Thôi Ngụ suy nghĩ một chút liền nói: “ Em thấy lầ này hắn đi xuống phía
nam đến Quảng Lăng thật ra là kế “ Dục cầm cố túng” Hắn muốn đăng vị
nhưng lại không tìm được cớ liềm chủ động để Lý Miễn tạo cơ hội cho hắn. Hắn còn lo lực lượng của Lý Miễn không đủ nên cố tình tạo ra sự kiện sử lý nghiệp quan ở Giang Đô. Làm như vậy ép người của tôn thất ủng hộ Lý
Miễn.” Nói đến đây Thôi Ngụ thở dài một tiếng : “ Nếu em đoán không nhầm sợ rằng gió tanh mưa máu lại sắp xảy ra.”
Thôi Ngụ nghĩ tới
Thôi Tiểu Phù lần này trong tâm bão khó tránh tai kiếp ánh mắt có phần
ảm đạm. Nhưng Thôi Viên ngay từ ban đầu chưa bao giờ nghĩ đến Thôi Tiểu
Phù. Điều này cũng khó trách, nắm đó lúc Bùi Tuấn ra tay với Thôi gia,
nàng cũng không nghĩ đến đại ca mình. Ba anh em Thôi Viên, Thôi Khánh
Công , Thôi TIểu Phù đã sớm mỗi người một ngả đấu tranh quyền lực với
nhau khá tàn khốc rồi.
“ Em nói không sai chút nào, việc làm lân
này của Trương Hoán là điềm báo hắn sắp lên ngôi. Nhưng nếu em mới nghĩ
được như vậy thì cũng chưa nhìn đầy đủ rồi.”
Thôi Viên khẽ thở
dài một cái: “ Hành động lần này của hắn chính là muốn dùng thủ đoạn
cứng rắn thay đổi tệ nạn của Đại Đường đã có từ lâu. Sự kiện Giang Đô
lần này chỉ là sự dò xét. Hắn muốn cho Đại Đương cường thịnh nên nghĩ
biện pháp tốt, phương hướng cũng đúng. Ngươi lo lắng là hắn nóng vội
nhưng chuyện này thì hoàn toàn ngược lại.”
Thôi Ngụ không quan
tâm đến việc Thôi Viên lo lắng về tương lai Đại Đường. Ông ta quan tâm
chính là lần này Trương Hoán đăng vị thì ông ta đóng vai trò gì? Lần
trước đại ca nói là hết sức ủng hộ Trương Hoán đăng cơ. Nhưng làm thế
nào để vượt hơn Bùi Hữu đây mới là việc trăn trở của ông ta. Thôi Ngụ
vừa mở bức thư bồ câu mang đến đọc cẩn thận một lần, trầm tư một chốc
rồi nói: “ Sự việc Giang Đô xảy ra cũng có nghĩ là việc Sở gia đã được
giải quyết vậy hắn cũng sáp về Trường An.Với hành động của Lý Miễn mấy
ngày qua chúng ta phải làm gì bây giờ xin đại ca chỉ dạy.
“ Không cần làm gì cả, chỉ cần bỏ qua tất cả!” Thôi Viên không chút do dự đáp
“ Bàng quan?” Thôi Ngụ cảm thấy kinh ngạc, ông ta vội kêu lên: “ Nhưng mà lần trước ..”
“ Lần trước tình hình chưa rõ ràng, hiện tại tình thễ đã rõ.”
Không đợi ông ta nói xong Thôi Viên liền khoát tay cắt lời: “ Nếu như đến bây giờ hắn còn chưa bố trí xong tất cả thì hắn không phải là Trương Hoán
rồi. Nhưng đến hôm nay hắn chưa có lời nào với Thôi gia ta thì tất nhiên là hắn không hi vọng Thôi gia ta tham dự vào cuộc chính biến lần này.
Nếu chúng ta cố ý tham gia sợ rằng hắn không những không cảm kích mà
ngược lại sẽ nghi kỵ chúng ta. Cho nên biện pháp tốt nhất là yên lặng
thoe dõi tình hình.
Thôi Ngụ yên lặng gập đầu thi lễ với Thôi Viên: “ Em sẽ không quấy rầy đại ca nghỉ ngơi nữa, em xin cáo từ.”
Dứt lời, ông ta từ từ thoái lui ra ngoài cửa. Ông ta xoay người muốn đi lại nghe thấy đại ca cúi đầu dặn dò: “ Nhị đệ, chúng ta không nên chỉ chú ý đến việc trước mắt mà hãy nhìn xa một chút. Nên vì tương lai trăm năm
của Thôi gia mà suy nghĩ.”
Đang khi Thôi gia quyết định đứng
ngoài cuộc chính biến cung đình sắp tới. Bùi gia cũng tích cực chuẩn bị. Bùi Hữu nhận được mật thư cảu Trương Hoán trở thành ngoại thích của
hoàng hậu Đại Đường tương lai. Trước amwts vẫn là thế gia có địa vị
nhất, Bùi Hữu với thân phận Hữu tướng quốc đóng vai trò chủ yếu trong
cuộc chính biến lần này.
Đang lúc Bùi Hữu khẩn Trương vì việc
Trương Hoán lên ngôi, vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi thì tại phủ
Trương Hoán lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Ngày mùng ba tháng năm
vào buổi tối hôm Lý Miễn tổ chức họp tôn thất. Nửa đêm có thích khách
xông vào phủ Trương Hoán tấn công vào phòng Thôi Ninh giết chết hai chị
em thị nữ Minh Châu, Minh Nguyệt.
Ngay từ lúc trời bắt đầu sáng,
cả phường Vĩnh Lạc giống như trời sập. Cửa phường đóng chặt, tất cả các
lối ra vào đều có lính canh gác nghiêm ngặt. Chịu trách nhiệm bảo vệ
thành Trường An là đại tướng quân Lũng Hữu Cao Vân Sách. Tự mình điều
khiển, nhiều đội binh sĩ vào từng nhà lục soát. Từ các phường lân cận có tin thích khách đã bị trọng thương không thể thoát khỏi phường Vĩnh
Lạc. Rất có thể vẫn còn đang ở bên trong phường. Trong gió sớm, trên
đường cái dân chúng đổ ra khỏi nhà khá đông. Ngay cả khu vực phủ Lô Kỷ
tại phường Vĩnh Lạc cũng không ngoại lệ. Trừ Lô Kỷ không ra khỏi phủ còn lại các gia nhân, gia quyến cũng tạm thời ra khỏi phủ. Mọi người liên
tục suy đoán tình hình Trương Hoán bị đâm trong phủ như thế nào.
Mãi đến khi trời sáng rõ, binh sĩ lục soát tại góc Tây Bắc phường phát hiện trong bụi cỏ hoang gần ngôi miếu Vi Đà một tên thích khách. Nói đúng
hơn đó đã là một thi thể. Một thanh kiếm xuyên thấu bụng dưới của hắn.
Hắn chết do mất máu quá nhiều. Còn một tên thích khác không rõ tung
tích.
Vào tối hôm trước xảy ra một vụ hành thích vô cùng khủng
khiếp. Hai gã thích khách đã trà trộn thành công vào trong phủ của
Trương Hoán. Mục tiêu của chúng rõ ràng là nhằm vào hai con trai của
Trương Hoán.
Nhưng nơi ở của Lý Kỳ con trai cả của Trương Hoán
được bảo vệ nghiêm ngặt nên thích khách lại chạy ngược vào trong viện
của Thôi Ninh, giết chết ba tên thị vệ. Nhưng hôm qua đúng lúc Bình Bình đang ở trong phòng của Thôi Ninh nàng đã kịp thời phát hiện có thích
khách. Ác chiến xảy ra ở trong phòng, Bình Bình trúng bốn nhát kiếm, một thích khách cũng bị nàng đâm một kiếm xuyên bụng. Một gã khác định giết con thứ của Trương Hoán thì bị hai thị nữ thiết thân của Thôi Ninh là
Minh Châu, Minh Nguyệt liều mạng ngăn cản. Hai thị nữ này bị giết, vú
nuôi cũng bị trọng thương. Thôi Ninh sợ hãi cực độ đã hôn mê.
Trong phủ của Trương Hoán lúc này sợ rằng đến con ruồi cũng bay không lọt,
gần ngàn binh sĩ vũ trang đến tận răng khống chế từng góc phủ. Tối hôm
qua hiệu úy cùng mười binh sĩ nội phủ chịu trách nhiệm bảo vệ bị trói
ngoài cửa. Đại tướng Cao Vân Sách sắc mặt xanh mét đang tự mình tra hỏi
hiệu úy này.
Tối ngày hôm qua là vụ ám sát đầu tiên nhằm vào
người nhà của Trương Hoán. Sự phòng vệ trong phủ Trương Hoán không nghi
ngờ gì là đã có sơ hở. Có hơn ba trăm người bảo vệ nhưng thích khách vẫn ung dung đi vào nội viện. Hơn nữa lại còn vào tận trong phòng ngủ của
vợ Đô đốc giết người. Cao Vân Sách dù sao cũng không còn mặt mũi nào báo cáo lại với Đô đốc của mình.
Ngoài cửa lớn không có tiếng nói
chuyện nào. Tiếng roi da vun vút trong không khí, tiếng roi đập vào da
thịt đen đét. Đã năm mươi mấy roi, Cao Vân Sách vẫn chưa dừng tay. Nhưng lửa giận trong lòng hắn càng ngày càng lớn. Hắn hung dữ nhìn tên hiệu
úy thất trách, mắt đầy lửa giận chỉ muốn chém hắn một đao làm hai mảnh.
Hiệu úy này cũng là một trong những thân binh của Trương Hoán, chưa quá hai
mươi tuổi, mặt vẫn còn vẻ măng sữa. Lúc này đầu của hắn gục xuống khuôn
mặt đầy máu tươi, trên người máu thịt tơi bời. Tối hôm qua đúng là hắn
đã sơ xuất khi đội vệ binh đến nhận ca của đội vệ binh trước đã kéo dài
khá lâu. Thích khách yên ổn xông vào phòng cảủa Thôi Ninh giết chóc
trong một tuần trà, nếu không phải có Bình Bình liều chết bảo vệ thì mấy người trong phòng không ai có thể may mắn thoát nạn. Thôi Ninh và con
trai cũng sẽ chết.
“ Đại tướng quân, ngài đừng đánh nữa hãy giết luôn ta đi!” Viên hiệu úy trẻ tuổi hối hận thốt lên, hắn vô cùng yếu ớt rên rỉ.
“ Ta dĩ nhiên muốn giết chết ngươi!” Cao Vân Sách gầm lên mắng: “ Ngươi
cho rằng ngươi có thể thoát khỏi sự sử phạt của quân pháp sao?”
“ Còn các ngươi nữa.” Cao Vân Sách chỉ ngón tay vào gương mặt trắng bệch
của mấy binh mắng to: “ Giao ca trực kéo dài, các ngươi tưởng ta không
biết các ngươi làm gì à? Các ngươi dám tụ tập trong phủ đô đốc đánh bạc, các ngươi quả nhiên chán sống rồi.”
Hơn mười binh sĩ quỳ trên
mặt đất hai tay bị trói chặt ra sau lưng. Trong mắt họ hiện vẻ cực kỳ sợ hãi cũng biết rằng lần này khó toàn mạng rồi.
“ Phu nhân tới!”
Có người hô lớn. Bùi Oánh cũng mười mấy nha hoàn, hầu gái cùng đi xuống
đài, đi nhanh về hướng này. Cao Vân Sách lập tức ngừng đánh hung hãn
nhìn tên hiệu úy một cái rồi tiến lên làm lễ ra mắt phu nhân.
Bùi Oánh đến lúc này mới giật mình trấn định. Trong phòng Thôi Ninh toàn
những máu khiến nàng sợ gần như ngất đi. Nàng đã cưới Trương Hoán bảy
năm nhưng đây là lần đâu tiên gặp thích khách. Điêu này khiến nàng biết
rằng cưới Trương Hoán cũng là có sự nguy hiểm vô cùng đáng sợ ở phía
sau. Nàng cũng âm thầm cảm thấy may mắn cho mình vì đã đem con trai đi
cùng. Nếu con rai có bị làm sao nàng cũng không thiết sống nữa
“ Thuộc hạ tội khó tha thứ xin phu nhân xét xử!” Cao Vân Sách quỳ một chân xuống nhận tội trước Bùi Oánh
“ Cao tướng quân không nên tự trách. Xin hãy đứng lên đi! Xay ra việc như vậy ta biết không phải do lỗi tại ngươi.” Bùi Oánh thở dài lại nói: “
Nghe nói đã có tin của thích khách. Rốt cục thì hắn là ai?”
“
Thưa phu nhân, một gã thích khách mất máu quá nhiều mà chết ở gần miếu
Vi Đà. Một gã nữa không biết tung tích. Thuộc hạ đã tìm rất cẩn thận.
Trên người tên bị giết không có bất kỳ đầu mối nào. Vụ án lần này thuộc
hạ đã chuyển cho Lý ty chính của nội vụ ty. Tình hình cụ thể thế nào
thuộc hạ cũng không biết.” Bùi Oánh gật đầu, nàng thấy mặt tên hiệu úy trẻ đầy máu tương, ánh mắt
đầy vẻ hối hận. Nghĩ tới hắn ta bình thường mang một khuôn mặt tươi cười nhưng hiện đang hấp hối. Trong lòng nàng không đành lòng liền nói với
Cao Vân Sách: “ Cao tướng quân, ta muốn xin tướng quân tha mạng cho bọn
họ được chứ!”
Cao Vân Sách do dự chốc lát mới nói: “ Thuộc hạ
không dám, nhưng bọn họ đã không theo quân kỷ nếu ta tha cho bọn hắn sợ
rằng không thể nào báo cáo lại với Đô đốc được.”
“ Đô đốc của
các ngươi thì để ta nói chuyện.” Nét mặt Bùi Oánh sa sầm lại: “ Ta chẳng bao giờ can thiệp vào quân vụ của các ngươi, càng chưa yêu cầu các
ngươi điều gì thái quá. Chỉ có lần này thôi, ngươi có đáp ứng không?”
Bùi Oánh có uy tín rất cao trong quân, hơn nữa nàng tương lai có thể làm
quốc mẫu của Đại Đường, Cao Vân Sách sao dám cãi lại. hắn không dám nói
câu nào vội phất tay với binh sĩ hai bên nói: “ Phu nhân có lệnh, tạm
thời tha mạng cho Vương hiệu úy. Miễn chức hiệu úy của hắn.”
Hắn lại chỉ vào hơn mười binh sĩ đã sơ suất nói: “ Mười lăm người này tạm
tha tội chết. nhưng tội sống không thể tha đem về quân doanh đánh mỗi
người trăm trượng.”
“ Đa tạ phu nhân! Đa tạ phu nhân tha mạng!”
Hiệu úy trẻ tuổi cùng hơn mười binh sĩ đầy nước mắt nói lời cảm ơn với
Bùi Oánh. Một đám binh sĩ cởi trói cho bọn họ rồi giải đến quân doanh.
Bùi Oánh nhìn bọn họ đi xa rồi mới nói với Cao Vân Sách: “ Nếu vụ án đã
chuyển giao cho nội vụ ty, vậy hãy để cho quân lính rút lui đi. Không
nên làm phiền dân chúng nữa. Chúng ta bị ám sát đã bất hạnh cũng không
nên để láng giềng bị dọa nữa. Trong phủ của ta cũng không cần nhiều binh lính canh gác như vậy, chỉ cần gia tăng canh gác là được.”
“ Thuộc hạ tuân lệnh!” Cao Vân Sách thi lễ một cái rồi vội vã chạy đi bố trí cho binh lính rút lui.
Bùi Oánh lắc đầu, rồi vội vàng đi vào trong nội phủ. Lên tiếng hỏi han công việc trấn an gia nhân. Thôi Ninh bị đâm một kiếm vào bắp chân máu chảy
khá nhiều. Sức khỏe cực kỳ yếu, hơn nữa nàng đã bầu gần bảy tháng giữ
được đứa bé mới là việc cần kíp.
Còn Bình Bình, nàng liều mạng
chống lại thích khách, bị trọng thương. Ngay như thầy thuốc cũng khó giữ được tính mạng cho nàng. Bùi Oánh lại càng đau lòng vì nàng. Vốn nàng
luôn thành kiến với việc Bình Bình luôn đem kiếm bên người không chỉ một lần chỉ trích nàng. Nếu không phải Bình Bình bướng bỉnh không chịu bỏ
kiếm thì tối hôm qua hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Sân viện của Thôi Ninh đã bị vây chặt. Thi thể của hai chị em Minh Nguyệt, Minh châu đã được đưa vào chùa xin cao tăng siêu độ. Bùi Oánh xuyên qua một hành
lang đến nơi dưỡng thương của Thôi Ninh và Bình Bình. Vừa vào sân đã
thấy Kỳ nhi vui mừng chạy đến báo: “ Mẹ,Bình di tỉnh rồi, đang tìm thanh kiếm của di ấy!”
Bùi Oánh mừng rỡ, tối hôm qua thầy thuốc nói
với nàng. Nếu như Bình Bình không tỉnh lại trước buổi trưa thì sinh mạng thạt sự nguy hiểm. Bây giờ mới là buổi sáng nàng đã tỉnh lại sao không
khiến Bùi Oánh mừng rỡ được. Nàng nhẹ nhàng gõ vào đầu con trại mình một cái ra vẻ giận nói: “ Con chạy đến đây làm gì, mẹ không phải đã dặn con ở trong phòng viết chữ sao?”
“ Hài nhi đã viết xong, muốn đến thăm Nhị nương và Bình di, Nhị đệ nữa con cũng muốn thăm em.”
“ Nhị đệ của con không ở đây, bé ngoan, nghe lời mẹ, không nên quấy rầy
Bình di nghỉ ngơi.” Bùi Oánh gọi một nha hoàn tới. Lệnh cho nàng đưa con trai về phòng mình.
Bùi Oánh vội vã đi vào phòng bệnh của Bình
Bình. Còn chưa vào đến phòng đã nghe tiếng Bình Bình yếu ớt nói: “ Các
ngươi biết không? Hai thích khách kia kiếm pháp rất lợi hại nhưng bọn
chúng khinh địch dám coi thường cô nãi nãi ta. Kết quả cuối cùng bị ta
dùng một chiêu “ Chức nữ đầu toa” đâm xuyên bụng. Đáng tiếc kiếm của ta! Ui hai ngươi mau đi về hậu viện tìm xem, có thể hắn vứt lại thanh kiếm
sau ngọn giả sơn. Nếu tìm thấy ta sẽ cho mỗi người năm quan tiền.
BùiOanhs vừa bực vừa buồn cười. Bị thương nặng như vậy còn nói liên tục như vậy. Nàng đi vào phòng liền cười nói: “ Lâm nhị tiểu thư, vết thương của
ngươi thế nào rồi?”
Hai nha hoàn hầu hạ đang xuất thần nghe Bình Bình kể chuyện ngày hôm qua. Bỗng nhiên phu nhân đi vào khiến hai người sợ đến giật nảy mình. Vội vàng quỳ trên mặt đất: “ Tỳ nữ có tội!”
Bùi Oánh lạnh lùng liếc các nàng một cái: “ Ta dặn các ngươi thế nào. Bình
cô nương tỉnh lại lập tức gọi thầy thuốc. Các ngươi không làm lại ở đây
nghe kể chuyện. Nếu tính mạng của Bình cô nương có làm sao các ngươi có
chịu trách nhiệm nỗi không?”
“ Đại tỷ không nên trách các nàng ấy, là ta không cho các nàng đi tìm thầy thuốc, ái ui!”
Bình Bình muốn ngồi dậy nhưng động đến vết thương khiến nàng đau đến đổ mồ
hôi lạnh. Bùi Oánh vội vàng ấn nàng lại: “ Muội không nên cử động!”
Nàng lập tức quay đầu lớn tiếng quát: “ Các ngươi cò không mau gọi thầy thuốc đến đây!”
Hai nha hoàn sợ hãi chạy vội ra ngoài, Bình Bình kéo Bùi Oánh lại khẩn
thiết nói: “ Đại tỷ, ta bị thương ở chỗ không thể cho đàn ông nhìn thấy, thầy thuốc cũng không được.”
Bùi Oánh cười vỗ vỗ tay nàng nói: “ Muội yên tâm, ta làm sao lại không nghĩ tới điều này. Chữa thương cho
muội là con gái Vương ngự y, là nữ thầy thuốc giỏi nhất tại Trường An.”
Bình Bình lúc này mới yên tâm. Này bỗng nhớ tới một việc vội vàng nói: “
Thôi Ninh thế nào rồi, ta nhớ nàng ấy hình như cũng bị đâm một kiếm,
mong rằng không trúng vào bụng.”
“ Cô ấy chỉ bị chảy máu một
chút thôi, sức khỏe yếu đi nhiều nhưng không nguy hiểm đến tính mạng,
thai nhi cũng bình thường, cần nghỉ ngơi thật tốt.” Nới đến đây Bùi Oánh nắm tay Bình Bình ân hận nói: “ Tại ta không tốt, vốn không thích muội
mang kiếm, lần này nếu không phải có muội thật không biết trông vào ai.
Bình Bình ta xin lỗi muội.”
“ Đại tỷ nói gì vậy, xin lỗi ta gì
chứ, là ta nói mãi không sửa, ta mới là người đáng xin lỗi, thật ra
trong lòng ta luôn cảm kích tỷ.” Bình Bình nói đến đây mắt bỗng đỏ lên,
nàng cắn răng một chốc rồi nói: “ Thật ra ta còn giấu tỷ! Thanh kiếm kia là do Trương thập bát tặng ta, ta sợ mất nên luôn giữ ở bên mình. Hôm
qua thích khách kia mang đi, đại tỷ van tỷ hãy giúp ta tìm lại nó.”
Bùi Oánh kinh ngạc nhìn Bình Bình. Nàng không ngờ Bình Bình lại có tâm tư đơn giản như vậy.
Tin tức trong phủ Giám Quốc xuất hiện thích khách lập tức chấn động toàn
thành. Mặc dù không thể tìm kẻ chủ mưu đằng sau thích khách, nhưng rất
nhiều người đều đoán chỉ sợ chuyện này có liên quan với việc Trương Hoán tự làm tự chịu tại Giang Đô. Đây hiển nhiên là một vụ án giết người trả thù. Không cần đầu mối gì, ánh mắt của rất nhiều người đều không tự
giác quay về phía Thập Vương Trạch. Trong vô số sự kiện tại Giang Đô thì tôn thất ở đó đã chịu thiệt hại, bọn họ chính là kẻ hiềm nghi lớn nhất.
Đang lúc hoàng hôn, một chiếc xe ngựa dừng ở trước phủ Lạc vương. Lý Miễn
cúi đầu đi ra từ xe ngựa, một người thị vệ chạy nhanh lên bậc thang chắp tay với người gác cổng mà nói: “ Xin báo lại cho Vương gia, Lý Thượng
thư tới thăm viếng!”
Không đợi thị vệ nói xong, gia nhân trông
cửa đã sớm lao đi nhanh như chớp. Phủ Lạc vương chính là nơi ở của Tông
Chính Tự Khanh Lý Cầu. Từ sau khi sự kiện Giang Đô xảy ra, Lý Cầu cũng
mấy ngày không hề vào triều. Hắn vừa tức vừa hận mà ngã bệnh.
Nguyên nhân bị bệnh cũng giống như tất cả tôn thất, ba gian cửa hàng của hắn
tại Giang Đô bị niêm phong làm hắn tổn thất cực kỳ nặng nề. Hắn chịu
thiệt thòi hơn bất kỳ một ai trong tôn thất.
Ba mươi vạn lượng
hoàng kim của hắn để trong hầm ở cửa hàng nhà hắn tại Giang Đô không kịp vận chuyển về đã bị cướp toàn bộ. Đây chính là thu nhập phủ của hắn
trong ba năm, bao gồm tiền bán gạo từ ba mươi mấy cái Điền Trang, hơn
mười vạn khoảnh ruộng trong vài năm. Mấy năm nay hắn lần lượt đem hơn ba trăm vạn quan tiền vận chuyển đến Giang Đô để đổi thành hoàng kim. Lúc
trước tính toán năm ngoái sẽ vận chuyển về Trường An, nhưng bởi vì Trung Nguyên xảy ra chiến loạn mà bị lùi lại. Vào lúc hắn chuẩn bị tháng sau
bắt đầu vận chuyển thì lại đột nhiên bùng nổ sự kiện Giang Đô. Ba mươi
vạn lượng hoàng kim sắp xếp trong gần một trăm cái rương bị lấy đi không còn chừa lấy một lượng, ngay cả biên lai cũng đều không có để lại. Điều này làm cho Lý Cầu sao có thể không tức giận đến mê muội.
Lý Cầu nằm thẳng cẳng ở trên giường, hai mắt ngây ngốc nhìn chăm chú đỉnh màn. Thân hình mập mạp hai ngày này đã nhỏ đi trông thất. Ba mươi vạn lượng
hoàng kim đã không còn, tim hắn tựa như bị đao kiếm đâm vào mà đau đớn. “ Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu!” Đây là một câu nói mà hai ngày nay lúc
nào hắn cũng lẩm bẩm trong miệng .
“ Trương Hoán!” Lý Cầu nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên: “ Ngươi so với Thôi Tiểu Phù còn khốn kiếp gấp trăm ngàn lần!”
Lúc này, ở bên ngoài vọng đến tiếng bước chân rất nhỏ, chỉ nghe quản gia
của hắn đứng tại cửa nói nhỏ: “ Lão gia, Lý Thượng thư cầu kiến.”
“ Lý Thượng thư nào?” Đầu óc Lý Cầu đã rất trì trệ, ngay lập tức hắn không nhớ nổi Thượng Thư trong triều rốt cuộc là người nào.
“ Chính là đại nhân Lễ Bộ Thượng Thư Lý Miễn.”
“ Lý Miễn?” Lý Cầu ngồi phắt dậy, cơn chóng mặt trước mắt một hồi mới dần dần biến mất. Hắn liền lập tức nói với quản gia: “ Đưa Lý Thượng thư
đến bên trong thư phòng của ta, không thể sơ sót.”