Danh Môn

Chương 147: Q.3 - Chương 147: Lều vải xuân sắc






Chùy phá thành cuồn cuộn tiến về phía thành, tiếng gió rít bay tận trời cao. Mục tiêu của chúng chính là cánh cổng thành đóng chặt. Cầu treo đã sớm bị phá hủy trong cuộc chiến. Lúc này cung tên đã ngừng bắn. Chiến trường vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn ba cái chùy phá thành khổng lồ.

Trương Hoán đang đứng trên lâu thành ở cổng tây. Trước mặt hắn, bên dưới đất, một chùy đụng thành khổng lồ đang tiến tới.

Thực tế có rất nhiều biện pháp hiệu quả có thể ngăn cản chùy đụng thành. Ví dụ như có thể bắn đá to chặn đường đi của chùy, hay ví dụ như khi nó đụng vào thành, có thể dùng tảng đá lớn hay cây gỗ lăn xuống.

Thế nhưng Trương Hoán lại dùng một cách khác. Hắn muốn quân Lũng Hữu thực sự ghi dấu sự sợ hãi. Chùy đụng thành tiến về phía thành, vượt qua hào hộ thành đã bị đóng băng. Khi còn cách cổng thành chưa tới hai mươi bước, lá sắt bọc đầu chùy phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Đúng lúc này từ trên tường thành đột nhiên quẳng xuống mấy trăm bình gốm sứ to. Chúng rơi xuống đất vỡ nát, dàu lửa màu đen chảy tràn ra mặt đất. Trương Hoán gương cung, cười lạnh lùng. Mũi tên của hắn vẽ nên một đường cong rất đẹp, rơi từ trên không trung trên lâu thành xuống đất, giống như một đóa hoa lửa rơi xuống biển cả đen ngòm. “ Ầm” , ngọn lửa bốc cao, phóng lên không trung, thoáng chốc nuốt chọn chùy đụng thành khổng lồ.

Chiến mã hoảng sợ hí loạn trong biển lửa, nổi điên lên, cố gắng chạy thoát, chạy trốn với toàn thân bốc lửa. Kỵ binh hộ vệ ngã ngựa, bị trúng tên khiến máu thịt lẫn lộn. Trên tường thành vẫn yên tĩnh như cũ, hoàn toàn không có hành động nào khác. Ầm ầm, một tiếng nổ trầm trầm vang lên, giống như tiếng sấm xé nát bầu trời quang, giã đỡ cây chùy sụp xuống, cây chùy đụng thành khổng lồ rơi xuống đất. Mấy chục binh lính còn sống bị chùy đè nán vụn.

Cuối cùng tiếng chiêng lui binh cũng vang lên, tiếng kêu lanh lảnh truyền lên lâu thành khiến trên lâu thành tràn ngập bầu không khí phấn chấn.

Ngày hôm sau, khi ánh sáng bình minh chiếu lên tường thành, binh lính thủ thành đột nhiên phát hiện ra quân doanh quân địch đột nhiên biến mất để lại một màu trắng xóa trên mặt đất. Nghe tin Trương Hoán vội vàng đi lên lâu thành, hắn quan sát vùng đất bên ngoài tường thành, một vùng đất trống trải, trải dài tận chân trời.

Đột nhiên trong lúc đó một chiến mã từ phía xa chạy tới, khi tới dưới chân thành, kỵ sĩ giương cung, lắp tên, bắn một phong thư vào trong thành. Binh lính nhặt lên, giao cho Trương Hoán. Trương Hoán mở phong thư ra đọc, niềm vui hiện lên trong ánh mắt hắn. Hắn quay đầu nói nới binh lính: “ Vi Ngạc đã giao huyện Thiên Bảo quận Vũ Uy cho chúng ta làm nơi đóng quân”.

Khi nhì thấy ánh mắt khó hiểu, nghi ngờ của mọi người, Trương Hoán mỉm cười nói: “ Cái này gọi là không chiến mà khuất phục người”.

Trương Hoán chậm rãi bước đi trên lâu thành, lặng lẽ nhìn về hướng Hà Tây. Nơi đó đất trời trắng xóa, mênh mong hoang vắng, gió thổi trên thảo nguyên chỉ có dê cừu, đó chính là nơi mà hắn sẽ bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình. Đột nhiên Trương Hoán ngửa mặt lên trời, phá lên cười. Vi Ngạc đã để Trương Hoán hắn vào Hà Tây, vậy Hà Tây còn thuộc về Vi gia sao?

Tháng mười một năm Nhân Nguyên, cơn bão tuyết hiếm có, trăm năm có một ở Hà Lũng đã ngừng lại. Ánh sáng yếu ớt một lần nữa xuất hiện trên vùng đất này. Tình hình của Hà Lũng được cơn bão tuyết che giấu đã lặng lẽ xảy ra biến động lớn.

Quận Linh Vũ, đại bản doanh quân Sóc Phương đã bị quân An Bắc của Đoàn Tú Thực đánh chiếm. Quân Sóc Phương rút về quận Diên An. Vi Ngạc dưới sức ép mạnh mẽ của dân chúng đành phải thả cho Trương Hoán tiến vào Hà Tây, giao huyện Thiên Bảo ở phía tây quận Vũ Uy cho Trương Hoán làm nơi đóng quân. Ngay khi đó Trương Hoán cử Lý Hoành Thu làm Binh mã sứ Hội quận, chỉ huy hai ngàn binh lính trấn thủ Hội quận. Bản thân Trương Hoán tự mình dẫn ba ngàn quân tiến về Hà Tây.

Lương châu, năm Vũ Đức thứ bảy thì chuyển thành trung đô đốc phủ. Năm Thiên Bảo nguyên niên thì chuyển thành quận Vũ Uy. Trong địa hạt có năm huyện, trong đó có huyện Bàn Hoà vốn thuộc về quận Trương Dịch. Năm Thiên Bảo thứ ba thì đổi thành huyện Thiên Bảo, dân số chừng hai nghìn hộ, khoảng một vạn hai nghìn người.

Đại đội binh mã di chuyển ở hành lang Hà Tây đã suốt sáu ngày. Tuyết rơi đọng lại rất dầy khiến cho con đường hành quân trở nên cực ỳ gian khổ. Suốt dọc đường đi là thế giới của băng tuyết, khó có thể tìm thấy một dấu chân. Sau khi vượt qua quận Vũ Uy, hai bên đường đi đã nhiều cây cối hơn, sông ngòi nhiều hơn. Mặc dù vẫn còn bị băng tuyết che phủ nhưng đã có thể hình dung ra phong cảnh tươi đẹp khi lớp băng tuyết tan ra.

“ Đô đốc, nơi này Thiên Sơn. Người bản địa tiểu nhân gọi là Tuyết Sơn. Sau khi vượt qua Tuyết Sơn thì tới huyện Thiên Bảo”.

Một người Khương dẫn đường tên là A Vượng, tuổi ước chừng ba mươi tuổi nhưng vì cuộc sống du mục năm qua năm khiến làn da của hắn cực kỳ thô, đen. Thoạt nhìn hắn trông giống như người đã năm mươi tuổi nhưng A Vượng là người chất phác thật thà. A Vượng nói được khá nhiều thứ tiếng. Cho dù là tiếng Hán, tiếng Thổ Phiên, tiếng Đột Quyết hay ngôn ngữ của dân bản xứ Hà Tây hắn cũng nói rất thông thạo. Vùng Hà Tây nghèo khổ, Trương Hoán chỉ dùng năm mươi quan tiền để thuê hắn đảm nhiệm việc phiên dịch cho mình.

A Vượng không quá lưu tâm trước sự xuất hiện của Trương Hoán. Mấy năm nay vùng Hà Tây thường xuyên có quân đội trú đóng nên dân chúng Hà Tây cũng đã quen với việc này. Điều khiến hắn quan tâm là vị tướng quân người Hán trẻ tuổi này có tôn trọng phong tục tập quán của người Khương như Đại tướng quân Tân Vân Kinh hay không?

A Vượng chỉ vào ngọn Tuyết Sơn ở phía xa cười nói: “ Núi Tuyết Sơn này chính là nữ thần bảo hộ của người Khương tiểu nhân. Người Khương phải tới cúng tế bốn mùa trong năm. Nếu Đô đốc tôn kính núi Tuyết Sơn, ngài sẽ được lòng người Khương”.

Trương Hoán mỉm cười, không nói gì. Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua đội quân uốn lượn di chuyển trên đường của mình rồi hỏi A Vượng: “ Mấy năm nay quân Thổ Phiên có tới quấy rối không?”

A Vượng lắc đầu nói: “ Nghe nói trong nội địa Thổ Phiên đã xảy ra nội loạn rất nghiêm trọng, ba năm nay chúng không tới. Hơn nữa mấy năm nay xảy ra hạn hán, nạn châu chấu không ngừng xảy ra khiến vùng Hà Tây cằn cỗi. Chúng có tới cũng chẳng thu được lợi lộc gì”.

A Vượng thấy Trương Hoán không coi trọng nữ thần Tuyết Sơn thì thoáng thất vọng. Hắn quay mắt nhìn, ánh mắt của hắn lén nhìn thê tử của vị Trương tướng quân trẻ tuổi này. A Vượng hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, thậm chí cả nữ nhi của quan thổ ty cũng không xứng xách giày cho nàng. A Vượng không nhịn được, thầm than thở trong lòng: “ Nữ thần Tuyết Sơn của ta ơi. Sao người lại bỏ quên nữ nhi của mình ở nhân gian hả?”

Bùi Oánh mặc một chiếc áo khoác lông chồn rất dầy. Làn da trắng mịn màng, sắc mặt đỏ ửng trông cực kỳ kiều diễm. Đây là lần đầu tiên Bùi Oánh tới Hà Tây. Dù cảnh sắc trên đường đi rất đơn điệu nhưng vì nàng đang đi cùng với Trương Hoán nên không thể để lộ rất bất kỳ sự chán chường nào. Lúc này đây nàng đang chính thức được thưởng thức vẻ hoa mỹ của cây cối kéo dài trăm dặm hai bên đường. Mặc dù ở Trường An cũng có nhưng không thể so bì với vẻ đồ sộ của Hà Tây.

“ Oánh nhi, cảnh sắc Hà Tây thế nào?” Trương Hoán thấy nàng chăm chú quan sát cảnh vật thì không khỏi mỉm cười hỏi. Sau khi mối quan hệ của hai người đột phá thành tình yêu, cách xưng hô của Trương Hoán với Bùi Oánh cũng vì thế mà thay đổi. Thế nhưng điều này cũng khiến hắn trở nên buồn phiền hơn. Hắn không biết sắp xếp Bùi Oánh và Thôi Ninh thế nào. Mặc dù đại trượng phu có tam thê tứ thiếp là bình thường nhưng vấn đề quan trọng là trong hai nàng, ai là chính, ai là bình? Một người là nữ nhi của hữu Tướng quốc, một người là nữ nhi của tả Tướng quốc. Cả hai đều có chỗ dựa là đại thế gia. Trương Hoán không khỏi cười buồn bực. Chuyện này để sau hãy tính!

Bùi Oánh quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn Trương Hoán. Nàng đã bảo hắn rất nhiều lần là không được gọi nàng là “ Oánh nhi” trước mặt người ngoài mà hắn vẫn không nhớ. Trương Hoán chợt hiểu ra, hắn sờ mũi cười xấu hổ.

Bùi Oánh thấy Trương Hoán có biểu hiện biết lỗi nên bỏ qua cho hắn lần này. Nàng chỉ vào một đỉnh núi tuyết ở xa xa trông giống như ngọc bích cười nói: “ Chỗ đó có phải là Kỳ Liên Sơn?”

A Vượng ở bên cạnh nhìn thấy vẻ tươi cười kiều diễm của Bùi Oánh thì hoa mắt choáng váng suýt nữa té ngã xuống ngựa. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “ Tiên nữ của ta ơi! Đây không phải là Kỳ Liên Sơn mà là mẫu thân của người”.

Trương Hoán phát hiện ra vẻ bất thường của A Vượng, thấy hắn bị vẻ xinh đẹp mê hồn của Bùi Oánh làm cho thần hồn điên đảo thì trong lòng không khỏi thầm đắc ý. Trương Hoán mỉm cười nói với Bùi Oánh: “ Ta nghe nói huyện thành Thiên Bảo nằm dưới chân núi Tuyết Sơn, khí hậu ấm áp, hệt như bồng lai tiên cảnh. Đợi khi thời tiết ấm áp, ta sẽ đưa nàng tới thảo nguyên săn bắn. Chúng ta sẽ ở trong lều ngắm sao trời. Nàng có thích không?”

Không hiểu Bùi Oánh nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên nàng đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi không dám nhìn Trương Hoán. A Vượng bên cạnh lại nhiều chuyện, hắn lại nghĩ rằng không thể để Bùi Oánh ở trong lều được. Hắn cuống quýt vỗ gáy, cảm thấy nỗi đau xuyên thấu đầu mình: “ Nữ thần của ta ơi! Con gái của nữ thần Tuyết Sơn sao có thể ở trong lều vài. Đồ thối tha này lại dám khinh nhờ tiên nữ hả?”

Đúng lúc đó mấy tên thân binh đồng loạt kêu lên, chúng cùng chỉ tay về phía trước, giọng nói vô cùng ngạc nhiên: “ Tướng quân, hãy nhìn xem”.

Trương Hoán chăm chú nhìn phía trước. Hắn chỉ thấy trong khung cảnh mênh mông là tuyết xuất hiện một dài màu đen, kéo dài hơn mười dặm đường. “ Chẳng lẽ là quân kỵ binh Thổ Phiên sao?” ý nghĩ này vừa xuất hiện lại bị hắn xua ngay lập tức. Trong đội hình dường như có rất nhiều xe ngựa, xe trâu. Hơn nữa đoàn người này hành quân chậm rãi, không có sát khí của một đội quân. Vậy thì ai xuất hiện ở đây?

Lúc này hai tên thám báo cũng giục ngựa chạy về: “ Đô đốc, tất cả đều là dân chúng. Chừng một vạn người, bị quân đội áp tải đi quận Vũ Uy”.

“ Lộ Tự Cung này đã thực thi kế sách vườn không nhà trống, chỉ để lại một toà thành rỗng cho chúng ta”.

“ Có bao nhiêu quân đội áp giải?”

“ Ước chừng hơn năm trăm người. Bộ binh, kỵ binh đủ cả”.

“ Huyện thành có bị đốt không?”

“ Bẩm Đô đốc, huyện thành vẫn còn nguyên”.

Trương Hoán cười lạnh lùng. Xem ra Lộ Tự Cung này vẫn chưa đủ tàn nhẫn khi hành sự. Nếu như hắn giết chết hết dân chúng trong huyện thành Thiên Bảo, đốt cháy thành trì rồi đổ tội lên đầu mình thì mình đừng có mơ đặt chân lên đất Hà Tây này.

Nghĩ tới đó lập tức Trương Hoán ra lệnh cho thân binh ở phía sau: “ Hãy bảo vệ Bùi tiểu thư tới nơi an toàn. Tất cả các huynh đệ còn lại hãy theo ta”.

Ba nghìn kỵ binh chia làm ba đội. Một đội bên trái, một đội chính giữa, một đội bên phải nhằm hướng đoàn di dân phóng tới, cắt ngang đường di chuyển.

Đoàn người này quả thực chính là dân chúng trong huyện Thiên Bảo. Bởi vì tuyết rơi quá to nên có rất nhiều dân du mục chạy trốn vào thành trú đông. Bọn họ không ngờ bị Lộ Tự Cung phái quân đội tới vây bắt một mẻ hết sạch, toàn bộ bị đuổi ra khỏi huyện thành, áp giải tới quận Vũ Uy. Đoàn người vừa đi vừa kêu khóc vang trời. Mọi người rời khỏi nhà cửa, vườn tược của mình có vẻ giống như là sinh ly tử biệt vậy. Nhưng sau hai ngày đi đường, dân chúng từ cảm giác chết lặng dần dần ý thức được rằng gào khóc nhiều sẽ làm tổn hao sức khoẻ, lãng phí nguồn lương thực quý giá. Lúc này tiếng khóc đã chấm dứt, mọi người lặng lẽ bước theo sát nhau.

Nam nhân thì đi bộ, nữ nhân, trẻ nhỏ và người già thì ngồi trên xe ngựa hay xe trâu. Toàn bộ gia sản chất trên xe, gia sản cũng chỉ là mấy vò thóc, cả mấy con dê, cừu gầy trơ xương. Bao quanh xe là mấy tấm da trải giường rách nát, ngẫu nhiên có những đôi mắt e lệ, rụt rè xuất hiện sau những tấm da trải giường.

Đi áp giải đoàn người này là năm trăm binh lính, trong đó có ba trăm bộ binh, hai trăm kỵ binh do một Hiệu uý họ Chu chỉ huy. Quãng đường từ huyện Thiên Bảo vốn chỉ mất một ngày đường nhưng vì trên đường đi tuyết rơi dày nên dân chúng di chuyển rất chậm. Sau hai ngày mới đi được một nửa hành trình, lại không có chấm mút gì khiến cho Chu hiệu uý thầm chửi mắng trong lòng. Bất chợt ngay khi đó hắn nhận ra mình đã bị mấy ngàn kỵ binh bao vây.

Đoàn người dừng lại. Đám trẻ nhỏ sợ tới mức rúc vào trong lòng mẫu thân của mình. Các nam nhân chạy vội về chỗ người nhà của mình, rút đao từ trên xe ngựa, cảnh giác nhìn đội quân xa lạ này.

Đội quân kỵ binh càng lúc càng tới gần. Lúc này đã nhìn thấy rõ cây Long kỳ Đại Đường. Bên trên lá cờ màu trắng có viết một chữ “ Trương”.

Chu hiệu uý thầm kêu bực bội: “ Tại sao chúng lại tới nhanh như vậy?”

“ Ai là đầu lĩnh?” Nha tướng Lý Song Ngư giục ngựa tiến lên, chỉ tay vào đám binh lính quát hỏi.

Tất cả binh lính đều quay nhìn Chu hiệu uý, mấy tên lính còn lén chỉ tay vào Chu hiệu uý. Chu hiệu uý thầm cười thảm. Làm quan cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Hắn gắng gượng bước tới thi lễ với Lý Song Ngư: “ Mạt tướng Chu Hạo tham kiến Trương tướng, không, Trương Đô đốc'.

Lúc này Trương Hoán mới từ phía sau tiến lên, hắn nhìn lướt qua Chu hiệu uý, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi dám bắt giữ nhiều dân chúng như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ phát luật của Đại Đường ta sao?”

Chu hiệu uý toát mồ hôi lạnh. Nếu chiếu theo pháp luật của Đại Đường thì hắn chính là tử tội. Chu hiệu uý vội vàng bước lên, chắp tay nói: “ Đô đốc, thuộc hạ chỉ là mũi tên do Lộ tướng quân bắn tới đâu thì thuộc hạ bay tới đó. Nếu Đô đốc không cho phép thì thuộc hạ sẽ quay về”.

“ Quay về?” Trương Hoán cười vẻ châm biến nói: “ Ngươi chạy tới chỗ của ta quấy rối một trận rồi vỗ mông muốn chuồn sao? Ngươi có thể quay về. Hãy nói cho Lộ Tự Cung biết: “Mỗi tên lính hai thạch gạo, mỗi chiến mã hai thạch gạo. Ta không cần nhiều, chỉ cần của hắn một ngàn năm trăm thạch gạo. Nếu hắn không đưa tới, ta sẽ chuyển cho hắn năm trăm đầu người”.

Sắc mặt Chu hiệu uý tái mét, hắn không dám nói câu nào, cúi đầu bỏ chạy trối chết. Chờ khi Chu hiệu cưỡi ngựa chạy xa, Trương Hoán mới giục ngựa tiến tới nói với binh lính của Chu Hoán: “ Các ngươi đi lính đơn giản chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn. Các ngươi theo Lộ Tự Cung cũng chỉ vì miếng cơm mà theo ta cũng chỉ vì miếng cơm. Bản đô đốc chính là Đô đốc Lương châu triều đình cử tới, thứ sử quận Vũ Uy một cách danh chính ngôn thuận. Thế nào? Các ngươi có nguyện ý đầu hàng bản Đô đốc không?”

Lúc trước đám binh lính nghe Trương Hoán nói muốn dùng chính bản thân bọn họ để đổi lấy gạo, bây giờ lại muốn mọi người đầu hàng nên không biết rốt cuộc Trương Hoán muốn gì? Tất cả ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói ra quyết định của mình. Trương Hoán mỉm cười nói tiếp: “ Chỉ cần các ngươi đi theo bản đô đốc, ta sẽ miễn trừ cho các ngươi và người nhà các ngươi chế độ quân tịch, giống như dân tự do. Thế nào?”

Trương Hoán vừa nói xong, lập tức mọi người đồng loạt quỳ xuống nói: “ Bọn thuộc hạ nguyện ý theo hàng Đô đốc”.

Binh chế phủ quân đội Đại Đường thời trung Đường đã dần dần suy yếu và chuyển sang chế độ mộ lính. Sau khi xảy ra loạn An Sử, các đại thế gia quật khởi, để giải quyết nạn thiếu hụt binh lính, đồng thời cũng muốn khống chế quân đội một cách hiệu quả. Các đại thế gia lần lượt thi hành chế độ quân tịch trong bộ phận quân đội của mình giống như thời kỳ Bắc Nguỵ. Chuyển dân tự do thành quân hộ. Khi không có đất đai, người nhà phải dựa vào nam nhân đi lính để nuôi sống. Một khi nam nhân chết trận hay già yếu, con cái của những người đó tiếp tục nhập ngũ. Trên thực tế những người này chính là quân nô. Dưới sự kiểm soát hộ tịch nghiêm ngặt, con cháu đời đời cũng không thể trốn thoát được. Trên thực tế người nhà của bọn họ đều là con tin, là tài sản cá nhân của các đại thế gia và quan lại địa phương.

Chế độ quân tịch này đối với các đại thế gia cũng áp dụng ở mức độ khác nhau. Trong đó vùng Quan Lũng được Vi gia áp dụng phổ biến nhất. Tám phần binh lính của Vi gia đều xuất thân từ quân hộ. Trong khi đó hôm nay Trương Hoán dùng thân phận Thứ sử Vũ Uy bãi miễn chế độ quân tịch cho bọn họ. Cho dù người nhà của bọn họ còn ở Lũng Hữu hay Vũ Uy thì đây vẫn là chuyện rất may mắn.

Nhưng Bùi Oánh bên cạnh lại khá lo lắng. Hàng động này của Trương Hoán không nghi ngờ gì nữa chính là muốn đối đầu với tất cả các đại thế gia. Điều này không ổn chút nào nhưng nàng không dám nói vì nàng hiểu rất rõ thân phận của mình. Trước khi chính thức trở thành thê tử của Trương Hoán, nàng tuyệt đối không thể can thiệp vào chuyện quân sự, chính trị.

Trương Hoán quay sang nói với Lý Song Ngư: “ Ngươi dẫn các huynh đệ này sắp xếp về các đội”.

“ Đô đốc, nếu như Lộ Tự Cung mang lương thực tới chuộc bọn họ thì sao?” Lý Song Ngư vẫn chưa yên tâm.

“ Vậy ngươi hãy nói xem?' Trương Hoán cười nhạt. Hắn không nói gì nữa đi về phía dân chúng. Lúc này dân chúng huyện Thiên Bảo cũng đã biết thân phận của Trương Hoán: Thứ sử quận Vũ Uy, chính là quan phụ mẫu của bọn họ. Tất cả mọi người dần trở nên bình tĩnh, không sợ hãi như trước nữa.

Một ông già sắc mặt khô vàng từ trong đám đông đi ra. Ông ta đi tới trước mặt Trương Hoán, cúi người chào nói: “ Huyện thừa huyện Thiên Bảo Lý Hàn Kiệt tham kiến Đô đốc”.

“ Huyện lệnh của các ngươi đâu? Sao hắn không tới gặp ta?”

Lý huyện thừa thở dài nói: “ Năm ngoái Vương huyện lệnh đã bị quân tuần tra Thổ Phiên bắt cóc. Hiện tại không biết sống chết thế nào”.

“ Vậy vì sao không báo cho triều đình?”

“ Trong huyện không có chuyện gì. Có quan huyện hay không có quan huyện cũng chẳng khác nhau chính vì vậy bọn tiểu nhân không báo lên quan trên, vạn nhất thay người tới vơ vét dân lành, mọi người càng thê thảm hơn”.

Trương Hoán gật đầu, hắn khoát khoát tay ngăn cản và cười nói: “ Hãy nói cho dân chúng biết. Bây giờ mọi người có thể quay về nhà. Đội ngũ quay đầu lại”.

Trong tiếng hoan hô rầm trời, dân chúng huyện Thiên Bảo quay đầu, một lần nữa chậm rãi tiến về phía nhà mình.

Trời tối dần, đoàn người đi vào một khe núi. Khe núi này dài chừng ba dặm. Đường tới huyện Thiên Bảo rất khó đi, hiểm yếu. Trương Hoán quyết định đóng trại ở khe núi này. Binh lính bắt đầu tháo rỡ lều trại xuống. Từng chiếc lều đỉnh màu trắng dần được dựng lên, giống như những cây nấm nở rộ sau cơn mưa.

Trong khi đó dân chúng ngơ ngác nhìn đám binh lính đang bận rộn. Bọn họ không có lều vải. Người một nhà chỉ biết cuộn mình trên xe ngựa. Trương Hoán thầm thở dài, hắn gọi Lý huyện thừa tới căn dặn: “ Ta cho binh lính ở chen chúc với nhau, thừa ra một nửa số lều vải. Ngươi hãy bố trí cho người già, nữ nhân và trẻ con vào ở trong lều. Nếu có người ngã bệnh, cho một mình một lều, ta sẽ cho quân y tới chữa trị”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.