Đang nghĩ ngợi thì mấy tên binh lính đem một người lại đây, Vương Quang Mậu liếc mắt liền nhận ra hắn. Thì ra là con của *Đảng Hạng Vương Tử Thác Bạt Hỉ tên là Thác Bạt Vạn Lý.
Thác Bạt Vạn Lý tiến lên hoảng sợ thi lễ với Vương Quang Mậu rồi nói: “ Tham kiến Vương Tướng quân!”*
Vương Quang Mậu khinh thường cười nói: “ Không phải nghe nói các ngươi đã khai chiến tại Hà Tây cùng Trương Hoán à? Làm sao lại trở nên thảm hại như vậy?”*
“ Ai! Nói rất dài dòng.” *Thác Bạt Vạn Lý thở dài một tiếng “ Chúng ta là những người chỉ muốn có cuộc sống thật yên lặng qua ngày thôi. Làm lọan chính là đám người Thác Bạt Thiên Lý, hắn gây phiền hà cho chúng ta. Hiện ở bên kia đang đánh nhau ác liệt, La Huyện lệnh huyện Hội Tây là người tốt, ông ấy không đành lòng sát hại chúng ta, liền lấy lễ đưa chúng ta xuất cảnh.”*
Vương Quang Mậu thấy Thác Bạt Vạn Lý sưng mũi sưng mặt, quần áo rách nát thì không biết ngã trên mặt băng bao nhiêu lần. Hắn không nhịn được cười ha ha “ Cái gì mà lấy lễ để xuất cảnh, rõ ràng là bị đuổi đi.”*
Vương Quang Mậu cũng từ từ yên lòng. Hắn hiểu rõ Thác Bạt Vạn Lý chỉ là một công tử ngồi mát ăn bát vàng nên không có dã tâm gì.
“ Vậy các ngươi hiện tại chuẩn bị đi đâu?”*
Thác Bạt Vạn Lý vội vàng chắp tay thi lễ mà nói: “ Một vạn người này của chúng ta chuẩn bị quay về quận Ngân Xuyên. Hiện tại sắc trời đã sắp xế chiều nên muốn khẩn cầu tướng quân cho phép chúng ta nghỉ ngơi ở Hội quận một đêm.”*
Thác Bạt Vạn Lý len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn rồi lại nói: “ Nếu như không được thì chúng ta liền ngược bắc đến quận Linh Vũ.” *Nói xong, liền chắp tay rời đi.
Vương Quang Mậu thấy người Đảng Hạng phần lớn đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, trong đó có không ít thiếu nữ xinh đẹp thì trong lòng lập tức nổi lên ác ý. Những con dê béo này, làm thế nào mà ông ta lại dễ dàng buông tha. Vương Quang Mậu khẩn cấp đi hai bước tiến lên kéo Thác Bạt Vạn Lý mà cười nói: “ Không cần ngại, ta cũng không phải không cho phép. Bây giờ trời đã tối, nể tình bằng hữu cũ nên ta cho phép các ngươi đến Hội quận nghỉ ngơi một đêm.”*
“ Vậy thì lại quấy rầy Vương Tướng quân *.”*
Thác Bạt Vạn Lý thi lễ rồi vội vàng đi gọi tộc nhân. Vương Quang Mậu nhìn chăm chú theo Thác Bạt Vạn Lý rồi gọi một người Giáo Úy mà dặn: “ Ngươi mang năm trăm huynh đệ đi theo bọn họ, ta trở về thu xếp.”*
Đoạn đường từ Hoàng Hà đến thành Hội quận dài mấy chục dặm, sắc trời đã dần dần * đen lại. Trên nửa đường ở cách Hội quận ước hai mươi dặm, Vương Quang Mậu đã điểm đủ * năm nghìn binh lính bố trí Thiên La Địa Võng, chỉ chờ người Đảng Hạng tới là thu lưới.*
Mặc dù là băng tuyết tràn ngập, nhưng nghĩ sắp có những nữ nhân Đảng Hạng trẻ tuổi xinh đẹp chiều nay thuộc về mình, trong lòng Vương Quang Mậu không khỏi có từng đợt dục hỏa thiêu đốt.
“ Tướng quân, đã đến!” *Một người binh lính chỉ về phía trước xa xa.
Vương Quang Mậu tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy ở trên mặt tuyết cách hơn hai dặm dường như có những bóng đen lớn đang di chuyển về phía bên này. Vương Quang Mậu bắt đầu xoa tay, hắn cúi đầu lệnh cho tả hữu: “ Truyền lệnh xuống, chuẩn bị ra tay.”*
Chỉ một lát sau, có vẻ như đám đen lớn kia bắt đầu di chuyển về hướng bắc, hơn nữa tốc độ rất nhanh “ Không tốt! Bọn họ muốn chạy trốn.”*
Vương Quang Mậu biết người của mình đã bị đối phương phát hiện nên hắn quyết đoán hạ lệnh “ Xuất kích!”*
“ Ô” *Tiếng kèn trầm thấp chợt vang lên, dã tính của năm nghìn binh lính quân Lũng Hữu bị tiếng kèn kích thích. Bọn họ giống như đàn sói dữ lớn chạy nhanh về phía trước làm tuyết văng khắp nơi. Đã không còn đội hình gì nữa, bọn họ điên cuồng hò hét như thể phía trước bọn họ không phải người Đảng Hạng nữa mà là một con dê béo chỉ đợi mổ thịt.
Năm trăm bộ ba trăm bộ, càng ngày càng gần, bọn họ thậm chí đã nghe được người Đảng Hạng la lên.
Nhưng đúng lúc này, không ít binh lính xông lên trước nhất đều đột nhiên ghìm chân. Bọn họ đã nhìn rõ ràng, phía trước làm gì có nữ nhân, đều là người Đảng Hạng mặc quân phục binh lính đen ngòm, trong tay đều cầm vũ khí đang nhe răng cười chờ đợi bọn họ.
Không chỉ có như thế, từ phía sau bọn họ đột nhiên lao tới một đội kỵ binh giống như thác tuyết lở bắn ra tung tóe trước mặt bọn họ. Chúng giơ cao chiến đao, trong miệng lớn tiếng gào thét tiếng Đảng Hạng, trong nháy mắt liền xông vào giữa quân Lũng Hữu, dễ dàng xuyên qua như bẻ cành khô làm quân Lũng Hữu bị đánh đến thất điên bát đảo.
Vương Quang Mậu thất kinh, không đợi ông ta hạ lệnh lập trận thì một con ngựa Ðại Uyên cao lớn cường tráng đã vọt tới trước mặt, trên lưng ngựa là một tướng quân trẻ tuổi. Chỉ thấy hắn không đến hai mươi tuổi, thân cao chừng tám thước, vai rộng lưng dài. Ngoài ra hai cánh tay thật dài, toàn thân mặc ngân khôi ngân giáp, từ trong mắt hàn quang lóe ra, đúng là tài năng tất bộc lộ.
Trong tay hắn cầm một cây đại Thiết Thương, ánh sáng lạnh chợt lóe, mủi thương nhằm thẳng ngực mình mà đâm đến. Vương Quang Mậu sợ đến tim ngừng đập, ông ta nghiêng người lui về phía sau tránh thoát mủi thương liền giục ngựa chạy trốn. Nhưng chỉ chạy hai bước thì cảm thấy một sức lực mạnh mẽ đã túm mình giật mạnh về phía sau, cả người đã bị nhấc lên không trung.
Lập tức hắn rơi nặng nề trên mặt đất, vài tên binh lính đè chặt hắn lại rồi kéo đến trước mặt tên tướng lãnh trẻ tuổi kia, vài thanh đao đã gác trên cổ của hắn.
Lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai hắn: “ Đô đốc có lệnh, nếu như Vương Tướng quân đầu hàng thì vẫn phong ngươi làm Thứ Sử Hội quận, nếu không thì sẽ đưa đầu ngươi đến quận Khai Dương.”*
Vương Quang Mậu quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, hắn khó có thể tin nổi mà nhìn vị tướng quân trẻ tuổi này “ Các ngươi đến cuối cùng muốn gì?”*
“ Ngươi cho là người Đảng Hạng sao. Nói cho ngươi hay, cho tới bây giờ vẫn không có chuyện người Đảng Hạng làm loạn. Hiện tại trước mặt ngươi chính là quân Tây Lương, ta là nha tướng Vương Tư Vũ dưới trướng đô đốc Lương Châu.”*
Trong đầu Vương Quang Mậu “ Ầm” *một tiếng, rốt cục hắn đã hiểu là đại soái bị trúng kế *.
“ Bây giờ ta hỏi ngươi, hàng hay không hàng!”*
Vương Quang Mậu nhìn thuộc hạ của mình đã hoàn toàn sụp đổ, bỏ chạy khắp nơi trên đồng tuyết thì hắn lại muốn đầu hàng. Nhưng rồi cảm giác có lỗi với Vi Ngạc khiến trong lòng rối bời.
“ Thế nào, hắn hàng không?” *Trong bóng đêm truyền đến một âm thanh lỗ mãng. Một tướng quân râu rậm phi ngựa lại gần, đao của hắn chỉ thẳng vào Vương Quang Mậu lạnh lùng nói: “ Ta là tướng Lý Hoành Thu của Hà Tây có nhiệm vụ phá Hội quận của các ngươi. Nói cho ngươi biết, đô đốc không muốn để quân Đường tự giết lẫn nhau nên mới cho các ngươi một con đường sống. Nếu không, thay đổi quân phục các ngươi thì chúng ta vẫn có thể lừa mở cổng Tây Thành được.”*
Vương Quang Mậu toàn thân chấn động, hắn không khỏi thở dài một tiếng mà nói: “ Xin hạ thủ lưu tình, ta đầu hàng.”*
Đêm cùng ngày, một vạn năm nghìn quân bảo vệ đóng ở Hội quận toàn bộ đầu hàng quân Tây Lương. Tất cả bị dẫn về Hội Tây Bảo chỉnh đốn sắp xếp lại, Lý Hoành Thu dẫn ba nghìn quân tiến vào chiếm giữ Hội quận. Còn tướng lãnh Vương Tư Vũ trẻ tuổi thì chỉ huy năm nghìn kỵ binh Tây Lương giả làm kỵ binh người Đảng Hạng nhằm hướng nam lướt nhanh đi. Bọn họ tựa như một thanh Chủy Thủ vô cùng sắc bén đâm thẳng vào trái tim Vi gia: quận Khai Dương
Quận Khai Dương, bên trong đại sảnh đường Vi gia yên tĩnh không tiếng động. Mười mấy tên tộc nhân Vi gia tụ tập một chỗ, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Vi Độ.
Vi Độ thì ngơ ngác ngồi ở trước án, ánh mắt hắn vô thần nhìn hai phong thư trên án. Một phong là tin chim bồ câu đưa tới từ Hà Tây lúc sáng sớm, nói người Đảng Hạng bị Trương Hoán đánh bại đang nhằm hướng đông chạy trốn, có thể sẽ vượt qua Hoàng Hà. Mà một phong thư khác là thư hỏa tốc khẩn cấp tám trăm dặm vừa mới từ Hội quận đưa tới do Vương Quang Mậu tự tay viết. Hắn nói mấy vạn người Đảng Hạng đã bao vây Hội quận nên cầu xin viện trợ.
Vi Độ xử sự cẩn thận chặt chẽ, nói trắng ra chính là nhát gan. Ông ta chưa từng gặp phải cục diện như vậy. Lúc Vi Ngạc gần đi cũng không nói cho ông ta nếu gặp chuyện như vậy thì nên làm thế nào? Dưới ánh mắt mọi người nhìn vào, trông ông ta có ánh mắt như thâm trầm đang suy nghĩ vấn đề, kỳ thật là tâm loạn như ma, trong đầu trống rỗng.
Đại sảnh đường yên lặng ước chừng có một khắc, Vi Độ vẫn còn không nói một lời, sắc mặt lại càng ngày càng trắng bệch. Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, tất cả không biết vị gia chủ tạm thời này của Vi gia đang bí mật chuẩn bị điều gì.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng cười lạnh, một người nam nhân trung niên đi ra. Ông ta tên là Vi Bình, là em Vi Ngạc, cũng vốn là Thứ Sử quận Khai Dương. *Vài năm vừa rồi nắm quyền cai trị không có ưu điểm gì, đến tháng tư thì bị Vi Ngạc tấu xin triều đình điều làm Thứ Sử quận Duyên An. Lần này ông ta trở về là để thúc quân lương, đúng lúc Hội quận gặp phải nguy cơ.
Vi Bình là em ruột Vi Ngạc, ông ta là trực thuộc hệ chi trưởng Vi gia, địa vị trong gia tộc nếu so với Vi Độ thì cao hơn rất nhiều. Đối với việc Vi Độ thay thế mình làm Thứ Sử quận Khai Dương thì vẫn ;uôn canh cánh trong lòng. Vừa rồi ông ta một mực thờ ơ lạnh nhạt, thấy Vi Độ không đưa ra được chủ ý thì ông ta mới cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy “ Theo ta thấy, tên Vương Quang Mậu nên giáng chức điều tra mới đúng!” *Vi Bình liếc mắt nhìn khắp mọi người lại tiếp tục: “ Ở đó hắn có một vạn năm nghìn quân, lại có thành trì tường cao kiên cố có khả năng cố thủ, nhưng đánh không lại mấy vạn người du mục Đảng Hạng, còn muốn xin cầu viện. Đây chẳng phải làm cho người ta cười đến rụng răng!”*
Vi Độ tuy rằng về quân sự thì không giỏi, nhưng trong đấu tranh quan trường thì cũng là tay già đời. Ông ta thấy Vi Bình giọng khách át giọng chủ thì lập tức tỉnh táo lại mà nói lãnh đạm: “ Vương Quang Mậu là lão tướng Vi gia, ông ấy há có thể không biết binh lực quận Khai Dương cũng không có nhiều hơn. Ông ta cầu cứu như vậy thì đương nhiên là vấn đề rất nghiêm trọng, nhất định là có nỗi khổ mà chúng ta không biết. Tứ đệ, đệ không nên nói ông ta như vậy.”
Vi Bình hừ một tiếng, khinh thường bảo: “ Vậy theo ý Tam ca thì muốn phát binh cứu Hội quận! Lúc gần đi Đại ca có dặn dò như vậy sao?”
Vi Độ cũng đối chọi gay gắt: “ Mặc dù không có dặn dò như vậy. Nhưng đại ca cho ta quyền quyết định khi có thời cơ. Ta đương nhiên có thể làm chủ.”
Trong lúc hai người đang tranh chấp thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề. Một người gia đinh chạy hộc tốc vào, hắn cầm một quyển văn thư hô to: “ Tam lão gia, việc lớn không ổn! Hội quận đã bị người Đảng Hạng công phá, Vương Tướng quân sống chết không biết, một đội năm nghìn kỵ binh người Đảng Hạng đang đánh tới quận Khai Dương đã cách không đầy hai trăm dặm.”
“ Cái gì!” Vi Độ bỗng nhiên đứng lên, rồi lại chán nản ngồi xuống.
Không chỉ có ông ta, tin tức kia giống như tiếng sét giữa trời quang khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Mà ngay cả Vi Bình vừa rồi tranh cãi cùng Vi Độ cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch. Ông ta lập tức nghĩ tới năm kia người Hồi Hột cũng công phá quận Khai Dương như vậy. Chính trong nạn binh hoả lần đó mà hai con gái của ông ta đã gặp nạn.
“ Người đâu!” Vi Bình phản ứng đầu tiên, ông ta liên tục kêu to “ Lập tức dùng chim bồ câu cầu cứu triều đình. Người Đảng Hạng thừa dịp Lũng Hữu bỏ trống làm loạn, xin Thôi Tướng quốc lập tức phái binh đến viện trợ!”
Mấy người gia đinh chạy nhanh ra thả chim bồ câu, Vi Độ không phản đối. Quyết định này là chính xác, ở trong lúc nguy cấp này ông ta bỏ qua sự bất hòa giữa hai người. Ông ta lập tức đứng lên an ủi mọi người: “ Mọi người không nên hoảng sợ, quận Khai Dương chúng ta còn có hai vạn quân Lũng Hữu tinh nhuệ. Năm nghìn người không làm gì được chúng ta.” “ Nhưng không nên chủ quan như vậy, nếu như năm nghìn quân này chỉ là tiên phong, còn đại đội nhân mã sẽ kế tiếp. Ngay cả Hội quận đều không giữ nổi.” Vi Bình giống như vừa nói cho mọi người, lại giống như đang tự lẩm bẩm.
“ Vậy Tứ đệ nghĩ gì?” Vi Độ trưng cầu ý kiến của ông ta.
Vi Bình cúi đầu suy nghĩ qua rồi quả quyết bảo: “ Hiện tại binh lực chính là tất cả, lập tức điều năm nghìn quân ở quận Kim Thành đến đây.”
Đúng lúc này, ở một góc đại sảnh đường đột nhiên vang đến một tiếng nói “ Năm nghìn quân ở quận Kim Thành tuyệt đối không thể điều động!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong góc tối có một người tuổi còn trẻ ở đấy. Rất nhiều người đều không nhận ra hắn. Hắn là Vi Đức Khánh có địa vị trong Vi gia cực kỳ thấp. Lần này Vi Ngạc nam chinh không mang hắn theo, mà là để hắn ở lại chỉ huy quân hộ vệ Vi phủ. Nếu không phải có tầng quan hệ này thì căn bản là hắn không có tư cách đứng ở trong đại sảnh đường.
Nhưng Vi Bình lại biết hắn, trong loạn Hồi Hột lần trước hắn đã từng cứu mình một mạng, vì thế Vi Bình liền ôn hòa nói: “ Đức Khánh. Ngươi không nên tự tiện nói xen vào. Đi mau đi!”
“ Chờ một chút!” Vi Độ cũng biết Vi Đức Khánh. Đại ca đã nói với hắn là người này rất có tài năng, hắn gọi Vi Đức Khánh lại mà hỏi: “ Tại sao ngươi lại nói không thể điều năm nghìn quân ở quận Kim Thành?”
Vi Đức Khánh từ đầu đến cuối đều chỉ nghe. Từ chuyện người Đảng Hạng tấn công đến Vương Quang Mậu ở Hội quận cầu cứu thì hắn đều có cảm giác không đúng. Nếu người Đảng Hạng bị Trương Hoán đánh bại thì làm sao bọn họ còn có sĩ khí và vũ khí công thành để tiến công Hội quận mà lại vẫn còn phá được. Vương Quang Mậu kia há không bằng một người ngu ngốc sao. Vi Đức Khánh đột nhiên đưa ra một kết luận kinh người, điều này có thể do Trương Hoán gây nên hay không? Tất cả, tất cả đều là âm mưu lớn. Nhưng hắn cũng biết nếu nói ra kết luận này thì cũng sẽ không ai tin tưởng, ngược lại còn đuổi hắn ra khỏi đại sảnh đường.
Hắn nhịn nghi hoặc trong lòng liền nói với mọi người: “ Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Sáng sớm thì tin báo tám trăm dặm khẩn cấp mới đến, vậy còn không được hai canh giờ thì tin Hội quận bị phá liền truyền đến. Điều này có vẻ hơi quá nhanh!”
Vi Độ gật đầu, vừa rồi tất cả mọi người bị tin tức làm cho sợ hãi nên không thể suy nghĩ sâu hơn, quả thật là có điểm kỳ quái. Do dự một lát rồi Vi Độ liền bảo: “ Vậy ngươi nói là chuyện gì đang xảy ra?”
“ Vãn bối hoài nghi Hội quận kỳ thật đã sớm bị chiếm đoạt, còn như tin tức năm nghìn kỵ binh xuất binh thì vài ngày sau mới đưa tới.”
Lúc này, Vi Bình cũng hỏi: “ Vậy bọn họ làm như vậy thì mục đích là gì?”
“ Hai tin tức liên tục truyền đến để quấy nhiễu suy nghĩ của chúng ta, mà năm nghìn kỵ binh tiến công Khai Dương chính là muốn cho chúng ta cảm nhận được uy hiếp, do đó điều binh lực ở quận Kim Thành đến.” Nói đến đây, Vi Đức Khánh thở dài một hơi mà bảo: “ Nếu như tại hạ không đoán sai thì chủ lực đối phương muốn lấy quận Kim Thành trước!”
Hoàng hôn ngày hôm sau, quận Kim Thành. Trương Hoán cưỡi ngựa đứng ở trên một ngọn đồi ở cách quận Kim Thành hơn ba dặm về phía tây. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía tòa thành lớn của Lũng Hữu ở đằng xa. Phía sau hắn, gần bốn vạn quân Tây Lương đang chỉnh quân chờ đợi, vô số tinh kỳ đón gió lạnh phấp phới. Sĩ khí bọn họ dâng cao, sát khí ngút trời, chỉ chờ chủ soái hạ lệnh một tiếng liền xông qua Hoàng Hà.
Dựa theo sắp xếp của Trương Hoán, trước hết lấy Hội quận, sau đó chia quân ra hai đường. Một cánh có năm nghìn kỵ binh ra vẻ người Đảng Hạng là hư binh, nó đi vòng qua châu quận thẳng tiến để lấy Khai Dương. Nhưng đó chỉ là một thương đâm nhử, mục tiêu đích thực của đại quân là cướp lấy quận Kim Thành. Cuối cùng mới tấn công quận Khai Dương.
Dưới trời chiều, tường thành quận Kim Thành đắm chìm trong sắc nắng đỏ trông hết sức yên tĩnh, dường như không có binh lính trấn thủ “ Chẳng lẽ là kế sách của ta đã làm Vi gia điều hết binh lực ở quận Kim Thành đi sao?” Trương Hoán nhìn chăm chú vào tòa thành mà nghĩ ngợi.
“ Thành Liệt!” Hắn cúi đầu ra lệnh một tiếng.
“ Có mạt tướng!” Một vị tướng lãnh vóc người khôi ngô lên tiếng. Đây là một tướng lãnh người Khương thân cao chừng một trượng, tướng mạo hung ác, sức lực vô cùng lớn. Hắn là viên bộ tướng một tay cầm một cái Độc Giác Đồng Nhân nặng một trăm năm mươi cân, được xưng là mãnh tướng đệ nhất của quân Tây Lương .
Hắn do Hoàng Huyện lệnh huyện Thiên Bảo phát hiện trong lao tử tù. Đầu óc không tốt lắm nhưng đối với Trương Hoán lại hết sức trung thành.
“ Ngươi lĩnh hai nghìn quân đao thuẫn đi trước gọi mở thành. Nếu như đối phương không chịu mở thì liền phá cổng.”
“ Tuân lệnh!” Thành Liệt vung tay lên, chỉ huy một doanh binh lính nhằm hướng thành lớn quận Kim Thành chạy đi. Trương Hoán nghĩ đi nghĩ lại rồi nó thêm với một vị tướng lĩnh khác: “ Ngươi lĩnh ba nghìn kỵ binh tiếp ứng ở phía sau. Nếu có việc ngoài ý muốn thì phải tiếp ứng đưa bọn họ trở về.”
Thành Liệt mặc dù trông hết sức cao lớn, nhưng động tác lại nhanh nhẹn dị thường. Từ lúc năm tuổi hắn bắt đầu luyện võ, sư phụ dạy võ nghệ cho hắn là người Hán, bồi dưỡng hắn mười tám năm, truyền thụ cho hắn thành người võ nghệ siêu quần.
Lộ trình ba dặm với hắn mà nói chỉ chốc lát liền chạy tới. Giờ phút này, trên các ô bắn tại quận Kim Thành có vài ngàn binh lính mai phục. Bọn họ cả đêm chạy tới do Vi Đức Khánh chỉ huy. Vi Đức Khánh đứng ở trên lâu thành lạnh lùng nhìn chăm chú hai nghìn quân Hà Tây đang chạy đến đây . Hắn phán đoán không có sai, kẻ tới là đại quân của Trương Hoán mà không phải là người Đảng Hạng. Tất cả đều là âm mưu, là âm mưu muốn để đại soái yên tâm lãnh binh xuôi nam. Trương Hoán đã thành công, không đúng! Hắn là tên gian tặc bội bạc. Nét mực trên hiệp ước còn chưa khô thì hắn liền xé bỏ nó.
Vi Đức Khánh đã ý thức được Vi gia rất khó đòi hỏi thêm quân tới. Triều đình đang toàn lực tấn công Kiếm Nam thì làm sao có thể vì người Đảng Hạng nhiễu loạn mà chia quân ra trợ giúp.
Mười mấy binh lính to mồm đã đứng dưới thành kêu mở cửa, nói là Hà Tây Tiết Độ Sứ tướng quân Trương Hoán nghe thấy Đảng Hạng tiến công Khai Dương nên đặc biệt tới cứu viện. Vi Đức Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, lý do này xác thật bày đặt khá tốt. Nếu không phải chính mình chạy tới thì nói không chừng thực sự đã bị bọn họ lừa mở cổng thành.
Lúc này, một người binh lính cầm mũi tên trên có gắn một phong thơ chạy nhanh tới đưa cho Thứ Sử quận Kim Thành Đỗ Á đứng bên cạnh Vi Đức Khánh. Đỗ Á nguyên là Cấp Sự Trung của triều đình, là học trò của nguyên gia chủ Vi gia Tả Tướng quốc Vi Kiến Tố. Ông ta đã được bổ nhiệm làm Thứ Sử quận Kim Thành ba năm, rất có công tích.
Ông ta đọc qua thư, thư là do bốn người Tân Vân Kinh, Bạch Nguyên Quang, Mã và Lệ Phi Nguyên Lễ cùng nhau viết. Thư viết thật sự thành khẩn, bọn họ cũng không nói Trương Hoán sử dụng kế, mà chỉ nói Trương Hoán là hậu duệ của Thái Tử Dự, có năng lực trọng chấn cục diện hoàng quyền yếu ớt, hy vọng Đỗ Á giữ được tầm nhìn xa một chút, không nên để ý đến việc thay đổi người cầm quyền ở một khu vực nào đó.