Sau khi địch rút, Thi Dương mang theo mười mấy huynh đệ Đường quân ra
bên ngoài thành thị sát tình hình. Trải qua một đêm chiến đấu ròng rã
gian khổ, từ tù nhân đến binh lính, ai nấy đều mệt mỏi không thể chịu
nổi nữa. Vì vậy mà ngay cả các tù nhân cũng được cho phép trở về tù
doanh để ngủ. Ngày hôm nay Thi Dương quyết định cho tất cả nghỉ một ngày để nghỉ ngơi.
“ Đội trưởng, người hãy nhìn kìa” Một tên lính
bỗng nhiên chỉ về phía tây kêu thật to. Thi Dương quay đầu lại, hướng
mắt về phía mà hắn chỉ, thì chỉ thấy nơi xa ấy xuất hiện một đám đông.
là kỵ binh. Một cánh kỵ binh đang nhắm chỗ này mà phi thật nhanh tới.
mấy tên binh lính xung quanh Thi Dương thất kinh xoay người như muốn
chạy trốn rồi, nhưng Thi Dương ngay lập tức trấn an họ: “ Không nên quá
sợ hãi như vậy, cứ nhìn thấy rõ đi đã xem nào”
Số kỵ binh kia
ngày càng tiến lại gần hơn, lúc này binh lính đứng trên tường thành đã
cất lên tiếng hoan hô vui mừng, đội kỵ binh kia là kỵ binh của Đường
quân. Thi Dương ngắm nhìn là cờ màu vàng Đại Đường Long Kỳ đang tung bay phấp phới giữa đội kỵ binh hùng dũng kia.
Đội kỵ binh đang tiến
tới Huyền Vũ thành chính là ba ngàn kỵ binh do Đô Đốc Toái Diệp Tào Hán
Thần suất lĩnh. Vào rạng sáng ngày hôm nay ông ta đến thị sát tình hình
xây dựng công sự ở Chu Tước thành. Trên đường đi thị sát ông ta nhận
được tin Huyền Vũ thành bị người Cát La Lộc tập kích. Sự lo lắng, và
kinh hãi khiến cho Tào Hán Thần còn chưa kịp bước qua cổng thành mà hạ
lệnh cấp tốc chạy tới cứu viện cho Huyền Vũ thành. Cả Toái Diệp này
không một ai ngoại trừ Tào Hán Thần biết được thân phận thật sự của Thi
Dương: nghĩa tử của hoàng đế Đại Đường, mà mọi người chỉ biết hắn là một tên lính bình thường như bao quân nhân khác ở Toái Diệp. Nói như vậy
chúng ta có thể thấy trong chuyện này có điều khó có thể nói rõ được.
Chẳng là ba tháng trước đây, trước chiến công và thành tích của Thi
Dương trên Kim Long đại đạo, Tào Hán Thần đã định thăng chức cho Thi
Dương lên làm Hiệu úy. Nhưng ông ta lại nhận được mật dụ của hoàng đế
Trương Hoán chỉ thị cho ông ta đối với bất kỳ chiến công nào của Thi
Dương khi đánh giá bao giờ cũng phải khắt khe, và hạ thấp hơn so với
những người khác. Đồng thời cũng nghiêm cấm ông ta tiết lộ thân phận
thật của Thi Dương. Vốn xuất thân từ một quân nhân nên Tào Hán Thần thấu hiểu được nỗi khổ tâm của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn Thi Dương
giống như cây non kia lớn lên trong mưa gió để cái cây đó cứng cáp, mạnh mẽ tươi tốt.
Tào Hán Thần xuất quân phi ngựa thật nhanh tới
trước cổng thành Huyền Vũ. Ngay từ xa sự lo lắng, sốt ruột của ông ta đã được trấn tĩnh lại khi ông ta vẫn nhìn thấy lá đại kỳ của Đường quân
vẫn đang tung bay. Như vậy chứng tỏ Huyền Vũ thành vẫn bình an vô sự.
Lúc này Thi Dương cùng hai người đội trưởng và những binh lính khác tiến lên phía trước thi lễ với Tào Hán Thần: “ Tham kiến Đại tướng quân”
“ Các ngươi thật sự đã làm rất rất tốt” Tào Hán Thần cầm roi ngựa chỉ vào chiến tích đầy huy hoàng của Đường quân vừa tạo ra ở dưới chân thành mà hết lời khen ngợi.
Thi Dương tiến thêm một bước nữa và trầm
giọng nói: “ Hồi bẩm đại nhân, đây chính là thành quả mà ba trăm huynh
đệ đã dùng máu và mạng sống của mình để có được. Đồng thời đó còn là nhờ vào ba ngàn tù binh kia liều chết tương trợ chiến đấu. Nhờ vậy mà chúng thuộc hạ mới đẩy lui được cuộc tập kích của bốn người Cát La Lộc mới
đây”
“ Có ba trăm người ư” Tào Hán Thần ngẩn người ra, ông ta
quét mắt một vòng liền hỏi: “ Thế Hiệu úy của các ngươi đâu, hắn đi đâu
rồi”
“ Hồi bẩm đại tướng quân, Phương hiệu úy ba ngày trước đã
dẫn theo người đi khai thác ở trên núi Ô Tư Mạn đến nay vẫn chưa trở về” Hoàng đội trưởng cùng Dương đội trưởng cùng tiến lên phía trước nói: “
Sau lần đẩy lui cuộc tập kích của bọn Cát La Lộc này, các huynh đệ đều
thống nhất đề cử Thi Đội trưởng lên làm Hiệu úy mới. Thi đội trưởng lần
này đã lập được kỳ công với chúng ta. Đặc biệt lần này sở dĩ bọn người
Cát La lộc thoái binh là bởi vì mũi tên của Thi đội trưởng đã bắn trúng
tên tù trưởng của quân địch, khiến chúng như rắn mất đầu rút lui”
Tào Hán Thần ngửa mặt lên trời cười to, ông ta tung mình xuống ngựa tiến về phía Thi Dương. Vỗ thật mạnh vào vai hắn và nói: “ Ta biết tên tiểu tử
ngươi thâm tàng bất lộ, quả nhiên lại lập được đại công rồi”
Thi Dương lập tức quỳ chống một chân xuống theo kiểu quân đội: “ Ty chức
không dám giành hết công lao, xin đại tướng quân hãy đem công lao lần
này ban cho các huynh đệ cùng các tù nhân. Ty chức nguyện cùng bọn họ
chia sẻ thành quả”
Tào Hán Thần ngưng thần, ánh mắt nhìn hắn một hồi lâu. Ông ta đang im lặng bỗng nhiên cười một tiếng lạnh lùng nói: “ Bổn tướng quân một khi đã quyết định, chẳng lẽ một tên đội trưởng nhỏ
nhoi như ngươi có thể phản đối được sao?Nếu ngươi còn dám nhiều lời ta
sẽ phạt ngươi tội phạm thượng”
Nói xong ông ta vung tay, lớn
tiếng ra lệnh quát: “ Vào thành” . Sau khi trở về Toái Diệp, mặc dù hiển nhiên là bọn người Cát La Lộc đã chủ động tới khiêu chiến nhưng Tào Hán Thần vẫn án binh bất động không hề đưa ra lời khai chiến và các hành
động khai chiến chính thức với người Cát La Lộc. Thậm chí ngay cả An Tây Đô Hộ Vương Tư Vũ cũng chưa có động thái gì. Chuyện này nhất định phải
bẩm báo hoàng đế bệ hạ để có chỉ thị cụ thể.
Thi Dương đã trở về
với đội ngũ tướng sĩ ở Toái Diệp. Vì lập được kỳ công như vậy nên hắn
được thăng thêm một cấp nữa lên làm vị Hiệu úy thứ năm của Thám báo
doanh. Hoàng đội trưởng và Dương đội trưởng cũng được thăng lên làm phó
úy. Tất cả các binh lính tham gia trận chiến bảo vệ Huyền Vũ thành hôm
đó cũng đều được xét công ban thưởng. Còn ba ngàn tù binh tham gia trợ
chiến cũng được xét công ân xá: Sau khi Huyền vũ thành xây dựng xong,
tất cả tù binh sẽ được phóng thích. Nếu có ai tình nguyện ở lại Toái
Diệp cũng đều được dung nạp và được đối xử như những người dân bình
thường.
Thi Dương được thăng lên làm Hiệu úy của Thám báo doanh,
còn việc phòng ngự Huyền Vũ thành đã có một đội quân khác đến thay thế
làm nhiệm vụ. Bản thân Thi Dương thì trở về Toái Diệp chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ mới.
Từ Huyền Vũ thành tới Toái Diệp cũng phải tới hơn
ba trăm dặm, và người ta cũng phải mất hơn hai ngày hành trình mới hoàn
thành quãng đường đó. Binh đoàn của Tào Hán Thần men theo Đại Thanh Trì
mà tiến về phía trước, đến lúc trời tối bọn họ mới dừng lại tại một trấn nhỏ có tên là Phong Trữ. Đúng như tên gọi của nó, ở cái trấn này gió
thổi tới mức rát cả mặt, khác hẳn những nơi khác. Trấn Phong Trữ này nằm trong một khe núi, có con sông Bích Thủy hà êm đềm chảy qua. Trong trấn cũng chỉ có mấy chục gia đình, có thể nói là không khí vô cùng im ắng,
tĩnh mịch. Đường quân cũng không tiến sâu vào trong trấn, mà dựng doanh
trại ở bên ngoài.
Đại doanh vừa mới dựng xong, thì từ đâu có một gã thám báo chạy nhanh tới bẩm báo.
“ Bẩm báo Đại tướng quân từ A Sử Bất Lại Thành có chim câu truyền tin tức đến nói một đội gồm hai trăm chiếc xe ngựa hợp thành thương đội Đại
Thực quá cảnh. Rất có thể hàng hóa chính là quân nhu vật liệu”
A Sử Bất Lai Thành nằm giữa khu vực Toái Diệp và Đát La Tư. Nơi đây nổi
tiếng là tòa thành nổi tiếng trong việc trao đổi, buôn bán bổ sung của
các thương nhân. Nó nằm cách Toái Diệp khoảng hơn sáu trăm dặm, và cùng
là trạm trung chuyển, bổ sung hàng hóa cuối cùng trước khi tới Toái
Diệp. Nhưng hiện tại A Sử Bất Lai thành đang bị Đại Thực khống chế,
nhưng cho dù là ở nơi đâu đi nữa thì Đường quân cũng đã cài cằm không ít tình báo.
Tào Hán Thần nghe nói có quân nhu vật tư quá cảnh,
khiến cho ông ta lại đau đầu mà suy nghĩ. Đã từ hai tháng nay bọn Đại
Thực không ngừng vận chuyển một lượng lớn những quân dụng và vật tư quân sự cho người Cát La Lộc. Đã phát hiện và bắt được ba lần bọn chúng vận
chuyển, mặc dù đã liên tục tra xét bắt giữ nhưng những đợt vận chuyển
các loại quân nhu, yếu phẩm từ Đại Thực tới Cát La Lộc vẫn liên tục
không ngớt. Hơn nữa bọn Đại Thực lại mượn tay các thương nhân để vận
chuyển còn bọn quan quân Đại Thực thì không hề ra mặt một chút nào. Một
cái đau đầu nữa của Tào Hán Thần là trước đây bọn chúng đi từ phía Nam
qua, còn bây giờ chúng đổi lộ trình sang mạn Bắc. Ở mạn đó hoang vắng
nên rất khó cho việc phát hiện và đuổi bắt bọn chúng. Nhưng nếu không
truy tầm các chuyến hàng này thì nếu một cây đao đến tay bọn Cát La Lộc
thì sẽ có nhiều binh sĩ Đại Đường phải đổ máu vì nó. Lần này nhất định
ông ta phải thẳng tay tiêu diệt bọn chúng và cũng là để làm gương cho kẻ khác. Tào Hán Thần nghiến chặt răng nói “ lệnh cho đệ ngũ thám báo
doanh cấp tốc đi chặn bọn thương nhân Đại Thực kia lại, không cho phép
có nửa điểm sai sót hay thất bại”
Một đội kỵ binh gồm
hơn ba trăm người cưỡi ngựa lao nhanh như điện chớp về phía Bắc. Đường
quân lần này nhận được tin tức rằng bọn thương nhân Đại Thực đã bắt đầu
xuất phát, nhưng khi Đường quân giăng lưới ở A Sử Bất Lai thành thì lại
vồ hụt bọn chúng. Thương nhân Cát La Lộc sau A Sử Bất Lai thành sẽ phải
đi qua Toái Diệp cốc, qua được Toái Diệp cốc bọn chúng sẽ tiến được vào
vùng đất thuộc địa của người Cát La Lộc. Như vậy muốn chặn bắt bọn chúng chỉ có thể đón lõng, phục kích ở mặt phía đông mới có khả năng tóm được chúng.
Hơn ba trăm kỵ binh Đường quân, mỗi người ngồi trên một ngựa đồng thời
dẫn theo một con khác để tiện thay thế. Bọn họ chẳng phân biệt ngày đêm
đi nhanh về phía Toái Diệp cốc. Toái Diệp cốc ở mạn bắc, cách vị trí của bọn họ hiện tạo có khi tới năm trăm dặm. Nếu nhanh nhất thì cũng phải
mất ba ngày Đường quân mới có thể tới nơi được. Nhưng một vấn đề nan
giải hơn đặt ra đó là cho dù bọn họ có tới được cốc khẩu đi nữa thì cũng không thể biết được lộ tuyến của thương nhân Đại Thực, không thể biết
được bọn chúng đã tới đây chưa hay là đã quá cảnh rồi. Thi Dương đột
nhiên trong lòng có một dự cảm, bọn họ lần này có ngăn cản được đám
thương nhân Đại Thực kia hay không thì phải xem ý trời có cho hắn chút
may mắn hay không.
Nếu lưu vực Đại Thanh Trì ở phía nam quanh năm ôn hòa, nguồn nước đồi dào thì khi đi lên phía Bắc của Toái Diệp một
chút sẽ gặp ngay cái giá lạnh kinh khủng. Cả bình địa không một màu
xanh, không có một chút gì là dấu hiệu của sự sống, tính ra mấy trăm dặm quanh đây tất cả chỉ một màu xám trắng khô khan đơn điệu. Khiến cho
người ta mới nhìn thôi cũng đã thấy đau nhức mắt, kinh hãi,
“
Hiệu úy, người nhìn kìa” Khi bình minh của ngày hôm nay ló dạng, bống
nhiên một tên binh lính chỉ về phương xa hô to: “ Là Tuyết Sơn”
Nhìn xuyên qua lớp sương mờ của buổi sáng, Thi Dương nhận ra ở phía Đông
Bắc, xa xa kia có ngọn núi Tuyết Sơn cao vút, đứng sừng sững ở đó. Dưới
ánh sáng yếu ớt của mặt trời buổi sớm rọi xuống, ngọn núi Tuyết Sơn phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh lam trông rất yêu dị.
“ Đây chính là Yêu Long Tuyết Sơn mà mọi người vẫn đồn đại hay sao” Thi Dương có chút
kinh ngạc hỏi. Hắn đã từng nghe nói khi đi về phía Bắc của Toái Diệp sẽ
gặp được ngọn núi Tuyết Sơn có màu lam biếc. Phía dưới chân của ngọn núi là một hồ băng lớn. Theo như lời đồn đại thì trong hồ băng này có con
Yêu Long quái thú. Vào những đêm trăng trong, con Yêu Long này có thể
lên đỉnh núi, ngẩng đầu gào thét trường ca cùng với mặt trăng.
“
Dạ, không sai đây chính là Yêu Long Tuyết Sơn mà theo như truyền thuyết
thường có yêu thú lui tới” Một gã đội trưởng có kinh nghiệm phong phú
giục ngựa tiến lên cười nói: “ Dưới chân núi Tuyết Sơn có một thị trấn
nhỏ tên là A Mộc Đồ, tuy là trấn nhỏ nhưng nó cũng có chút náo nhiệt,
chúng ta đã rong ruổi suốt một ngày một đêm, cũng nên tìm nơi nào đó
nghỉ ngơi để hồi sức lại đã. Tiện thể có thể hỏi thăm ra hành tung của
thương đội Đại Thực”
Thi Dương gật đầu đồng ý, hắn quay lại phất tay, hô lớn: “ Các huynh đệ cố gắng thêm chút nữa, chúng ta sẽ đến tiểu trấn phía trước để nghỉ ngơi”
Tất cả Đường quân ai nấy tinh
thần đều phấn chấn, vui mừng rối rít. Bọn họ dọc theo bãi sông hoang vu
đầy cát sỏi, nhanh chóng hướng về phía Tuyết Sơn mà giục ngựa lao đi.
Hai canh giờ sau, nhóm Đường quân ba trăm người rốt cuộc đã có mặt trong
tiểu trấn được xây dựng bên hồ này. Nhìn tổng quát trấn này được xây
dựng dọc theo bờ của hồ nước, vì vậy có có hình dạng như trăng khuyết
vậy. Trong tiểu trấn này có khoảng bốn trăm gia đình, tuyệt đại đa số
bọn họ là người Đột Kỵ Thi. Người Đột Kỵ Thi ban đầu cũng là dân du mục, sau đó càng có nhiều người trong số bọn họ đi theo các thương nhân Hồi
Hột. Do phải nhiều lần đi qua con đường dưới chân núi Yêu Long Tuyết Sơn nên bắt đầu có người định cư mở cửa tiệm buôn bán. Dần dần càng có
nhiều người Đột Kỵ Thi tới đây định cư sinh sống, cuối cùng tạo thành
một trấn nhỏ như thế này. Nhân số ở đây tất tật từ nam nữ, già trẻ ước
chừng khoảng hơn ba ngàn người, phần lớn bọn họ mở cửa tiệm để buôn bán.
Xung quanh cái trấn nhỏ này là rừng rậm bao phủ, nằm sâu hun hút, thâm u sau cánh rừng. Thế nhưng từ con đường lớn bẳng phẳng mà đi vào trong, mới
thấy tiểu trấn A Mộc Đồ hiện lên trước mắt với khí thế bừng bừng, tràn
đầy sinh cơ. Nhà cửa trong trấn phần lớn được xây dựng bằng gỗ. Những
cây gỗ to lớn thô sần đã bị những rêu, hay dương sỉ bám rễ tự bao giờ,
rồi còn những vết nứt nẻ nửa. Qua đó có thể thấy nó đã được xây dựng lâu năm rồi. Nhưng điểm đáng chú ý là con đường cái dọc theo trấn không chỉ sạch sẽ mà còn rộng rãi nữa. Có vẻ như là mới được tu tạo, sửa chữa lại vậy. Dọc theo con đường cái đó các cửa hàng, khách sạnh, tửu quán, đổ
trường, kỹ viện mọc lên như nấm, cái gì cũng có cả. Hiện tại đã vào buổi trưa cho nên người qua kẻ lại trên đường tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Tất cả phần lớn là thương nhân, có đủ các chủng loại người: người Đột Kỵ Thi, người Hồi Hột, người Ba Tư, người Cát La Lộc. Thậm chí thỉnh
thoảng còn bắt gặp một vài gương mặt của người Hán ở đây.
Nơi này quả thực giống như chốn đào nguyên nơi trần thế. Ở bên ngoài kia hoàng
vu chỉ một màu tro xám xịt như không hề có sự sống vậy mà ở đây lại có
một thế giới náo nhiệt sầm uất như thế này.
Hơn ba trăm binh lính Đường quân cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường cái, và dĩ nhiên bọn họ bắt gặp rất nhiều ánh mắt tò mò, dò xét của những người đi đường, nhưng
không có một ai hỏi han hay phiền hà với bọn họ. Thi Dương trong lòng
cảm thấy có chút quái dị, liền quay sang hỏi Lưu đội trưởng: “ Nơi này
là địa bàn của người nào vậy ? Có phải người Cát La Lộc không?”
“ Không! Không phải là bọn họ, trấn nhỏ A Mộc Đồ này thuộc về địa bàn của thương nhân Túc Đặc, một nửa số phòng trọ ở đây là do bọn họ mở “ Lưu
đội trưởng đối với tiểu trấn này tựa như có phần rất quen thuộc, hắn
cười và nói tiếp: “ Ta nghe nói rằng người Cát La Lộc vì sợ hãi yêu thú
trong hồ cho nên từ trước tới nay vẫn không dám đụng đến binh đao đối
với nơi này. Nhưng mặt khác trên thực tế bởi vì thương nhân Túc Đặc có
ảnh hưởng lớn đối với người Cát La Lộc cho nên bọn người Cát La Lộc ấy
cũng chưa dám hạ thủ với nơi này”
Nói đến đây, Lưu đội trưởng
không nén được một tiếng thở dài cảm thán, hắn tiếp tục nói: “ Thật ra
thì ở nơi này cũng có mấy gia đình người Hán mở phòng trọ làm ăn, nhưng
bọn thương nhân Túc Đặc đối với họ bức bách rất nặng, khiến cho đời sống của họ rất khó khăn, độ nhật qua ngày. Sau này, khi Đại Đường ta thu
phục được Toái Diệp thì mấy người Hán kia cũng chuyển tới Toái Diệp để
mở phòng trọ rồi”
“ Dường như Lưu đội trưởng đối với nơi này rất quen thuộc thì phải” Thi Dương cười nhạt hỏi.
“ Đó là điều tất nhiên mà, vì phụ thân của ta trước đây đã từng mở một
cái khách sạn nhỏ ở nơi này. Sau đó chuyển đến Toái Diệp rồi. Còn ta thì ba năm trước đây đã ra nhập quân đội Toái Diệp”
Nói đến đây Lưu đội trưởng lắc đầu, có lẽ hắn không muốn nhắc nhiều lại chuyện cũ nữa.
Hắn liền dẫn theo Đường quân đi vào một con ngõ nhỏ, đi được mười mấy
bước thì bọn họ quẹo tay phải và dừng lại trước một tửu quán ẩn sâu
trong đó.
“ Thi hiệu úy, người hãy cùng các huynh đệ ở lại đây,
chờ ta một lát, để ta đi dò hỏi tình hình xem sao” Lưu đội trưởng một
mặt thì nói, mặt khác cởi bỏ quân trang, nhanh chóng đổi sang thường
phục.
“ Ta sẽ đi cùng với ngươi xem sao” Thi Dương nói xong liền
ném dây cương cho một tên lính ở gần đó, đồng thời giống như Lưu đội
trưởng nhanh chóng thay thường phục. Sau đó hai người bèn bước ra khỏi
tửu quán.
Bên ngoài tửu quán này tuy vắng ngắt nhưng đi vào bên
trong thì không khí lại náo nhiệt vô cùng, tiếng cười nói ầm ĩ, hỗn tạp, thực khách ăn uốn rất nhiều. Trong tửu quán lúc này nguời ta ngửi thấy
cái mùi rượu chua nồng, cùng với mùi vị của thịt dê béo ngậy hòa quyện
lẫn nhau hấp dẫn vô cùng. Tửu quán cũng đã chật ních ngươi, may mà còn
một góc nhỏ là còn trống.
Trong tửu quán này người ta kê ngổn
ngang mười mấy cái bàn lớn, nhưng cái bàn này trong rất thô kệch, qua
quýt. Thế nhưng duờng như điều đó không làm nản lòng các vị thực khách,
họ vẫn đến đây rất đông. Trong tửu quán lúc này xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, mọi người đều ấn tượng với cặp mông « vĩ đại » và cái mặt đang bị băng bó của vị cô nương này. Trên tay của cô ta có cầm một hũ rượu bồ
đào, và dĩ nhiên là đi rót rượu cho các vị khách rồi. Sau mỗi ly ruợu mà cô ta rót ra khách nhân sẽ phải trả cho cô ta mười đồng tiền, gọi là
một chút phí phục vụ. Nhưng khách nhân uống rượu trong quán đều là những tay buôn bán sanh sỏi, họ không bao giờ để mình lỗ vốn quá như thế. Vì
vậy mặc dù biết rằng mười đồng phí phục vụ kia vốn là quy củ rồi, nhưng
họ không cam tâm chịu lỗ nên khi nữ nhân kia rót rượu thì bọn họ tiện
tay xoa xoa, sờ sờ vào cái cặp mông « vĩ đại » kia. Coi như là gỡ gạc
lại chút tiền phí trà nước kia. Còn cô gái rót rượu kia dường như cũng
đã quá quen với việc làm này nên cũng chẳng thèm ðể ý, mà cứ thế đi rót
rượu và nhận tiền của những khách nhân khác.
“ Nơi này tuy là hỗn tạp nhưng chắc chắn sẽ nghe ngóng được nhiều tin tức, Thi hiệu úy hãy đi theo ta”
Lưu đội truởng đưa Thi Duơng đi xuyên qua sảnh lớn của tửu quán, bọn họ
mặc trang phục của người Đột Quyết , nên không ai chú ý đến họ làm gì.
Sảnh đường vẫn ầm ĩ những tiéng là hét ầm ĩ, những tiếng náo động lớn
của những tên bợm nhậu, Thi Dương và Lưu đội trưởng nhanh chóng tiến đến trước quầy. Đứng ở trong quầy lúc này là gã chưởng quầy có dáng nhỏ bé, hắn là người Túc Đặc. Ấn tượng về tên chưởng quầy này chính là cặp mắt, nó nhỏ như hạt đậu xanh, nhưng sắc sảo như mũi khoan vậy. Đặc biệt là
cặp lông mày hung đỏ càng làm cho ánh mặt ấy thêm âm hiểm. Da mặt hắn
trông tái nhợt, làm tăng thêm vẻ lì lợm cho hắn. Nói chung có thể dự
đoán đây là một kẻ làm ăn rất giảo hoạt và vô cùng tham lam.
Lưu
đội trưởng tiến lên phía trước nói mấy câu gì đó bằng tiếng Ba Tư.Tên
chưởng quầy người Túc Đặc kia ngỡ ngàng nhưng sau đó hắn có vẻ như đã
nhận ra được người quen liền vỗ vai thân mật với Lưu đội trưởng. Nụ cười khiến cho những nếp nhăn trên khuôn mặt hắn giãn ra như một bông hoa
vậy.
Lưu đội trưởng một mặt nói nhỏ mấy câu gì đó, mặt khác đặt
lên trước mặt của tên chưởng quầy người Túc Đặc kia một túi tiền, nhưng
hắn chẳng thèm để ý quan tâm gì cả chỉ lầm bầm than thở một câu gì đó.
Lưu đội trưởng nghe xong cười nhạt, liền lấy ở trong túi ra một xấp ước
chừng khoảng mười miếng Đại Đường ngân tệ. Lưu đội trưởng đặt số tiền đó lên chốc quầy, ánh mặt của tên chưởng quầy khẽ liếc nhìn, hai hạt đậu
nhỏ trên khuôn mặt hắn lóe lên một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại lắc
đầu. Lưu đội trưởng cũng cười mà không nói, tiếp tục lấy ra mười miếng
Đại Đường ngân tệ. Từng khối từng khối tiền tiếp tục được Lưu đội trưởng xếp lên, có lẽ phải tăng thêm đến mười sáu khối chứ chẳng ít. Đến lúc
này mà tên chưởng quầy Túc Đặc kia vẫn lắc đầu, Lưu đội trưởng thấy thế
liền thu lại một khối tiền. Tên chưởng quầy thấy hành động đó của Lưu
đội trưởng liền tính toán, so đo nhanh như chớp. và lập tức một tay hắn
nhận số tiền còn mặt khác thì ghé sát vào tai của Lưu đội trưởng thì
thầm mấy câu gì đó.
Lưu đội trưởng nghe xong sắc mặt lập tức đại
biến, lập tức kéo Thi Dương đi thật nhanh ra khỏi tửu quán. Vừa bước ra
khỏi tửu quán hắn liên vội vàng thông báo cho Thi Dương: “ Mau đuổi
theo! Thương đội của bọn người Đại Thực mà chúng ta muốn tìm đã rời A Đồ Mộc trấn này cách đây một canh giờ rồi”
Thi Dương cũng không kịp thay y phục, nhảy luôn lên ngựa, đồng thời ra lệnh cho binh lính: “ Tất cả lập tức lên đường”
Ba trăm kỵ binh Đuờng quân giục ngựa lao đi, tiếng vó ngựa như sấm động.
Bọn họ nhắm thẳng hướng đông của thị trấn A Đồ Mộc mà lao đi. Muốn rời
khỏi A Đồ Mộc trấn này có hai con đường. Con đường đi lên phía bắc sẽ
dẫn tới Đại Mạc cùng với Di Bá Hải. Còn một con đường khác chạy qua
hướng đông, nếu đi con đường này sẽ phải xuyên qua đoạn đường mười dặm
rừng rậm. Và khi ra khỏi cánh rừng ấy thì sẽ tiến được vào ngay địa bàn
khống chế của người Cát La Lộc.
Đường quân không chút đắn đo, tất cả liền theo con đường ở phía đông để đuổi theo đoàn thương đội của Đại Thực. Con đường này thật ra là con đuờng men theo một dòn sông nhỏ
xuyên qua cánh rừng rậm. ở hai bên bờ của con sông nhỏ này sỏi đá vô
tình đã tạo thành một thương đạo tự nhiên. Trên thưong đạo lúc này tình
cờ xuất hiện một đám người đang vội vã hành trình, nhưng bọn họ không
phải là đám thuơng nhân Đại Thực mà Thi Dương đang tìm kiếm. Đường quân
khí thế như sấm sét khiến cho những thương nhân đi dọc đường sợ hãi, ai
nấy cũng đều rối rít né sang hai bên, để nhường đường cho Đường quân lao vút qua.
Đường quân đuổi theo có dễ đến hai mươi dặm mà vẫn
không thấy bóng dáng của thương đội Đại Thực kia, Thi Dương liền khoát
tay chặn mọi người, nói: “ Dừng lại”
Sau khi nghe lệnh của Thị
Dương tốc độ của kỵ binh Đuờng quân cũng chậm lại, Thi Dương nhíu mày
quay sang hỏi Lưu đội trưởng: “ Có lẽ nào tên chưởng quầy Túc Đặc kia
lại lừa ta không”
“ Sẽ không có chuyện đó đâu” Lưu đội trưởng
không chút do dự lắc đầu nói: “ Ngươi Túc Đặc mặc dù coi tiền quý giá
như mạng sống, nhưng bọn họ cũng là những nguời rất coi trọng chữ tín.
Một khi đã nhận tiên thì sẽ không bao giờ bán thông tin giả mạo”
“ Có khi nào thương đội Đại Thực mà tên chưởng quỹ kia nói tới lại không
phải là thuơng đội mà chúng ta đnag tim kiếm hay không”
Trong
lòng Lưu đội trưởng lúc này cũng đang có chút nghi ngờ, quả thật là cũng không thể phủ nhận khả năng có sự nhầm lẫn ở đây, nhưng du sao đi nữa
thì đối tượng mà bọn họ tìm kiếm cũng không nhiều vì vậy tên chưởng quầy cũng khó nhầm lẫn. Hơn thế nữa hai trăm chiếc xe ngựa, trên xe chất đầy hàng hóa, lại dùng vải dầu phủ lên. Bất quá nói đi nói lại cho dù đó
không phải là một nhóm người rầm rộ thì cũng phải là một thương đội Đại
Thực với hai trăm chiếc xe chuyển hàng thì mới đúng chứ.
“ Hiệu úy! Người nhìn kìa” một gã kỵ binh bỗng nhiên chỉ về phía bên trái, sâu trong cánh rừng rậm thấp giọng thông báo.
Thi Duơng thuận theo hướng chỉ tay của hắn mà nhìn về phía đó, khoảnh khắc
ấy Thi Dương mừng như phát điên. Chỉ thấy ở ngoài cánh rừng rậm chừng độ trăm bước chân có một chiếc xe ngựa đang đỗ lại. Trên xe chất những vật phẩm hết sức khổng lồ lại dùng vải dầu để phủ lên, trông rất khả nghi.
Một tên phu xe đang nằm trên bãi cỏ để nghỉ ngơi, hắn không hề phát hiện được sự có mặt của Đường quân quanh đây.
“ Không phải chỉ có một chiếc xe này đâu, ta thấy còn mấy chục chiếc xe khác ở quanh đây” Thi
Duơng ánh mắt vô cùng sắc bén, có thể quan sát và phát hiện được nhiều
hơn sơ với những người khác.
“ Lưu đội trưởng, ngươi đánh bọc cánh trái, không được để cho một tên nào chạy thoát”
Thi Dương cũng lập tức ra lệnh cho một tên đội trưởng khác: “ Tần đội
trưởng, người đánh bọc cánh phải, cũng không đuợc để cho bất cứ tên nào
chạy thoát”
Dường quân chia làm ba mũi nhanh chóng áp sát chiếc
xe ngựa gần nhất bên bìa rừng. Nhưng khi họ còn chưa tới gần thì tên phu xe đna nằm ngữ trên bãi cỏ đã phát hiện ra bọn họ. Hắn hoảng hồn nhảy
dựng lên, gòa thét điên cuồng. Thi Dương khoát tay ra hiệu, một mũi tên
đã xuyên thủng cổ hắn, và hắn chỉ con fkịp ôm cổ họng trước khi ngã vật
xuống.
“ Giết cho ta”
Ba trăm kỵ binh gào thét lao vào
trong cánh rừng rậm. Quả nhiên bên trong cánh rừng này cất giấu hơn hai
trăm chiệc xe ngựa. Bọn áp tải xe đã được tên phu xe xấu số kia báo
động, bọn chúng rút đao ra để cùng quyết chiến với Đuờng quân. Tất cả
bọn chúng đều hung hãn, hăng máu. Nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của kỵ
binh Đường quân. Mấy lần chúng xunng phong xông lên đều bị Đường quân
đẩy lùi, đã có hơn mười tên ngã ngục dưới đao của Đường quân. Những tên
còn lại thấy thế, ý chí chiến đấu suy sụp, náo loạn chạy thoát thân.
Nhưng tất cả các đường rút đều đã bị Đường quân bao vây. Ba trăm kỵ binh lập thành một vòng vây, vòng vây ấy dần dần khép lại, dồn ép hơn một
trăm tên còn lại thành một đám co ro sợ hãi.
“ Hãy bảo bọn chúng
bỏ đao xuống, nếu không sẽ giết chết ngay lập tức” Thi Dương để cho Lưu
đội trưởng đi tới kêu gọi bọn chúng đầu hàng.
Lưu đội trưởng giục ngựa tiến về phía đám người Đại Thực, dùng tiếng Đại Thực để chiêu hàng bọn chúng. Nghe xong tất cả bọn người Đại Thực đều quay đầu về phía một người đàn ông trung niên. Thi Dương thấy vậy cười lạnh một tiếng, hắn
cũng giục ngựa tiến lên, dùng nỏ tiễn chỉ thẳng vào trán tên cầm đầu.
Đồng thời ánh mắt Thi Dương nhìn tên bại tướn lạnh lùng không nói một
lời.
Trong ánh mắt của tên cầm đầu kia lộ ra một sự sợ hãi. Hắn
lập tức ném đao xuống giơ tay đầu hàng. Theo hắn tất cả bọn người Đại
Thực còn lại đều ném đao xuống, rối rít giơ tay đầu hàng.
Thi
Dương chỉ về phía tên thủ lĩnh cầm đầu của đám người Đại Thực và nói với Lưu đội trưởng: “ Ngươi hãy đem hắn đi thẩm vấn, bắt hắn khai ra tất cả các tin tức mà hắn biết”
“ Tuân lệnh” Lưu đội trưởng vung tay
lên ra hiệu cho mấy tên binh lính dẫn giải tên thủ lĩnh của đám người
Đại Thực đi theo mình. Những tên Đại Thực còn lại thì bị áp giải đi theo hướng khác.
Thi Dương từ từ tiến đến gần một chiếc xe ngựa, hắn
dùng đao gạt lớp vải dầu ngụy trang, thì bên trong lộ ra một cỗ linh
kiện bằng gỗ khổng lồ. Thi Dương tiếp tục lật giở, xem xét các xe ngựa
khác thì nhận thấy tất cả đều là các linh kiện được làm bằng gỗ.
Sắc mặt Thi Dương lúc này trở nên nghiệm trọng. Hắn nhận ra một số linh
kiện trong số này dùng để lắp ráp thành máy bắn đá, một số khác sẽ lắp
ráp thành các thang dài. Nói cách khác những thứ trên các xe ngựa này sẽ được dùng để chế tạo các loại vũ khí công thành.
Lúc này Lưu đội trưởng từ trong cánh rừng rậm đi ra ngoài, hắn đã thẩm vấn xong tên thủ lĩnh kia. Lưu đội trưởng hướng Thi Dương bẩm báo: “ Hiệu úy, tôi đã
thẩm vấn xong tên thủ lĩnh kia, hắn thừa nhận tất cả đều không phải là
thương nhân mà tất cả là binh lính của Đại Thực giả dạng. Lần này chúng
vận chuyển tấtc cả là mười lăm chiếc thang dài, cùng một bộ chùy công
thành, và một máy ném đá loại lớn cho bọn người Cát La Lộc.
“ Chỉ có một bộ công thành chùy và một máy ném đá thì làm sao đủ được chứ”
Thi Dương lắc đầu nói tiếp: “ Bọn chúng tất nhiên là phải có bản vẽ để
lắp ráp những thứ này, hãy đi tìm thứ đó ngay cho ta”