Giữa trưa, cửa Trường Nhạc của Thái cực cung mở ra. Một dám hoạn quan có việc ra khỏi cung chen lấn trước cửa cung nhận lấy giấy chấp nhận có
chữ ký của hiệu úy nhanh nhanh chóng chóng muốn đi ra ngoài. Lính gác
cửa cung cũng lười biếng, khi hoạn quan cầm giấy chấp nhận đưa ra thì họ cũng chỉ nhìn thoáng một cái rồi phất tay cho bọn họ đi ra. Điều này
cũng bình thường mấy ngày qua canh chừng cung điện trống không này khiến bọn lính cũng chán lắm rồi.
Liên tiếp bảy tám hoạn quan đi ra
ngoài, lúc này người đi ra là hoạn quan Phùng Ân Đạo, đây là lần ra khỏi cung thứ hai của ông ta trong ngày hôm nay, ông ta cảm thấp thấp thỏm
không yên.
“ Lão công công lại ra khỏi cung à?” Viên hiệu úy trực ca hôm nay đi tới cười hỏi.
Phùng Ân Đạo vội vàng giải thích: “ Ta có người nhà bị bệnh, đặc biệt được Thái hậu cho phép đi thăm.”
“ Thì ra là thế.” Hiệu úy cười cười, vung tay lên ra lệnh: “ Cho Lão công công ra.”
Phùng Ân Đạo cám ơn một tiếng rồi đi ra khỏi Hoàng cung.Hiệu úy từ phía sau
nhìn cái mũ của ông ta khẽ cười lạnh. Lúc này người chịu trách nhiệm
canh phòng cung Thái Cực là Lý Định Phương từ từ đi tới. Hắn liếc nhìn
Phùng Ân Đạo đang đi, đột nhiên hỏi: “ Hắn vừa đổi mũ sao?”
Hiệu úy cả kinh, thấy tướng quân tới tận đây. Vội vàng vòng tay chào theo
nghi thức quân đội nói: “ Thưa Đô đốc đây là lần thứ ba ông ta đổi mũ
trong ngày hôm nay.”
Lý Định Phương lắc đầu nhìn cái mũ trên đầu Phùng Ân Đạo khinh thường nói: “ Ngay cả chi tiết cái mũ đơn giản như
vậy mà bọn họ cũng không nghĩ cho kín đáo. Bọn họ có thể làm được việc
lớn gì sao?”
Nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi hiệu úy: “ Đã cho người theo dõi hắn chưa?”
“ Nội vụ ty đã cho ngườu theo dõi hắn.”
LysDDinhj Phương thấy có hai người cưỡi ngựa đuổi theo xe của Phùng Ân Đạo mới
nói tiếp với hiệu úy: “ Bắt đầu từ hôm nay, phiên trực từ một ngày hai
phiên chuyển thành một ngày ba phiên. Nói với các an hem không ai được
phép lười biếng.”
Lại nói đến Phùng Ân Đạo rời Hoàng thành. Ông
ta cũng không vội đi đến phường Vụ Bản đối diện Hoàng thành mà đi theo
đường Xuân Minh đi về hướng đông. Vòng vèo một hồi qua các cửa hàng rồi
đổi xe ngựa khác về phường Vụ Bản. Phải đi mất nửa canh giờ mới đến cửa
phường. Phùng Ân Đạo mới yên tâm di vào phường Vụ Bản. Ông ta không biết vẫn có hai con ngựa theo dõi sát sau chiếc xe ngựa của ông ta.
Kể từ hai mươi mấy ngày trước khi ông ta lần đầu tiên đi gặp Lý Miễn thay
Thôi Tiểu Phù. Ông ta đã biết THôi TIểu Phù đã quyết tâm đấu một trận
với Trương Hoán rồi. Lúc này ông ta không khuyên Thôi Tiểu Phù nữa mà
hết lòng giúp nàng mọi việc. Cùng lắm là ông ta chết vì chủ nhân của
mình.
Địa điểm gặp mặt không phải trong phủ Lý Miễn mà là một
phòng tra gần phủ Lý Miễn. Nơi đây là nơi Lý Miễn bố trí cho các cuộc
gặp mặt bí mật. Phùng Ân Đạo đi lên lầu hai, chọn một phòng rồi ngồi
xuống. Người liên lạc lập tức chạy đi thông báo với Lý Miễn.
Phùng Ân Đạo sai người đi nấu một bình trà. Hơi nôn nóng ngồi uống trà chờ
đợi. Buổi sáng hôm nay ông ta đã đến gặp Lý Miễn biết được tin tức
Trương Hoán chiếm được Quảng Lăng, tạo ra sự kiện Giang Đô. Thôi Tiểu
Phù lạp tức ý thức được là cơ hội đã đến. Nàng ngay lập tức chỉ thị Lý
Miễn nắm bắt cơ hội này. Vì thế Nàng viết một bức thư riêng hiệu triệu
tôn thất vì tôn nghiêm của vương triều Lý thi mà chiến đấu.
Phùng Ân Đạo uống xong một chén trà thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước
chân. Rồi cửa phòng được mở ra. Lý Miễn vôi vã đi vào, thi lễ với Phùng
Ân Đạo nói: “ Để Phùng công công đợi lâu rồi.”
“ Không dám!” Phùng Ân Đạo vội vã đứng lên đáp lễ.
“ Là ta đã quấy rầy thượng thư rồi. Sự việc này thái hậu rất coi trọng. Người lệnh cho ta chờ thượng thư hồi âm.”
Vừa nói, ông ta vừa bỏ mũ xuống kéo đường chỉ ra ,. rồi rút ra một bức thư
đưa cho Lý Miễn nói: “ Thái hậu lệnh cho ta hôm nay phải chờ thượng thư
hồi âm mới chở về cung.”
Lý Miễn cẩn thận khóa trái cửa rồi trải rộng tấm lụa ra bàn, cẩn thận đọc một lần. Đôi mày ông ta bỗng nhíu
chặt.Thôi Tiểu Phù lệnh cho ông ta liên lạc với các tôn thất và quan
viên bị thiệt hại trong sự kiện Giang Đô. Muốn trước khi Trương Hoán về
kinh thì thây hoàng đế, ngăn cản Trương Hoán lên ngôi. Ở chiếu thư cuối
cùng Thôi Tiểu Phù viết ra hai lựa chọn cho tân hoàng. Một là Lý Dược
con của Lý Miễn người thứ hai là Quảng Vũ vương Lý Thừa Hoành. Nhưng
Thôi Tiểu phù viết tên hai người này có khác nhau.Lý Dược thì dùng nét
chữ to đậm, còn Lý Thừa Hoành thì dùng nét chữ mảnh, ý tứ rất rõ ràng là ưu tiên cho Lý Dược đăng vị.
Lý Dược là con thứ của Lý Miễn cũng là cha của đương kim tiểu hoàng đế Lý Mạc. Để cha lên làm hoàng đế thay con chưa có tiền lệ trong lịch sử nhưng không thể nói là không thể
được. Lý Miễn thở dài một hơi, sớm biết có ngày hôm nay cần gì phải dựng cháu mình làm hoàng đế.
Nếu là trước đây, Lý Miễn không chút do
dự về việc chọn con mình làm vua nhưng bây giờ ông ta không thể không
suy nghĩ xem con mình đối mặt với sự bức bách của Trương Hoán ra sao.
Khi vị hoàng đế này chỉ có tác dụng ngăn cản Trương Hoán lên ngôi, giống như Hán hiến đế thủa trước.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới lấy
một cái mũ giao cho Phùng Ân Đạo: “ Xin báo lại với thái hậu để cho ta
suy nghĩ một chút về nhân tuyển của người. Chậm nhất là ngày mai sẽ cho
người một câu trả lời chắc chắn.”
Phùng Ân Đạo đổi mũ, chắp tay nói với Lý Miễn: “ Được rồi, mai cũng vào giờ này ta sẽ đợi ở đây chờ Lý thượng thư đến.”
Những ngươi nhận được tin tức về sự kiện Giang Đô là những tôn thất quan lại
có cửa tiệm ở đó. Nhưng việc này rất nhanh chóng được lan triều khắp
nơi. Gần như tất cả các quan viên trong triều đều biết sự việc xảy ra
tại Giang Đô. Điều ngoài dự tính là đa số các quan viên lại tỏ thái độ
tán thành với việc này. Sự việc lần này khoongn hững cải thiện tình hình tài chính quẫn bách của triều đình. Mấy năm này vì tình hình tài chính
quẫn bách các quan lại trong triều đã ba năm không được tăng lương tiếng oán than dậy đất. Các quan to trông cậy vào Trương Hoán sẽ khác với các quan tiền nhiệm cho họ thêm phúc lợi. Cho dù không tăng thêm lương thì
cũng tăng tiền củi, tiền đi lại, phí nghỉ hè và các loại phụ phí khác! Ở Giang Đô hắn đã lấy được một khoản lới vậy tăng lương thì chưa biết thế nào chứ phúc lợi thì có hi vọng rồi
Mà nhìn từ góc độ của quan
viên triều đình, những quan viên xuất thân từ nhũng tầng lớp dưới thì
luôn có sự bất mãn với tôn thất Đại Đường. Đây là một đám ký sinh trùng, bọn họ không giúp gì cho đất nước suốt ngày vô ưu vô lo, không làm gì.
Lại dốc sức chiếm đoạt tiền tài đất đai bóc lột của tá điền nô lệ. Vùng
đất lập quốc của Đại Đường là Quan Trung số hộ nông dân chỉ chưa đến một phần mười năm Trinh Quán đây chính là nguyên nhân khắp khu vực Quan
Trung toàn dân đói.
Mà dù là Thôi Viên hay Bùi Tuấn cầm quyền thì bọn họ vẫn bỏ qua các việc làm của tôn thất. Gần như là lấy ích lợi về
tài chính để đổi lấy sự chấp tuận cảu tôn thất với thế gia triều chính.
Cho nên khi Trương Hoán ngầm sử dụng thủ đoạn tại Giang Đô truyền đến tai
vua và dân chúng thì không những quan viên không có vẻ gì sợ hãi mà
ngược lại nhiều quan viên lại thầm cảm thấy thống khoái. Thói đời là vậy “ Thù người nhiều của hận người giàu hơn mình”
Cùng với tiếng
chuông tan triều vang lên, trước cửa Đan Phượng nhanh chóng đông nghẹt
các quan viên. Mọi người chào hỏ nhau, hẹn nhau đi tửu lâu uống một
chút. Thôi Ngụ nhã nhặn từ chối lời mời nhiệt tình của mấy tên thuộc
cấp. Hắn đang nôn nóng vô cùng muốn trở về phường Tuyên Dương.
Hắn có một trực giác mãnh liệt là sự kiện Giang Đô sẽ là ngòi nổ cho sự biến đổi to lớn của Đại Đường.
“ Ngồi đi!” Thôi Viên cười híp mắt, bảo hắn ngồi xuống: “ Ngươi đến báo cho ta tin mừng gì đây?”
“ Đại ca đã nghe về sự kiện Giang Đô chưa!” Thôi Ngụ vội hỏi.
“ Tối hôm qua ta đã biết rồi.” Thôi Viên chỉ chỉ một bức thư do chim câu
đưa tới, cười nhạt nói: “ Ngươi quên rồi à? Ở Giang Đô chúng ta có mở
một cửa hàng đồ sứ.”
Thôi Ngụ ngẩn ra, hắn kinh ngạc vô cùng hỏi: “ Chẳng lẽ cửa hàng Thanh Hà đường của Thôi gia ta cũng bị niêm phong sao?
“ Không chỉ có Thôi gia chúng ta, của hàng minh châu Bạch Ngọc đường của
Bùi gia cũng bị niêm phong rồi. Có thể nói nghiệp quan ở Giang Đô lần
này bị tóm gọn. Hành động lần này của Trương Hoán là có mưu đồ từ trước. Ta không ngờ được hắn còn có đòn này.”
Thôi Viên không vì cửa
hàng của THôi gia bị đóng cửa mà cảm thấy nuối tiếc mà ngược lại với
hành động lần này của Trương Hoán lại có vẻ ủng hộ. Ông ta chấp chính
Đại Đường mười năm, cũng biết rõ nghiệp quan ảnh hưởng tiêu cực tới thực lực và sự phục hồi của Đại Đường ra sao. Nhưng ông ta không quyết đoán
trừ đi cái nọc độc này. Vậy mà Trương Hoán vừa mới nhậm chức đã lập tức
ra tay. Điều khiến THôi Viên thấy ngoài ý muốn đồng thời hết sức vui
mừng. Mình đã không nhìn nhầm người, hắn quả nhiên là một quân vương
quyết đoán.
Nghĩ đến đây Thôi Viên tinh thần phấn chấn. Ông ta
thẳng lưng dậy cười hỏi Thôi Ngụ: “ Ngươi thấy sự kiện Giang Đô lần này
thế nào?”