Danh Môn

Chương 275: Q.3 - Chương 275: Hai đạo kỳ binh (2)






“ Tất cả do đệ tự xử lý!”

Đây là quyền hạn mà Chu cho hắn trước khi đi. Chu Tuyết Nhân liền giống như ác ma đã không còn bị trói buộc, hắn cứ theo bản năng phát tiết thú tính trong người. Trong thời gian ba ngày này, số nữ nhân bị hắn cưỡng gian rồi giết chết đã không dưới hai mươi người.

“ Các huynh đệ dốc sức lực! Đuổi kịp dân chạy nạn, chúng ta sẽ nghỉ hai ngày.”

Chu Tuyết Nhân tựa như lang sói kêu “ ngao” một tiếng, hắn vung nắm đấm nhìn về hướng phương xa. Trong đất trời mênh mông bị sương mù bao phủ, cách đó vài dặm phía nam dưới ánh nắng chiều dần dần tan đi hiện ra một bóng hình đen sẫm: đó là giáp ranh một cánh rừng rậm âm u.

Tên bay dày đặc như mưa rào, mạnh mẽ mà vô tình bay về phía đạo kỵ binh đang vọt tới trên đường lớn. Đột nhiên bị tập kích không có chút dấu hiệu nào, quân của Chu Thử đang trong cơn hưng phấn cực độ phảng phất lập tức sa vào vũng lầy địa ngục. Kẻ trúng tên cất tiếng kêu thảm thiết, chiến mã hí vang, đội ngũ đại loạn. Trong khoảnh khắc liền có gần hai nghìn kỵ binh trúng tên ngã xuống đất.

“ Lui về phía sau! Lui về phía sau!” Trong bối rối, Chu Tuyết Nhân vừa hô lớn vừa lấy lá chắn ngăn cản. Cánh tay phải đột nhiên đau buốt, một mũi tên đã bắn trúng cánh tay của hắn. Hắn kêu thảm một tiếng, mười mấy tên thân vệ bên người lập tức phi vọt lại dùng lá chắn tạo thành một bức tường hộ vệ cho hắn rút lui về phía sau.

Hắn cắn răng một cái, rút mũi tên từ cánh tay bị thương. Mũi tên có cũng ngạnh móc theo một mảng thịt máu chảy đầm đìa. Đau đớn kịch liệt cơ hồ làm Chu Tuyết Nhân bị ngất.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt chỉ thấy trên mũi tên có khắc ba chữ Lận Cửu Hàn.

Chu Tuyết Nhân bỗng nhiên hít một hơi lạnh, nơi này sao mà có quân của Trương Hoán?

“ Lui về phía sau!” Hắn lại một lần nữa điên cuồng gào thét một tiếng, giục ngựa quay đầu, chính mình bỏ chạy trước. Không ngờ vừa mới chạy không được trăm bước, một tướng quân hậu vệ hoảng sợ xông đến bẩm báo “ Đại Tướng quân, đường lui đã bị cắt đứt, quân địch ước chừng một ngàn ...”

Hắn nói còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đầu hắn bay lên, từ cổ họng máu phun cao một trượng. Chu Tuyết Nhân nổi giận một cước đá văng cả người hắn xuống ngựa hung tợn mắng: “ Một ngàn người mà khiến ngươi sợ vỡ mật sao?”

“ Chỉnh đốn đội ngũ phá ra ngoài để trở về!” Hắn lớn tiếng rít gào, quơ trường đao nhằm hướng bắc phi nhanh đi.

Chạy được hơn hai dặm đã đến đội ngũ cuối cùng thì Chu Tuyết Nhân ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy đầy đất đều là thi thể, kỵ binh cua mình xông ra phía ngoài như một lũ điên, làm sao mà cũng không thoát ra nổi một ai.

Không phải chỉ có một ngàn người, ít nhất có năm sáu ngàn quân lính bị chặn đường lui. Hắn bỗng nhiên phát hiện đúng là một đội quân quỷ dị. Xác thật chỉ có một ngàn người, nhưng nói bọn họ quái dị là bởi vì chúng đều là bộ binh, ai nấy đều thân cao tay dài. Trên người mặc trọng giáp mà xếp thành một hàng giống như một bức tường. Ngoài ra binh khí bọn họ là thứ mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Dài ước chừng hai trượng, hai lưỡi dài đáng ngạc nhiên, bọn họ cũng không xông tới phía trước mà chỉ đứng yên bất động, dựa vào eo lưng để dùng sức quơ lưới đao dài. Một khi kỵ binh của mình tới gần thì lập tức cả người lẫn ngựa đều bị chém thành mảnh vụn. Đội quân này quả thực chính là cơn ác mộng của kỵ binh.

Kỵ binh của mình sở dĩ không xông ra được đúng là bởi sự có mặt của một ngàn người này. Bên cạnh bọn họ chất đầy thi thể người và ngựa, máu chảy thành sông làm người ta thê thảm không nỡ nhìn.

“ Mạch Đao quân!” Một đại lão tướng có tuổi bên cạnh đột nhiên kinh hãi kêu lên thành tiếng.

Chu Tuyết Nhân thất kinh. Hắn nghe nói qua, trong loạn An Lộc Sơn thì Mạch Đao quân đã lập chiến công hiển hách rồi sau đó lại dần dần biến mất. Không nghĩ tới bây giờ lại thấy được.

Nhưng tình thế trước mắt đã không cho hắn suy nghĩ nhiều. Hắn bị trúng mai phục của quân đội Trương Hoán, thậm chí ngay cả quân địch có bao nhiêu cũng không biết. Đúng lúc này, một cánh ước ba nghìn kỵ binh hướng về phía hắn đâm vọt tới, chiến mã hăng say lao tới phía trước giống như cơn lốc, lao nhanh chém mạnh mãnh liệt, hung bạo hơn hẳn bão táp. Giáo dài, chiến đao đâm vào trên giáp phát ra tiếng kêu chói tai, tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên. Giữa đông đảo quân địch mở ra một con đường máu, đội kỵ binh này dũng mãnh vô cùng. Trên con đường máu đó nó dẫm đạp tất cả, áp đảo tất cả, đánh ngã tất cả để chia quân của Chu Thử ra làm hai. Cùng đội quân ngăn chặn phía trước vừa tiến lên khiến hơn ngàn người của Chu Tuyết Nhân bị vây quanh mấy vòng.

Chu Tuyết Nhân thấy quân tinh nhuệ của mình trước mặt bọn họ giống như bù nhìn rơm, hắn giận tím mặt thúc dục chiến mã, xách thương vọt mạnh tới nhằm chỗ xung yếu xuất của vòng vây.

Đối diện chỉ thấy một viên Đại tướng múa giáo xông đến, Chu Tuyết Nhân vung thương lên chắn, keng! Một tiếng vang thật lớn, cánh tay bỗng đau nhức, Thiết Thương rời tay mà bay lên trời.

“ Mùi vị của mũi tên thích chứ?” Chu Tuyết Nhân chỉ thấy một khuôn mặt nhe răng cười, lập tức một đao đón đầu bổ tới. Hắn đột nhiên cảm giác được chính mình biến thành hai người, tầm nhìn đột nhiên mở rộng

“ Giết! Một người cũng không tha.”

Cùng với cái chết của Chu Tuyết Nhân, cả chiến trường biến thành cuộc chém giết thiên về một bên. Quân Tây Lương hùng dũng giống hệt dòng thép mặc sức tung hoành, bọn họ đuổi theo, xông lên nghiền nát tất cả, trào lên phía trước, chém giết thẳng tay, nhát chém nhuần nhuyễn như chém vào bùn, bao nhiêu lực đều dùng hết. Quân Chu Thử kêu khóc, trong bóng đêm nhằm hướng cánh đồng bỏ chạy tán loạn tứ phía, thỉnh thoảng trượt chân ngã vào hố đất nằm bẹp, hoặc quỳ trên mặt đất khốn khổ cầu xin tha thứ, nhưng lại khó thoát khỏi cái chết.

Ước chừng một lúc lâu sau, cuộc chiến đấu rốt cục đã kết thúc. Cùng với một đám binh lính của Chu Thử cùng đường bị mấy trăm quân Tây Lương vây quanh đâm chém chí tử. Đến tận đây, một vạn quân tiên phong chỉ chạy thoát không đầy trăm người, còn lại toàn bộ bị giết chết, không có một người sống.

Cuộc chiến này mãi cho đến mấy năm sau còn có Ngự Sử buộc tội Lận Cửu Hàn lúc ấy không chấp nhận quân địch đầu hàng, thật sự là quá đáng tàn bạo.

Ngày hai mươi bảy tháng giêng, chiếc thuyền cuối cùng chở dân chạy nạn nhanh chóng rời huyện Trường Thọ. Cũng vào ngày đó, ngoại thành Tương Dương bị Thôi Khánh Công công phá. Vương Ngang mất ý chí chiến đấu dẫn ba vạn người đầu hàng Thôi Khánh Công. Thôi Khánh Công thuận tiện xuôi nam quy mô lớn. Nhưng tại huyện Nam Chương đã gặp quân chủ lực của Chu Thử phục kích, Đại tướng tiền quân Dương Hạo bỏ mình, quân Thôi Khánh Công do khinh địch đại bại, bản thân hắn cũng bị thương nên bất đắc dĩ lui về Tương Dương. Cùng lúc đó, mười vạn đại quân Trương Hoán cũng đã đến huyện Vĩnh Thanh, ba nhà hình thành cục diện giằng co.

Đúng lúc này, từ sào huyệt Nhữ Dương của Thôi Khánh Công lại truyền đến một tin tức làm hắn vô cùng khiếp sợ: Hoài Bắc phát sinh hỗn loạn.

Tiếu quận, nơi này là khu sản xuất lương thực chủ yếu mà Thôi Khánh Công khống chế. Lý Hoài Tiên thừa dịp cơ hội Thôi Khánh Công tây chinh mà phái con nuôi Lý Đức Khánh tiến sang đông cướp lấy mấy châu quận Thôi Khánh Công chỉ còn ít quân trú đóng. Nhưng khi cướp lấy quận Tuy Dương thì đã xảy ra một trận xung đột quy mô nhỏ cùng Đại tướng Chu Lễ mà Thôi Khánh Công để lại trấn thủ. Chu Lễ binh ít đành từ bỏ quận Tuy Dương lui về Tiếu quận. Nhưng Lý Đức Khánh cứ đuổi không buông tha, liên tục bám theo sau, tại phía bắc huyện Chân Nguyên đánh bại Chu Lễ, một trận chiếm lĩnh hai huyện Chân Nguyên cùng Tiếu huyện, Chu Lễ đại bại lui đến huyện Thành Phụ.

Tiếu huyện là kho lúa của Thôi Khánh Công. Ở chỗ này, Lý Đức Khánh ngoài ý muốn phát hiện khi Thôi Khánh Công cắt đứt thủy vận Giang Nam thì cướp được hàng trăm vạn thạch lương thực cùng năm mươi vạn quan tiền. Hắn lập tức phái người báo về Lý Hoài Tiên đồng thời mời cha nuôi đến tận nơi coi.

Nhận được tin tức Lý Hoài Tiên trước hết mừng rỡ, hắn vui vẻ quyết định đi đến Tiếu huyện chiêm ngưỡng trăm vạn thạch lương thực đồ sộ. Sau tết Nguyên Tiêu, hắn có một ngàn thị vệ bảo hộ đi tới Tiếu quận, Lý Đức Khánh thì tự mình ra trước huyện Chân Nguyên đi nghênh đón cha nuôi đến.

Trên một con đường tại phía nam huyện thành Chân Nguyên, Lý Đức Khánh cùng hai trăm tên thân binh từ phương xa chậm rãi đi đến. Giờ phút này, khóe miệng hắn mất đi nụ cười thân thiết ngày xưa mà trở nên lạnh lùng nghiêm túc, trong đôi mắt thậm chí còn mang theo một vẻ đau buồn.

Hắn đang nhớ lại chuyện cũ, bao nhiêu năm trước, khi hắn chỉ là một đứa con vợ kế có thân phận thấp kém nhất gia tộc lại được Gia chủ trọng dụng. Có điều là tại quận Kim Thành đánh một trận, hắn phán đoán sai lầm chó cùng rứt dậu đuổi bắt Trương Hoán. Cuối cùng lại trúng mai phục của Trương Hoán. Ba nghìn quân hoàn toàn bị diệt, chính mình mặc dù liều chết thoát được tính mạng nhưng cũng đã không mặt mũi nào quay lại gặp Gia chủ.

Từ sau trận chiến ấy, đứa con vợ kế Vi gia là Vi Đức Khánh đã đã chết, còn sống chỉ là một người nội tâm tràn ngập bi ai và tội nhân chịu tội với gia tộc. Hắn mai danh ẩn tích đi tới Sơn Đông, đồng thời nhập ngũ thành một tên tiểu tốt trong quân của Lý Hoài Tiên. Đổi tên là Lý Đức Khánh, đây gần như là một đường hy vọng để hắn sống, một hy vọng dường như xa vời. Ở trong một thế gia cường đại nhất thiên hạ, liệu hắn có thể lại tìm kiếm được một cơ hội dẫn đầu?

Hạ qua đông đến, năm này sang năm khác. Hắn cố gắng luyện võ, chẳng phân biệt được ban ngày hay đêm tối, cũng không ra khỏi quân doanh một bước. Ba năm vừa qua hắn thậm chí chưa bao giờ gặp một nữ nhân. Cứ như vậy, hắn luyện thành một thân võ nghệ cao cường, nhưng hắn vẫn là một tên tiểu tốt.

Cơ hội cho hắn xuất đầu lộ diện đến từ náo động. Thôi Khánh Công tách khỏi Thôi gia chạy về nam khiến cho hắn thấy được hy vọng. Hai năm trước, hắn một mình đột nhập đại doanh Trần Lưu của Đoàn Luyện quân, chính tay đâm Đoàn Luyện Sử cùng bảy tên trưởng quan chủ yếu, đồng thời đơn thương độc mã xông ra khỏi vòng vây khiến cho hai nghìn Đoàn Luyện quân không chủ mà tan. Thanh danh của hắn từ đó nổi lên rồi được Lý Hoài Tiên nhận làm con nuôi, đồng thời trở thành tâm phúc của lão.

Lý Đức Khánh, không! Chúng ta hẳn là gọi hắn Vi Đức Khánh. Trải qua bao nhiêu năm cô độc cùng đau khổ, hắn chưa bao giờ quên tội lớn của mình. Vi gia bởi vì hắn mà mất đi căn cơ, từ đó không gượng dậy nổi giống như là trong lòng hắn vĩnh viễn có một vết thương vô phương lành lại. Chỉ có chuộc lại tội nghiệt của hắn thì hắn mới có thể về đến nhà để gặp lại một lần bà mẹ đã vì mình mà chết đi.

“ Tướng quân nhìn kìa, doanh trướng đại soái!” Một người thân binh chỉ vào một chiếc lều lớn màu trắng dưới chân núi phía xa mà hô.

Vi Đức Khánh ngồi trên lưng ngựa yên lặng nhìn chăm chú vào doanh trướng phương xa. Ở phía tây doanh đó, con sông Oa Thủy như một dải ngọc uốn lượn chảy về nam. Một lúc lâu, hắn rốt cục hạ quyết tâm quay đầu lại căn dặn một người thân binh vài câu. Thân binh lĩnh mệnh lập tức quay đầu đi.

“ Đi! Chúng ta bái kiến đại soái đi.” Vi Đức Khánh lạnh lùng cười một tiếng, rồi giục ngựa nhằm hướng chân núi phi đi.

Lý Hoài Tiên chưa từng có cao hứng như bây giờ. Bọ ngựa rình ve, chim sẻ phía sau, Thôi Khánh Công tiến công quy mô Tương Dương đã mang lại cho mình cơ hội lớn như thế. Con nuôi hắn lại thoải mái đánh bại danh tướng thứ hai Chu Lễ trong Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Thôi Khánh Công. Lại đoạt được trăm vạn thạch lương thực, tin này đối với Lý Hoài Tiên luôn luôn khốn khổ vì lương thảo không đủ chẳng khác gì tin vui ngày Tết.

Lý Hoài Tiên hứng thú bừng bừng đứng trong doanh trướng coi bản đồ. Sau khi chiếm đoạt Tiếu quận sẽ lập tức tiến công sang đông, gấp rút chiếm đoạt ba quận Hạ Bành, Lâm Hoài và Đông Hải trước khi Thôi Khánh Công kết thúc chiến dịch Tương Dương. Như vậy, địa bàn của mình liền mở rộng đến tám quận, đủ để chống lại bất cứ một phương thế lực nào. Giai đoạn mình ẩn giấu thực lực nhiều năm qua cũng có thể kết thúc.

Lý Hoài Tiên dùng ngón trỏ thô kệch nhẹ nhàng gõ gõ vào Bành quận ( ngày nay là Từ Châu ), không khỏi lâm vào trầm tư. Ba quận phương đông có thể để cho con cả của mình đi quản lý, mà Tiếu quận cùng quận Hoài Dương quận có thể để cho con thứ đến khống chế. Còn như con nuôi Lý Đức Khánh thì ở lại bên cạnh mình tốt hơn. Lần này hắn tự tiện tiến công Tiếu quận, dễ dàng thấy được hắn cũng cũng không phải người chịu nghe lời hoàn toàn.

“ Bẩm báo đại soái, Đức Khánh tướng quân đến.” Tiếng của thân binh bẩm báo cắt đứt ý nghĩ của Lý Hoài Tiên.

“ Lệnh hắn đi vào!”

Hắn ha hả cười đứng dậy, chỉ thấy màn cửa rẽ ra, dáng người khỏe mạnh của Lý Đức Khánh từ ngoài cửa đi vào. Hắn tiến lên một bước, quì một gối mà nói: “ Hài nhi nghênh đón phụ thân đại nhân tới chậm, vạn lần mong thứ tội!”

“ Con ta vô tội!” Lý Hoài Tiên cười ha hả đỡ Lý Đức Khánh đứng lên, trong nháy mắt tay của Lý Hoài Tiên đụng tới cánh tay, trong lòng Lý Đức Khánh đột nhiên dâng lên một loại dục vọng mãnh liệt. Lúc này, hắn có hoàn toàn có thể đưa Lý Hoài Tiên vào chỗ chết, nhưng lực khống chế do nhiều năm hình thành khiến hắn kiên quyết đè ý nghĩ này xuống.

Nhưng Lý Hoài Tiên đã là thân kinh bách chiến, hắn lập tức mẫn cảm nhận ra một tia sát khí toát ra kia của Lý Đức Khánh. Hắn lui về phía sau một bước, tay đè lên chuôi kiếm cảnh giác nhìn chăm chú đứa con nuôi của mình.

Lý Đức Khánh lại dường như không có cảm giác được, hắn đứng lên lắc đầu xấu hổ nói: “ Lần này vốn đã vây khốn Chu Lễ, có khả năng ra tay một lần là giết được. Lại không nghĩ rằng hắn có người thế thân, sử dụng kế kim thiền thoát xác nên sắp thành lại hỏng. Hài nhi thực sự không mặt mũi tới gặp cha.”

Lý Hoài Tiên lúc này mới hiểu được sát khí trên người Lý Đức Khánh là nhằm vào Chu Lễ, mà thực sự không phải là chính mình, hắn thoáng thả lỏng mà cười nói: “ Một Chu Lễ có chết hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là ngươi đoạt được địa bàn, cũng như được số lượng tiền lương khổng lồ như thế. Đây mới là đại sự làm cha cao hứng.”

Nói đến đây, hắn cẩn thận mà liếc nhìn Lý Đức Khánh rồi tiếp tục nói: “ Có điều, căn cơ lương thảo của Thôi Khánh Công bị chiếm. Hắn tất nhiên sẽ kéo quân về rất nhanh. Chúng ta binh lực không nhiều lắm, cho nên cha quyết định trong ba vạn quân của con thu hồi hai vạn để toàn lực phòng ngự Thôi Khánh Công. Con mang một vạn quân đến giữ ba quận Hạ Bành, có thể làm được không?”

“ Cha đã có lệnh, hài nhi muôn lần chết không chối từ!” Lý Đức Khánh dứt khoát nhanh nhẹn lấy kim lệnh bài trong lòng ra, đặt lên bàn mà không có nửa điểm chần chờ.

Lý Hoài Tiên nhặt kim lệnh bài lên đắc ý gật đầu. Thầm nghĩ: hoàn hảo, chính mình kịp thời thu hồi quân quyền của hắn nên không có gây thành hậu hoạ!

Đột nhiên, hắn dường như mơ hồ nghe thấy phương xa có tiếng chém giết, sắc mặt hắn đại biến, lớn tiếng quát hỏi: “ Có chuyện gì?”

Sắc mặt Lý Đức Khánh cũng trở nên trắng bệch, nói thất thanh: “ Nguy rồi. Đây nhất định là dấu hiệu Mã Đại Duy từ xa đến cứu viện Chu Lễ, con đi xem một cái!”

Nói xong, hắn bước dài muốn rời khỏi soái trướng, Lý Hoài Tiên sao có thể để hắn đi. Hắn hét lớn một tiếng “ Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Lý Đức Khánh đứng lại, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hắn lộ ra vẻ thống khổ. Hắn không muốn tự tay giết cha nuôi, thế nhưng …

“ Ta tới hỏi ngươi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lý Hoài Tiên hung hãn chăm chú nhìn hắn mà hỏi. Hắn căn bản là không tin viện quân của Mã Đại Duy đến.

Lý Đức Khánh thở dài. Hắn từ từ xoay người lại, bình tĩnh nói: “ Xác thực không phải là việc Mã Đại Duy đến cứu viện. Đây là con bố trí quân đội, kỳ thật cũng không có trăm vạn thạch lương thực cùng năm mươi vạn quan tiền. Đó chẳng qua là con sắp đặt để ngụy trang, chính là vì dẫn cha đến Tiếu quận.”

Lúc này, từ ngoài trướng truyền đến tiếng đánh nhau, đây là thân binh của Lý Đức Khánh cùng người của Lý Hoài Tiên giao đấu.

“ Được! Được! Hay cho một đứa con nuôi.” Lý Hoài Tiên hoàn toàn rõ ràng tất cả, tiến công Tiếu quận chính là cái bẫy mà Lý Đức Khánh tỉ mỉ xếp đặt, tất cả chính là vì hôm nay.

“ Lão phu đối đãi với ngươi như thế, đem ngươi từ một tên tiểu tốt từng bước thăng lên thành Tiền quân Đại tướng, lại còn nhận ngươi làm con nuôi. Không nghĩ tới ngươi cũng là đồ vong ân phụ nghĩa, đồ lòng lang dạ thú!”

Lý Đức Khánh đau buồn lắc đầu mà nói: “ Kỳ thật ta họ Vi, ta tên là Vi Đức khánh. Năm năm trước làm mất quận Kim Thành đành mai danh ẩn tích đi tới Sơn Đông, ta nên vì Vi gia chuộc tội. Điều này thật sự so sánh tánh mạng của ta còn quan trọng hơn, nhưng cha nuôi đối với ta đúng là ân trọng như núi. Con không báo được, chỉ có thể tạ tội!” Nói xong, hắn cắn răng một cái, từ giày rút ra một thanh Chủy Thủ sắc bén.

“ Ngươi muốn làm gì?” Lý Hoài Tiên rút trường kiếm ra chỉ vào hắn nói run run.

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Vi Đức Khánh giơ tay chém xuống cánh tay trái của mình. Máu tươi bắn ra bốn phía, bịch ! Một cái , cả cánh tay rơi trên mặt đất.

Vi Đức Khánh rên lên một tiếng, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn đứng không vững nữa, chân sau quỳ rạp xuống đất. Lý Hoài Tiên đầu tiên là ngẩn ra, hắn lập tức vui mừng. Cơ hội đến, hắn vung kiếm liền nhằm hướng đầu Vi Đức Khánh chém tới “ Tiểu tạp chủng, ngươi đi chết đi!”

Chính là, hắn lại chém không nổi nữa, hắn khó có thể tin nổi nhìn trước mắt. Một thanh Chủy Thủ sắc bén đã xuyên thủng cổ họng của hắn, trên bề mặt của nó còn chảy xuống máu của Vi Đức Khánh. Sức lực nhanh chóng biến mất, Lý Hoài Tiên nhẹ buông tay, kiếm rơi trên mặt đất.

Trong mơ hồ, hắn chỉ thấy Vi Đức Khánh nặng nề khấu đầu vái mình một cái, bên tai nghe được câu nói sau cùng trong cuộc sống của hắn: “ Cha! Con sẽ vì cha mà để tang, còn có hai người anh nuôi, con tuyệt sẽ không để bọn họ chết đau đớn.”

Ngày mười bảy tháng giêng năm Tuyên Nhân thứ bảy, Trần Lưu quân phiệt Lý Hoài Tiên nghe nói bị thuộc cấp Chu Lễ của Thôi Khánh Công phục kích tại huyện Chân Nguyên mà bỏ mình. Con nuôi Vi Đức Khánh chạy về Trần Lưu phất cờ báo thù cho cha tiếp quản quân đội của Lý Hoài Tiên. Hắn lập tức thống soái đại quân thẳng đánh thành Phụ Huyền, chỉ gần một ngày liền công phá huyện thành, tự tay giết chết Chu Lễ, đem đầu người cúng tế cha nuôi.

Ba quân cảm sự trung thành, ủng hộ hắn là người nối nghiệp Lý Hoài Tiên. Vi Đức Khánh lại nói mình là người cụt một tay cự tuyệt không nhận, muốn quyền tướng quân chuyển giao cho con cả của Lý Hoài Tiên ở Trần Lưu là Lý Đàm. Tướng sĩ ba quân quỳ xuống trong nước mắt, Vi Đức Khánh bất đắc dĩ mà nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.