Lý Thừa Hoành chân vừa bước vào cửa, không cần người thông báo, quản gia nhà Lý Miễn vội vàng đưa hắn vào nội phủ, một buổi sáng, dường như mọi
người đều giống như Lý Thừa Hoành, tức sùi bọt mép, trong đôi mắt của
hắn bắn ra những tia cừu hận lạnh thấu xương, đây quả thực giống như đúc vậy .
“ Vương gia, xin mời theo ta.”
Quản gia dẫn Lý
Thừa Hoành bước nhanh về phía cửa, chạm mặt với con trai lớn của Lý Miễn đang vội vã đi tới, suýt nữa va vào người Lý Thừa Hoành.
“ Nhị gia cũng tới ạ!”
Lý Bình vội vàng thi lễ với Lý Thừa Hoành.
“ Ngươi đi đâu vậy?”
Lý Thừa Hoành thấy hắn mặc trang phục đi đường, phía sau lại có người nhà khiêng mấy hòm xiểng, có chút kinh ngạc hỏi.
“ Phủ Thái Nguyên đồng loạt phát sinh án làm rối kỷ cương khi thi hương,
việc này liên quan đến vấn đề khoa cử năm nay, triều đình phái ta đi
Thái Nguyên nghiêm tra chuyện này, việc khẩn cấp, cho nên bây giờ ta
phải đi Thái Nguyên gấp.”
Lý Thừa Hoành nhướng mày, Lý Bình là
Lễ bộ Thị lang, chủ quan khoa cử năm nay, án lần này nằm trong phạm vi
quản hạt của hắn, có điều bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, lần này hắn đi,
Lý Miễn chẳng phải ít đi một phần trợ lực sao.
Lý Bình dường như hiểu tâm tư của hắn, khẽ mỉm cười nói:
“ Nhị gia tiến vào trong phủ sẽ biết, ta có ở đó hay không cũng chỉ là râu ria.”
Dứt lời, hắn hướng Lý Thừa Hoành chắp chắp tay rồi vội vã đi.
Lý Thừa Hoành nhìn bóng lưng hắn, mày nhíu lại, Lý Bình nói thế là có ý
gì? Xa xa hắn đã nhìn thấy phòng khách bên trong phủ, tựa hồ có bóng
người đi lại.
Lý Thừa Hoành chạy vào phòng khách, không khỏi vừa
mừng vừa sợ. Sợ là vì không ngờ tới sẽ có nhiều người như vậy, mừng là
vì nhiều quan viên đồng đạo như vậy, mọi người có thể cùng nhau gánh
chịu nguy hiểm, pháp luật cũng không làm gì được.
Trong thính
đường nội phủ có khoảng gần trăm người quyền quý tôn thất, bọn họ cứ ba
người tạo thành một nhóm đang nói về vấn đề Giang Đô đã phát sinh đại
sự, nói tới việc cảm thấy phẫn hận, quả đấm rất nhanh tung ra, hàm răng
cũng nghiến lên. Điều này cũng khó trách, từ năm Khai Nguyên, đường thủy mang lại cho Đại Đường thịnh thế, Giang Hoài trở thành nơi buôn bán
cường thịnh nhất. Nhất là Dương Châu, tấc đất tấc vàng, vô số các tôn
thất quyền quý chen chúc đi Dương Châu mở cửa tiệm, lợi nhuận về sau cứ
cuồn cuộn mà đến. Đường Huyền Tông từng ban lệnh nghiêm cấm quan lại mở
cửa tiệm ở Dương Châu, nhưng nghiêm cấm chỉ là diễn kịch, chẳng qua
ngoài miệng nói một chút, còn thực sự không thực thi gì cả. Đến thời Túc Tông hoàng đế lại càng tàn tróc thương nhân, nhưng đối với quan lại thì không hề đề cập gì, thậm chí sau khi ban hành chế độ buôn bán vận
chuyển muối, lại càng không cho phép thương nhân được vận chuyển muối.
Thép, trà, dầu, gạo hàng loạt các loại vật liệu đều phải có sự chỉ định
của quan viên mới được kinh doanh. Đến năm Khánh Trị mặc dù các điều
khoản mậu dịch đối với thương nhân là dân thường có phóng khoáng hơn,
nhưng quan lại lũng đoạn các hàng hóa mua bán đã thành khuynh hướng, đa
số các thương nhân bình thường chỉ có thể ăn một chút cơm thừa rượu cặn. Tuy nhiên hiện tại Trương Hoán lại chặt đứt con đường quan viên buôn
bán ở Giang Đô, đây chính là lợi ích trọng yếu của bọn họ, điều này
không khác gì một kiếm đâm xuyên tim. Mặc dù biết việc phản đối Trương
Hoán sẽ nguy hiểm vô cùng, nhưng sự phẫn nộ trong lòng đã che mờ lý trí
của bọn họ, chỉ cần có người đứng ra dẫn đầu phản đối Trương Hoán, bọn
họ sẽ toàn lực ủng hộ, huống chi ở đây có hơn trăm người, bọn họ lại đều là tòng phạm với nhau, nếu cùng gánh chịu nguy hiểm sẽ giảm bớt đi
nhiều.
“ Nhị thúc cũng tới.”
Đang ngồi một góc nói
chuyện, Lý Thân thấy Lý Thừa Hoành đi vào phòng khách, vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt, huynh đệ bọn họ ở Hà Đông, Thục Trung, Giang Hoài đều có mối làm ăn, ở Giang Đô cũng có vẻn vẹn năm gian cửa hàng, kích thước
cũng rất lớn, trong đó Ngô Việt đường chuyên bán hàng Ba Tư, đại đa số
hàng hóa đều mua bán trên biển, hàng ngày kiếm được vạn kim tiền, lợi
nhuận cực kỳ to lớn. Vài chục năm nay huynh đệ Lý Thân ở Quan Trung, Lạc Dương đã kiếm được mười mấy vạn khoảnh đất, nô bộc có khoảng ba vạn
người, đây cũng là do có tài lực mạnh mẽ ủng hộ.
Lần này Trương
Hoán lấy danh nghĩa quyên tiền, điều tra thuế để niêm phong năm gian cửa hàng của bọn họ ở Giang Đô, đồng thời cũng giam lại các khoản tiền tại
các cửa hàng tại Giang Đô, khiến cho bọn họ bị tổn thất hàng trăm vạn
lạng bạc. Mặc dù việc này không làm dao động căn cơ của họ, nhưng hành
động mạnh mẽ này của Trương Hoán lại khiến bọn họ lo sợ, còn chưa đăng
cơ đã tỏ ra dữ tợn như vậy, nếu vậy tài phú của bọn họ chắc chắn sẽ trở
thành thớ thịt trong tay Trương Hoán. Dựa vào suy nghĩ này mà huynh đệ
Lý Thân dứt khoát quyết định ủng hộ Lý Miễn phản Trương.
Lý Thừa Hoành thở dài:
“ Mọi người đều giống nhau, đến con thỏ nếu bị ép còn có thể cắn người,
vì lợi ích của chính mình, mọi người hãy cùng đoàn kết!”
“ Nhị thúc nói rất đúng!”
Bên cạnh truyền đến một loạt tiếng vỗ tay, sau đó Lý Miễn từ cửa hông đi
ra, mang vẻ mặt thư thái nở nụ cười, hắn cũng vừa mới biết được các hành động của Trương Hoán ở Giang Đô, không nghi ngờ gì đây chính là hành
động có liên quan trực tiếp nhất tới lợi ích ở Giang Đô. Ban đầu hắn chỉ tưởng rằng có hai, ba mươi người tới thì kế hoạch này đã coi như toàn
thắng, không nghĩ tới có gần trăm người, điều này khiến cho Lý Miễn nửa
mừng nửa lo. Tuy nhiên hắn cũng biết, mọi người phần lớn là đang nhất
thời xúc động phẫn nộ, có thể mấy ngày nữa sẽ giảm nhiệt tình, cho nên
vừa rồi hắn cùng Đoàn Tú Thực đang thương lượng, nhân lúc mọi người đang nhiệt huyết sôi trào cần phải mau chóng động thủ mới được.
Lý
Miễn để cho mọi người chào hỏi lần lượt, nhìn thấy đa phần người đến là
tôn thất, ngoài ra còn có một số lão quan đã về quê cũng rảnh rỗi tới
xem. Hăn bỗng nhiên thấy trong đám người có Vương Ngang, liền hớn hở đi
đến chào hỏi:
“ Ngay cả Vương các lão cũng tới rồi.”
Điền sản của gia tộc Vương Ngang phần lớn ở Tương Dương, năm đó Thôi Khánh
Công tiến công Tương Dương đã bị loạn dân cướp bóc một lần. Sau này
Trương Hoán khi vừa chiếm lĩnh Tương Dương lại tiến hành thanh tẩy lần
nữa, Vương gia ở đất Tương Dương đã bại lụi, cũng may mà còn có ba cửa
hàng cùng một đội tàu chuyên chở ở Giang Đô, nhất là đội tàu chuyên chở. Năm đó trung thành cùng Vương gia vận chuyển ở Giang Hoài, đã trở thành một đội tàu số một trong vận tải đường thủy ở Giang Hoài, các loại
thuyền có hơn năm trăm chiếc. Chính nhờ có đội tàu cùng các cửa hàng này mang đến lợi nhuận khổng lồ mới có thể miễn cưỡng duy trì các khoản chi tiêu to lớn trong Vương gia phủ.
Hiện tại, tài lộc cuối cùng của Vương gia cũng đã bị cắt đứt, thù mới hận cũ, khiến Vương Ngang dứt
khoát đến tham dự nhóm người phản đối Trương Hoán. Nhưng hắn không muốn
xuất đầu lộ diện, vừa đến liền núp trong góc xem mọi người, không ngờ
lại bị Lý Miễn nhìn một cái liền phát hiện ra, lời vừa nói khiến mọi
người cùng nhau nhìn về phía hắn.
Vương Ngang bất đắc dĩ, đành phải chắp chắp tay hướng về phía Lý Miễn, cười xấu hổ nói:
“ Ta cùng mọi người đều phẫn hận việc kia, mọi người cùng chí hướng, cần chiến đấu bảo vệ lợi ích của chính mình.”
Lý Miễn vừa nghe vừa gật gật đầu, hắn bước lên phía trước, vung tay lên cao giọng nói:
“ Xin các vị yên lặng.”
Trong thính đường nhất thời yên tĩnh lại, hơn trăm ánh mắt đều nhìn chăm chú
vào Lý Miễn, trong thính đường chỉ có thanh âm của Lý Miễn dõng dạc vang lên.
“ Các vị cũng đều thấy được, lần này Trương Hoán gây ra sự
kiện ở Giang Đô, ta cho đây là mưu đồ đã lâu của hắn, các vị có nghĩ tới không, tại sao hắn lại muốn niêm phong cửa hàng, có thật là vì nạn dân
không? Không! Không phải, là hắn mượn danh nghĩa giúp nạn thiên tai để
thu liễm tài phú, để bù đắpcho chi phí quân sự khổng lồ của hắn, để
chuẩn bị cho công cuộc Tây chinh của hắn. Trong khi những người như
chúng ta không quyền không thế chính là mục tiêu hạ thủ của hắn, biết vì sao không? Bởi vì hắn họ Trương, hắn căn bản cũng không coi mình là tôn thất Lý thị, bây giờ hắn niêm phong cửa hàng của chúng ta. Bước kế tiếp hắn sẽ tịch thu đất đai của chúng ta. Để bảo vệ mình, chúng ta chỉ có
thể đoàn kết lại ngăn cản hắn đăng cơ, ta Lý Miễn nguyện ra mặt dẫn dắt
mọi người đấu tranh.”
Lời nói của Lý Miễn giàu tính kích động,
bén nhọn đâu sâu vào lòng những kẻ tôn thất không có quyền có thế này,
sau thế gia triều chính, bọn họ trên phương diện chính trị đã không có
quyền lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu vơ vét của cải. Bây giờ sau mấy chục năm, tài phú và đất đai của bọn họ để dành nếu bị Trương Hoán cướp mất, bọn họ làm sao cam tâm, làm sao lại bó tay chờ chết. Giọng điệu Lý Miễn cứng rắn, sau khi hắn nói xong Lý Thân liền vung tay hô to nói:
“ Không có người nào có thể cướp đi tiền tài của chúng ta. Đại Đường là
thiên hạ của Lý gia chúng ta, không tới phiên Trương Hoán tới chi phối.”
Lý Thừa Hoành cảm xúc mênh mông, hắn cũng đứng ra cao giọng nói:
“ Xin Lý Thượng thư phân phó, chúng ta có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, tuyệt đối không từ chối.”
“ Tốt!”
Lý Miễn trịnh trọng gật đầu, hắn nghiêm nghị nói với mọi người:
“ Ta đã có một phương án, cần mọi người xuất tiền xuất người.”