Nhưng sát khí của hắn chỉ trong nháy mắt liền tạm thời bị đè nén xuống,
hiện tại hãy còn không phải lúc giết Mã Đại Duy. Một vạn kỵ binh che kín trời đất với tinh kỳ phần phật bay trong gió bắc lạnh cóng đang từ từ
di động.
Mã Đại Duy nhảy xuống ngựa, một thân một mình
bước nhanh đến, dưới cái nhìn thèm thuồng của một vạn đại quân cung kính thực hiện lễ quỳ lạy với Thôi Khánh Công “ Mạt tướng Mã Đại Duy tham
kiến Đại Soái!”
“ Ngươi vẫn còn coi ta là Đại Soái của ngươi sao?” Giọng nói lạnh lùng của Thôi Khánh Công lúc rời lúc liên tục ở trong gió.
“ Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ một mực trung thành và tận tâm với Đại Soái.”
“ Ngươi còn dám lừa ta!” Thôi Khánh Công dùng roi ngựa chỉ vào hắn lớn
tiếng quát: “ Ngươi nghiên cứu chế tạo thành công hỏa dược cũng không
kính dâng cho ta, ngươi trung thành ở chỗ nào?”
“ Thuộc hạ tuyệt không có ý giấu diếm. Hỏa dược vừa mới thành công, hãy còn
phải thí nghiệm nhiều lần, chờ sau khi ổn định thuộc hạ chắc chắn hiến
cho Đại Soái.”
Thôi Khánh Công liếc xéo hắn mà không
nói một lời, giờ phút này trên cánh đồng bát ngát hoàn toàn yên lặng,
chỉ nghe thấy tiếng gió xuyên bức tường người làm sinh ra những tiếng
réo chói tai. Cũng không biết trải qua bao lâu, mồ hôi trên trán Mã Đại
Duy từ từ lăn xuống thì mới nghe thấy Thôi Khánh Công hừ lạnh một tiếng
mà bảo: “ Ta thấy ngươi cũng không có lá gan to như thế, tạm thời đưa ta đi xem hỏa dược của ngươi!”
“ Sự tình liên quan cơ mật, xin Đại Soái theo thuộc hạ vào thành.”
Thành Tỷ Thủy vẫn luôn là trọng trấn quân sự ở bờ nam Hoàng Hà. Nó có
hào thành sâu rộng nên trông cao lớn chắc chắn khác thường. Dòng sông Tỷ Thủy từ phía nam chảy xuôi đến lượn quanh thành một vòng rồi lại tiếp
tục chảy về phía Hoàng Hà.
Dân chúng trong thành Tỷ
Thủy không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn hơn mấy trăm hộ. Trong cơn gió bắc se
lạnh, gần hai nghìn kỵ binh hộ vệ Thôi Khánh Công chậm rãi tiến vào
thành trì. Đại quân còn lại thì đóng quân ở ngoài thành, sẵn sàng đợi
mệnh.
Giờ phút này ở trên tường thành có mười mấy tên
binh lính đang hồi hộp nhìn chăm chú đại quân Thôi Khánh Công vào thành. Ở bên người bọn họ đặt một máy phóng đá loại nhỏ, một cái bình gốm lớn
màu đen đang lẳng lặng cùng đợi cơ hội sắp tới. Mặt khác đông đảo gần
vạn quân cung thủ bắn nỏ nằm sấp trên tường thành, bọn họ nấp sau tường
thành, căng thẳng đến ngừng thở.
Giờ phút này mấy trăm
quân kỵ tiên phong đã tiến vào Ủng thành (bức tường thành nhỏ ở ngoài
cổng thành), mắt thấy đại kỳ của Thôi Khánh Công cũng biến mất dưới
thành. Hắn đã đi qua cầu treo tiến vào hầm dưới cổng thành. Trên tường
thành máy phóng đá bắt đầu chậm rãi căng lên. Một tên binh lính cầm cây
đuốc đang đợi mệnh lệnh cuối cùng.
Mã Đại Duy cùng đi
với Thôi Khánh Công qua cầu treo bắt đầu tiến vào hầm cổng thành, hắn
cũng bắt đầu nói ít đi, chỉ hồi hộp chờ đợi cơ hội được thoát thân.
Trong hầm dưới cổng thành u ám không một tiếng nói nào, chỉ nghe thấy
tiếng vó ngựa lộn xộn. Thôi Khánh Công cũng dường như cảm nhận được một
bầu không khí căng thẳng bèn liếc liếc mắt nhìn sang Mã Đại Duy bên
cạnh, thấy hắn vẫn giữ vẻ tự nhiên, vẫn duy trì một loại tư thế cung
kính thì trong lòng Thôi Khánh Công cũng hơi hơi yên tâm.
Trước mắt lại sáng ngời, bọn họ đã xuyên qua hầm cổng thành tiến vào
Ủng thành. Ủng thành là một cái sân lớn trong cửa thành chính, trước sau có hai cổng thành, bốn phía thì bị tường thành cao lớn vây quanh.
Lúc này, Thôi Khánh Công đột nhiên nhìn thấy bên tường Ủng thành có một cái tháp đá nho nhỏ, tháp đá bị quét thành màu đỏ trông chói mắt khác
thường. Hai tên quân sĩ một phải một trái đứng canh, mà ở mặt trên tháp
đá có bày một cái bình gốm màu đen làm cả tháp đá liền giống như một cái đàn tế hình thù hơi cổ quái. Trong lòng hắn tràn ngập tò mò mãnh liệt
liền hỏi: “ Đây là vật gì?”
Mã Đại Duy lập tức khom
người đáp: “ Bình gốm màu đen kia là chúng thuộc hạ mô phỏng Phích Lịch
Đạn của quân Lũng Hữu , Đại Soái có thể có hứng thú với nó”
Thôi Khánh Công cảm thấy cực kì hứng thú, liền gật đầu vui vẻ bảo: “ Dẫn ta đến xem!”
Mã Đại Duy đồng ý một tiếng, giục ngựa phi về phía tháp đá. Lúc này tim hắn hồi hộp đến suýt rớt ra ngoài. Tháp đá cách Thôi Khánh Công ước năm mươi bộ, khi phóng ngựa sắp đến còn cách tháp đá ước hơn mười bước thì
Mã Đại Duy vẫy tay lớn tiếng ra lệnh: “ Gỡ Phích Lịch đạn xuống!”
Đây là mệnh lệnh hành động, hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy từ trên tường
thành bay chếch về hướng bên ngoài cầu treo một cái bình gốm cũng màu
đen, trên đó đang tỏa ra khói trắng dữ dội. Chỉ nghe từ ngoài thành vọng đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh như sấm sét ở cách
hơn mười dặm cũng có thể nghe thấy. Một luồng khói đen bay lên trời, kỵ
binh trong ngoài thành lập tức đại loạn, chiến mã sợ hãi hí vang bỏ
chạy, kỵ binh của Thôi Khánh Công rối loạn.
Kỵ binh bên trong Ủng thành cũng bị tiếng nổ mạnh này làm cho sợ ngây người, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng ngoài hầm thành. Khi tiếng nổ
mạnh vừa mới lắng động thì dị biến xảy ra, chỉ thấy cầu treo chậm rãi
kéo lên, cửa thành ầm ầm đóng lại. “ Bất hảo!” Thôi Khánh Công lập tức ý thức được chính mình bị mắc lừa, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền
quay đầu nhìn về hướng Mã Đại Duy. Lập tức hắn cả kinh đến gần như ngã
khỏi ngựa.
Chỉ thấy người ở tòa tháp đá mới vừa rồi còn ở đó không biết đã dời đi từ khi nào. Ở sau lưng tháp là một cái lỗ
thủng tối như mực, một cái cổng đá đang chậm rãi hạ xuống. Chiến mã của
Mã Đại Duy vẫn còn, nhưng người đã sớm không thấy bóng dáng.
“ Xông ra khỏi thành cho ta!” Thôi Khánh Công khàn giọng rống to, nhưng đã chậm. Một tiếng mõ vang lên, từ trên bốn phía tường thành những mũi
tên như mưa rào che kín trời đất bay xuống, không trung trong Ủng thành
đột nhiên biến thành một cõi hắc ám.
Ngày hai mươi tháng hai năm Vĩnh An thứ hai, Thôi Khánh Công kiêu hùng một thời chết ở trong thành Tỷ Thủy.
Cùng lúc Thôi Khánh Công vào thành. Trên bờ bắc Hoàng Hà đối diện thành Tỷ Thủy, Trương Hoán đang lẳng lặng chờ đợi tin tức từ bờ bên kia, đại
đội nhân mã của hắn vào ngày hôm trước đã xuất phát về hướng Thượng Đảng đi nghênh chiến liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Trong đại doanh chỉ còn
lại có năm nghìn thân vệ.
Từ khi hắn phát binh Lũng Hữu tới nay, quân đội của hắn trước sau không vượt qua Hoàng Hà. Trọng tâm
chiến lược của hắn cũng không dồn vào Thôi Khánh Công. Tại hắn xem ra,
Thôi Khánh Công bất kể thiên thời, địa lợi hay nhân hòa thì cả ba thứ
đều không có. Chỉ vẻn vẹn chiếm được một mẩu số phận như vậy liền càn rỡ nhất thời, căn bản là không xứng giao chiến cùng mình. Trọng tâm chiến
lược của hắn vẫn nằm tại Hà Bắc. Bất kể Bùi Hữu giao chiến với Thác Bạt
Thiên Lý là thắng hay thua thì hắn cũng lấy cớ để tiến quân Hà Bắc. Quan trọng hơn là Bùi Tuấn qua đời, tựa như năm đó chính Gia chủ của mình
qua đời vậy. Hà Bắc đã không còn người nào có thể ngăn cản đại quân
Trương Hoán tiến lên phía bắc.
Giờ phút này Trương Hoán đang ngồi ở doanh trướng đọc sách, dựa theo tin tức thám báo từ bờ bên
kia gửi tới, Thôi Khánh Công hẳn là hôm nay sẽ đến Tỷ Thủy. Nói cách
khác, tin tức sẽ truyền đến bất kỳ lúc nào. Đột nhiên, dường như hắn
nghe thấy gì đó, Trương Hoán lập tức đặt sách xuống rồi đứng dậy đi ra
ngoài trướng. Màn trướng vừa vén lên liền thấy một tên thân binh mặt mày hưng phấn đang chạy tới.
“ Đô Đốc, có tiếng hỏa dược nổ mạnh từ hướng thành Tỷ Thủy ở bờ bên kia truyền đến.”
Rốt cục đã đến. Trương Hoán cũng kiềm chế sự kích động không ngừng
trong lòng, hắn nhảy lên ngựa cười nói với đám thân binh: “ Đi! Đến bên
Hoàng Hà đi xem một lát.”
Đại doanh cách Hoàng Hà không quá ba bốn dặm. Gần ngàn tên kỵ binh vây quanh Trương Hoán nhanh như
chớp chạy tới bên bờ Hoàng Hà, giờ phút này nước sông đã hoàn toàn tan
băng, trên mặt sông trôi nổi những tảng băng lớn nhỏ, dập dờn thong thả
cuốn về phía đông.
Ở vùng này mặt sông cực kỳ rộng rãi, bờ bên kia cách xa ước chừng hơn mười dặm. Ở giữa sông còn có một hòn
đảo nhỏ, những đàn chim di cư lớn từ phía nam trở về sống ở trên đảo.
Trên mặt sông rộng lớn không có bất cứ thuyền bè gì, chỉ có một đàn cò
trắng lượn vòng trên mặt sông kiếm ăn.
Trương Hoán dừng ngựa đứng bên bờ ngắm nhìn về phía thành Tỷ Thủy, mặc dù hắn không nhìn thấy tình hình trong thành, nhưng hắn tin tưởng Thôi Khánh Công lần này không chạy thoát được vận mệnh diệt vong.
Gió sông đặc biệt lạnh lẽo ngấm vào thấu xương, không khí đồng thời xen lẫn một mùi
tanh đặc thù chốn sông nước. Sức gió mạnh mẽ thổi qua làm dãy bạch dương bên bờ sông rung động xôn xao. Trương Hoán đứng tại bờ sông chờ đợi
được gần một canh giờ mà vẫn không có tin tức gì truyền đến. Nhưng hắn
vẫn đứng sừng sững bất động, sắc mặt lạnh lùng giống như là một pho
tượng đá.
“ Đô Đốc, liệu có thể ...” Một vị Đô úy thân binh bên cạnh hắn rốt cục có hơi thiếu kiên nhẫn.
Trương Hoán lại khoát tay chặn lời của hắn lại. Giờ phút này trong mắt
hắn đã xuất hiện mấy cái chấm đỏ, gương mặt một mực lạnh lùng như nham
thạch rốt cục lộ ra nụ cười mỉm “ Tin tức đã đến!”
Trên bờ sông chợt bộc phát ra một tràng tiếng hoan hô, chỉ thấy trên mặt
sông mênh mông xuất hiện mười mấy điểm đỏ. Đây là một loại phương pháp
báo tin do Trương Hoán phát minh tại An Tây, đem diều hâu nhuộm thành
màu đỏ, chỉ cần bọn chúng bay lên trời liền ý nghĩa thắng lợi đến.
“ Thôi Khánh Công, đáng tiếc ta không thấy được mặt ngươi lần cuối cùng.” Trương Hoán thì thào tự cười nói.
Hắn đột nhiên quay đầu ngựa lại, hạ lệnh cho đám thân binh: “ Truyền lệnh toàn quân nhổ trại tiến quân về Hà Bắc.”
Thôi Khánh Công vừa chết, đại đội kỵ binh hắn mang đến bắt đầu điên
cuồng khởi xướng tiến công về hướng thành Tỷ Thủy. Nhưng trước tường
thành cao lớn hùng vĩ thì bọn chúng đành chịu bó tay. Đúng vào lúc này,
mấy vạn quân của Mã Đại Duy từ bốn phương tám hướng đánh tới. Trong
ngoài giáp công làm quân của Thôi Khánh Công đại bại, những kẻ đầu hàng
nhiều vô số, chỉ có rất ít tàn quân chạy thoát về Lạc Dương. Mã Đại Duy
tức thì chánh thức phái người đi Trần Lưu xin hàng quân Trương Hoán.
Ngày hai mươi hai tháng hai, Đại tướng thuộc hạ của Trương Hoán là Lận
Cửu Hàn chỉ huy bốn vạn quân Lũng Hữu xuất phát từ Trần Lưu đến Huỳnh
Dương đón nhận Mã Đại Duy đầu hàng. Cùng lúc đó, Sở Hành Thủy tự mình
dẫn sáu vạn quân Hoài Nam cũng đến Mật huyện phía nam Huỳnh Dương. Còn
năm vạn đại quân của Lý Song Ngư ở Tương Dương thì đi theo Nhữ Thủy
ngược lên bắc, ngày hai mươi bốn chiếm lĩnh huyện Lương ở quận Lâm Nhữ.
Gần như là cùng một ngày, Lý Bão Chân đóng quân tại Thiểm quận cũng tiếp nhận mệnh lệnh của Trương Hoán khởi binh xuất phát hướng đông.
Hơn hai mươi vạn đại quân từ ba mặt đông, nam, tây cắt đứt đường lui của phản quân Lạc Dương.
Trong thành Lạc Dương tình hình vẫn yên tĩnh, tin tức Thôi Khánh Công
đã chết bị phong tỏa nghiêm ngặt. Tàn quân từ Tỷ Thủy chạy về trước đó
đã bị Chu Thao phái quân đội chặn lại để ngừa bọn họ mang đến tin tức
làm lòng quân tan rã
Lạc Dương, bên trong Vương Cung.
Chu Thao đang khẩn cấp thương lượng đối sách cùng con thứ của Thôi Khánh Công là Thôi Minh. Thôi Khánh Công tổng cộng có năm con trai, con
trưởng Thôi Hùng đã thành phế nhân, mà con thứ Thôi Minh năm nay hai
mươi ba tuổi. Hắn do tiểu thiếp của Thôi Khánh Công sinh ra, còn vài đứa con nam khác cũng đều do là thị thiếp đẻ ra, hơn nữa đều còn bé nên
không đủ để giao phó đại sự. Vì thế Thôi Minh liền trở thành người thừa
kế duy nhất của Thôi Khánh Công.
Có lẽ bởi vì con
trưởng Thôi Hùng quá bạo lực nên Thôi Khánh Công liền phá lệ mà coi
trọng bồi dưỡng con thứ về phương diện văn học, từ nhỏ được mời danh nho đến để truyền thụ học vấn cho hắn. Sau khi lớn lên lại để hắn đi theo
trong quân xử lý công văn, luôn ở bên cạnh mình.
Lần
này trước khi Thôi Khánh Công đi Tỷ Thủy, tướng quân quyền được giao cho con trai. Khi Thôi Minh nhận được tin cha mình bị chết thì cực kỳ đau
xót, hắn cũng có hơi hoảng sợ. Mặc dù hắn từng cầm quân thay cha, nhưng
đó chỉ là nhất thời. Hơn nữa tuổi còn trẻ nên ở trong tình thế nghiêm
trọng thì hắn cũng không biết xử trí như thế nào với cục diện này. Vì
vậy liền đem tất cả hy vọng đều gửi gắm tại sư phụ Chu Thao của mình.
“ Tiểu vương gia không cần lo lắng, chuyện còn chưa tới mức xấu nhất,
chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Chu Thao tựa như phụ huynh an ủi chúa công
còn nhỏ của mình.
Thôi Minh lắc đầu bảo: “ Làm sao ta
có thể không lo lắng đây? Quân Trương Hoán nhất định sẽ nhân cơ hội phát động tiến công. Mà một khi việc của cha truyền ra thì chúng ta làm sao
còn có thể ngăn cản được? Không bằng chúng ta xin hàng Thái Hậu, ít nhất còn có thể giữ lại một phần thực lực.”
Thôi Minh hiện tại chỉ có thể nghĩ ra biện pháp duy nhất này là đầu hàng cô của mình thì có lẽ còn có một con đường sống.
Chu Thao không trả lời ý của Thôi Minh, hắn trầm tư chỉ chốc lát liền
nói: “ Điều này có lẽ là bước cuối cùng của chúng ta, nhưng cũng không
phải việc cấp bách. Việc cấp bách không phải là Trương Hoán tiến công,
ta lo lắng Lý Sư Đạo sẽ nhân cơ hội làm khó dễ. Chúng ta phải ra tay
trước khi hắn làm khó dễ, nếu không hắn xông vào Lạc Dương thì chúng ta
đều không có đường sống.”
Sắc mặt Thôi Minh thoáng chốc trở nên trắng bệch, Lý Sư Đạo bụng dạ độc ác, nếu như rơi vào tay hắn thì hậu quả của mình ...
Toàn thân hắn rùng mình một cái, vội vàng khom người thi lễ với Chu
Thao mà bảo: “ Chuyện này liền do sư phụ toàn quyền làm chủ, đồ đệ tuyệt không có ý kiến.”
“ Hiện tại chúng ta chỉ có đồng tâm
hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó.” Chu Thao do dự một lát liền đưa ra
phương án giải quyết của mình “ Hai người chúng ta có thể phân công hợp
tác, ta ở lại Lạc Dương coi giữ cơ nghiệp, bên phía Lý Sư Đạo thì do
Tiểu vương gia đi đối phó. Việc này không nên chậm trễ, Tiểu vương gia
có thể trong đêm lãnh binh xuất chiến.”
“ Nhưng đồ đệ
chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc.” Thôi Minh có hơi khiếp đảm liếc nhìn
Chu Thao mà bảo: “ Không bằng đồ đệ ở lại Lạc Dương, sư phụ đi đối phó
Lý Sư Đạo.”
“ Được rồi! Nể ơn tri ngộ của chúa công, ta sẽ đem mạng này giao cho Tiểu vương gia.” Chu Thao thở dài một tiếng,
rốt cục tiếp nhận bổ nhiệm của Thôi Minh.
Màn đêm bao
phủ khắp thành Lạc Dương, ngoài cửa Huy An có một đội quân đang chuẩn bị xếp thành hàng lên đường. Ở cửa thành, Thôi Minh có mười mấy tên tướng
lãnh vây quanh đang cáo biệt Chu Thao, hắn rưng rưng thi lễ thật dài với Chu Thao mà bảo: “ Mong sư tôn chiến thắng trở về, Bổn vương sẽ đứng
trên tường thành Lạc Dương đêm ngày cầu khẩn cho sư phụ”
Chủ tướng Chu Thao giáp trụ kín người cưỡi trên con ngựa Ðại Uyên Thôi
Khánh Công yêu mến nhất mà ưỡn thẳng. Trong mắt của hắn mơ hồ ẩn chứa
nước mắt, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay về phía Thôi Minh mà thưa: “ Xin
Tiểu vương gia yên tâm, Chu Thao lần này đi tiêu diệt Lý Sư Đạo, sớm
ngày giải lo cho Tiểu vương gia. Tại hạ vắng mặt ở Lạc Dương, hy vọng
Tiểu vương gia ràng buộc quân kỷ để thu được sự ủng hộ của dân chúng Lạc Dương.”