“ Được rồi!” Mã Đại Duy bị vợ khiến cho lòng dạ rối bời, hắn chắp tay
đằng sau đi qua đi lại, cuối cùng nói với vợ: “ Chuyện này chờ sau khi
đại ca của nàng trở về thì chúng ta lại thương lượng thật kỹ. Bây giờ
nàng cứ về phòng nghỉ ngơi, không nên nghĩ tới chuyện này .”
Mã Tư Nghi vào mười ngày trước đi tới Lạc Dương thúc quân lương, tính
ra thì nên trở về sớm hơn, nhưng lại chậm trễ cũng không thấy hắn xuất
hiện, chẳng lẽ là giữa đường đã xảy ra chuyện gì hay sao? Điều này cũng
làm Mã Đại Duy suy nghĩ rất nhiều.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên có tiếng của một tên thân binh bẩm báo “ Đại Tướng quân, Mã tiên sinh đã trở về.”
Mã Đại Duy vội vã đi tới thư phòng đằng trước, giờ phút này Mã Tư Nghi
đã ở trong phòng chờ đợi hắn khá lâu. Mã Tư Nghi sau khi đi Lạc Dương
lại còn vòng qua Hoàng Hà chạy tới trong quân Lũng Hữu để báo với Trương Hoán về tình hình gần đây của Mã Đại Duy, lúc này mới quay về thành Tỷ
Thủy.
Nhiệm vụ Trương Hoán giao cho hắn rất đơn giản là dụ dỗ Mã Đại Duy, đồng thời đưa ra điều kiện hậu đãi cho làm Thứ Sử
Bành Quận kiêm Hoài Bắc Tiết Độ Sứ. Đối với việc dụ dỗ anh rể mình thì
Mã Tư Nghi cực kỳ tin tưởng, hắn biết Mã Đại Duy lúc trước cũng không
phải là người trung thành với Thôi Khánh Công, bị chính mình khuyên bảo
mới miễn cưỡng đi theo Thôi Khánh Công. Hiện tại trong thành Lạc Dương
lưu truyền tin tức đã đủ để khiến cho hắn cùng Thôi Khánh Công trở mặt.
“ Tư Nghi làm sao mà đi lâu như vậy? Nhưng tùy tùng của ngươi lại đã
sớm trở về.” Mã Đại Duy vào nhà cười hỏi hắn. Kỳ thật Đại Duy cũng chỉ
là hỏi một chút mà thôi chứ không có để ý việc Mã Tư Nghi quay về muộn.
Không đợi hắn trả lời, Mã Đại Duy liền trực tiếp chuyển đề tài đến việc
hắn đã lo lắng suốt hai ngày nay. Hắn đóng cửa lại liền nói nhỏ: “ Hôm
qua Thôi Khánh Công phái tâm phúc tới gặp ta, muốn cùng ta đồng mưu trừ
Lý Sư Đạo, không biết Tư Nghi nghĩ như thế nào về chuyện này?”
Mã Tư Nghi sớm đã tính trước, hắn hơi hơi trầm ngâm liền nói: “ Lúc ở
tại Lạc Dương thì đệ có nghe lời đồn đại, nói Mã Đại Duy cùng Lý Sư Đạo
muốn tự lập, mà còn là Mã trước Lý sau. Nhưng hiện tại Thôi Khánh Công
lại không đề phòng huynh, còn muốn cùng huynh đồng mưu trừ Lý Sư Đạo.
Tướng quân cho đây là có ý gì?”
“ Chẳng lẽ đây là sách lược của Thôi Khánh Công tiến công nơi xa?”
“ Đúng là như vậy!”
Mã Tư Nghi nhẹ nhàng gật đầu cười nói: “ Đệ cho rằng không chỉ có là
đơn giản như vậy, đây còn là kế một mũi tên hạ ba chim của Thôi Khánh
Công. Thứ nhất trước hết xóa bỏ khả năng huynh cùng Lý Sư Đạo tấn công
Lạc Dương; thứ hai là ổn định lòng huynh, làm cho huynh không đến mức
bởi vì môi hở răng lạnh mà đi xa, thứ ba là mượn tay huynh giết Lý Sư
Đạo, tốt nhất là gây ra chuyện huynh và Lý Sư Đạo nội chiến. Hắn làm ngư ông đắc lợi.”
Mã Đại Duy cau mày, hắn chắp tay đằng
sau ở trong phòng đi qua đi lại “ Ta không hiểu Thôi Khánh Công tại sao
muốn làm như vậy. Hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, hắn cần đoàn kết ta
cùng với Lý Sư Đạo mới đúng. Nhưng lại đứng trước quân địch đang nhìn
thèm thuồng mà phát sinh nội chiến, đây không nghi ngờ là tự tìm đường
cùng. Chẳng lẽ Thôi Khánh Công không hiểu sao? Coi như hắn không hiểu,
thì đám mưu sĩ dưới tay hắn đâu, bọn họ vì sao không khuyên can Thôi
Khánh Công?”
“ Mưu sĩ?” Mã Tư Nghi liên tục cười lạnh
mà nói: “ Trước kia đệ chính là mưu sĩ hàng đầu của hắn, hắn là hạng
người gì đệ còn không biết sao? Có thể thuận hắn ý bày mưu tính kế liền
được trọng dụng, đến một ngày nói lời trung thành khó nghe thì hắn liền
muốn giết cha mẹ vợ con người ta. Thử hỏi người như vậy thì có ai sẽ
trung thành với hắn. Cho dù có người vì hắn bày mưu tính kế thì cũng là
có ý đồ khác. Hiện tại hắn rõ ràng trúng kế của Trương Hoán mà cũng
không hề hay biết. Theo đệ thấy thì hắn sắp chết đến nơi .”
Mã Đại Duy lấy làm kinh hãi, hắn liền vội vàng hỏi: “ Hắn trúng kế gì của Trương Hoán?”
Mã Tư Nghi hừ một tiếng mà nói khinh thường: “ Tinh binh đều ở trong
tay huynh cùng Lý Sư Đạo, hắn làm sao có thể không nghi kỵ? Chỉ là tình
thế bức người, tất cả mọi người môi hở răng lạnh nên cũng không thể bất
chấp rồi tính toán lẫn nhau mà thôi. Nhưng Trương Hoán ngược lại vào
đúng lúc này đột nhiên rút quân, từ bên ngoài nhìn vào thì có lẽ là quay về Trường An tranh quyền, có lẽ là lên bắc đối kháng Khiết Đan. Hắn rút quân thì cũng thôi, nhưng ngay cả quân Tương Dương vây công Tân Trịnh
cũng cùng nhau rút lui theo? Tướng quân có thật là không ngờ điểm quái
dị ấy chứ?”
“ Ngươi nói là hắn cố ý thả lỏng?” Mã Đại Duy đột nhiên biết rõ ý tứ của hắn.
“ Không sai. Điều này hiển nhiên là Trương Hoán ra sức tạo thành bầu
không khí thả lỏng. Giảm bớt áp lực lên mọi người làm cho tất cả ba
người bắt đầu tự giết lẫn nhau. Thậm chí Trương Hoán căn bản là không
cần qua sông mà vẫn giải quyết được nội loạn Trung Nguyên.”
“ Giọng lưỡi của đệ như thế nào lại giống như của triều đình vậy?” Mã
Đại Duy liếc nhìn em vợ có hơi không vui nói tiếp: “ Chẳng lẽ đệ cũng
nhận thức cho chúng ta đây là đám gây nội loạn Trung Nguyên sao?”
“ Vậy thì huynh cho là cái gì? Thay trời hành đạo sao?” Giọng điệu Mã Tư Nghi mang theo một vẻ trào phúng mà hỏi ngược lại.
Mã Đại Duy hồi lâu không nói gì, cuối cùng hắn thở dài một tiếng ngồi
xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu để lộ ra sự cực kỳ phiền muộn trong lòng. Mặc dù hiện tại hắn đã có ý hối hận, nhưng hắn đi cùng Thôi Khánh Công
qua nhiều năm như vậy thì hai tay cũng từng dính đầy máu tươi. Cho tới
một bước này hôm nay thì hắn vẫn còn quay về được sao?
Mã Tư Nghi cực giỏi trong việc tùy mặt gửi lời. Hắn nhìn ra sự lưỡng lự
trong mắt Mã Đại Duy liền mỉm cười hỏi: “ Vì sao Tướng quân không tiếp
tục hỏi như thế nào mà đệ đi Lạc Dương lâu như vậy?”
Mã Đại Duy từ từ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tư Nghi, hắn nghe ra trong khẩu khí của Mã Tư Nghi có khác thường.
“ Rất đơn giản, sau khi đệ rời khỏi Lạc Dương thì đi sang bờ bắc Hoàng Hà một chuyến để gặp Trương Hoán.”
“ Cái gì!” Mã Đại Duy thất kinh, hắn vụt đứng lên tóm chặt Mã Tư Nghi,
sắc mặt trở nên hung ác khác thường mà gằn từng chữ: “ Ngươi định bán
đứng ta sao?”
Mã Tư Nghi từ từ đẩy tay của hắn ra mà
lạnh lùng bảo: “ Nếu như ta đi gặp Thôi Khánh Công mới gọi là bán huynh. Trước hết huynh cần biết rõ điểm này, rốt cuộc là ai muốn giết huynh?”
Vẻ hung dữ trên mặt Mã Đại Duy từ từ biến mất, hắn đi tới bên cạnh bàn
tiện tay lật lật một số văn thư trên bàn, cuối cùng có lẽ không nhịn
được mà hỏi nhỏ: “ Hắn để đệ mang cái gì cho ta?”
Mã Tư Nghi biết hắn kỳ thật sớm đã có ý đầu hàng, chỉ là không rõ thái độ của Trương Hoán thôi. Vì vậy liền lấy ra từ trong ngực một phong thơ giao
cho hắn rồi nói: “ Đây là thư của Trương Thượng thư tự tay viết đưa cho
huynh, xem đi rồi biết có phải đệ hại huynh hay không.”
Mã Đại Duy nhanh chóng tiếp nhận thư, tay run nhè nhẹ mở thư ra. Đọc
xong hắn cảm giác có điểm khó có thể tin nổi, không ngờ Trương Hoán lại
đồng ý cho hắn làm Hoài Bắc Tiết Độ Sứ, có thể tiếp tục lãnh binh. Nhưng vừa nghĩ kỹ hắn liền hiểu rõ dụng ý thực sự của việc Trương Hoán ưu đãi mình. Đây kỳ thật là để cho Lý Sư Đạo nhìn! Chính mình đã được phong
làm Hoài Bắc Tiết Độ Sứ, vậy Lý Sư Đạo tự nhiên sẽ không quá kém.
Lúc này, Mã Tư Nghi ở bên cạnh cũng giải thích cho hắn: “ Đây là Trương Thượng thư không muốn tiêu hao quá nhiều binh lực tại Lạc Dương, ngài
chính là muốn lên bắc chống lại liên quân Hồi Hột cùng Khiết Đan cho nên mới tử tế với tướng quân. Xin tướng quân nhất định phải bắt lấy cơ hội
này để tránh hối hận trong tương lai.”
Mã Đại Duy lần
này lại không để ý đến hắn, mà là chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong
thả bộ bên trong phòng. Hắn đã không phải trẻ ranh ba tuổi, ở trong quan trường lăn lộn vài thập niên nên sớm thấy rõ tình người nóng lạnh. Lúc
này Trương Hoán ưu đãi hắn chẳng qua là muốn hắn đầu hàng, thậm chí là
để diễn cho Lý Sư Đạo nhìn chứ cũng không phải thật sự tính toán mời hắn tiếp tục lãnh binh. Nếu như hắn không biết tốt xấu cứ thật sự mang binh đi Hoài Bắc để nhậm chức, vậy tất nhiên là một con đường chết. Nhưng
nếu như hắn không đầu hàng, tiếp tục ngoan cố chống lại thì cũng là một
con đường chết, hơn nữa còn để danh thối thiên cổ. Trương Hoán chính vì
nhìn thấu điểm này nên mới có thể thoải mái cho hắn một chức vụ Tiết Độ
Sứ.
Nghĩ vậy, Mã Đại Duy âm thầm thở dài, liền xoay
người hỏi Mã Tư Nghi: “ Ta nghĩ lập một vài công lao rồi đi đầu hàng
Trương Hoán, không biết đệ có khả năng đề nghị điều gì hay chăng?”
Mã Tư Nghi cười hắc hắc mà bảo: “ Có một công lao cực lớn, chẳng lẽ tướng quân cũng không nghĩ tới sao?”
“ Đệ nói tới Thôi Khánh Công?” Mã Đại Duy liên tục lắc đầu “ Không có
khả năng! Hắn không có khả năng mạo hiểm đến chỗ này của ta, hơn nữa hắn cũng không cần phải tới đây.”
Mã Tư Nghi lại nham hiểm cười: “ Nói chung thì hắn sẽ không đến, nhưng đệ đã mang về một món đồ, tin tưởng Thôi Khánh Công nhất định sẽ đến vì nó.”
Thành Lạc Dương, Thôi Khánh Công nửa mừng nửa lo nhìn chăm chú tâm phúc
mới từ thành Tỷ Thủy về. Hắn kích động đến giọng nói gần như cũng thay
đổi. “ Ngươi nói là Mã Tư Nghi đã nghiên cứu chế tạo ra được hỏa dược?”
“ Ngàn vạn lần đúng, thuộc hạ tận mắt thấy bọn họ thí nghiệm làm một
cái giá gỗ cao ba trượng bị nổ nát vụn. Lỗ tai thuộc hạ gần như bị điếc. Thật sự là quá lợi hại.” Tên tâm phúc của hắn như vẫn còn sợ hãi.
“ Trời ạ! Ông trời có mắt, không ngờ ở thời điểm cực kỳ nguy cấp này
lại mang đến đây.” Thôi Khánh Công cũng không ngồi nổi nữa, hắn rảo bước qua lại trong tẩm cung vừa xoa tay, vừa nhắm mắt cảm tạ trời cao. Vẻ
mặt cực độ hưng phấn hiện rõ trên mặt hắn “ hỏa dược!” Tất nhiên, chỉ
cần trong tay cũng có hỏa dược thì hắn không hề e ngại Trương Hoán, thậm chí có thể hắn lập tức tiến quân đến Trường An. Dùng hỏa dược phá hủy
cửa lớn Đồng Quan. Nhờ vào hỏa dược, thậm chí hắn có thể một bước lên
điện Hàm Nguyên.
Một trận đánh ở Tây Vực khiến cho uy
danh Phích Lịch Lôi truyền khắp thiên hạ, tất cả quân đội đều khát vọng
có thể nắm giữ loại vũ khí này. Nhưng nó lại thần bí như vậy làm cho
người ta nhìn không thấy chân tướng của nó. Chính mình vì điều này đã
hao phí gần hai mươi vạn quan tiền, lại thủy chung không chiếm được một
tẹo bề ngoài nào của nó, mới chỉ gần biết nó có thể là hỏa dược mà thôi.
Mà hiện tại, đúng vào lúc hắn đã tuyệt vọng thì thần vận mệnh lại cho
hắn một cơ hội, Địa Hỏa dược của bọn họ đã nghiên cứu chế tạo thành
công. Cơ hội lần này không thua gì lúc Vi Đức Khánh bị giết. Xem ra thần vận mệnh một lần nữa lại để mình lọt vào mắt xanh, tại sao? Đây không
phải là muốn đưa mình lên ngôi cửu ngũ sao?
Hơi hơi
tỉnh táo lại, Thôi Khánh Công lại hỏi cặn kẽ quá trình thí nghiệm, tên
tâm phúc tự nhiên sẽ không lừa gạt mình. Từ trong miêu tả của hắn đối
với thí nghiệm, Thôi Khánh Công lập tức liền có thể kết luận, phòng
nghiên cứu của Mã Tư Nghi chế tạo ra Địa Hỏa dược chính là Phích Lịch
Lôi của Trương Hoán.
Chả mấy chốc, Thôi Khánh Công lại
gặp phải một vấn đề cực kỳ thực tế, Mã Tư Nghi đã bị chính mình đuổi đi. Hiện tại hắn nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược là thuộc về Mã Đại Duy mà
không phải mình, Mã Đại Duy sẽ dễ dàng đồng ý đem hỏa dược giao cho hắn
sao?
Thôi Khánh Công bắt đầu có hơi hối hận, hối hận
chính mình không nên đuổi Mã Tư Nghi đi. Nhưng chuyện đã thế thì bây giờ có hối cũng vô dụng. Suốt một buổi sáng hắn đều nôn nóng bất an ở trong cung, làm thế nào mới có thể khiến cho Mã Đại Duy đem hỏa dược giao ra. Lúc giữa trưa, Chu Thao nhận được ý chỉ của Vương gia, lệnh cho hắn hoả tốc vào cung. Chu Thao không dám thờ ơ liền bỏ mặc mọi chuyện trong tay để vội vã chạy tới hoàng cung. Bởi vì Thôi Khánh Công không chiêu mộ
được quan viên nguyện dốc sức cho hắn, cho nên hắn không thể không nể
trọng Chu Thao đã từng làm đại thần Nội các. Khánh Công đem mọi chuyện
chính vụ lớn nhỏ ở Lạc Dương đều ném cho hắn. Không chỉ có như thế, Chu
Thao còn là Thế Tử Phó của hắn, gánh vác gánh nặng phụ tá cho con trai
thứ của hắn.
Chu Thao cũng không làm hắn thất vọng,
không chỉ có xử lý công vụ lớn nhỏ gọn gàng ngăn nắp, nhưng lại còn bày
mưu tính kế cho hắn, trở thành mưu sĩ hàng đầu của hắn. Thôi Khánh Công
vì thế không chỉ một lần nói với các Đại tướng thuộc hạ, Chu Thao chính
là Gia Cát Khổng Minh của hắn.
Cũng như chuyện lớn hàng đầu hôm nay là giành lấy hỏa dược, hắn đương nhiên muốn thương nghị đối sách cùng Chu Thao.
“ Lạc Dương Doãn Chu Thao đến!” Âm thanh cao vút của một người hoạn
quan vang vọng thật lâu trong đại điện, một tên hoạn quan khác dẫn dắt
Chu Thao bước nhanh vào bên trong cung. Đi qua từng cửa cung, tiếp nhận
các lần kiểm tra, rốt cục Chu Thao được mang vào tẩm cung của Thôi Khánh Công.
Vừa vào cửa, Thôi Khánh Công liền bắt đầu la lên với hắn: “ Ngươi có biết Mã Tư Nghi đã nghiên cứu chế tạo ra Địa Hỏa
dược uy lực không thua gì Phích Lịch Lôi ?”
Chu Thao cũng lấy làm kinh hãi, liền vội vàng hỏi: “ Đây là việc xảy ra lúc nào?”
Thôi Khánh Công lắc đầu mà nói với vẻ hơi căm tức: “ Đến lúc nào nghiên cứu chế tạo ra thì Bổn vương cũng không biết, Mã Đại Duy dấu diếm việc
này cực nghiêm. Nếu không phải vừa lúc bị tâm phúc của ta nhìn thấy thí
nghiệm của bọn họ thì Bổn vương vẫn còn một mực chẳng hay biết gì.”
Chu Thao nao nao, nếu là cơ mật thì làm thế nào có thể bị tâm phúc của
Thôi Khánh Công biết. Hắn thấy Thôi Khánh Công đã bị tin vui hỏa dược
thiêu đốt đến mê muội thì cũng không biến sắc cười nói: “ Cho dù Mã Đại
Duy có ý ra sao, nhưng trong tay của hắn có hỏa dược. Đây là trời cao
chiếu cố với Vương gia, Vương gia từ nay cũng không cần phải lo lắng đòn sát thủ của Trương Hoán.”
“ Nói thật hay! Đây chứng
thật là trời cao chiếu cố cho Bổn vương.” Thôi Khánh Công đắc ý khoát
tay, nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới hỏa dược còn chưa nằm trong tay
mình thì sự đắc ý liền biến mất trong nháy mắt. Hắn vẫy tay với Chu
Thao, mệnh cho tiến lên một bước rồi nói nhỏ: “ Lần này nếu như hiền đệ
có thể thay ta nghĩ ra biện pháp lấy được hỏa dược, tương lai sau khi ta đăng vị tất thực phong hiền đệ là Thục vương, đem tất cả đất Ba Thục
giao hết cho các đời kế thừa của Chu gia đệ.”
Chu Thao
vội vàng quỳ xuống, liên tiếp dập đầu mà nói vô cùng trung thành: “ Chu
Thao không muốn tách ra khỏi bờ cõi của Vương gia, chỉ mong được xử lý
tạp vụ trong triều vì Vương gia.”
Thôi Khánh Công vỗ vỗ vai hắn, ha hả cười to: “ Đợi đến ngày nào đó thì chức Hữu Tể Tướng
đương nhiên là không thoát khỏi tay ngươi, chỉ là trước hết ngươi cần
thay Bổn vương giải quyết việc hỏa dược.”
Chu Thao cúi
đầu trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Nếu Mã Đại Duy sáng chế ra hỏa
dược, hắn tất nhiên là có chỗ thỉnh cầu, hoặc là hắn uy hiếp Vương gia
...”
“ Uy hiếp?” Thôi Khánh Công tức giận cắt đứt lời
của Chu Thao “ Cho hắn một trăm lá gan thì hắn cũng không dám uy hiếp
với ta. Năm đó hắn chỉ là một Văn Thư Lang trong quân, nếu không phải ta đặc biệt đề bạt hắn thì Mã Đại Duy sẽ ra sao hôm nay?”
“ Vương gia bớt giận.” Chu Thao vội vàng cười an ủi hắn: “ Cho nên
thuộc hạ thiên về ý nghĩ khác là Mã Đại Duy sẽ dùng hỏa dược để biểu
hiện tầm quan trọng của hắn, làm cho Vương gia càng thêm nể trọng hắn.”
“ Thế này thì không khác biệt lắm.” Thôi Khánh Công vừa lòng gật đầu “ Ngươi tiếp tục nói nốt.”
Chu Thao thấy hắn nghe siểm nịnh thì trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng liền tiếp tục bảo: “ Thuộc hạ tự đánh giá một lượt, có
thể đưa ra ba sách dâng lên cho Vương gia tham khảo. Trước tiên là nói
về hạ sách, Vương gia có thể coi Mã Đại Duy là tay sai, trực tiếp lệnh
cho hắn tiến công Trương Hoán. Trong tay của hắn có hỏa dược thì tất sẽ
dùng, cứ như vậy hỏa dược của hắn cũng là Địa Hỏa dược của Vương gia.
Mặc dù không ở trong tay mình, nhưng hiệu quả là như nhau.”
Nói còn chưa xong thì Thôi Khánh Công liền lắc đầu không chấp nhận hạ
sách của hắn, hỏa dược làm sao có thể không giành vào trong tay mình “
Sách này Bổn vương không tiếp thu, lại nói về trung sách.”
Chu Thao cười nịnh một cái lại nói: “ Trung sách chính là phái sứ giả
đi đến Tỷ Thủy, trực tiếp đàm phán điều kiện cùng Mã Đại Duy. Hoặc lấy
tiền lương, hoặc lấy địa bàn, chức quan trao đổi lấy hỏa dược của hắn.
Sách này có điểm tốt là nguy hiểm nhỏ, thấy hiệu quả nhanh nhưng mặt bất lợi cũng có. Chính là không lấy được cách điều chế hỏa dược, trước sau
vẫn bị hắn nắm ở trong tay. Hơn nữa hiện tại hắn có số lượng bao nhiêu
có lẽ cũng không biết.”
Lúc đầu Thôi Khánh Công thiên
về phương án này, nhưng nửa câu sau nói của Chu Thao cũng nhắc nhở hắn.
Xác thật, Mã Đại Duy tuyệt sẽ không dễ dàng đem cách điều chế cho hắn,
mà là dùng nó để luôn luôn khống chế mình, “ không ổn ! Không ổn!”
“ Vậy ngươi nói qua về thượng sách.” Thôi Khánh Công lập tức không nhận trung sách, hắn muốn nghe nói về thượng sách nữa.
“ Thượng sách sẽ đơn giản hơn nhiều, Vương gia đích thân đi tới đại
doanh của Mã Đại Duy xem thí nghiệm hỏa dược, có thời cơ trực tiếp mang
Mã Tư Nghi về đây. Thuộc hạ nghĩ Mã Đại Duy mặc dù không muốn, nhưng hắn cũng tuyệt không sẽ vì chuyện này mà trở mặt cùng Vương gia. Nguy hiểm
là Vương gia phải đích thân đi đến doanh của Mã Đại Duy. Nhưng chỗ tốt
cũng là rõ ràng, Vương gia rất có thể trực tiếp nắm được cách điều chế
hỏa dược, sẽ không lại bị quản chế bởi người khác.”
“
Thế này ...” Thôi Khánh Công bị Chu Thao giựt giây xác thật đã động tâm, nếu như là món đồ khác thì có lẽ hắn sẽ chọn dùng trung sách. Nhưng hỏa dược là bảo bối mà hắn khát vọng đã hơn một năm. Hắn nghĩ chính mình đã có ưu thế về binh lực, nếu như có hỏa khí lợi hại này nữa thì một ngày
tung hoành thiên hạ liền xuất hiện rõ ràng ở phía trước. Hắn cũng kiềm
chế không nổi kích động trong lòng nữa liền nói với Chu Thao “ Ta quyết
định chọn dùng thượng sách, tự mình đi nhìn thí nghiệm hỏa dược của Mã
Đại Duy một cái, lại thuận tiện cùng hắn thương lượng chuyện đối phó Lý
Sư Đạo. Ta mang nhiều binh lính tới thì cho rằng Mã Đại Duy cũng không
dám có dị tâm gì. Có điều là sau khi ta đi, ngươi hãy phụ tá tiểu Vương
gia cho tốt, bảo hắn cẩn thận mang binh không thể lười biếng .”
Chu Thao khắc chế nỗi mừng như điên đang sục sôi trong lòng mà quỳ
xuống liên tiếp dập đầu với Thôi Khánh Công “ Thần tuyệt không phụ sự
phó thác của Vương gia!”
Sáng sớm hôm sau, Thôi Khánh
Công có một vạn tinh kỵ hộ vệ nhằm hướng thành Tỷ Thủy mà đi. Lúc này đã là trung tuần tháng hai, Hoàng Hà bắt đầu tan băng. Dòng nước Hoàng Hà
trùng trùng điệp điệp lôi những khối băng thật lớn chậm rãi di động
xuống hạ lưu, không khí mùa xuân bắt đầu bao trùm lên khắp mặt đất Trung Nguyên.
Nhưng vào lúc này, trên chiến trường Hà Bắc
cũng xảy ra dị biến. Bên trong quân Hà Bắc giằng co gần nửa tháng đột
nhiên xảy ra sự chia rẽ, Bùi Minh Diệu cũng khắc chế không nổi sự lo
lắng trong lòng, hắn thừa dịp cơ hội Bùi Hữu mệnh cho hắn đi tiếp tế
lương thảo mà chỉ huy ba vạn hậu quân lặng yên rời khỏi quân Hà Bắc xuất phát về phía Trường An. Tin tức Bùi Tướng quốc đã tạ thế lập tức truyền khắp toàn quân, gây ra sự chấn động lòng quân mãnh liệt trong quân Hà
Bắc.
Biến động khác thường của quân Hà Bắc lập tức bị
Thác Bạt Thiên Lý nhạy cảm nhận ra được, hắn lập tức bắt lấy cơ hội mà
mệnh cho mười vạn liên quân Hồi Hột và Khiết Đan chia quân ra hai lộ.
Đến đêm ngày thứ ba sau khi Bùi Minh Diệu rời đi thì chúng phát động
tiến công mãnh liệt về hướng đại doanh quân Hà Bắc.
Rạng sáng ngày mười sáu tháng hai, quân Hà Bắc rốt cục không chống đỡ
nổi với liên quân Hồi Hột, Khiết Đan giáp công mà bị thất bại phải lui
ngàn dặm.
Tình hình Hà Bắc đột biến làm kinh hãi thiên
hạ. Ngày mười tám tháng hai, Trương Hoán nhận được chim câu truyền tin
lập tức lệnh cho Vương Tư Vũ chỉ huy tám vạn quân An Tây đi qua Thượng
Đảng tiến quân tới Hàm Đan. Lại lệnh cho đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ ra khỏi
cửa núi tiến quân lên Hà Bắc, cắt đứt đường về của Thác Bạt Thiên Lý.
Còn chính hắn có năm nghìn quân Thiết Vệ hộ vệ vẫn đang ở lại bờ bắc Hoàng Hà, cùng đợi Lạc Dương xảy ra biến cố.
Bên ngoài thành Tỷ Thủy, Mã Đại Duy tự mình dẫn mấy ngàn thân vệ đến
nghênh đón Thôi Khánh Công. Thám báo thăm dò báo lại Thôi Khánh Công dẫn theo một vạn kỵ binh đến đây, hiện đã đến cách hơn ba dặm. Thôi Khánh
Công rốt cục đến làm trong lòng Mã Đại Duy bắt đầu hơi hơi căng thẳng,
hắn nhìn qua Mã Tư Nghi ở bên cạnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà hạ giọng hỏi: “ Đã bố trí tốt chưa?”
Mã Tư Nghi lạnh lùng cười nói: “ Xin Vương gia yên tâm, chúng ta bố trí tỷ mỉ, lần này Thôi Khánh Công
tuyệt đối không chạy thoát.”
Hắn đưa tay che trán ngắm
nhìn phương xa trong khoảnh khắc, chỉ thấy mơ hồ có một vệt đen liền nói với Mã Đại Duy: “ Tướng quân, nếu Thôi Khánh Công đã đến thì trước hết
đệ đi chuẩn bị.”
Mã Đại Duy hít mạnh một hơi lập tức
thúc ngựa về hướng đại quân của Thôi Khánh Công để nghênh đón, thành bại phụ thuộc vào mỗi hành động lúc này.
Trải qua ba ngày
hành quân, Thôi Khánh Công rốt cục đã đến đích. Ở đằng xa mơ hồ có thể
nhìn thấy tường thành Tỷ Thủy, nghĩ tới sắp được nhìn thấy hỏa dược chờ
đợi đã lâu ngày thì tâm tình của hắn cũng bắt đầu thỏa mãn hơn. Sự buồn
bực do mấy ngày hành quân sinh ra cũng lập tức trở thành hư vô. Từ xa,
mấy trăm kỵ binh đang từ đối diện chạy tới phía hắn, Thôi Khánh Công
liếc mắt liền nhìn thấy Mã Đại Duy phi đầu tiên, trong đôi mắt ưng sắc
bén hiện lên một ý định giết người, lúc này hắn muốn giết Mã Đại Duy
giống như lấy đồ trong túi, Mã Đại Duy lại không sợ hãi?