Danh Môn

Chương 149: Q.3 - Chương 149: Huyện Thiên Bảo






Lúc này mọi người đều vỗ tay reo hò. Các nam nhân cười đùa ầm ĩ, đám nữ nhân và con trẻ nhảy xuống xe ngựa, hai tay giang rộng chạy về phía ngôi nhà của mình.

Đội kỵ binh không vào trong thành mà ở ngay cạnh tường thành, tìm một khu đất trống rộng bắt đầu dựng quân doanh tạm thời. Trương Hoán được Lý huyện thừa dẫn đường, cùng Bùi Oánh và hơn mười thân binh tiến vào trong thành Thiên Bảo.

Huyện thành rất nhỏ. Chỉ trong vòng thời gian uống cạn một chén trà là có thể đi hết một vòng thành. Trong thành chỉ có hai con phố giao nhau hình chữ thập. Một phố gọi là phố bắc, một phố gọi là phố đông. Nhà cửa trong thành chủ yếu là hình chóp nhọn, vật liệu chủ yếu là đá. Các ngôi nhà chi chít bên cạnh nhau, tuyết trắng bao phủ dầy bốn xung quanh trông cực kỳ sạch sẽ, yên tĩnh.

Lý huyện thừa đã thay đổi quan phục. Đầu hắn vấn khăn Đường mềm, mặc áo bào thêu màu tím thâm, tay áo chật, cổ tròn, thắt lưng màu xanh biếc, trên người hắn đeo một thanh đoản đao, chân đi giày da đen dù có hơi cũ, sờn nhưng đây là trang phục tiểu chuẩn của quan lại cửu phẩm Đại Đường. Ở một thành trấn biên thùy mà gặp quan viên Đại Đường khiến Trương Hoán có cảm giác rất thân thiết.

“ Đô đốc, bây giờ vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là lương thực. Mọi người vốn cũng tích trữ lương thực cho mùa đông nhưng mấy tháng trước có mấy thương nhân mua lương thực tới nói là có thể đổi lấy gạo. Kết quả bọn họ chở đi nhưng không thấy quay lại”.

“ Không có gạo mà để cho họ mang lương thực của mình đi sao?” Trương Hoán rất nghi ngờ điều này. Cho dù dân chúng nơi này rất lương thiện nhưng đó chính là lương thực cho mùa đông.

Lý huyện thừa thở dài rồi hắn chán nản nói: “ Chủ yếu là do trước đây Huyện uý đứng ra bảo đảm nên mọi người tin. Kết quả chính ông ta cũng tới quận Vũ Uy, bây giờ vẫn không có tin tức”.

Điều Lý huyện thừa lo lắng không phải vì dân chúng trong huyện không có lương ăn. Nếu thực sự không có lương ăn thì giết trâu, giết ngựa hay sẽ đi vào rừng đào rễ cây. Không phải trước kia cũng đã từng như vậy sao? Điều hắn lo lắng chính là nếu như huyện Thiên Bảo phải cung cấp lương thực nuôi dưỡng đội quân ba nghìn người này thì bọn họ không thể làm được.

Dường như Trương Hoán biết suy nghĩ của Lý huyện thừa, hắn vỗ vai Lý huyện thừa, cười nói: “ Ta tuyệt đối không làm chuyện mổ gà lấy trứng. Thế nhưng ngươi hãy nghĩ biện pháp thu lại tất cả lương thực dư thừa trong dân chúng, tiến hành chế độ phân chia, phải đảm bảo để bọn họ khoẻ mạnh thì họ mới có sức lực đi vào trong rừng tìm thức ăn”.

Lý huyện thừa thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe Trương Hoán nói hắn sẽ không động vào lương thực của dân chúng nhưng Trương Hoán lại yêu cầu hắn thu thập lương thực dư thừa trong dân chúng, mọi người đâu dễ mắc lừa lần nữa. Lý huyện thừa làm ra vẻ khó khăn nói: “ Tổ chức tráng hán vào rừng tìm thức ăn thì có thể được nhưng thu lương thực của dân chúng thì e rằng rất khó khăn”.

“ Nếu ngươi nghĩ biện pháp, ta tin tưởng nhất định sẽ làm được. Nếu như là được việc này, ta sẽ bẩm báo lên triều đình cho ngươi là huyện lệnh huyện Thiên Bảo”.

Lý huyện thừa đi chậm lại, hắn thoáng động tâm. Chính bản thân hắn đã năm mươi tuổi, làm chức huyện thừa này đã gần mười năm, không còn hy vọng gì nữa. Bây giờ nếu có thể làm huyện lệnh vậy cả đời này hắn không còn trông mong gì nữa.

Lúc này xe ngựa bi chạy tới bên cạnh Lý huyện thừa, nàng cười nói: “ Nếu như ngươi làm tốt, nói không chừng mấy năm nữa ngươi còn có thể trở thành Thứ sử quận Vũ Uý”.

“ Thứ sử?” Lý huyện thừa ngẩn người, dường như hắn không tin vào tai mình. Liệu có phải mình nghe nhầm không? Lý Song Ngư từ phía sau đi tới, hắn thân thiết vỗ nhẹ vào vai Lý huyện thừa nói: “ Ta cũng họ Lý, cũng xem như người cùng họ. Ta nói cho ngươi biết phu nhân của chúng ta chính là ái nữ của Bùi tướng quốc. Nếu phu nhân đã hứa với ngươi thì nhất định không thành vấn đề”.

“ Bùi tướng quốc” Đột nhiên Lý huyện thừa nhận ra vận mệnh của mình đã thay đổi. Hai mắt hắn bừng sáng một cách dị thường. Lúc này hắn không còn gì là già nua nữa, tinh thần phấn chấn, Lý huyện thừa nói to: “ Đô đốc, ty chức có cách làm được”.

Huyện nha ở cuối phố bắc. Trước cửa là một khoảnh đất trống. Mảnh đất này cũng coi như là quảng trường của huyện Thiên Bảo. Có rất nhiều người vừa mới vội vàng quay về nhà đã chạy ra đây bày tiểu quán. Trong nhà có thứ gì thừa đều mang ra đổi lấy lương thực mình đang cần gấp. Trên bậc thang một đám chim tước đang tìm thức ăn. Tuy thiếu lương thực nhưng không ai dám bắt chim tước.

Lý huyện thừa thấy Bùi Oánh có vẻ thích bầy chim tước đó, hắn liền bước tới cười lấy lòng nói: “ Đối với dân bản xứ, chim tước bay từ núi Tuyết Sơn tới, là sứ giả của nữ thần vì vậy dù thiếu lương thực nhưng không ai làm hại chúng”.

“ Ồ” Bùi Oánh nhìn những con chim nhỏ bé màu sắc rất đẹp mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ, càng nhìn nàng càng thích. Bùi Oánh cầm một nửa cái bánh lúa mạch xuống xe, bẻ nát tung cho chúng ăn. Bầy chim tước bay tới ăn không tỏ vẻ sợ hãi. Thậm chí có một, hai con chim còn bay tới tranh ăn trên tay nàng khiến cho Bùi Oánh cười khúc khích không thôi.

Trương Hoán đi lên bậc thềm, hắn nhìn dáng vẻ vui vẻ của Bùi Oánh bèn không để ý tới nàng nữa, hắn giơ tay vẫy Lý huyện thừa rồi đi vào huyện nha. Nha môn khá nhỏ, cũ nát, xây bằng gỗ và gạch, sơn đỏ đã long tróc. Một chiếc trống to treo bên trái nội đường, trên mặt trống thủng một lỗ to, trong khi đó dùi tróng không hiểu đã bị kẻ nào dùng làm thiêu hỏa côn ( dụng cụ dùng để châm lửa đốt bếp lò ở nông thôn ). Trương Hoán cẩn thận quan sát sau khi biết chắc tòa nha môn này sẽ không đổ ụp bất thình lình, hắn mới bước lên bậc thềm, đi vào nha môn. Trong màn ánh sáng mờ ảo, mặt đất gồ ghề, bàn xử án cũ nát,

gãy một chân, dùng một cái gậy chống, bên dưới còn kê hai tảng đá, trong giống như một quải trượng của một lão nhân ba chân, không còn vẻ uy nghi của triều đình, công đường đã biến thành thiên đường của nhện, khắp nơi là mạng nhện. Trong suy nghĩ của Trương Hoán, nha môn là uy nghiêm, oai phong, hai hàng nha dịch đứng cầm côn. Bên trên là gương sáng treo cao, bên dưới là một quan huyện lệnh thất phẩm đang ngồi. Nhưng huyện nha trước mắt hắn giống như một ngôi miếu sơn thần đổ nát, hương khói tiêu điều.

“ Ngươi là ai?” Ở chỗ cửa trong xuất hiện một phụ nhân còn trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tổi, dáng người thanh tú, phong cách có vẻ quý phái. Thế nhưng quần áo trên người sờn cũ, gương mặt xanh xao. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là do thiếu ăn. Phụ nhân nhìn Trương Hoán đầy vẻ nghi ngờ.

“ Vương phu nhân, đây là Trương Đô đốc, mới nhậm chức Thứ sử quận Vũ Uy. Mau tới tham kiến!” Lý huyện thừa vội vàng bước lên trước, hắn nói vẻ hoảng hốt. Hắn chỉ sợ phu nhân không biết phép tắc này đắc tội với Trương Hoán, hắn quay sang nói với Trương Hoán: “ Đây là phu nhân của Vương huyện lệnh bọn ty chức trước đây”.

Trương Hoán mỉm cười nhìn nàng. Theo lẽ thường thì sau đó sẽ là một màn ra mắt, “ phịch!” Vương phu nhân này quỳ xuống sau đo lê hai gối về phía trước, ôm hai chân hắn gào khóc nói: “ Cầu xin tướng quân cứu lão gia nhà ta”.

Thế nhưng không ngờ Vương phu nhân này vẫn đứng bất động, nàng lạnh lùng nhìn qua Trương Hoán, “ hừ” một tiếng nói: “ Ngươi chính là Trương Hoán đã bắt cóc nữ nhi của Thôi tướng quốc sao?”

Đột nhiên Trương Hoán giật mình kinh hãi. Chuyện này vô cùng bí ẩn. Tại sao nàng chỉ là phu nhân một huyện lệnh bé nhỏ lại biết? Hơn nữa giọng nói là giọng kinh thành rất lưu loát. Chẳng lẽ nàng cũng là nữ nhi của trọng thần sao?

“ Dương tam tỷ, là tỷ sao?” Đột nhiên ngay khi đó, Bùi Oánh ở phía sau đã nhận ra Vương phu nhân. Dường như nàng không tin vào mắt mình. Chẳng lẽ nữ tử xanh xao vàng vọt trước mắt nàng lại chính là một Dương Phi Vũ hào hoa phong nhã, tiếng đang danh chấn kinh thành sao?

“ Ngươi là?” Vương phu nhân cũng lờ mờ nhận ra Bùi Oánh rồi bất chợt sự xấu hổ xuất trên gương mặt nàng, nàng quay đầu chạy vào bên trong. Bùi Oánh chần chừ một lát rồi chạy đuổi theo: “ Tam tỷ, tỷ chờ một chút”.

Trương Hoán không giữ Bùi Oánh lại, hắn chỉ vội hạ lệnh cho Lý Song Ngư chạy theo. Bây giờ hắn đã hiểu được bảy, tám phần. Trương Hoán không khỏi thở dài. Xem ra nữ tử này đã bị gả nhầm chỗ. Nhưng hắn rất phân vân không tìm được lời giải vì sao nàng lại biết hắn bắt cóc Thôi Ninh?

“ Đô đốc, người này chính là Vương phu nhân muốn bán nha hoàn gom lộ phí. Ty chức không tìm thấy phu nhân. Thì ra phu nhân vẫn còn ở huyện thành” Hắn lại nói tiếp: “ Công phu trên giường của nữ tử này rất cao. Nếu Đô đốc có ý, ty chức có thể sắp xếp”.

Trương Hoán liếc nhìn Lý huyện thừa, cười nói: “ Muốn làm Huyện lệnh thì nhanh đi lo chuyện lương thực đi. Tối nay báo cáo ta biết”.

Lý huyện thừa trả lời rồi hắn vội vàng đi ra ngoài nhưng khi hắn mới đi ra tới cửa Trương Hoán đã gọi lại và bảo: “ Mấy ngày này nếu có ai tới mua, hay bán lương thực, hãy lập tức báo cho ta biết”.

Ban đêm, quân doanh của Trương Hoán đặt trong huyện nha. Dù phía trước huyện nha cũ nát nhưng hậu viện sau khi được thu dọn trong cũng không tới nỗi nào, tường bao quanh đầy đủ. Điều kỳ diệu hơn chính là ở đó còn đào một cái ao và hai hòn giả sơn.

Từ đó có thể thấy Vương huyện lệnh cũng là người tao nhã nhưng chỉ tiếc ông ta đã tới lầm chỗ, bị người Thổ Phiên bắt cóc, không biết sống chết thế nào.

Trong hậu viện có năm, sáu gian phòng, vốn là nơi ở của nhà Vương huyện lệnh và tôi tớ nhưng sau khi Vương huyện lệnh mất tích, Vương phu nhân đã cho đi hai đầy tớ nam, chỉ còn lại hai nha hoàn ở lại với nàng. Mấy gian phòng còn lại để không. Bùi Oánh ở một gian, mấy thân binh bảo vệ nàng ở trong hai gian bên cạnh.

Cánh cửa khép hờ, Trương Hoán khẽ đẩy cửa ra. Bùi Oánh và Vương phu nhân đang ngồi nói chuyện. Hai mắt Bùi Oánh hơi đỏ, ngấn lệ. Khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Vương phu nhân ngẩng đầu nhìn, thấy Trương Hoán bước vào, nàng vội vàng đứng dậy cáo từ Bùi Oánh, không chào Trương Hoán, vội vã cúi đầu bước ra ngoài phòng.

Trong phòng đốt chậu than vô cùng ấm áp. Bùi Oánh thu dọn một buổi chiều, thoáng chốc căn phòng đã có hương vị của phòng hoa. Chiếc chăn màu đỏ, tấm đệm màu đỏ, màn giường màu đỏ. Đâu đâu cũng thấy sắc màu vui tươi, thậm chí ở mặt sau của màn, ở một nơi bí mật còn treo hai chữ song hỉ nhỏ. Trương Hoán thầm cười nhưng cùng với đó là cảm giác ấm áp. Lúc này chưa bái thiên địa, chưa uống rượu giao bôi, Bùi Oánh đã coi mình như người vợ của hắn.

Khi Trương Hoán bước vào bên trong, hắn đột nhiên phát hiện ra có một tiểu nha đầu khoảng mười ba, mười bốn tuổi đứng cạnh, vẻ mặt xanh xao do thiếu ăn nhưng đôi mắt to, trông có vẻ lanh lợi. Có lẽ đây là một trong hai tiểu nha hoàn của Vương phu nhân. Tiểu nha hoàn thấy Trương Hoán đi vào phòng, vội vàng bước lên trước, cúi người thi lễ nói: “ Tỳ nữ Tiểu Thu tham kiến lão gia”.

Trương Hoán lấy một mảnh vàng lá ở trong túi ra đưa cho Tiểu Thu, cười nói: “ Đây là lễ gặp mặt, lui ra đi”.

Hai tay Tiểu Thu nâng miếng vàng lá, nàng chần chừ một lát rồi nhìn Bùi Oánh, thấy Bùi Oánh gật đầu với mình thì nàng cúi dạp người thi lễ sau đó từ từ lui ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa lại.

“ Này, vị nhân huynh này, vừa leo tường vừa hối lộ nha hoàn của ta. Muốn làm gì vậy?” Bùi Oánh đứng dậy, nàng tức giận đứng chắn lối đi của Trương Hoán, dáng điệu nàng giống như của một nữ cường đạo cản đường chuẩn bị cướp của vậy.

“ Trèo tường?” Trương Hoán gãi gãi đầu: “ Ta trèo tường của nàng khi nào?”

“ Ta không đồng ý đã tự nhiên xông vào phòng mới của ta sao?”

Trương Hoán ôm Bùi Oánh vào lòng, hôn môi nàng, cười nói: “ Nhưng tại sao ta lại cảm thấy đây chính là động phòng, không phải khuê phòng? Hơn nữa nàng đã là tiểu nương tử của người ta, nàng đáng phải ra ngoài nghênh đón mới phải chứ. Tại sao giờ nàng lại hung ác cản đường?”

“ Không phải ta đang nghênh đón chàng sao?”

Hai tay Bùi Oánh ôm cổ Trương Hoán, cánh tay áo rộng thùng thình của nàng dần dần tủ tụt xuống, lộ ra hai cánh tay trắng như ngọc. Bùi Oánh hôn cằm Trương Hoán cười quyến rũ hỏi: “ Chẳng lẽ chàng muốn một tiểu thư thế gia như ta phải quỳ trước cửa nghênh đón sao?”

Trương Hoán thầm rung động khi nhìn thấy đôi cánh tay ngà ngọc của nàng. Mấy ngày nay hắn bận việc nên giờ đây không kìm lòng được nữa. Bùi Oánh cảm thấy Trương Hoán đang thay đổi, nàng thoáng đỏ mặt. Bùi Oánh cười tươi, kéo tay Trương Hoán đi quanh phòng, đắc ý nói với hắn: “ Tất cả đều tự tay ta sắp đặt, chàng thấy thế nào? Đây là lần đầu tiên tự ta làm việc”.

“ Ừ! Rất đẹp” Trương Hoán trả lời chiếu lệ. Hiển nhiên lúc này tâm ý của hắn không để vào việc này. Trương Hoán lấy trong người ra một cái bình nhỏ, hắn cười giảo hoạt nói: “ Đây là thuốc trị thương. Ta rất khó khăn mới có được. Ta muốn đích thân mình bôi thuốc cho nàng”.

“ Cám ơn chàng!” Bùi Oánh xúc động khi thấy Trương Hoán suy nghĩ chu đáo cho mình nhưng rồi lập tức nàng hiểu rõ ý tứ của hắn. Gã lãng tử này không chịu nổi nữa rồi! Bùi Oánh xấu hổ đấm thình thịch vào ngực Trương Hoán nói: “ Chàng đúng là tên vô lại, ta lại còn cám ơn chàng”.

Trương Hoán quát to một tiếng, tay ôm ngực ngã xuống nhưng trong lúc đó tay hắn nắm tay Bùi Oánh kéo xuống, cả hai cùng ngã xuống giường.

Đèn tắt, màn màu đỏ chậm rãi buông xuống, ánh trăng êm dịu, trầm lắng. Câu chuyện tình yêu một lần nữa lặng lẽ xảy ra.

Không biết qua bao lâu, trong màn trướng dần trở nên yên tĩnh. Bùi Oánh, hai mắt nhắm nghiền, nằm sấp trên người Trương Hoán, vẫn còn đang chìm đắm trong men say tình ái. Trương Hoán hít thở hương thơm trên tóc nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc rồi dọc theo sống lưng nàng, trong lòng vô cùng cảm kích và yêu thương

“ Oánh nhi?'

“ Ừ”.

“ Ta hỏi nàng một việc”.

Bùi Oánh chậm rãi mở mắt hỏi: “ Chuyện gì?”

“ Rốt cuộc Vương phu nhân đó là ai? Sao nàng lại gọi là Dương Tam tỷ?”

“ Chàng hỏi cái này làm gì?” Bùi Oánh nghịch ngợm thổi râu cằm của Trương Hoán, cười nhỏ nói: “ Chẳng lẽ chàng cũng thích nàng hả?”

“ Đừng nói bậy! Ta chỉ có cảm giác là có lẽ nàng ta sẽ có ích trong tương lai”.

“ Ôi, nam nhân các người. Người ta đáng thương như vậy mà còn muốn lợi dụng người ta”.

“ Lợi dụng nàng ta cũng chính là giúp đỡ nàng ta. Hai bên đều có lợi. Tóm lại còn tốt hơn nhiều so với chuyện chết đói ở huyện Thiên Bảo này”.

Bùi Oánh nghe Trương Hoán nói cũng có lý, nàng ngồi dậy, mặc quần áo rồi lấy quần áo của Trương Hoán che người hắn. Nàng trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “ Tỷ ấy tên là Dương Phi Vũ, là nữ nhi của Đại lý tự thiếu khanh Dương Độ. Vì tỷ ấy là thứ nữ nên phụ thân tỷ ấy không coi trọng. Thế nhưng Dương tỷ chơi cổ cầm rất hay, dần dần có tiếng tăm ở Trường An. Phụ thân tỷ ấy muốn đưa tỷ vào trong cung. Dương tỷ không muốn nên mới cùng thầy dạy đàn của mình bỏ trốn. Mấy năm sau thầy dạy đàn bị quan phủ bắt và đánh chết, Dương tỷ nhảy sông tự vẫn, cuối cùng được Vương huyện lệnh huyện Thiên Bảo cứu sống, đưa tới huyện Thiên Bảo. Không lâu sau phu nhân của Vương huyện lệnh qua đời, Dương tỷ trở thành phù chính ( phù chính - thời xưa từ thiếp lên làm vợ ). Đáng tiếc gia cảnh không tốt, năm ngoái Vương huyện lệnh bị quân Thổ Phiên bắt, có lẽ lành ít dữ nhiều. Dương tỷ lại thành quả phụ”.

Nói tới đây Bùi Oánh thở dài nói: “ Khứ Bệnh, Dương Phi Vũ dạy thiếp chơi đàn, cũng coi như là một nửa sư phụ của thiếp. Chúng ta hãy tới cho Dương tỷ chút tiền, trợ giúp tỷ ấy một chút”.

“ Tặng cho nàng ta một ít tiền không có vấn đề gì. Vấn đề là nàng ta đã rời khỏi Trường An mấy năm, tại sao lại biết chuyện ta bắt cóc Thôi Ninh, ta thật sự rất khó hiểu”.

Bùi Oánh ngẩn ngơ. Nàng suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra được cái gì. Trương Hoán nhìn nàng nói tiếp: “ Nếu như nàng ta biết rõ những chuyện khác thì cũng chẳng sao. Khi ta bắt cóc Thôi Ninh, Thôi Viên giữ bí mật chuyện này. Người biết chuyện này không nhiều. Không nói nàng ta, chỉ sợ là phụ thân nàng ta cũng không biết. Trong khi đó nàng ta rời khỏi kinh thành mấy năm rồi lại biết rất rõ chuyện này. Nàng nghĩ xem đó là vì sao?”

Bùi Oánh chần chừ một lát rồi nói: “ Chẳng lẽ tỷ ấy đang gạt ta?”

“ Nhất định là nàng ta đang gạt nàng. Hơn nữa ta còn nghi ngờ một việc khác” Trương Hoán nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cười nhạt nói: “ Ta nghi ngờ nàng ta thật ra là nội ứng của Thổ Phiên. Có lẽ Vương huyện lệnh phát hiện ra điều gì đó nên mới bị nàng ta giết người diệt khẩu”.

“ Khứ Bệnh, chàng không nên vội vã kết luận như vậy. Dù sao hôm nay chàng mới gặp lần đầu tiên. Chàng vẫn chưa hiểu rõ. Nếu kết luận quá sớm thì chỉ e là chàng dựa vào ấn tượng đầu tiên chính là thành kiến của chàng”.

Bùi Oánh bừng một ly trà tới cho Trương Hoán, nàng cười nói tiếp: “ Còn nữa, người ta còn đặc biệt tặng chàng trà. Tuy là trà cũ của năm ngoái nhưng vẫn là thành ý của người ta., Chàng không tạ ơn người ta câu nào lại còn định khép người ta vào tội chết”.

Trương Hoán cầm chén trà, uống một ngụm rồi cười nói: “ Ta cũng chỉ đoán mà thôi, không có chứng cớ nào. Dù gì nàng ta cũng coi như là nửa sư phụ của nàng. Nếu nàng ta muốn rời khỏi Hà Tây, cần cho nàng ta bao nhiêu tiền thì nàng tự quyết định”.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ. Một tên thân binh đứng ngoài bẩm báo: “ Đô đốc, Lý huyện thừa cầu kiến”.

Lúc này Trương Hoán mới nhớ ra ban sáng hắn có bảo buổi tối Lý huyện thừa tới báo cáo. Quả thật lương thực là một vấn đề rất nghiêm trọng. Mặc dù trước mắt chưa lâm vào tình trạng khốn đốn, chờ tới khi xảy ra mới lo lắng thì khi đó đã quá muộn'.

“ Nàng đi ngủ sớm đi, lát nữa ta quay lại”.

Dù Bùi Oánh không nỡ để Trương Hoán đi nhưng nàng biết để nam nhân quá sa đà vào sắc dục chưa chắc đã là chuyện tốt. Nàng là thê tử của hắn, nên giúp đỡ để trượng phu của mình thành công, chứ không phải níu chân hắn. Bùi Oánh kéo tay Trương Hoán, hôn hắn một cái rồi mới để hắn đi.

Trương Hoán ra khỏi phòng, hắn vội vã đi qua hòn giả sơn, đi tới ao đối diện. Trương Hoán quay đầu nhìn phòng tân hôn của mình, hắn nhìn thấy bóng Bùi Oánh qua cửa sổ dán giấy màu đỏ, nàng đang vẫy tay với hắn. Trương Hoán mỉm cười, thầm nghĩ: đúng là một nữ tử thông minh.

Trương Hoán vừa quay đầu lại, đột nhiên hắn phát hiện có một nữ nhân rón ra rón rén đi tới cạnh phòng hắn. Trương Hoán vội vàng chạy tới hòn giả sơn, chăm chú quan sát. Người đó không ai khác không phải là Dương Phi Vũ sao? Lén lén lút lút trốn ở sau phòng mình làm gì nhỉ?

Trương Hoán chăm chú nhìn cho tới khi Dương Phi Vũ quay về phòng mình hắn mới cười lạnh lùng , quay người đi tới đại đường của huyện nha. Từ xa hắn đã nhìn thấy Lý huyện thừa chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong đại đường, dáng vẻ như có chuyện gì đó gấp gáp. Khi tới gần Trương Hoán nhận ra gương mặt Lý huyện thừa một nửa tím bầm, một nửa sưng vù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.