Danh Môn

Chương 148: Q.3 - Chương 148: Lều vải xuân sắc (2)




Lý huyện thừa vui mừng quay người, chạy đi sắp xếp. Lúc này Bùi Oánh lặng lẽ bước tới cạnh hắn. nàng nhỏ nhẹ khen ngợi Trương Hoán: “ Thiếp thật sự vui mừng khi chàng nghĩ ra nhường một nửa lều vải cho dân chúng”.

Trương Hoán vỗ vỗ gáy ra vẻ hối hận nói: “ Ta nhường lều vải cho bọn họ, còn ta ngủ ở đâu đây?”

Trương Hoán nhìn Bùi Oánh rồi đột nhiên hắn cười mập mờ nói: “ Thật sự không còn cách nào khác. Đêm nay hai người chúng ta chỉ còn cách ở chung với nhau”.

“ Đây là cái gì vậy? Thối quá!” Bùi Oánh nhéo mũi, cau mày nhìn vật đen sì trong chậu than hỏi: “ Đây là than củi hả?”

“ Đây là phân trâu bò khô. Than củi không có nhiều nên phải dùng tiết kiệm” Trương Hoán dùng kìm gắp than bỏ bớt phân trâu vào cười nói: “ Hàng ngày tiểu thư ở cũng với đống phân trâu khô này thì rồi cũng quen với chúng thôi”.

“ Ta phải ở cùng với đám phân trâu này bao lâu?” Bùi Oánh nhéo vào gáy Trương Hoán nói: “ Hãy để ta xem đống phân trâu này có gì tốt nào?”

Trương Hoán ngồi xổm trên mặt đất, hắn giơ tay ôm thân thể xinh đẹp của Bùi Oánh vào lòng, đặt nàng nằm ngang trước ngực mình.

“ Ai da! Chàng đó, to gan thật” Bùi Oánh không giãy dụa được nên đành phải giơ tay khẽ vả vào mặt Trương Hoán nói: “ Đúng là không biết xấu hổ gì cả. Dám chiếm tiện nghi của ta”.

“ Ngươi nghĩ rằng ta thực sự đi Tây Vực tòng quân sao?”

Trương Hoán cười nói: “ Ai nói vậy nhỉ? Nếu không phải muốn đi tòng quân, vậy đi theo ta tới đây làm gì?”

“ Đúng là một tiểu tử đáng ghét” Sắc mặt Bùi Oánh bỗng nhiên đỏ ửng, thân thể nàng dần dần buông lỏng ra, đôi mắt xinh đẹp trở nên say đắm. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt râu tua tủa trên cằm của Trương Hoán, thì thào: “ Hôn ta đi”.

Trương Hoán cúi đầu nhẹ nhàng mút đôi môi thơm, đầy đặn của Bùi Oánh, bàn tay hắn đặt trên gò núi đôi tròn đầy, quyến rũ của nàng, chậm rãi xoa nắn. Lúc này Bùi Oánh đã quên hết tất thảy. Hai tay nàng ôm chặt cổ Trương Hoán, đầu lưỡi thơm tho của nàng tinh tế quấy đảo giữa đôi môi của hắn, hơi thở nàng dồn dập, cánh tay yếu ớt của nàng đẩy bàn tay của Trương Hoán ra.

Lúc này dục vọng xuất hiện trong người Trương Hoán. Hắn hôn lên vành tai, cổ Bùi Oánh, bàn tay hắn dần dần di chuyển xuống dưới.

Lúc này Bùi Oánh đã hoàn toàn mê mẩn trong men say. Đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay Trương Hoán đang di chuyển tới nơi bí ẩn nhất của mình, Bùi Oánh vội vàng giữ bàn tay đó lại, thở hổn hển nói: “ Không! Khứ Bệnh, không được”.

Trương Hoán không để ý tới lời nói của Bùi Oánh, bàn tay hắn kiên quyết đột phá xuống dưới. Bùi Oánh cố gắng giữ tinh thần mình tỉnh táo, nàng cầm chặt tay Trương Hoán, nói vẻ vô cùng kiên quyết: “ Khứ Bệnh, không được”.

Trương Hoán bất động, giống như hắn đã bị giội một gáo nước lạnh. Dục vọng trong người Trương Hoán lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận, Trương Hoán ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: “ Bùi tiểu thư, xin lỗi”.

“ Khứ Bệnh, chàng bảo ta cái gì?” Bùi Oánh thầm lo sợ. Nàng ôm cổ Trương Hoán, hôn môi hắn, nói vẻ năn nỉ: “ Chàng chớ trách ta. Đợi khi chúng ta thành thân đã”.

“ Ta không trách ngươi”.

Trương Hoán cắt ngang lời nói của Bùi Oánh, hắn khẽ đầy nàng ra. Trương Hoán lặng lẽ đứng dậy nói: “ Ta đi xem các huynh đệ, nàng ngủ sớm đi”.

Nói xong Trương Hoán bỏ ra ngoài trướng. Bên ngoài không khí giá rét mà trong sạch khiến đầu óc Trương Hoán trở nên tỉnh táo. Trương Hoán thầm hối hận. Có chuyện gì với mình vậy? Mình có thể đồng ý với Thôi Ninh đợi động phòng hoa chúc thì tại sao lại hà khắc với Bùi Oánh vậy? Trương Hoán liếc nhìn vào trong trướng, hắn thấy Bùi Oánh vẫn ngẩn ngơ, không nhúc nhích, đôi mắt mọng nước mắt oan ức.

Đột nhiên Trương Hoán nhớ tới nàng vì hắn mà lưu lạc khắp nơi, suốt ngày chạy trốn, ngay cả một nam nhân cũng chưa chắc có thể chịu đựng được sự gian khổ đó. Nàng, một thiếu nữ khuê các con nhà quyền quý, thân thể yếu đuối nhưng lại chưa từng kêu vất vả, không oán hận bất kỳ ai, gương mặt nàng luôn tươi cười, luôn động viên hắn không được ngã lòng. Mối tình si, tình yêu say đắm đó sâu đậm biết nhường nào thế mà chính mình lại.

Ôi! Trương Hoán bực tức gõ đầu mình một cái, hắn dứt khoát quay người rón rén đi vào trong doanh trướng.

Trong trướng, Bùi Oánh vẫn ngồi bó gối như cũ. Đầu nàng gục hẳn vào hai đầu gối, hai tay nàng bụm mặt, nước mắt chảy ròng, đôi vai gầy khẽ rung rung. Tim Trương Hoán đau nhói, hắn quỳ gối xuống bên cạnh Bùi Oánh, vuốt tóc nàng nói: “ Oánh nhi, xin lỗi nàng. Lúc nãy ta thực xấu xa, giống như đống phân trâu, không thậm chí còn thối hơn cả phân trâu”.

Lúc này Bùi Oánh không không chế nổi lòng mình nữa, nàng nhào vào lòng hắn, đau lòng khóc oà lên. Trương Hoán vô cùng xấu hổ, hắn ôm chặt bả vai nàng để cho nàng phát tiết nỗi uất hận trong lòng.

Một lúc sau tiếng khóc của Bùi Oánh mới nhỏ dần, nỗi oan ức trong lòng như càng tăng thêm: “ Chàng chẳng biết nghĩ cho người ta gì cả. Ta suốt ngày cưỡi ngựa …”.

“ Ôi!; Trương Hoán vội vàng đỡ Bùi Oánh dậy, nhìn vào gương mặt lê hoa đái vũ của nàng, đau lòng nói: “ Tại sao nàng không nói cho ta biết? Ở chỗ nào? Hãy để ta xem nào”.

Bùi Oánh cười “ phì” một tiếng, hai tay nàng đấm loạn vào ngực Trương Hoán mắng yêu: “ Chàng đúng là đồ ngốc. Chỗ đó có thể cho chàng xem sao?”

Nói tới đây, Bùi Oánh đỏ mặt, quay đầu đi, không dám nhìn Trương Hoán.

Khi nhìn thấy nụ cười của Bùi Oánh, Trương Hoán mới thầm an tâm nhưng nỗi xấu hổ vẫn chưa tan biến. Trương Hoán thầm rung động, hắn ôm chặt Bùi Oánh, thì thào vào tai nàng: “ Đêm nay ta ôm nàng ngủ. Nàng để ta nhẹ nhàng âu yếm một chút xem nàng bị thương chỗ nào?”

Bùi Oánh ngượng ngùng gật đầu nhưng đột nhiên nàng nghĩ ra chuyện gì đó, bĩu môi nói: “ Vậy chàng hãy mang những phân trâu khô này ra ngoài. Ta không thích mùi thối này, ta thà bị lạnh còn hơn”.

Trương Hoán cười nói: “ Vậy được rồi, ta nên đi thôi”.

Bùi Oánh vội vàng ôm Trương Hoán, hốt hoảng nói: “ Không phải chàng là cái đó mà là thứ này”.

Trương Hoán cười ha hả, hắn vỗ vỗ tay Bùi Oánh nói: “ Để ta gọi thân binh mang chậu than ra ngoài”.

Bùi Oánh gắng gượng đứng dậy, cười nói: “ Chúng ta hãy ra ngoài một lát, chơ khi hết mùi thối, chúng ta hãy quay vào”.

Thời tiết ban đêm ở Hà Tây rất lạnh, mặt đất ngập trong tuyết sáng trắng lên trong màn đêm. Lúc này không có ánh trăng, bầu trời đầy sao, nhiều tới mức khiến người khác khó có thể tin được. Đêm đã rất khuya. Dãy núi Kỳ Liên Sơn mờ ảo, càng mênh mông, bầu trời sao bao la, bầu trời đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo.

Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, hắn dùng áo choàng dầy của mình quấn chặt Bùi Oánh vào ngực mình. Hai người ngồi dựa vào nhau, chậm rãi giục ngựa đi trong tuyết, vó ngựa đạp trong tuyết phát ra những âm thanh “ lẹp xẹp”. Xa xa là từng đống lửa một, dân chúng Hà Tây ngồi nghỉ qua đêm quanh các đống lửa, thỉnh thoảng tiếng cười, nói, ca hát truyền tới chỗ hai người.

“ Nàng thấy không. Bọn họ có cách sinh tồn riêng của mình. Chúng ta không cần phải lo lắng”.

“ Đúng vậy. Khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm, bi đát của bọn họ lúc ban ngày, trong lòng ta thực sự rất nặng nề nhưng bây giờ đột nhiên ta lại có cảm giác hy vọng”.

“ Chỉ cần có hy vọng là chúng ta vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Vào mùa xuân sang năm, ta sẽ phái người đi Trường An mua trâu cày và nông cụ, cho bọn họ thành lính truân điền, để người nhà bọn họ ở cạnh. Khi đó bọn họ có thể yên tâm bám trụ tại Hà Tây”.

“ Vậy còn chàng?” Đột nhiên bo cười khúc khích hỏi: “ Chàng có muốn đón nhận Thôi Ninh tới đây không?”

Trương Hoán ngẩn người rồi hắn cười gượng nói: “ Thì ra là nàng cũng biết”.

“ Đương nhiên ta biết” Bùi Oánh ngửa đầu ra sau, cười giảo hoạt nói với Trương Hoán: “ Khi chúng ta chia tay trên thuyền vào năm đó. Từ lúc đó ta luôn chú ý nhất cử nhất động của chàng. Chàng bắt có Thôi Ninh rồi lại hộ tống người ta trở về để chính mình bị bắt. Ta biết trong chuyện này nhất định có vấn đề. Sau đó ở bữa tiệc Khúc Giang Trì, Thôi Ninh nhận được mảnh giấy liền vội vã chạy đi.. Nhất định là đi hẹn hò cùng chàng. Sau khi chàng rời khỏi Trường An, Thôi Ninh trở nên gầy mòn, cả ngày trầm ngâm không nói. Chàng nói xem, ta có thể không biết sao?”

“ Nàng đúng là một tiểu yêu nữ. Giấu giếm làm khổ ta” Đột nhiên Trương Hoán nhớ tới lời thề của hắn với Thôi Ninh. Trương Hoán thở dài nhưng không nói gì nữa.

“ Thật ra chàng không cần thở dài. Người phải thở dài chính là ta”.

“ Vì sao?”

“ Bởi vì chàng quen biết ta trước nhưng lại thích Thôi Ninh, làm hại bản tiểu thư ta ngày đêm nhớ mong. Cuối cùng ta còn chịu nhiều khổ cực với chàng”.

Bùi Oánh càng nói càng tức giận, nàng hung hăng nhéo tay Trương Hoán một cái.

Tuy Bùi Oánh tức giận nói, Trương Hoán lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hắn ôm chặt Bùi Oánh vào trong lòng rồi nghiêng đầu dùng môi mình chặn miệng nàng lại

Lập tức thân thể Bùi Oáng trở nên mềm nhũn. Nàng giang tay ôm cổ Trương Hoán, ngửa đầu hôn Trương Hoán một cách say đắm.

“ Chúng ta quay về thôi” Trương Hoán thì thào vào tai nàng, hơi thở của hắn nóng hầm hập.

Bùi Oánh ngượng ngùng gật đầu, nàng tựa hẳn người vào lòng Trương Hoán.

“ Chàng vào đi!” Bùi Oánh đứng trong trướng lí nhí nói. Trương Hoán cúi đầu đi vào trong. Chậu than trong lều đã đổi thành than củi, ngọn đèn dìu dịu, ấm áp như gió xuân. Trên nóc lều có lỗ thông gió nên không có cảm giác khó chịu. Bùi Oánh đã rửa mặt xong. Nàng mặc một chiếc áo lót bó sát người, một chiếc quần hoa, phác hoạ những đường cong mềm mại, hấp dẫn, tóc nàng bỏ buông loà xoà trên vai, cả người toả hương thơm nhàn nhạt.

Bùi Oánh đã trải hai cái đệm giường trên thảm, một to, một nhỏ. Bùi Oánh chỉ vào cái đệm to nói: “ Bản tiểu thư thấy ngươi vô cùng chăm sóc con dân nên ân chuẩn cho ngươi qua đêm ở đây. Ngươi ngủ bên kia” Bùi Oánh cầm một sợi dây đặt giữa hai cái đệm rồi cười nói: “ Nơi này là biên giới Hán, Sở của chúng ta. Buổi tối ngươi không được vượt qua biên giới'.

Trương Hoán nhìn vẻ bận bịu như cánh chim nhỏ của Bùi Oánh thì không khỏi mỉm cười dịu dàng. Trương Hoán cởi áo ngoài, khoan khoái nằm xuống đệm, hắn gối đầu lên tay, liếc mắt nhìn Bùi Oánh, cười tủm tỉm nói: “ Nàng phải biết rằng cuối cùng Bá Vương cũng bị Lưu Bang diệt”.

“ Chính vì vậy chàng mới là Bá Vương, cuối cùng tự vận không chịu qua Giang Đông” Bùi Oánh cười đưa cái gối cho Trương Hoán. Khi đã chui vào trong chăn, Bùi Oánh còn nhô đầu ra nói: “ Chàng hãy thổi đèn đi. Hãy ngoan ngoãn mà ngủ, biết không? Không đúng. Không cho phép chàng có ý đồ xấu'.

“ Hay! Hay! Hay! Ta nghe lời nàng” Trương Hoán buồn bực nói. Trương Hoán thổi tắt đèn từ xa bằng hơi nóng ngột ngạt trong lồng ngực của mình. Trong trướng lập tức trở nên tối om.

“ Chàng ngủ rồi hả?” Đột nhiên Bùi Oánh giơ chân đạp Trương Hoán.

“ Nàng vượt qua ranh giới” Trương Hoán uể oải nói.

“ Bản tiểu thư có thể qua nhưng chàng thì không”.

Một lát sau Bùi Oánh lại đạp cho Trương Hoán một cước: “ Chàng không được ngủ. Phải chờ ta ngủ đã”.

“ Vậy tại sao nàng không ngủ được?”

“ Bên ngoài ồn ào như vậy, ta sao có thể ngủ được?”

“ Nhưng bên ngoài không có âm thanh nào”.

“ Ta mặc kệ dù sao ta cũng không ngủ được. Hay chàng kể mấy câu chuyện xưa nhàm chán đi. Bản tiểu thư nghe một lát rồi sẽ ngủ được”.

“ Nghe kể chuyện xưa” nghe Bùi Oánh nói vậy, tinh thần Trương Hoán phấn chấn hẳn lên, hắn chậm rãi thì thào: “ Ngày xưa có một toà trang viện đóng cửa đã mấy trăm năm, không có người ở. Một buổi tối”

Trương Hoán mới kể tới đây, đột nhiên mắt hắn nổ đom đóm. Bùi Oánh lại mới dùng đầu gối thúc hắn một cái đau điếng: “ Chàng đúng là tên vô lại, kể chuyện ma quỷ khiến cho ta sợ”.

Trương Hoán cười ha hả nói: “ Là nàng khai chiến trước. Đừng có trách ta” Nói rồi Trương Hoán giơ tay kéo Bùi Oánh sang đệm của hắn: “ Ranh giới Hán, Sở không còn hiệu lực'.

Điều kỳ quái là Bùi Oánh lại không giãy dụa mà nàng ngoan ngoãn trở thành tù binh của Trương Hoán. Nàng nghiêng người nằm với tư thế thoải mái: “ Ừ, ở chỗ này quả thực không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Ta mệt rồi, ngủ đi”.

Nàng muốn ngủ nhưng Trương Hoán lại không ngủ được. Quần áo của hai người rất mỏng. Bên dưới là chiếc đệm mềm mại, thân thể nàng mềm và nóng như lửa đốt. Trương Hoán thầm thở dài: Thật sự muốn chết!

“ Chàng vẫn không ngủ được sao?” Một lát sau đột nhiên Bùi Oánh lên tiếng hỏi.

“ Chàng hãy quay về bên của mình đi. Chàng nằm ngủ bên ta khiến ta thực sự không ngủ được”.

Đột nhiên Bùi Oánh quay người lại, ngón tay thon dài của nàng vuốt mũi Trương Hoán rồi nói nhỏ: “ Chàng đúng là đại ngốc”.

Lập tức Trương Hoán hiểu ý tứ của nàng, hắn không khỏi mở cờ trong bụng nhưng lại không dám quá vội vã. Trương Hoán nhẹ nhàng kéo người Bùi Oánh lại gần, cầm tay nàng nhỏ nhẹ hỏi: “ Hãy nói cho ta biết đùi nàng đau chỗ nào?”

Trong bóng tối, Trương Hoán cảm giác được bàn tay Bùi Oánh đang dần dần dẫn tay hắn lùi xuống, lướt trên quần nàng, tới một nơi cách đầu gối trái ba tấc: “ Vốn đã đóng vảy nhưng hôm qua không cẩn thận lại cọ vào yên ngựa”.

“ Đau không?” Trương Hoán nhẹ nhàng xoa vết thương của Bùi Oánh.

“ Không cưỡi ngựa còn được. Khi cưỡi ngựa đau kinh khủng”.

“ Nàng đúng là ngốc. Sao không nói với ta? Ngày mai ta bỏ một chiếc xe lương ra để làm xe ngựa”.

Hạnh phúc trào dâng trong lòng Bùi Oánh. Nàng ghé miệng hôn lên cái cằm lởm chởm râu của Trương Hoán nói: “ Chờ sang xuân, chàng hãy cầu hôn phụ thân ta đi”.

“ Phụ thân nàng đã hứa gả nàng cho ta”.

“ Cái … đó không tính. Đó là do hai người lừa gạt lẫn nhau. Ta muốn chàng thành tâm đi nói cho phụ thân ta biết là chàng muốn thành thân với ta”.

“ Nếu như phụ thân nàng không đồng ý thì sao?”

Bùi Oánh trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Quả thật nay thế này, mai thế khác, nàng biết phụ thân nàng rất khó đồng ý, thậm chí còn có thể chia rẽ hai người. Khi nghĩ tới một ngày bản thân mình có thể sẽ phải thuộc về một nam nhân khác, Bùi Oánh thầm lo sợ trong lòng, nàng ôm chặt tay Trương Hoán, chỉ sợ hắn bỏ đi.

Trương Hoán có cảm giác người Bùi Oánh đang run run, hắn hiểu suy nghĩ trong lòng nàng. Trương Hoán ôm chặt Bùi Oánh vào lòng, nhất quyết nói với nàng: “ Kiếp này, kiếp này, cho dù là ai cũng không thể cướp nàng khỏi ta. Ai dám chạm vào người nàng, ta sẽ chém bay đầu người đó”.

Bùi Oánh trở nên kích động. Đột nhiên nàng có cảm giác rằng nàng chỉ cần cả đời này được ở bên cạnh hắn, cho dù không có danh phận, coi như là vĩnh viễn sống ở một huyện nhỏ xa xôi này, nàng không bao giờ hối hận. Thân thể mềm mại của nàng dần trở nên nóng bỏng như ngọn lửa, hai tay nàng ôm cỏ Trương Hoán, hôn hắn nồng nàn. Giây phút này, bản thân nàng cam tâm tình nguyện, bất chấp tất cả hiến dâng cho hắn.

Trương Hoán chậm rãi cởi áo Bùi Oánh, và cả áo yếm. Hắn chậm rãi vuốt ve thân hình quyến rũ của nàng. Lúc này trong đầu hắn ngọn lửa ý chí chiến đấu cháy hừng hực. Đúng vậy! Hắn muốn có người phụ nữ này. Bùi Tuấn không đồng ý thì sao nào? Thôi Viên không đồng ý thì sao nào?

Sáng sớm, đại đội nhân mã lại bắt đầu lên đường. Sau một đêm nghỉ ngơi, hồi phục sức lực, sự cảnh giác của dân chúng đối với binh lính Thiên kỵ doanh cũng biến mất, mọi người bắt đầu cười nói, một số đứa trẻ nghịch ngợm còn lân la tới chỗ binh lính.

Đây là một nhóm người nhiều dân tộc. Người Hán chiếm khoảng một nửa, bộ phận còn lại nhiều nhất là người Khương, người Thổ Dục Hồn, người Đột Quyết, người Hồi Hột, người Đảng Hạng, thậm chí còn có khá nhiều người Thổ Phiên. Thế nhưng nhìn trang phục của bọn họ thì không còn phân biệt dân tộc được nữa. Tất cả đều nghèo khó, sắc mặt đỏ bừng, nụ cười ngần ngại.

Hàng ngũ bọn họ không ngay ngắn nhưng Trương Hoán không can thiệp vào. Điều hắn muốn nhất bây giờ chính là lòng dân Hà Tây. Hắn muốn tất cả dân chúng quận Vũ Uy đều nói Trương Hoán hắn là một người yêu quý dân chúng không kém Tân Vân Kinh đen đủi kia.

Bên cạnh Trương Hoán, một cỗ xe ngựa đơn sơ đang đung đưa. Bùi Oánh nằm ở bên cửa sổ, đắm đuối nhìn ái lang của nàng. Tối hôm qua, nàng đã trở thành một thiếu phụ, nếm trải hương vi ngọt ngào nhất của con người. Mặc dù không có người làm mai mối nhưng nàng đã coi tối hôm qua chính là buổi động phòng hoa chúc của nàng.

“ Con người này chính là trượng phu của mình sao? Người đen quá! Râu cũng không gọn gàng”.

“ Oánh nhi, nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Trương Hoán tiến tới gần xe ngựa, cười hỏi nhỏ: “ Có phải nàng nghĩ xem sắp đặt nhà của chúng ta thế nào không?”

“ Phì!” Mặt Bùi Oánh đỏ ửng, nàng tức giận nói: “ Ta đang suy nghĩ xem bọn chàng có đủ lương thảo để qua mùa đông này hay không? Bây giờ có nhiều dân chúng. Xem dáng vẻ của bọn họ, lương thực còn lại cũng không nhiều lắm”.

Nói tới đây, đột nhiên Bùi Oánh cười nói: “ Chàng nói xem liệu Lộ Tự Cung có chịu xuất ra một ngàn năm trăm thạch lương để đổi lấy binh lính của hắn không?”

“ Đương nhiên hắn sẽ không đổi”.

Trương Hoán cười nói tiếp: “ Hắn chẳng những sẽ không đổi mà còn có thể nghĩ cách nào đó nhân cơ hội nuốt sống ta sau đó bẩm báo lên triều đình là ta tham công liều lĩnh, kết quả bị quân Thổ Phiên phục kích, toàn quân bị tiêu diệt”.

“ Để ta nghĩ xem hắn sẽ làm như thế nào?” Đột nhiên Bùi Oánh hứng thú với vấn đề này.

“ Nàng thử nói xem?”

Bùi Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “ Ta nghĩ nhất định hắn sẽ không lỗ mãng như vậy. Trước tiên hắn sẽ nghĩ cách dò xét tình hình lương thảo của chàng. Hơn nữa chỉ trong mấy ngày nay thôi”.

Trương Hoán phá lên cười, hắn giơ ngón tay cái lên khen: “ Quả nhiên thông minh. Xứng đáng được gọi là nữ trung gia cát”.

Nghe Trương Hoán khen ngợi, Bùi Oánh xấu hổ, nàng vội vàng khoát tay nói: “ Chàng nói nhỏ thôi kẻo người khác nghe thấy lại chê cười. Sau này ta không bao giờ … hỏi chàng chuyện quân sự và chính trị nữa”.

“ Vậy nàng làm gì?” Trương Hoán tiến tới gần cửa sổ, hắn mập mờ nói: “ Hay nàng hãy sinh nam tử cho ta, chuyên việc dạy con giúp trượng phu”.

“ Chàng nói bậy!” Bùi Oánh vô cùng xấu hổ, nàng vội vàng kéo màn cửa sổ xe xuống, không để ý tới gã lãng tử đó nữa. Một lát sau, Bùi Oánh lại khẽ vén rèm lên thì Trương Hoán đã đi mất, một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng. Đột nhiên Bùi Oánh nghe thấy giọng nói của Trương Hoán: “ Lý huyện thừa, ta muốn mua hai … nha hoàn hầu hạ phu nhân, không biết huyện Thiên Bảo có không?”

“ Đô đốc muốn mua hai nha hoàn không có gì khó. Ty chức nhớ là phu nhân Vương huyện lệnh cũng đang muốn bán nô tỳ để quay về Trường An. Ty chức sẽ đi hỏi cho Đô Đốc”.

Bùi Oánh khẽ thở dài. Nàng ngồi dựa bên cạnh cửa sổ nhìn áng mây trắng lững lờ trôi, ngay lúc đó nàng có cảm giác mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.

Hai ngày sau, cuối cùng đại đội nhân mã cũng tới huyện Thiên Bảo. Một toà thành đen nhánh hiện lên nơi xa chính là cái đích cuối cùng. Nơi này là một thế ngoại đào nguyên cực kỳ xinh đẹp, vùng quê rộng mênh mông, khu rừng rậm rộng lớn, dòng sông uốn lượn ngang dọc, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên mặt băng phát ra ánh sáng trắng. Ở phía nam huyện thành chính là dãy Tuyết Sơn cao vút. Đỉnh núi tuyết trông giống như một viên ngọc màu xanh lam, lập loè phát ra hào quang dưới ánh nắng rực rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.