“ Sư phụ nói như vậy, Bổn vương sẽ khắc sâu trong lòng, sư phụ đi đường cẩn thận.”
“ Bảo trọng!”
Chu Thao phất phất tay với mọi người, dứt khoát hạ lệnh: “ Đại quân xuất phát!”
Năm vạn đại quân cùng với mấy ngàn cỗ xe ngựa chở đồ quân nhu chậm rãi
chuyển động xuất phát về hướng tây bắc. Sáu vạn đại quân của Lý Sư Đạo
bố trí ở bên bờ Hoàng Hà cách tây bắc Lạc Dương hơn một trăm dặm. Trong
đội quân đi tiêu diệt Lý Sư Đạo có hai vạn người là quân tinh nhuệ của
Thôi Khánh Công, là đội ngũ mà mười mấy năm qua chưa bao giờ hắn rời bỏ
quân quyền. Vậy mà hôm nay, quyền chỉ huy đội quân tinh nhuệ này lần đầu tiên được giao cho người ngoài, hơn nữa là giao cho Chu Thao.
Thời gian Chu Thao về dưới trướng Thôi Khánh Công cũng không lâu, nhưng bằng vào sự khôn khéo có khả năng của hắn mà nhiều lần lập kỳ công nên
rất được Thôi Khánh Công trọng dụng. Nhưng bất kể hắn có khả năng như
thế nào thì Thôi Khánh Công đối với hắn trước sau vẫn duy trì nguyên tắc dùng văn không cần võ, trước sau không quên ghi nhớ hắn là em của Chu
Thử, cho tới nay tuyệt không cho hắn có cơ hội mang binh. Sự thật chứng
minh Thôi Khánh Công có ý đề phòng là hoàn toàn chánh xác, sau khi đại
quân Chu Thao rời khỏi Lạc Dương vẻn vẹn năm mươi dặm, Chu Thao liền ban đạo mệnh lệnh thứ nhất của hắn “ Đại quân quay đầu tiến về hướng nam.”
Một ngày thế này chính là điều mà Chu Thao đã tha thiết ước mơ suốt một năm. Sau khi đại ca Chu Thử chết, tâm nguyện trọng chấn Chu gia liền
luôn luôn chôn dấu thật sâu trong lòng hắn. Nhưng hắn cũng biết chính
mình sẽ không có cơ hội như đại ca năm đó nữa. Hắn liền giống như một
con sói hoang tìm kiếm mồi săn, sau khi trải qua hơn một tháng xem xét
kỹ, mục tiêu của hắn liền được xích vào quân đội của Thôi Khánh Công.
Đây là một đội ngũ bên trong tràn đầy những mâu thuẫn nặng nề, chỉ có
khi mâu thuẫn trở nên gay gắt thì dã tâm của hắn mới có thể biến thành
thực tế.
Sau khi Chu Thao ban hành đạo mệnh lệnh đầu
tiên, đại quân bắt đầu chậm rãi quay đầu. Hắn phóng ngựa xông lên đỉnh
một quả núi nhỏ nhìn về phía núi xa trong màn sương đêm, trong mắt của
hắn lóe ra sự kích động khó có thể che dấu. Giờ phút này, trong tay mình rốt cục đã có thực lực để phục hưng.
“ Chu Tướng
quân!” Từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi từ rất xa, Chu Thao
quay đầu lại nhìn lại chỉ thấy từ dưới chân núi có hơn mười quân sĩ cưỡi ngựa vây quanh một viên Đại tướng chạy như bay mà đến. Viên tướng cầm
đầu đúng là ái tướng tâm phúc Lý Trung Vân của Thôi Khánh Công. Sự kích
động trong lòng Chu Thao lập tức bị rung động mà biến mất, chuyện hắn lo lắng nhất cũng đã đến.
Lý Trung Vân được Thôi Khánh
Công bổ nhiệm làm Phi Long Tướng quân, dưới tay hắn có một vạn kỵ binh,
là một doanh trong hai vạn quân tinh nhuệ. Lúc trước hắn cũng không vừa
lòng với việc Chu Thao được bổ nhiệm làm chủ tướng, nhưng quân lệnh như
sơn nên hắn không dám không phục. Nhưng hiện tại rõ ràng Lý Sư Đạo ở
phía bắc mà Chu Thao lại hạ lệnh quay đầu hướng nam khiến cho hắn suy
nghĩ trăm điều cũng không giải đáp được. “ Chu Tướng quân, vì sao ngài
hạ mệnh lệnh đại quân quay đầu hướng nam, chẳng lẽ cũng không phải để
ngài đi đánh Lý Sư Đạo sao?”
“ Lý Tướng quân hiểu lầm
.” Chu Thao sớm đã tính trước, hắn mỉm cười giải thích: “ Ngươi cho là
Lý Sư Đạo sẽ như một tảng đá chờ chúng ta đến tiêu diệt sao? Hiện tại
Thiên Ngưu Vệ từ phía tây mà đến. Hắn tất nhiên sẽ tìm đường chạy thoát, cho nên ta suy đoán hắn sẽ đi về hướng lổ hổng ở phía tây nam. Chúng ta đoạt trước một bước, vừa lúc có thể chặn đường đi của hắn lại.”
Lý Trung Vân trong lòng hồ nghi không thôi, mặc dù Chu Thao nói có vài
phần đạo lý, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ hoài nghi đối với động cơ của Chu Thao. Trầm tư một lát hắn lại hỏi: “ Vừa rồi Chu Tướng quân cũng nói đại quân quan binh đang đến đây, không biết Chu Tướng quân chuẩn bị ứng phó như
thế nào?”
“ Chuyện này tự có Tiểu vương gia quyết định, không phải ta có thể làm chủ, lại càng không phải là việc ngươi có tư
cách tới hỏi.” Chu Thao sắc mặt sầm xuống tiếp tục: “ Ta phụng mệnh Tiểu vương gia xuất chiến, tất cả quyền quyết định tất cả ở chỗ ta. Nếu như
Lý Tướng quân không phục sự điều hành của ta thì có khả năng tìm Tiểu
vương gia trách cứ. Nhưng đại quân đang ở bên ngoài, mệnh lệnh của ta
ngươi chỉ để ý phục tòng. Lần này coi như xong, nếu như lại có lần sau
thì ta nhất định chém không tha!”
Lý Trung Vân liên tục cười lạnh vài tiếng liền ôm quyền xoay người rời đi. Chu Thao nhìn chăm chú bóng lưng của hắn đi xa mà trong mắt phát ra một đạo sát khí, người này phải nhanh chóng giết chết.
Trải qua một đêm hành
quân, đại quân Chu Thao đã đi qua Lạc Dương đến bờ sông Cốc Thủy ở cách
tây nam Lạc Dương ước tám mươi dặm. Vùng này cỏ cây tươi tốt, những dãy
núi thấp liên miên chập chùng liên tục kéo dài đến phương xa. Hành quân
suốt một đêm, toàn bộ đại quân cực kỳ mệt mỏi, Chu Thao thấy nước sông
trong suốt thấy đáy liền hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Ba
quân lập tức hoan hô ầm ĩ, mấy vạn binh lính chen chúc chạy tới bờ sông. Hai bên bờ sông đám đông ầm ĩ, huyên náo vô cùng.
Chu
Thao tìm một tảng đá lớn ngồi xuống. Hắn mượn tia nắng ban mai yếu ớt
lấy ra một bức bản đồ cẩn thận nghiên cứu lộ trình hành quân. Kế hoạch
của hắn là đi về hướng đông nam để phá vòng vây. Chỗ đó là vùng thuộc
quân Hoài Nam của Sở Hành Thủy, sức chiến đấu yếu hơn nhiều so với quân
Lũng Hữu của Trương Hoán. Cho dù có gặp phải thì cũng có thể phá vòng
vây ra. Nhưng mục đích cuối cùng của Chu Thao là đi tới vùng Dự Chương ở phía tây của vùng Giang Nam. Năm ngoái sau khi ám sát hụt Trương Hoán
tại Trường Sa, hắn liền cẩn thận khảo sát tình hình Dự Chương, nơi đó
quân lính đóng rất thưa thớt mà ruộng đất phì nhiêu, rất dễ dàng đặt
chân. Còn có hồ Bà Dương sóng nước mênh mông có khả năng cho đại quân
tiến lui, là vùng đất lành để thành lập cơ nghiệp. Hơn nữa một khi đứng
vững chân hắn liền có khả năng thần phục Thái Hậu, lợi dụng nội bộ triều đình đấu đá để có được cơ hội sinh tồn.
Kế hoạch này
hắn đã trù tính vô số lần, đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng một khi có cơ
hội thì hắn luôn không nhịn được mà lấy bản đồ ra lại nhìn một lần nữa,
suy tư xem có thể sẽ có lỗ hổng nào. Phải nói lỗ hổng là đã không có,
hiện tại mấu chốt là thuyết phục quân lính theo hắn xuôi nam. Đương
nhiên, hắn cũng có một cớ trọn vẹn: chinh phạt Lý Sư Đạo là giả, vì đại
quân Lạc Dương mở ra con đường xuôi nam mới là thật.
Chu Thao thu bản đồ lại, lúc này hắn mới ngẩng lên đánh giá địa hình
chung quanh. Giờ phút này hắn đang ở chính giữa một cái khe núi hình Hồ
Lô, nước từ trong núi chảy dọc theo khe mà qua. Bề rộng khe núi chừng ba dặm, chung quanh là rặng núi liên miên, cây cối xanh um tươi tốt mọc
đầy lên tới đỉnh núi. Sắc trời đã tảng sáng, hai bờ sông nằm ngổn ngang
binh lính của hắn.
Chu Thao nhướng mày, địa hình nơi
này cũng không phải nơi trú doanh nghỉ ngơi tốt nhất, rất dễ dàng bị
người khác phục kích. Hắn lập tức đứng lên lớn tiếng hạ lệnh: “ Truyền
lệnh toàn quân xuất phát, tiếp tục tiến quân về hướng nam!”
Vừa dứt lời, trong rừng cây hai bên khe núi chợt bùng nổ một tràng
tiếng hò la chém giết, vô số kỵ binh từ trong rừng cây lao ra tay quơ
chiến đao nhanh chóng đánh về phía quân Chu Thao đang nghỉ ngơi bên bờ
sông. Quân Chu Thao bất ngờ không kịp đề phòng lập tức hoàn toàn rối
loạn. Không chỉ có phục binh xông ra từ trong rừng cây, từ một chỗ khác ở cửa khe núi cũng có vài vạn kỵ binh đánh tới với sát khí ngút trời. Bọn họ giống như một đám mãnh hổ rình mồi đã lâu lao vào đàn dê.
Mắt Chu Thao đỏ vằn lên, hắn lớn tiếng điên cuồng hô bọn lính trấn tĩnh lại. Nhưng tiếng la đã mất đi tác dụng, năm vạn đại quân đã không cách
nào tổ chức chống cự hữu hiệu. Bị phục binh sắc bén đánh sâu vào, quân
Chu Thao binh bại như núi đổ. Đại quân quăng mũ cởi giáp bỏ chạy khắp
nơi về phía bên kia khe núi, Chu Thao cũng được hơn mười tên thân binh
đỡ lên lưng chiến mã. Đúng lúc này ở phía bên trái hắn hơn năm mươi bộ
xuất hiện hơn một ngàn kỵ binh, chỉ thấy cầm đầu là một viên Đại tướng
với cây cung trong tay đã giương lên như trăng tròn. Ánh mắt nham hiểm
đang nhìn chăm chú Chu Thao, khóe miệng toát ra một niềm vui lạnh lùng.
Chu Thao cũng đột nhiên nhìn thấy hắn mà trong lòng bỗng nhiên ớn lạnh,
tựa như một bước đạp hụt mà rớt xuống vực sâu vạn trượng. Viên Đại tướng này không phải ai khác, mà đúng là Lý Sư Đạo mà hắn thành khẩn thề thốt muốn tiêu diệt.
Một mũi tên xé gió bắn ra nhanh như
chớp bắn về phía mặt Chu Thao. Hắn muốn tránh cũng không được, muôn vàn ý niệm đều là tro bụi đành nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt hắn nhắm mắt, một mũi tên như nanh sói bắn vào mi tâm hắn, một mũi tên bắn thủng đầu
của hắn.
Ngày hai mươi lăm tháng hai năm Vĩnh An thứ
hai, Lý Sư Đạo mang theo đầu của Chu Thao đến đầu hàng Hình bộ Thượng
Thư Sở Hành Thủy. Ngày hai mươi tám tháng hai, ba mươi vạn quân Đường
vây quanh thành Lạc Dương. Được Sở Hành Thủy đảm bảo nhận lời không giết Thôi Minh, Thôi Minh chính thức mở thành đầu hàng quan binh. Đến tận
đây, lọan Trung Nguyên kéo dài gần một năm rốt cục đi vào kết thúc.
Trường An, tin tức thu phục Lạc Dương hãy còn chưa truyền tới Trường
An. Nhưng tin tức quân Hà Bắc đại bại lại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ
Trường An, nó giống như một tiếng sét đánh lập tức phá vỡ thế cuộc yên
tĩnh ở Trường An. Cơn sóng ngầm rốt cục nổi lên mặt nước kích động thế
cuộc vẫn luôn yên tĩnh, vô số người vẫn duy trì thái độ nhìn xem vội
vàng sửa đổi màu cờ tham gia Trương đảng. Tình thế đã trở nên rõ ràng,
đã không còn chỗ cho sự mập mờ, thái độ dứt khoát mới là chiều hướng
phát triển.
Trước phủ Trương Hoán dòng xe cộ như nước
thủy triều, mấy trăm vị quan viên cầm danh thiếp chen nhau che kín trên
bậc thang ngoài cửa lớn, âm thanh huyên náo ồn ào. Họ chen lấn xô đẩy
nhau thể hiện sự thành ý và lòng trung thành của mình cho Đại quản gia
đến đây thu nhận thiếp. Tình cảnh này giống hệt như trước đây ở cửa hàng gạo khi giá thóc sắp sửa tăng lên. Có thể nói mấy ngày nay là thời gian Tôn quản gia từ lúc chào đời tới nay được đứng thẳng lưng nhất. Vô số
quan viên ngũ phẩm, lục phẩm bình thường cao cao tại thượng giờ phút này ở trước mặt hắn đều bị nở những nụ cười nịnh bợ, những vị quan trường
lọc lõi già đời này thì ai nấy đều biết rõ tầm quan trọng của quản gia.
Chỉ cần hắn hơi động chân tay là danh thiếp của bọn họ rất có thể sẽ
xuất hiện trong thư phòng của Trương Hoán.
Không chỉ có riêng Trương phủ, mà ngay cả trước phủ Thôi Ngụ cũng đặc biệt xuất hiện không ít đám bạn cũ, rồi người tới chào hỏi quan trên cũ, tới thăm
viếng ân sư, nhớ chuyện cũ kể chuyện mới ... Họ đều hy vọng có thể thông qua cửa Thôi Ngụ để tiến vào cửa Trương đảng.
Cùng với tin tức loạn Thôi Khánh Công bị dẹp yên truyền đến, khắp thành Trường
An lại sôi động. Mọi người đua nhau ra khỏi cửa nhà hoan hô nhảy nhót
nghênh đón thời điểm kích động lòng người này. Còn sự tham gia Trương
đảng cũng tăng vọt theo lên đến đỉnh điểm. Trong triều xuất hiện một
loại hiện tượng kỳ quái, mỗi ngày trước giờ mão canh ba thì đội ngũ vào
triều trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở trước Chu Tước Môn và trước Đan
Phượng Môn, thói quen tích tụ mấy năm dường như chỉ trong một đêm bị đảo ngược .
Cùng lúc với phong trào các nam nhân ủng hộ họ Trương tăng vọt thì vô số phu nhân nổi tiếng của Trường An cũng tìm ra
đủ loại cớ đến Trương phủ thăm hỏi phu nhân Bùi Oánh của Trương Hoán. Họ nói chuyện phương thức dạy dỗ con cái, nói chuyện về khoản son phấn
trang điểm mới nào đó, hoặc là mời mấy người cùng đến Trương phủ đánh
bạc, chọi họa mi hay chơi vài ván gieo xúc xắc. Thuận tiện lại lơ đãng
bày tỏ một lần sự kính ngưỡng của chồng mình đối với Trương Thượng thư.
Bùi Oánh trước sau đều biểu hiện một loại phong thái của đại mệnh phụ
phu nhân. Bất kể là Thượng Thư phu nhân hay vợ của Lang Trung, nàng đều
nhiệt tình tiếp đãi, nhưng loại nhiệt tình này liền giống như nước sôi
bảy mươi độ, có nóng mà không đạt điểm sôi.
Hôm nay
cũng giống như ngày thưòng, vài vị phu nhân đang dằn lòng ngồi ở trong
đại sảnh chờ đợi tiếp kiến. Bọn họ đã đợi nửa canh giờ mà vẫn không thấy bóng dáng chủ nhân. Nếu như chiếu theo thưòng ngày, loại lãnh đạm khách khứa như vậy sẽ hoàn toàn không xảy ra. Nha hoàn chỉ nói cho bọn họ,
phu nhân đang có vị khách quan trọng, mặc dù vài vị phu nhân chờ đợi mà
lòng như lửa đốt, nhưng lại không ai dám biểu hiện ra mặt. Vào lúc nào
đó, lòng dạ nữ nhân thường thường nếu so với nam nhân thì kín đáo hơn
nhiều lắm.
Hôm nay Bùi Oánh đúng là tiếp kiến một vị
khách rất đặc biệt. Trong căn phòng khách nhỏ, Bùi Oánh cố gắng ngồi
thẳng, ánh mắt nàng lạnh lùng, trên mặt không hề thấy vẻ tươi cười. Ở
đối diện nàng, huynh trưởng Bùi Minh Khải xuôi tay mà đứng. Vẻ mặt thê
lương mà tràn đầy sự hối hận, hắn đem chúc thư lập Bùi Minh Viễn là
người thừa kế Gia chủ giao lại cho nàng.
Từ lúc Bùi Hữu viết thơ nói cho tất cả tộc nhân trong kinh, Gia chủ đã sớm giao cho
mình chúc thư chính thức về kế thừa Gia chủ thì Bùi Minh Khải cả ngày
liền sống trong một loại sợ hãi đến cực độ. Hắn thường xuyên ở trong
mộng bị Nhị thúc xách đao đến thanh lý gia tộc làm tỉnh lại, bị cha mình máu chảy đầm đìa đến đây truy hồn thì sợ đến không dám ngủ. Hắn mất ngủ đêm này qua đêm khác làm cho thân thể nhanh chóng gầy gò. Cho đến khi
quân Hà Bắc bởi vì Bùi Minh Diệu tự tiện hành động mà bị đại bại thì Bùi Minh Khải càng hối hận không thôi. Bùi gia lụn bại như thể phát sinh
trong một đêm đó, thậm chí liền trở thành một ý niệm trong đầu hắn.
Nhưng so sánh hối hận thì điều khiến hắn đau khổ không thôi chính là sợ chết. Một khi Nhị thúc quay về kinh, tội danh tự sửa chúc thư kế thừa
của Gia chủ liền đủ để khiến cho hắn bị xử tử trong từ đường. Cùng với
ngày đại nạn mỗi lúc một gần, Bùi Minh Khải rốt cục kiên quyết hạ quyết
tâm đến cầu xin muội muội trợ giúp.
“ Ta biết ta đã làm chuyện sai, nhưng người ta không phải thánh hiền, ai mà chẳng có lúc
lầm lỡ. Hơn nữa ta là con trưởng, từ nhỏ liền được gia tộc coi là Gia
chủ đời sau. Vì điều này ta càng nghiêm khắc ràng buộc lời nói và việc
làm của mình, cũng không đi ra ngoài uống rượu xằng bậy, lại càng không
lấy quyền để lo việc riêng làm nhơ nhuốc danh dự Bùi gia chúng ta. Nhưng có thể bởi vì ta đi đứng bất tiện cho nên cha cũng không muốn suy xét
lập ta làm Gia chủ, điều này đối với ta là không công bằng, chẳng lẽ ta
mong muốn mình khập khiễng một chân sao? Cha lại quên đi chân ta tại sao bị khập khiễng. Ta đây chính là vì cứu Tam đệ mà bị gãy mà!”
Nước mắt tủi thân rốt cục chảy ra từ trong mắt Bùi Minh Khải. Người cha lạnh lùng vô tình làm cho trong lòng hắn tràn ngập trách móc. Hắn còn
muốn tiếp tục nói nữa nhưng Bùi Oánh lại lạnh lùng cắt đứt sự hối tiếc
của hắn.
“ Muội muốn biết, rốt cuộc là cha chết như thế nào?” Đây là nghi vấn vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng. Nàng tuyệt
không tin cha bởi vì chồng mình phát binh vào Hà Bắc mà bị tức chết.
Bùi Minh Khải “ bùm!” một cái quỳ xuống, hắn bụm mặt bi thương khóc
rống lên “ Cha xác thật đã xuất hiện dấu hiệu chợt khỏe hẳn lên, nhưng
trong đầu ta chỉ nghĩ tới việc người thừa kế Gia chủ nên hoàn toàn quên
đi cha không thể chịu kích thích. Cha có hỏi ta có phải Nhị thúc đã binh bại hay không, ta trong lúc hồ đồ đã nói là có thể. Cha bị xúc động
phẫn nộ tức thời liền đi .”
Bùi Minh Khải ra sức bạt tai mình, lên tiếng khóc lớn. “ Ta có tội, là ta hại chết cha! Là ta hại chết cha!”
“ Đủ rồi!” Bùi Oánh tức giận đến toàn thân phát run, cũng không ra khỏi dự liệu của nàng. Là cha bị đại ca làm cho tức chết. Nàng đứng lên, tay run rẩy chỉ vào Bùi Minh Khải trách mắng: “ Ngươi cút đi, ta nhìn ngươi liền lộn nửa!”
Trong lòng Bùi Minh Khải lập tức nguội
lạnh, muội muội tuyệt tình đã làm hắn thấy bị hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn
từ từ đứng lên mà nói bất chấp: “ Được rồi! Các ngươi đều bắt ta phải
chết, ta sẽ chết cho các ngươi nhìn. Để một mình ta gánh chịu tội lỗi
làm Bùi gia bại vong đi! Thượng Thư phu nhân, hoặc là có thể xưng ngươi
là Hoàng Hậu Đại Đường tương lai, chỉ hy vọng lúc ngươi hưởng thụ vinh
hoa phúc quý thì thỉnh thoảng cũng có thể nhớ ra đại ca có số khổ của
mình đi!”
Dứt lời, hắn từ từ xoay người, muôn vàn ý
nghĩ đã thành tro bụi mà đi tới ngoài cửa. Đúng lúc hắn sắp đi tới cửa
thì Bùi Oánh đột nhiên gọi hắn lại “ Ngươi chờ một chút “
Bùi Minh Khải đứng lại, trong lòng hắn đã như tro tàn đột nhiên lại
châm lên một ngọn lửa sống, chỉ nghe Bùi Oánh thở thật dài một hơi “
Người chết đã không thể sống lại, nửa đời sau của ngươi để cho ngươi túc trực bên linh cữu cha đi!”
Bùi Minh Khải lau khô nước
mắt mà đi, Bùi Oánh lại lâm vào thật sâu trong nỗi buồn khổ. Nàng thả
cho đại ca thực sự không phải bởi vì mềm lòng, mà là nàng không thể
không suy nghĩ lợi ích lâu dài của Bùi gia. Nếu như đại ca mà chết, mâu
thuẫn giữa Nhị thúc cùng Tứ thúc tất nhiên kịch liệt hơn. Bùi gia cũng
sẽ đi vào con đường chia rẽ như Trương gia và Thôi gia, từ đó thực sự đi theo hướng suy bại. Đây cũng không phải điều nàng vui lòng thấy. Trong
tình thế trước mắt, nội bộ Bùi gia đoàn kết quan trọng hơn nhiều.
Khi Bùi gia đang lúc hùng mạnh thì Bùi Oánh tìm trăm phương ngàn kế ủng hộ lợi ích của chồng. Nhưng khi chồng đạt danh vọng mỗi ngày một cao,
mà Bùi gia lại bắt đầu đi theo hướng suy bại thì thân làm con gái duy
nhất của Bùi gia, Bùi Oánh không có khả năng không suy nghĩ đến tiền đồ
của Bùi gia. Mà làm con gái được cha yêu mến nhất, nàng sao có thể không suy nghĩ chí nguyện của cha?
Huống hồ tiền đồ chính
trị của Bùi gia lại gắn bó chặt chẽ với lợi ích thiết thân của nàng. Một khi chồng mình thực sự lên ngôi cửu ngũ, Thôi gia không thể tránh khỏi
lại quật khởi, Thôi Trữ có thể uy hiếp đến địa vị Hoàng Hậu của mình
không? Trong lòng Bùi Oánh so với bất kỳ ai khác đều biết rõ, tình yêu
của chồng nàng đối với Thôi Trữ trên thực tế xa vượt xa đối với mình.
Mắt thấy Thôi Trữ lại có bầu, nếu như nàng sinh con trai thì như vậy
Thôi gia có thể lại không còn suy nghĩ an phận nữa.
Đáp án không nghi ngờ là khẳng định, Bùi Oánh là con gái nhà thế gia, nàng
biết rất rõ ràng ngôi vị Thái Tử đối với thế gia có ý nghĩa như thế nào. Mặc dù chồng nàng còn cách ngôi cửu ngũ một đoạn rất dài, nhưng cho dù
như thế nào, một gia tộc thế lực cường đại đối với việc củng cố địa vị
của nàng cùng con trai là trăm lợi ích không một điểm làm hại.