Danh Môn

Chương 7: Q.4 - Chương 7: Chiến công mới của Thi Dương




“ Không được” Thi Dương quả quyết phủ nhận lời đề nghị của viên Ngũ đội trưởng kia: “ Hãy cứ để cho bọn họ ăn cơm và nghỉ ngơi, mai sẽ tiếp tục làm việc”

“ Dạ” Ngũ đội trưởng lúc này chạy đi thông báo cho đám tù binh ngày làm việc đã kết thúc. Ngồi trên các bức tường thành nghe được lệnh cho phép nghỉ ngơi, khiến cho hơn ngàn tên tù binh vui mừng đồng loạt hoan hô nhiệt liệt, và nhiều đội tù binh xếp thành những hành dài đi qua tường thành, tiếng cười nói của bọn họ không ngừng. Chỉ có ở một góc của thành lâu, có chiếc thủ cấp đang cô độc đung đưa trong gió, tất cả mọi người kể cả đám tù binh cũng không thèm để ý tới nó.

Đêm đã khuya dần, dưới ảnh hưởng của tiến độ xây dựng ở đoạn tường thành phía Bắc, khiến cho một vài đoạn tường thành khác cũng hưởng ứng việc đẩy nhanh tiến độ, bọn họ đều nói có thể hoàn thành việc xây dựng công trình trong ngày hôm nay. Các nhóm tù binh lục tục trở về quân doanh để ăn cơm, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Bọn họ ăn uống qua loa một chút rồi ngả lưng đánh một giấc ngủ thật sâu. Dưới màn đêm Huyền Vũ thành trở lại với vẻ yên tĩnh.

Bỗng nhiên, đằng sau dám cây rừng ở phương xa bỗng xuất hiện mấy tên kị binh, bọn chúng chăm chú hướng về phía Huyền Vũ thành để dò xét nhất cử nhất động ở đây. Sau đó, rất nhanh đám kỵ binh ấy mau chóng quay đầu chạy hướng về phía Bắc. Ở ngoài đó mấy dặm, là hàng nghìn kỵ binh Cát La Lộc đang dàn thế, tập hợp, chuẩn bị xuất kích, những con chiến mã màu đen đứng chồn chân thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở phì phò. A Sắt Lan cầm chặt dây cương, ánh mắt hướng về Huyền Vũ thành đơn độc nơi xa xăm. Ánh mắt màu tro xám của ông ta như hòa lẫn với màu trời và sự giá lạnh của đêm đông giá rét.

Từ trong bóng đêm, xuất hiện một con chiến mã đang chạy như điên hướng về Huyền Vũ thành. Tiếng vó ngựa đã phá vỡ cái không gian yên tĩnh của màn đêm. Đây là một tên lính của Đường quân trong lúc đang làm nhiệm vụ thám báo ở trạm canh gác vòng ngoài, hắn đã phát hiện thấy nguy hiểm ập đến Huyền Vũ thành nên giục ngựa điên cuồng quay lại cấp báo.

Không đợi cho chiến mã dừng hẳn, tên thám báo quân đã vội nhảy xuống ngựa. Bị tiếng vó ngựa làm cho kinh động, Thi Dương chân đăm đá chân chiêu vội vàng đi đến tra xét tình hình trước mắt. “ Có chuyện gì đã xảy ra rồi” Hắn bỗng nhiên có một dự cảm bất an.

“ Thi đội trưởng, phát hiện đại đội kỵ binh Cát La Lộc đang dàn trận ở cách đây mấy dặm”

“ Ra lệnh cho các huynh đệ mau chóng tập hợp đội hình, ta đi tìm Hoàng đội trưởng và Dương đội trưởng” Thi Dương vừa chạy về phía bên này, vừa quay lại bên kia hô to ra chỉ thị.

Báo động đột ngột thế này khiến cho Đường quân vô cùng khẩn trương và tập trung cao độ, nhiều đội quân được vũ trang đầy đủ hướng về phía đầu tường thành mà chạy tới. Đồng thời mười mấy tên Đường quân chạy ra ngoài tường thành chặt đứt chiếc dây thừng đang buộc chặt cái tháp cần trục (ròng rọc), làm cho cả cái tháp cao ấy đổ àm xuông mặt đất. Ngoài ra Đường quân còn cho đốt hết những tấm ván lót để làm cầu tạm trước đây. Chính lúc này từ phương xa mơ hồ truyền đến âm thanh của tiếng vó ngựa dồn dập. Nhóm Đường quân đang ở bên ngoài nhanh chóng rút vào trong. Cầu treo lập tức được kéo lên.

“ Có ít nhất là bốn ngàn địch nhân” Viên Đội trưởng họ Hoàng sắc mặt trắng bệch. Có lẽ là từ việc nghe tiếng vó ngựa mơ hồ truyền lại mà hắn suy đoán ra nhân số kỵ binh Cát La Lộc, trong khi đó bản thân Đường quân chỉ có ba trăm người, với một tòa thành chưa được xây xong, thậm chỉ ngay cả đại môn của thành cũng chưa cả có cửa nữa. Ngoài ra bên trong thành lúc này còn có hơn ba ngàn tù binh, bên ngoài thì địch nhân huy động, tiến công dồn dập như vậy, bọn họ biết làm thế nào bây giờ?

“ Chúng ta cần cầu viện Chu Tước thành và Thanh Long thành ngay lập tức” Bên cạnh đó tên Dương đội trưởng không chút do dự đưa ra lời đề nghị.

“ Không được, đêm khuya thế này rất dễ bị địch nhân đánh phục kích” Ánh mắt của Thi Dương chăm chú, trầm lặng nhìn vào màn đêm, hắn chậm rãi lắc đầu nói: “ Điều ta lo lắng nhất chính là địch nhân sử dụng kế điệu hổ ly sơn”

“ Nhưng chúng ta chỉ có ba trăm người, hơn nữa ngay cả cánh cửa cổng thành cũng không có, vậy đánh làm sao đây” Dương đội trưởng quay đầu lại nhìn về phía Thi Dương, trong lòng hắn nghĩ: Tên Thi Dương này liệu có bao nhiêu kinh nghiệm tác chiến cơ chứ.

“ Không chỉ có thế đâu, bản thân ngay ở bên trong thành này cũng còn tới ba ngàn tù binh, nếu như số tù binh này bất ngờ làm phản, thì chúng ta chết tất sẽ không có chỗ chôn đâu” Hoàng đội trưởng dường như ý chí cũng như chìm xuống tuyệt vọng.

“ Các vị hãy đi trước ổn định, bố trí các anh em, còn tù binh ta sẽ nghĩ các giải quyết” Thi Dương cắn chặt môi quả quyết, xoay người chạy xuống tường thành.

Hai gã đội trưởng quay sang nhìn lẫn nhau, từ trong ánh mắt của họ tràn đấy sự lo âu và tuyệt vọng. Tình thế nghiêm trọng như thế này, đối với những quan quân nhỏ bé như bọn họ thì thật sự quá tầm không thể khống chế được.

Doanh trại của các tù binh cũng trú đóng ở bên trong Huyền Vũ thành này, tổng số có khoảng hơn một trăm chiếc lều lớn là nơi trú ngụ cho các tù binh. Trong mỗi chiếc lều lớn này có khoảng ba mươi tù binh đang chen chúc ngủ vùi. Lúc này đây, số tù binh này có lẽ đã phong thanh nghe được tin tức về cuộc tiến công của Cát La Lộc, vì vậy mà bên trong các lều tù nhân cũng bắt đầu xôn xao.

“ Hãy gọi tất cả mọi người ra ngoài đi” Thi Dương vẫn giữ thái độ trầm mặc như bình thường. Hắn lớn tiếng hô to: “ Ta có lời muốn nói với mọi người”

Trông quản số tù binh ở hơn một trăm lều lớn này là mười mấy tên Đường quân. Khi Thi Dương phát lệnh, bọn họ liền xông vào từng căn lều, quát tháo hò hét bọn tù nhân bắt bọn họ ra ngoài. Có lẽ số người này đã bị bắt làm tù binh từ quá lâu rồi cho nên trong lòng bọn họ đối với Đường quân luôn có một sự sợ hãi, khiếp đảm. Mặc dù bọn họ có hơn ba ngàn người trong khi đó Đường quân lại chỉ có mười mấy người, nhưng sự sợ hãi trở thành nỗi khiếp đảm khiến bọn họ như những con cừu, ngoan ngoãn vâng lời lục tục kéo nhau tới khoảng đất trống của tù doanh. Bọn họ ai nấy đều bất an chờ đợi lời phát biểu của vị quân quản trẻ tuổi này.

“ Ta muốn nói cho các ngươi biết. Bọn người Cát La Lộc chuẩn bị tấn công nơi đây, quân số của bọn chúng ít nhất là hai ngàn kỵ binh” Thi Dương hoàn toàn không giấu diếm chút gì và nói thông báo rõ về tình hình nghiêm trọng hiện nay cho tất cả các tù binh hiểu rõ. Các tù binh ngó nhìn lẫn nhau, khẽ hô lên một tiếng đầy kinh ngạc. Trong tiếng hô của họ không chỉ hàm chứa sự kinh ngạc, mà còn chứa đựng cả những suy nghĩ

phức tạp: Vừa có chút hi vọng, nhưng dựa trên phản ứng bản năng trước các đại biến đột ngột như thế này bọn họ cũng lo lắng không biết người Cát La Lộc khi đến đây sẽ đối xử với họ như thế nào.

“ Có lẽ trong số các ngươi ở đây có người nghĩ rằng khi bọn người Cát La Lộc tới đây bọn chúng có thả tự do cho các ngươi hay không. Nếu như các ngươi thật sự đang nghĩ như thế thì các ngươi đã hoàn toàn sai lầm. Bọn người Cát La Lộc sẽ đưa các ngươi trở về Đại Thực hay sao? Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Bọn người Cát La Lộc ấy tham lam, độc ác như lang sói, vì vậy đối với các ngươi, kẻ nào già yếu thì chúng đem giết chết, còn người khỏe mạnh thì sẽ bị bắt làm nô lệ cho chúng, cả đời các ngươi sẽ không bao giờ được tự do”

Mỗi một câu nói cảu Thi Dương đều có binh sĩ làm thông dịch sang tiếng Đại Thực và tiếng Thổ Hỏa La cho các tù binh này nghe và hiểu được. Trước ngọn lửa đang cháy rừng rực ấy, mỗi tù nhân đều trầm mặc, suy nghĩ thật kĩ càng.

“ Sang năm các ngươi sẽ mãn hạn và được trả tự do, đó là ý chỉ của hoàng đế Đại Đường, tuyệt đối không có bất cứ người nào dám lưu giữ các ngươi lại nữa. Như vậy sang năm thôi các ngươi sẽ được trở về đoàn tụ bên cha mẹ, và thê nhi của mình. Các ngươi đã chịu đựng trong suốt bốn năm qua, vậy thì chỉ lát nữa thôi, tại sao các ngươi còn muốn rơi vào tay bọn người Cát La Lộc đó? Có lẽ trong số các ngươi vẫn còn có người đang tồn tại hi vọng rằng bọn người Cát La Lộc sẽ đưa các ngươi trở về với Đại Thực. Nhưng có lẽ các ngươi cũng đã thấy rõ tại sao Đại Thực chỉ chuộc lại những người Ba Tư, còn các ngươi thì bỏ mặc cho Đại Đường chẳng thèm quan tâm gì. Tại sao ư? Đó là bởi vì bọn họ căn bản không hề để ý tới sinh mạng của các ngươi là gì cả, thậm chí khi khai báo hộ tịch của các người, Đại Thực đều nói các ngươi đã tử trận. Hãy tỉnh táo suy nghĩ một chút, Đại Thực sẽ không muốn các ngươi trở lại, mà vận mệnh của các ngươi đang gắn liền với Đại Đường tại đây và ngay lúc này”

Ánh mắt của Thi Dương lấp lánh, sáng ngời quét mà khuôn mặt của mỗi người, hắn hít một hơi thật sâu, cao giọng nói: “ Ta hứa với các ngươi, nếu như các ngươi sát cánh cùng với Đường quân bảo vệ Huyền Vũ thành, thì các ngươi sẽ được trả tự do trước thời hạn, các ngươi rõ chưa? Lần này chúng ta cùng kề vai sát cánh chiến đấu, không chỉ là đấu tranh bảo vệ cho sự sống của các ngươi, mà người dân Đại Đường cũng sẽ tri ân, cảm ơn các ngươi. Khi đó bình minh và các ngươi sẽ lột xác với cuộc sống mới. Các ngươi đã hiểu rõ rồi chứ? Vậy các ngươi có nguyện ý theo sự chỉ huy của ta không? Có ai, có ai đồng ý?”

Bên trong những tiếng thở dài của đám tù nhân, đã chứng tỏ khát vọng tự do trong họ đã bị lời nói của Thi Dương kích động, “ Ta đồng ý” Bắt đầu đã có tù nhân lẩm bẩm tự nguyện đồng ý.

“ Ta nghe không rõ, các ngươi hãy nói to lên”

“ Ta đồng ý” Rốt cuộc thì đã có người vung tay lên, hét thật lớn để tỏ rõ thái độ, “ Ta cũng đồng ý, ta cũng đồng ý…”

Tiếng thét gào đồng ý của ba ngàn người liên tiếp vang lên, những thanh âm ấy ngày càng nhiều, ngày càng vang lên. Chúng tạo nên một bầu không khí sục sôi, hừng hực khí thế như nước lũ.

Khí thế của mấy ngàn còn người trong Huyền Vũ thành hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt cả trời không. Ở ngoài kia rất nhiều kỵ binh cảu Đường quân đang chạy đi tứ phía để cấp báo thông tin bọn người Cát La Lộc sắp tấn công đến các thành trì ở xung quanh. Mục đích không phải là để cầu viện và chính là cảnh báo để họ đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng kẻ địch tấn công.

Ở bên trong Huyền Vũ thành lúc này ai nấy cũng đều khẩn trương, bận rộn, vô số người đnag túm năm tụm ba khiêng những tảng đá xanh thật lớn xếp chồng chất chặn ngay trước cổng thành. Các tảng đá xanh lớn này được xếp nối thành một bức tường đá cao liên tiếp, và rất nhanh chóng bức tường dày bốn trượng ấy được hoàn thành chắn ngang cổng đại môn. Và ở trên tường đá cũng có để các khe hở (lỗ châu mai) để binh lính có thể bắn tên được.

Và ngay sau khi bức tường đá được hoàn thành, thì ba ngàn tù binh này được lệnh chia làm hai cánh. Cánh thứ nhất gồm một ngàn người làm nhiệm vụ trông giư cửa thành, cánh thứ hai gồm hai ngàn người làm nhiệm vụ hộ thủ trên tường thành. Số tù binh này vì không được trang bị vũ khí nên bọn họ lấy các tảng đá làm vũ khí để hiệp trợ với Đường quân giữ thành.

Đến giờ phút này, hơn bốn ngàn kỵ binh Cát La Lộc đã dừng lại bên ngoài cách chân Huyền Vũ thành nửa dặm. Con hào rộng rãi, chạy xung quanh thành đã làm chùn bước thiết kị của bọn Cát La Lộc. A Sắt Lan ngồi trên ngựa nhíu mày ngước nhìn tòa bảo thành còn chưa được hoàn thiện này: Hào bảo vệ thành rộng, tường thành xây bằng đá đen nhánh sừng sững, cầu treo đứng vững trên cao kia. Còn bản thân bọn họ trong tay không có bất cứ một chủng loại vũ khí công thành nào, vì vậy nhiệm vụ vượt qua tòa thành này cũng gian nan, khó khăn như vượt qua một ngọn núi lớn vậy.

Hết lần này tới lần khác người Cát La Lộc bọn họ luôn là những người phải đứng mũi chịu sào, đi đầu trong các cuộc công kích., Nhưng lúc này trong Huyền Vũ bảo thành lúc khí thế đang hừng hực, như thiêu đốt cả không gian và thời gian. A Sắt Lan tự biết rằng cuộc tiến công mà ông ta phát động ngày hôm nay đã không thể dừng lại được nữa rồi, và cho dù ông ta có chuyển hướng tập kích sang tòa thành trì khác thì điều đó cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Nhưng đúng như Tô Nhĩ Mạn đã nói, cuộc tấn công lần này bất quá chỉ là để thể hiện thành ý, thái độ với Đại Thực, nhưng dù là dạng thành ý đơn giản nhất thì ông ta cũng phải tiến công, máu của Đường quân phải chảy cùng máu của người Cát La Lộc, có như thế thì Đại Thực Calipha với để ý tới thành ý của ông ta được.

Lúc này một con khoái mã chạy tới chỗ ông ta, lập tức một tên lính hướng về phía ông ta bẩm báo: “ Thưa tù trưởng thuộc hạ đã xác minh, đường hào mà đối phương đào đắp đã hoàn thành, mặc dù bây giờ bị kết băng, nhưng lớp băng đó không đủ để đi lại bên trên”

A Sắt Lan nghe xong, trong lòng bực dọc hừ lên một tiếng, và có lẽ ông ta cũng đã dự đoán được điều này. Đây chính là điểm quái dị của vùng Đại Thanh Trì này: Dù ở gần biển vậy mà đến mùa đông giá lạnh nước ở đây cũng chỉ kết lại một lớp mỏng trên bề mặt. Chỉ cách đó mười dặm về hướng Bắc mà khí hậu hoàn toàn khác hẳn, ở đó từ mặt sông, cho đến đáy sông đều đóng băng. Chính vì vậy mà vùng Đại Thanh Trì này còn được gọi là nhiệt hải, đây được coi là thiên đường của tất cả những người du mục, nhưng đáng tiếc lại bị Đại Đường chiếm mất. A Sắt lan nghiến răng nghiến lợi một hồi, nghĩ lại mà tức tối nếu năm đó Đại Thực không cướp đi Toái Diệp thì Đường quân cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ được khu vực này như vậy đâu.

“ Các cây gỗ lớn đã chặt xong chưa” A Sắt Lan quay đầu lớn tiếng quát hỏi.

“ Hồi bẩm đại tù trưởng, đã chặt được năm mươi cây gỗ lớn rồi”

“ Tốt, các ngươi hãy đem số cây gỗ đó kết thành cầu bắc qua con hào. Bắt đầu tấn công thăm dò”

Sau khi lệnh của A Sắt Lan được ban ra thì ngay lập tức tiếng kèn đồng trong đoàn kỵ binh Cát La Lộc đột nhiên vang lên. Kỵ binh Cát La Lộc cứ một trăm người thành một đội, bọn họ khiêng vác những cây gỗ to lớn dài tới năm sáu trượng chậm rãi đi về phía con hào bảo về quanh Huyền Vũ thành.

Đội kỵ binh Cát La Lộc tấn công Huyền Vũ thành lần này khác hẳn với đội kỵ binh đã tấn công và cướp bóc thương nhân trên Kim Long đại đạo trước đây. Đội kỵ binh lần đó chẳng qua là một đám người dân du mục ô hợp, không có tổ chức kỉ luật, hiệp đồng tác chiến mà chỉ dựa vào sức mạnh để tấn công. Hữu dũng mà vô mưu nên thất bại. Nhưng đội kỵ binh lần này của A Sắt Lan là Thân Vệ Quân, bọn họ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không chỉ được trang bị đầy đủ hơn nữa mà sức mạnh xung kích cũng là cực đại, lại có thể hiệp đồng tác chiến bài bản.

Binh sĩ Cát La Lộc một tay cầm lá chắn, một tay khiêng vác đại thụ, chậm rãi tiến về phía trước. Bọn họ cũng không hề nóng vội trong việc tấn công, bởi chúng biết rằng trong Huyền Vũ thành này Đường quân chỉ còn vẻn vẹn mấy trăm người, cung tiễn cũng không có nhiều. Nếu có thể dụ cho Đường quân bắn hết tên thì như vậy khác gì là cá nằm trong chậu rồi.

Về phía Đường quân, đứng trên tường thành lúc này là hai trăm năm mươi tên cung thủ, sắp hàng chỉnh tề sẵn sàng đợi lệnh ở mặt thành phía Bắc, tất cả đều chăm chú nhìn vào quân địch. Phía sau các cung thủ này là ngàn người tù binh, sẵn sang hiệp đồng tác chiến với số cung thủ này. Ở bộ phận khác của Đường quân, một ngàn tù binh được chia làm hai đội đang vô cùng khẩn trương và bận rộn: Một đội đi phá hủy mười mấy phòng ốc vừa mới được xây dựng để lấy các tảng đá và vận chuyển lên tường thành. Một đội khác đem các thùng nước sôi lớn, lợi dụng bóng đêm bọn họ đổ nước lên khắp tường thành, cái giá lạnh khiến cho bề mặt thành được dội nước xuất hiện các tầng băng. Như vậy cả chân thành và bề mặt tường thành đều trơn trượt vô cùng.

Giờ phút này đây, là giờ khăc quan trọng Đường quân cần có người lãnh đạo, và Thi Dương đã được mọi người đề cử làm Hiệu úy. Việc Thi Dương thuyết phục thành công đám tù binh bảo vệ thành khiến cho cơ hội thành công của Đường quân ngày càng lớn hơn.

Đại môn của Huyền Vũ thành cũng đã được án ngữ bằng bức tường vững chắc, do các tù nhân kia xếp những tảng đá xanh lớn tạo thành. Trong khi đó bên phía Cát La Lộc cũng không có những vũ khí đặc chủng trong việc công thành. Vì thế cả Đường quân và tù nhân đều có hy vọng đối với trận chiến lần này, sĩ khí tăng lên nhiều. Đây chính là truyền thống của quân đội An Tây, trong quân đoàn của họ luôn xuất hiện những con người kiệt xuất lãnh đạo trong những tình huống khó khăn.

“ Không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không ai được bắn tên”

“ Chúng ta phải tiết kiệm từng mũi tên, mỗi mũi tên phải hạ được một địch nhân, cứ để cho chúng xông qua con hào quanh thành đi rồi hãy xạ tiễn”

“ Ta quy định lấy tiếng mõ là hiệu, khi tiếng mõ vang lên thì bắn tên, khi nào tiếng mõ dừng lại thì ngừng bắn”

Từng mệnh lệnh và chỉ thị của Thi Dương được ban bố xuống cho toàn quân, sau đó Đường quân lại trầm mặc như trước. Mỗi binh sĩ tay cầm trường cung, lưng đeo hai bao tên. Như vậy ba trăm Đường quân thì tổng cộng có một vạn tám ngàn mũi tên. Quả thật là số lượng này không nhiều, nhưng may mắn cho bọn họ là Cát La Lộc kia quân số cũng không đông lắm. Số bóng đen ngoài kia nhiều nhất cũng không quá bốn ngàn người. Tiễn đã lắp vào cung, chĩa thẳng xuống những bóng đen dưới tường thành. Tất cả Đường quân đang đợi mệnh lệnh cuối cùng của Hiệu úy.

“ Oanh” Một cây gỗ lớn được ném xuống con hào nơi chân thành. Một đầu của cây gỗ đập xuống mặt băng mỏng khiến cho lớp băng đó bi vỡ ra, nước bắn lên tung tóe. Cây gỗ lớn nổi lơ lửng trên mặt nước. Mười mấy tên quân nhân Cát La Lộc nhảy xuống làn nước lạnh giá, một tay giơ cao tấm khiên che chắn, một tay đẩy cây gỗ lớn đó về phía tường thành. Nhưng khi đẩy được nửa đường thì mười mấy mũi tên liên tiếp bắn ra vun vút. Và đặc biệt có một mũi tiễn xé gió lao đi, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Hơn mười mấy tên Cát La Lộc vừa mới ngã xuống nhưng không có bất cứ một bóng đen nào có thể đứng dậy.

Trên đầu Huyền Vũ thành không khí hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả binh lính Đường quân trong ánh mắt bọn họ cũng lộ ra sự khiếp sợ, ngạc nhiên vô cùng. Địch nhân ở ngoài ba mươi bước, mà bóng đêm bao trùm thế này thì mục lực cũng không thể nào nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng đen đung đưa lay động, hơn nữa dường như bọn chúng còn có khiên mộc bảo vệ. Vậy mà trong nháy mắt, Thi Dương có thể bắn chính xác vào khe hở giữa các mộc khiên đó. Đây rốt cuộc là tài bắn cung gì đây?

Thi Dương từ từ đem trường cung thu hồi lại, lạnh lùng nói: “ Các ngươi dám lớn lối trước mặt ta sao? Để xem các ngươi còn dám nói Đại Đường không có người hay không”

Trong suốt ba năm qua,. Khi Thi Dương mới chỉ là một quân nhân bình thường biên chế thuộc Thiên Kỵ Doanh, trú phòng tại Đông Nội Uyển, hắn đã đặt ra cho mình một chế độ sinh hoạt cực kỳ khô khan, và khắc khổ tự huấn luyện. Ban ngày hắn cũng giống như những binh lính bình thường khác cùng nhau cưỡi ngựa luyện thương, tuần tra gác trực. Đến xế chiều khi mà toàn bộ binh lính đã trở về quân doanh thì mình hắn lại một mình đi ra bãi tập bắn bia để luyện tiễn pháp. Vô luận là cương nỏ hay trường cung trung bình mỗi ngày số lượng tên mà hắn bắn ra có đến ngàn mũi, khiến cho các ngón tay bị mài rát, hổ khẩu sưng phù, và cho đến khi kiệt sức hắn mới trở về đọc sách. Thời gian biểu của hắn ngày này qua ngày khác vẫn lặp lại như thế. Thậm chí trong suốt ba năm ở Trường An hắn còn chưa một lần bước ra khỏi đại môn của Đông Nội Uyển. Và đặc biệt là các loài phi điểu ở Đông Nội Uyển cũng vì hắn mà tuyệt tích cả.Thi Dương, hắn có thiên phú khác thường về tài xạ tiễn, hơn nữa lại khắc khổ luyện tập. Chính vì vậy mà mới năm ngoái đây, trong bốn mươi vạn Tây Lương quân tổ chức cuộc thi bắn tên, Thi Dương đã chiếm ưu thế tuyệt đối và giành được vòng nguyệt quế mà không ái dám bàn ra tán vào gì cả.

Thi Dương nhìn chúng huynh đệ xung quanh mà gật đầu “ Rất tốt!” Mặc dù bầu không khí lúc này vô cùng khẩn trương, căng thẳng nhưng không có bất cứ một binh lính Đường quân nào lại mù quáng xạ tiễn theo hắn, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi tiếng mõ vang lên. Như vậy có thể nói tính kỷ luật rất cao. Lo gì tối nay không thắng chứ?

Dưới chân thành Huyền Vũ, những tên kỵ binh Cát La Lộc chứng kiến tài xạ tiễn của đối phương mà vô cùng kinh khủng, bọn chúng la lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Mấy đội kỵ binh Cát La Lộc đang làm nhiệm vụ khiêng các cây gỗ lớn phía sau không biết chuyện gì xảy ra cũng rối rít dừng bước.

“ Khốn kiếp” A Sắt Lan không kiềm chế được sự giận dữ, liền quất ngựa xông lên, ông ta lập tức lấy roi ngựa quật túi bụi vào đám kỵ binh vừa rút lui: “ Các ngươi dám làm dao động lòng quân. Người đâu! Mang tất cả bọn chúng đi chém”

“ Đại tù trưởng bớt giận” Một gã Thiên phu trưởng vội vàng tiến lên ngăn cản A Sắt Lan, hắn khẩn thiết van xin: “ Đại tù trưởng, lâm trận mà giết quân sĩ là không tốt, chi bằng cứ để ho bọn họ xông pha về phía trước đi”

“ Được rồi” A Sắt lan nhổ một bãi nước bọt giận dữ xuống mặt đất, ông ta thấy sắc trời đã dần chuyển sang canh tư, không thể dây dưa trì hoãn cuộc chiến này được nữa, bèn rút chiến đao điên cuồng thét lên “ Toàn quân xông lên, phá vỡ đại môn cho ta”

Bọn người Cát La Lộc kia không có vũ khí công thành, nên phương pháp duy nhất mà bọn chúng áp dụng chính là phá vỡ cửa thành để xông vào trong, rồi sau đó bọn chúng có thể dùng thủ cấp của mấy trăm Đường quân làm lễ ra mắt cho Đại Thực Calipha được rồi. Nhưng ngay sau tiếng reo hò đó, là những tiếng “ Giết” nghe chói tai, và đầy hung hãn. Kỵ binh của Cát La Lộc đều nhảy xuống ngựa, rồi chạy nhanh tiến tới sát bên hào nước. Tại đây bọn chúng mấy trăm người đem khiêng rồi ném những cây đại thụ ra giữa con sông. Ầm! Ầm! Những âm thanh va đập thật lớn vang lên. Những cú và đạp ấy đã khiến cho mặt băng mỏng bị vỡ ra. Trên con sông hộ thành ấy lúc này có mấy trăm binh sĩ Cát La Lộc đang ngụp lặn, nhấp nhô cùng nhau dùng sức để đẩy mạnh cây đại thụ ra giữa con sông. Lần này bọn chúng đã thông ming hơn khi núp mình dưới những cành cây dày đặc, dựa vào những rào chắn của tự nhiên để qua mắt Đường quân.

Nước sông lúc này chao đảo kịch liệt. Bọn họ đem những cây đại thụ ấy xếp tập trung vào một chỗ, tạo thành một cây cầu gỗ vừa lớn vừa rộng. Nhưng trên Huyền Vũ thành lúc này cũng chưa hề có một động tĩnh nào cả, Đường quân lúc này cung đã lên dây, tất cả đều lạnh lùng chăm chú nhìn vào quân địch dưới thành, bọn họ chỉ có hờ hiệu lệnh là bắn tên mà thôi.

Cuộc tiến công thật sự của bọn người Cát La Lộc đã thực sự bắt đầu. Tiếng tên lao vun vút như tiếng mưa rơi gào thét mà ập đến, cảm tưởng như dồn dập, rung chuyển cả trên đầu của tòa thành. Đứng ở trên thành lúc này không còn hoàn toàn là vị trí đắc địa được nữa, các lỗ châu mai không còn tạo ra được ưu thế cho Đường quân. Bọn họ cùng với đám tù binh kia rối rít bảo nhau ngồi xổm xuống tránh tầm tên của kẻ thù. Trong khi đó làn mưa tên của bọn Cát La Lộc vẫn gào thét xẹt qua trên đỉnh đầu của họ.

Tiếng kèn đồng nghe đến chói tai vang vọng khắp cả bầu trời, và ngay lập tức một lớp sóng người màu đen điên cuồng như lũ cuốn mà ập tới. Thi Dương đang đứng sau một lỗ châu mai, sắc mặt của hắn cho đến lúc này không hề có sự thay đổi nào, vẫn đang chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của địch nhân. Và hắn nhận ra trong đám địch đông nghịt kia không hề thấy xuất hiện thang dùng để công thành, mà chỉ thấy đám địch nhân đang khiêng vác mấy cây gỗ dài mà thôi, đó nhất định là cây gỗ dùng để phá cổng thành rồi. Thi Dương lại chuyển mục quang xuống dưới chân thành, từ vị trí cầu nổi mà bọn chúng vừa thiết lập đến cổng lớn của Huyền Vũ thành chỉ còn khoảng năm mươi bước nữa. Mé tường bên này chiều rộng của nó chỉ chưa tới sáu thước, vừa đủ cho hai người cùng sóng vai bước qua. Nói như thế có nghĩa là nếu địch nhân sử dụng song song hai chàng mộc để công phá đại môn thì không thể qua được. Và khoảng cách năm mươi bước này chính là mấu chốt để quyết định việc thắng bại của cuộc chiến đêm nay.

Thi Dương tuy còn trẻ tuổi nhưng hắn lại đã có phong độ bình tĩnh, tỉnh táo của một vị đại tướng. Chúng ta không thể nghi nghờ về tài năng quân sự của hắn bởi ngay ở lần làm chỉ huy dầu tiên hắn đã ngay lập tứ nhận ra được điểm mấu chốt của trận chiến hôm nay.

Trong cự ly năm mươi bước ấy có một quãng đường bị hẹp lại, nên Thi Dương vội dùng một ngón tay chỉ xuống dưới cách chân thành, quát gọi quân sĩ: “ Hãy đem mấy tảng đá lớn ném xuống chỗ này ngay đi” Mười mấy khối đá lớn có lẽ phải nặng đến cả trăm cần được ném xuống phía dưới. Hai khối đá lớn trong số đó rơi xuống con sông, chúng phá vỡ lớp băng bên trên tạo thành hai cái lỗ lớn. Những tảng đá còn lại vứt xuống lổng chổng, chắn ngang trên con đường hẹp.

Sau ba lượt tên bắn phủ đầu, đã có một lớp quân Cát La Lộc tựa như bầy khỉ nhảy ùm xuống con sông hộ thành đó. Bọn chúng bám theo cầu gỗ vừa tạo mà tiến về bờ phía bên kia. Chính trong lúc này, trên đầu thành Huyền Vũ tiếng mõ hiệu lệnh bắn tên giục lên liên hồi, lập tức tên bắn xuống như mưa, những tảng đá như thiên thạch đón đầu kẻ địch mà rơi xuống. Có gần trăm tên địch đã trúng tên, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong làn nước lạnh giá. Trong đêm tối mặt nước tối đen lại nhưng giờ đây cũng đã loang lổ vết máu của đội địch nhân vừa rồi. Còn những tảng đá do tù binh ném xuống, thì chúng tản mát xung quanh vị trí của cây cầu nổi kia. Ở phía sau đó cũng có mười mấy kẻ đứng không vững trên cầu gỗ vội vàng nhảy xuống nước, rồi bọn chúng chật vật vịn vào các cây đại thụ lóp ngóp mà bơi quay trở lại bờ.

“ Không được phép lên bờ, phải dùng dây thừng buộc chặt cầu gỗ lại” Tên Thiên Phu Trưởng đứng ở phía sau đốc chiến, đã phát hiện cây cầu nổi kết bằng gỗ đã xuất hiện những chỗ bị nứt, hổng ra, nên hắn quát lớn, sai người ném xuống dưới sông những đoạn thừng dài để chằng buộc lại.

Đám người Cát La Lộc ở phía sau chứng kiến nãy ra đã có dấu hiệu chùn bước không còn hung hăng tiến lên nữa. Nhờ thế không khí trên con sông bảo vệ quanh thành Huyền Vũ bớt căng thẳng hơn và có phần yên tĩnh trở lại. Người ta chỉ òn nghe được âm thanh “ chíu, chíu” của những mũi tên từ trên đầu tường thành bắn xuống, mỗi mũi tên lao xuống mặt nước tất có tiếng thét thảm thiết của binh lính Cát La Lộc vang lên. Và chỉ trong khoảnh khắc ba mươi binh lính Cát La Lộc trầm mình dưới nước bây giờ chỉ còn lại có mười mấy người sống sót đang núp dưới những cây đại thụ. Bọn họ bị những mũi tên kia làm cho sợ hãi, ngay đến cử động cũng không dám. Dưới chân tường thành nhất thời im ắng nhưng đầy mùi tử khí.

Trong cái không khí im lặng đầy chết chóc đó, tiếng kèn đồng lại nổi lên vang khắp cả đất trời, ngay lập tức binh sĩ Cát La Lộc như một cơn thủy triều đen ập đến, bọn họ ai nấy đều giơ cao khiên chắn, tiếng hò hét xung phong vang trời dậy đất. A Sắt Lan trong vòng vây bảo vệ của hơn mười vệ sĩ cũng đã đích thân đốc chiến rồi. Tiếng kèn đồng chói tai từng đợt từng đợt vang lên, và hơn hai ngàn tên Cát La Lộc như một bày lang sói hung hãn lao về phía trước, bọn chúng từng tốp từng tốp vừa gào thét vừa nhảy xuống cây cầu nổi, liều mình băng qua bờ bên kia.

Hai ngàn binh sĩ Cát La Lộc còn lại thì vẫn đứng ở bờ sông bên này, bọn chúng có nhiệm vụ bắn tên yểm trợ cho số binh sĩ tiến công. Chúng dùng thế trận mưa tên dày đặc để nhằm chế trụ Đường quân phản kích.Cách làm này của chúng xem ra đã đem lại hiệu quả nhất định, Đường quân bị mưa tên khống chế nên không thể thoát mái hiện thân mà phản kích đối phương, bọn họ chỉ có thể từ sau các lỗ châu mai mà bắn tên hay ném mấy tảng đá xuống cầu phao, nhưng hầu hết tất cả đều không có mục tiêu. Thỉnh thoảng cũng có vài tảng đá nện chúng vào tấm khiên, nhưng trước sức tấn công dồn dập của hơn hai nghìn quân địch như thế, thì cũng chẳng có hiệu quả gì đáng kể.

Rất nhanh, hơn hai ngàn tên Cát La Lộc phần lớn đã xông đến được tới đoạn đường hẹp ở bên mé tường thành. Bọn chúng giơ cao tấm khiên chắn, hướng tới chỗ hổng của tường thành mà lao đến. Khoảng cách là hơn hai trăm bước, chiều rộng thì chưa được đến sáu thước. vậy mà trên con đường hẹp ấy đã chật kín binh lính Cát La Lộc khát máu xông lên, đứng ở trên tường thành nhìn xuống, bọn chúng trông lúc nhúc như đàn kiến chạy tránh mưa lớn vậy. Giữa cái đội quân lúc nhúc dưới kia có cất giấu ba cái chàng mộc, chỉ còn một chút nữa là chúng sẽ di chuyển được tới chỗ hổng của tường thành. Lúc này mười mấy tảng đá lớn trên con đường hẹp đã phát huy tác dụng phần nào trì hoãn được tốc độ của bọn chúng, nhưng lúc này một nhóm người Cát La Lộc đang đem từng tảng đá đó ném xuống sông để mở đường. Mặc dù có chậm đôi chút nhưng cây phá thành gần nhất còn cách chỗ hổng của tường thành chừng chưa đầy ba mươi bước nữa. Một khi chàng mộc công phá vào vị trí chỗ hổng đó thì tường đá vốn còn rời rạc kia cũng khó có thể chi trì được trước cây phá thành mang sức mạnh công phá của mấy trăm người.

Thi Dương thấy tình thế ngay càng nguy cấp, mà Đường quân thì vẫn bị làn mưa tên của bọn Cát La Lộc khắc chế không sao phản kích được. Hắn liền hét lên một tiếng : “ Nếu không phản kích, tất cả chúng ta sẽ chết hết”

Thi Dương hét xong liền ló người ra hướng xuống dưới chân thành mà bắn tên, sau đó hắn lập tức lui thân vào sao bức tường thành để lắp tên. Sau đó ló người bắn tên xuống dưới. Hành động của hắn đã có tác động không nhỏ tới Đường quân, bọn họ cũng rối rít học theo hắn, cũng học theo cách của hăn luân phiên bắn tên xuống chân thành. Nhưng cứ như vậy Đường quân cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, không ít người bị trúng tên ngã xuống chân thành. Giữa đám người Cát La Lộc hung hãn, đầy sát khí như loài ác lang người ta chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của những người vừa ngã xuống.

Sau mấy loạt tiễn, Thi Dương phát hiện ra rằng những loạt tên vừa bắn ra chẳng mang lại hiệu quả gì. Những tấm chắn nặng nề bên dưới kia, như cái mái hiên che chở cho địch nhân khỏi tên bắn. Và lúc này đây những tấm khiên chắn đó lởm chởm là những mũi tên, trông như những con nhím lớn vậy.

“ Dừng ngay việc bắn tên lại, hãy dùng những tảng đá để đập lên bọn chúng” Thi Dương quyết định thay đổi chiến thuật.

Sau khi Thi Dương ra lệnh thì ngay lập tức các tù binh ở phía sau bèn bê những tảng đá nặng, khẩn trương, rối rít ném xuống chân thành. Phối hợp cùng với tên bắn, những tảng đá nặng được ném xuống cũng bắt đầu cho thấy hiệu quả. Những tấm khiên chắn kia có tên cản được tên nhưng không thể đỡ nổi sức công phá của những tảng đá lớn kia. Các tấm khiên bị vỡ nát, một loạt binh sĩ Cát La Lộc bị trúng đá thì gẫy xương, đứt gân. Khiến cho dưới chân thành Huyền Vũ tiếng kêu thét thê thảm cứ vang lên. Một cây chàng mộc dùng để công phá lỗ hổng tường thành cũng đã bị văng ra, trôi nổi bập bềnh ở giữa con sông bảo vệ thành ấy. Ngược lại với Cát La Lộc Đường quân đứng trên tường thành nhận thấy dùng những tảng đá lớn lại có tác dụng như vậy nên tinh thần bọn họ nhất thời lấy lại được sự phấn chấn, khí thế. Lúc này Đường quân cũng bắt đầu thu hồi cung tiễn, mà chuyển hẳn sang chỉ dùng các tảng đá lớn để công kích kẻ địch. Mặt khác, hơn một trăm Đường quân khác, cũng sử dụng các tấm khiên chắn để tạo thành một bức tường chắn thật dài, đối phó lại với xạ tiễn của Cát La Lộc ở dưới chân thành. Và quả thật nó đã ngăn chặn một cách hữu hiệu những trận mưa tên của đối phương. Từng tảng đá lớn vẫn từ trên thành dội xuống, ngăn cản và tạo nhiều chướng ngại trên quãng đường tiến công. Mặc dù bọn Cát La Lộc chỉ còn cách cổng thành có bẩy tám bước, nhưng vì chướng ngại vật mà đến nửa bước bọn chúng cũng khó mà tiến thêm được.

Tiếng xương bị gãy kêu răng rắc, tiếng kêu gào đầy đau đớn và thống khổ, tiếng của thân thể, máu thịt của con người bị những tảng đá nghiền nát. Tất cả những âm thanh ấy đan xen, hòa lẫn nhau, khiến cho người ta cảm tưởng như dưới chân Huyền Vũ thành lúc này như là chốn Địa Ngục của nhân gian vậy. Trước tình cảnh này đã có những binh lính vì cầu sinh mà quay đầu đào thoát khỏi hàng ngũ, khỏi sự chết chóc ghê sợ này.

Thi Dương vẫn đứng dán mình sau lỗ châu mai, từ lỗ hổng của bức tường thành hắn nhìn thật chăm chú về phía bờ bên kia của con sông bảo vệ thành. Cách bờ sông bên ấy khoảng chừng năm mươi bước Thi Dương để ý quan sát nãy giờ thấy có khoảng mười mấy người cưỡi ngựa, mà từ lúc bắt đầu tấn công tới bây giờ, mười mấy tên kỵ binh này không hề tích cực trong việc tham chiến. Thi Dương lập tức suy đoán, trong số mười mấy tên kỵ binh đang đứng kia chắc chắn có kẻ là thủ lĩnh của cuộc tiến công ngày hôm nay. Bởi vì trời thì đem tối mà khoảng cách có đến hơn năm mươi bước, hắn nào có nhận ra mặt ai với ai, vì thế nên hắn không thể rõ kẻ nào là thủ lĩnh trong số mười mấy tên kỵ binh đó.

Thi Dương ngưng thần suy nghĩ một chút, rồi ngay lập tức hắn lục tìm thứ gì đó trong ngực áo. Hắn còn nhớ là hắn có để một phong thư trong ngực áo, đó chính là quyết định phong cho hắn lên làm Đội trưởng. Tìm thấy rồi, Thi Dương lấy tờ quyết định đó ra, đồng thời rút một mũi tên, hắn cầm sát lấy đầu mũi tên, rồi đem tờ quyết định ấy buộc vào đầu mũi tên. Lắp tên vào cung. Vèo! Mũi tên mang theo tờ giấy đó lao vút đi, nó như một chú chim bồ câu trắng lao xét qua màn đêm tăm tối. Và rất chính xác, đích đến của nó chính là trước mặt của mười mấy tên kỵ binh Cát La Lộc kia.

Lúc này, trong tay của Thi Dương, cùng tên đã được thay bằng cương nỏ. Hắn đã đem một cây tiễn lắp vào rãnh của chiếc nỏ. Chiếc cương nỏ từ từ được nâng lên, cánh tay trái của Thi Dương làm thành giá đỡ cho chiếc cương nỏ. Mắt hắn nheo lại nhắm thật kĩ vào tờ giấy màu trắng mà hắn vừa bắn đi.

Phía dưới chân thành, một gã thân binh tung mình nhảy xuống ngựa, nhặt lấy tờ giấy mà Thi Dương vừa mới bắn xuống: “ Bẩm đại tù trường, là một phong thư”

Tên thân binh kia rất nhanh chóng hai tay dâng lên cho A Sắt Lan. A Sắt Lan thở dài, trời cũng đã sắp sáng rồi. Bản thân ông ta rất muốn nhìn thấy thắng lợi, nhưng Đường quân chiến đấu quả cảm, “ trận mưa đá” của Đường quân khiến cho kế hoạch đánh úp của ông ta cuối cùng sắp tan thành tro bụi. ông ta tiện tay nhận lấy phong thư đó, quay đầu ra lệnh: “ Mang một cây đuốc lại đây”

Khi ông ta quay đầu sang bên sai khiến tùy tùng thì trong một sát na ấy, mũi tên từ chiếc nỏ trên tay Thi Dương đã lao tới ông ta. Phốc! Mũi tên ấy trúng vào cổ họng ông ta. A Sắt Lan đau đớn vô cùng, ông ta há miệng ngáp ngáp, tay nhẹ buông, tờ giấy rơi nhẹ xuống, còn ông ta thì cũng đổ ầm xuống đất.

Trời đã sáng rồi, dưới tường thành lúc này là đống loạn thạch ngổn ngang cao đến năm thước. Còn khắp nơi đâu đâu cũng là xác người chất đống la liệt, máu thịt be bét lênh láng. Hơn một ngàn binh sĩ Cát La Lộc đã bị chôn vùi dưới đống loạn thạch này trong cuộc chiến đêm qua. Tên binh sĩ Cát La Lộc tiến gần nhất tới chỗ hổng của tường thành chỉ còn đúng một bước ngắn nữa, nhưng hắn mãi mãi không thể tiến thêm được vì đã bị một tảng đá lớn đè bẹp. Trước khi trời hửng sáng, đại đội nhân mã Cát La Lộc đã rút lui, đại tù trưởng của bọn chúng thì trúng tên của Thi Dương, sinh tử chưa biết thế nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.