Danh Môn

Chương 146: Q.3 - Chương 146: Huyết chiến ở Hội quận






Trong tương lai, toà thành trì chắc chắn này sẽ như là một lưỡi đao sắc bén của Trương Hoán cắm vào Lũng Hữu.

Sáng sớm, tuyết vẫn rơi dầy đặc không ngừng nghỉ., mưa bụi bay mù trời. Lúc này gần như tầm nhìn không còn. Di chuyển trên được cực kỳ gian khổ. Một đội quân ước chừng ba vạn quân đang vất vả vượt qua mặt băng sông Hoàng Hà đi về phía tây. Đội quân này chính là quân An Bắc trấn giữ thành Tây Thụ Hàng. Bọn họ đã hành quân sáu ngày cách mục tiêu là quận Linh Vũ chưa tới trăm dặm.

Đoàn Tú Thực giục ngựa xông lên trước. Vị lão tướng quân này chỉ trong vòng một tháng đã chịu một loạt đả kích to lớn. Đầu tiên là Lý Hệ chết, Trương gia để mất Hà Đông. Mấy vạn quân An Bắc ở Đại quận đầu hàng Bùi Tuấn. Đây chính là những đả kích rất nghiêm trọng với Đoàn Tú Thực. Chỉ trong nháy mắt Đoàn Tú Thực đã mất đi con đường tiếp viện. Lương thảo tồn trừ trong kho không còn nhiều. Căn bản là họ phải vượt qua mùa đông này. Nếu như tuyết rơi dày làm tắc nghẽn đường thì dù có muốn đầu Hàng quân Hà Bắc cũng không được. Kết quả cuối cùng là toàn quân bị tiêu diệt.

Nhưng ngay lúc này Đoàn Tú Thực đang trải qua một thử thách quan trọng nhất trong cuộc đời, Trương Hoán đã gửi cho ông ta một lá thư khiến Đoàn Tú Thực từ chỗ vô cùng tuyệt vọng lại thấy ánh áng le lói cuối đường hầm. Hy vọng của ông ta chính là quận Linh Vũ. Nếu ông ta có thể đánh chiếm được quận Linh Vũ, cục diện của địa khu Quan Lũng sẽ có biến động lớn.

Dòng sông Hoàng Hà đã sớm đông kết vô cùng rắn chắc. Bầu trời đầy tuyết chính là màn che chắn tốt nhất. Ngay lúc này mấy chiến mã từ xa chạy tới. Đây chính là những thám báo đi thám thính tin tức quận Linh Vũ.

“ Bẩm báo Đại tướng quân, quả thật quận Linh Vũ trống không. Quân trấn thủ trong thành chưa tới hai ngàn người”.

Lập tức Đoàn Tú Thực vô cùng khấn khích. Ông ta quay người gào lên: “ Các huynh đệ, gia tăng tôc độ. Đêm nay chúng ta có thể ăn một bữa no, rửa chân bằng nước ấm, ngủ một giấc ấm áp”.

Con đường sinh tồn ở phía trước đã kích thích phần sức lực cuối cùng của ba vạn binh lính. Chúng bắt đầu nhanh chóng vượt sông, chạy thẳng về hướng quận Linh Vũ cách đó hơn một trăm dặm.

Quận Khai Dương. Cảnh tượng thê thảm sau khi bị quân Hồi Hột giày xéo đã dần dần biến mất. Trang viện Vi gia đã được xây dựng lại, so với toà phủ đệ cũ còn hùng vĩ, khí thế hơn nhiều, bên trong trang viện còn trồng rất nhiều cây to. Màu là cây thấp thoáng đã che đậy đi tất cả, lúc này không thể nhận ra nơi này đã từng gánh chịu một thảm cảnh vào nắm ngoái.

Nhưng nỗi bi thương trong lòng con người thì không thể được hàn gắn nhanh như vậy. Gần một nửa con cháu Vi gia đã bị giết, số nữ nhân bị cướp nhiều không đếm xuể. Một năm đã nhanh chóng qua đi nhưng trong mắt của mọi người vẫn ẩn chứa sự u buồn.

Nhưng Vi Ngạc đã nhanh chóng khôi phục là tinh thần. Ông ta vừa mới nạp thêm mười người thiếp, thay thế cho những nữ nhân của ông ta đã cướp mất. Xem ra đối với Vi Ngạc, ngoại trừ mẹ và con của mình ra, ông ta hoàn toàn không coi trọng bất kỳ người nào khác.

Sau khi Trương Hoán vượt Hoàng Hà, Vi Ngạc liền quay trở về quận Khai Dương, để một mình Vi Thanh đối phó với Trương Hoán. Một mặt Vi Ngạc muốn rèn luyện Vi Thanh, cho hắn một cơ hội chứng tỏ mình nhưng mặt khác Vi Ngạc muốn tự mình xử lý mấy chuyện quan trọng.

Thứ nhất chính là chuyện Trương gia Hà Đông rời khỏi trung tâm quyền lực. Những thế lực trước đây dựa vào Trương gia đang tìm kiếm chỗ dựa khác nên những thế lực này trở thành đối tượng tranh chấp của mấy đại thế gia.

Vi Ngạc muốn lôi kéo Thị lang bộ Lễ Tưởng Hoán. Tưởng Hoán nguyên là tâm phúc của Trương Nhược Hạo, cũng là thuộc hạ có tài, đắc lực nhất của Trương Nhược Hạo ở bộ Lễ. Nếu Vi Ngạc có thể lôi kéo Tưởng Hoán thì ông ta sẽ có một tay trong cắm ở bộ Lễ.

Đương nhiên điều này cần phải có một cơ hội tốt mà cơ hội tốt chính là một hôn ước. Con gái duy nhất của Tưởng Hoán rất thích con trai Vi Thanh của ông ta. Nếu ông ta có thể kết tình thân qua cửa này thì thế lực quan trọng nhất của Trương Nhược Hạo đã bị ông ta nắm giữ.

Việc thứ nhai khiến Vi Ngạc rất lo lắng chính là Hà Tây. Mặc dù ông ta chỉ có một quận Vũ Uy nhỏ bé nhưng nơi này có thể nuôi dưỡng mấy vạn chiến mã, có thể cung cấp cho Vi Gia một lực lượng kỵ binh mạnh mẽ nhất. Đây chính là điều khác biệt với các đại thế gia khác. Ông ta chỉ cần có năm vạn kỵ binh cũng đủ tiền vốn để quét sạch thiên hạ.

Nhưng ngay khi ông ta vừa mới giải quyết xong Tân Vân Kinh, khó khăn lắm mới lấy được quận Vũ Uy thì không ngờ lại có một vị khách không mời mà tới. Mặc dù ông ta vẫn chưa biết chắc mục tiêu của Trương Hoán là nơi nào? Nhưng trực giác đã nói cho Vi Ngạc biết Trương Hoán muốn chiếm giữ Hà Tây của ông ta.

Ngay lúc này vị gia chủ bừng bừng dã tâm đang ở trong thư phòng, cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ mới vẽ xong. Để có được tấm bản đồ này, Vi Ngạc đã dùng hai trăm người vẽ trong vòng hai năm mới xong. Trên tấm bản đồ này, núi non, sông ngòi, thôn trang, thành quách được đánh dấu rất cẩn thận, rõ ràng. Thậm chí mỗi thôn trang có bao nhiêu người, mỗi con sông có biến động trong khoảng thời gian nào, tất cả đều được ghi chú rất rõ ràng. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là báu vật của hành quân, đánh trận.

Nhưng điều Vi Ngạc quan tâm chính là lộ trình của Trương Hoán. Khi Vi Ngạc nghe nói Trương Hoán đang vượt sông Hoàng Hà ở quận Linh Vũ, ông ta đã sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Ông ta phát hiện ra bản thân mình đã mắc một sai lầm rất khủng khiếp. Tại sao mình lại sử dụng quân Sóc Phương tới bao vây tiêu diệt Trương Hoán, không phải như vậy quận Linh Vũ sẽ trống trơn sao? Ánh mắt Vi Ngạc nhìn vào thành Tây Thụ Hàng cách đó mấy trăm dặm. Nếu như Đoàn Tú Thực nhân cơ hội xuôi nam, khi đó hậu quả là không thể tưởng tượng nôi.

Nhất định Trương Hoán vẫn chưa nhận ra điều này nếu không hắn đã thừa thế đánh chiếm quận Linh Vũ. Vi Ngạc thầm kêu may mắn rồi ông ta lập tức viết một lá thư ra lệnh cho hai vạn quân Sóc Phương lập tức quay lại quận Linh Vũ.

Ngay khi tên thân binh vừa mang thư đi khỏi thì thứ tử của Vi Ngạc là Vi Trì cầm một lá thư chim bồ câu chạy như điên vào trong phòng: “ Phụ thân, Trường An xảy ra chuyện lớn rồi. Năm vị thúc thúc đồng loạt gửi thư bồ câu về”.

“ Đã xảy ra chuyện gì?” Vi Ngạc ngẩn người. Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là nghĩ một lần nữa Trường An xảy ra chính biến cung đình.

Vi Ngạc luốn cuống mở lá thư ra rồi ngay lập tức thân thể Vi Ngạc cứng đờ, dáng vẻ lập tức giống như rơi xuống vực sâu. Nội dung các bức thư đều rất giống nhau. Hơn mười vạn sĩ tử và dân chúng đột nhiên tổ chức tuần hành quy mô lớn, oán trách ông ta vì tư lợi của Vi gia đã ngăn trở Trương Hoán đi Hà Tây để thu lại Hà Tây cho Đại Đường. Mấy chục trọng thần trong triều kể cả Thôi Viên, Bùi Tuấn, Vương Ngang, Sở Hành Thuỷ đều bày tỏ thái độ của mình. Tất cả liên kết với nhau cảnh báo nghiêm khắc Vi Ngạc.

Mồ hôi lạnh vã như suối trên trán Vi Ngạc. Sắc mặt ông ta trắng bệch. Ông ta hiểu chuyện này đã vô cùng nghiêm trọng. Nếu Vi Ngạc ông ta không xử lý tốt chuyện này, ông ta sẽ trở thành tội nhân của lịch sử. Danh tiếng trăm năm nay của Vi gia sẽ bị huỷ trong tay ông ta.

“ Phụ thân, vẫn còn tin tức nữa”.

Vi Ngạc nhìn chằm chằm vào lá thứ đó. Ông ta không còn can đảm để mở lá thư này. Cuối cùng Vi Ngạc cũng run run mở lá thư ra. Ban đầu Vi Ngạc ngẩn người nhưng sau đó hai chân ông ta mềm nhũn, đất trời quay cuồng như sụp đổ, lá thư từ tay Vi Ngạc rơi xuống đất. “ Triều đình đã sắc phong Trương Hoán làm Đô Đốc Lương châu kiêm thứ sử quận Vũ Uy”.

“ Phụ thân” Vi Trì đỡ người Vi Ngạc nên ông ta mới không ngã xuống đất.

Vi Ngạc đẩy Vi Trì ra. Ông ta ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ kinh ngạc. Thượng sách của dùng binh là dùng mưu, kế đó là giao bang cuối cùng kém nhất chính là dùng binh. Bây giờ ông ta phải thả một người từ xa dẫn xác tới. Rốt cuộc hắn là dạng người nào?

Một lúc lâu sau Vi Ngạc thở dài, căm hận nói với tên thân binh sau lưng: “ Hãy truyền khẩu lệnh của ta, lệnh cho Vi Thanh hãy thả cho Trương Hoán đi Hà Tây, cũng thông báo cho Lộ Tự Cung biết hãy để huyện Thiên Bảo làm nơi cho Trương Hoán trú quân. Tiền lương và cỏ khô cứ để đó. Không phải hắn muốn đánh Thổ Phiên sao?

“ Thùng, thùng, thùng” Ba tiếng trống rất to vang vọng khắp đất trời. Một đội quân đông nghịt làm thành ba thế trận hình vuông tiền gần tới tường thành từ ba hướng tây, bắc, nam.

Tiếng bước chân rầm rập, có tiết tấu, sát khí ngút trời tiến mạnh về phía thành. Khi còn cách thành ba dặm thì dừng lại. Hơn mười viên tướng vây xung quanh một người mặc y phục trắng tiến tới gần cổng thành. Người này đúng là Vi đại công tử của Vi gia.

Khi Vi Thanh tới cách cổng thành ba trăm bước thì đứng lại, hắn gọi to: “ Xin mời Trương Hoán lên nói chuyện”.

Gió bắc thổi mạnh mang giọng nói của Vi Thanh truyền vào trong thành. Lúc này Trương Hoán đang đứng cạnh lâu thành, hắn cười nói: “ Cố nhân tới thăm, sao có thể thất lễ được? Hãy mở cổng thành, ta ra ngoài ôn chuyện cũ với hắn”.

Cửa thành mở rộng, một nhóm kỵ binh lao vút ra. Hơn một trăm thân binh hộ vệ Trương Hoán tiến ra tới cách Vi Thanh hơn mười bước thì dừng lại. Trương Hoán chắp tay cười nói: “ Vi hiền đệ, xa cách lâu ngày vẫn khoẻ chứ?”

Ánh mắt Vi Thanh nhìn Trương Hoán vô cùng phức tạp. Con người hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn chút gì của một thư sinh đọc sách. Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, gương mặt gầy gò, phong trần. Cả người hắn tràn ngập sự hấp dẫn của nam nhân trưởng thành.

Vi Thanh thầm thở dài trong lòng. Hắn lạnh lùng nói với Trương Hoán: “ Trước kia ngươi đã từng cứu mạng ta. Ta rất cảm kích. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi quay lại Hà Đông, ta sẽ bỏ qua cho ngươi”.

Trương Hoán lắc đầu, hắn cười nhạt nói: “ Vi hiền đệ ép buộc ta. Ta có thể sống yên ổn ở Hà Đông sao?”

Vi Thanh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hắn nói tiếp với Trương Hoán: “ Vậy còn một con đường khác. Ngươi có thể đầu quân cho phụ thân ta. Tối hôm qua ta đã giết Đại thạch quân binh mã sứ. Nếu như ngươi đồng ý đầu hàng, ta sẽ phong cho người là Đại thạch quân binh mã sứ. Hơn nữa ta cam đoan với ngươi, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ cho ngươi”.

Trương Hoán vẫn cười lắc đầu như cũ: “ Vi thế thúc là người thế nào, ngu huynh hiểu rất rõ. Ta xin lĩnh tấm lòng của hiền đệ'.

“ Ngươi”.

Vi Thanh thấy Trương Hoán không tiếp nhận ý tốt của mình thì thẹn quá hoá giận. Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Hoán, gằn từng chữ: “ Chẳng lẽ ngươi nhất định phải đoạt Hà Tây của Vi gia sao?”

Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười to nhưng tiếng cười của hắn đột nhiên tắt phụt. Trương Hoán lạnh lùng nói vơi Vi Thanh: “ Phía dưới bầu trời hẳn là Vương thổ. Trương mỗ chỉ biết có Hà Tây của Đại Đường chứ chưa bao giờ nghe nói Hà Tây của Vi gia”.

Ngay lúc đó một chiến mã từ xa vội vã chạy tới bên này. Kỵ mã gào lên từ xa: “ Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi'.

Kỵ mã giục ngựa chạy tới trước mặt Vi Thanh, hắn liếc nhìn Trương Hoán rồi cúi đầu thì thào vào tai Vi Thanh mấy câu. Vi Thanh tái mét mặt, chiến mã của hắn lùi lại sau mấy bước, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi tới cùng cực. Đột nhiên Vi Thanh chỉ tay vào Trương Hoán, tức giận nói: “ Là ngươi đã báo tin cho Đoàn Tú Thực sao?”

Trương Hoán mỉm cười nói: “ Rõ ràng chính các ngươi đã bỏ quên hắn, các ngươi còn trách ai được?”

“ Hèn hạ!”.

Gương mặt Vi Thanh bất chợt đỏ bừng. Hắn cắn răng nói: “ Ta đã đoán ra ngươi chạy tới Hội quận là muốn dẫn dụ quân Hà Tây ra. Ta nói cho ngươi biết. Cho dù tất cả thủ hạ của ta chết trận hết, ta nhất định sẽ không để cho ngươi đi thoát”.

“ Chúng ta sẽ ở đây mong đợi việc đó”.

Trương Hoán lạnh lùng nói rồi hắn quay ngựa chạy vào cổng thành. Vi Thanh nhìn theo bóng của Trương Hoán, sắc mặt hắn lúc tái, lúc đỏ. Cuối cùng Vi Thanh không nhịn được, hắn gào lên: “ Trương Hoán, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải quỳ trước mặt ta cầu xin ta tha thứ”.

Trương Hoán không thèm để ý tới lời nói của Vi Thanh. Hắn nhanh chóng giục ngựa chạy vào trong cổng thành. Cổng thành ầm ầm đóng lại. Binh lính bên trong dùng một tảng đá rất to chèn cổng thành lại.

Tiếng trống trận vang lên liên hồi. Quân Sóc Phương và quân Lũng Hữu từ ba mặt tây, nam, bắc đồng thời tấn công lên thành. Binh lính đông nghịt như một đàn kiến. Tiếng hô khẩu lệnh trầm thấp. Trong khi đó có nhiều đội kỵ binh chạy ngang qua thành. Phi nỏ cùng tên bay như mưa, đan thành một tấm lưới khổng lồ. Nhất là những phi nỏ dài một thước, bắn ra hơn năm trăm bước, lực đạo rất mạnh, va vào tường thành “ binh, binh'. Liên tiếp có những viên gạch trên tường thành bị bắn nát rơi xuống chân thành cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng bên dưới chân thành.

Tiếng trống trở nên sục sôi. Mấy chục chiếc lâu xa phá thành dựng vội chậm dãi tiến về hướng tường thành. Mỗi lâu xa như một căn phòng di động, bên trong lâu xa có thể chứa được hai trăm binh sĩ. Có nhóm binh lính mặc trọng giáp, tay cầm trường mâu, thái độ kích động muốn ra tay. Có nhóm binh lính giơ nỏ bắn về phía tường thành.

Những lâu xa này được binh lính chế tạo gấp gáp suốt đêm qua, dùng dây xích sắt to và dây thừng buộc chặt lại với nhau. Những lâu xa này cao hơn mười trượng, chế tạo đơn sơ nhưng lại chiếm ưu thế ở số lượng.

Con hào bảo vệ xung quanh thành đã bị đóng băng rất rắn chắc nên đã mất đi tác dụng phòng ngực. Đại quân tay cầm thuẫn màu đen xì nhanh chóng vượt qua mặt băng, dựng những chiếc thang đơn sơ lên mặt tường thành. Bính lính bên dưới bắt đầu như sói đói tranh dành thức ăn, đồng loạt trèo lên thang.

Bên trên tường thành, binh lính Thiên Kỵ doanh được huấn luyện nghiêm chỉnh. Dù nhân số ít ỏi nhưng chỉ huy có năng lực nên không xảy ra sự lộn xộn. Quân Thiên Kỵ doanh tổ chức chống cự rất hiệu quả. Thang vừa đặt lên đầu tường thành, lập tức binh lính dùng đao bổ toác đầu thang rồi dùng xiên dài đẩy lệch thangg ra khỏi tường thành, động tác diễn ra liên tục, phối hợp cực kỳ thuần thục. Mặt tường thành trước đó đã được dội nước, đóng băng trơn loáng, chỉ cần thang lay động là lập tức trượt đi, rơi thẳng xuống đất. Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trên chiến trường.

Đối phó với lâu xa thì dùng phi nỏ, còn được gọi là sàng nỏ, mũi tên dài một thước, mũi tên nặng, có thể phóng ra hàng loạt. Sàng nỏ bắn ra những mũi tên dầy đặc, bắn vào lâu xa khiến cho nó lung lay muốn đổ. Chỉ sau mấy lần bắn nỏ, lâu xa lập tức rời ra sụp xuống, mấy trăm binh lính trên lâu xa rơi xuống dưới đất chết thê thảm.

Lúc này đột nhiên tiếng trống trận của quân địch đột nhiên thay đổi, không phải là liên tục như trước mà là từng tiếng trống một, tiếng trống nặng nề chấn nhiếp tinh thần người khác. Quân Lũng Hữu và quân Sóc Phương lui lại sau như nước triều xuống, tách sang hai bên trái, phải. Từ trong trận, ba đồ vật khổng lồ, dài đen nhánh nằm trên khung xe đỡ. Đó là ba cây cổ thụ ngàn năm được dùng làm chùy đụng thành. Đầu trùy được bọc lá sắt dầy, chùy được đặt trên một giá đỡ khổng lồ, bên dưới, bên dưới có bánh xe gỗ. Mỗi một cây chùy khổng lồ do gần một trăm con ngựa kéo, hai bên có mấy trăm kỵ binh giơ cao tấm chắn lớn bảo vệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.