiệt huyết sôi trào, thật khó quên!”
Triệu Nghiêm cũng hơi mỉm cười nói: “ Nếu như hôm nay ta lại bị bắt một lần nữa, người còn đi cướp ngục huyện nha nữa không?”
“ Bây giờ huynh còn phải ném một tảng đá sao?”
Hai người liếc nhau một cái, đều cười ha hả” Cạn chén nào!”
“ Cạn.”
Dưới men rượu nồng sự e dè về địa vị giữa hai người dần biến mất. Bọn họ như nhớ lại những năm tháng nhiệt huyết tuổi trẻ. Trở lại những ngày đi học ở Thái Nguyên. Thoáng chốc mười mấy chén rượu đã bị uống hết từ lúc
nào. Hai người đều đã hơi say. Trương Hoán vừa rót cho mình một chén rồi chuyển sang nói đến việc chính: “ Ngày mai ta định yêu cầu nghiệp quan
trợ giúp nạn dân một khoản. Không biết bọn họ có phản đối việc này
không?”
“ Việc này ..” Triệu Nghiêm trầm ngâm. Lần trước từ các
thương nhân bậc trung đã quyên được gần trăm vạn lạng bạc. Hơn nữa tiền
lươngtrong kho của Sở gia cũng được đưa đến. Trong tay Trương Hoán có
đến bốn , năm vạn lạng bạc. Tiền hắn chắc là không thiếu. Nhưng hắn lại
không chịu buông tha cho đám nghiệp quan. Chẳng lẽ ….
Trong lòng Triệu Nghiêm thoáng một ý nghĩ. Hắn bỗng hỏi ngược lại: “ Ta muốn hỏi Khứ Bệnh làm việc này thực sự vì cái gì?”
Lúc này, Lâm Xảo Xảo bưng món ăn cuối cùng lên. Cười nói với Trương Hoán: “ Những đò ăn này do tự tay ta làm, không biết có hợp khẩu vị của ngươi
không?”
“ Rất tuyệt, tuyệt lắm!” Trương Hoán buông đũa khen ngợi từ đáy lòng: “ Đại tỷ được học nghề từ sư mẫu khiến ta như được trở lại thời niên thiếu.”
Lâm Xảo Xảo được Trương Hoán tán dương. Không khỏi vui mừng nhướn mày, này nàng xoa xoa tay vào tạp dề cười nói: “
Hai người từ từ ăn đi, ta lui trước.”
Mới đi được mấy bước nàng dừng chân rồi thản nhiên hới: “ Bình Bình ở Trường An có khỏe không!”
Trương Hoán nâng chén rượu đưa chén rượu lên lưng chừng rồi dừng lạ. Hắn từ từ uống hết chén rượu rồi cười khổ một tiếng nói: “ Đại tỷ chắc không chỉ
hỏi tình hình của Bình Bình một cách đơn giản thế chứ?”
“ Thập
bát lang quả nhiên thông minh, một câu đã đoán trúng ngay.” Lâm Xảo Xảo
tinh quái cười nói: “ Vậy ngươi nói thử, khi nào mới bằng lòng cưới Bình Bình nhà chúng ta?”
“ Sớm thôi!” Trương Hoán hàm hồ đáp.
“ Sớm là lúc nào, là một ngày, hai ngày hay một tháng?” Lâm Xảo Xảo không buông tha truy hỏi.
“ Xảo Xảo!” Triệu Nghiêm hơi tức giận, Đàn bà đúng là đàn bà. Chỉ biết
quan tâm mấy thứ linh tinh nhỏ nhặt. Hắn cố nhịn cơn giận: “ Chúng ta
nói việc chính tiếp! Việc riêng của ngươi nói sau nhé?”
“ Việc
của Bình Bình không phải việc chính sao?” Lâm Xảo Xảo cũng bực mình vừa
mới nói chuyện vui vẻ với nàng mà sao chớp mắt đã thay đổi rồi. Điều này cho thấy Chồng nàng không hề quan tâm đến việc của nàng. Nàng sầm mặt
nói: “ Tiếc cho Bình Bình gọi chàng là tỷ phu, ngay cả hôn nhân của nó
chàng cũng không thèm để tâm đến. Chàng không thấy xấu hổ sao?”
Nàng giận dỗi ném tạp dề vào Triệu Nghiêm, xoay người đi thẳng. Triệu Nghiêm vội vàng đứng dậy xin lỗi Trương hoán: “ Vợ ta vô lễ, cũng tại ta chiều quá sinh hư, xin Khứ Bệnh đừng để bụng.”
Trương Hoán khẽ cười
một tiếng khoát tay bảo hắn ngồi xuống: “ Khi ta còn bé còn bị nàng ấy
đánh đòn! Đây chỉ là việc nhỏ có đáng gì đâu. Thật ra cũng tại ta sai.
Để việc của Bình Bình kéo dài như vậy. Khó trách nàng ấy sốt ruột, việc
của Bình Bình, Trương Hoán cũng không biết nói gì hơn.”
Trong
phòng khác trở nên yên lặng, hai người uống hết chén này đến chén kia
nghĩ đến tâm sự của mình. Im lặng hồi lâu, Triệu Nghiêm lại nhớ đến vấn
đề chính: “ Khứ Bệnh muốn ra tay với nghiệp quan sao?”
Trương
Hoán gật đầu: “ Ngươi đoán không sai, giúp nạn dân bị thiên tai chỉ là
cái cớ thôi. Mục tiêu chính của ta là chỉnh đốn nghiệp quan. Nghiệp quan tồn tại chính là khối u ác tính của Đại Đường. Bọn chúng lũng đoạn hết
cả nên kinh tế, tranh giành thu nhập với dân, không nộp một đồng tiền
thuế nào, khiến cho thuế thu được từ thương nhân giảm nghiêm trọng. Hơn
nữa kiếm được tiền rồi lại về mua đất lại khiến giảm số trung nông. Cứ
thế mãi thì thương không ra thương, nông chẳng ra nông, Đại Đường ta sao mà lập quốc được?”
Triệu Nghiêm im lặng hồi lâu không nói gì. Hắn ở Quảng Lăng đã lâu sao có thể không
biết mối nguy hại của nghiệp quan được. Năm năm trước hắn lạm huyện lệnh huyện Giang Đô những nhà buôn không phải nghiệp quan là một trăm hai
mươi nhà nhưng nay chỉ còn ba mươi nhà. Nguyên nhân cơ bản là do bị
nghiệp quan dùng mọi thủ đoạn làm phá sản. Ai còn không nói chứ Vũ vương Lý Thừa Hoành năm năm trước mở cửa hàng Đông Lôi trà trang. Chỉ năm năm ngắn ngủi chín cửa hàng Vọng Xuân trà trang ở Quảng Lăng đã bị ông ta
dùng các thủ đoạn ám muội chèn ép đến phá sản. Nên các nghiệp quan chèn
ép các nhà buôn khác quá khốc liệt khiến mấy hôm trước hắn vừa mới nói
đến việc trợ giúp thiên tai thì các thương nhân đều chĩa mũi dùi vào
nghiệp quan. Cũng bởi vì sự oán hận đã dồn nén quá lâu.
Nhưng
tuy Triệu Nghiêm ủng hộ việc Trương Hoán áp chế nghiệp quan nhưng hắn
lại không tán thành việc ra tay vào lúc này. Hắn trầm tư một lát rồi
nói: “ Ở Quảng Lăng nghiệp quan đa số là liên quan tới quan lớn trong
triều hay hoàng thất, lợi ích gắn chặt với nhau. Ta lo lắng Khứ Bệnh ra
tay vào lúc này sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của ngươi ở Trường An.”
“ Không sao, ta còn mong họ ra mặt ấy chứ!” Trương Hoán lạnh lung cười
một tiếng. Hắn lập tức đứng lên nâng chén rượu chân thành nói với Triệu
Nghiêm: “ Có lẽ đây là lần cuối cũng chúng ta uống rượu một cách hòa
đòng với nhau! Để cho những năm tháng quá khứ cũng ở mãi trong lòng
chúng ta.”
Ngày hôm sau, cửa thành Giang Đô kẽo kẹt mở ra đúng
giờ như ngày thường. Một đám nông dân sốt ruột vội vàng vào thành, mười
mấy thương nhân nối đuôi nhau ra khỏi thành. Đòn gánh, sọt ùn lại một
chỗ khiến cản trở mọi người đi đường. Tiếng hô, tiếng chửi ồn ã.
Đây là một buổi sáng bình thường. Ngày nào cũng xảy ra nhưng hôm nay không
ai để ý lính giữ thành đã thay đổi. Trên thực tế trừ người trong quan
trường và một vài nhà giàu có việc thay đổi ở Quảng Lăng chẳng liên quan gì đến dân chúng cả. Cuộc sống ngày nào cũng như nhau đều phải lo cơm
áo gạo tiền. Cho nên sau một hồi cãi nhau ầm ĩ cửa thành lại trở nên yên tĩnh. Lúc này cửa thành bỗng trở nên nhốn nháo, người ra vào cửa thành, xen
gựa đều hoảng sợ tránh sang hai bên đường. Một đội binh lính đi vào cửa
thành, bọn họ vũ trang đầy đủ, đằng đằng sát khí, nhanh chóng khống chế
trong thành. Rất nhiều dân chúng vừa ra khỏi cửa sợ hãi trốn trở lại
nhà. Cả thành Giang Đô bàn luận xôn xao, không biết đã xảy ra việc gì.
Lúc này tại Quỳnh Hoa tửu lầu lớn nhất thành Giang Đô, không còn chỗ ngồi.
Mấy trăm nghiệp quan và quản lý tập trung tại căn phòng lớn tham gia
tiệc rượu của Ung vương Giám quốc Đại Đường.
Tất
nhiên ai cũng biết, tiệc rượu chỉ là cái cớ để triệu tập bọn họ thôi.
Cái Giám quốc muốn là tiền của bọn họ. Không phải sao, nếu không thì gọi cả thủ quỹ của bọn họ tới làm gì. Mấy hôm trước mấy thương nhân bình
thường đã bị thứ sử triệu tập một lần. Họ cũng đã biết được tình hình
nhưng việc có quyên góp hay không, quyên bao nhiêu đâu phải do những
người quản lý này quyết định được. Rất nhiều người đã gửi thư bồ câu để
hỏi ý chủ nhân của mình xem có quyên hay không và nếu có thì quyên bao
nhiêu.
Trong hội trường hết sức yên lặng, tiếng là tiệc rượu
nhưng trên bàn chẳng có chén rượu nào. Chẳng qua mỗi người có một chén
trà ba bốn gười chen chúc ngồi quanh một chiếc bàn.
Mấy ông già
ngồi sát cạnh nhau ngay cả việc nâng chén trà cũng khó khăn. Mồ hôi đầm
đìa thật là khó chịu. Không khí thật sự ngột ngạt
Nhưng đây chỉ
là chịu khổ một chút. Vấn đề là bốn phía hội trường là binh lính vũ
trang đầy đủ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Khiến bọn họ lạnh sởn tóc gáy,
trong lòng hồi hộp lo sợ. Đây đâu phải là đại hội quyên góp mà là Hồng
Môn yến mới đúng.
Mọi người im lặng uống trà, tiếng kho khan vang lên khắp nơi. Thời gian chậm chạp trôi đi từng chút một. Bọn họ đã ngồi chờ được một canh giờ, ngồi đến mức chân tê cứng cả lại. Nhưng giám
quốc điện hạ lại chưa xuất hiện, đang lúc bọn họ cảm thấy tuyệt vọng
bỗng nhiên ngoài cửa có một loạt tiếng bước chân. Mười mấy binh bính mặc giáp vây quanh một vị quan khoảng ba mươi mấy tuổi. Người này mặc bộ
giáp sắt đặc biệt. Khuôn mặt xương xương da ngăm đen. Đôi mắt nguyêm
nghị lạ thường
Hội trường thoáng chốc ồn ào. Ai chưa từng thấy
Trương Hoán thì cho rằng đấy là Trương Hoán nên xì xào với nhau, đoán
chừng không dễ nói chuyện. Người đã gặp Trương Hoán thì biết đây là viên quan lạ mặt thì lại càng thấp thỏm lo âu. Không biết hôm nay họp để làm gì?
Viên quan này cầm một quyển sổ thật dày khoan thai tiến vào
rồi trầm giọng nói: “ Mấy ngày trước, Đô Đốc nhà ta bị cảm nhẹ, không
thể đích thân đến đây được nên để ta đến nói chuyện với các vị.”
Nói đến đây, hắn lạnh lung nhìn khắp lượt một cái. Tất cả mọi người đều bị
ánh mắt lạnh như băng đó làm cho sợ hãi. Ngay sau đó hắn lại nói lớn: “
Đầu tiên ta xin tự giới thiệu, ta là Lý Quốc Trân, trung lang tướng của
quân Tây Lương. Sau này ta sẽ là Đoàn Luyện sứ Dương Châu kiêm thuế giám Hoài Nam.”
“ Thuế giám.” Rất nhiều người giật mình rồi trong
lòng thấy nhói lên. Nhất là những thủ quỹ mặt lại càng trắng bệch ra.
Bọn họ cũng dần ý thức được đã có việc lớn xảy ra rồi.
“ Hôm nay
mở hội mời các vị đến là vì hai việc chính. Một là quyên tiền giúp nạn
dân bị thiên tai, chiến loạn tại Trung Nguyên. Mấy ngày trước các thương gia bình thường đã quyên tiền một lần, kết quả rất tốt. Tất cả mọi ngời đều hết sức tích cực, tỏ vẻ cùng gánh vách nỗi lo với triều đình. Ta
nghĩ rằng ngay cả đám con buôn này cũng quyên góp tiền thì các ngươi
cũng sẽ không chịu kém đâu. Ta tuyên bố mỗi nhà sau đây đều tự nguyện
đóng góp lạc quyên.”
Lý Quốc Trân đưa cao quyển sổ, cao giọng đọc: “ Đông Lôi trà trang tự nguyện quyên năm mươi vạn lượng.”
Ầm! mọt tiếng ông già ngồi ở hàng thứ hai, quản lý của Đông Lôi trà trang
quỵ xuống ngất đi. Chán trà trên tay rơi xuống đất nát bấy, còn thủ quỹ
ngồi bên cạnh cũng ngây ngất muốn ngã may được một thanh niên đỡ lấy.
Ông này miệng lẫm bẩm thì thầm: “ Xong! Xong! Năm mươi vạn lượng! Toàn
bộ tiền thu được trong một năm.”
Lý Quốc Trân làm như không
thấy, hắn vẫn đọc tiếp: “ Ngô Việt đường tự nguyện quyên bốn mươi lăm
vạn lượng. Vạn Cẩm Tú đường tự nguyện quyên bốn mươi vạn lượng.”
Lý Quốc Trân bình thản đọc liên tục hai trăm năm mươi cửa hàng không một
ai không có tên. Ít thì cũng ba bốn mươi vạn lương, nhiều thì tới bảy
tám vạn lượng tất cả đều là những khoản tiền lớn kinh khủng. Mỗi khi hắn đọc vài con số thì một đám người liền cảm thấy chết đi sống lại. Cả hội trường lúc này đều im lặng như tờ. Lý Quốc Trân gập quyển sổ lại nhìn
qua mọi người mọi người cái vừa lạnh lùng hỏi: “ Chúng ta là những quân
nhân, đã là quân nhân thì có phong cách là có việc lập tức thực hiện
không cò kè mặc cả. Ta cũng vậy biết các vị không thể tự quyết định được nên ta cho các vị một tháng để xin chỉ thị của chủ nhân. Nhưng trong
thời gian đó tất cả các cửa hàng đều phải ngừng kinh doanh. Mặt khác tất cả các cửa hàng đều phải kiểm tra thuế, trong vòng năm năm của hàng nào trốn thuế sẽ phải bổ xung thuế hơn ữa còn phải xử phạt gấp ba lần số
tiền trốn thuế. Khi nào nộp thuế thì cũng phải nộp tiền phạt luôn!”
Lúc này mọi người đều ngửa mặt kêu trời.
Giữa trưa, cả Giang Đô sôi sục. Ở cửa nam có rất nhiều quân nhân xông vào
các phường buôn bán kéo vào của hàng của các nghiệp quan niêm phong sỗ
sách, cùng hàng hóa. Đuổi tiểu nhị, giam các thủ quỹ. Rồi dùng giấy cảu
nha môn niêm phong cửa hàng lại, niêm phong có hai trữ thật to “ Tra
thuế”
Cùng lúc đó quân đội lại cho chăng vãi hồng ở các cửa hàng của thương nhan bình thường đã quyên góp để khích lệ. Đến xế chiều,
tình hình có vẻ đã rõ ràng. Gaanfn hư toàn bộ tất cả cách của hàng của
nghiệp quan nhất loạt bị đóng cửa, tất cả quân đội cũng rút khỏi khu
buôn bán. Trong thành Giang Đô phát sinh chuyện là này cho dù là trẻ con lên mười cũng hiểu được, chứ đừng nói đến những thương nhân trứ danh.
Quân đội rút khỏi khu buôn bán chưa lâu, cả phía nam thành Giang Đô tiếng
pháo rung trời. Vô số thương nhân chạy ra đường cái hoan hô âm mĩ. Ngay
cả Diêm Thiết Giám và Thường Bình Thự, Thị Thự và người trong quan phủ
cũng chạy đến hoan hô, giải tỏa uất khí nhiều năm nay.
Chẳng bao
lâu sau khi cơn cuồng nhiệt qua đi các thương nhân khôn khéo bắt đầu
cướp đoạt mối làm ăn của các cửa hàng nghiệp quan bị đóng cửa. Tại cửa
các ngân hàng chật ních các thương nhân đến rút tiền lấy vốn làm ăn.
Sự kiện xảy ra tại Gaing Đô tuy không thể hoàn toàn làm phá sản các cửa
hàng của nghiệp quan nhưng nó là hành động cương quyết tỏ rõ thái độ
cứng rắt và quyết tâm trị quốc sắt đá của Trương Hoán.
Ở bên
trong của hàng Đông Lôi trà trang đã bị niêm phong, quản lý Lưu đưa mắt
ngơ ngác nhìn cửa hàng đã thành một mớ hỗn độn. Quầy đã bị phá, chén trà bị võ tan tành, trên mặt đất bã trà. Cửa lớn cùng kho tiền đã bị niêm
phong cửa. Một vạn quan tiền cũng bị truy thu mang đi đóng thuế. Đồng
thời toàn bộ sổ sách thu chi của cửa hàng đã bị mang đi.
Trong phòng yên lặng, đám tiểu nhị mỗi người một nơi. Cửa hàng thường ngày
đôngn hư chảy hội nay vắng ngắt, trong cửa hàng lớn như vậy chỉ còn có
mỗi người quản lý. Ông ta giống như một pho tượng ngồi im ở đó, suốt hai canh giờ không nhúc nhíc. Ánh nắng mặt trời qua khe cửa dần biến mất,
trời đã sụp tối.
Loảng xoảng! Loãng xoảng! Con mèo đen cửa hàng
nuôi để bắt chuột hất một ấm trà xuống chân ông ta khiến cho Lưu Hành
đột nhiên tỉnh lại.
Hắn thở dài một hơi, khom lưng nhặt chén trà
dưới đất, đau lòng lau vết bẩn trên đó đem bọn chúng đặt vào khay trà.
Lúc này trời đã tối đen. Cửa hàng cũng tối thui, ông ta thắp đèn sáng
lên. Lấy ra một cái bút ghi vào một mảnh giấy viết một phong thư ngắn
gọn. Rồi cẩn thận cho vào ống trúc.
Ông ta cầm ống trúc đi nhanh
về phía hậu viện. Trong hậu viện có một lồng chim bồ câu đang kêu inh
ỏi. Lưu Hành lấy ra con bồ câu to khỏe nhất buộc ống trúc vào chân nó
rồi ném nó vào khoảng không. Chim bồ câu giương cánh bay một vòng rồi
bay về hướng Trường An.
Lưu Hành ngơ ngẩn nhìn cánh chim bồ câu
bay xa. Hắn không biết rằng phong thư này đến Trường An sẽ gây ra một
bước ngoặt to lớn thay đổi hoàn toàn vận mệnh chính trị của Đại Đường
Trường An, đã vào tháng năm, trong không khí đã có chút cảm giác của mùa hè,
hoa đầu cành nở rộ, cây cối trở nên xanh tươi,màu lam dưới bầu trời càng thêm nhu hòa ấm áp tràn đầy các góc ở Trường An.
Tuy nhiên vẫn
có một số người trong lòng không được ánh mặt trời chiếu vào, vẫn cảm
thấy giá lạnh như đêm đông cùng bóng tối mịt mù.
Một chiếc xe
ngựa phẫn nộ chạy đùng đùng vào phường vụ bản, két! Dừng trước phủ Lý
Miễn, sự phẫn nộ này khiến cho Quảng Vũ vương Lý Thừa Hoành động tác
nhanh nhẹn như thanh niên trẻ mười mấy tuổi vô cùng linh hoạt tràn đầy
năng lượng, không đợi xe ngựa dừng hẳn, hắn đã từ trong xe nhảy ra, lảo
đảo một chút rồi bước về phía trước, thị vệ vội vàng bước tới đỡ lại bị
hắn hất ra:
“ Cút”
Thông thường, một nam nhân hấp dẫn
thường có ba tiêu chuẩn: quyền, tiền, và nữ nhân. Quảng Vũ vương Lý Thừa Hoành đối với quyền lực không hứng thú, dĩ nhiên hắn từng nằm mơ được
người dân tộc Thổ Phiên giúp đăng cơ hoàng vị, nhưng sau khi tỉnh mộng
hắn lại phát hiện ngôi vị kia cách hắn quá xa. Đối với nữ nhân hắn vốn
là có hứng thú, nhưng năm nay hắn đã sắp bảy mươi tuổi, vì để sống lâu
hơn một chút, cá tính này cũng nên bỏ đi. Duy chỉ có đối với tiền hắn
luôn chung tình chưa bao giờ bỏ qua, từ khi thiếu niên lúc hắn tận mắt
nhìn thấy tiền, cho đến hôm nay tiền quả thực được coi như sinh mạng thứ hai của hắn, vì tiền hắn thậm chí còn dám giết người phóng hỏa.
Hôm nay là ngày hắn rất tức giận, hắn vừa mới nhận được tin tức từ Quảng
Lăng, Trương Hoán đã niêm phong bốn gian cửa hàng của hắn ở Quảng Lăng,
chính xác là đã bóp chết sinh mạng thứ hai của hắn.
Trương Hoán
muốn lên ngôi, Lý Thừa Hoành từng nghĩ muốn làm tai mắt của hắn. Vì thế, hắn kiên trì làm người ủng hộ cho Lý Miễn, mãi cho đến khi hắn phát
hiện Trương Hoán không thấy hứng thú với việc hắn lấy lòng, lúc này mới
chính thức việc thần phục đối với Thái hậu.
Tuy nhiên hiện tại
hắn lại chủ động muốn gia nhập nhóm phản đối Trương Hoán, hơn nữa nguyện vọng này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi nếu cho hắn một con ngựa và
một thanh kiếm, nói không chừng hắn có thể cầm kiếm vọt tới Giang Đô đi
liều mạng với Trương Hoán.
Cừu hận che mờ hai mắt nên hắn không
nhìn thấy bên ngoài phủ Lý Miễn có rất nhiều xe ngựa, càng không nhìn
thấy trong một hẻm nhỏ cách đó mấy trăm bước có hai nam tử đang gắt gao
theo dõi xe ngựa của hắn, ngay sau đó liền viết vào quyển sách nhỏ trong tay: Quảng Vũ vương Lý Thừa Hoành.